Cô không thèm gõ cửa mà * RẦM * bạn cửa yêu quý của chúng ta đã được về với đất mẹ thân yêu. Bước vào phòng, cô lên tiếng: - Mama, papa, hai người gọi con có chuyện gì không ạ? - Chẳng nhẽ có chuyện thì mới cần gặp? - Mama cô hỏi lại - Không hề... hề... - Ta có chuyện muốn hỏi con đây. - Papa cô lên tiếng - Chuyện gì ạ? - Tại sao hôm nay mới sáng sớm mà con đã làm gì để cho thằng James nổi điên lên như thế hả? - Con có làm gì đâu. Mà con thấy anh James vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với con chứ có nổi điên lên đâu. - Thật không? - Papa cô gằn giọng - Thật mà. Con chỉ có làm hỏng cái máy tính anh ấy yêu quý, làm vỡ bình gốm sứ và làm phòng của anh James thành cái bãi chiến trường thôi mà.- Cô ngây thơ đáp - Thế là không làm gì. - James hỏi - Vâng. - Sarah, mama hỏi con, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? - Dạ, 17 ạ - Thế mà sao papa thấy con chẳng khác nào trẻ em mới lớn. - Papa cô trêu - Thì trong mắt pama, anh hai và một số người nữa mới thấy con còn bé và vui vẻ nhưng người ngoài sẽ thấy con hoàn toàn đối lập như bây giờ. - Cô đáp - Thôi tôi biết chị giỏi rồi. - Mama cô đùa - Thế tóm lại pama gọi con lên đây chỉ là vì chuyện này? - Cô hỏi - May mà con nhắc. Con mà không nhắc chắc ta quên luôn việc chính đấy. - Việc chính là việc gì ạ? - Chúng ta có hai việc chính muốn nói với con. - Mama nói nhanh đi! - Nó giục - Thứ nhất là con sẽ phải về Việt Nam. - Bà nói nhẹ nhàng - Con không muốn về. - Cô phản kháng - Con từ từ nghe nốt việc thứ hai đã. - Việc thứ hai là con sẽ phải làm lễ đính hôn với cháu trai của Tổng thống Mỹ. - Papa nó cũng nhẹ nhàng nói Lời nói nhẹ, nhẹ lắm luôn ý, nhẹ như gió thoảng vậy, mà sao lại thành tiếng sét đánh ngang tai cô. - Nếu như con chấp nhận về Việt Nam thì con có phải đính hôn không? - Dù thế nào thì con cũng phải đính hôn. - Papa cô nói - Con không chịu. - Cô nói rồi chạy đi