Cả nhóm cùng ở trong kho sách sau khi Annabelle được giới thiệu ngắn gọn tầng trệt của ăn nhà. Caleb không mở két sắt phía sau bức tranh. Ông không có ý định để ai đó thấy quyểnThánh ca. Sau khi tham quan bộ sách, họ lên tầng, nơi Annabelle bước qua những căn phòng trang nhã với niềm thích thú nhiều hơn cái cô ta tỏ ra ngoài mặt. “Vậy là cô từng ở đây rồi?”, Stone hỏi. Cô ta nhìn ông thẳng thừng, “Tôi không nhớ rằng tôi đã nói mình đã ở đây hay chưa”. “À, cô biết Jonathan sống ở đường Good Fellow nên tôi mới đoán thế”. “Con người không nên nhận định nhiều quá, họ sẽ khấm khá hơn”. Cô ta tiếp tục nhìn ngắm xung quanh. “Căn nhà không thay đổi gì nhiều”, cô ta nói, không trả lời trực tiếp câu hỏi. “Ít ra ông ta đã loại bỏ được vài vật bài trí xấu xí đi. Có lẽ sau cái chết của mẹ ông ấy. Tôi không nghĩ là ông ấy có thể quăng đi bất cứ cái gì cho đến khiElizabeth DeHaventrút hơi thở cuối cùng”???. “Cô và Jonathan gặp nhau ở đâu?”, Caleb hỏi. Cô ta lờ câu hỏi này. “Ông ta có thể đã đề cập đến tên của cô, nhưng tôi không biết là tên gì”, ông vẫn kiên trì chất vấn và nhận được một cái nhìn cảnh báo từ Stone. “Susan Farmer. Chúng tôi gặp nhau ở miền tây”. “Hai người làmkết hônở đó luôn à?”, Stone nhảy vào. Ông rất ấn tượng với cô ta bởi vì cô ta không hề nao núng trước câu hỏi này, nhưng cô ta cũng không trả lời ông. Stone quyết định chơi bài ngửa. Ông lôi bức ảnh trong túi áo ra, “Chúng tôi được biết là cuộc hôn nhân của Jonathan bị hủy bỏ. Vì cô không thích người khác giả định về mình, nên tôi suy ra từ cách cô đề cập đến bà Elizabeth DeHaven rằng bà lão là chủ mưu của hành động này. Ông ta vẫn giữ bức ảnh này. Người phụ nữ trong ảnh rất giống cô. Theo kinh nghiệm của tôi thì đàn ông không giữ ảnh phụ nữ mà không có lý do nào đó. Tôi nghĩ trường hợp của cô rất đặc biệt”. Ông đưa cô ta bức ảnh. Lần này cô ta có phản ứng chứ không lờ đi nữa, khi Annabelle cầm lấy bức ảnh, bàn tay cô ta - bàn tay cứng chắc như đá ngần ấy năm, hơi run rẩy, đôi mắt mở to hơn một chút và có vẻ ươn ướt. Cô ta nói bâng quơ, “Jonathan rất đẹp trai. Cao, tóc nâu dày và đôi mắt ấy làm người khác cảm thấy dễ chịu lạ kỳ”. “Tôi có thể nói rằng giờ cô vẫn duyên dáng như ngày đó được không?”, Reuben nói với lòng hào hiệp và tiến đến gần cô hơn. Annabelle có vẻ như không nghe thấy Reuben nói gì. Cô ta làm điều mình đã không làm từ lâu lắm rồi - mỉm cười chân thật, “Bức ảnh này chụp vào ngày cưới. Đó là cuộc hôn nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi”. “Hai người kết hôn ở đâu?”, Caleb hỏi. “Vegas, còn ở đâu được nữa?” cô ta nói mà mắt không rời khỏi bức ảnh. “Jonathan đến tham dự hội nghị sách. Chúng tôi gặp nhau, quen rồi kết hôn. Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng một tuần. Khá là điên rồ, tôi biết lắm chứ. Ít nhất thì đó cũng là ý nghĩ của mẹ ông ấy”. Cô ta di ngón tay vào nụ cười lạnh lẽo của Jonathan, “Nhưng chúng tôi hạnh phúc. Trong thời gian ngắn ngủi. Chúng tôi ở đây với ba mẹ ông ấy sau khi cưới cho đến khi tìm được nơi ở mới”. “À, căn nhà này khá rộng mà”, Caleb nói. “Buồn cười là lúc đó nó lại có vẻ quá nhỏ hẹp”, cô nói giọng khàn đặc. “Cô cũng đến Vegas dự hội nghị sách à?”, Stone hỏi một cách lịch sự. Cô ta trả bức hình lại cho Stone, ông cất vào túi áo khoác, “Ông có thật sự muốn biết câu trả lời không?” “Được thôi. Cô có liên lạc với Jonathan trong khoảng thời gian ấy không?” “Tại sao tôi phải nói cho ông biết rằng có hay không?” “Nếu không có lý do gì để cô phải nói”, Reuben nhảy vào, trách móc Stone, “Thực sự thì câu hỏi ấy hơi riêng tư rồi đó”. Stone hiển nhiên không lấy làm khó chịu với lời phê bình của ông bạn dại gái, “Chúng tôi đang làm mọi cách để biết chuyện gì xảy ra với DeHaven, nên chúng cần thu thập càng nhiều thông tin càng tốt”. “Tim ngừng đập và ông ta chết. Thế thì có gì bất thường?” Milton giải thích, “Nhân viên giám định pháp y rõ ràng không thể xác định được nguyên nhân cái chết. Và Jonathan vừa mới đi kiểm tra tim toàn diện ở chỗ bác sĩ John Hopskin. Ông ta rõ ràng không thể nào bị đau tim được”. “Vậy các anh nghĩ ai đã giết ông ấy? Ai có vấn đề với Jonathan được đây? Ông chỉ là người quản thư thôi mà”. “Quản thư không thể có kẻ thù sao?”, Caleb phản đối. “Thật sự là tôi đã từng gặp những người đồng nghiệp dễ trở nên xấu bụng sau khi uống vài ly rượu”. Cô ta nhìn ông ngờ vực, “Ừ, tôi đoán thế. Nhưng không ai giết người nào đó vì người đó quá hạn mà chưa trả sách cả”. “Để tôi cho cô xem thứ này”, Stone nói. “Trên gác ấy”. Khi họ đến nơi, Stone nói, “Cái kính viễn vọng đó chĩa thẳng xuống cửa sổ nhà hàng xóm”. Reuben nói thêm, “Ừ, nó ngắm thẳng vào giường ngủ của người chủ…” Stone cắt ngang, “Tôi sẽ giải thích, Reuben à, nếu anh không phiền”. Ông nhướng mày nhìn Annabelle. Reuben nói, “Ồ, được thôi. Cứ tự nhiên đi, Oliv… ý tôi là Frank phải không? Hay Steve?” “Cám ơn anh, Reuben!”, Stone nạt, “Như tôi đã nói cái kính viễn vọng chĩa thẳng vào nhà bên cạnh. Người chủ là giám đốc công ty Kỹ thuật Paradigm, một trong những nhà thầu vũ khí phòng thủ lớn nhất trong nước. Tên gã ấy là Cornelius Behan”. “Gã thích được gọi là CB”, Caleb nói. “Được rồi”, Annabelle nói chậm rãi. Stone nhìn qua kính, quét tầm nhìn dọc theo chiều dài nhà của Behan nằm vắt ngang bãi cỏ của nhà DeHaven. “Tôi nghĩ thế”, ông ra hiệu cho Annabelle thế chỗ. Cô ta tập trung vào cái điểm mà ông đã nhìn qua kính. “Là một văn phòng hay phòng nghiên cứu”, cô ta nói. “Đúng rồi”. “Ông nghĩ Jonathan đang theo dõi gã này chăng?” “Có lẽ. Hoặc ông ta tình cờ thấy điều gì đó có thể dẫn đến cái chết của mình”. “Vậy tên Cornelius Behan này giết Jonathan hả?” “Chúng tôi không có chứng cứ. Nhưng những chuyện kỳ lạ cứ xảy ra”. “Chuyện gì?” Stone ngập ngừng. Ông không muốn kể cho cô ta nghe về việc mình bị bắt cóc. “Như thế này nhé, có quá nhiều câu hỏi đủ để ta phải tìm hiểu sâu hơn. Tôi nghĩ Jonathan đáng được quan tâm như thế”. Annabelle xem xét gương mặt ông một lát rồi lại nhìn vào kính viễn vọng, “Nói tôi nghe về gã CB này đi”. Stone phác họa chân dung của Behan và công ty của gã. Kế tiếp ông đề cập đến vụ ám sát Chủ tịch Hạ viện Bob Bradley. Annabelle có vẻ hoài nghi, “Ông không nghĩ vụ đó có liên quan đến Jonathan đúng không? Tôi nghĩ bọn khủng bố đã nhận trách nhiệm rồi mà”. Stone kể cho cô nàng nghe về hợp đồng quân sự mà Behan vừa mới trúng thầu ở thời Chủ tịch Hạ viện trước đó, “Người tiền nhiệm của Bradley đã bị kết án, vì thế ông ta chẳng còn nằm trong túi của Behan nữa. Rồi Bradley xuất hiện với phương châm ‘sạch’, mà Behan thì không muốn chuyện hối lộ bị điều tra. Vì thế Bradley phải chết”. “Và ông nghĩ là Jonathan tình cờ biết được bí mật vụ việc, và họ phải giết ông ấy để bịt miệng chăng?”, cô ta vẫn giữ giọng điệu như mình không cảm thấy thuyết phục cho lắm. “Cái chúng ta có là hai cái chết của hai viên chức chính phủ mà Cornelius Behan là mẫu số chung và là hàng xóm của một trong hai người chết”. Caleb nói thêm, “Behan cũng có mặt ở buổi lễ tang hôm nay”. Annabelle hỏi gắt, “Người nào?” “Gã nhỏ thó đầu đỏ”. Annabelle kết thúc câu nói giùm ông, “Người nghĩ mình cao sang lắm và có cô vợ cao, tóc vàng kinh tởm chứ gì”. Stone bị ấn tượng với óc quan sát của cô ta, “Cô nhìn nhận người khác nhanh quá”. “Tôi chưa bao giờ xem đó là lợi thế. Vậy bước đi kế tiếp của chúng ta là gì?” Stone giật mình, “Bước đi kế tiếp của chúng ta ư?” “Vâng, một khi ông cho tôi thấy rõ ràng ông vẫn còn giữ lại vài thông tin khác, có thể chúng ta sẽ có sự tiến triển trong vụ này”. “Cô Farmer”, Stone lên tiếng. “Gọi tôi là Susan được rồi”. “Tôi tưởng cô sẽ không ở đây được lâu cơ mà”. “Kế hoạch thay đổi”. “Tôi có thể hỏi tại sao không?” “Ông có thể hỏi. Sáng mai chúng ta gặp nhau được không?” “Tất nhiên rồi”, Reuben nói, “Nếu cô cần một chỗ qua đêm…” “Tôi không cần”. “Chúng ta gặp nhau ở nhà tôi nhé”, Stone đề nghị. “Ở đâu vậy?” “Ở nghĩa trang”, Milton sốt sắng. Annabelle thậm chí không thèm nhướng chân mày. Stone viết địa chỉ và hướng dẫn đường đi ra giấy. Khi cô ta đến lấy, cô ta ngã giúi giụi vào người ông, may là nắm được áo khoác của ông nên không té. “Xin lỗi”, cô ta nói khi bàn tay mình chụp bức ảnh trong túi áo ông. Một giây sau cô ta lôi nó ra. Và chuyện gì đó chưa từng xảy ra với cô ta trước đây, nhưng giờ nó lại xảy ra. Bàn tay Stone đã nắm chặt cổ tay cô ta. Ông hạ giọng để vừa đủ cô nghe, “Cô chỉ cần hỏi xin tấm hình thôi, không cần phải làm thế”. Ông thả tay ra, cô ta nhẹ nhàng đút bức ảnh vào túi áo mình, nhìn bộ dạng của Stone với vẻ mặt sửng sốt. Cô ta lấy lại bình tĩnh và chào mọi người, “Hẹn gặp lại ngày mai”. Reuben nắm tay cô ta, nhẹ nhàng đặt nụ hôn kiểu Pháp của một quý ông lên nó, “Tôi muốn cô biết sự vinh dự của tôi khi được quen biết với cô,Susan”. Cô ta cười mỉa, “Cám ơn anh,Reuben. Ồ, tôi có thể thấy phòng ngủ của Behan từ trên đây. Gã ta đang lên giường với một cô gái trẻ trung. Có lẽ anh muốn xem thử”. Reuben quay lại liền, “Oliver, anh đã không nói cho tôi biết gì cả”. Annabelle nhìn thấy Stone đang nổi cáu, “Không sao đâu,Oliver, thật ra Susan cũng đâu phải là tên thật của tôi. Sốc quá hả?” Một phút sau họ nghe tiếng cửa trước mở ra rồi đóng lại. Reuben nhanh nhảu nhìn vào kính viễn vọng, nhưng rồi rên rỉ, “Khỉ thật, chắc hai người đó làm xong rồi”. Ông quay sang nhìn Oliver và nói một cách kính nể, “Chúa ơi, một người phụ nữ đấy”. Vâng, Stone nghĩ, một người phụ nữ thật sự. Annabelle bước vào xe, khởi động máy và lôi bức ảnh ra, tay xoa xoa cái cổ tay nơi Oliver đã nắm thật chặt ban nãy. Oliver thật sự đã bắt được cô ta móc túi ông. Từ nhỏ, cha mẹ cô ta đã huấn luyện cô ta đi lừa đảo móc túi du khách ở cái vùng Los Angeles này, và chưa bao giờ cô ta bị bắt tại trận cả. Ngày mai sẽ là ngày thú vị lắm đây. Rồi cô ta hướng sự chú ý đến tấm hình, thật kỳ lạ làm sao khi một tấm hình nhỏ bé như vậy lại khơi gợi lên thật nhiều kỷ niệm. Chỉ có năm đó, là năm duy nhất trong cuộc đời cô ta được sống một cuộc đời gọi là bình thường. Có thể đối với người khác, những điều như vậy thật tẻ nhạt và nhàm chán, nhưng cô ta thì khác, cô ta xem những điều đó thật tuyệt vời. Cô ta gặp người mình yêu, với những lý do chẳng giấu diếm, không có kế hoạch sâu xa, chẳng phải là một mưu mô toan tính lọc lừa nào cả. Đơn giản là ông ta yêu cô ta mà thôi. Chuyện tình nhà học giả và cô nàng lừa đảo. Tất cả mọi người đều phản đối họ quen nhau, và cô ta thừa biết rằng, chỉ có kẻ khờ mới đi chống lại số đông kia mà thôi. Vậy mà, nhà học giả lịch lãm ấy lại có thể chiếm lấy trái tim cô ta, trái tim đã chai sạn và đầy vết xướt. Khi họ vừa bắt đầu quen nhau, Jonathan, tên người đàn ông ấy, đã hỏi cô ta liệu rằng cô ta đã từng sưu tầm bất cứ thứ gì chưa. Annabelle trả lời “Không”, điều đó chắc chắn là không nói thật, cô ta tự nhủ. Có lẽ cô ta cũng đã từng sưu tầm cái gì đó, như những cơ hội thất bại chẳng hạn. Cô ta liếc nhìn căn nhà to lớn cũ kỹ. Nếu mọi chuyện đi theo kế hoạch, ắt hẳn rằng cô ta và Jonathan đã cùng chung sống ở đó, với một lũ con. Biết đâu được, có thể lắm chứ. Nhưng dẫu sao thì cũng là một chuyện tốt khi kết cục không diễn ra như vậy, vì cô ta sẽ là bà mẹ tệ nhất trên đời. Rồi cô ta nghĩ đến vấn đề hiện tại. Jerry Bagger sẽ xuất hiện trong hai ngày tới, cách tốt nhất là rời khỏi đất nước này, cho dù cô ta đã lên cuộc hẹn với đám đàn ông vào ngày mai. Annabelle quyết định trong tích tắc. Cô ta sẽ ở lại và giải quyết mọi chuyện. Cô ta đã mắc nợ Jonathan, và cả chính bản thân mình, bởi vì, thời điểm này là lúc tốt nhất để đặt dấu chấm hết cho bộ sưu tập những cơ hội thất bại của cô ta.