Uyển Chỉ U nằm trên giường mãi mà vẫn không ngủ được. Sau khi bại lộ thân phận, Âu Dương Tri Thu tăng cường giám sát nàng, cho nên nàng không có cách nào đi tìm Long Đồ Bích để thương lượng đối sách. Chỉ là, lúc này chắc người nam nhân kia cũng không có tâm tư nào cùng nàng thương lương bất kì đối sách gì. Âu Dương Tri Thu đưa mỹ nhân cho hắn, hắn sao lại không đi hưởng thụ cho được? Cắn chặt môi, nàng vỗ nhẹ nhẹ cái bụng, nhỏ giọng nói "Sau này ngươi ra đời, ngàn vạn lần không được giống như cha ngươi làm người khác cả ngày lẫn đêm vì hắn mà đau lòng” “Tiểu thư, người còn ở đây nói chuyện à?” Ngoài phòng Nghênh Mai nửa tỉnh nửa mê, nói năng mơ hồ. “A, ta không sao, ngươi ngủ đi” Nàng cất giọng đáp lại. Bốn phía nhanh chóng yên tĩnh lại. Nàng vẫn không ngủ được, đứng dậy tìm nghiên mực, vừa mài mực vừa tính toán, nếu như viết thư cho Long Đồ Bích thì làm cách nào để cho hắn nhận được? Mài mực được một nửa, nàng lại bắt đầu phiền não, bỏ nghiên mực và bút lại, nàng tự nhủ, mắng “Uyển Chỉ U, ngươi không thể có chút chí khí nào được sao? Người đàn ông này rốt cuộc có cái gì tốt, đáng để cho ngươi vì hắn mà cả ngày lẫn đêm nóng ruột nóng gan, hao tốn sức lực đi quan tâm hắn, kết quả hắn thì sao? Còn không biết đang vui vẻ với nữ nhân dịu dàng nào đấy” Nàng nhạy bén cảm thấy sau lưng có tiếng gió khác thường, vừa quay đầu lại__ đột nhiên thấy một cái bóng đen từ phía trên rơi xuống. Theo bản năng nàng nắm lấy nghiên mực đập tới, người nọ tránh thoát, trong nháy mắt đi tới trước mặt nàng, vươn tay ôm nàng vào ngực. “Ngươi muốn mưu sát chồng à!” âm thanh quen thuộc có vẻ hơi đè nén tức giận làm cho Uyển Chỉ U chợt ngơ ngẩn. “Làm sao ngươi vào được đây?” “Gậy ông đập lưng ông. Ai bảo lúc ngủ ngươi không đóng cửa sổ” Long Đồ Bích cắn răng nghiến lợi ôm chặt nàng “Ngươi làm mọi chuyện loạn lên như vậy, cũng không giải thích với ta một chút, ngươi cố ý hại ta ngủ không được phải không?” Thì ra hắn cũng giống nàng, đêm dài đằng đẳng lại ngủ không được. Nàng làm ra vẻ lạnh nhạt nói “Rõ ràng là ngươi ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, sao lại không ngủ được?” “Đáng ghét” Hắn hung tợn mắng một câu, đột nhiên che môi nàng, hung hăng giày xéo phiến môi mềm mại thơm mát. Uyển Chỉ U đóng chặt môi, không cho hắn có bất kì cơ hội nào. Cảm thấy nàng ra sức chống cự, Long Đồ Bích càng thêm tức giận, lấy tay ôm nàng tiến về phía giường, đặt nàng lên giường, từ môi nàng hôn một đường xuống dưới, xuống cổ nàng, dùng răng cắn cắn nút áo, tiếp đấy liếm qua vùng mẫn cảm của nàng làm cho nàng run rẩy một hồi, hắn thừa thắng xông lên đưa bàn tay vào váy của nàng, vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, bàn tay chậm rãi dời xuống dưới __ "Không được” nàng tỉnh táo lại, lấy tay bắt được tay hắn. “Trên đời này không có gì mà nói không được với ta” Hai mắt Long Đồ Bích đã bốc lửa lên, sức lực cường ngạnh của hắn làm nàng không dịch chuyển được cánh tay hắn. Nàng thở hổn hển, cảnh cáo nói “Nếu ngươi không dừng tay, ngươi sẽ hối hận cả đời” “Ngươi nghĩ thế nào?” Hắn cười, che nàng hoàn toàn ở phía dưới. Nàng chăm chú nhìn hắn, chuyện đến nước này không thể làm gì khác hơn là nói ra bí mật mà nàng muốn dấu kín. “Nếu lúc này ngươi cưỡng bức ta, hại đứa nhỏ trong bụng, hậu quả tự ngươi đi mà gánh chịu” Động tác kịch liệt của hắn đột nhiên cứng đờ, sững sờ nhìn nàng thật lâu rồi nhìn đến bụng của nàng, thử dò hỏi “Là thật?” “Ta cũng mong không có đứa trẻ này!” Nàng cắn môi phẫn hận nói Long Đồ Bích thở ra một hơi, nghiêng người nằm trên đầu gối nàng, vươn tay ôm chặt nàng, ở bên tai nàng dịu dàng nói “Mẹ đứa nhỏ, đừng có quật cường như vậy, thật sự làm cho tướng công của ngươi rất vất vả, chẳng những phải đấu trí với ngươi còn phải thay ngươi dọn dẹp cục diện rối rắm, bây giờ còn bị người ta uy hiếp, ngươi có gặp qua tướng công nào uất ức giống ta như vậy không?” “Ngươi uất ức? Nếu nói là ngươi uất ức vậy nam nhân trong thiên hạ không phải đều là phế vật?” Uyển Chỉ U muốn dùng sức đẩy ra cánh tay của hắn, nhưng tay hắn cứng như thép, căn bản không xê dịch được chút nào “Ngươi mạo hiểm đến đây, không sợ bị những người đang theo dõi ngươi phát hiện hay sao?” Nàng buông tha cho việc dùng sức với hắn, chỉ đành giảng đạo lí cho hắn. “Tất nhiên ta có cách che dấu” Hắn ngửi mùi thơm sau gáy nàng “Đến lúc này rồi, ngươi còn không chịu nhận lỗi với ta?” “Nhận lỗi? Ta có lỗi lầm gì mà phải nhận?” Nàng cười lạnh “Ta cũng không cùng nam nhân khác ở trên giường mây mưa” “Con mắt nào của ngươi thấy ta và nữ nhân khác mây mưa” Âm thanh của hắn trầm xuống, Uyển Chỉ U có thể tưởng tượng được nét mặt của nàng hiện giờ có bao nhiêu không vui. “Còn muốn che dấu à? Ngày thành thân, Nguyệt Lăng Thiên ở Thiên viện canh chừng cho các ngươi, Nguyệt Lăng Lăng và ngươi làm gì ở bên trong phòng trong tâm ta biết rõ ràng, nàng luôn miêng nói một lần cuối cùng…”Nhớ lại tình cảnh ngày đó Uyển Chỉ U tay chân lạnh lẽo, nhất thời không nói nên lời. Long Đồ Bích im lặng nghe, thấy nàng cứng họng, hắn thở dài hỏi một vấn đề “Như vậy, đối với sự si tình của nàng ấy, ta trả lời như thế nào?” Nàng lâm vào trầm mặc, không nói. Hắn cười cười bất đắc dĩ, ôm nàng càng chặt hơn “Không nghe được câu trả lời của ta phải không? Chỉ U, với tài trí và thông minh của ngươi chẳng lẽ chưa từng hoài nghi có bẫy trong chuyện này hay sao?” Uyển Chỉ U vẫn là trầm mặc. “Hoặc là ngươi nghĩ trong đó có chuyện lừa gạt nhưng ngươi vẫn không chịu cuối đầu nhận sai lầm?” Hắn chống thân lên, nặng nề cắn một cái lên vành tai nàng “Nữ nhân kiêu ngạo! Ta cho là ta đủ kiêu ngạo, không nghĩ tới ngươi còn hơn ta, cuối đầu một lần eo của ngươi cũng không bị gảy, ta bị ngươi viết hưu thư cũng không sợ mất thể diện, ngươi nhận sai chẳng lẽ chết được hay sao?” Uyển Chỉ U khẽ cắn cắn cánh môi, mỗi câu của Long Đồ Bích cũng chính là tâm bệnh của nàng. Đúng vậy, nàng đã hoài nghi từ sớm, khi rời đi Hoàng Thành của Long Cương không lâu nàng liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, thế nhưng nàng cũng đã làm những chuyện kinh thiên động địa rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết làm sao để cho mình hiểu rõ. Thật ra thì, không quay lại cũng không phải là không chịu nhận sai lầm mà là nàng đối với hắn là quan tâm và lo lắng. Nàng nghĩ nếu Nguyệt Lăng Lăng và Nguyệt Lăng Thiên có ý đồ hãm hại Long Đồ Bích, làm mình tức giận rời đi, như vậy bọn họ còn tiến hành bước kế hoạch tiếp theo. Hơn nữa trên đường gặp thái tử Nguyệt Dương Quốc, những trùng hợp này làm nàng nảy sinh nghi ngờ. Vì vậy nàng thay đổi lại kế hoạch ban đầu. “Ở Nguyệt Dương Quốc thấy như thế nào?” Đột nhiên Long Đồ Bích hỏi “Hình như thái tử Nguyệt Dương Quốc đối với ngươi rất chung tình. Hai tháng nay hắn có tốt với ngươi không?” “Ừ, tốt” Nàng nghe như hắn ghen tức, không nhịn được tức giận “Có thể nói hắn đối với ta rất cẩn thận, không chỉ vì cuộc sống ăn uống thường ngày mà khắp nơi bận rộn, còn tặng ta một con mèo ngoại quốc để ta không nhàm chán, quan trọng nhất là xung quanh hắn sẽ không có nữ nhân không rõ ràng chọc giận ta” Mi tâm Long Đồ Bích nhăn lại, biết rõ nàng đang giận hắn, nhưng mình vẫn bị chọc tức điên lên, vì vậy không thèm đè nén dục vọng của mình lại, đưa tay kéo nàng để nàng nằm trên người mình, đồng thời kéo màng trướng xuống, che kín lại cảnh tượng bên trong. “Làm cái gì?” Uyển Chỉ U kinh ngạc nhìn khóe miệng hắn lộ ra nụ cười tà mị. Ông trời, chỉ cần nam nhân cười một tiếng, sẽ khiến lòng nàng không còn tỉnh táo nữa. Âu Dương Tri Thu đã nhìn lầm nàng rồi, nàng cũng là một trong những nữ nhân ngu xuẩn bị sắc đẹp của hắn mê hoặc. “Làm vậy để không tổn thương con của chúng ta” Thế mà hắn lại dung túng nàng nằm lên trên hắn? Kế tiếp, hắn giúp nàng cởi áo, vuốt hông nàng, lấy tư thế này cùng hắn kết hợp. ____Đoạn này đã được sơ lược___ ( chủ yếu là miêu tả quan hệ, ta không quen lắm với những tình cảnh thế này, mọi người tự tưởng tượng theo khả năng nhé.) “Có chuyện này ta cần nói cho ngươi biết, ngươi nên chuẩn bị tâm lí” Lúc nàng nửa tỉnh nửa mê, Long Đồ Bích ở bên tai nàng nói nhỏ. “Hả ? Chuyện gì?” Uyển Chỉ U thật sự mệt mỏi, gần như không còn hơi sức đáp lại. “Bệ hạ…đã qua đời” Đầu nàng oanh một tiếng, như sắp nổ tung, đột nhiên mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của hắn. “Tại sao lại như vậy?” Nàng há hốc mồm, cứng lưỡi hỏi “Là do bệnh hay có người hãm hại?” “Bị người hại chết” Trên mặt hắn đầy sát ý lạnh lẽo “Tất nhiên là kẻ địch không đợi được nữa” “Nhưng, tại sao lại như vậy được? Lúc còn sống không phải Bệ hạ cũng đã đề phòng bọn họ sao?” Nàng vẫn còn khiếp sợ, chưa thể hồi hồn lại, không nghĩ tới rốt cuộc có âm mưu quỷ kế như thế nào. Hắn vỗ nhẹ tóc nàng, dịu dàng nói “Thật ra đạo lý này rất đơn giản, chỉ cần không còn Bệ hạ, ta là mục tiêu duy nhất, có điều vấn đề này…còn có một chút khúc mắc, ngay cả hắn cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng nên tin tức Bệ hạ qua đời đến bây giờ không có nhiều người biết” “Ngươi nói, ngay cả ở bên này cũng không biết?” Uyển Chỉ U càng thêm kinh ngạc. “Ừ, ta đã che dấu sự kiện này, mặc dù chưa hạ táng Bệ hạ là bất kính, nhưng dấu kín ta mới có thể làm việc ta muốn làm” “Ngươi muốn làm cái gì?” Trong mắt Long Đồ Bích hiện lên ánh sáng bắn ra bốn phía, sát khí nặng nề “Tiêu diệt Nguyệt Dương Quốc” Nàng cả kinh bắt lấy cánh tay hắn “Ngươi đang nói thật?” “Ngươi nghĩ ta nói đùa sao?” Hắn cười lạnh, nhưng cái lạnh này không phải nhằm vào nàng “Sau khi Nguyệt Dương Quốc phái người hãm hại ta, ta cần gì phải dung túng cho kẻ địch nguy hiểm ở ngay bên cạnh nước ta như hổ đói rình mồi? Thật ra thì tiên hoàng Cao Tổ một đời anh dũng đã có thể diệt được Nguyệt Dương Quốc, chỉ vì trở ngại là nữ nhân yêu thích nhất là người Nguyệt Dương Quốc, mới cho họ cơ hội kéo dài hơi tàn. Hôm nay ta lại không có điểm cố kị nào, bởi vì ngươi cũng không phải là người Nguyệt Dương Quốc” Đây có được coi là lời tỏ tình không? Uyển Chỉ U hài hước yên lặng, nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, nàng cầm tay hắn, ánh mắt nhìn thấp xuống, nhỏ giọng nói “Ta đã từng lưu lại tin tức cho ngươi tại một huyện xa, ngươi có nhận được không?” “Ngươi đang nói mảnh vải bên trong quả lê phải không?” Hắn buồn cười “Thật thiệt thòi cho ngươi còn nghĩ ra được, muốn nhắn lại cho ta cần gì dấu ở nơi kĩ như vậy?” “Bởi vì lúc ấy ta không tin tưởng mọi người xung quanh, chỉ có thể dựa vào vận khí thôi” “Nhưng ngươi viết rất mơ hồ, nói cái gì ta có thể gặp nguy hiểm với người bên cạnh, bảo ta không nên vọng động, ngươi sẽ tự chăm sóc mình” Long Đồ Bích thở dài “Ngươi có biết vì tìm ngươi ta mất bao nhiêu công sức hay không?” “Ta có thể tưởng tượng được, nhưng mà…Đồ Bích, ta không xác định được ta có đáng giá để ngươi bỏ ra công sức lớn như vậy” Nàng ngưỡng mặt lên “Truyền thuyết Nhật Đế Tinh và Nguyệt Hậu Tinh là … rất xứng đôi, nhưng nếu như có thể chọn lựa, ta không hy vọng ngươi có liên quan gì đến nó, dù sao hai cái vị trí này sẽ gánh vác rất nhiều trách nhiệm” Hắn chau mày “Ai nói cho ngươi biết về chuyện Nhật Đế Tinh và Nguyệt Hậu Tinh?” “Ta là người ở Thiên Tinh Cung, có cần người khác phải nói cho không?” “Ta đang hỏi, ai nói cho ngươi biết mệnh của chúng ta là hai vì sao này?” Uyển Chỉ U nháy mắt mấy cái “Ai nói cho ta biết cũng không quan trọng, mà quan trọng là ngươi cưới ta chẳng những không có may mắn, ngược lại rước lấy càng nhiều phiền toái, ngươi không thấy truyền thuyết không đúng thực tế à?” “Ta không cảm thấy như vậy” Hắn cười nói “Ta vốn không xem trọng truyền thuyết, coi như ngươi là Nguyệt Hậu Tinh thì như thế nào? Ta không cho rằng bảo đảm mình an toàn, làm cho Long Cương Quốc thiên thu vạn tuế, là cứ phải nhất định giữ chặt ngươi bên người mới làm được sao? Cho dù ta là bạo quân, hôn quân chỉ cần có ngươi là có thể vô tư phải không?” “Thật là không phải bởi vì ta là Nguyệt Hậu Tinh nên ngươi mới lấy ta?” Tâm tư nàng luôn gút mắc vì chuyện này. Hắn cắn gương mặt nàng một cái “Là bởi vì ngươi là người duy nhất làm cho tâm thần ta rối loạn, chân tay luống cuống, cho nên ta mới đồng ý lấy ngươi, đã hiểu chưa?” Cảm thấy nàng thở phào một hơi, hắn lại cau mày hỏi “Nếu ta không đến tìm ngươi, ngươi định làm thế nào? Chẳng lẻ đi tìm đường lên trời, không bao giờ quay về Long Cương Quốc?” ( convert là Thông Thiên lộ nhưng ta để việt hoá một tí cho nó ra đường lên trời, nhắc cũng hơi nhớ nhớ tên bộ phim “Đường lên trời” ở Việt Nam) “Ta phải xác định rõ ngươi có an toàn không, muốn biết Âu Dương Tri Thu đang định làm gì…” “Hừ, đúng vậy a, một trượng phu bị lão bà bỏ, nếu như muốn cưới người khác, cũng không biết có người chịu gả hay không?” Uyển Chỉ U cười cười, hai tay nâng mặt của hắn “Ủa, sao lại không có người muốn được? Chỉ dựa vào gương mặt của ngươi, thân phận vương gia của ngươi, không, ngươi bây giờ đã là Hoàng Thượng, nữ nhân muốn gả cho ngươi e rằng sẽ xếp hàng dài từ Long Cương Quốc đến Nguyệt Dương Quốc ấy chứ?” “Nếu như ta thật sự cưới người khác, ngươi có lưu lại đứa nhỏ trong bụng không?” mắt hắn nheo lại hỏi. “Tất nhiên, dù sao cũng là con của ta, chẳng qua ta trước tiên đi tìm phụ thân cho hắn, ta không muốn đứa trẻ không có phụ thân” Nói xong nàng cảm thấy cánh tay trên hông mình bỗng siết chặt. Nàng lại chọc hắn giận sao? “Chờ ngươi sinh xong đứa bé này, ta phải suy tính nên để hắn cách xa ngươi một chút, người mẹ có tư tưởng quá mức sa sút làm sao dạy dỗ quốc quân tương lai tốt cho được?” Uyển Chỉ U mở to hai mắt “Ngươi cướp con đem đi? Vậy coi ta là cái gì?” Hắn tà tà cười một tiếng “Ngươi là ta độc chiếm, ta đem ngươi nhốt vào hậu cung, cả đời không cho ngươi rời ta một bước” Vừa dứt lời, hắn che ở môi nàng, đem tất cả kháng nghị của nàng giữ lại trong miệng. Long Đồ Bích chuyến này đến Nguyệt Dương Quốc trên danh nghĩa là thương lượng về việc buôn bán ở biên cảnh hai nước, Âu Dương Tri Thu đối với hắn rất nhiệt tình và hữu nghị, thế nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, quan hệ địch ta càng thân mật càng ẩn dấu nhiều sóng dữ mãnh liệt. Long Đồ Bích vốn suy nghĩ ngày mai sẽ mang Uyển Chỉ U rời đi nhưng là nàng khuyên hắn không nên vọng động. “Âu Dương Tri Thu cũng không phải là nhân vật đơn giản, nếu chúng ta muốn rời đi Nguyệt Dương Quốc một cách thuận lợi sợ là không dễ dàng” Nàng vừa nghĩ tới lời Âu Dương Tri Thu nói với nàng cái cảm giác không rét mà run vẫn còn ở trong lòng. Hắn không vui nói “Ngươi cho rằng ngươi gả cho một nam nhân phế vật sao?” “A, không phải ngươi nói ngươi là tướng công bị uất ức à?” Nàng nháy mắt cười với hắn. Nhìn mi tâm hắn che dấu tức giận, nàng nói sang chuyện khác thật nhanh “Được rồi, lúc này không phải đùa với ngươi, ta có mấy vấn đề ngươi thành thật trả lời cho ta” “Từ trước đến giờ ta đối với ngươi luôn đàng hoàng hơn ngươi đối với ta” Long Đồ Bích nói thầm. “Vấn đề thứ nhất, Nguyệt Lăng Lăng và Nguyệt Lăng Thiên là ai, ngươi tra được chưa?” Mắt nàng lấp lánh có hồn nhìn hắn. Hắn gật đầu “Là gian tế của Nguyệt Dương Quốc” “Ngươi biết mà còn giữ họ bên cạnh ngươi?” “Giữ lại bên cạnh ta so với để họ ẩn núp trong bóng tối thì an toàn hơn” Nàng hít sâu một cái “Được rồi, đạo lý của ngươi tốt lắm, như vậy sau này người định xử trí họ thế nào?” “Tạm thời chưa nói được, để ta nghĩ xem xử lí Nguyệt Dương thế nào trước đã”. Hắn im lặng cười đáp, nụ cười này vừa sắc bén lại không có chút lưu tình nào. Uyển Chỉ U nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của Nguyệt Lăng Lăng, lại nghĩ đến Âu Dương Tri Thu, trong lòng chợt thấy lạnh cả người. Rõ ràng xinh đẹp như thế, sao lại đáng sợ như vậy? “Vấn đề thứ hai, ngươi đối phó với Nguyệt Dương Quốc ta không phản đối, nhưng có thể giảm thương vong tới mức thấp nhất được không?” Nàng nhìn thấy hắn không vui nhíu mày, lại nói “Dân chúng hai nước là vô tội. Ngươi không muốn mình vừa lên ngôi đã mang tiếng xấu trên lưng là người thị huyết tàn bạo chứ?” “Chẳng lẽ tiên đế chết một cách vô ích? Chẳng lẽ cả ta và ngươi chịu khuất nhục không trả lại được hả?” Hắn không thể cho nàng một cái cam kết vì thù này nhất định phải báo. “Nếu ngươi đồng ý với ta, ta sẽ nói cho ngươi biện pháp trong thời gian ngắn nhất, trả giá thấp nhất mà có thể phá được thành Nguyệt Dương” Mắt Long Đồ Bích sáng lên “ Cách gì?” “Ngươi đồng ý với ta trước đã” Nàng cố gắng đàm phán với hắn. Hắn nghĩ nghĩ, cười nói “Không phải ngươi đang sợ ta đổi ý đấy chứ?” “Quân vô hí ngôn”(câu này nghĩa là vua không nói chơi nhưng tui thấy để nguyên vậy thích hơn, dù sao mấy câu thành ngữ của VN cũng đa phần có bản sắc của người TQ) Từ trong chăn nàng đưa ra một chưởng , nhứ nhứ trước mặt hắn. Hắn liếc bàn tay mềm nhỏ một cái, hừ cười nói “Ngươi vì sự sống chết của người khác, vì tương lai của bọn họ mà uy hiếp ta thật là không có đạo lí mà” Một tay hắn nhanh chóng bắt lấy tay nàng, đè nàng xuống bên dưới “Chỉ U đúng là ngươi luôn có biện pháp chọc giận ta, ta lại không thể làm gì được. Chắc ngươi đã đoán được ta đã bị ngươi nắm trong lòng bàn tay có phải hay không?” Nàng sâu kín rên rỉ “Không, nhưng thật ra là ta đã bị ngươi bắt trong lòng bàn tay ngươi có biết không? Sự sống chết của ta, tâm của ta, thân thể của ta đều bị ngươi lấy đi rồi” Không có gì đả động tâm tư của Long Đồ Bích hơn mấy câu nói đó, hắn ôn nhu hôn đôi môi đỏ mọng đã nói ra lời tâm tình động lòng người này, tỉ mỉ thưởng thức. Ngày thứ hai, Âu Dương Tri Thu lấy lí do đạp tuyết thưởng mai mời hai người cùng lên núi Kình Vũ. Uyển Chỉ U vốn là không muốn đi, nhưng Long Đồ Bích lại sảng khoái đáp ứng. Nàng biết, đối với thân phận, địa vị của bọn hắn mà nói, dù biết rõ nguy hiểm nhưng nếu từ chối sẽ yếu thế hơn đối phương. Theo tính tình của Long Đồ Bích, hắn tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Vì vậy lúc sắp lên xe, nàng nhân cơ hội đến gần hắn nói nhỏ “Mọi việc phải cẩn thận” “Ừ” ánh mắt Long Đồ Bích dịu dàng mà kiên định. Lúc này Âu Dương Tri Thu đứng cách đó không xa, ngoắc ngoắc nàng “Uyển cô nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mèo con đã đặt trên xe rồi” Long Đồ Bích hừ một tiếng xem thường “Một con mèo mà thôi, có cái gì tốt mà khoe. Nếu ngươi thích sau này quay về Long Cương, ở trong hoàng cung ta sẽ nuôi một vườn mèo” Nàng thấy buồn cười “Ta muốn một vườn mèo làm gì? Ta sợ nhất là nửa đêm canh ba nghe tiếng mèo kêu, nếu nửa đêm một đám kêu không ngừng, hoàng cung sẽ ầm ỉ còn ra cái thể thống gì?” Hắn hỏi nhỏ “Ngươi sợ nghe tiếng mèo kêu, còn sợ nhất là âm thanh của mèo kêu động tình đánh thức “quỷ” trong lòng ngươi phải không?” Uyển Chỉ U nghe hắn nói xong đỏ mặt, nhưng lại không có gan càn rỡ nói lại với hắn, đành quay người lại bước lên xe ngựa mà Âu Dương Tri Thu đã chuẩn bị sẵn cho nàng. Trong xe ngựa, mèo nhỏ trắng như tuyết đang an tĩnh nằm co ro trong cái rổ ở buồng xe, một bộ dáng khéo léo thật động lòng người. “Sao lại hầm cái này, không phải tiểu thư không thích ăn thịt gà nhất à?” “Giờ không thích nữa rồi” Uyển Chỉ U cau mày đem chén canh vào. “Kì quái, Vương gia sao lại quen biết với Thu công tử? Thật may quá đi, lại gặp được Vương gia ở đây, Thu công tử là người tốt như vậy, không biết có phải là bạn tốt của Vương gia không ha?” Nghênh Mai vẫn còn đang nói chuyện đâu đâu thật đúng là ảo tưởng không thực tế của thiếu nữ. Uyển Chỉ U nghe, cảm thấy đây là chuyện cười châm chọc nhất. Xe ngựa dừng lại, nàng vén rèm lên, chợt thấy Long Đồ Bích đang một mình thúc ngựa rẽ vào một đường núi khác. Nàng cả kinh, lập tức cất giọng gọi “Đồ Bích…ngươi đi đâu vậy?” Long Đồ Bích quay đầu lại cười chỉ trên núi “Trên đó có bụi hồng mai rất đẹp, ta đi hái một cành” Nàng thấy trên núi loáng thoáng điểm đỏ, nhưng trực giác của nàng lại nói trong này có điều gì kì quặc, nàng đang muốn gọi hắn, hắn cưỡi ngựa nhanh chóng biến mất trên đường núi. Âu Dương Tri Thu thúc ngựa quay đầu lại, cười nói với nàng “Ngươi thật không yên tâm về hắn?” Uyển Chỉ U theo dõi hắn “Ngươi đang làm trò quỷ gì ở đây? Trên núi…chẳng lẽ ngươi cho mai phục” Lòng nàng rét lạnh, vội vàng nhảy xuống xe ngựa đuổi theo, lại bị Âu Dương Tri Thu xuống ngựa bắt lại. “Đừng có gấp, không có người nào ở phía trên” Nhìn nụ cười quỷ dị kia, làm nàng rét lạnh, hàm răng nàng run rẩy “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?” “Không có gì” Âu Dương Tri Thu sâu kín nhìn phương hướng Long Đồ Bích biến mất “Có điều nơi này đường núi gập ghềnh, con đường quanh co, lên thì dễ xuống rất khó, nếu không có người dẫn đường, vào núi rồi muốn thoát ra thật đúng là khó như lên trời” Một cỗ khí lạnh vọt lên từ sống lưng, Uyển Chỉ U kinh hô “Ngươi muốn vây hắn trên chân núi?” Hắn nhìn chằm chằm mắt của nàng “Từ trước đến giờ ta không thích động đao động thương, có thể giết người không có máu mới là phương pháp tốt nhất. Ngươi không cảm thấy có ý tứ sao? Nhiều người có thể làm chứng cho ta Ngọc Vương gia của các ngươi tự mình lên núi bị lạc đường mất tích. Qua vài ngày, ta lại phái người đi tìm kiếm, nói không chừng tìm được thi thể gầy trơ xương của hắn, hay là thi thể không còn toàn vẹn bị dã thú trên núi ăn rồi…” Nàng tức giận hất ra cánh tay bị hắn giữ, cất bước xông lên phía trước, Âu Dương Tri Thu chợt lách người, lại duỗi cánh tay ngăn cản nàng “Đừng đuổi theo hắn, ta không muốn người thừa kế vương vị tương lai của Long Cương Quốc đều chết ở đây” Uyển Chỉ U nhìn hắn như nhìn yêu ma, tất cả lời nói mắc lại trong cổ họng. Hắn hưởng thụ vẻ mặt khiếp sợ của nàng, khẽ cười nói “Không nghĩ ta đã biết chuyện ngươi mang thai à? Thật ra cũng không khó để đoán, nữa tháng nay thói quen ăn uống của ngươi đột nhiên thay đổi, tất cả thức ăn mặn có dầu mỡ, nhất là hải sản, ngươi đều không thích ăn, ngay cả cháo gà ta vừa chuẩn bị cho ngươi, ngươi cũng không uống. Vậy ngoại trừ trong bụng có cốt nhục của hắn , còn giải thích như thế nào nữa?” “Ngươi muốn như thế nào?” Lưng nàng thẳng tắp muốn mình tập trung tinh thần ứng phó. Nàng phát hiện mình đánh giá thấp Âu Dương Tri Thu, nam nhân này thâm tàng bất lộ, chuyện mà nàng cố che dấu hắn đã thông suốt từ sớm. “Ta muốn như thế nào?” Hắn nhướng mày cười “Không phải tâm ý của ta ta đã sớm nói cho ngươi rồi sao? Uyển cô nương ta vừa thấy ngươi đã yêu, hâm mộ không dứt, lại không muốn ngươi gặp lại Long Đồ Bích, hắn phong lưu đa tình, tan nát cõi lòng ngươi, cho nên ta nguyện ý cưới ngươi, ngay cả đứa bé trong bụng ngươi cũng nhận, lần này cố ý thành tâm thật là ngươi kia cũng không hiểu à?” Uyển Chỉ U cắn chặt hàm răng giận dữ mắng “Ngươi muốn Long Cương Quốc và Nguyệt Dương Quốc đều nằm trong tay ngươi. Ngươi cho rằng có khả năng sao?” “Có thể! Tất nhiên là có thể! Chỉ cần ta cưới ngươi, tất cả đều có thể” Âu Dương Tri Thu chậm rãi đến gần nàng, nụ cười rực rỡ thuỷ chung nở trên môi “Uyển cô nương, ngươi đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽ không tổn thương ngươi và đứa trẻ trong bụng ngươi, ta sẽ để hắn ở Nguyệt Dương Quốc hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý như ở Long Cương Quốc. Sau này, hắn có biết được sự thật cũng cảm động và nhớ rõ dưỡng phụ tình thâm , nói không chừng còn thay ta thống nhất hai nước Nguyệt Dương, Long Cương, chỉ là lúc đó hắn mang họ Âu Dương rồi…” Nàng đột nhiên không báo trước đánh một chưởng vào ngực Âu Dương Tri Thu, khi đối phương đưa tay đón đỡ nàng mượn lực dùng lực, thân thể như diều đứt dây, lâng lâng bay về đường núi phía sau. Chạy gấp một đường hơn trăm bước cũng không thấy bóng dáng Long Đồ Bích. Đúng như Âu Dương Tri Thu nói, đường núi này gập ghềnh quanh co, lần lượt thay đổi nhiều đường nhỏ, mà bông tuyết nay đầy trời đã che dấu vết chân của ngựa Long Đồ Bích để lại, nàng gấp đến độ lên tiếng gọi to “Long Đồ Bích! Mau trở lại! Trên núi rất nguy hiểm” Nàng kêu mấy tiếng, nhưng không có gì phản ứng lại, làm lòng nàng càng như lửa đốt, đang đi về phía trước chỉ nghe xa xa có tiếng khóc của Nghênh Mai “Tiểu thư, đừng đi qua chổ nguy hiểm như vậy, quay lại nhanh lên đi” Âm thanh của Âu Dương Tri Thu cũng vang đến “Ngươi muốn cùng Long Đồ Bích đi đến đường cùng hay vẫn muốn ta ném nha đầu này tới sơn động đây” Uyển Chỉ U nắm chặt nắm tay, đè trên bụng mình, liều mạng tự hỏi “Nàng phải lựa chọn như thế nào? Không để ý đến tất cả mà đuổi theo Long Đồ Bích hay sao? Cho dù có thể chết trên núi nhưng cũng cùng hắn sống chết có nhau. Nhưng làm như vậy nàng hình như cũng thật coi thường Long Đồ Bích, chẳng lẽ hắn không qua khỏi được nguy hiểm này? Nếu hắn có thể bình an trở về, bây giờ nàng hi sinh ngược lại thành quyết định ngu xuẩn, lỗ mãng. Nghe Nghênh Mai thút thít đứt quãng, lòng nàng căng thẳng. Nha đầu này ở chung với mình nhiều năm, đã sớm giống như người nhà, nàng không thể không để ý đến sống chết của nàng. Tâm tư giãy dụa rối rắm, nàng cắn chặt môi xuất hiện ra li ti vết máu, không cam lòng nàng nhìn về phía đường núi đọng tuyết, nhưng lòng nàng tồn tại một ngọn lửa hi vọng, yết ớt thiêu đốt không cam lòng nhận thua. Quay đầu lại lần nữa, nhìn bốn phía không phân biệt được màu tuyết, trong lòng nàng yên lặng khẽ nhủ thầm__Đồ Bích, nếu trời xanh vì sự tồn tại của ta mà bảo hộ cho ngươi an toàn, như vậy ta nhất định sẽ sống bình an, bởi vì còn sống mới có hi vọng.