Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài
Chương 3
Mân Huyên ngồi trên xe lẳng lặng đợi một lúc, Duẫn Lạc Hàn mới ngồi vào xe, nghe thấy tiếng đóng cửa, nàng liền vặn chìa khóa xe, khởi động động cơ ô tô, hai mắt nhìn thẳng phía trước, hết sức chuyên chú lái xe.
Ngồi ở ghế tài xế, nàng không biết tại sao, luôn cảm giác phía sau có một ánh mắt sắc nhọn đâm tới, liếc nhìn vào kính chiếu hậu, đập vào mắt là hình ảnh ái muội nhất thời làm nàng có chút xấu hổ không thôi.
“Lạc, vũ hội vừa nãy nhàm chán quá!” Người con gái mềm mại rúc vào ngực Duẫn
Lạc Hàn, bàn tay chậm rãi cởi nút áo, vẽ từng vòng tròn khiêu khích lên vòm ngực rắn chắc. “Người ta mới mua một bộ áo ngủ gợi cảm, đợi mặc cho anh xem được không?”
“Em xác định? Đến lúc đó áo ngủ còn lành lặn mặc trên người em?” Ngón tay ngả ngớn nâng cằm cô gái, phả từng hơi thở nóng bỏng kích tình bên tai, một tay không an phận mà phủ lên trước ngực.
“Lạc, anh xấu lắm!” Cô gái kia cười duyên, chủ động dâng lên đôi môi đỏ tươi, vong tình mà hôn hắn.
Mân Huyên cực lực không nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô gái lại kiều mị kêu to một tiếng làm nàng không tự chủ được mà liếc mắt, ngay lập tức trên má hiện lên một tầng ửng đỏ. Hai người kia không ngượng ngùng một chút nào sao, bên trong còn có một người sống sờ sờ là nàng đây! Còn vội vội vàng vàng bắt đầu đoạn hình ảnh hương diễm…
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, nàng còn chưa hỏi rõ ràng địa chỉ nơi phải đến. Nàng không mục đích cứ lái thẳng về phía trước, được một lúc, hai người ở ghế sau dường như vẫn chưa có ý dừng lại, ngược lại động tác còn lớn mật hơn, hồn nhiên đến mức quên hết mọi thứ.
Không khí trong xe càng lúc càng ái muội, hai mắt nhìn về phía trước của nàng cơ hồ đã muốn bốc lửa, chân đột ngột đạp phanh. Hai người đằng sau không kịp phòng bị mà ngã sấp về phía trước theo quán tính.
“A… Cô làm gì? Có bệnh à?” Cô gái bất chấp quần áo không chỉnh, thét chói tai lên.
Mân Huyên nghiêng mặt, lạnh lùng nói một câu: “ Thực xin lỗi, tiểu thư, tiên sinh, hai người còn chưa nói địa chỉ cho tôi. Mặt khác, hai người có thể kiềm chế một chút chứ? Trong xe còn có tôi là người ngoài.”
“Cái gì? Cô…” Cô gái kia hơi đề cao giọng, lại mềm mại dán vào ngực Duẫn Lạc
Hàn, “Lạc, anh xem. Từ trợ lí tìm loại quản lí điều khiển gì, không thức thời chút nào, ngay cả phép lịch sự tối thiểu cũng không hiểu.”
Doãn Lạc Hàn nhìn thân ảnh cao ngạo phía trươc, chỉnh lại góc áo hỗn độn, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nháy mắt trở nên lạnh lùng: “Nơi này cách chỗ ở của em không xa, em hiện tại xuống xe.”
“Cái gì? Người ta…” Cô gái còn muốn nói thêm câu gì đó, nhưng nhìn lại khuôn mặt tuấn tú không có một chút muốn thương lượng, nàng không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn môi, mở cửa, căm hận mà xuống xe.
Cửa xe bị đập mạnh, Mân Huyên có thể cảm thấy, người kia xuống xe xong lớn tiếng mắng chửi mình. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngày nay người cần đại lí lái xe rất ít, đêm nay thật vất vả mới có một phần sống, hiện tại lại náo loạn thành cái dạng này, xem ra thật đúng như giới truyền thông nói, tổng tài tập đoàn Đường Thịnh là kẻ có sinh hoạt cá nhân thối nát, công tử đào hoa, ăn chơi trác táng.
Duẫn Lạc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ra, hắn chau mày, phun ra hai chữ không hề có độ ấm. “Lái xe.”
“Tiên sinh, xin hỏi địa chỉ là…” Hồng Huyên nhịn cảm giác kinh ngạc, cố ý kéo dài thanh âm nhắc nhở hắn.
“Cứ lái về phía trước, tới rồi tự nhiên tôi nói cho cô biết.” Hắn không để ý vẻ bất mãn trong giọng nàng, chậm rãi khép hai mắt, dựa vào ghế, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mân Huyên thở dài, giẫm lên chân ga. Được rồi, ai bảo hôm nay nàng đụng phải một kẻ tâm tình bất định. Dù sao, giá một giờ lái xe là một trăm khối, hiện tại bọn họ đã ở bên ngoài hơn một giờ. Nếu hắn nguyện ý chi ra nhiều tiền, đương nhiên nàng cũng không có ý kiến.
Phút chốc tâm tình của nàng tốt lên, bắt đầu kiên nhẫn lái về phía trước, đến ngã tư cũng không chút do dự dẫm lên chân ga, y như lời hắn, cứ đi về phía trước.
“Dừng xe.”
Nàng nắm tay lái, đang phóng nhanh trên con đường rộng rãi, hắn đột nhiên lên tiếng làm nàng hoảng sợ, tay chân luống cuống mà đỗ xe bên đường.
Bên đường tọa lạc một khách sạn năm sao bàng bạc lặng im mà khí thế, nhìn thấy thân ảnh Duẫn Lạc Hàn bước xuống, nàng cũng cuống quít tắt máy, theo xuống xe. Mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng nàng cũng không có lắm miệng, dù sao cũng là việc riêng của người ta, xen vào việc của người khác chỉ rước vào chuyện không vui cùng xem thường.
Nàng chạy chậm vòng qua xe thể thao, đến cạnh Duẫn Lạc Hàn, tay đưa chìa khóa cho hắn. “Tiên sinh, chìa khóa xe của ngài.”
Thấy đối phương không có nhận, nàng mới phát hiện ra một tia không thích hợp.
Duẫn Lạc Hàn một tay chống trần xe, đầu cúi thấp, sợi tóc nâu bay bay trong gió che khuất cảm xúc trên mặt.
“Tiên sinh, ngài làm sao vậy? Có nặng lắm không?” Mân Huyên thân thiết cúi người, chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt mông lung của hắn, tốt bụng hỏi han. “Ngài ở khách sạn sao? Có cần tôi đưa ngài lên?”
“Được.” Nàng vừa dứt lời, đối phương phút chốc quay người lại, đặt tay lên vai nàng, một nửa trọng lượng của hắn cũng đè lên người nàng.
“Nặng quá!” nàng không chịu nổi sức nặng, hai chân rung rung, nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
1814 chương
113 chương
10 chương
16 chương
38 chương
103 chương