Tối hôm đó, bốn người ngồi dùng cơm trong một căn phòng hỗn độn, không có ánh đèn, không khí sạch, đồ ăn ngon, nhưng chỉ cần một nhà đoàn tụ là đủ rồi. Hơn nữa nhìn vẻ mặt tươi cười của Triệu Nghị Nhiên, dặn dò cái này quan tâm cái kia, hoàn toàn xem mình như người trong gia đình vậy. Dùng cơm tối xong, Triệu Nghị Nhiên liền đứng dậy, cúi người nói: "Chú Lưu, dì Lưu, hai người đi nghỉ ngơi sớm một chút, về sau con sẽ thường tới thăm mọi người, hi vọng hai người sẽ cho con một cơ hội, làm ơn ạ!" Người ta tỏ ra khiêm tốn lại nghiêm túc như thế, Lưu Chí Đạt thật sự không thể làm ngơ được, đành phải cứng ngắc nói: "Mỹ Châu còn nhỏ, cứ từ từ thôi." "Vâng, con sẽ dùng thời gian để chứng minh thành ý của mình, xin cha mẹ yên tâm!" Hai tiếng "cha mẹ" này khiến vợ chồng họ Lưu bị kinh hãi rất lâu, còn Lưu Mỹ Châu suýt chút nước sặc nước bọt của mình. Cô thầm nghĩ người đàn ông này cũng quá gấp gáp rồi, mới công khai yêu đương chưa được bao lâu đã tự nhận là con rể, thật đúng là rèn sắt khi còn nóng mà, nghĩ hay thật đó! Triệu Nghị Nhiên không hề quan tâm ba người nhà họ Lưu vẫn đang kinh ngạc, vẫy tay một cái liền vui mừng rời đi, chờ cửa chính khép lại, Lưu Chí Đạt mới quay sang hỏi con gái: "Mỹ Châu, con còn muốn tiếp tục đi làm sao? Có mệt mỏi quá không?" "Con không mệt, con không muốn bỏ qua." Lưu Mỹ Châu một câu hai nghĩa, tin rằng cha mẹ đều nghe hiểu, cô sẽ không từ bỏ Triệu Nghị Nhiên. Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân dĩ nhiên hiểu được, nhìn con gái đã thật sự lún sâu, còn thái độc của Triệu Nghị Nhiên lại xứng với con rể đúng chuẩn, tình huống còn nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng rồi. Tuy bọn họ rất giận con gái yêu không đúng người, nhưng sao có thể không suy nghĩ cho hạnh phúc của con? Mặc kệ Mỹ Châu và Triệu Nghị Nhiên có thể có tương lai hay không, ít nhất thì bọn họ vẫn phải là chỗ dựa của con, nhà mẹ vĩnh viễn sẽ là nhà của con gái. Đặc biệt về nhà xem kịch hay, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên rất không may khi vừa xuống máy bay đã bị anh cả chặn lại, trải qua một hồi chia sẻ tâm tư (cộng thêm đe dọa) thì cặp anh em sinh đôi quyết định gió chiều nào che chiều ấy. Dù sao cha đã về hưu, hiện tại anh cả là người lớn nhất, bọn họ không theo anh cả thì còn theo ai? Bọn họ đã quen xài tiền như nước, cho dù có danh tiếng cùng sự nghiệp, nhưng tiêu tiền còn nhiều hơn kiếm tiền. Sau này còn cần anh cả giúp đỡ nhiều hơn, lúc này không tỏ rõ lòng thành còn đợi đến bao giờ nữa? Trong phòng ăn, Triệu Thái Nhiên uống xong ly rượu đỏ, thỏa mãn thở dài nói: "Được rồi, nếu đã thỏa thuận xong thì em có thể hỏi anh cả một chút không? Sao anh có thể kết giao với cô nhóc Mỹ Châu kia vậy?" Triệu Nghị Nhiên ra sức trợn mắt trừng em trai một cái: "Nói chuyện phải chú ý một chút, về sau cô ấy sẽ là chị dâu của em, hãy nhớ lễ phép cơ bản đó." "Mỹ Châu còn nhỏ hơn em bảy tuổi, gọi là chị dâu thật sự quá kỳ quái!" Thật ra Triệu Thái Nhiên cũng không chán ghét chị dâu nhỏ tuổi hơn mình, nhưng nói thế nào thì anh vẫn nhìn Mỹ Châu lớn lên, còn nhớ rõ dáng vẻ quấn tã, học đi bộ của Mỹ Châu, vốn là em gái lại trở thành chị dâu, ai có thể quen ngay chứ? "Cô ấy còn kém anh mười tuổi đấy." Triệu Nghị Nhiên nhàn nhạt nhắc nhở. "Trâu già gặm cỏ non, rõ là....Chậc chậc!" Tuy Triệu Thái Nhiên tình sử phong phú, nhưng chưa từng qua lại với bạn gái kém mình 10 tuổi, có lẽ anh nên lấy anh cả làm chuẩn, còn nhiều thời gian, luôn luôn có cơ hội. Triệu Yên Nhiên cầm khăn ăn lau miệng, làm người mẫu nên cô ăn rất ít, dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Em có bạn trai kém mình mười tuổi, ăn rất non mềm lại rất mỹ vị, Thái Nhiên, anh cũng thử một lần đi." "Mẹ nó, em như vậy là phá hoại mỹ thiếu niên đấy, cẩn thận bị kiện!" Triệu Thái Nhiên cũng biết ở Âu Mỹ, rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đều có kinh nghiệm yêu sớm, nhưng vừa nghĩ tới em gái sinh đôi lên giường với thiếu niên mười bảy tuổi, liền cảm thấy nổi hết da gà. "Về sau các em định thế nào? Thật sự không kết hôn, không sinh con?" Triệu Nghị Nhiêu hiểu rất rõ tính cách của em trai và em gái, hai đứa này trời sinh tính ung dung tự tại, không hề bận lòng với gia đình, nhưng có đôi khi anh vẫn không nhịn được muốn hỏi một chút. "Chuyện đó cứ giao cho anh là tốt rồi, chúng em không giành với anh, anh và chị dâu sinh vài đứa, gọi em là chú chân dài đi!" Triệu Thái Nhiên tự nhận không phải là kẻ phong lưu, bởi vì anh chưa từng ra tay, chỉ cần chọn lựa trong cuộc diễm ngộ, anh thích cuộc sống như thế, cả đời không muốn thay đổi. "Cho dù là kết hôn thì em cũng sẽ không sinh con, em sợ sẽ phá hỏng dáng người. Nếu một ngày nào đó thật sự muốn có đứa bé, thì tìm người mang thai hộ ở nước ngoài là được." Thỉnh thoảng Triệu Yên Nhiên sẽ nổi lên chút mẫu tính, ở trên đường thấy trẻ con đáng yêu cũng muốn có một đứa, nhưng cô không muốn đánh đổi bằng sắc đẹp của bản thân, nếu như có thể giải quyết bằng tiền thì tốt. Sau khi nghe xong, Triệu Nghị Nhiên lại cảm thán, so với hai tên nhóc chưa trưởng thành này thì anh đúng là đứa con nghe lời nhất, khôn khéo nhất, đáng tiếc cha mẹ không nghĩ ra, vì vậy anh phải mượn năng lực của cặp sinh đôi, làm cho cha mẹ hoàn toàn hiểu ra sự thật ấy. Anh bỏ qua ý định khuyên nhủ cặp sinh đôi, lại nói rõ kế hoạch của mình, xác định hai người này đã bị anh mua chuộc, mới phất tay để bọn họ rời đi. Khi Triệu Yên Nhiên và Triệu Thái Nhiên cùng nhau về đến nhà, vợ chồng họ Triệu đương nhiên là rất vui mừng. Thêm một năm rưỡi nữa mới nhìn thấy đôi song bào thai này, mặc dù làm người ta nhức đầu, nhưng vật hiếm có mới đáng quý. Gần đây nhà họ Lưu đã dọn đi rồi, căn nhà lớn như vậy khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy trống trải tịch mịch. Chỉ có điều cặp song sinh của nhà họ Triệu chính là cặp song sinh của nhà Triệu, từ nhỏ bản tính đã khó dời, mới hầu hạ dưới gối chưa đến hai ngày, Triệu Yên Nhiên liền tuyên bố với cha mẹ thân yêu. "À đúng rồi, con quyết định sẽ kết hôn." "Hả?" La Thanh Dao kinh hãi, suýt chút nữa tắc thở. "Con mang thai rồi hả? Nếu không sao lại muốn kết hôn?" Triệu Yên Nhiên lười phải duy trì hình tượng ở trước mặt cha mẹ, trợn to mắt nói: "Đâu có đâu! Sau khi kết hôn ý con định tìm người mang thai hộ, tốt nhất nên sinh ra một đôi song sinh, vừa xinh đẹp vừa thông mình giống con và anh hai." "Đối phương là người thế nào? Gia thế, bối cảnh ra sao?" Triệu Cẩm Bằng và vợ đều rất kinh ngạc, không ngờ lại có một ngày Yên Nhiên muốn kết hôn, quả thật so với việc Nghị Nhiên nói muốn lấy con gái nhà người ta còn kinh người hơn. Chưa đề cập tới chuyện mang thai hộ, ứng viên làm con rể duy nhất của bọn họ mới quan trọng. "Có tài hoa là đủ rồi, điều kiện vật chất không quan trọng, dù sao tiểu thư con vẫn nuôi nổi." "Rốt cuộc là ai? Nói mau!" La Thanh Dao có dự cảm không ổn. "Cậu ấy tên Jacob, người Mỹ, ca sĩ chính trong ban nhạc rock, nhỏ hơn con năm tuổi, hát hay, chúng con quen nhau ở một quán bar, cool không ạ? Con định giới thiệu vài quý tộc cho cậu ấy, làm người mẫu quảng cáo trước, rồi rất nhanh sẽ đóng một bộ phim điện ảnh." "Không được!" La Thanh Dao và chồng đồng thời mở miệng. Cậu Jacob này mới hai mươi hai tuổi, công việc nghe qua không có tiền đồ gì cả, lại còn là quỷ tây dương, nhà bọn họ sao có thể tiếp nhận loại con rể này? Triệu Yên Nhiên đã sớm biết cha mẹ sẽ phản đối, nhún nhún vai không sao cả nói: "Con chỉ thông báo cho cha mẹ thôi, con đã lớn rồi, muốn kết hôn với ai thì sẽ kết hôn với người đó." "Đồ con gái bất hiếu!" Triệu Cẩm Bằng giận đến vỗ ngực, nếu như vậy ông thà để con gái độc thân cả đời. Nhìn sắc mặt cha mẹ không tốt, Triệu Yên Nhiên rất thiện tâm khuyên bọn họ: "Cuộc sống 89% là không được như ý, nếu cha mẹ nghĩ thông suốt một chút thì trong cái nhà này chỉ mình anh cả hiếu thuận là đủ rồi." "Hiếu thuận cái gì? Nó lại muốn cưới con bé Mỹ Châu kia, mẹ sắp bị nó làm cho tức chết, con còn về làm phiền thêm!" La Thanh Dao thật không biết kiếp trước mình thiếu nợ ai mà kiếp này cả ba người con đều không muốn bà sống tốt, lúc sinh con bà đau muốn chết đó! Triệu Yên Nhiên vẫn chưa quên nhiệm vụ của mình, vừa xoa bóp vai cho mẹ vừa trấn an nói: "Con thấy Mỹ Châu rất khá mà, mọi người biết nhau lâu như vậy, cũng biết em ấy là một cô gái ngoan, lại còn bao dung được người quái đản như anh cả, nếu không cưới em ấy thì anh cả cũng đừng mong có vợ." La Thanh Dao nào có dễ dàng dao động như vậy, trầm mặt nói: "Đừng nhắc tới nó, con xử lý chuyện của mình cho tốt đi, Jacob đó yêu thì được chứ đừng nhắc tới kết hôn!" "Một năm con ở nhà có vài ngày, dù con ra nước ngoài kết hôn thì cha mẹ cũng không biết, vài năm sau chờ con dẫn ông xã và cháu trở nhé!" Triệu đại tiểu thư rất bình tĩnh nói ra sự thật. Triệu Cẩm Bằng thiếu chút nữa giận đến hộc máu, cũng may đã làm ông chủ nhiều năm, đầu óc hoạt động rất nhanh, quyết định dùng kế sách kéo dài trước. "Trước tiên cứ dẫn về đã, nếu cậu ta không tiếp thụ nổi gia đình chúng ta, vậy con cũng đừng nói nữa." "Cha định hù dọa con à? Được, con sẽ dẫn Jacob về cho cha mẹ gặp, xem cuối cùng là ai sợ ai?" Triệu Yên Nhiên không thèm để ý hình tượng bật cười ha hả, chỉ xem lời đe dọa của cha mẹ như chuyện cười, đến lúc đó chưa biết ai hù dọa ai đâu! Vợ chồng họ Triệu không còn gì để nói, không thể không so sánh, vừa so sánh liền giật mình, so với đứa con gái không tri kỷ cũng chẳng dịu dàng này thì Nghị Nhiên đáng yêu, đáng quý biết bao nhiêu, muốn kết hôn với con gái quản gia cũng đâu là gì? So ra thì còn có lòng thành hơn! Giống như sợ vẫn chưa đủ phiền toái, hôm Triệu Yên Nhiên dẫn bạn trai nhỏ về thì Triệu Thái Nhiên cũng dẫn người yêu về ra mắt. Người này hai mươi lăm tuổi, điều kiện không tệ về mọi mặt, nhưng lại là một người đàn ông chính hiệu! Nói cách khác, Triệu Thái Nhiên từ yêu người khác phái chuyển thành song tính, anh phát hiện mình cũng có cảm giác với đàn ông, về sau thì nam nữ đều xơi, phạm vi tìm đối tượng càng mở rộng! Em trai và em gái muốn dẫn người yêu về, Triệu Nghị Nhiên đương nhiên phải dự thính rồi, nhưng từ đầu tới cuối anh chỉ nói vài câu, thỉnh thoảng còn phải ra mặt hòa giải, gọi bác sĩ gia đình tới đợi lệnh, tránh cho cha mẹ có thể bị tức đến ngất đi bất cứ lúc nào. Triệu Cẩm Bằng vừa nhìn thấy người yêu của con trai thứ, huyết áp liền tăng cao đến suýt chút nữa thổ huyết. "Triệu Thái Nhiên, con mà dám ở chung một chỗ với người đàn ông kia thì về sau đừng trở về nữa, cha lập tức cắt đứt quan hệ cha con!" Triệu Thái Nhiên ôm bả vai người yêu, mặc dù chính mình cũng cảm thấy kỳ cục, nhưng vì anh cả đành phải bất chấp mọi thứ, thản nhiên cười nói: "Cha, con dẫn người về là vì tôn trọng hai người, nếu không chúng con đã kết hôn luôn ở nước ngoài rồi, lại còn hợp pháp nữa!" "Con thấy anh hai còn có thể cưới đàn ông, thì con gả cho người da đen cũng đâu ghê gớm gì?" Đúng, Triệu Yên Nhiên dẫn từ Mỹ về là một chàng trai da đen, nhưng cũng không đen đến mức chỉ có thể nhìn thấy hàm răng cùng con ngươi. Màu da giống như là cà phê pha sữa, tóc xoăn, mắt to mày rậm, bắp thịt rắn chắc, huyết thống người da đen vô cùng rõ rệt. La Thanh Dao hoàn toàn không thể chuyển tầm mắt lên người chàng trai da đen kia, bà sợ mình sẽ làm ra hành động bạo lực không phù hợp với hình tượng quý phu nhân, đành phải dời mắt cầu cứu người con cả mà mình yên tâm nhất. "Nghị Nhiên, con nói gì đi chứ! Con định xem bọn nó tiếp tục quậy phá sao?" "Thái Nhiên và Yên Nhiên đều là người lớn rồi, không cần thừa kế công ty, cũng không cần có trách nhiệm với gia đình, con rất hâm mộ hai đứa nó có thể quyết định hôn nhân của mình. Hay là con giao công ty cho bọn nó nhé, con cũng muốn tự do như vậy." Triệu Nghị Nhiên nói lời thật lòng, em trai và em gái chỉ kém anh ba tuổi, nhưng lại giống như cháu trai và cháu gái, không bắt không ép được khiến anh đỏ mắt. Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao nghe xong da đầu liền tê dại, ngộ nhỡ Triệu Nghị Nhiên thật sự khoanh tay đứng nhìn, vì tự do cùng tình yêu mà rời đi, thì nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ bị hủy trong tay cặp sinh đôi, bọn họ làm cha mẹ cũng đừng nghĩ tới an tâm dưỡng già. "Nghị Nhiên, con bình tĩnh một chút, con đừng xen vào chuyện đó, cha mẹ tự làm là được rồi." Nếu ba đứa con đều không nghe lời thì Triệu Cẩm Bằng không thể không sử dụng thủ đoạn cuối cùng. "Thái Nhiên, Yên Nhiên, hai đứa muốn tự chọn đối tượng cũng được, về sau không cho phép vòi tiền cha mẹ, dù sao hai đứa đã sớm tự lập, không sống được ở bên ngoài thì cũng đừng trở về tìm chúng tôi." Nếu là lúc trước, Triệu Yên Nhiên và Triệu Thái Nhiên còn có thể lo lắng một chút với kiểu uy hiếp đó, nhưng bây giờ có anh cả ủng hộ về tinh thần và tiền bạc, bọn họ có náo loạn đến đâu thì vẫn có chỗ dựa, đương nhiên là phải tiến hành kịch vui này tới cùng. Mục đích chính là khiến cha mẹ biết anh cả có bao nhiêu ưu tú, con dâu Mỹ Châu tốt biết bao nhiêu, mau đồng ý cho họ kết hôn, sinh cháu hiếu thuận với cha mẹ đi! Màn gặp gỡ này liền kết thúc bằng một trò cười, Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên không được cha mẹ chúc phúc, chỉ có thể bày ra dáng vẻ nam nữ phản nghịch, bỏ lại mấy câu ngớ ngẩn, đại nghịch bất đạo, rồi mang theo người yêu không đạt chuẩn của mình nghênh ngang rời đi. Buổi tối hôm đó, lúc Triệu Nghị Nhiên đang hẹn hò cùng bạn gái, liền dùng đôi ba câu kể lại chuyện lung tung lộn xộn kia lời, Lưu Mỹ Châu trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn anh, đơ mấy phút mới phản ứng kịp: "Nghị Nhiên, tâm cơ của anh rất sâu đó!" Chỉ vì muốn cha mẹ mình đồng ý hôn sự của bọn họ, mà anh liền mua chuộc em trai và em gái, còn thêm cả kế hoạch thái quá như vậy nữa, thật không biết nên nói anh sáng tạo mười phần, hay là không chừa bất cứ thủ đoạn tồi tệ nữa? "Vậy cũng phải xem đó là ai, anh sẽ không bao giờ dùng trí đối với em." Cô ấm áp, tốt đẹp lại yêu thương anh như vậy, sao anh nỡ không thật lòng với cô? "Nếu một ngày nào đó chúng ta cãi nhau, anh có dùng âm mưu để thu phục em không?" Người đan ông khiến cô yêu thầm hai kiếp này, ở trong lòng khó tránh khỏi muốn tô điểm cho anh đẹp một chút. Chỉ là ở chung càng lâu, hiểu biết càng sâu, cô dần dần phát hiện anh không lịch sự giống như vẻ ngoài, có khi còn có thể nói anh mười phần cầm thú, tâm cơ sâu nặng. Nhưng bất kể ra sao, cô vẫn không ngừng yêu anh được. Anh nghe xong khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô nhẹ giọng nói: "Em chỉ cần tin anh vĩnh viễn sẽ không hại em, xuất phát điểm của anh đều vì muốn tốt cho em, muốn tốt cho chúng ta." "Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, anh cứ việc dối lừa em đi." Cô ngẫm lại vẫn phải thừa nhận bản thân còn thiếu sót, cho dù bị anh dụ dỗ vẫn chẳng thể phát hiện ra được, dứt khoát tin tưởng anh. Làm người bình thường phải tự biết lượng sức mình, phải để cho bạn trai thông minh tới chịu trách nhiệm. "Chúng ta sẽ ở cùng nhau, anh bảo đảm." Mong ước của cô chính là hứa hẹn của anh, không cần nói hai lời. Thẳng thắn mà nói, nếu như cô không đáng yêu như vậy thì có thể anh sẽ chẳng yêu cô. Vì anh cần nên mới yêu cô, thứ tình cảm ấy không phải là thuần khiết nhất, thế nhưng có sao đâu? Đời này anh sẽ không yêu ai khác, anh chỉ yêu một mình cô thôi. Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân vẫn có chút bất mãn, bọn họ vất vả làm công nhiều năm, tự nhận đã gắng hết tâm sức, cuối cùng chỉ vì chuyện tình cảm của con gái mà phải chào giã từ, có là người thành thật đến đâu thì vẫn sẽ oán trách vài câu. Nhưng khi bắt đầu một cuộc sống mới, bọn họ liền phát hiện một cảm giác mới mẻ, ngày xưa làm nhân viên chỉ có thể nghe lệnh làm việc, hiện tại chuẩn bị mở một tiệm ăn do mình làm chủ, có kiếm được tiền không chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất vẫn là chính mình quyết định, niềm vui gây dựng sự nghiệp liền tăng lên gấp bội. Lưu Mỹ Châu nhìn cha mẹ bận bịu mà vẫn vui vẻ, cũng yên lòng một chút, nếu không cảm giác tội lỗi của cô khó có thể giảm bớt.