Bò lên yêu nghiệt điện hạ

Chương 44 : không quan tâm ta

Edit: Trần Tuyết My “ Dương lão đại, ngươi rốt cuộc đã trở lại !” “ Ân, ta đã trở về !” “ Dương lão đại, chúng ta còn nghĩ ngươi không trở lại đâu.” Bọn thư đồng đồng thanh reo lên, trong lời nói có điểm vui sướng.( câu này e chém) “ Này sẽ không trở lại sao ? Nhan Gay, ách, Nhan lão bản cùng Mặc Nhiên ra ngoài đã trở về rồi sao?” “ Sau khi Dương lão đại mất tích, Nhan lão bản sáng sớm đã trở về.” Vương lão đại trả lời. Đã trở lại ? Hắc hắc, sẽ không đều ra ngoài tìm ta đi ! Một hồi đến xem thấy ta mất tích, nhất định sẽ rất lo lắng. “ Bọn họ đâu rồi ?” “ Đều ở trên lầu.” Cái gì ? Ở trên lầu ? Như thế nào khác xa với suy nghĩ của ta quá vậy, bọn họ không phải nên ra ngoài tìm ta sao ? Ta mất tích chừng năm ngày nha ! Sao lại thờ ơ ngồi ở trên lầu ! “ Ta lên lầu trước, các ngươi tiếp tục làm việc đi.” Ta thất vọng tràn trề, bước đi có hơi nặng nề. Lên lầu hai đi ngang qua phòng Mặc Nhiên, ta định gõ cửa nhưng lại thôi. Quên đi, ta về phòng mình trước. Mệt mỏi, ta nằm vật xuống giường, thật lâu không động đậy. Đột nhiên cảm thấy mệt, ta đến nơi này cũng một thời gian rồi, không biết người nhà như thế nào đây ? Đùng một cái mất tích, chắc là cuống cuồng đi tìm ta rồi. Còn thi vào trường Cao đẳng nữa chứ, ta liều mạng học tập lâu như vậy đều uổng phí. “ Bạch Mi thối, Bạch Mi chết tiệt ! Tốt nhất ngươi cùng Bạch phủ của ngươi cả đời đều không cần đi ra, nếu không đau chết ngươi.” Đem ta đến nơi kì lạ này lại không để ý đến ta, cái gì mà hảo tâm, uổng công ta từng có điểm thích ngươi ! Ta luồn tay xuống dưới gối nằm, lấy ra một cây trâm ngọc màu trắng. Nhìn cái dạng trong suốt bóng loáng của cây trâm làm ta có hơi khó chịu, người ta để ý cũng không để ý ta, còn đưa hắn cây trâm, thật không biết ta nghĩ gì nữa. Năm mươi lượng bạc đó a ! Ta đem cây trâm vùi xuống gối nằm. Phòng thực hôn ám ( u mê, mờ tối), không khí từ ngoài cửa sổ có hơi lạnh lẽo, phà ở trên mặt rất là thoải mái. Nhìn ngoài cửa sổ thấy sắt trời đã tối, ta lò dò đi kiếm nến để thắp sáng. Niên đại này dù không có bật lửa, diêm nhưng ít ra còn có hỏa sổ con ( có lẽ là nến, ai biết giúp e), nếu đến niên đại còn xa hơn nữa chắc phải dùng cành cây để đốt. Ta liền đến phòng Mặc Nhiên, duy nhất chỗ đó mỗi buổi tối có thể ăn đến chúc quang bữa tối ! Cốc…cốc…cốc ! “ Mặc Nhiên, là ta ! Ngươi ở đâu ?” Thật sự không thể chịu được bọn họ không nhìn sự tồn tại của ta. Lầu ba là cấm địa chỉ lén đi một lần nhìn thấy Nhị hoàng tử, nếu như Nhan Gay biết ta đi quá lầu ba kết cục không biết thế nào. Cốc…cốc…cốc ! “ Mặc Nhiên, ngươi có trong đó không ?” Gõ vài cái nhưng bên trong vẫn không có đáp lại. Mặc Nhiên hẳn là ở lầu ba, quên đi. Định trở về phòng, mới xoay người đã thấy Mặc Nhiên đứng trước mặt ta. Khuôn mặt lạnh lùng còn hơn cả trước kia, con ngươi ánh lên tia nhìn băng lãnh. “ Tìm ta có việc gì ?” Giọng điệu hắn có chút khinh thường. Gì ? Mới mở miệng là nói như vậy sao ? Ta cùng lắm mất tích năm ngày, không tìm ta, lo lắng còn chưa tính, lại còn dùng loại khẩu khí với địch nhân nói với ta. Nếu không nghĩ đến Nhan Gay bị ca ca hắn mưu giết, ta ép buộc trở về làm gì chứ ! Thật không muốn nhìn thấy thái độ của hắn ta ! “ Cùng đi ăn tối đi, kêu thêm Nhan lão bản được không ?” Ta cố gắng mỉm cười, người ta nói thân thủ không đánh nham hiểm, hắn thái độ như thế nếu không làm tốt thì người bị thiệt là ta đó. “ Hừ ?” Hắn vòng qua ta hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa vào không đợi ta phản ứng liền đóng cửa lại. Người này…Không đáng yêu gì hết ! Mới vài ngày trước không phải hoàn hảo tốt sao ? Như thế nào mới mấy ngày không thấy, thái độ hắn liền khẩn trương. “ Uy ! Đây là thái độ gì vậy hả !? Bổn cô nương mất tích lâu như vậy các ngươi cho dù không lo lắng, ta trở về cũng thể hiện sắc mặt chút đi chứ !” Ta phẫn nộ vỗ ván cửa, lại cảm thấy khó chịu, oán hận đạp hạ môn. “ Vậy ngươi còn trở về làm gì ?” Thanh âm lạnh băng từ trong phòng hắn vang lên.