<img alt=2 src="https://static./chapter-image/bo-lac-du-thu-xuyen-viet-chi-du-thu-bo-lac/2016-03-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=2744946985 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Tử Sắc Kinh Cức
Hwan
***********
Lâm Mộc bọn họ cuối cũng cũng chia tay Trew, dù sao bọn họ cũng là đi du lịch, cũng không thể để Trew đi chơi cùng. Đương nhiên, trước khi đi, Lâm Mộc cũng nói cho Trew biết nhiều loại thực vật có thể ăn, cách chế biến thực vật, chủ yếu là gia vị nướng thịt và cách nấu canh.
Bởi vì cục cưng có tình hữu nghị một ngày với Arake, có gấu nhỏ nên cục cưng cũng vui vẻ không ít, tự nhiên khi tách ra cũng sẽ đau lòng, ầm ĩ kêu ‘a a a’, không muốn tách ra với Arake, làm cho Lâm Mộc có cảm giác giống như cầm gậy đánh uyên ương, đương nhiên Lâm Mộc cũng không nghĩ ý tưởng ‘đánh uyên ương’ có bao nhiêu quỷ dị.
Cục cưng không tha Arake, Arake đương nhiên cũng luyến tiếc cục cưng, lúc trước không có bạn chơi với nó, hiện giờ bên người chỉ có mỗi Trew, mà giờ có thêm bé con xinh đẹp, tự nhiên không muốn tách ra. Nhưng mà dù sao Arake cũng không phải là đứa bé không hiểu chuyện gì như Gohan, nó biết Gohan sẽ không theo nó ở cùng một chỗ, phụ thân và cha thân của Gohan muốn rời đi, cho nên, Arake chỉ có thể không tha nhìn thân ảnh càng ngày càng đi xa.
Cục cưng bị Lâm Mộc mang đi dưới sự luống cuống chân tay dỗ dành thì cũng đã nín khóc, dù sao cũng là con nít, sau khi Lâm Mộc làm cho bé một món đồ chơi mới, bé con chơi rồi cười ha ha cũng liền quên mất chuyện về Arake, dù sao đứa bé cũng không nhớ được nhiều chuyện.
Ngày này, bọn họ giống như mọi khi thừa dịp mặt trời còn chưa thức dậy, thời tiết mát mẻ bay trên bầu trời, Lâm Mộc nhìn bé con ngồi trong ngực cậu lả lướt nha nha không biết nhìn thấy trên mây trời, nói chuyện cùng với Lâm Mộc.
Tuy Lâm Mộc không biết cục cưng đang nói gì, cục cưng cũng không hiểu lời Lâm Mộc nói, nhưng không ngại hai cha con này tán gẫu vui vẻ.
“Cục cưng, nhìn xem, đám mây kia giống hình thỏ con không?”
Hiện giờ Gohan bé nhỏ đang bi bô tập nói, nghe được lời Lâm Mộc nói, liền nở nụ cười lộ răng cửa “Thỏ……thỏ”
Lâm Mộc lại cầm lấy bàn tay nhỏ bé chỉ vào đám mây cách đó không xa “Cục cung nhìn xem, giống hoa không?”
“Nha nha…..”
Hai người trò chuyện vui vẻ, Patrick vừa bay vừa chủ ý một lớn một nhỏ này cũng thấy rất vui.
“Papa, đói.” Gohan đang chơi vui đột nhiên kéo tay Lâm Mộc nói.
Hiện giờ Gohan đã có thể biểu đạt rõ ràng vài chuyện, ví dụ như khi đói, bé sẽ nói với Lâm Mộc “Đói, đói, ăn, ăn.”
Nếu muốn đi tiểu, còn có thể nói “Xuỵt xuỵt……”
Lâm Mộc nghe thấy cục cưng nói đói bụng, liền lập tức lấy ba lô ra, ở đó đựng thức ăn của Gohan bé nhỏ, đứa nhỏ thường dễ bị đói, Lâm Mộc thời khắc đều chuẩn bị sắn.
“Cục cưng có muốn ăn trứng không.”
“Trứng, ăn.”
Mỗi ngày Lâm Mộc đều chuẩn bị mấy quả trứng luộc, nhưng mà đều là trứng nhỏ, nếu tìm được trứng gà, Lâm Mộc chỉ cần chuẩn bị ba quả cho Gohan bé nhỏ là được.
Lúc này Lâm Mộc lấy ra một quả trứng chim nhỏ, bóc vỏ, đưa cho Gohan đang cười hì hì.
Mặt trời dần dần mọc lên, Lâm Mộc lấy tay che khuất ánh mặt trời chói mắt, nhìn Gohan trong lòng, sờ sờ nó, thấy trên người cục cưng có một tầng mồ hôi mỏng, liền nói với Patrick “Chúng ta tìm nơi có con sông để nghỉ ngơi đi, em muốn tắm cho cục cưng.”
Patrick nghe xong lời Lâm Mộc nói, liền bắt đầu chú ý cảnh sắc bay qua ở bên dưới, nhanh chóng tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Patrick nhìn thấy một vùng sông nước màu bạc, liền biết tìm được nơi nghỉ ngơi cho ngày hôm nay, sau đó nói với Lâm Mộc “Mộc Mộc, chú ý, chúng ta xuống dưới.”
Patrick bay đến nơi mà nhóm động vật uống nước, sau đó bay chậm rãi rơi xuống, mà đám động vật này đều cảm nhận được hơi thở cường đại của Patrick liền như ong vỡ tổ chạy tán loạn. Cục cưng cười khanh khách nhìn đám động vật này bị kinh hách chạy tán loạn.
Lâm Mộc leo xuống từ trên người Patrick, nhìn dòng sông nhỏ trước mắt này, nước sông chảy chậm rãi, rất trong suốt, còn có thể nhìn thấy mấy con cá nhỏ bơi trong nước, rất thích hợp để tắm rửa.
Lâm Mộc để cục cưng ngồi trên thảm được Patrick trải ra, sau đó mở túi lấy quần áo “Patrick, chúng ta tắm ở đây đi, nhìn thấy nước sông rất trong xanh.” Lấy quần áo cần thay của cậu và cục cưng ra.
Lâm Mộc đi đến bờ sông, ngồi xổm thử nước, nước ấm không quá lạnh, thích hợp để tắm rửa. Cho nên ngoắc tay với Patrick “Ôm cục cưng lại đây.”
Patrick cẩn thận ôm Gohan bé bỏng lại, dù sao thú nhân đều là đàn ông thô kệch, không có kinh nghiệm ôm đứa nhỏ, hơn nữa Patrick nhìn thấy bộ dáng mềm mại nho nhỏ của cục cưng cũng không dám xuống tay, giống như chỉ chạm vào cũng sẽ làm bé bị thương ấy.
Lâm Mộc tiếp nhận Gohan được ôm cẩn thận, may mắn Gohan thành thật khi bị ôm cũng sẽ không ngọ ngoạy, nên Patrick cho dù ôm cũng ngắc cũng sẽ không rất khó, sau đó Lâm Mộc cười ha ha cởi quần áo của bé sạch trơn.
Được Lâm Mộc cẩn thận chăm sóc nhiều ngày, vết thương trên người bé con đều không còn, làn da thì mềm mại, Lâm Mộc vừa vuốt vừa hài lòng, làn da con của cậu thật tốt, đối với việc còn mình làm sao cũng tốt, đây là mỗi một người ba ba ngốc nghếch đều có.
Tuy vết thương trên người của cục cưng đã biến mất, cả người đều hồng hào, nhưng việc Gohan rất gầy vẫn làm cho Lâm Mộc không vừa lòng, vẫn tận sức chăm cho bé mập mạp, Lâm Mộc không hài lòng khi chiều cao như này mà thịt lại ít, quyết định thực hiện kế hoạch nuôi mập lâu dài, ở trong lòng Lâm Mộc, em bé thì phải béo bụ bẫm mới là tốt.
Đưa cục cưng trơn bóng cho Patrick, Lâm Mộc cũng cởi đồ ra, không có chú ý khi cậu cởi đồ thì ánh mắt của Patrick đều nhanh tái rồi, sau đó cười ôm lấy cục cưng vào lòng, liền đi xuống sống “Cục cưng tắm rửa nào.”
“Tắm, tắm….” Gohan nói theo Lâm Mộc.
Đây không phải là lần đầu tiên cục cưng tắm sông cùng với Lâm Mộc, khi mà cục cưng chơi đùa trong nước một lần liền thích luôn, cho nên khi nghe Lâm Mộc nói tắm rửa là vui mừng liền.
Patrick nhìn thấy hình ảnh cha con thân thiết ở trong sông nghịch nước, lại nhìn bản thân cô đơn đứng trên bờ sông, Patrick cảm thấy bé con thật đoạt cảnh, đều hấp dẫn đa phần sự chú ý của Lâm Mộc đi rồi, trong lòng buồn rầu, còn không có biểu hiện ra ngoài. Patrick nhìn thân thể trắng bóng của Lâm Mộc ở trong dòng sông, cảm thấy hít thở không thông, đau khổ nhất là, bởi vì hai người có thêm đứa nhỏ, hiện giờ y muốn cùng Lâm Mộc làm một ít hoạt động thân mật của bầu bạn cũng không được, bởi vì Lâm Mộc cảm thấy làm như vậy sẽ dạy hư trẻ con, hơn nữa bị cục cưng nhìn thấy sẽ rất xấu hổ, cho nên Patrick bị cấm dục.
Trẻ con, quả nhiên là tình địch lớn nhất của các thú nhân!
Patrick ở trên bờ sông u buồn, Lâm Mộc đang chơi đùa vui vẻ với cục cưng ở dưới sông nhìn thấy Patrick vẫn đứng im trên bờ nhìn bọn họ, gọi “Sao anh không xuống tắm, rất mát đó.”
Patrick sau khi nghe thấy Lâm Mộc gọi liền hoàn hồn rồi nhanh chóng đi xuống sông, quần áo dù sao cũng phải giặt, ướt cũng chẳng sao.
Bởi vì cho tiện, tuy trong bộ lạc có vải dệt, nhưng phần lớn các thú nhân vẫn thích mặc váy da thú, bởi vì bọn họ thấy như vậy sẽ hành động dễ dàng hơn, Lâm Mộc bọn họ làm ra quần áo gò bó quá, Patrick cũng là một thành viên trong đó, nhưng vì Lâm Mộc không thích Patrick mặc chân không, nên yêu cầu y mặc quần trong, mới đầu Patrick còn không có quen nhưng vẫn kiên trì, hiện giờ đều quen thuộc lúc nào cũng mặc quần trong. Nghĩ bầu bạn nhà mình không thích mình bị người khác nhìn thấy hết sạch, cảm thấy bầu bạn nhà mình ghen, nên người đàn ông này thích ý thuận theo bầu bạn nhà mình.
Patrick thấy bầu bạn chơi vui vẻ, y cũng cởi quần áo ướt đẫm vứt lên bờ sau đó bơi lội xung quanh Lâm Mộc. Y là rắn, tự nhiên cũng thích bơi lội trong nước.
Lâm Mộc bọn họ nghịch nước một lúc, thấy ngâm mình một hồi rồi, liền gọi Patrick ôm cục cưng giúp cậu, bản thân thì kì cọ phía dưới, dùng quả bọt kì cọ khắp người.
Cục cưng nhìn thấy trên đầu ba ba nhà bé có bong bóng, vui vẻ lắm, cũng không biết đang vui cái gì nữa.
Lâm Mộc tắm xong “Patrick, em gội đầu cho anh.”
Patrick rất thích bầu bạn gội đầu cho mình, không chỉ biểu đạt hai người thân mật mà bởi vì Lâm Mộc gội đầu rất thoải mái.
Trên đầu Patrick bắt đầu có bong bóng, cục cưng liền nhịn không được vươn bàn tay nhỏ bé, nhưng mà Lâm Mộc bọn họ cũng không ngăn cản, để cho bé chơi, chỉ cần đừng ăn bậy là được.
Hai người lớn tắm rửa xong, tiếp theo là tới bé con, tuy cục cưng thích nghịch nước, nhưng khi tẩy cái đuôi sẽ không vui, luôn giãy dụa, Lâm Mộc còn phải nói rất nhiều để hấp dẫn sự chú ý của bé, để cho bản thân rửa sạch cái đuôi cho bé.
Một nhà ba người tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi trên thảm dưới gốc cây nói chuyện phiếm. Lâm Mộc còn lấy trái cây ra cho bé con gặm.
Lâm Mộc nằm trong lòng Patrick vừa chú ý Gohan vừa nói chuyện với y.
“Anh thấy còn bao lâu thì tới bờ biển? Đúng rồi, anh thấy qua hải tộc chưa? Mỹ nhân ngư?”
Patrick nắm tay Lâm Mộc “Theo tốc độ của chúng ta thì còn khoảng hai mươi ngày nữa là có thể đến bờ biển, anh đã thấy qua hải tộc, nhưng mà bọn họ không chỉ có nhân ngư tộc mà còn có chủng tộc khác nữa, giống cái của nhân ngư tộc cũng dễ nhìn, nhưng mà anh chưa thấy qua, trước kia đi đến bờ biển chỉ thấy giống đực của nhân ngư tộc, hơn nữa cũng ít thấy, bình thường bọn họ sinh hoạt ở dưới sâu đại dương, rất ít đi đến lục địa.”
“Không biết em có thể nhìn thấy mỹ nhân ngư không, đó là sinh vật rất hấp dẫn con người trong câu chuyện cổ tích.”
“Có vận khí tốt thì sẽ gặp, cho dù lần này không thấy thì còn dịp khác.”
“Hì hì, thật ra em chỉ tò mò thôi, cũng không phải nhất định phải nhìn thấy.”
Cục cưng nhìn thấy ba ba nói chuyện vui vẻ với phụ thân, liền ôm một quả vừa gặm vừa nhìn hai người, Lâm Mộc bị ánh mắt to tròn của bé con nhìn không chớp mắt, trong lòng manh muốn chết, hận không thể ôm con mình vào lòng xoa xoa nắn nắm, nhưng mà thấy bé còn đang ăn, cậu quyết định không làm phiền con mình.
Hai người cộng thêm bé con, bọn họ chạy hơn mười ngày lộ, hôm nay bọn họ đi đến một chỗ thung lũng, cây cối sum xuê, sông ngòi phong phú, địa hình như vậy thích hợp để phát triển nông nghiệp nhất.
Lâm Mộc nhìn một mảnh thung lũng rộng lớn trước mắt, cây cối rậm rạp, nước sông qua lại “Nơi này càng thích hợp với chúng ta hơn.” Tuy sơn cốc mà bọn họ ở cũng không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, bộ lạc của bọn họ cần mở rộng, tự nhiên nơi ở càng cần nhiều, mà bọn họ cần phát triển nông nghiệp, chỉ có thể trồng nhiều lương thực thì cuộc sống mới có bảo đảm.
Patrick không biết vì sao Lâm Mộc thấy nơi này lại thích hợp với bọn họ hơn, nhưng nếu Lâm Mộc nói đương nhiên là thật sự, nhưng mà, cho dù thích hợp cho bọn họ phát triển, ai lại nguyện ý rời đi khỏi nơi mà mình đã phấn đấu lâu như vậy, Lâm Mộc tự nhiên biết, cho nên cũng không nói gì.
“Patrick, nơi này cách bờ biển còn bao lâu nữa?”
“Tầm bảy tám ngày.”
“Tốt lắm, chúng ta dừng chân ở chỗ này vài ngày, em muốn thăm dò khu vực này, cây cối ở đây tươi tốt như vậy không biết có tìm được thứ tốt gì không.”
Patrick gật đầu, Lâm Mộc thích là tốt rồi, dù sao bọn họ cũng là đi ra ngoài chơi mà.
Truyện khác cùng thể loại
144 chương
49 chương
60 chương
145 chương
28 chương