Bố Là Bà Giúp Việc
Chương 2 : Trần như nhộng trước mặt hàng xóm
Sáu giờ, Daniel thấy không thể vờ như đang chờ thời điểm thích hợp để thông báo với lũ trẻ tin nóng hổi của mình. Nếu anh cứ nấn ná mãi thì sẽ đến lúc chúng phải về nhà. Và anh sẽ phải đợi thêm bốn ngày dài đằng đẵng trước khi chúng trở lại vào cuối tuần, mà không chừng trong thời gian đó lại có người khác nói cho chúng hay cũng nên.
Anh muốn được tự mình thông báo với lũ trẻ. Nhưng mặt khác...
Một chút đắn đo trong lòng Daniel Hilliard. Ánh mắt anh nhìn khắp phòng mong tìm được lý do nào đó để trì hoãn rồi dừng lại ở chỗ con chim lúc này đang ngủ say trong lồng.
Daniel thầm nghĩ khi nào con chim kêu chíp chíp, anh sẽ nói cho bọn trẻ. Dứt khoát là như thế. Không phải đắn đo gì nữa.
Quyết định thế rồi, anh ngồi thật yên lặng, sợ bất kỳ tiếng động hay cử chỉ nào của mình cũng có thể làm Hetty giật mình tỉnh dậy không đúng lúc.
Bỗng Christopher hắt hơi. Chú chim choàng tỉnh và kêu chíp chíp.
Lần này không tính, Daniel tự nhủ.
Christopher lại hắt hơi lần nữa. Thằng bé đang ngồi cạnh đống phoi bào đổ trên tờ báo đặt dưới đất, gắn những cái phoi bào to và cong nhất lên chiếc bia mộ mà nó dự định sẽ cắm trên nấm mộ của hai chú chuột yêu quý. Mỗi lần bới đống phoi bào cốt tìm cho được cái hoàn hảo để trang trí tiếp hình xoắn ốc, đám mùn gỗ lại bay sộc vào mũi nó. Thằng bé hắt hơi lần thứ ba, lần này còn to hơn những lần trước.
Con chim lại kêu lần nữa. Biết không thể nấn ná thêm nữa, Daniel đứng dậy, vuốt thẳng cà vạt, rồi hắng giọng thông báo:
“Bố có tin mới cần thông báo.”
Christopher rời mắt khỏi bia mộ, ngước lên nhìn bố. Lydia ngó chăm chăm bố qua cuốn truyện tranh Beano nhàu nát mà con bé đã đọc đến lần thứ ba. Ngồi ở bàn, Natalie ngừng tô màu và cũng ngẩng lên nhìn bố.
“Bố đã tìm được việc làm rồi.”
Một chút im lặng. Natalie cười rúc rích trong khi hai đứa kia hóp má vào và quay sang liếc nhìn nhau, nhưng Daniel không để ý. Anh quá ngượng ngùng, quay ra nói với chú chim:
“Ở trường cao đẳng nghệ thuật. Một tuần bốn buổi sáng và hai buổi tối.”
Lúc này, Natalie tự ôm lấy mình và đung đưa. Christopher cúi đầu xuống tấm bia mộ để giấu vội nụ cười, nụ cười đầu tiên của thằng bé sau cú điện thoại. Lydia giấu mặt vào cuốn truyện tranh.
“Việc đó không hẳn liên quan đến diễn xuất,” Daniel tiếp tục. “Nhưng lương không tồi, không tồi chút nào, so với...”
“So với gì hả bố?” Christopher hỏi, và Daniel trả lời hơi do dự.
“So với những gì bố phải làm.”
Lydia hỏi một cách ranh mãnh, “Thế bố phải làm gì ạ?”
Bây giờ thì đến lượt Christopher cười rúc rích còn Natalie phải nhét ngay nắm đấm vào miệng để không bật cười thành tiếng. Im lặng một lúc, rồi Daniel trả lời một cách vui vẻ, “Không nhiều lắm. Đại loại là bố chỉ ngồi im.”
“Đại loại là ngồi im ạ?”
“Hoặc đứng im.”
Lydia nói, “Vậy bố có phải nằm im không ạ?”
“Có, có thể bố phải nằm im. Có, có thể, đôi khi, nếu được yêu cầu. Đúng, có thể.”
Natalie không thể kiềm chế được nữa.
“Bố sẽ mặc gì ạ?” con bé hỏi. “Tiếp tục đi bố, nói cho chúng con nghe đi! Bố sẽ mặc gì khi làm công việc đó?”
Khuôn mặt bỗng đỏ bừng bừng, Daniel buộc tội đứa con gái nhỏ.
“Con đã biết rồi! Các con đã biết hết rồi! Lần nào các con cũng biết hết mọi chuyện!”
Christopher cười nhăn nhở.
“Mẹ giận lắm bố ạ,” thằng bé nói với vẻ mãn nguyện. “Mẹ đã nổi khùng lên. Con chưa bao giờ thấy mẹ tức giận như thế. Ngay cả khi bố làm cho bọn trẻ trong bữa tiệc của Natalie khiếp sợ khi thình lình xuất hiện trong trang phục khỉ đột, con cũng không thấy mẹ giận thế. Hay khi bố giả vờ là đã lùi xe vào người bà. Cả khi bố nói bố nghe thấy tiếng tích tắc phát ra từ chiếc túi đựng đồ ở Woolworths và khiến cho cả đội chuyên tháo gỡ bom tới xới tung cửa hàng tạp hóa của bà lão kia nữa.”
“Bố hiểu rồi,” Daniel lạnh lùng ngắt lời thằng bé. “Mẹ con không thích thế.”
“Đương nhiên là mẹ không thích thế rồi ạ.”
“Ồ, lẽ ra mẹ các con nên vui mới phải chứ. Cô ta chả luôn mồm cằn nhằn về việc bố chậm đưa tiền hằng tháng còn gì. Lẽ ra cô ta phải vui vì cuối cùng bố cũng tìm được việc làm chứ.”
“Nhưng, bố ơi!” Lydia thét lên. “Công với chả việc gì mà lại thế! Nói thẳng ra là làm một người mẫu khỏa thân!”
Natalie không thể không cười khúc khích.
“Có gì đáng xấu hổ đâu,” Daniel khẳng định một cách hùng hồn. “Đó là một công việc thực thụ. Một công việc được trả lương hậu hĩnh. Phải có ai làm công việc đó chứ.” Anh thẳng người lên. “Nói thật, bố cho rằng bố làm việc đó khá tốt đấy.”
“Bà Hooper cũng nghĩ thế,” Christopher nói.
Daniel nhìn thằng bé chằm chằm.
“Bà Hooper ư? Bà Hooper sống cạnh nhà các con ư? Tại sao bà ta lại biết?”
“Bà ấy đã nhìn thấy bố.”
“Nhìn thấy bố ư?”
Daniel hốt hoảng.
“Rồi còn vẽ bố nữa cơ.”
“Vẽ bố ư? Cái gì? Hoàn toàn khỏa thân ư? Không có một mảnh quần áo nào trên người sao?
“Ông Hooper đã đến than phiền với mẹ về việc đó bố ạ.”
“Bố không tin lại như thế.” Daniel ôm lấy đầu. “Hàng xóm cũ của tôi đã nhìn thấy tôi không mặc gì!”
“Bà ấy cũng gần như không tin chuyện đó,” Lydia nói. “Bà ấy nói ban đầu bà ấy còn không nhận ra bố khi bố khỏa thân, bởi bố hoàn toàn không giống với những gì bà vẫn hình dung.”
“Hình dung? Hình dung ư?” Mặt Daniel trở nên tái nhợt. “Ý con là bao nhiêu năm bố đeo ủng đứng nói chuyện vô tư với bà ta qua hàng rào về bọn côn trùng ăn rễ cà rốt và bệnh khoai tây thối thì người đàn bà đó đứng chống cào và hình dung xem bố sẽ thế nào khi khỏa thân ư?”
“Ồ, hình như ông Hooper cũng nghĩ thế, ông ấy đã sang than phiền với mẹ thế mà.”
“Ông ấy nói với mẹ rằng điều đó thật kinh khủng,” Natalie tường thuật lại một cách sung sướng.
“Thực sự quá kinh khủng,” hai đứa còn lại phụ họa theo. Rõ ràng là những từ ngữ trong cuộc nói chuyện đó đã khắc sâu vào tâm trí chúng.
“Ồ, ông ta đã nói thế thật sao?” Daniel hỏi.
Không chút nghĩ ngợi, anh nhặt đoạn dây thừng tưởng tượng trong đống dây tưởng tượng vứt trên sàn nhà và bắt đầu thắt nút dây treo cổ.
“Rồi,” anh hỏi bằng giọng bình thản mà đầy đe dọa, “các con nghe mẹ nói sao?”
Lydia và Christopher liền nháy nháy mắt cảnh báo Natalie. Nhưng đã quá muộn. Natalie đã nhanh nhảu trả lời:
“Mẹ nói là mẹ cũng thấy thế thật kinh khủng bố ạ.”
Daniel thiết chặt sợi dây treo cổ tưởng tượng thêm một chút.
“Ồ, cô ta đã nói thế sao?” anh lạnh lùng hỏi. “Cô ta đã nói thế thật sao?”
“Vâng. Đúng là mẹ đã nói thế.”
“Rồi sau đó thì sao?” Daniel hỏi dồn, đưa tay quệt mũi.
Không hề để ý những dấu hiệu cảnh báo, Natalie tiếp tục ngây thơ kể.
“Sau đó ông Hooper lôi bức tranh bà Hooper vẽ bố khỏa thân giấu trong túi Sainsbury ra, rồi dựng lên chiếc bàn trong phòng khách. Sau đó, cả ông ấy và mẹ đều nhìn chằm chằm bức tranh một thôi. Rồi mẹ cười khúc khích.”
“Cô ta đã cười thật sao?”
Natalie bỗng trở nên trầm tư.
“Bố ít khi thấy mẹ cười,” cô bé nhận xét. “Mẹ bận quá nên không có lúc nào cười được hết.”
“Ừ, đúng thế,” Daniel đồng ý. “Mẹ con còn mải mê điều hành đế chế nên chả lúc nào có thời gian cười lấy một cái. Bố phải cảm thấy tự hào vì lần này mẹ con đã ban cho bố một ngoại lệ.”
“Đó không phải là đế chế,” Lydia bênh mẹ ra mặt. “Đó là công ty. Công ty thiết bị ánh sáng. Với lại mẹ có cười thì bố cũng không nên trách mẹ. Một vài chi tiết trên bức tranh của bà Hooper rất buồn cười.”
Daniel bắt đầu buộc chiếc dây thừng tưởng tượng lên cái giá phía trên đầu.
“Ồ, vậy ư? Chi tiết nào, chính xác là chi tiết nào đáng buồn cười?”
“Bố cũng biết mà,” Lydia nói, đến lượt con bé có đôi chút ngượng nghịu. “Những chi tiết buồn cười ấy. Bố hoàn toàn khỏa thân mà!”
Daniel kiểm tra độ bền của sợi dây thừng tưởng tượng và thử xem nút thắt của sợi dây thòng lọng trượt có ổn không.
“Người mẫu khỏa thân là một nghề đáng kính,” anh lên lớp lũ trẻ. “Nghệ thuật rất quan trọng và người nghệ sĩ phải học nó. Nếu người nghệ sĩ học tập trong cái mà người ta vẫn gọi là dớp học thực tế, thì người mẫu của những lớp học thực tế ấy có đóng góp đáng kể với một xã hội văn minh và có văn hóa.”
“Thậm chí khi không mặc quần áo ạ?” Natalie cười rúc rích.
Cô bé cố gắng lái bố quay trở lại khía cạnh mà cô bé quan tâm nhất.
“Thậm chí khi không mặc quần áo,” Daniel nghiêm túc nhắc lại.
Christopher cười nhăn nhở.
“Vậy tại sao bố không chào bà ấy ạ?”
“Con vừa nói gì?”
“Sao ở lớp vẽ bố không chào bà Hooper? Bà ấy nói rằng trong suốt ba tiếng bố không hề nháy mắt hay gật đầu chào bà ấy.”
“Bố đâu có nhìn thấy bà ta!”
“Nhưng bà ấy nhìn thấy bố, thấy mọi chi tiết trên cơ thể bố. Bà ấy nói là khoảng cách gần đến nỗi bà ấy thậm chí có thể vỗ lên ngực bố.”
Daniel đứng thẳng người lên. Anh có một chiều cao thật đáng nể.
“Chồng bà ta nói cấm có sai tẹo nào,” anh nói với lũ trẻ. “Bà ta thật kinh khủng, đúng là kinh khủng.”
“Bà ấy chỉ nghĩ đáng ra bố nên thể hiện tình làng nghĩa xóm một chút chứ không có ý gì khác đâu bố. Bà ấy đã nói với mẹ con thế này: ‘Con người ta thật khó hiểu? Mình ở gần nhà họ hàng năm trời, nói chuyện với họ hàng giờ liền qua hàng rào, đủ thứ chuyện, nào là bệnh đốm trắng ở khoai tây, nào là nấm vảy ở táo, rồi thì bệnh thối rễ. Đột nhiên một ngày nào đó, mình chỉ ngồi cách họ có vài bước chân mà họ không buồn chào hỏi mình lấy một câu!’”
“Nhưng bố không nhìn thấy bà ta!”
“Mẹ cũng nói với bà ấy như thế. Mẹ bảo có thể do bố quá xấu hổ khi phải khỏa thân đi qua đi lại trước mặt những người hoàn toàn xa lạ nên không dám nhìn vào mắt bất kỳ ai.”
Daniel giật mạnh nút thòng lọng vô hình.
“Bố không ‘đi qua đi lại’,” anh rít qua kẽ răng. “Lúc đó bố gần như đứng bất động. Bố là ‘Adam trong Vườn Địa đàng’.”
“Bà Hooper nói là bà ấy luôn thích thú khi nghĩ rằng Adam trông còn có da có thịt hơn bố. Bà ấy nói trông bố giống ‘thần Chết’ hơn.”
Daniel gườm gườm nhìn lũ trẻ.
“Mụ Hooper là một mụ đàn bà thiếu văn hóa,” anh nói với lũ trẻ. “Cả ông chồng của mụ cũng thế. Cả mẹ các con cũng thế. Bây giờ các con muốn lên án gì nữa về công việc mới của bố thì nói luôn đi, nói xong thì từ nay về sau không bao giờ được nói tới chuyện này nữa!”
“Bố đâu cần phải nổi khùng lên với chúng con như vậy,” Christopher lên tiếng. “Chỉ vì mẹ không đồng tình với công việc mới của bố.”
“Không phải mẹ không đồng tình với công việc,” Lydia nhấn mạnh. “Mẹ nói mẹ cũng phần nào hiểu rằng cần có ai đó làm người mẫu khỏa thân cho những người muốn học vẽ thay vì phải ra ngoài kiếm sống. Mẹ chỉ nói đơn giản là dù chết mẹ cũng không thể hiểu tại sao người đó lại chính là bố của con mình.”
“Thế thì,” Daniel lên tiếng, “mẹ con không chỉ là người thiếu văn hóa mà còn là một kẻ đạo đức giả. Và cũng không biết điều nữa, bởi bố sẽ dùng số tiền kiếm được để đóng tiền nuôi dạy các con đúng hẹn hơn.”
“Mẹ nói là mẹ không tin diều đó. Mẹ nói làm việc đó thì bố còn lâu mới kiếm được nhiều tiền.”
“Thậm chí còn không bằng tiền công một tuần của cô dọn dẹp nhà mình.”
Daniel tỏ vẻ hoài nghi.
“Nhưng nhà các con làm gì có người dọn dẹp.”
“Giờ thì chưa,” Lydia thừa nhận. “Nhưng sắp có rồi ạ.”
“Mẹ các con cần người dọn dẹp làm gì? Chẳng phải cô ta vẫn thích dọn dẹp nhà cửa sao? Nhà cô ta lúc nào cũng sạch sẽ, sáng bóng và thật hoàn hảo. Bước vào nhà là người ta nhức hết cả mắt rồi. Sàn siếc lúc nào cũng bóng loáng, chẳng khác nào trong quảng cáo nước lau bếp.” Nhớ lại những trận khẩu chiến trước đây, anh ngừng một lúc rồi mới tiếp tục với giọng pha chút buồn bã: “Giờ cũng thế, mẹ con luôn luôn thích sạch sẽ đúng không? Bản thân bố thì luôn thấy thoải mái hơn khi nhà cửa bừa bộn một chút.”
Anh dang rộng cánh tay, mời mọc lũ trẻ tận hưởng sự lộn xộn thoải mái trong nhà mình. Giá sách trong góc đã đổ xệ sang một bên tám tháng rồi mới bị anh trông thấy. Chiếc chao đèn bằng giấy bụi bặm bám lủng lẳng trên đui đèn.
Và thùng rác đầy lõi táo, vỏ cam và vỏ chuối hàng tuần nay chưa để đã bắt đầu phân hủy, ai không biết lại tưởng anh đang ủ phân trong nhà. Vẻ tự hào của Daniel dần nhường chỗ cho vẻ lo lắng. Những lớp bụi dày kịt khiến bề mặt trong căn nhà không còn chút độ sáng, chứ đừng nói đến sáng bóng. Đồ đạc vứt lung tung, lộn xộn. Tấm rèm treo xộc xệch. Báo đọc xong thì quăng tung tóe khắp phòng, thế nên khi anh yêu cầu Christopher cho mớ phoi bào và hồ dán lên một tờ báo, thằng bé chỉ cần đơn giản chuyển từ bàn xuống biển giấy trải khắp nền nhà và tiếp tục công việc của mình.
Daniel cũng phải công nhận rằng căn phòng không khác bãi chiến trường là mấy. Ngay cả Hetty cũng góp phần phá hỏng những nỗ lực giữ căn nhà gọn gàng bởi nó luôn đá tung thức ăn thừa và sỏi lót lồng xuống nền nhà.
Đây không phải lần đầu tiên Daniel cảm thấy có chút thất vọng kể từ khi anh tự mình đảm nhiệm việc sắp xếp đồ đạc trong nhà.
“Cần phải dọn dẹp chỗ này một chút,” anh thừa nhận. “Bố sẽ làm việc đó.”
Mới nghĩ đến việc phải vất vả hàng giờ dọn dẹp nhà cửa là anh đã thấy kinh hoàng. Để thêm quyết tâm, anh quay sang Lydia.
“Bố không có ý tọc mạch chuyện của mẹ con đâu,” anh rào trước đón sau, “nhưng bố muốn hỏi vì điều đó cũng liên quan tới bố thôi, kiểu như một công nhân tay nghề kém hỏi người có tay nghề ấy mà - bố sẽ tiết kiệm được bao nhiêu tiền nếu tự dọn dẹp nhà?”
“Năm bảng một giờ,” Lydia lập tức trả lời.
“Cái gì?” Daniel thực sự bị sốc. “Năm bảng một giờ ư? Để dọn dẹp ngôi nhà đã sạch bóng sao? Để lau chùi những vết bẩn mờ mờ bỗng đâu xuất hiện trên chiếc gương sáng bóng ư? Con có chắc không đấy?”
“Công việc đó còn bao gồm cả trông trẻ nữa,” Lydia nhắc nhở bố.
“Trông trẻ ư?”
Daniel tỏ vẻ bối rối.
“Bố biết mà. Trông chúng con trong khoảng thời gian từ lúc chúng con tan học tới khi mẹ về nhà lúc sáu rưỡi.”
“Ý con là gọi điện cho cảnh sát nếu đến bốn rưỡi mà một trong ba đứa bọn con chưa về nhà hả? Nhắc nhở em trai con phải treo áo lên mắc thay vì vứt ở sàn trong phòng khách? Nhắc Natty khi đến chương trình Blue Peter? Giúp học viết chính tả? Khen ngợi nếu môn toán được điểm cao? Mấy việc đại loại như thế sao?”
“Con nghĩ là thế.”
“Năm bảng một giờ!” Daniel rền rĩ. “Năm bảng một giờ!” Còn cao hơn số tiền bố kiếm được khi đứng trơ trơ như cái cào trước mặt bao nhiêu người, phơi mình cho người ta xoi mói!
“Còn phải nấu ăn một chút nữa,” Lydia cố gắng an ủi bố.
“Nấu ăn một chút ư? Nấu ăn một chút? Nghĩa là dùng lưỡi dao quệt ít bơ lạc lên bánh mì! Thỉnh thoảng luộc trứng! Bật lò nướng! Có người nào lại không muốn kiếm năm bảng một giờ để làm những công việc như thế chứ? Bố không thể tin điều đó! Mẹ con nghĩ gì mà lại ném tiền bố gửi theo cách đó chứ?”
Lydia lạnh lùng đáp.
“Đó có thể không phải là tiền của bố. Có thể là của mẹ chứ ạ. Năm nay, công ty của mẹ kiếm được khá hơn. Và mẹ nghĩ là trả cho người khác mấy đồng lương ít ỏi thì không phải cho lắm - nhất là khi đó là một phụ nữ. Mẹ cho rằng người ta sẽ làm việc tốt hơn nếu không phải lăn tăn liệu chỗ khác có trả thấp hơn không. Mẹ nói rằng đó là cách nghĩ phóng khoáng của người quản lý, và chính cách nghĩ đó đã giúp mẹ đạt được thành công như ngày hôm nay.”
“Chức Quản lý Độc tôn ở Đế chế!”
“Là công ty chứ ạ.”
“Tóm lại là có tiền thuê người dọn dẹp.”
“Thật ra là người giúp việc,” Christopher chỉnh lại, và cậu bất cẩn nói thêm: “Mẹ nói rằng năm nay mẹ sẽ phải đi công tác nhiều hơn, và mẹ cần phải giao chúng con cho một ai đó đáng tin cậy.”
“Tại sao mẹ các con lại không để các con ở cùng bố? Bố là một người đáng tin cậy. Bố còn là bố của các con nữa cơ mà.”
Christopher thay đổi ngay nét mặt. Thằng bé trở nên buồn bã và mệt mỏi. Nó trả lời có phần cáu kỉnh:
“Vì mẹ không thể.”
“Không thể ư?”
“Vâng, không thể.”
Daniel nhìn thằng bé với ánh mắt sắc nhọn.
“Con đã hỏi mẹ đúng không? Con đã đề nghị được ở với bố phải không?”
Christopher đỏ bừng mặt. Thằng bé đang nổi giận. “Dĩ nhiên là chúng con đã đề nghị như thế,” nó đáp lại.
“Thế mẹ con nói sao?”
“Mẹ không nói gì nhiều,” thằng bé trả lời dứt khoát rồi quay đi.
Daniel nắm lấy vai thằng bé và xoay người nó lại.
“Mẹ - con - đã - nói - gì?”
Hai đứa trẻ kia nhìn chăm chú.
“Mẹ nói là điều đó có thể làm hỏng lịch sinh hoạt hằng ngày của mẹ.”
“Làm hỏng lịch sinh hoạt hằng ngày ư? Làm hỏng lịch sinh hoạt hằng ngày ư?”
Mặt Daniel không hề biểu lộ chút cảm xúc.
Daniel nắm chặt tay và đấm mạnh vào lòng bàn tay bên kia.
“Nhưng các con có muốn đến đây không?” anh lay mạnh người con trai.
Christopher cáu kỉnh xoay phắt sang Lydia cầu viện. Con bé trả lời thay cho em trai.
“Tất nhiên là em ấy muốn đến đây chứ ạ. Cả con cũng thế. Và Natty cũng vậy. Sao chúng con lại muốn chiều nào cũng ở nhà cùng với một người mà chúng con không hề biết, một người lúc nào cũng chỉ biết câu: ‘Cháu thân yêu, cái này cô không biết đâu. Đợi mẹ cháu về rồi hỏi xem thế nào nhé!’ Chúng con không muốn thế. Chúng con thích đến đây ở với bố hơn. Thích hơn nhiều. Nhưng chúng con có thích cũng chẳng được. Mẹ sẽ không đời nào để chúng con đến đây, còn con sẽ không vì thế mà khóc lóc đâu!”
Nói vậy nhưng mắt con bé nhìn như muốn bật khóc.
Daniel nói:
“Bố có thể hỏi mẹ các con.”
Lũ trẻ đều im lặng.
“Yêu cầu đó hoàn toàn chính đáng.”
Bọn trẻ vẫn không hề đáp lại. Nhưng mặt chúng đều thể hiện rất rõ câu trả lời: đã bao giờ làm thế mà thay đổi được quyết định của mẹ chưa?
Daniel suy tư.
“Bố Sẽ thử đưa mẹ con ra tòa lần nữa...”
Lydia giật thót mình.
“Ồ không, bố, con xin bố! Đừng ra tòa nữa mà! Lần ra tòa trước là đủ lắm rồi! Phiên tòa thật khủng khiếp! Khủng khiếp!”
Christopher vội vàng lên tiếng ủng hộ chị gái.
“Và như thế chỉ phí công vô ích thôi.”
“Phải,” Daniel lên tiếng. “Chỉ tổ phí công vô ích. Thể nào mẹ con cũng lại bắt đầu bịa ra hàng loạt lý do hay ho, rồi viết vào những lá thư dài vô tận để lãng phí thời gian của chúng ta.” Mắt anh thẫn thờ nhìn xa xăm. “Phải cố tìm cách khác thôi...”
Chìm trong suy tư, anh quay lưng lại lũ trẻ và rút chiếc khăn tay chấm bi tím trong túi ra. Cuốn góc khăn vào hai ngón tay, anh kéo thật căng. Rồi, thậm chí còn chưa kịp nhận ra mình đang làm gì thì anh đã quấn phần còn lại ngắn ngủn của dải khăn quanh vật gần mình nhất, một ổ bánh mì to cắt lát, rồi siết chặt lại.
Những lát bánh mì tung tóe khắp nơi.
Lũ trẻ nhìn không chớp mắt.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
62 chương
58 chương
9 chương
71 chương
35 chương
18 chương