Tôi ngồi bật dậy mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt tôi trắng bệt đầy sợ hãi.Thấy tôi như vậy chị Hoàng đang lo lắng nhìn tôi hỏi: - Làm sao mà cứ la hét cả đêm vậy mày? Tôi khóc như mưa ôm chầm lấy chị,tôi nấc lên từng tiếng: - Chị ơi,em sợ lắm,giấc mơ đó cứ lặp lại cả đêm,anh Lâm có phải đã xảy ra chuyện không hay rồi phải không chị? Huhu - Không sao... Không sao.. Đừng khóc nữa chỉ là mơ thôi mà.Nín đi, có chị ở đây rồi. - Nhưng em sợ lắm chị ơi,nếu anh ấy có làm sao chắc là em không sống nổi. - Mày bình tĩnh lại tao xem nào,mày cứ tự hù doạ mình thôi,đi vào rửa mặt xong ra đây đi ăn sáng cùng tao, hôm nay bàn giao lại công việc xong xuôi rồi tao với mày về Sài Gòn luôn.Mày xin nghỉ phép rồi ra ngoài đó xem tình hình như thế nào,chứ cứ ngồi đấy lo lắng khóc lóc được gì đâu. Mặc dù tôi biết chị nói đều đúng nhưng cả người tôi như không có sức sống để làm được gì.Tôi vào vệ sinh cá nhân xong đi ra tôi thấy gương mặt chị Hoàng nhìn tôi đầy lo lắng và hốt hoảng,chị cứ nhìn chằm chằm tôi khiến tôi thấy gai cả người. Một hồi sau chị mới lắp bắp nói với tôi: - Bảo, mày phải thật bình tĩnh nghe chị nói. - Chuyện gì mà trông chị Có vẻ nghiêm trọng vậy ạ? - Thật ra thì...Bảo này phải hứa dù mày nghe được gì cũng phải hết sức bình tĩnh nha. - Chị cứ vòng vo hoài, lúc này đây em rất ư là bình tĩnh đây ạ. - Thật ra thì.. Anh Lâm. - Anh Lâm làm sao chị, anh ấy vừa điện thoại cho e ạ, sao chị không nói cho em sớm chứ? - Không phải, anh Lâm không gọi mày mà là anh gặp nạn trong lúc khảo sát địa hình ngoài đó rồi Bảo à.Nghe đâu lành ít dữ nhiều. Như sét đánh giữa trời quang, tai tôi ù đi không nghe được gì chị Nói, phải một lúc sau tôi mới khó khăn mở miệng hỏi: - Chị nói gặp nạn là sao, là sao chứ, ai nói với chị tin này em không tin... A... A... Á... Tôi gào lên như một con điên.Thấy tôi hoảng loạn không làm chủ được cảm xúc, chị Hoàng lao tới ôm chặt tôi vào lòng,chị vừa dỗ dành tôi vừa nói: - Chị đã nói mày phải thật bình tĩnh cơ mà,chị vừa nhận được điện thoại từ anh Thắng, chuyện xảy ra lúc chiều hôm qua,người đi cùng với anh Lâm là cái con Lan kia, bây giờ nó cũng đang rất hoảng loạn không khai thác được gì từ nó cả,chỉ nghe đâu anh Lâm trượt chân rồi ngã xuống vực thôi.Không biết tình hình ngoài đó như thế nào nữa? - Chị, lời chị nói là giả thôi phải không chị, em không tin đâu, huhu làm sao... Làm sao mà lại có chuyện trùng hợp như vậy xảy ra cơ chứ, chị ơi đừng đùa với em mà em xin chị đấy. Huhuhu. Nói rồi tôi khụy xuống đất như một cái xác vô hồn, đau đớn sợ hãi mọi cảm xúc đan xen khiến tôi hoàn toàn gục ngã, không còn gắng gượng được nữa, tôi vô thức ngất lịm đi trước tin dữ này. Trước khi ngất nghe loáng thoáng tiếng chị Hoàng gọi tôi và thêm một người nữa mà tôi không hề mong gặp mặt, hắn ta vội tới bế thốc tôi lên chạy đi với gương mặt đầy lo lắng. Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện,bên cạnh là chị Hoàng đang nằm ngủ gà ngủ gật bên giường. Nghe tiếng động chị Hoàng vội ngồi bật dậy,cầm lấy tay tôi nói: - May quá, mày tỉnh rồi, thấy trong người sao rồi, mày làm chị hết cả hồn, cũng may kịp lúc thằng Thái đi vào, nó bế mày chạy vào đây đấy, tội nghiệp nó chăm sóc mày cả đêm luôn, nó mới vừa ra ngoài mua chút cháo để mày tỉnh dậy có cái mà bỏ bụng. Tôi chả còn tâm trí nghe chị nói gì, miệng tôi khô đắng,tôi lúc này hoàn toàn hiểu được những gì tôi nghe hôm qua là sự thật,tôi chỉ còn biết than trời trách phận tự lẩm nhẩm một mình:"trời ơi, anh Lâm anh thật sự đã bỏ em đi thật rồi sao anh, ông trời ơi, sao lại nhẫn tâm với con như Vậy chứ, anh ấy đã làm gì nên tội để ông phải mang anh ấy đi đột ngột như vậy? " Nước mắt tôi thi nhau rơi xuống,thấy tôi khóc không nói gì chị Hoàng sợ tôi xảy ra chuyện gì vội lau nước mắt cho tôi,chị cũng nghẹn ngào nói: - Bảo... Bảo có nghe chị nói gì không? chị Hoàng đây, mày đừng làm chị sợ Bảo ơi. Nói rồi Chị Hoàng khóc luôn, tôi cứ như kẻ mất hồn cho đến khi nghe tiếng chị khóc, nhìn chị tôi lại thấy thương, tôi thấy có lỗi vì đã để cho chị lo lắng vì tôi, tôi cố gắng nói từng chữ một cách khó khăn: - Em.. Không.. Sao...chị em muốn ra Bình Thuận ngay bây giờ. - Không được, sức khỏe của mày vô cùng yếu cộng thêm mày đã có thai được 4 tuần rồi. - Cái gì??? Cùng một lúc cả tôi và Thái đều đồng thanh hỏi lại,Thái vừa đi mua đồ ăn về hắn ta như rất khó tin được những gì vừa nghe,hộp đựng cháo trên tay Thái rơi xuống nền nhà khi nghe chị Hoàng nói, Thái nhìn tôi như không tin vào tai hắn những gì hắn vừa nghe. Tôi không quan tâm gì cả,tôi chụp lấy tay chị Hoàng, mặc cho dây truyền nước biển dọc xuống máu chảy ngược lên cả trong dây, tôi lay tay chị hỏi lại: - Chị vừa nói gì, em.. Em có thai thật sao chị? - Ừ,nên mày bây giờ không được làm điều gì khờ dại nghe chưa,phải nghĩ đến con mày nữa nha Bảo. Tôi nghe đến con mà đau hết cả ruột,anh đi rồi cũng may anh còn để lại trong tôi giọt máu của anh, tôi vô thức sờ tay lên bụng. Ở nơi đây kết tinh tình yêu của chúng tôi.Tôi mỉm cười đầy chua xót. Thấy tay tôi máu đã đỏ hết trong ống truyền chị vội đỡ tay tôi xuống, Thái lúc này cũng đã không còn thất thần nữa hắn cũng quay đi trong bóng dáng cô đơn. Một lúc sau Thái cùng bác sĩ đi vào,gương mặt Thái lúc này lạnh tanh không nhìn ra cảm xúc gì.Trên tay hắn là một cái hộp cháo khác.Bác sĩ kiểm tra cho tôi một vòng xong, bà ấy nói: - Không có gì nghiêm trọng, cô ấy đang mang thai,lại bị suy nhược cơ thể cộng thêm phải chịu đựng cú sốc quá lớn khiến cô ấy ngất đi.Nằm theo dõi đến sáng mai có thể xuất viện rồi. Mọi người lưu ý, thai cô ấy lúc này không được ổn định, chú ý chăm sóc cho cô ấy cẩn thận và tránh không được để cô ấy phải xúc động mạnh. Sau khi xuất viện, tôi thật sự rất muốn ra ngoài Bình Thuận nơi anh xảy ra tai nạn để xem như thế nào, nhưng đứa bé trong bụng tôi vẫn còn rất yếu nếu tôi di chuyển bằng xe khách sẽ nguy hiểm cho con của tôi.Mà ngoài đó Thì không có sân bay để đi bằng máy bay được. Dù rất muốn ra ngoài nơi anh xảy ra tai nạn nhưng tôi biết có ra đó cũng không giải quyết được gì,và vấn đề quan trọng tôi phải làm bây giờ là bảo vệ tốt đứa bé của tôi và anh. Tôi tin anh vẫn còn sống vì đội tìm kiếm vẫn chưa tìm thấy xác của anh. Về phần chị Lan nghe đâu từ hôm anh Lâm xảy ra tai nạn chị ta cũng gần như trở thành kẻ điên,gia đình chị ta đã phải đưa chị ta sang nước ngoài chữa trị. Tôi thật sự sốt cả ruột không biết phải làm sao? Từ ngày biết tôi có thai chị Hoàng khuyên tôi nên nghĩ cho đứa bé mà chuyển sang ở hẳn với chị để chị em có nhau tiện bề chăm sóc tôi.Tôi cũng không từ chối chị nữa,lúc này tôi chỉ biết nghĩ và sống vì con. Từ lúc anh bị tai nạn đến nay cũng đã hơn năm tháng, vẫn chưa tìm được bất kì tung tích gì của anh, nỗi đau trong tôi vẫn còn đó,tôi dự định sẽ làm sang tháng thứ 7 sẽ nghỉ hẳn ở công ty luôn, nơi này có quá nhiều kỉ niệm về anh.Tôi không muốn ở lại Sài Gòn nữa.Sau khi nghỉ làm tôi quyết định sẽ về quê ở với hai người mẹ của tôi. Đứa bé trong bụng tôi cũng đã ổn định hơn, phải nói lúc cấn thai đến bây giờ tôi liên tục ốm nghén,bị động thai dọa sảy nhiều lần.Tôi phải nghỉ phép hơn nửa tháng trời mới bắt đầu công việc lại. Thời gian gần đây, mặc dù biết tôi đã mang thai con anh nhưng Thái vẫn thường xuyên lui tới chăm sóc cho tôi, tôi biết Thái yêu tôi nhưng trái tim tôi nhỏ bé chỉ đong đầy chứa đựng mỗi hình bóng của anh.Dẫu biết vậy nhưng Thái vẫn không bỏ cuộc,mỗi lần tôi đi khám thai định kì Thái đều xông xáo chở tôi đi, tôi từ chối thì hắn ta bảo "Con của cậu tôi thì tôi cũng phải có trách nhiệm chứ".Nhiều lần như vậy tôi cũng không nói thêm gì nữa, tùy hắn ta vậy. Lâu rồi tôi không điện thoại về quê cho hai người mẹ của tôi,lúc trước tôi có điện thoại cho mẹ tôi nhưng không được, gọi cho mẹ nuôi thì bà nói dạo gần đây mẹ tôi đang yêu,điện thoại cũ mẹ tôi làm rơi mất nên tôi không gọi được cũng phải. Bà mới tranh thủ làm sim lại mấy hôm trước nhưng lu bu bà chưa gọi cho tôi. Tôi nghe được mà vui thay cho mẹ, cũng đã rất lâu rồi mẹ tôi vẫn ở vậy,thật ra với nhan sắc của mẹ cộng với tính mẹ rất hiền lại chăm chỉ giỏi giang nên mặc dù đã qua một đời chồng và có tôi nhưng mẹ vẫn được rất nhiều người đàn ông để ý thầm thương mà mẹ tôi không chịu, bà ở vậy với mẹ nuôi tôi, sau này tôi có theo chồng thì hai thân già nương tựa lẫn nhau. Mẹ tôi như con chim sợ cành cong, bà chẳng còn niềm tin vào tình yêu,nên khi tôi nghe mẹ nuôi tôi nói mẹ đang yêu tôi thật sự rất bất ngờ,hai người họ còn đi du lịch cùng nhau rồi về quê người đàn ông đó ra mắt,họ dự định sang năm sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ chính thức về chung một nhà.Người đàn ông này rất tốt lo lắng yêu thương mẹ tôi thật lòng. Nghe nói thôi mà tôi đã nôn nao muốn gặp mặt người ba dượng này rồi.Còn chuyện về đứa bé tôi vẫn chưa nói cho mẹ tôi biết. Tôi không muốn mẹ tôi thất vọng về tôi, đời bà khổ nhiều rồi, nay tôi lại rơi vào vết xe đổ của bà, tuy không phải anh phụ bạc tôi nhưng thực tế tôi vẫn không chồng mà có con. Tôi suy nghĩ rất nhiều và quyết định sau đợt này về quê tôi sẽ nói thật với mẹ tôi chuyện về anh, về đứa con tôi đang mang của anh. Tôi gọi điện thoại để báo cho mẹ tôi biết là khoảng hơn mười ngày nữa tôi sẽ về thăm mẹ.Đã rất lâu rồi mẹ con không gặp nhau tôi thật sự nhớ bà nhất là khi tôi đã được làm mẹ thì tôi càng hiểu được tình thương người mẹ dành cho con không gì sánh bằng. Từng hồi chuông kéo dài mãi cho đến khi tôi gọi lần thứ ba thì đầu dây bên kia mới có người nghe máy: - Alo....