Bồ Đề Kiếp
Chương 102 : Bảy ngày tán hồn
Editor : Vũ Linh
Ta vẫn nghĩ mãi mà không nhớ ra nàng ta là ai, nhưng âm thanh này lại khiến ta có cảm giác sởn gai ốc.
Nàng ta nói, “Linh Nhược, ngươi đã quên ta thật rồi, dù sao đối với ngươi, à không, là đối với các ngươi, ta không là gì cả”.
Ta vẫn không hiểu ý nàng ta là sao.
Lúc này nàng ta cười rộ lên, “Vẫn còn chưa nhớ ra…Vậy ngươi còn nhớ người tên là Tô Tuyết không hả?”
Ta ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, hóa ra nàng ta chẳng phải là Phật tử trên Ly Hận Thiên, mà là Tô Tuyết đem lòng yêu Xuyên Huyền khi hắn hạ kiếp ở nhân gian. Ta hít một ngụm khí lạnh, đúng là “Nạn này chưa qua, nạn khác đã tới”(1). Nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của nàng ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy.
“Linh Nhược, ngươi cũng biết, ngươi đã hại ta khổ sở bao nhiêu…”
Ta lắc đầu, tiếp tục lui về sau. Ta thật không biết mình hại nàng ta cái gì mà nàng ta lại lâm vào thảm trạng như bây giờ.
“Bởi vì ngươi, ta không thể tới gần Lạc Trần, không thể ở bên hắn. Thậm chí bởi vì ngươi, Lạc Trần đã giải tán cả Càn Khôn giáo, ta không có chỗ để về, phải đi lưu lạc khắp nơi, nếm đủ mọi đắng cay trên thế gian, cuối cùng buồn bực mà chết. Ta tới địa phủ rồi, nhưng lại bởi vì oán niệm quá sâu nên không chuyển thế làm người được, bọn chúng còn muốn cho ta hóa thành súc sinh”. Nàng ta cười thê lương, “Cũng may ta và một số quỷ hồn khác thoát được ra nên bây giờ mới không bị bị người ta giẫm đạp lôi ra làm trò cười trên thế gian”.
Ta có chút cả kinh, nhưng vẫn không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến ta.
Lúc này lại nghe giọng Tô Tuyết gần ta hơn, ta lại lùi về phía sau.
“Ngươi mà lùi nữa kiểu gì cũng bị ngã xuống vách núi đen kia, dưới đó chướng khí rất lạnh, ngươi cùng lắm là trụ được đến nửa canh giờ rồi sẽ tiêu tan đi…Có điều như thế cũng tốt, ta đỡ phải tự mình động thủ giết ngươi”.
Ta nhíu mi, giờ khắc này cũng chỉ có thể dùng kế hoãn binh, chỉ mong bọn Chiết Lan có thể sớm quay lại cứu ta.
“Tô Tuyết, chuyện của ngươi không liên quan đến ta”.
Tô Tuyết cười lạnh, “Thế ư? Nếu không vì ngươi, Lạc Trần sẽ không đến một cái liếc mắt cũng không dành cho ta, ta cũng sẽ không sinh oán niệm nặng như thế, bị đẩy tới bước đường này…Ngươi cho là quỷ giới tốt lắm sao? Ta đã phải dùng nhiều cách mới có thể vào cung quỷ giới, trở thành cung nữ, không phải lo đến tính mạng nữa. Nhưng ta không cam lòng! Chính vì ngươi! Chính vì ngươi nên ta mới bị lưu lại cái nơi vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời! Ta nghe nói Lạc Trần đã chết rồi, ngươi tới quỷ giới là muốn tìm hắn? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, hắn không có ở đây, ta đã tìm rất lâu rồi. Không bằng ta tiễn ngươi tới chỗ hắn”. Nàng ta cuồng vọng cười khanh khách, “Có điều hiện tại hắn chắc đã nhập luân hồi rồi, hắn sẽ quên sạch sành sanh về ngươi…”
Ta không nói gì, đúng, hắn đã quên ta rồi, thậm chí ngay cả những cảm giác quen thuộc cũng không còn.
Tô Tuyết bỗng tiễn lên giữ chặt người ta, toàn thân ta phát lạnh, rồi lại trở về trạng thái sầu não.
“Không! Ta không thể để ngươi chết nhẹ nhàng như thế được. Thống khổ của ta ngươi chưa từng nếm trải đâu, sao có thể cho ngươi đi thống khoái như thế?”
Lúc này ta tỉnh táo lại, không khỏi kinh ngạc nghe tiếng cười không có chút độ ấm của Tô Tuyết.
“Trong hoàng cung có một loại dược, quỷ hồn sinh chấp niệm mà dùng thứ đó sẽ có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, trải qua bảy ngày tra tấn rồi mới biến mất”.
Ta bị nàng ta lắc lắc, cảm thấy thật là oan uổng, chuyện này của nàng ta thật sự chả liên quan gì đến ta. Chung quy thì nàng ta muốn ta hồn phi phách tán mà thôi, ta thấy chuyện này cũng chả có ý nghĩa gì cả. Nhưng Lạc Trần còn ba phách chưa tìm được, đương nhiên ta không muốn chết nhanh như thế.
“Tô Tuyết…” Ta phải khuyên nàng ta, nhưng lại không biết nên nói thế nào, sợ là ta càng khuyên nàng ta sẽ càng nổi điên.
Mà ta còn chưa nói gì thì Tô Tuyết đã lên tiếng, “Ngươi không cần nhiều lời, ta sẽ không buông tha cho ngươi dễ dàng như thế đâu!”
Ngay lập tức nàng ta thi phép khiến ta không thể nói được gì nữa, sau đó lôi ta đi.
Khoảng nửa canh giờ sau Tô Tuyết mới dừng lại, “Ngươi ngoan ngoãn đứng yên đây, nếu không ta sẽ kéo dài thời gian tra tấn ngươi đến nửa tháng”. Dứt lời nàng ta phi thân rời đi.
Ta bị nàng ta dùng thuật quấn chặt, cũng không thoát thân được. Không biết nàng ta bao giờ sẽ quay về, không biết bọn Chiết Lan có tìm ra ta không… Nếu bọn họ không tìm thấy thì ta phải làm sao?
Có câu gặp phúc trong họa, nhưng bây giờ thì sao chứ, ta cùng đường rồi, chỉ có thể ngồi chờ chết.
Ta thở dài, như vậy không được, lúc trước Lạc Trần đưa hoa tai phượng hoàng cho ta giữ, cũng không biết con phượng hoàng trong đó đi đâu rồi. Vì thế ta lại ngồi ôm hi vọng phượng hoàng sẽ xuất hiện, nhưng ngồi chời một hồi lâu cũng chả thấy động tĩnh gì.
Không còn cách nào khác, ta thử tự mình thoát thân. Sau lưng đụng phải bức tường lạnh như băng, trong lòng ta bỗng nảy ra một chủ ý. Bình thường chỉ khi ta gặp nguy phượng hoàng kia mới xuất hiện, có lẽ ta phải làm gì đó nguy hiểm cho bản thân thì nó mới hiện ra. Như vậy đến khi Tô Tuyết trở lại ta còn có phượng hoàng bảo hộ. Hơn nữa nó hiện ra cũng sẽ gây được sự chú ý cho những người bên ngoài, rồi bọn Chiết Lan sẽ tìm được ta.
Sau khi nghĩ kĩ, ta cắn chặt răng rồi lao người đập vào tường. Nhưng ta đã quên mất ta là một du hồn, làm sao bức tường này có thể gây thương tổn với ta chứ? Ngay một chút cảm giác đau đớn cũng không có, chỉ ngã uỵch một cái xuống đất. Phượng hoàng thì không thấy đâu, khiến ta vừa buồn vừa lo.
“Sao? Sợ bị tra tấn nên muốn tìm cái chết hả?”
Đúng lúc này Tô Tuyết quay lại. Đầu ta hơi choáng, cũng lười phản ứng lại với nàng ta, kệ nàng ta nói hươu nói vượn.
“Sợ?” Tô Tuyết cười, âm thanh càng ngày càng gần, “Không cần sợ, không phải chỉ là bảy ngày thôi sao? Ta còn chịu thống khổ suốt gần trăm năm đây này, bảy ngày thì có tính là gì. Tuy rằng vẫn sống, nhưng sống không bằng chết, nỗi đau sẽ khắc sâu trong lòng, ngươi cũng chỉ phải chịu bảy ngày…” Nàng ta bỗng ngừng lại, túm lấy tóc tam “Nói xem, ta không phải đã rất nhân từ với ngươi sao?” Nàng ta thở dài, “Sớm biết thế ta nên nghĩ cách khác, khiến ngươi biến mất vài ngày, có lẽ bọn họ sẽ tìm ra ngươi, nhưng lúc đó ngươi cũng chỉ còn lại hơi tàn thôi”.
Lòng ta sợ hãi, Tô Tuyết này thật độc ác, làm như vậy không bằng lấy dao trực tiếp giết chết ta đi cho rồi.
“Run dữ quá nhỉ…” Nàng ta nắm lấy y phục của ta, “Ta biết ngươi sợ hãi, nhưng chỉ có như vậy ngươi mới hiểu được nỗi thống khổ trước kia của ta, nếu không sao ngươi hiểu được nỗi đau bị vứt bỏ như thiên đao vạn quả hả”.
Ta mìm môi không nói gì, cái loại đau thiên đao vạn quả ta quả thực chưa từng nếm trải, nhưng khoảng thời gian này cũng là chịu thương tích đầy mình. Về phần bị vứt bỏ, ta so với nàng còn khổ hơn, người thích ta vứt bỏ ta, người tin ta vứt bỏ ta. Cuối cùng người ta thích nhất cũng rời bỏ ta. Loại cảm giác này, chắc nàng ta cũng không thể hiểu được.
“Linh Nhược…Chờ thêm vài ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Lạc Trần”.
Âm thanh của Tô Tuyết lạnh tới thấu xương, ta không khỏi run lên một trận. Nàng ta đẩy ngã ta sang một bên. Ngay sau đó nàng ta đổ loại nước lạnh gì đó lên người ta, không lâu sau nước bỗng nóng lên, tựa như hỏa diễm nóng rực đang bốc cháy trên người ta.
“Đây là…” Ta đau đến mức không nói nên lời, lại muốn cố nói gì đó để phân tán sự chú ý.
Lúc này Tô Tuyết cười nói, “Tư vị thế nào? Kì dược như thế này, ngươi chỉ cần bảy ngày là có thể hồn phi phách tán, cái gì cũng sẽ không còn nữa”. Tô Tuyết ngồi xổm xuống bên cạnh ta, nhìn ta thống khổ.
“Tô Tuyết…ngươi…” Ta quờ quạng xung quanh, nghĩ thầm, nếu ta mà túm được nàng ta nhất định ta cũng sẽ cho nàng ta cảm thụ nỗi đau đớn này.
Nhưng dù sao ta cũng không nhìn được nên không bắt được nàng ta. Nàng ta nhẹ giọng cười tránh đi, nàng ta đứng một bên lạnh giọng nói, “Linh Nhược, dược này giống như thay da đổi thịt, ngươi phải trải qua chuyện này thì mới tới được với Lạc Trần. Vì hắn, ngươi còn sợ gì chứ? Hay là…ngươi căn bản không thương hắn, thế nên đến loại thống khổ này cũng không thể chịu được?!”
Ta đau đớn giãy giụa trên mặt đất, toàn thân đã giống như bị nham thạch nóng chảy đốt cháy.
“Ta không chơi với ngươi nữa. Lúc này trong cung chắc đã cho người đi tìm ngươi rồi, ta phải nhanh quay về thôi”.
Tô Tuyết nói xong liền đi luôn. Ta bị đau đến đờ đẫn cả người, cảm tưởng đau đến chết ngất đi được, những cơn đau liên tiếp lan ra toàn thân, không bao lâu cả người đều thấm đẫm mồ hôi, nhưng bọn Chiết Lan vẫn chưa tới đây, ta liền chỉ có thể tiếp tục chịu đựng một mình.
Ta không nghe được cái gì nữa, cũng không có cách nào đoán được hình dáng ở đây hay sắc trời bên ngoài. Tựa như trôi qua rất lâu, chắc là sang ngày hôm sau, trên người ta trừ bỏ đau thì vẫn là đau, mồ hôi thấm ướt y phục, cả người bị bỏng rộp. Bọn Chiết Lan vẫn chưa tới, có lẽ địa điểm này hơi khó tìm, hay là…ta đã bị vứt bỏ rồi. Ngay từ đầu ta đã là người bị bọn họ vứt bỏ.
Không biết qua bao lâu nữa, cả người ta đã phát run, ta không dám động đậy gì cả. Xem ra Tô Tuyết thực sự muốn ta tự sinh tự diệt đây mà.
“Linh Nhược!”
Ta sửng sốt, là Chiết Lan!
May quá, may mà bọn họ đến rồi, may mà ta còn trụ được đến lúc này, may mà Xuyên Huyền không việc gì, may mà còn kịp…
—- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —- —-
Chú thích:
一波未平一波又起.
Hán Việt: Một ba vị bình, một ba lại khởi.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
295 chương
901 chương
196 chương
17 chương
18 chương