Nhanh tới buổi trưa, Đinh Hạo mang theo vài người vào trong thành đã trở về, hôm nay vào trong thành là chọn mua đồ ăn cùng một số đồ vật gia dụng khác, lại tiện thể đưa lão nương của mình đi uống thuốc, lúc này mới vừa trở về. Chọn mua đồ cần phải hiểu biết giá cả thị trường, cần phải có giao tiếp với những người bán dạo, chậm rãi buôn bán, hiểu biết đặc sản nam bắc các nơi một chút, hiểu biết tính chất khác nhau của các thương phẩm sản sinh ở các nơi khác nhau, những kinh nghiệm này đối với hắn là cực kỳ hữu ích, loại cơ hội thực tập miễn phí này Đinh Hạo sao có thể dễ dàng buông tha, cho nên thực là dốc sức làm. Người bên ngoài nhìn thấy thế lại tưởng hắn dối với đề bạt của Đinh lão gia thì rất là mang ơn, phải hy vọng ở Đinh gia làm việc cả đời. Đinh Hạo về Đinh Phủ trùng hợp gặp được Lý đại nương từ trong trái viện đi ra, Đinh Hạo đứng lại, chào đón bà: "Đại nương." "A, là Hạo nhi hả." Lý đại nương cười khanh khách nói: "Mới nhìn thấy nương của ngươi đó, dạo này muội ấy điều trị không tồi, khí sắc cũng tốt lên nhiều, ta cũng an tâm. Ngươi mới từ trong thành trở về sao?" "Vâng, là vào trong thành chọn mua vài thứ, ta đang muốn đi ra sau trạch." "A, vậy ngươi vội rồi, ngươi vội, ha ha, ta còn có việc cần phải trở về." Làm mai chuyện bát tự còn chưa có hoàn thành, Lý đại nương cũng không có nói gì cùng hắn, lên tiếng cười rồi đi ra ngoài. Đinh Hạo bảo Tao Trư nhi cùng vài người đã theo hắn đi mua vài thứ gì đó mang tất cả hàng hóa vật phẩm cất vào một nơi rõ ràng, cuối cùng đi ra chỗ ở nội quyến sau trạch. Vừa mới tiến vào trong, thật xa liền có một thanh âm ỏng ẹo gọi hắn: "Hạo ca ca, son phấn của người ta huynh đã mua về rồi sao?" "Ta kháo, còn Hạo ca ca, ngươi cho ngươi là dung nhi sao. Cũng không nhìn lại đôi môi dày của mình đi, gợi cảm quá… đi mà?" Đinh Hạo vừa nghe thấy thanh âm, mày liền nhíu lại. Người tới chính là cô nương Lan nhi người dẫn Đinh Hạo lần đầu tiên đi gặp Đinh Đình Huấn, kỳ thật cô nương Lan nhi này dáng người cao gầy, mảnh mai tinh tế, bộ ngực nhỏ bụng phình, bộ dáng thực cũng không kém, nhưng là đôi môi hơi hơi ngoại cỡ, thật có điểm thái quá. Đinh Hạo đối với nữ tử như thế này trong mắt là phản cảm, cho nên nhìn khuyết điểm của nàng cũng phóng đại ra vô hạn, nhìn cái cặp môi của nàng, liền hận không thể co giò đá xoáy một cái đá nàng bay ra khỏi tầm mắt mình. Đinh Hạo hờ hững ỡm à một tiếng nói: "Lan cô nương có chuyện gì thế, ta cũng không rõ lắm, dù sao… trên bản kê khai nguyên vật liêu ta đều đặt mua hết về, chờ khi cô nương kiểm kê xong, Lan nhi cô nương lấy cái gì đó của mình cũng không phải muộn." Lan nhi chạm một cái là mềm nhũn ra, da mặt liền có chút hồng. Theo lý thuyết, nha đầu trong nội viện đều có chút cao ngạo, bị Đinh Hạo nói như vậy, nàng lúng túng vừa muốn trở giọng muốn quay đầu bước đi, nhưng nàng không phải không có não, cũng không phải là không biết Đinh Hạo hiện giờ là quản sự tâm phúc của quý phủ, nàng không thể đắc tội, thế nên ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, tặng cho Đinh Hạo một cái nhìn mị hoặc, liền giống như một con chim chích một đường bay đi. Chỉ chốc lát sau Liên cô nương đã nghe thấy báo chạy tới, Liên cô nương là nha đầu quản sự phòng chính, chưởng quản cho phu nhân, như phu nhân, cùng với các thị tỳ nha hoàn từ trên xuống dưới cung ứng các loại vật phẩm. Nàng một cô nương đã hơn 20 tuổi, bộ dạng đoan trang, văn tĩnh, nhã nhặn thanh tú, bởi vì là người đắc lực cho phu nhân, cho nên tới nay cũng không cho nàng ra ngoài tìm nam nhân để gả cho nữa. Liên cô nương đưa Đinh Hạo tiến vào phòng khách, tiến hành kiểm kê các món đồ đã mua trong phòng chính, có cái gì đó đặc biệt ở trong, Đinh Hạo cố ý thuyết minh lại lịch của chúng cùng bối cảnh. Đinh Hạo có thể tranh biện rất tốt, mồm miệng cũng lanh lợi, những lời nói đến cũng không phải là chọc người hay ngại chủ nhân, Liên cô nương liên tiếp gật đầu, đối với hắn hiển nhiên là rất vừa lòng. Nghiệm thu đã rất rõ ràng, sau khi đồng ý kí nhận xong, Đinh Hạo lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong lòng ra, đưa cho cho Liên cô nương, hơi hơi nở nụ cười. Cái hộp nhỏ kia vừa chạm vào, một mùi thơm cực phẩm cao quý tràn đầy ra ngoài, Liên cô nương nhãn tình sáng lên, lập tức rụt rè nói: "Đinh quản sự, cái này là thứ gì, các đồ vật cần mua dường như đều đã kiểm nhận qua rồi?" Đinh Hạo cười nói: "Ha ha, Liên tỷ tỷ, lần này chọn mau nhiều thứ, ta cùng chưởng quầy hung hăng mặc cả giá cả, làm cho hết ít tiền, tặng cho tỷ tỷ một hộp son phấn, đây chính là "cửu hoa ngọc lộ" cực phẩm đặc chế của Giang Nam hoán hoa phường, chỉ cần xoa một chút lên mặt, liền tươi đẹp như hoa đào." Liên cô nương tiếp nhận hộp son phấn, xốc lên một cái chỉ thấy tươi đẹp dị thường, mùi hương ngọt ngào nức mũi, trong mắt hơi hơi lộ ra ý cười, lại đem hộp son phấn trả lại cho hắn, lắc đầu thở dài: "Làm phiền tâm ý của Đinh quản sự rồi. Ta là gái đã lỡ thì, còn dùng mấy cái thứ này làm gì đâu…" "Thời đại khác nhau à, thời đại của ta khi đó, rất nhiều cô nương lớn hơn hai mươi tuổi vẫn là nhóc con đánh rắm còn không biết nữa là. Nàng cũng đã hối tiếc cùng tự thương hại, khuê oán sâu kín…." Đinh Hạo âm thầm cười khổ vội hỏi: "Sao lại nói như vậy, Liên cô nương xinh đẹp như hoa, xem ra chỉ mới như người mười tám, nếu hơi thay đổi cách ăn mặc, cho dù là 28 tuổi thanh xuân, còn ai dám nói liên cô nương là một lão nhân chứ, thật sự người đó không có mắt à." "Ha ha, ngươi cứ trêu đùa làm cho ta vui à." Liên cô nương trên mặt mới lộ ra ý cười, trong suốt nhìn thoáng qua, mang theo vài phần vui mừng. Cô nương hai mươi tuổi, kỳ thực đúng là vừa mới thành thục, nữ nhân phong tình vừa mới hiển lộ, không phải là cố ý trêu chọc như vậy, ánh mắt liền lộ ra mười phần quyến rũ. "Mặt xoa lớp phấn, xoa xoa hai gò má, người thích đậm thì sáng như uống rượu, người thích mỏng thì như mây chiều, điểm một chút vào môi, tha thiết hoa đào. Tục ngữ nói bảo kiếm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, hộp "cửu hoa ngọc lộ" này tặng cho Liên cô nương, chúc Liên cô nương càng sống càng trẻ, năm nay hai mươi sang năm mười tám." Đinh Hạo thấy nàng vui mừng, rèn sắt phải rèn khi còn nóng cho nên đem nguyên lời lão chủ cửa hàng son phấn mà nói tặng nàng, lại nói những từ những câu chữ quảng cáo thời hiện đại cực kỳ mới mẻ nói với nàng, làm cho Liên cô nương mặt mày hơn hở, Đinh Hạo thấy việc chuyển biến tốt liền đứng dậy cáo từ. Cùng Liên cô nương này đặt giao tình, sẽ không sợ Lan nhi loại nữ nhân này dùng cái lưỡi quấn hắn nữa. Nhưng là con gái lỡ thì nhìn thì điềm đạm nho nhã, nhưng cũng thật hỉ vộ bất thường, không chừng nói câu nào phạm phải kiêng kị của nàng, vẻ mặt liền lập tức chua xót. Hơn nữa ở phía sau trạch của Liên cô nương có rất nhiều nữ nhân lanh lợi nổi bật giữa đàn thư, trở thành một nữ nhân tâm phúc nhất được phu nhân sủng ái, là người không có tâm cơ sao? Đinh Hạo nghĩ muốn cùng nàng có quan hệ tốt, cũng không nghĩ có thêm một bước phát triển gì với nữ nhân khó ứng phó này. Liên cô nương cất son phấn vào trong tay áo, cười khúc khích đưa hắn ra về. Hai người một trước một sau mới ra khỏi cánh cửa nhỏ, trước mặt chỉ thấy một thiếu phụ thân thể uyển chuyển khoan thai đi tới. Thiếu phụ này một mái tóc đen buộc lên cao, bên trên có xuyên một cây trâm khảm thúy ngọc hình con bướm. Mặc một bộ váy màu thiển tử tay áo được bó buộc như đuôi cá, dưới chân là một đôi giày tơ lụa với hoa văn hình hoa mai, khi bước đi thì thân thẳng vai bằng, bộ dáng thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, tựa như một đóa hoa sen đang chậm rãi di chuyển trên mặt nước. Đinh Hạo vừa nhìn thấy vội vàng né sang một bên, khom lưng thi lễ, Liên cô nương cũng thi lễ nói: "Thiếu phu nhân…" Người tới đúng là phu nhân trưởng của Đinh gia Lục Tương Vũ, nàng ngừng bước chân, nhỏ giọng hỏi: "Đinh quản sự, đã đi mua đồ trở về rồi sao?" "Vâng." "A, những món đồ ta muốn đã mua về chưa?" "Vâng, thiếu phu nhân muốn mua đồ nào cũng đã đặt mua được rồi, vừa mới giao hàng cho Liên cô nương." Liên cô nương bước lên phía trước từng bước nói: "Thiếu phu nhân, người muốn bộ "diệu pháp liên hoa kinh" đã có rồi à, nô tỳ đang định chút nữa mang cho người. Bộ kinh thư này là do khai phong Đại Tướng Quốc Tự Trí Thâm hòa thượng lấy giấy trong rừng tâm đường ở Giang Nam viết bằng chữ triện, chính là một bộ phật bảo, trong thành Phách Châu này chỉ có một bộ như vậy. Đinh quản sự đã sớm đặt cọc tiền, lúc này mới vượt mặt nhiều người mà mang được bộ "Liên hoa kinh" này về với chúng ta." Nàng được ưu đãi của Đinh Hạo, lại được hắn nịnh nọt thật vui vẻ, tự nhiên nói tốt cho hắn. Lục Tương Vũ nghe xong, mắt hạnh liếc nhìn Đinh Hạo, trên mặt liền lộ ra vài phần vui vẻ, cảm ơn nói: "Đinh quản sự thật có tâm." "Thiếu phu nhân không cần khách khí, đây là việc Đinh Hạo phải làm." Đinh Hạo chắp tay cười cười. Nghĩ nàng tuổi còn trẻ, đã đọc kinh phật, tất là bởi vì trượng phu bị thương nặng, tịnh thân cầu phúc cho hắn, cho nên Đinh Hạo đối với nàng cũng có vài phần kính trọng từ đáy lòng, hơn nữa Đinh Hạo cùng Đinh đại thiếu gia Đinh Thừa Tông không có khúc mắc, vị thiếu phu nhân này lại luôn luôn không xuất đầu lộ diện, hai người không quen, lúc này thấy nàng nhã nhặn có lễ, nói năng cũng khách khí, Đinh hạo liền lấy cung kính đễ tiếp đãi. Lục thiếu phu nhân hé miệng thản nhiên, lại nhẹ nhàng thở dài, đang muốn bước rời đi, thì một thanh âm âm dương quái khí đột nhiên vang lên: "Eo ơi, tưởng là ai? Thì ra là Đinh quản sự, mấy ngày không gặp, Đinh quản sự hiện giờ thật là rạng rỡ à…" Đinh Hạo bất đắc dĩ thở dài, không cần ngẩng đầu hắn cũng biết, nhất định là Đinh nhị thiếu gia kia tới rồi. Quả nhiên, Đinh Thừa Nghiệp từng bước đi tới, đằng sau dường như là Nhạn Cửu, đang chậm rì rì bước tới phía hắn. Chủ tớ hai người vẻ mặt đều cười, đáng tiếc trong cái gương mặt tuấn tú kia, đúng là cười ra một bộ dạng mỗ mỗ bất thân, cữu cữu bất ái…