Đinh phủ, một cái đại viện tam tiến cửu trọng, tam tiến tam sân trong cũng chỉ cách với nơi ở của Đinh Hạo chừng một dặm, nhưng nơi này là lần đầu tiên hắn được đi vào. Không đến nơi đây, không biết Đinh gia phú quý. Nơi này trên mỗi bức tường là một khối riêng biệt, trên mỗi phòng là một phiến ngói, bên dưới mỗi đường là một cái cột trụ, mỗi một phiến đá vuông dưới chân, tất cả được điêu khắc mài dũa tinh tế, công phu tinh xảo, vô luận là phòng xá kiến trúc, vẫn trong sân hoa, cây cảnh, hòn giả sơn, chằng chịt hứng thú, biểu hiện ra khí thế cùng ung dung tận cùng. Nội phủ thị tỳ Lan nhi được Nhạn quản sự phân phó, đưa hắn vào sau trạch, đi qua hành lang uyển chuyển gấp khúc, cầu đá, tiểu đình, thẳng tới một nơi sâu nhất trong đại trạch, cuối cùng đứng ở một sân viện tú mục đẹp đẽ cao quý. Nơi này có cả cánh cửa phi, cửa sổ linh, đều là dùng gỗ lim quý như vàng tạo ra, hoa cùng cây cảnh lưa thưa sáng sủa, lan hồng, ngói đỏ, được bao bọc quanh bức tường cao cao quanh viện, nhìn qua có một loại cảm giác cửa sâu như biển vậy. "Vị tỷ tỷ này, lão gia ở nơi nào vậy?" Đinh Hạo khách khí hỏi một câu. Lan Nhi lườm nguýt, trong mắt mang theo khinh bỉ cùng chán ghét, khinh thường nói: "Lão gia mới vừa ngủ trưa, ngươi ở chỗ này đợi đi. Lão gia tỉnh, tự sẽ có người gọi ngươi đi vào." Dứt lời phất ống tay áo một cái nghênh ngang mà đi. Đinh Hạo ngẩn ngơ, chợt tức giận, ngươi phải ngủ trưa thì gọi ta làm cái quái gì? Hai hàng lông mày hắn rung lên, xoay người rời đi, ẩn ở trong gốc tường một đôi mắt không khỏi sáng ngời nhìn, không ngờ Đinh Hạo đi tới chỗ cánh cửa nguyệt lượng, đột nhiên đứng lại, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời, môi khẽ nhúc nhích, cũng không biết đang thì thào tự nói cái gì, qua một lúc lâu sau, xoay người trở lại, bước tới hành lang, khí định thần nhàn vừa đứng một chỗ, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia cười thoải mái. Ánh mắt nơi góc tường hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, suy nghĩ một chút, rồi lén lút biến mất. Đinh Hạo đứng dưới hành lang này một chút lâu, hai chân đều tê cứng lại, đúng lúc này, bên trong có người ho khan một tiếng, Đinh lão gia đi lên. Đinh Đình Huấn vừa tỉnh lại, bên ngoài phòng ốc đã có nha hoàn bưng ống nhổ trà đi vào, mời lão gia thay đổi quần áo, một phen bận rộn, Đinh Đình Huấn đi ra, hỏi nha hoàn: "Ngươi đi xem, Đinh…Đinh Hạo kia đã tới đây chưa? Nếu tới rồi, gọi hắn tiến vào gặp ta." "Vâng!" Tiểu tỳ kia lên tiếng, mở cửa phòng nhìn lên, thấy Đinh Hạo đang đứng ở trên hành lang, liền hé miệng cười nói: "A Ngốc, lão gia gọi ngươi tiến vào đó." Đinh Hạo nghe xong thở hắt ra trọc khí, bước đi vào bên trong cánh cửa. Vừa vào cửa, chỉ thấy Đinh Đình Huấn đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, trên mặt bình tĩnh như nước, nhưng là đôi mắt mang theo chút khác thường nhìn hắn, vẻ mặt có chút phức tạp. "Đinh Hạo…bái kiến lão gia!" Đinh Hạo chần chừ một chút, bước đi lên, lần đầu tiên đối mặt, lại cũng biết có cùng quan hệ huyết thống phụ tử với Đinh lão gia, chắp tay trước ngực thi lễ. "Thôi, đứng trả lời đi." Thanh âm bình thản mang theo uy nghiêm. "Vâng!" Đinh Hạo đứng sang bên cạnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn không chớp mắt. Đinh Đình Huấn thấy hành động của hắn khóe mắt hơi hơi dựng lên, lập tức liền thoáng hạ xuống, chậm rãi nói: "Đinh Hạo à, lần này vận lương đi Quảng Nguyên, ngươi một đường bày mưu tính kế, xuất lực rất lớn. Đại tiểu thư đã nói những gì trả qua cho lão phu nghe, lão phu rất là vui mừng." " Lão gia khích lệ rồi, đây đều là Đại tiểu thư chủ trì đại cục, Đinh Hạo bôn tẩu thi hành mà thôi. Nếu không phải nhiều năm qua, lão gia kinh doanh ở Tây Bắc này, kết giao rộng rãi, thì sẽ không thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa thành an được." Đinh Đình Huấn khóe miệng giật giật, biểu thị ý cười: "Ngươi phụ tá tiểu thư có công, lý nên phải thưởng, không biết ngươi muốn ban thưởng cái gì? Nếu muốn làm việc ở Đinh gia này, lão phu liền đề bạt ngươi làm quản sự; nếu muốn tự lập môn hộ, lão phu liền ban thưởng cho ngươi ngàn quan tiền bạc, cho thêm một tòa nhà, hai ba mẫu đất cho ngươi, hai cái mặc cho ngươi tuyển chọn một, không biết…ngươi cần cái gì?" Đinh Đình Huấn nói xong, bất động thanh sắc nhìn Đinh Hạo. Đinh Hạo hơi hơi khom người trấn định nói: "Lão gia, Đinh Hạo không cần lão gia thưởng cho tiền vật, cũng không cần lão gia đề bạt làm quản sự, Đinh Hạo thầm nghĩ muốn xin lão gia một vật này thôi." "Ách?" Đinh Đình Huấn dường tay đang vuốt râu lại, chăm chú nhìn thật sâu vào Đinh Hạo, hỏi: "Đồ vật nào?" "Khế ước bán mình của gia mẫu!" Đinh Đình Huấn lưng cùng thắt lưng lập tức thẳng dậy, ngay sau đó lão hiểu được mình thất thố, lại chậm rãi ngồi trở về: "Khế ước bán mình của Dương thị? Ừ…ngươi muốn khế ước bán mình của nàng, là có dụng ý gì?" Đinh Hạo thắt lưng can dần dần thẳng lại, ánh mắt nghiêm nghị nói: "Đinh Hạo muốn cho mẫu thân một thân phận trong sạch, trọn đạo nghĩa làm con mà thôi, cũng không phải có dụng ý gì." Ở triều Tống trước kia, gia phó chính là gia nô, là tài sản sở hữu của gia chủ, tuy rằng nếu giết nô tỳ nhất định chuyện này quan phủ phải tra xét, tỷ như nữ quan danh kỹ nổi tiếng Đại Đường Ngư Huyền Cơ đánh chết nha hoàn, cũng coi là trọng tội. Chẳng qua ngoại trừ đại sự chết mạng người ra, gia chủ có quyền xứ trí nô bộc rất nhiều. Hơn nữa mặc dù đánh chết nô tỳ, bình thường cũng là Đại thành đại quan phủ mới có thể quản, nông thôn sơn dã, mọi người dựa theo tông pháp của đại tộc lớn mà tùy ý xử phạt người vi phạm vào tộc quy, càng miễn bàn tới nhà giàu có đánh chết nô tỳ. Chỉ là nếu không có người đi tố giác, dân không cử, quan phủ không truy xét, quan phủ mới lười so đo. Đại tộc hào môn trên đất của mình giống như thổ hoàng đế một phương, thật muốn đánh chết một nô tỳ, thì làm gì có ai dám đi tố giác? Cho nên gia nô trên thực tế ngay cả bản thân mình cũng không có bảo đảm. Tới triều Tống, triều đình mới ban bố rõ ràng mệnh lệnh, mướn nô bộ, là dong mà không phải là nô. Dong là chức nghiệp, thân phận mặc dù cũng đê tiện, nhưng hoàn toàn khác với nô. Dong so với nô có quyền lợi về nhân thân hơn, có thể hợp tác hay không hợp tác, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, có thể đi khoa cử, có thể có chức vị, cũng không so đo với những gì ngươi đã trải qua. Dong tuy rằng vẫn không thể so sánh với người làm thuê hiện đại được, chẳng quan so với gia nô ngày xưa đã cách biệt một trời một vực rồi. Chẳng qua bởi vì Đại Tống vừa mới lập quốc không lâu, đang đứng ở thời kì hai chế độ cũ và mới đan xen, bởi vậy nô cùng phó bị vậy cùng tồn tại trong một giai đoạn, còn có rất nhiều nhà giàu có được lượng lớn gia nô. Đó là gia nô thu lưu ở chế độ cũ, không chịu luật bảo hộ mới, cho nên không chỉ nói bình dân, chính là gia phó, đối diện với nô cũng có chút khinh bỉ. Nô, là thân phận đê tiện khuất nhục nhất, Đinh Hạo xuất phát từ tấm lòng hiếu thảo, nên vì mẫu thân mà đòi lại khế ước bán mình, lý do này cũng là đầy đủ. Đinh Đình Huấn ánh mắt lóe ra, một chút kinh ngạc nhanh chóng thu liễm lại, cẩn thận đánh giá Đinh Hạo sau một lúc mới thản nhiên nói: "Lão phu thấy ngươi có bổn sự, vốn có ý hứa cho ngươi một thân phận quả sự, ngươi làm quản sự, tự nhiên có quyền lực tương đương, khi đó mẫu thân người ngay cả có thân phận gia nô, tại Đinh gia này có ai dám coi thường nàng? Làm gì mà chỉ vì một cái hư danh mà buông tha cho cơ hội chân chính của ngươi?" "Lão gia, thái độ của người làm con, chỉ mong mẫu thân mình không phải một đời làm nô, Đinh Hạo không muốn làm quản sự gì đó, thầm nghĩ muốn đổi lấy một thân tự do của mẫu thân, đây là một chút lòng hiếu thảo của người làm con, xin lão gia thành toàn cho. Nếu lão gia nói đó chỉ là hư danh nhất thời, vậy… ban thưởng cho mẫu thân của ta được tự do thì có ngại gì." Đinh Đình Huấn đối mắt đục ngầu cũng không mất vẻ khôn khéo nhìn thật sâu vào trong mắt Đinh Hạo, thần sắc Đinh Hạo ung dung, qua một lúc lâu sau, Đinh Đình Huấn chậm rãi khép nhẹ mi mắt, nở nụ cười ha ha hai tiếng: "Ngươi nhớ kỹ, cho dù ngươi có lập được công lao lớn nữa, cũng chỉ là gia phó của Đinh phủ chúng ta mà thôi, làm một gia chủ như ta, lão phu phải thưởng cho ngươi, cũng không phải là việc buôn bán với ngươi, để tùy ngươi cò kè mặc cả được. Một là thân phận quản sự, hai là một ngàn quan tiền cộng thêm một tòa nhà, ngươi có thể chọn một trong hai, nhưng không có lựa chọn thứ ba." "Đinh Hạo thầm nghĩ muốn khế ước bán mình của gia mẫu!" Đinh Đình Huấn mí mắt vừa nâng, hai ánh mắt sắc bén vẩn đục trong mắt lão phun ra: " Chuyện lão phu quyết định, trên dưới Đinh gia chưa từng có người dám nghịch ta!" " Lão gia, Đinh Hạo không phải là nghịch mệnh lệnh của người." Đinh Hạo cũng bình tĩnh nói: "Ta cần cũng không phải nhiều, chẳng qua chỉ cầu một thân phận bình dân cho gia mẫu, yêu cầu như vậy liệu có phải quá đáng không. Lão gia nếu cho rằng ý nghĩ của gia nô như vậy là xằng bậy, như vậy … mời lão gia cho ra một cái giá, Đinh Hạo nguyện vì mẫu thân mà chuộc thân." Đinh Đình Huấn nhướng mày không giận mà uy. Đinh Hạo không chút yếu thế, ánh mắt hai người giao phong thật lâu, Đinh Đình Huấn không giận mà cười: "Bao nhiêu người muốn cầu một thân phận quản sự của Đinh gia ta mà không được, ngươi lại muốn tránh đi, thật là một việc khác lạ. Ngươi không cần phải tranh chấp cùng lão phu như vậy, như vậy đi, mẫu thân ngươi có bệnh trong người, lão phu liền cho ngươi một việc tương đối nhẹ nhàng tiền tiêu hàng tháng cũng không ít, như vậy ngươi vừa có thể nhàn hạ, cũng có dư thời gian đưa nàng vào trong thành chữa bệnh, điều dưỡng. Chúng ta lấy thời gian nửa năm nữa, sau nửa năm, nếu ngươi làm việc thật sự có thành tựu, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi…trả khế ước bán mình của nàng lại cho ngươi, như thế nào?" Đinh Hạo trong lòng "phanh" một tiếng nhảy dựng lên: "Lão lưu ta nửa năm là có dụng ý gì? Nửa năm sau…nửa năm sau, đúng là thời gian Đinh gia giao phó lương thực tới kho lương của Quảng Nguyên thành. Phỏng chừng Trình tướng quân khi đó cũng phát động quân bắc phạt, phong vân tế hội, không lầm thì sẽ là đại sự của ta. Hiện giờ lão không chịu giao ra khế ước bán mình của mẫu thân, ta cũng không thể cưỡng cầu, nói sau khi mẫu thân nhiễm bệnh trầm kha, vốn không thể đi xa, bà cũng không muốn đi, ta không ngại cùng lão cáo già này lá mặt lá trái, sau khi điều trị tốt thì thả mẫu thân mình, nói sau khi bà điều trị xong, nửa năm qua đi, Đinh Đình Huấn lại sẽ lý luận thiệt hơn, khi đó nếu hắn vẫn có kéo dài, thì hắn đã đuối lý rồi, không thể được thì ta sẽ dùng Trình tướng quân ra đè ép hắn." Nghĩ tới đây, Đinh Hạo truy vấn hỏi: "Chỉ có nửa năm thôi sao?" " Không sai hạn định nửa năm." "Tốt! nếu như vậy, Đinh Hạo theo lời lão gia, chúng ta một lời đã định!" Hôm nay có thể đem suy nghĩ trong lòng bấy lâu mà nói ra, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy rất thoải mái. Hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi cửa phòng, ngẩn đầu nhìn lên trời qua bức tường viện có một đóa mây trắng trên bầu trời màu lam, ý chí lâm vào thư sướng: "Sau nửa năm nữa, ta hoàn toàn sẽ rời khỏi Đinh gia đại viện, từ nay về sau sẽ như cá nhảy trong biển rộng, như chim bay trên trời cao…" Nhìn bóng dáng Đinh Hạo rời đi, trầm mặc hồi lâu, Đinh Đình Huấn mới lẩm bẩm: "Không thể tưởng được, ngươi còn muốn vĩnh viễn rời khỏi Đinh gia, lão phu đúng là xem nhẹ ngươi. Nói như thế, nửa năm sau, ta không ngại đưa ngươi đưa cho ngươi một phần tiện nghi phong phú. Còn hiện giờ…lão phu thật phải nhìn xem, ném một con cá nghịch ngợm vào trong nước, có thể đuổi ra được một con cá chạch ẩn nấp sâu dưới lớp bùn hay không…"