Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 621
Cách đó không xa, nhóm bại binh kéo thân mình mỏi mệt đâm xuống doanh trại quân đội, tuy rằng vẫn là mỏi mệt không chịu nổi, song thần sắc của mọi người so với vài ngày trước thoải mái hơn rất nhiều. Trong đại trướng bỗng có âm thanh gào thét thê lương vang lên, một vài tên lính gần đó nghe thấy giật mình, thăm dò nhìn về hướng đó vài lần, sau đó lười biếng tiếp tục nằm, có người ở mai lò nấu cơm tiếp tục châm củi, xa xa đang có người đào lấy chiến hào, xây chướng ngại vật...
Đầu tóc bay rối, thương binh tay áo quân phục bước đi thong thả đến tlều lớn gần đó, đặt mông ngồi dưới đất. Sau vài ngày của ở chung, vài nội thị thân quân đứng ở đàng kia đã nhận ra hắn, hắn họ Tất, là định quốc tiết độ sứ Tống Ác đại nhân từ Lân Phủ mang binh tới, quê hương Quảng Nguyên, nghe giọng nói của hắn, đích thị là người bên kia.
Người này tuổi không lớn lắm, mày ngài thanh tú, nếu nhìn kỹ tuy rằng râu ria xồm xàm, đầu tóc rối bù, nhưng trời sinh cho một đôi mắt hoa đào, còn quyến rũ hơn so với nữ nhân, nếu rửa mặt chải đầu ăn mặc vào, sẽ là một người tuấn tú cực kỳ, không biết sẽ làm mê mẩn bao nhiêu đại cô nương tiểu tức phụ, đáng tiếc...
Xem cánh tay trái của hắn, vai bị gãy, đầu vai quấn bởi băng vải thật dày đã nhuốm máu, một trận chiến khiến hắn không bao giờ có thể ở trong cấm quân đợi nữa, song về sau chỉ có thể là kẻ lúi húi trong xe, không bao giờ... có thể có ngày nổi danh nữa.
"Tiểu Tất à, lấy lại tinh thần đi, tuy mất một cánh tay, song ngẫm lại so sánh với những người chết thảm ở trên chiến trường, các huynh đệ ấy ngay cả thi thể cũng chưa được tìm thấy, chúng ta coi như có phúc chán. Đợi trở về xong, ngươi không cần ra chiến trường nữa, yên bề gia thất, lấy vợ, sinh con nuôi cái, sống yên ổn, đó chẳng phải phúc lớn sao?"
Một lão binh vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi.
"Tạ ơn đại thúc." Tên binh bị thương đó nhẹ nhàng cười cười, ngại ngùng, giống đại cô nương: "Ta thế này, nào còn có người muốn gả cho, song đại thúc nói rất đúng, so với những người đã chết, chúng ta xem như vẫn có phúc chán."
Hắn nhẹ nhàng bỏ chiếc bánh mỳ xuống, ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời. Rất lâu sau đó, mới chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đảo theo chỗ Triệu Quang Nghĩa, cười ngô nghê: "Tàn rồi tàn rồi, cảnh chết chóc, ta đều đã vượt qua được, ông trời để còn sống, luôn luôn có lý do của nó, còn sống, sẽ có hi vọng!"
Đại Tán Quan núi non trùng điệp, sơn thế hiểm trở, ở Quan Trung phần đông hùng quan được liệt là một trong tứ đại chìa khoá vàng, quả nhiên là một kẻ làm quan vạn người không thể tranh giành, xét về tấn công, nhất là tấn công thành ải, cũng không phải sở trường của Đồng Vũ, lần trước dùng trí chiếm Lũng Quan, Đồng Vũ đã lộ mặt, cứ như không đánh mà thắng đoạt tòa hùng quan này, lần này liền giao hoàn toàn quyền lực cho Kha Trấn Ác vận viên lão tướng.
Kha Trấn Ác có được cơ hội này, không khỏi vui mừng, khắc phục tác chiến khó khăn như thế nào, sớm chuẩn bị lực lượng, cho binh lính Lũng Quan đóng giữ Đại Tán Quan, với địa hình sơn thế của Đại Tán Quan, trang bị binh lực, quân giới cung nỏ, tướng lĩnh thống quân, các phương diện, đều phải chuẩn bị chu đáo, mặc dù như thế, Kha Trấn Ác vẫn biết, trận chiến này không thể so với trận đánh Lũng Quan, có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Đại Tán Quan trên Đại Tán lĩnh, còn có rất nhiều bảo trại ở bên ngoài Đại Tán Quan khiến cho tòa hùng quan này rất khó vượt qua, ở bên ngoài có bảo trại xung quanh, quan trọng nhất là một ngọn Thiên Kiều lĩnh, Thiên Kiều lĩnh ở bên sườn Đại Tán Quan, hai núi nằm cạnh nhau, ở giữa có một triền núi vô cùng hẹp, trên hai tòa sơn lĩnh đều có bảo trại, Kha Trấn Ác theo những hiểu biết của mình, đưa đột phá khẩu đặt ở nơi này.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngưỡng công Đại Tán Quan, đồng thời mưa tiễn bắn xung quanh quan ải, cho dù có thể đánh hạ mấy ngàn người của tòa quan ải này, thương vong trả giá ít nhất cũng phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, mà bảo trại là quan ải duy nhất, nếu cướp được nó, là có thể phát huy nhất phẩm cung của quân Tây Hạ uy lực hơn Tống tiễn. Một khi có thể áp chế thủ quân Đại Tán Quan, cửa ải hiểm yếu chẳng là gì.
Bởi vậy Kha Trấn Ác cẩn thận bố trí, trước hết gạt bỏ những bảo trại nhỏ ở xung quanh Đại Tán Quan, từng bước đẩy mạnh Đại Tán Quan, sau đó đem tất cả của trọng hình khí giới công thành sắp xếp lại ở dưới Đại Tán Quan, ngày đêm tấn công Đại Tán Quan, hủy tường thành, đào đất, thang xe tấn công đầu tường, đủ loại thủ đoạn. Đồng thời điều chỉnh bộ phận binh mã phân bố bên ngoài, phòng bị Bửu Kê và các châu huyện xung quanh có thể có viện quân đến.
Viện binh của Đại Tán Quan không tới, Dương Hạo dẫn binh mã đi hướng tây tấn công Dạ Lạc Hất, ba đường binh mã hướng tây nam, chính nam, đông nam cùng tiến, hắn tự mình dẫn quân chủ lực đi theo phía sau Đồng Vũ và Kha Trấn Ác. Bộ tộc quân nghiệp của Đảng Hạng Bát Thị đã tập kết xong, do Tiểu Dã Khả Nhi thống lĩnh, qua Tiêu Quan, xuất phát hướng Hoàn Châu, Khánh Châu, Vị Châu, dựa thế hiểm mà thủ, không cần phải tiến công, chỉ phòng bị quân Tống đi hướng Lân phủ, chặn đường lui của Dương Hạo.
Dương Hạo dẫn quân đi theo phía sau Kha Trấn Ác và Đồng Vũ, tiện đường lo liệu Bửu Kê, Bửu Kê mặc dù chưa thất thủ, nhưng thủ quân chỉ có thể co đầu rụt cổ không ra, không tạo thành bất cứ uy hiếp gì rồi đối với quân của hai người Đồng Kha.
Đánh liên tiếp ba ngày, Kha Trấn Ác vô cùng hung ác tấn công, dùng mọi thủ đoạn, hấp dẫn hoàn toàn thủ tướng Đại Tán Quan trên chiến trường, hơn nữa Tây Hạ quân thế công mãnh liệt được ăn cả ngã về không nhằm vào Đại Tán Quan, cũng làm cho thủ quân sinh ra một loại ảo giác, ảo giác này chính là chôn vùi hoàn toàn Đại Tán Quan.
Ngày thứ tư, Kha Trấn Ác trước sau như một phát động tấn công mạnh Đại Tán Quan, mà lúc này, một ngàn người Hoành Sơn Khương binh quen vùng núi tác chiến đã xuyên qua những ngọn núi trùng điệp rừng rậm nguyên thủy hiếm có người tới, lặng yên ẩn núp sau lưng Thiên Kiều lĩnh. Hướng này, dựa vào núi non trùng điệp, Trên thực tế đã ở phía sau của Đại Tán Quan, nếu không đột phá Đại Tán Quan, về lý thuyết cái phương hướng này tuyệt đối sẽ không có quân địch xuất hiện.
Thạch đạn dưới Đại Tán Quan bay toán loạn, tên như mưa, tiếng người kêu giết chấn thiên địa, thỉnh thoảng có cây lăn, đá tảng, quả cầu lửa cùng với mũi tên, Tây Hạ binh hung hãn không sợ chết thẳng tiến, ý đồ trèo lên kia đầu tường cao cao của Đại Tán Quan, thủ quân dựa vào hiểm yếu chắc chắn của công sự, thu gặt tính mạng quân sĩ Tây Hạ.
Quân dụng rồi thi thể quân Tây Hạ trải khắp đường đầu tường Đại Tán Quan, nhưng cho đến khi bầu trời tối đen, bọn họ vẫn không thể phá quan, dưới quan thành máu me be bét, đá đâm nát da thịt, cây cối nhuộm máu tươi, trên tường thành, tên cắm chi chít, cuộc chiến đấu của một ngày đã xong.
Mặt trời dần dần lặn xuống dưới chân núi, rồi lặn hẳn dưới ngọn núi, trời đất mịt mù tối tăm.
Đêm buông xuống, từ trên quan thành nhìn lại, xa xa trong quân doanh Tây Hạ dấy lên lửa trại, mơ hồ còn có thể thấy binh lính tuần tra, chiến sĩ ngồi vây quanh lửa trại.
Đột nhiên, Thiên Kiều lĩnh bên Đại Tán Quan có tiếng giết chóc, ánh lửa bập bùng, thủ quân Đại Tán Quan đều bị kinh hãi, đều tụ lại ở đầu tường, nhìn ra xa phía Thiên Kiều lĩnh. Tuy rằng Thiên Kiều lĩnh gần trong gang tấc, nhưng trước tiên phải chuẩn bị phòng ngự cho chu đáo. Trong bóng đêm mờ mịt, tối như mực, nếu Thiên Kiều lĩnh bị tập kích, ai biết dưới Quan có phục binh hay không, nhử rắn ra khỏi hang, điệu hổ ly sơn, đây là thủ đoạn mà hai quân thường xuyên dùng, trước quân Tống binh vây Tấn Dương thành, Dương Kế Nghiệp đánh lén ban đêm, dụ binh mã vây thành tự loạn trận cước, Trình Thế Hùng án binh bất động, thủ tướng Đại Tán Quan cũng nhanh chóng đưa ra quyết định: án binh bất động.
Hắn vẫn đặt niềm tin cho Thiên Kiều lĩnh, Thiên Kiều lĩnh tuy chỉ có năm trăm thủ quân, chia ra làm hai doanh, dựng liền nhau trên đường lên núi sơn lĩnh, có thể hỗ trợ lẫn nhau, vừa có thể phong tỏa dồn đối phương vào góc chết, hơn nữa thủ quân đều quen tác chiến vùng núi nhiều cây cối, bởi vì chiêu mộ người miền núi bản địa, đơn giản là trong đó rất nhiều tướng sĩ xuất thân từ gia đình.
Bọn họ tự chu cấp cho cuộc sống, quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, đánh đêm như vậy, họ rành như trong lòng bàn tay, và còn chiếm được địa lợi, người Tây Hạ n lập tức tác chiến, rong ruổi, liệu có tập kích thành công?
Nhưng kết quả vượt ngoài dự liệu của hắn, chỉ nửa canh giờ, bảo trại bên phải Thiên Kiều lĩnh bị thất thủ rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, hai bảo trại ban ngày có cờ hiệu, ban đêm có đuốc chiếu sáng, bên đó thường dùng đuốc để báo cáo quân tình, rồi sau nửa canh giờ đã bị tập kích, bảo trại bên phải Thiên Kiều lĩnh bị thiêu trụi hoàn toàn.
Hai trại nối với nhau, ở giữa là sườn núi, một bên thất thủ, thì bên kia cũng không trụ nổi, còn chưa kịp cứu viện, bảo trại bên trái cũng báo thất thủ.
Thiên Kiều lĩnh của thất thủ, chiếm ưu thế Đại Tán, Tây Hạ quân lại lần nữa công thành, tên lao như mưa phóng lên Thiên Kiều lĩnh rồi trút xuống đầu tường Đại Tán Quan, áp chế của quân Tống căn bản nâng không ngẩng đầu lên, biên dận mặc dù cầm kiếm ép buộc, cũng bất quá là làm cho binh lính xông lên đầu tường chịu chết thôi. Đại Tán Quan là quan ải với thế núi hiểm trở, binh lực cũng chỉ có hơn hai ngàn, ba ngày nay khổ chiến đã làm hao tổn một phần năm binh lực, viện quân chưa tới, Thiên Kiều lĩnh thực khó chống đỡ.
Chống Tây Hạ quân? Chỉ kéo dài được nửa ngày, Tây Hạ quân tấn công, trèo lên đầu tường Đại Tán Quan.
Trên thành dưới thành, nơi nơi đều là tử thi, ở đầu tường thi thể cắm dày đặc tên trên người, trông như những con nhím, còn dưới quan, tử thi của Tây Hạ quân cũng nhiều vô kể, có tên bị cây lăn đá đâm không còn hình dạng đâu nữa, có tên bị thiêu cháy đen thui, còn có tên chết rồi mà vẫn mở trừng trừng mắt, ai đó nhìn phải sợ phải biết.
Biên Dận tóc tai bù xù bị trói ở cột cờ Đại Tán Quan, binh Tây Hạ hận hắn vì dưới sự chỉ huy của hắn có nhiều đồng chí chết thảm như vậy, mặc dù không có mệnh lệnh của chủ soái nên chưa dám lấy mạng của hắn, song hắn đã chịu không ít trận đòn khiến mặt mũi bầm dập hết thảy.
Một người đi đến, quần áo gọn gàng, trông bộ dáng không giống kẻ tham chiến. Biên Dận vừa thấy người này đi đến, hắn trừng trừng hai mắt, lạnh lùng quát: "Vương Khoa kia, đồ chó má nhà ngươi, để ngươi thủ ở Thiên Kiều lĩnh chỉ có nửa canh giờ ngươi đã làm mất Thiên Kiều lĩnh của lão ử, ngươi, ngươi…quần áo nuột nà quá nhỉ, sợ lâm trận hả, nên trở thành tên đào binh hả?"
Người nọ bị hắn gào lên, đầu khẽ lắc, sau đó nhếch miệng nói: "Biên chỉ huy, ty chức…ty chức cũng là một hán tử có danh thế, sao lại phải đào binh chứ?"
Biên Dận giận dữ, dài cổ ra, gân mặt gân cổ nổi hết lên, hắn cố gào cái giọng khàn khàn: "Ngươi không phải là tên đào binh thì sao bộ dạng lại như vậy? Ngươi sợ tham chiến vì thế mới đánh mất Thiên Kiều lĩnh trong nửa canh giờ phải không? Thiên Kiều lĩnh dễ thủ mà khó công, hiểm yếu hơn cả Đại Tán quan, tại sao ngươi lại đánh mất Thiên Kiều quan của lão tử hả, ngươi nói, ngươi nói đi"
Mặt Vương Khoa vẻ cầu xin nói: "Biên chỉ huy, ty chức…ty chức đêm qua không ở Thiên Kiều lĩnh, sáng nay mới vội vã quay trở về, thì được tin Thiên Kiều lĩnh đã được đổi chủ, ôi…thực không hiểu tại sao lại bị người ta cướp mất".
Biên Dận ngẩn người, không dám tin nói: "Ngươi đêm qua không ở Thiên Kiều lĩnh ư? Không ở Thiên Kiều lĩnh???" Hắn điên tiết quát to: "Ngươi không ở Thiên Kiều lĩnh thì cái loại chó như ngươi đi đâu hả?"
Vương Khoa cũng gào lên, không kìm nén được nói: "Ai biết được là mấy ngày chẳng xảy ra chuyện gì, rồi đêm qua bỗng dưng Thiên Kiều lĩnh gặp chuyện? Ta chỉ là muốn rời đi lúc nửa đêm, tóm gọn cái con mụ gian phu dâm phụ, khuất mắt nuôi Hán. Thử hỏi biết được tin đó ngươi có rời đi để tìm rõ sự tình không, ôi chao, con mẹ nó chứ. Thiên Kiều lĩnh thì ai chả biết tầm quan trọng của nó, cái đầu ta có lấy ra cũng không thể đổi lại Thiên Kiều lĩnh được. Ta chỉ là muốn trở về làm thịt đôi gian phu dâm phụ kia…"
Giọng Biên Dận còn lớn hơn giọng hắn: "Sớm hơn không đi, muộn hơn không đi, lại đi đúng cái giờ ấy, đối đầu với kẻ địch mạnh như thế mà ngươi bỏ đi giao cho bọn quân lính trông coi, chốc lát bị mất trắng đây này. Này nói cho mà biết lão tử ta, dù vợ ở ngoài gian dâm có thân mật với bảy tám chục tên đi chăng nữa, vào lúc í ta cũng không đi".
"Các người cãi vã gì vậy?"
Một âm thanh chế nhạo vang lên bên cạnh, Biên Dận hoắc mắt quay đầu lại, thấy hai tên tướng lĩnh mặc giáp trụ đội nón đứng dạt sang hai bên. Một tên chừng bốn mươi, lông mày thô ráp, cơ thể gầy gò, mặt rỗ tứ tung, đôi mắt sáng ngời có thần, người đứng giữa bọn họ là một tên dáng người dong dỏng cao, trường bào màu xanh nhạt, đôi mắt không hiền không giận mà vẫn uy, bên sườn đeo bảo kiếm. Một tên khác thấp hơn hắn một cái đầu, cũng mặc trường bào, đầu đội khăn, xem ra tuổi chưa tới hai mươi, mày ngài thanh tú, môi đỏ hồng.
Mới vừa nói nói của đúng là vóc dáng cao chút, dưới xương sườn bội kiếm của nam tử, lúc này trên mặt còn mang theo tựa tiếu phi tiếu của vẻ mặt, ở hổ lang như nhau của Tây Hạ trong quân lại có như vậy hai người vật, biên dận không khỏi nhìn xem ngây người, nhịn không được hỏi: "Các ngươi là ai?"
Tên vóc dáng cao hơn vừa cất tiếng nói, bội kiếm đeo bên hông, mặt nửa nghiêm túc nửa cười, trong Tây Hạ quân lại có hai nhân vật như vậy ư, Biên Dận không khỏi ngây người, quát: "Các người là ai?"
Viên tướng gầy gò mặt rỗ tiến lên một bước, lớn tiếng nói: "Mở to mắt cho nhà ngươi lên mà nhìn cho kỹ đi, vị này chính là quốc chúa Tây Hạ ta, còn vị này, chính là Kỳ Vương điện hạ Tống quốc nhà ngươi".
Biên Dận mồm há to, cảm tưởng như có thể nhét gọn quả trứng vịt vào mồm hắn, mắt trợn ngược, không nói nên lời.
Đêm buông xuống, doanh trại quân Tống im ắng.
Bên ngoài đám binh lính đi tuần, các trạm canh gác xa hơn mười dặm, lo sợ quân Liêu đuổi đến trở tay không kịp. Nhưng trong quân doanh, một số nhóm binh lính lại đang say giấc nồng.
Dù bên ngoài trướng của Triệu Quang Nghĩa là cấm quân vệ, ban này tinh thần lên cao, đứng thẳng, báng súng chĩa lên trời thẳng tắp, còn ban đêm rét lạnh thì lại chẳng còn tâm trí gì, có người chống báng súng ngủ gật, có người thì rúc đầu vào tránh gió ngủ.
Lúc này có một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, trông như sâu đo tiến về phía ngự trướng.
Cái bóng đó thoắt ẩn thoắt hiện tựa như đồng màu với mặt đất khô vàng cằn cỗi, nếu như đứng ở đằng kia thì không thể phát hiện ra nó, dù nó di chuyển, phải tập trung tinh thần cao chăm chú thì mới phát hiện ra nó. Dù biết phía cỏ có chút khác thường nhưng ngay tại đất của mình với đội ngũ bảo vệ nghiêm mật như thế, thì chẳng ai hơi đâu nhìn chăm chú vào cỏ làm gì.
Cái bóng đó có vẻ rất kiên nhẫn, nó ở đó thật lâu, rồi mới từ từ vượt qua tuyến an toàn mà cấm quân bảo vệ nghiêm mật, dừng lại ở bên trướng.
Đêm đã khuya nhưng Triệu Quang Nghĩa vẫn chưa ngủ. Hắn gối nằm ở giường, lăn qua lăn lại không yên.
Thất bại thê thảm này, có lẽ hàng ngàn năm sau sẽ trở thành trò cười của kẻ khác. Đức Phương không ngờ vẫn chưa chết, hắn đương nhiên có huyết thư của hoàng tẩu. Hắn phải trở về nước, một khi về rồi, hắn phải đối mặt thế nào với thần dân đây? Hắn sẽ phải giải thích thế nào về lần bại trận Cao Lương hà? Hắn sẽ bị khiển trách?
Triệu Quang Nghĩa càng nghĩ lòng lại càng lạnh, lẩm bẩm: "Tai họa vạ dân, trẫm nên làm thế nào đây? Tây Hạ xuất binh, đoạt Lũng Hữu, thất thủ Quan Trung, Trẫm nên làm thế nào đây? Lòng người khó lường, trẫm…trẫm phải làm sao đây?"
"Ngươi có trăm phương ngàn kế xử lý mọi chuyện, làm hoàng đế mà không vui sao?"
Bên tai bỗng vang lên âm thanh chua xót, nghe như u hồn. Nghe âm thanh này Triệu Quang Nghĩa sợ hãi, dựng tóc gáy.
Triệu Quang Nghĩa hoảng sợ quay đầu, một câu "Ai?" còn chưa nói ra, người cầm một lưỡi đao sắc bén đâm "Phốc" vào cổ họng của hắn, ngập chuôi.
"Chốn ngục tù, mười vạn oan hồn Giang Châu, đang đợi ngươi!"
Tqn không biết có người bên cạnh mình từ bao giờ, dù người đó rất gần hắn nhưng vẫn không thể thấy rõ dung mạo, chỉ có đôi mắt, một đôi mắt hoa đào quyến rũ trời sinh và mang theo sát khí luôn lạnh lùng theo dõi hắn. toàn thân Triệu Quang Nghĩa cứng đờ, cổ họng tê tê, không thể nói ra lời. Hắn muốn nói cái gì, không có ai biết; hắn đang suy nghĩ gì, cũng không có ai biết, hai mắt cứ trừng như vậy, cho đến khi mắt hắn dần dần mất đi thần thái, biến hoàn toàn thành màu xám ảm đạm.
Trời đã sáng, trong đại trướng phát ra một tiếng thét kinh hãi, một cái mặt không còn chút máu, cấm quân thị vệ nghiêng ngả lảo đảochạy đến, sau một lát, các lộ tướng lĩnh phóng đến giống lửa cháy đến nơi.
Ban đêm, xung quanh ngự trướng ngoài Ngự lâm quân, tuyệt mật không cho phép những người khác tới gần, nhóm binh lính sáng sớm tuy rằng thấy các tướng lĩnh sắc mặt nặng nề, vội vàng bước vào ngự trướng. Cũng như mọi hôm đi yết kiến Thiên Tử, tuy hôm nay sắc mặt nặng nề chút, bước đi vội vã chút, song ai ngờ hoàng đế ở giữa thiên quân vạn mã bị lấy đi thủ cấp?
"Sao lại thế này? Sao lại thế này" Mặt mũi chúng tướng cắt không còn giọt máu, lo lắng nhìn nhau lo sợ. Tình hình này, không ai nghĩ ra nên làm thế nào. Ngay cả Lý Kế Long cũng sốt sắng cả lên.
"Không được để lộ ra, lúc này, tuyệt không được để lộ ra tin này!"
La Khắc Địch trầm giọng nói, mặc dù hắn chẳng có gì trung thành với tên Triệu Quang Nghĩa, hắn muốn nhận được tín nhiệm thay Triệu Quang Nghĩa, không ngừng nghĩ cách leo địa vị, nắm giữ quân quyền, mục đích ban đầu muốn làm một Chu Bột của Đại Tống, nhưng Triệu Quang Nghĩa là Triệu Quang Nghĩa, Đại Tống là Đại Tống, giờ Bắc phạt thất bại, truy binh như bầy sói luôn truy đuổi phía sau, có thể thấy, người Liêu chẳng mấy chốc mà phản công trả thù, một khi tin tức hoàng đế chết bất đắc kỳ tử lộ ra, Tống quốc không cần tấn công thì cũng tự vỡ tan.
"Đúng, không được để lộ ra." Được La Khắc Địch nhắc nhở, quốc cữu Lý Kế Long cũng lấy lại tinh thần: "Giữ bí mật không phát tang, lui binh như mọi lần. Lấy danh nghĩa Thánh Thượng, tiếp tục sắp xếp phòng ngự cẩn thận."
Một vị tướng quân oai nghiêm nói: "Lý tướng quân, hung thủ hành thích vua, chúng ta... Chúng ta không muốn tìm ra sao?"
"Xằng bậy!" Lý Kế Long mặt xanh lét nói: "Tra tìm kiểu gì? Giờ mà điều tra hung thủ, việc này ầm ĩ lên có ai là không biết chứ, chẳng lẽ nói Thánh Thượng gặp chuyện? Thánh Thượng lại không hề lộ diện, ngươi coi hơn mười vạn tướng sĩ đều là lũ ngu ngốc cả?"
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
34 chương
34 chương
1261 chương
2015 chương
133 chương
10 chương
14 chương
152 chương