Trúc Vận vui vẻ, cười khanh khách, chu môi hôn cái chụt vào má Dương Hạo, sau đó nằm lên người hắn". "Đại vương ơi…" "Há?" "Thế ngươi…có sai thi hôn chiêu, trải qua…chuyện…bản thân tìm cái chết chưa?" "Có…" Dương Hạo vừa nằm xuống, thì cảm thấy đất trời ngả nghiêng, đùi của Trúc Vận gác lên chân nhỏ của hắn, nếu không thì, hắn đã bay rồi, hắn cố gắng suy tư, nói hàm hồ: "Trước đây, ta…ta đã đã từng chơi trò võng, bên đó ngươi muốn giết … mười người, thì gọi…tinh anh, giết một trăm thì gọi là anh hùng, giết quá nghìn thì gọi là giang…giang hồ chí tôn. Ngược lại, nếu như bị giết mười lần gọi là cô hồn, một trăm lần…là đã quỷ, nếu là một nghìn lần thì là vĩnh đọa…hoàng tuyền/suối vàng. Các người bên đó…chơi trò tổng cộng có ba mươi bảy cái phục, sau nửa năm mới…ra một chí tôn. Nhưng chủ của hoàng tuyền thì…chưa bao giờ có, nào…có người, thực xui xèo, bị người giết một nghìn…lần đấy, mãi đến khi…khi ta chơi…mới…mới nửa tháng…" "Ồ…" Trúc Vận lười biếng gật gù một tiếng, nàng chỉ nghe thấy Dương Hạo đang nói và không biết hắn đang nói gì. Dương Hạo cười ngốc nghếch nói: "Ta thường nói…mình tìm cái chết, người trong trò chơi cũng nói ta…ta là kẻ tự tìm đường chết…" "Ồ…" "Vì ta…gọi ID…tín xuân ca, nhưng phàm nhìn thấy ta, cho dù đại…hiệu…tiểu hiệu, đều đến giết ta, họ muốn biết, ta…ta có phải, thật có thể sống lại tại chỗ không, ha ha ha…" "Tránh ra tí đi, đừng làm phiền ta, ta muốn…ngủ…" Trúc Vận không chút khách khí đá văng hắn ra, cười ngây ngô, Dương Hạo bị trượt ra ba thước, Trúc Vận cũng ngã nhào lên người hắn. Không biết đã bao lâu, ánh nến đã lụi dần, Cẩu Nhi lướt người vào phòng, mắt thấy hai ngừoi đang nằm đè lên nhau, không hiểu tại sao, tự nhiên cảm thấy có dòng nước chua trào lên trong người, cảm giác như bị cướp mất thứ đồ chơi: "Trúc Vận tỷ tỷ không phải là nương tử của đại thúc, tại sao lại nằm trong lòng hắn?" Cẩu Nhi bĩu môi không phục, bỗng nhiên lòng nóng rực lên, chẳng kịp nghĩ nhiều, quay ngoắt người, đi nhẹ tới bên Dương Hạo, nhấc chân của hắn lên, ủn vai của hắn ra, sau đó rất thỏa mãn vui mừng nhắm tịt mắt lại, mặt nhí nhảnh mỉm cười. Nàng khẽ chớp mắt. "Ò ó o o…" Trời đã sáng, tiếng gà gáy lớn, có tiếng đàn ông vọng ra khỏi phòng Dương Hạo: "A…" Sau đó một tiếng của người con gái: "A…" Sau đó là giọng một cô nương đang ngái ngủ "Sao, sao thế, có địch tập kích ah?" **** Chuyện A Cổ Lệ mất tích và những rối loạn xảy ra vụ hành thích Tô Nhĩ Man. Diễn biến sự việc xảy ra một cách chóng mặt biến nội bộ Hồi Hất xảy ra hoảng hoạn. Tô Nhĩ Man tập hợp những thân tín của mình lại, cùng với những võ sĩ của tộc A Cổ Lệ nhanh như chớp chộp lấy nhà của Hộc Lão Ôn, sau đó bắt đầu cả thành lùng bắt tộc người của Hộc Lão Ôn, Hộc Lão Ôn trước khi chạy đã có sự chuẩn bị sẵn, tin tức hành thích thất bại lan về, đệ đệ của hắn và con trai của hắn dẫn họ hàng người thân hơn trăm người giết ra Cam Châu thành, chạy về phía bộ lạc của hắn. Sáng ngày hôm sau, Tô Nhĩ Man tập kết tộc người lập tức đuổi tới, hắn giao cho tộc người của A Cổ Lệ toàn bộ phòng ngự Cam Châu, dẫn chiến sĩ tộc này, nghịch tặc tấn công bộ lạc Hộc Lão Ôn, đệ đệ và con trai của Hộc Lão Ôn đã về bộ lạc trước, chuẩn bị xong xuôi, song phương bắt đầu huyết chiến. Lúc này, dưới sự sắp xếp của Dương Hạo, Trương Phố từ Túc Châu điều một lộ nhân mã đang tiến về Cam Châu. Lộ nhân mã này với sứ mệnh là hộ tống A Cổ Lệ công khai xuất hiện, vì sự bỏ mình của Hộc Lão Ôn cố nhiên khơi mào chọn loạn nội bộ Hồi Hất Cam Châu, đánh vỡ quyền lực chế hành, nếu như A Cổ Lệ xuất hiện một cách tùy tiện, Tô Nhĩ Man sẽ chộp cơ hội để xử lý A Cổ Lệ một cách dứt khoát không đây, đây là việc rất khó lường trước. Vì thế Dương Hạo từ Túc Châu điều tới một lộ nhân mã, đồng thời do A Cổ Lệ bí mật hạ lệnh, điều động các bộ lạc của nàng rải khắp Cam Châu. A Cổ Lệ giờ phút này đang ở Cam Châu, song phải cải trang rời khỏi Cam Châu, sau đó dưới sụe bảo hộ của binh mã Túc Châu công khai quay về, điều này khiến cho A Cổ Lệ ý thức được sự tàn khốc của cuộc chiến quyền lực. Mỗi người đều cảm thấy thất vương phi dũng mãnh trên sa trường, nhưng nội tâm thì rất yếu ớt, với sự tàn khốc của cuộc đấu chính trị càng không có chút khái niệm nào. Lần trước Dạ Lạc Hất bán đứng nàng, nàng tự cảm nhận được xuất phát từ phương diện tầng bậc đạo đức, còn lần này sự đấu tranh nội bộ của ba bộ lạc lớn cùng nhau canh gác, Hộc Lão Ôn phản loạn, Tô Nhĩ Man bức vua thoái vị, Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn đều xảo trá mưu sát, mới để một người ngây thơ về mặt chính trị như nàng ý thức được hiện thực đẫm máu. Nàng biết, chiến trường này, nàng vĩnh viễn không phải là chiến sĩ đủ tư cách. Nàng không tàn khốc bằng Dạ Lạc Hất, không âm hiểm bằng Hộc Lão Ôn, không tàn nhẫn bằng Tô Nhĩ Man, không mưu lược bằng Dương Hạo, giờ bộ lạc của Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn lại sống mái với nhau, tình hình này, dù Dương Hạo có ngồi yên không để ý tới, không ném đá xuống giếng, nàng cũng không biết nên đối diện với cục diện này như thế nào, huống hồ đây chỉ là vấn đề về mặt chính trị và chiến tranh, tất cả đều kết thúc rồi, còn bộ tộc khổng lồ, già trẻ trai gái, chiến tranh khiến mẹ góa con côi. Bọn họ đều phải ăn cơm, mặc quần áo, lại khiến nàng bó tay chịu thua. Cho nên nàng quyết định vứt bỏ quyền khống chế đối với bộ lạc, nếu nàng nói mờ mịt: Không hề giữ sự trung thành với Dương Hạo, giao tộc người của nàng cho Dương Hạo, chính thức trở thành con dân của hắn. A Cổ Lệ có quyết định này đương nhiên không chỉ sợ hãi gánh vác trách nhiệm, càng không phải vì bị Dương Hạo làm lu mờ, càng có cảm tình mộc mạc chân thành đối với tộc người, tuyệt không dồn Dương Hạo đến trước mặt nàng cười tươi, thần hồn điên đảo, nguyện trao tất cả của mình. Nàng chắc chắn sẽ quyết định làm như thế, nguyên nhân chủ yếu nhất là nàng cảm nhận được sự trung thành của Dương Hạo. Hộc Lão Ôn cấu kết với Dạ Lạc Hất, Tô Nhĩ Man cấu kết với Lý Kế Quân, hai chủ ý từ hà tây bại đi lũng hữu kiêu hùng không hẹn mà cùng đánh Cam Châu, một mực chịu Tô Nhĩ Man, Hộc Lão Ôn là hai người được tộc người coi trọng chèn ép, lập tức cho mình là đại nhân vật có tầm quan trọng không thể thiếu, để cướp lấy quyền lực lớn hơn nữa, chủ động cấu kết với họ. Nếu như Dương Hạo chỉ là muốn hoàn toàn khống chế Cam Châu mà không nhìn sự sinh tử của dân chúng Cam Châu. Hắn hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội này để ba bộ lạc lớn của Cam Châu xâu xé nhau, tiêu hao toàn bộ thực lực, làm một mẻ giải quyết vấn đề Cam Châu, muốn làm đến điểm này không khó, coi như A Cổ Lệ không thiện cơ mưu quyền biến đều có thể nghĩ ra ít nhất năm cách trở lên, nhưng Dương Hạo không làm như vậy. Hắn không hề giết mình, để Cam Châu như rắn mất đầu, không vạch trần âm mưu của Tô Nhĩ Man và Hộc Lão Ôn, để họ lãnh binh khai chiến, hắn còn phái binh mã Túc Châu, giúp đỡ mình lại lần nữa nắm thế cục Cam Châu, A Cổ Lệ đã hoàn toàn tin tưởng thành ý của hắn. Khi A Cổ Lệ đưa ra quyết định, cho dù trước mắt còn cần nàng đến ra mặt, nhưng gánh nặng trong lòng nàng đã không thấy nữa, nàng đã quyết định giao trọng trách phó này cho Dương Hạo, thể xác và tinh thần nhẹ nhàng, song lại có cảm giác như thôi hóa xương cốt. Sáng sớm, mặc dù đêm không được ngủ ngon, nhưng đưa ra quyết định này khiến A Cổ Lệ đã thoải mái hơn rất nhiều. A Cổ Lệ phải rời khỏi Cam Châu, tập hợp binh mã Túc Châu, nàng đã được hóa trang thành một bà lão què chân, bên cạnh nàng là một hán tử mặt tím, ăn vận theo kiểu người Hồi Hất chăn nuôi bình thường, cúi đầu, đỡ một bên A Cổ Lệ, bộ dạng rất thành thật chất phác, thoạt nhìn thì vô cùng hiền hậu. Kỳ thực vị hán tử mặt đỏ này có mặt đen. Chẳng qua da mặt hắn lúc nào cũng đỏ, đứng trước mặt Dương Hạo thì đỏ cả lên, từ đầu đến cuối sắc mặt không hề biến đổi cho nên nhìn ra thành màu tím. Vị hán tử mặt tím không phải ai khác mà chính là Trúc Vận, khi nàng tỉnh ngủ phát hiện ra Dương Hạo nằm bên, một tay để trên ngực nàng, một tay thì để dưới người nàng, đầu kề đầu, giống như một đôi uyên ương. Đùi nàng gác lên đùi Dương Hạo, đùi Dương Hạo thực không chống đỡ nổi sức nặng đôi chân nàng… Còn Mã Diệc thì như con bạch tuộc cuốn lấy người Dương Hạo, ba người sáu chân cuốn lấy nhau… Nghĩ tới cảm giác chiếc đùi của Dương Hạo gác lên người mình, Trúc Vận cảm thấy bủn rủn tay chân, nàng vốn có nhiệm vụ đỡ A Cổ Lệ, lúc này lại bám chặt vín lấy nàng, A Cổ Lệ nhìn nàng một cách kỳ quái, quay đầu nói với Dương Hạo: "Đại vương, thế giờ ta đi nhé". "Ừ, không cần vội vã trở về làm gì cả, ta biết cô nương không mong chờ chư bộ Hồi Hất tự đấu đá lẫn nhau, nhưng một con sâu làm rầu nồi canh không xóa được, sớm muộn sẽ tạo mối họa thôi. Đồng thời, nếu như không thể làm suy yếu lực lượng của chư bộ, để họ toàn tâm toàn ý làm bộ hạ của cô nương, cô nương cũng không thể khống chế được. Lần này đi, nhớ cẩn thận nhé". "Vâng, xin khắc ghi lời đại vương dặn dò". Mặt A Cổ Lệ có chút hồng lên, dung nhan nàng tuy già nua nhưng đôi mắt lại tinh anh, long lanh như làn xuân thủy, ngập tràn sức sống, đây là điểm mà trang điểm không thể che lấp nổi, nàng cũng không có thủ đoạn cao minh bằng Trúc Vận. Song dùng để dấu nổi người bình thường thì cũng dễ dàng: "A Cổ Lệ…luôn nhớ những hứa hẹn…với đại vương ở hắc thủy phế tích, cũng sẽ tôn trọng những lời dặn dò của đại vương…đại vương…xin cứ yên tâm". Dương Hạo chú ý tới A Cổ Lệ có chút khác thường trong lời nói, ngước mắt nhìn, một bà già mang theo ma lực sức hút của đôi mắt khiến tim người ta đập rộn ràng, tim Dương Hạo không khỏi chột nhảy. Con ngựa cái bé nhỏ vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo, song giờ nàng đã bị thuyết phục trước kỹ sĩ rồi, đã quyết định giao toàn bộ trách nhiệm cho Dương Hạo, qua thời gian dài đóng cửa, tình cảm được bảo vệ của nàng lại một lần nữa được mở tung, như nước lũ tích trữ đã lâu, con gái thảo nguyên nhiệt tình, chủ động, đôi mắt như biết nói khiến người ta không chịu nổi. A Cổ Lệ và Trúc Vận đi theo đoàn người cáo biệt Dương Hạo, Trúc Vận từ đầu chí cuối không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, Dương Hạo cũng cảm thấy có gì đó xấu hổ, Cẩu Nhi là một đứa trẻ, trong lòng hắn luôn coi và đối xử như con cháu trong nhà, nàng ngủ bên cạnh mình cũng không có cảm giác gì, nhưng Trúc Vận, may mà Dương Hạo đã được tu luyện mặt dày, lúc này tuy ngượng thật đấy huống hồ là vị nữ sát thủ xinh đẹp kia. "Cẩu Nhi, chúng ta cùng đi, thu phục con ngựa hoang A Cổ Lệ này, bệnh trạng cũng kha khá rồi, chúng ta nên về Hưng Châu, soạn kế đại sự đi thôi". "Ồ!" Cẩu Nhi ngoan ngoãn đồng ý, theo hắn lên xe hàng da, ra vẻ người bán hàng rong, chạy nhanh ra khỏi đại viện của cửa hàng da. Lúc này thành Cam Châu thần hồn nát thần tính, cho dù là thương nhân cũng khó ra khỏi thành, song giờ phòng ngự Cam Châu là do tộc người A Cổ Lệ phụ trách, tin tức A Cổ Lệ vẫn sống tuy là phần lớn tộc người đều không hiểu, nhưng có rất nhiều chứng cớ đáng tin, người có quyền trong bộ lạc lại biết được, A Cổ Lệ dặn dò một tiếng, có họ án trung quan tâm, Dương Hạo cho vị khách bí mật rời khỏi Cam Châu cũng dễ dàng. Hai tay Cẩu Nhi ôm gối, ngồi ở trên đống hàng hóa cao ngất, nghiêng đầu, bộ dáng có vẻ suy tư, nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng nhiên nàng quay sang hỏi Dương Hạo: "Đại thúc, ngươi muốn lấy Trúc Vận tỷ tỷ làm vương phi sao?" "Á?" Dương Hạo không ngờ chuyện của Trúc Vận mà nàng còn không dám nói gì, lại là Cẩu Nhi hỏi trước, không khỏi chột dạ nói: "Sao lại hỏi vậy?" Cẩu Nhi nói: "Mẹ ta kể, sau khi con gái trưởng thành chỉ có thể ngủ cùng với người đàn ông của mình, đại thúc và Trúc Vận tỷ tỷ tối qua chẳng phải …" "Khụ khụ khụ khụ". Dương Hạo ho khan một trận: "Ngủ với không ngủ cái gì, cái ngủ này với cái ngủ của nương ngươi nói là hoàn toàn khác nhau". Cẩu Nhi chớp mắt nói: "Có gì là khác chứ? Ngủ như vậy có thể ngủ cùng với người đàn ông khác được không?" Dương Hạo giật mình: "Đương nhiên là không thể, làm sao có thể tùy tiện ngủ cùng với người đàn ông khác được chứ? Ngươi còn nhỏ, lớn chút nữa sẽ hiểu thôi, giờ thì đừng có nói năng hồ đồ". Cẩu Nhi chu miệng lên nói: "Chả có gì là nhỏ cả, đại thúc xem thường người khác. Đúng rồi, thế đại thúc sẽ lấy Du tỷ tỷ làm vương phi ư?" Dương Hạo bật cười nói: "Ừ, không còn nhỏ nữa, tiểu nha đầu này giờ đã bắt đầu biết để ý tới chuyện này rồi sao?" Hắn vỗ vỗ vào vai của nàng, cười dỗ dành: "Đại thúc muốn ngươi chăm chú tới đọc sách viết chữ, thêu thùa khâu vá, nấu ăn, ngươi đều học rồi ư? Không được đụng vào đao khiên, vài năm nữa giang sơn của đại thúc ổn định, không cần ngươi và Trúc Vận đảm nhiệm nhiệm vụ nguy hiểm nữa, lúc ấy Tiểu Diệc nhà ta đã trưởng thành thành một cô nương xinh đẹp, phải nghĩ tới chuyện thành gia lập nghiệp sinh con đẻ cái rồi". Hắn quay đầu sang nhìn Mã Diệc: "Còn nhớ năm đó ta ở Hán quốc, lần đầu gặp ngươi, cơ thể ngươi gầy gò ốm yếu vô cùng, mắt thì to, tóc thì lưa thưa, lại còn hoe vàng nữa chứ, giờ đã là một mỹ nhân rồi". Hắn nắm lấy bả vai Mã Diệc, khẽ rung rung, thản nhiên nói: "Đợi ngươi lớn thêm chút nữa sẽ có người đàn ông mà ngươi thích hoặc là đọc đủ thi thư, tài hoa hơn người, ít ra cũng là người xuất thân tiến sẽ mới xứng với Tiểu Diệc nhà ta. Ừm, năm sau chúng ta mở khoa thi, nếu như học võ thì tìm một người võ nghệ cao cường hơn ngươi thực không dễ, song dù sao cũng phải được học hành cẩn thận, là một thiếu niên tướng quân có nhiều công trạng. Tướng mạo thì sao, ít nhất thì cũng phải mi cong thanh tú, môi đỏ răng trắng, những thể loại như đức tính sớm nắng chiều mưa Tiểu Diệc nhà ta không cần, đại thúc quan tâm đến ngươi như con gái mình vậy, phải có lễ nghĩa như lấy công chúa vậy, thử hỏi có vui không?" Mã Diệc nhe răng ra cười, làm động tác rất vui vẻ về phía hắn, Dương Hạo không khỏi cười phá lên, hắn xoa đầu Tiểu Diệc, cười nói: "Nhìn ngươi kìa, còn nói là mình đã lớn rồi ư, ha ha, vốn chính là một cô bé chưa hiểu chuyện mà. Ừm, giờ ta đang nghĩ thay ngươi việc này, haiz, ngươi thấy Nhị Lang của Dương gia thế nào? Tuổi tác của lão tam lão tứ nhà Dương Kế Nghiệp hơn ngươi có mấy tuổi, lão tam lão tứ lão ngũ của Chiết gia cũng ở độ tuổi của ngươi đều là hổ tử cả đấy. Còn có Xung gia, cả gia đình Xung đại học sĩ cũng đã lên Hưng Châu rồi, ta thấy mấy đứa cháu của hắn, ai đấy đều xuất chúng, học hành thì bất phàm, nếu như ngươi thích tên văn sĩ thư sinh thì cứ tìm một người ở Xung gia, tìm một tên thư sinh kể ra cũng có cái hay của nó, nếu như về sau có cãi cọ nhau, ngươi không cần đến tìm đại thúc giúp đỡ, cứ cho vài quyền vào giữa mũi hắn cho chừa". "Người ta không thích". Cẩu Nhi nhún vai, vuốt vuốt tóc, mặt đỏ ửng lên nói: "Không lấy ai hết, người ta sẽ bảo vệ bên cạnh đại thúc". "Giờ nói vậy thì được, sau lớn rồi nói vậy nghe sao được, con gái lớn trong nhà sao giữ được, giữ đi rồi giữ lại giữ thành thù haha…" Dương Hạo tự nhiên cảm thấy thổn thức, một tình cảm như tình cha con trào lên trong người hắn, hắn coi Mã Diệc như con gái ruột của mình vậy, vừa vui mừng vừa chua xót nói: "Cẩu Nhi nhà ta đáng yêu thế này, không biết sau này sẽ chọn vị công tử nào đây". Cẩu Nhi thích chí nằm gọn vào lòng hắn, nhìn lên đám mây trôi lững lờ trên bầu trời: "Đại thúc có thực là thấy ta rất đáng yêu không? Thế nếu như ta lớn thêm chút nữa, đại thúc có thích ta không?" Nàng khẽ nhắm mắt lại, khẽ dụi dụi ngắm bộ ngực của mình: "Ừm, so với Oa Nhi tỷ tỷ, Nữ Anh tỷ tỷ, chỗ này của người ta còn khá nhỏ, chả trách đại thúc coi ta là đứa trẻ…" Nàng hậm hực: "Đợi ta lớn thêm chút nữa, chúng nhất định cũng sẽ lớn lên, và khi ấy đại thúc sẽ thích…" "Gì cơ, buồn ngủ rồi đấy ư, buồn ngủ thì ngủ chút đi". Dương Hạo thấy Cẩu Nhi bỗng nhiên im bặt không nói gì, liền cúi đầu hỏi, hắn biết quy luật cuộc sống của Cẩu Nhi là ngày ngủ đêm thức, tuy nói giờ đã bình thường khá nhiều, nhưng vẫn giữ thói quen ngủ ngày nên không lấy gì làm lạ. "Ừm…" Tiểu Diệc buông lỏng tay, gối đầu lên ngủ ngon lành. Theo Dương Hạo đi, bị hắn mượn cớ đánh lực, loạn ở Cam Châu dần tăng lên, lúc này Hưng Châu cũng có sóng ngầm, đến cả nửa tháng Dương Hạo cáo bệnh không lên triều, không gặp triều thần, huynh đệ Thác Bạt Hàn Thiền bị Dương Hạo phía người bắt sống, cho vào thiên lao giải quyết, quý tộc Thác Bạt Thị thì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ lần lượt tới cầu xin cho họ, còn mặt Dương Hạo không thấy thế là chỉ gặp cấp dưới, sự va chạm các tập đoàn lợi ích càng ngày càng nghiêm trọng. Gió thổi mưa giông trước cơn bão, Dương Hạo hít hà khí trời, cả thành vàng óng, lặng lẽ quay về thành Hưng Châu, tộc dân hà tây, bộ lạc, mới cũ lợi ích tập đoàn. Tình hình địch ngoại xâm tạm thời được khống chế, loạn nổi lên…