Thành Lạc Dương trời đông giá rét, cho dù là chốn Tây Kinh phồn hoa của Đại Tống thì trong cái thời tiết lạnh giá này, đầu đường cuối phố vẫn hiện lên một cảnh tiêu điều. Cho dù bên ngoài giọt nước đóng thành băng, nhưng trong hoa đình của Nhạc viên ngoại lại ấm áp như mùa xuân, hương thơm tỏa khắp nơi, tám chiếc chậu lửa bằng đồng trắng đốt lên loại than chất lượng tốt nhất, trong phòng hơi ấm trào lên. Nhạc viên ngoại tên là Nhạc Tận Hoa, hắn ta có một cửa hàng, một căn trạch viện cũng có thể được người ta cung kính gọi một tiếng viên ngoại, nhưng Nhạc viên ngoại lại là một viên ngoại chân chính, những hào thượng cực cổ ở thành Lạc Dương, ba con đường phồn hoa nhất ở thành Lạc Dương có hơn một nửa là của hắn. Ở thành Lạc Dương chưa cần nói đến bách tính, thương cổ phú thân thấy hắn cũng phải cung kính, mà ngay cả chỗ tri phủ đại nhân, hắn cũng được coi như là một nhân vật đáng kể tới. Một nhân vật như hắn vốn nên là một đại nhân vật tung hoành ngang dọc, nhưng lúc này, ở trong nhà của mình, hắn lại đang cung kính đứng một góc hoa đình, cho dù trước mặt tri phủ đại nhân hắn cũng chẳng bao giờ ôn thuận hữu lễ, mà bây giờ lại đang cúi đầu nghe sự giáo huấn của cha hắn. Nhưng người cha này của hắn xem ra còn nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều, cơ thể rắn chắc như hắc thiết, cường tráng chắc nịch, tuy mặc một bộ thường phục văn sĩ, nhưng lại không có chút khí khái nho nhã nào. Nếu như con ngươi hắn chớp động như điện một cái thì rất dễ làm cho người ta tưởng hắn là một tên mãng phu chỉ biết dùng đôi thiết quyền cự đại. Tên mãng phu này đang nổi trận lôi đình, hắn ngồi ở hậu trái trong nhà Nhạc viên ngoại, đối tượng của trận đại lôi đình này cũng không phải là Nhạc viên ngoại, nhưng Nhạc viên ngoại lại như đang đứng trước đầu gió, thở cũng không dám thở mạnh. Người nam nhân đang ngồi trên và bốc hỏa chính là Thôi Đại Lang, trước mặt hắn có ba nữ nhân đang đứng khom lưng, người trên cùng là một nữ nhân dáng thon nhỏ, mặc áo da cáo, bên ngoài khoác thêm một lớp áo bông mềm mại óng ánh, trên cổ còn quấn một chiếc khăn bằng đuôi hồ ly trắng muốt, dưới chân đi một đôi giày cao cổ, nhìn qua cũng đủ thấy đây là một người danh phận cao quý, xuất thân từ danh gia. Nữ tử mặc áo bông này lông mày như viễn sơn, con ngươi như nước mùa thu, thanh tú vô cùng, lại mặc thêm y phục cao quý, thật như tiên nữ trên trời, chỉ có điều tiên nữ mặc áo bông này đứng trong hoa đình ấm áp như mùa xuân, thậm chí giống như đầu hạ đang ngầm toát mồ hôi, cho nên có chút cảm giác thảm hại. Nàng vừa bước vào hoa đình, còn chưa kịp cởi áo ngoài đã bị Thôi Đại Lang đang tức giận dọa cho đứng im lại, không dám động đậy, đứng lâu như thế đương nhiên là khó chống đỡ nổi với nhiệt độ trong hoa đình. Đứng sau lưng nàng là hai thị nữ cài thoa, đều là những mỹ nhân mắt ngọc mày ngà, mặc những chiếc áo nhung khác nhau, làm cho các nàng càng thêm phần tươi đẹp, đúng là mỹ nhân động lòng người. "Việc như thế này rồi sao lại còn giấu ta, sao lại có cái lý đó, lần này nếu như không phải ta đột nhiên dừng thu mua tơ lụa lá trà và đồ trang sức gốm sứ, thu thập lượng lớn lương thực, làm loạn bố trí của bọn họ mà vẫn không biết gì, việc này nàng khó mà gánh vác được trách nhiệm". Mỹ nhân đó vội vàng cúi đầu xuống nói: "Nô gia biết tội, động tĩnh bên Trịnh gia, nô gia luôn dò hỏi nhưng không thể biết được gì, mấy năm nay hai nhà đều cùng chung lợi ích, cho nên... Nô gia khó tránh sơ xuất, mong công tử xử phạt". Mỹ nhân đó nói rồi vén tà áo bông lên, quỳ xuống, hai tiểu tỳ xinh đẹp đằng sau thấy vậy cũng bối rối quỳ xuống. Mỹ nhân đó tên là Thạch Ngữ Thực, vốn là nữ tử được gia tộc Thôi Thị đặc biệt chọn ra từ khi còn nhỏ. Hồi nhỏ cùng Thôi Đại Lang đọc sách, luyện võ, học kinh thương, sau khi lớn lên lại trở thành thị thiếp của hắn. Thôi Đại Lang có thể tiêu diêu tự tại, chu du thiên hạ, đối với một thế lực lớn như vậy mà chỉ đưa ra một số quyết định trọng đại, từ mặt phát triển của nó thì bên cạnh đương nhiên có những thành viên rất đắc lực, hiểu công việc, mấy người thị thiếp của hắn đều là những nhân vật rất quan trọng trong số những thành viên đắc lực này. Thôi Đại Lang trầm mặt xuống xua tay nói: "Việc thu gom lương thực giao cho Lý gia đi làm, từ bây giờ trở đi nàng hãy nghiêm ngặt giám sát nhất cử nhất động của Trịnh gia cho ta, bất kể là việc điều động nhân sự hay là điều phát tiền bạc. Không phân lớn nhờ đều phải kịp thời bẩm báo với ta. Thạch Ngữ Thực vội vàng đáp lời, Thôi Đại Lang trầm tư một hồi, lại nói: "Người mà Trịnh gia bây giờ phải đến chủ sự mọi việc ở Hà Tây là Hạ Hạ và Đường Nhiên đúng không?". Thôi Đại Lang mắt chớp động, từ từ lộ ra sát khí, cười lạnh nói: "Không theo quy củ không thể chu toàn được, xem ra, trước đây ta đã quá dung túng cho bọn chúng rồi...". Thạch Ngữ Thực liền nói: "Công tử muốn làm thế nào, xin cứ dặn dò, nô gia lập tức sẽ đi sắp xếp". Thôi Đại Lang liếc mắt nhìn nàng một cái, thở dài nói: "Thôi đi, việc này cứ để ta suy nghĩ cẩn thận đã. Nàng vừa mới về, đi đường mùa đông lạnh cũng không tiện, tạm thời lui xuống đi, thay áo tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lát...". Thạch mỹ nhân nghe lời nói biết hắn đã bình tĩnh lại, có thể ở bên cạnh hắn, trong lòng không khỏi hoan hỉ, vội vàng đáp lời vui mừng liếc nhìn hắn, rồi khoan thai đứng dậy, cùng hai tiểu thị nữ lui xuống. Khi quay người đi, khóe miệng Thạch Ngữ Thực hơi nhíu lên, cái vẻ vờ sợ hãi lúc nãy đã thay bằng nụ cười nhạt. Nàng với lang quân lâu ngày mới trùng phùng, vừa gặp mặt lại bị hắn xả cho một trận, sao có thể không có chút tức giận? Nếu như công tử đã bảo nàng ở lại thì... Haha. Lúc này chịu ấm ức làm hạ nhân để giữ cho hắn thể diện nam nhi, đợi khi tối đến lên giường phải làm cho thấp giọng mà nhận tội, phản đòn một hồi mới cùng hắn ân ái. Thạch Ngữ Thực từ nhỏ đã hầu hạ Thôi Đại Lang, cũng coi là thanh mai trúc mã, bây giờ lại là người chung gối với hắn, nếu như không phải thực sự chọc vào cục tức của hắn thì sẽ không thật sự sợ hắn. Nếu không những kẻ giả Khổng phu từ sao lại phải đau đầu nói rằng nữ nhân là động vật tình cảm "gần họ thì nhún nhường, xa họ mới dám giận" chứ? Vị đại học vấn gia hiển nhiên là có học vấn. "Công tử...". Thạch mỹ nhân vừa đi, Nhạc viên ngoại liền bước lên, Thôi Đại Lang xua tay nói: "Ngươi cũng lui đi, ta muốn một mình yên tĩnh một lát". "Vâng!". Ngạc viên ngoại như trút được gánh nặng, trước mặt một trưởng môn nhân thường không hay gặp, lòng hắn luôn có một áp lực nặng nề vô hình, đặc biệt là khi trưởng môn nhân đang tức giận, bất kể là Thôi đại công tử hay là vị Trịnh gia mà lúc nãy Thạch cô nương nhắc tới đều là những nhân vật đứng đầu trong "Kế Tự đường", họ là những nhân vật chỉ cần động một ngón tay cũng đủ làm cho hắn tan thành mây khói, có thể trốn xa một chút là tốt nhất. Thấy Nhạc viên ngoại như miếng băng mỏng mà lui ra ngoài, Thôi Đại Lang lại thở dài, có chút đau đầu mà ngồi xuống ghế. Dương Hạo đột nhiên xưng đế, lại còn bảo mật khá lâu, làm cho hắn đã bị động lại càng thêm bị động, có điều từ khi Dương Hạo nhất thống Hà Tây, hắn cũng đã có một sự linh cảm và sự chuẩn bị tâm lý, vì thế cũng không phải là quá gấp gáp bận rộn. Hà Tây nhất thống, đứng lên cao ngang bằng với Tống Liêu, vốn là cục diện mà lúc trước khi hắn cổ vũ Dương Hạo quay về Hà Tây đã rất khao khát. Hai năm nay, những gì mà hắn bỏ ra tuy vẫn chưa hoàn toàn thu lại, nhưng lợi ích mà Hà Tây thống nhất đem lại là cực đại. Đầu tư của hắn mang tính một lần, nhưng lợi ích nhận được lại cuồn cuộn không dứt, mối làm ăn này đương nhiên là giành được thành công lớn. Thậm chí Dương Hạo còn có chút kiêng kỵ đối với thế lực tiềm ẩn khổng lồ của hắn. Có một số chuyện có thể giấu hắn thì phải giấu hắn, hắn không có để tâm. Hắn là người làm ăn, hoàn toàn không nghĩ đến việc nắm giữ quyền lực, cũng không có cái năng lực ấy. Có được tài lực không lồ chưa chắc đã có thể làm một người nhất thống thiên hạ, nếu không phải như vậy thì từ cổ chí kim cũng sẽ không có nhiều hào thân phú cổ có tầm nhìn xa trông rộng lại muốn nâng đỡ giúp cho những anh hùng hào kiệt có tiềm lực chưa chắc đã bằng họ tiến lên nắm quyền lực chính trị. Đại Đường huy hoàng năm đó thịnh vương chưa tới ba đời, nói vong là vong. Từ Chu Ôn diệt Đường, tự lập xưng đế, nào có một vị hào kiệt nào không phải là kiếm chỉ thiên hạ, hào môn thế gia sao có thể khống chế được? Nhưng những đế quốc to lớn đó, những tể tướng đế vương đó, người nào người nấy cũng giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, huy hoàng rồi thảm hại, không hề có ngoại lệ. Giống như trong kịch kỹ, ngươi đăng đài ngươi hát, ngươi có bị thất sủng thì những người đánh trống kéo đàn ở hậu đài cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Thôi Đại Lang có lòng muốn làm một nhạc sư đánh trống ở hậu đài, tiện sóng đẩy anh hùng, hắn không muốn làm một con thuyền nhỏ tự gồng gánh để vượt qua sóng gió, chỉ muốn làm một con sóng đẩy thuyền đi mà thôi. Đây cũng là kinh nghiệm sinh tồn mà qua mấy trăm năm Kế Tự đường đã đúc kết ra. Nhưng nếu như chiếc thuyền nhỏ này không nâng lên được, đến lúc thuyền đổ, một nhân vật quyền thế mới chưa chắc đã chịu chấp nhận cơn sóng như hắn, đến lúc đó thì phải làm sao? Đế vương tể tướng, bá nghiệp hoàng triều luôn luận phiên biến hóa, cũng giống như vậy, sẽ có một thế gia đại tộc mới tìm được cơ hội thích hợp nhất để từ thanh thế thế gia đại tộc tiền triều, trở thành thiên hạ đệ nhất hào cường thế gia, Kế Tự đường phải làm thế nào để duy trì bất bại? Biện pháp mà Kế Tự đường nghĩ ra chính là phân chia cả thế lực to lớn này thành hai bộ phận: Tiềm tông và Hiển tông. Hiển tông phụ trách lựa thời cơ đi theo xu thế, cùng cường giả tranh giành thiên hạ, với công lao hiển hách để mưu cầu lợi ích. Tiềm tông lại là bộ phận hành quân lặng lẽ, khi Hiển tông duy trì hào kiệt một phương thì nó sẽ ở vào trạng thái hoàn toàn yên lặng, một khi Hiển tông đầu tư thất bại, cần phụ trợ cho một phe khác, hoặc sau khi thành công không thể thoái lui, chịu sự tẩy trừ, hoàng đế này muốn có một thế lực khác thay thế thế lực đã một tay đưa hắn lên vị trí cửu ngũ chí tôn như Kế Tự đường, thì Tiềm tông vẻ ngoài không có chút quan hệ nào với Kế Tự đường sẽ xuất hiện, Tiềm tông sẽ trở thành Hiển tông, Hiển tông lại trở thành Tiềm tông. Trong quá trình hoán đổi này, vẫn sẽ đảm bảo cho gia tộc tồn tại và thịnh vượng. Thôi Đại Lang là trưởng môn nhân đời này của Kế Tự đường, là người đứng đầu Hiển tông. Khi hắn tiếp nhận quyền lực, Kế Tự đường đã trải qua bao nhiêu năm khổ tâm kinh doanh buôn bán ở Đường, Tống và những nơi biên cương để để lại thế lực này cho hắn. Loạn cục thiên hạ bước đầu đã định, các đại gia tộc Kế Tự đường đa phần đều đã nhắm được Tống Quốc, cho rằng nó có thể thống nhất thiên hạ, nhưng năm đời loạn thế, không biết có bao nhiêu vị hùng tài thế lược cuối cùng cũng chịu thất bại thảm hại. Chuyện đem tất cả trứng gà đặt vào trong một chiếc giỏ, Kế Tự đường sẽ tuyệt đối không làm. Huống hồ Triệu gia lợi dụng binh quyền, đánh thẳng giành quyền lực từ hoàng đế tiền triều, Kế Tự đường lúc đó khi hậu Chu thế tông hùng tài đại lược Sài Vinh còn tại vị lại không hề coi một vị tướng quân trước điện luôn phải cúi đầu như Triệu Khuông Dận là một con tiềm long, cho nên chẳng giành được nhiều lợi ích từ đó. Đây cũng là lý do mà Đường gia sau đó đã chuyển cả gia tộc đến Biện Lương, vì ở đây có rất nhiều cơ hội kiếm tiền, Kế Tự đường sẽ không vội vã đem tất cả đầu tư vào một chỗ như vậy. Lúc này, thương lộ tiềm lực mà Thôi Đại Lang đang giúp cho Dương Hạo ở Tây Vực chính là một thương lộ trọng yếu của Kế Tự đường. Nhưng Tây Bắc nhiều năm chiến loạn, cho dù từ thời tổ bối, Kế Tự đường đương gia nhân cũng không hề mưu đồ sẽ mở thông được thương lộ Tây Vực này, hơn nữa lại cùng với thương nhân Đại Thực Tháp Lợi Bốc bắc thượng tuyến, liên thủ tạo thành một thông đạo kinh thương bí mật, nhưng số tiền vốn này quả thật quá cao. Thêm nữa cục diện ở Tây Vực hoàn toàn khác với Trung Nguyên, Kế Tự đường đã dùng một số tiền lớn để mua chuộc thế lực của một địa phương, vừa thấy được hiệu quả thế lực này lại bị kẻ khác thay thế, bọn họ lại phải làm lại từ đầu. Hơn nữa, những chính quyền dân tộc thiểu số này phá giỏi còn hơn là xây dựng, cho dù họ đã bỏ ra những khoản tiền không nhỏ để tạo quan hệ với bọn họ thì cũng rất khó giành được nhiều lợi ích từ trong chính quyền địa phương này. Ban đầu, Thôi Đại Lang giúp đỡ Dương Hạo chỉ là hy vọng có thể thông qua hắn thay đổi một chút cục diện của Kế Tự đường ở Tây Bắc. Nhưng theo như những tin tình báo có liên quan đến tiềm lực của Dương Hạo ngày càng xuất hiện nhiều và những gì hắn hiểu về con người Dương Hạo, hắn dần đần đã phát hiện ra, Dương Hạo con người này, thế lực của hắn còn có tiềm lực lớn có thể đào, cho nên hắn đầu tư ngày càng nhiều, đi theo sự quật khởi của Dương Hạo. Bọn họ cuối cùng cũng phát hiện ra, con người này hoàn toàn có năng lực nhất thống Tây Vực, giải quyết triệt để vấn đề nan giải mấy trăm năm nay của Kế Tự đường là đả thông thương lộ Tây Vực. Dương Hạo nhất thống Tây Vực đã có thể bảo chứng rằng con đường hoàng hóa đông tây thông suốt, con đường tơ lụa, gốm sứ, lá trà đông phương, bảo ngọc, hương liệu, lưu ly tây phương... Mỗi chuyến qua lại đều vàng. Nếu như hành lang Hà Tây không thống nhất, căn bản không thể tưởng tượng được có thể yên bình vận chuyển được lượng lớn dễ vỡ, dễ cứu như thế qua lại. Địa khu Hà Tây rất dồi dào những mỏ muối, mỏ sắc, mỏ lưu huỳnh, rồi bò dê ngựa, các loại được phẩm, thậm chí là mỏ vàng, mỏ đá quý trên A Ni Thái Sơn hay mỏ ngọc trên núi Côn Luân... Nếu như không có một chính quyền nhất thống thì thương nhân nếu có muốn khai thác, chế biến, vận chuyển, buôn bán cũng không thể làm được. Cho nên trải qua sự phân tích cẩn trọng, Kế Tự đường đã bắt đầu không tiếc sức lực phụ giúp cho Dương Hạo. Nhưng không ngờ khi những đầu tư cực đại của Kế Tự đường bắt đầu sản sinh ra hiệu quả thì cũng đúng vào thời khắc mấu chốt của sự tranh đoạt chính quyền giữa Dương Hạo và Tống quốc. Một khi Dương Hạo thất bại, tất cả các thế lực Hà Tây dưới trướng của hắn rất có thể sẽ lập tức tan rã, sụp đổ, bắt đầu trở lại cục diện hỗn loạn ngày trước. Lúc này Kế Tự đường đã không thể quay đầu lại, tất phải toàn lực giúp đỡ. Bất kể Dương Hạo xưng đế xưng vương hay xưng đại nguyên soái Lũng Hữu Hà Tây gì đó thì tóm lại vẫn hết sức duy trì thời khắc mấu chốt của việc nhất thống chính quyền địa phương Hà Tây, nhưng lúc này nội bộ Kế Tự đường lại xảy ra chuyện. Mấy mươi năm trước, Lô gia có ý đồ nhất cử giết chết các thế lực khác để giành lấy quyền lực cao nhất của Kế Tự đường, mấy năm trước Đường gia không chịu phục sự bố trí thống nhất của Kế Tự đường, ngang nhiên chuyển đến Biện Lương, mà bây giờ thủ lĩnh Tiềm tông Trịnh gia cũng không cam chịu yên lặng, muốn nhảy ra hô sóng gọi gió. Trịnh gia âm thầm điều động các nguồn tài nguyên để bắt đầu tạo điều kiện cho Triệu Quang Mỹ kinh doanh ở Quan Trung, vì Trịnh gia cũng là một phái Tiềm tông, bình thường vốn chỉ quản việc buôn bán kinh doanh bình thường, Hiển tông không có lý do gì can thiệp và giám sát, lại hoàn toàn không phát giác ra, nếu như không phải Thôi Đại Lang vì việc đột ngột xưng đế của Dương Hạo mà bị ép phải thay đổi kế hoạch thu mua vốn có, thay vào phải động dụng đến đồ dự trữ của Tiềm tông, thì hắn vẫn sẽ không biết được hành vi của Trịnh gia. "Mẹ nó chứ". Nghĩ đến đây, Thôi Đại Lang không nhịn được mà chửi một câu, Trịnh gia thật là muốn mở một trời khác, lại dám nâng đỡ cho Triệu Quang Mỹ. Triệu Quang Mỹ? Thôi Đại Lang nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn thế nào cũng không nhìn ra Triệu Quang Mỹ có cơ hội và điều kiện gì để thay thể được Triệu Quang Nghĩa, cái lão đần Trịnh gia đúng là bị lừa đạp lên đầu rồi. Không sai, lúc trước khi ta nâng đỡ cho Dương Hạo, hắn vẫn chỉ là một viện trưởng hỏa tình viện ở Đông Kinh Biện Lương, Triệu Quang Mỹ bây giờ là một vương gia, điểm bắt đầu cao hơn Dương Hạo nhiều. Dân gian truyền qua lại với nhau rằng thiên hạ Triệu thị sẽ là huynh truyền đệ nối, Triệu đại truyền hoàng vị của mình cho Triệu nhị, Triệu nhị tương lai sẽ truyền cho Triệu tam, nhưng Triệu Quang Nghĩa giống một kẻ chịu buông tay sao? Hắn đã lập thái tử rồi. Còn Dương Hạo lúc đầu tuy chỉ là một viện trưởng hỏa tình viện, nhưng dân chúng Lô Châu là do hắn mang từ Hán quốc tới, bọn họ công nhận Dương Hạo, không công nhận triều đình Đại Tống, Dương Hạo còn có sự thần phục bí mật của Đảng Hạng thất thị, có Triệu Quang Sầm người kế thừa pháp định Định Nan tiết độ sứ làm nghĩa phụ. Triệu Quang Mỹ thì có gì chứ? Học đòi bắt chước! Đây là kết luận Thôi Đại Lang đưa ra. Vừa rồi quá tức giận, Thôi Đại Lang thật sự muốn dùng tới thủ đoạn nghiêm khắc nhất để trừng phạt Trịnh gia, nhưng lúc này bình tĩnh lại mới cảm thấy chuyện này không phải là đơn giản. Đầu tiên, cho dù hắn là đương gia nhân của Kế Tự đường, nhưng đối với một đại thế gia trong Kế Tự đường, một phương thế lực đủ để người khác coi nể, đồng thời cũng là thủ lĩnh Tiềm tông có thể phân đình kháng lễ với hắn thì hắn không thể khinh xuất động vào. Nếu như hắn thật sự có quyền lực lớn như vậy, lúc đầu cũng sẽ không bất đắc dĩ chấp nhận sự thật Đường gia chuyển đến Biện Lương. Thứ hai, cử động của Trịnh gia cũng không coi là lớn lắm, đầu tư cho Triệu Quang Mỹ cũng có giới hạn, Tiềm tông vốn có quyền ủng hộ cho người mà bọn họ cho rằng có tiềm lực, cho dù hai thế lực đang đánh nhau như lửa với nước. Hiển tông đang dốc toàn lực ủng hộ cho một phe trong đó, Tiềm tông nếu cho rằng cần thiết thì cũng có thể tiếp xúc với bên còn lại. Tóm lại không thể đợi đến khi Hiển tông thất bại thoái lui thì Tiềm tông mới chạy ra vội vã ôm chân Phật, cho nên... Hành động của Trịnh gia ở Kế Tự đường cũng không bị coi là hành vi sai trái. Quả cầu ở gần này phải đánh thế nào đây? Ngồi yên bỏ mặc sao? Không được, từ sau khi Đường gia lui từ Tây Bắc về, nguồn tài nguyên của Kế Tự đường ở Tây Bắc có hạn, nguồn tài nguyên có hạn này phải dùng toàn bộ cho Dương Hạo. Mười vạn nghĩa quân của Loan Đao Tiểu Lục và Thiết Ngưu ở Thục Địa cần phải tương trợ, chiến sự như nước như lửa ở Hà Tây càng đốt tiền hơn, Diệp Chi Tuyền lại đang thiết lập mở rộng đường dây liên lạc ở Ba Thục Lũng Hữu Hà Tây, rồi cho người đi chiêu binh mãi mã khắp nơi, nào có chỗ nào không cần dùng đến tiền chứ. Không thể tiếp tục để cho cái lão Trịnh của Tiềm tông này tiếp tục đem tài nguyên có hạn đi lãng phí cho cái tên vô dụng Triệu Quang Mỹ đó được. Thôi Đại Lang cắn răng cười lạnh: Tây Bắc, kế dụ địch xâm nhập, cắt đường lương của địch đã bắt đầu thấy chuyển biến, Phan Mỹ tiến thoái lường nan. Xem ra Dương Hạo có thể thủ vững được rồi, Trịnh lão đầu này ta không động không được, vậy dùng cách rút củi dưới đáy nồi vậy. Tuyệt đối không thể để cho Trịnh gia phá hoại đại sự của ta!