Đả tự: Lăng Độ Vũ - Lương Sơn Bạc Chiết Ngự Huân biết Dương Hạo tập trung quân ở Hạ châu là có ý đồ tây tiến, nhưng điều không ngờ rằng Dương Hạo tây tiến là vì muốn khống chế toàn bộ hành lang Hà Tây, làm cho cổ đạo Tây Vực tài nguyên cuồn cuộn được hưng vượng lại một lần nữa. cũng không ngờ rẳng dạ dày của hắn lại lớn đến thế. Chiết Ngự Huân kinh ngạc nhìn tấm địa đồ, càng nhìn càng kinh ngạc, nhưng nơi này nếu thật sự để Dương Hạo giành được vào tay thì những vùng đất thuộc sự thống trị của hắn hình như không nhớ hơn cả Trung Nguỵên, đến lúc đó... sao có thể như thế được? Chiết Ngự Huân lúng túng hỏi: "Lão tam. Việc này sao có thể làm được?" Dương Hạo nói: "Nếu như đợi đến khi Trung Nguyên ra tay. lại ủng hộ trợ giúp cho người Thổ Phồn nhiều hơn thì sẽ càng tăng thêm độ khó cho sự thành công của đệ. Nếu như chúng ta chỉ nhìn mà đã sợ thì căn bản không cần phải đi thử nữa. Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn không có khả năng thành công. May mà những gì đệ nói bây giờ vẫn chưa xuất hiện, đệ sẽ dốc hết sức toàn lực để tranh đoạt thời gian với Triệu quan gia. chính là để giành được trước một khắc, giành được tiên cơ thì chỉ có thể chủ động khắp nơi. nếu như lúc này đệ dốc toàn lực. sao có thể không thành công chứ?": Chiết Ngự Huân hai mắt hơi híp lại, trầm giọng nói: "Chỉ sợ...bất luận là Khiết Đan hay Tống quốc đều hi vọng duy trì được hiện trạng của Tây Vực bây giờ." Ánh mắt Dương Hạo trở nén thâm thúy hơn. dường như nhìn xuyên qua bức tường, nhìn tới một nơi rất xa, một lúc thật lâu rồi mới cười nhẹ. nói: "Đại ca. hãy tin tưởng đệ, cho dù đệ không làm việc này thì cũng sẽ có người làm. Ai cũng không hi vọng ở đây xuất hiện một chính qụyền thống nhất cực đại, nhựng ở đây nhất định sẽ phải xuất hiện một chính quyền như thế. Đại sự thiên hạ, phân lâu tất họp, họp lâu tất phân. Tây Vực đã phân chia quá lâu rồi. Còn về Khiết Đan và Tống quốc thì quả thật sẽ không hi vọng xuất hiện một kẻ cạnh tranh mạnh thứ ba, nhưng cạnh tranh giữa bọn họ đã định sẵn rằng họ không có cách nào xuất binh can thiệp được, còn một khi có một bên xuất binh can thiệp thì bên kia sẽ lập tức thay đổi thái độ. biến từ phản đổi thành ủng hộ, để phù hợp với yêu cầu lợi ích của bọn họ." Chiết Ngự Huân trầm mặc một lúc, hắn biết lời Dương Hạo là sự thật, bất kể là Khiết Đan hay Đại Tống, có một đối thủ cường đại như vậy bên cạnh thì đều sẽ không thể đốc toàn lực với Tây Vực, một khi lâm quá sâu vào nơi này thì bên còn lại sẽ giành được lợi ích. Bất kể bên nào không kìm được mà động thủ với Tây Vực thì bên kia đều sẽ rất vui mừng mà xem Dương Hạo kết đồng minh với bọn họ. Bây giờ nếu như Dương Hạo thật sự lấy được những lãnh thổ đó thì hắn hoàn toàn có thể xưng vương xưng đế, ngồi ngang hàng với Triệu Quang Nghĩa. Còn đối với hắn mà nói, lúc đó Phủ châu sẽ ở đâu? ở trên tấm bản đồ rộng lớn kia. Phủ châu nhỏ bé chẳng qua chỉ là một hạt cát giữa đại dương. Lân châu sau khi trở thành đất của Dương Hạo. Phủ châu đã dần mất đi ý nghĩa tồn tại tất nhiên của nó. Nếu như Dương Hạo nắm cả Tây Vực trong tay thì Phủ châu bị hắn bao ở bên trong, mặt đối với Đại Tống, nó sẽ ở trong một cảnh địa vô cùng khó xử. Dương Hạo đưa tay ra kéo nhẹ bức tranh mẫu đơn phú quý, từ từ hạ xuống và che đi tấm địa đồ. Dương Hạo mỉm cười nói: "Đại ca. hai năm nay đệ luyện binh, làm giàu dân chính là đang tranh giành thời gian với Đại Tống, để trước khi chúng ra tay với ta ta đã có được sức mạnh to lớn, để trước khi chúng ra tay ủng hộ Thổ Phồn làm cho Tây Vực hỗn loạn thì đệ đã tự làm lớn được mình. Thời gian không đợi đệ, đây chính là nguyên nhân đệ tập trung quân tới Hạ châu. Trên thực tế đệ sớm đã bắt đầu luân phiên điều động bọn họ thông qua thực chiến để thích ứng với địa hình nơi đây. Bây giờ chẳng qua chỉ là biến kế hoạch thành hành động mà thôi." Dương Hạo vỗ nhẹ tay. lại cười nói: "Đệ nếu như đã bước lên con đường này thì không có lí do gì mà yên với hiện tại cả. phải chèo thuyền ngược nước, không tiến mà lùi. Sao có thể chỉ hài lòng làm một thảo khấu vương chứ? Trước đây thường có người lấy chuyện Trương Nghĩa Triều ra để cổ vũ đệ. Trương Nghĩa Triều là hào kiệt một thời, Dương Hạo không dám so sánh, khi trở về tây bắc đệ đã từng do dự suy nghĩ rất nhiều, nhung nểu như đệ đã trở về rồi thì đệ phải làm, đệ làm Dương Hạo đệ nhất, tuyệt đối không làm Trương Nghĩa Triêu đệ nhị. Đệ muốn làm một vương quốc lớn mạnh hơn nhiều ông ta, xây dựng một chính quyền lâu bền hơn vương quốc trăm năm của ông ta." Chi Ngự Huân đột nhiên cười một cách cổ quái, nhẹ giọng nói: "Lão tam, đệ bây giờ đã là vương tây bắc hữu thực vô danh rồi. Nếu như thật sự đệ có thể lấy được những nơi này thì đệ chính là hữu thực hữu danh, đến lúc đó Phủ châu ta không biết nên đi về đâu nhỉ?" Dương Hạo ngẩn ra, ngữ khí của Chiết Ngự Huân càng thêm u ám: "Một đám lang có thể vâỵ thành đoàn để chấn áp uy của một con mãnh hổ, nhưng giữa hai con mãnh hổ thì sao có thể tồn tại một mảnh đất thừa cho một con lang?" Dương Hạo kirih ngạc nói: "Đại ca không phải cho rằng huynh đệ sẽ động đến Phủ châu chứ. Dương Hạo bất luận như thế nào cũng sẽ không có ý định đánh Phủ châu đâu." Chiết Ngự Huân cười nhạt nói: "Triệu Khuông Dận đã từng đứng trên kim điện đầy bá quan văn võ mà hứa với phụ thân hắn rằng Chiết gia có công với triều đình, con cháu sau này sẽ được an cư tại Phủ châu. có cách trị vì riêng biệt với triều đình. Nhưng qua vài năm, Trung Nguyên vào tay hắn, không phải hắn đã thay đổi chủ ý hay sao? Ta tin thành ý bây giờ của đệ, nhưng sau này khi thời thế thay đổi, đệ liệu còn có nghĩ như vậy nữa không?" Dương Hạo nói: "Triệu quan gia muốn có được Tây Vực, nhất định sẽ phải lấy Lũng Hữu đầu tiên, muốn lấy được Lũng Hữu thì tất phải đoạt được Lân châu. Còn đệ thì khác, thiên địa của đệ là ở tây bắc, nếu như đệ lại có thể đoạt được đất Lũng Hữu thì mảnh đất này sẽ thành một thể, sao lại phải quay lưng thất tín, mưu đoạt Phủ châu của đại ca chứ?" Chiết Ngự Huân liếc mắt nhìn hắn: "Trong mánh đất tâm phúc của đệ, đệ lại chịu để cho ta tồn tại sao? Đệ không sợ rằng có một ngày ta sẽ gây bất lợi cho đệ sao?" Dương Hạo trầm mặc một lúc, mới nói: "Hạ châu hướng về tây là đất mục dưỡng của bộ lạc Thác Bạt thị. trước khi đệ vào làm chủ Hạ châu, Thác Bạt Hàn Thiên và Thác Bạt Hòa Thiếu từng qua lại mật thiết với hai châu Tĩnh Tiêu, bây giờ bọn họ tuy bị áp chế bỏi vũ lực cường đại của đệ. đã cắt đứt triệt để qua lại với tàn tộc Lý Quang Duệ. quy thuận đệ. Sao có thể biết được khi mà có một lợi ích lớn hơn họ sẽ đột nhiên ra tay với đệ từ bên trong chứ? Vì kế an toàn, đại ca cho rẳng đệ có nên diệt trừ bọn họ trước?" Chiết Ngự Huân đang thầm than thở. lại không ngờ rằng Dương Hạo đột nhiên lại thỉnh giáo hắn. Nghe xong chợt có cảm giác "bầu bí thương nhau", thốt lên nói: "Hoang đường! Muốn thành bá nghiệp đâu nhất thiết phải làm thế. chỉ vị bọn họ từng qua lại mật thiết với Lý Quang Duệ, chỉ vì bọn họ có khả năng cấu thành một loại uy hiếp nào đó với đệ mà phải ra tay với họ sao? Đệ khó khăn lắm mới có thể tạo ra cục diện như thế này, làm cho thất thị Đảng Hạng đều quy tâm, đây đâu phải dễ? Làm như vậy há chẳng phải tự hại mình sao. Nếu như đệ làm như vậy e rằng những bộ tộc vốn trung thành tận tâm với đệ cũng sẽ sinh lòng dạ khác; sau nàv cũng sẽ không có bộ lạc nào tự đến đầu hàng đệ đâu, đệ chẳng phải là đang tự hủy đi trường thành của mình sao?" Trong mắt Dương Hạo hơi lóe lên một ý cười, nói: "Theo lời đại ca nói vậy thì Dương Kế Nghiệp phải làm sao? ông ta bây giờ giúp chống đỡ Lân châu. Ngân châu. Lô châu hộ đệ. hơn nữa ông ta với huynh lại có quan hệ thông gia. vạn nhất ông ta có lòng khác với đệ thì ba châu kia sẽ thế nào. Quá nguy hiểm rồi. huynh nói xem đệ có nên ra tay diệt trừ ông ta không?" Chiết Ngự Huân cuối cùng cũng hiểu được ý mà Dương Hạo muốn nói, chỉ liếc nhìn hắn không nói gì. Dương Hạo lại nói: "Có những thứ nhất định phải kiên trì. Khổng đức chi dung, người xuất phát từ lãnh đạo, ngộ đạo, tuần đạo quyết không tráo trở lật lọng, đem những người xung quanh mình ra làm trò chơi. Đạo này là căn bản của đạo làm người, là đại lược. Vô đạo là căn cơ không vững, mục đích bất minh, phương hướng bất ổn, thuật tướng có thể yên ổn sao? Còn thật, chẳng qua chỉ là kĩ xảo, phương pháp, dùng phương pháp như thế nào để giải quyết đạo như thế nào. Người có đạo mà thiếu thuật cuối cùng cũng bị bại dưới tay người khác, còn người có thuật mà không có đạo tất nhiên sẽ gặp phải sự cắn trả. Dương Hạo thống lĩnh năm vạn dân yếu đuối tháo chạy tới Tây Bắc. lại được đại ca giúp đỡ mới có thể có chỗ dừng chân. Dương Hạo chiếm cứ được Lô châu và có được ngày hôm nay hoàn toàn không thể thiếu được sự giúp đỡ lớn lao của đại ca. Dương Hạo tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện qua cầu rút ván." Dương Hạo trịnh trọng nói: "Phủ châu một khi đã nằm trong tay Chiết gia, Dương Hạo tuyệt đối sẽ không dụng binh với Phủ châu." Thần sắc Chiết Ngự Huân từ từ thả lỏng ra, đột nhiên cười khổ nói: "Lão tam, đệ nói hơi quá lời rồi. Ta dạo này tâm tình không tốt, nói lời khó tránh, có chút quá." Hắn thở dài một hơi. nói: "Con người của đệ ta đương nhiên là tin tưởng. Chỉ là không biết con cháu ta. con cháu đệ, tương lai giữa hai bên phải chăng có thể đồng lòng như chúng ta bây giờ hay không?" Dương Hạo cũng khẽ thở dài: "Nếu như đệ có một tử tôn tàn bạo. có lẽ nó sẽ dụng binh với Phủ châu, nếu như huynh có một tử tôn lòng đầy dã tâm. có lẽ nó sẽ dụng binh với Hạ châu, hoặc là tử tôn của cả hai chúng ta đều bất hiếu, mảnh đất rộng lớn tây bắc này lại xuất hiện một vị hào kiệt, người đó sẽ lấy đi hết căn cơ mà chúng ta để lại cho chúng nó. Chuyện tương lai huynh và đệ có thể quản sao?" sắc mặt Chiết Ngự Huân sáng tối bất định. Một lúc sau đột nhiên cười khổ; nói: "Đúng vậy. tử tôn tự có cái phúc của tử tôn, đó không phải là chuyện chúng ta có thể quán được. Vậy chúng ta chỉ nói chuyện chúng ta quản được thôi. Lão tam, nếu như lúc sinh thời đệ thật sự có thể nhất thống Tây Vực, điện cơ định quốc thì nói thực lòng, đến lúc đó đệ cho dù không có ý đánh Phủ châu ta, thì cái mảnh đất nhó bé Phủ châu cũng khó có khả năng sinh tồn được. Ta bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu được nỗi khô tâm khi thân bị thương nặng lại cố tìm cứu sinh, tìm một con đường ra cho con cháu mình của Chủng Phóng, đó là cảm giác như thế nào rồi." "Đại ca." Chiết Ngự Huân đưa tay lên. cắt đứt lời hắn, mắt không dừng nhìn hắn, trầm giọng nói: "Nếu như không phải bất đắc dĩ, ta cũng quyết không giao cơ nghiệp tổ tông trong tay ta ra. Nhưng đệ nói đúng, đại sự thiên hạ, phân lâu tất hợp. hợp lâu tất phân, ta cũng phải nghĩ đường đi cho con cháu ta sau này. Nếu như...ta chỉ nói là nếu như. nếu như có một ngày đệ thật sự có thể nhất thống Tây Vực, vinh đăng cửu ngũ, thì đển lúc đó người làm huynh này sẽ vui vẻ đem Phủ châu quỵ thuận. Lúc đó đệ sẽ đối xử như thế nào với Chiết gia?" Dương Hạo cười khổ nói: "Đại ca. đệ thật sự không có ý gì với Phủ châu. Hơn nữa, cái gì mà điện cơ lập quốc, xưng vương xưng đế. những chuyện xa xôi đó nói đến làm gì?" Chiết Ngự Huân cười ha ha, nói: "Nếu như đã là chuyện xa xôi thì ta cứ tùy tiện nói một chút xem sao. đệ cứ đưa ra một phương án đi?" Dương Hạo bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Được được được, nếu như thật có một ngày như thế đệ sẽ tặng đại ca cái vị trí Chiết Lan Vương. Được rồi chứ?" Chiết Ngự Huân ngẩn ra, thất thanh nói: "Chiết Lan Vương?" Dương Hạo cười nói: "Đệ đã từng nghe Tử Du nói. đại ca vốn là hậu duệ của Chiết Lan Vương Hung Nô, tổ thượng phân hóa từ Hung Nô ra, trở thành ti mới. Sau khi Ngụy vương triều diệt vong đã cùng tiên ti hoàng duệ Thác Bạt thị cùng nhập vào Đảng Hạng, sống ẩn trong đó và tồn tại đến bây giờ. Lẽ nào không phải sao?" Chiết Ngự Huân vuốt vuốt cái bộ râu Quan Công của mình, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Chiết Lan Vương, Chiết Lan Vương, tổ tiên nhà ta vốn là vương của Hung Nô. tung hoành đại mạc, tử tôn bất hiếu, không ngừng suy bại. không ngừng lưu lạc, cho đến bâv giờ chỉ còn là một châu, trứng chọi với đá, lẽ nào chỉ là Chiết Ngự Huân ta bất hiếu? Ha ha, nếu như có thể làm một Chiết Lan Vương, thì Chiết Ngự Huân ta sẽ xứng đáng với tổ tông, xứng đáng với tử tôn. còn có gì hơn nữa?" Chiết Ngự Huân tự biết Dương Hạo càng phát triển thì Phủ châu càng héo mòn, mà sự áp chế tính ngầm này lại là sự chọn lựa tự nhiên của thương đạo và sĩ lâm. hắn không có cách nào chỉ trích Dương Hạo. cũng không có cách nào yêu cầu Dương Hạo ngừng phát triển lại, khôi phục thời kì phong bế lạc hậu như thời Lý Quang Duệ. Trong sự phát triển lớn mạnh và không ngừng của Dương Hạo. Phủ châu tất nhiên sẽ gần hơn với nguy cơ diệt vong, nhưng cơ nghiệp tổ tông nếu như không phải lâm vào cảnh bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không giao ra. nhưng hắn không những cần có trách nhiệm với tổ tông mà còn không thể không nghĩ tới xuất lộ của tử tôn sau này. Có đủ thứ chuyện cứ bám lấy hắn, làm hắn mâu thuẵn không thôi. Còn bây giờ hắn đã có được lời hứa này của Dương Hạo, trong lòng như đã được tháo nút, mở rộng ra, không khỏi vui sướng thoải mái vô cùng. Bản tính làm người của Triệu Quang Nghĩa quả thực làm người ta không yên tâm. nếu như bắt buộc phải lựa chọn một bên thì hắn sẽ chọn Dương Hạo. Còn một quốc quân mà đầu hàng Tống quốc, thì với thân phận một nguyên quốc quân chăng qua cũng chỉ là một cái phong hầu, phong bá, còn Chiết Ngự Huân hắn ngay cả tước vị vị hầu bá cũng không thể, nhiều lắm cũng chỉ được phong làm tiết độ sứ hữu danh vô thực. Tuy không chết nhưng sau ba đời gia môn liệu còn không. Dương Hạo mở mồm ra là đã hứa cho hắn làm Chiết Lan Vương, con cháu sau này không phải khóc ròng nữa, hắn còn gì phải bất mãn nữa? Nghĩ tới đây. Chiết Ngự Huân không khỏi chuyển bi ai thành vui mừng. Dương Hạo thấỵ mặt mày hắn tươi tỉnh lại. vuốt vuốt bộ râu. rõ ràng là có dáng vẻ một Quan nhị gia tái thế, nhưng trên mặt lại có điệu cười tùy dị, nhìn gian trá vô cùng, không khỏi thấy buồn cười: "Đại ca chạy đường xa tới đây cũng chính là vì việc này sao?" Chiết Ngự Huân đột nhiên tỉnh lại. vội vàng lấy lại thần sắc nghiêm nghị: "Đương nhiên không phải, lần này đến đây ta ngoài việc nhắc nhở đệ khi tập trung quân đội cũng cần phải cẩn thận bên Triệu quan gia. thì việc chính là chuyện của tiểu muội Tử Du ta." Dương Hạo vừa nghe đã lo lắng: "Tử Du, Tử Du sao cơ? Xảy ra chuyện gì vậy?" Chiết Ngự Huân trợn tròn mắt lên. hừ lạnh, một tiếng: "Sao vậy? Lão tam này, tiểu đệ cũng quá là vô tâm đấy. muội từ ta năm nay cũng đã hai mươi rồi đấy!" Chiết Ngự Huân đau lòng nói: "Nữ nhi nhà người ta mười lăm tuổi là làm thê. nhưng muội tử ta...nữ nhân hai mươi tuổi giống như bại khuyển." Dương Hạo trợn mắt lên. thầm nghĩ: "ở thời ta, hai mươi tuổi mới chỉ là sinh viên đại học năm nhất thôi mà, sao ta nhìn không ra giống một con bại khuyển nhi?" Chiết Ngự Huân lại lo lắng trùng trùng nói: "Hai mươi tuổi rồi còn không gả cho người tạ có thể không làm người khác xì xào bàn tán sao? Trưởng huynh như phụ thân, chung thân đại sự của nó ta không lo thì ai lo? vốn ta là gia trưởng của bên nữ. không có lí do gì mà cầu thân với người ta. nhưng...nhưng..." Chiết Ngự Huân đột nhiên trừng mắt phượng lên. nghiêm mặt nói: "Hôm nay ta bỏ cái mặt của lão Trương xuống, đến đây hỏi đệ. đệ nói đi. rốt cuộc thì đệ có ý với muội tử của ta không? Dựa vào tư sắc của tiểu muội ta. không xứng với đệ sao?" Bộ mặt anh hùng chỉ điểm giang sơn lúc nãy của Dương Hạo đã hoàn toàn biến mất. hắn lúng túng nói: "Đại ca. con người Tử Du huynh cũng biết, nàng ấy..., đệ đã có tứ phòng thê thiếp rồi." Chiết Ngự Huân phất tay nói: "Thế có đáng là gì? Đại ca đệ là ta bây giờ có tới chín phòng thê thiếp, chỉ cần đệ không bắt nạt nó. thì sau khi gả rồi lại làm phu thê bình thường. Đông Nhi là vợ đầu, chúng ta không so được, chỉ cần nó không phái cúi đầu với những người khác thì có gì mà không được chứ?" Dương Hạo đầu toát đầy mồ hôi. lắp bắp nói: "Đệ...đệ không phải là có ý này, vấn đề là Tử Du ngoài mềm trong cương, tính nóng như lửa. Đệ thấy nàng ta có phần giống với nương từ của Trình Thế Hùng tướng quân, không thích chồng có tam thê bẩy thiếp." Chiết Ngự Huân nhíu mày lại: "Ta nói này tam đệ. sao đệ lại ngu xuẩn như thế?" Dương Hạo ngẩn ra nói: "Sao cơ?" Chiết Ngự Huân nói: "Cách nghĩ của một cô nương mười lăm tuổi không có thực tế liệu có thể so sánh với một lão cô nương hai mươi tuổi không? Trưởng bối trong nhà giới thiệu bao nhiêu thân sự, nó đều từ chối, không phải là vẫn đang lưu luyến đệ hay sao? Đệ đã lấy tứ phòng thê thiếp, ngay cả nhi tử cũng đã có mấy đứa rồi, còn có thể bỏ hựu thê sao. Nếu như nó đã không buông được đệ. thì cho dù trong lòng có chút không vui, nhưng chỉ cần đệ tới cửa cầu thân thì nó còn có thể từ chổi sao? Nó bình thường buồn bực không vui như thế nào ta đều nhìn thấy, ta còn không hiểu được tâm tư của nó sao. Mấv đứa cháu của nó mỗi ngày đều bị nó cho vài trận, toàn là những cơn tức giận vô cớ. còn không phải là vì đệ sao. Ta đã bắt nó giao ra tất cả chức ti của Chiết gia. đây chính là có ý muốn gả nó đi. Lần này đến Hạ châu lại còn đặc biệt mang nó theo, nó nếu như không muốn gặp đệ thì với tính tình như nó, đệ có muốn thì nó cũng có chịu đến không? Kết quả không phải nó đã vui vẻ đến rồi sao. Đã hai mươi tuổi rồi, thành lão cô nương rồi. đệ cho rằng trong lòng nó không vội sao? Còn đệ, đệ không phải muốn nó chủ động cầu thân chứ?" Dương Hạo nghe xong thì mắt sáng cả lên, nói liên thanh: "Quả thật như vậy sao? Quả thật như vậỵ sao? Đúng vậy. những lời nàng ấy nói lúc trước không phải có ý là nếu không có lòng muốn gả cho người ta thì sao lại đến phủ của đệ chứ.. Dương Hạo vỗ vỗ cái đầu, vô cùng vui mừng nói: "Đại ca nói đúng, đệ thật sự là quá ngu ngốc. người bên cạnh thật là anh minh." "Tử Du thật sự chịu bỏ gánh nặng trong lòng mà đồng ý kết phu thê với đệ đến đầu bạc răng long?" Dương Hạo lòng như nở hoa. xoa xoa tay vào nhau. Lại không yên hỏi: "Đại ca. vậy...vậy đệ nên làm như thế nào đây? Lập tức cầu thân với huynh à?" Chiết Ngự Huân vuốt râu trầm tư nói: "Da mặt nữ nhi rất mỏng. Nếu như bây giờ đệ cầu thân thì lại giống như nó tự đưa mình đến cửa vậy, Tử Du nhất định sẽ cảm thấy xấu hổ. Theo ta thấy, chi bằng..." Vừa nói đến đây thì Tuyết Nhi liền cưỡi con tiểu bạch lang, ôm cổ nó tươi cười đi vào trong phòng lớn. Tiểu Nguyên và Hạnh Nhi hoảng hốt đuổi theo, vừa thấy lão gia nhà mình và Chiết đại tướng quân đang ớ trong phòng thì không còn lo không có người chăm sóc Tuyết Nhi nữa. liên thi lễ mà lui ra. Tuyết Nhi vui vẻ nói: "Cha, cha, nhị nương và dì mặc áo đen đang chơi trò chơi gì đó hay lắm. con cũng muốn cha dạy con." Dương Hạo cúi người ôm lấy nó. thơm nó một cái vào trán, hỏi: "Chơi trò gì?" Tuyết Nhi khoa chân múa tay nói: "Nhị nương và dì mặc áo đen đang chơi trò chơi trong hoa đình, họ nhảy lên nhảy xuống, nhảy qua nhảv lại, ta đâm ngươi một kiếm, ngươi đánh ta một quyền, vui lắm ý. Sau đó nhị nương đã tóm chặt lấy tay dì mặc áo đen. lấy mấy kiếm của dì ấy, dì áo đen đang rất xấu hổ. nhị nương nói đâỵ là công phu cha đã đạy cho nhị nương, sau đó dì áo đen giống như một con bướm, đạp đất bay ra ngoài cửa sổ và không thấy đâu nữa." Chiết Ngự Huân vuốt cằm. cười híp mắt nói: "Tiểu nha đầu Tuyết Nhi này tuổi còn nhỏ mà đã biết nói chuyện rồi đấy. Ha ha ha, nhị nương của cháu là Diễm phu nhân phải không? Thế còn dì mặc áo đen là ai?" Dương Hạo nhìn Chiết Ngự Huân một cái, đột nhiên ôm Tuyết Nhi đạp đất bay ra khỏi cửa. Từ ngoài cửa còn truyền lại tiếng kinh ngạc của Tuyết Nhi: "Wa! Cha đạp đất bay còn nhanh hơn cả dì áo đen. Chiết Ngự Huân ngẩn ra, đột nhiên cũng phản ứng lại. chạv như tên bay ra khỏi cửa. Chiết Ngự Huân không khách khí mà chạy bước lớn đuổi theo Dương Hạo." Tuy châu, thứ sử phủ đệ. Khuê phòng cửu di thái của Lý Bất Lộc - Hoa Phi Điệp. Hoa Phi Điệp ngủ dậy. thuận tay lấy một bộ y phục, khoác lên người, mệt mỏi ngồi trước chiếc bàn trang điểm. cầm lấy chiếc lược chải nhẹ mấy cái lên tóc. bỗng dừng lại rồi thở dài ngao ngán. Nàng vẫn phong hoa đẫy đà như trước, dung mạo xinh đẹp tươi tắn, tỏa ra đầy sự quyến rũ. Chiếc áo mỏng bằng tơ tằm che hờ đi bộ nhũ phong cao lớn. làm cho người ta nhìn thấy phải ngất ngây. Phủ thứ sử hai năm nay đã nạp thêm mấy phòng thê thiếp, người đàn ông mà bọn họ phục vụ tuy đã thay Vào người khác, nhưng nàng lại vẫn là người được sủng ái nhất trong đám nữ nhân, nhung nàng một chút cũng không vui. Một một nhân như hoa ngồi trước chiếc gương đồng thượng phẩm, tóc xõa xuống hai bên, khuôn mặt xoa thêm chút phấn hồng. Mọi thứ xung quanh đều đầy đủ nhưng trên trán nàng lại hiện rõ sự cô đơn. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, một mĩ sắc phải dựa dẫm người khác, dựa dẫm vào nam nhân để sinh tồn. Nàng luôn hoài nghi cái chết của đại ca mình có liên quan đến cái tên Lý Kế Quán đang nằm trên giường sau khi thỏa mãn được thú dục. nhưng nàng không dám lộ ra một chút nghi ngờ. vẫn phải tận tâm hết sức phục vụ hắn, lấy lòng hắn, tất cả chỉ là vì sinh tồn. Nhưng, tòa cô thành Tuy châu này hình như đã trở thành tử thành, nàng không biết Lý Kế Quản có phải là kẻ cuối cùng ngồi không sống sung sướng trên mồ hôi nước mắt của người khác không, cũng không biết tòa thành này có trong một đêm mà bị Dương Kế Nghiệp hay Chiết Ngự Huân công phá. Đến lúc đó. một nữ tử yếu đuối như nàng sẽ lại thành một thứ đồ chơi trong tay ai? Nhẹ nhàng cuộn tóc lại, lấy châm cài lên được một nửa thì thở dài một hơi. lại buông tay xuống, lại để cho tóc rủ xuống vai, khuôn mặt đầy u ám. Một bàn tay to đột nhiên ấn xuống bờ vai nàng, Hoa Phi Điệp run lên một cái, vội vàng vờ nở ra một nụ cười, quay mặt nói: "Đại nhân." Lý Kế Quân ngực đen thui như con gấu. hỏi: "Đang nghĩ gì vậy, ta thấy hình như nàng đang có rất nhiều tâm sự?" Hoa Phi Điệp nói: "Đại nhân, thiếp là đang lo cho đại nhân, lo cho Tuy châu chúng ta. Hai năm nay Tuy châu đã không còn thuế của bách tích, lại không có thương cổ lai vãng, tứ thành đóng chặt, giống như một tòa tử thành. Trên đường mỗi ngày đều có người chết đói. chúng ta còn có thể chống cự được bao lâu nữa?" Lý Kế Quân bị sự thùy mị của nàng làm cảm động, luồn tay vào trong ngực của nàng nhưng lại không nắn bóp thô bạo như ngày trước, mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa. Dịu dàng nói: "Nàng không cần phải lo lắng, nàng là nữ nhân mà ta sủng ái nhất, bất kể đi đến đâu. ta cũng đều sẽ mang theo nàng." Hoa Phi Điệp chợt động thần sắc. Nói: "Đại nhân muốn đi đâu?" Chợt lập tức biết mình lỡ lời. vội nói: "A. thiếp không dám hỏi lung tung về chuyện công của đại nhân đâu." Lý Kế Quân nói: "Nói cho nàng cũng không sao. Hai năm nay, nàng cho rằng ta luôn thu gọn Tuy châu hay sao? Ha ha! Ta chỉ là đang đợi cơ hội thì Tĩnh châu sẽ xong. Tiêu châu cũng sẽ xong, còn một bộ phận tàn tộc sẽ đến Qua châu. Sa châu. Lý Kế Quân ta roi quất cũng không kịp, cũng không thể chỉ huy được bọn họ nữa, dựa vào một tòa Tuy châu này thì cho dù ta có bản lĩnh thông thiên cũng có thể địch được với ai chứ? Ta đang đợi. vẫn đang đợi." Lý Kế Quân cười thần bí. nói: "Bây giờ cuối cùng cũng không cần đợi nữa rồi. Rất nhanh, cơ hội của ta sắp đến rồi." Trong mắt hắn đột nhiên lộ ra một thần sắc vừa nguy hiểm vừa đắc ý, nói: "Có một đại nhân vật còn lớn gấp trăm lần Dương Hạo đã sắp xậy xong một con đường đi cho ta rồi. ta có thể theo con đường này mà rời xa khỏi Tuy châu, đển một nơi vô cùng an toàn." Hắn đứng thẳng người dậy, hãnh diện nói: "Đến đó rồi sẽ có người cung cấp tất cả tiền bạc. lương thực, khôi giáp, binh khí mà ta cẩn. Có lương rồi, ta lại có thể chiêu binh, có tiền rồi ta có thê mua ngựa. Có khôi giáp và binh khí rồi ta có thê trang bị một đại quản. Dương Hạo chính là ta hai năm trước, ta bây giờ chính là Dương Hạo hai năm trước." Hắn cười nham hiểm nói: "Ta nhất định sẽ đánh Hạ châu, đích tay chặt cái đầu chó của hắn xuống tế trước vong linh phụ thân ta. Ta còn muốn đem hết thê thiếp của hắn làm nữ nhân của ta. hết sức mà dẫm đạp chúng, để cho con cháu hắn làm gia nô của ta. để cho Dương Hạo dưới cửu tuyền cũng không được yên. ha ha ha." Hắn thù hận nói, cánh tay lớn không ý thức được mà nắm chặt lấy vai của Hoa Phi Điệp, dường như coi đó là đầu của Dương Hạo. Hoa Phi Điệp luôn cố gắng cắn chặt răng, khổ sở chống đỡ. chống chọi cái đau mà mặt biến sắc, đến lúc không thể chịu được nữa mà bất giác kêu lên một tiếng. Lý Kế Quán lúc này mới tỉnh táo lại. vội buông tay ra. lại phục hồi điệu cười nham hiểm: "Còn đây là đường thoái lui vạn nhất ta thất bại, ta bâv giờ đang trù mưu đại sự. việc này nếu như thành công thì bầu trời này lập tức sẽ có thay đổi. Ta cũng sẽ không cần phải đóng vai làm một con sâu đáng thương, ẩn nấp ở nơi này nữa, cũng không cần giống một đàn chó mất nhà tháo chạy khắp nơi. Ta sẽ đường đường chính chính đứng trên đầu thành Tuy châu, khiêu chiến với Dương Hạo." Lý Kế Quân nói xong, ngẩng đầu lên trời cười đắc ý, nham hiểm. Dương Hạo chạy như bay vào trong hoa đình, thấy Đường Diễm Diễm đang ngồi thư thái tại chỗ, đứng bên cạnh là Hạnh Nhi và Tiểu Nguyên. Vừa thấy hắn đến. mọi người liền lập tức cùng đông thanh hô lão gia. Dương Hạo không đáp lời. chỉ hơi cau mày hỏi Đường Diễm Diễm: "Chiết cô nương đâu? Có phải là lại xảy ra chuyện gì với nàng ấy không?" Đường Diễm Diễm đứng dậy. tỏ ra vô tội nói: "Quan nhân, nô gia đâu phải không biết đạo lí tiếp khách, sao lại có thể vô cớ đắc tội với Chiết cô nương chứ. Chiết cô nương vì sao lại giận, nô gia bây giờ cũng đang không hiểu." Cùng lúc này Chiết Ngự Huân cũng đã đuổi tới, ánh mắt Dương Hạo chuyển sang người Tiểu Nguyên và Hạnh Nhi. hỏi Tiểu Nguyên: "Tiểu Nguyên, ngươi hãy nói cho lão gia biết tại sao Chiết cô nương lại giận dữ bỏ đi?" Tứ phòng phu nhân của Dương gia mỗi người đều có bản lĩnh riêng, đám nha đầu cũng cô linh tinh quái không kém. lại đều có xuất thân khác nhau, đều có người để dựa vào khác nhau, khi nói chuyện gì cũng đều phải cẩn thận. Tuy không dám nói dối nhưng tránh nặng nói nhẹ là chuyện khó tránh được, còn Tiểu Nguyên là cô nương khá thật thà. hơn nữa là người Dương Hạo đã quen khi ở Bá châu Đinh gia. luôn hầu hạ bên cạnh Đông Nhi. nghĩ chắc nàng ta cũng sẽ không nói tránh né. Tiểu Nguyên liếc mắt nhìn Chiết Ngự Huân vừa chạy vào trong hoa đình, thấp người đáp: "Nhị nương mời Chiết cô nương vào trong hoa đình ngồi, lại sai người dâng trà mới thu mua ở Hổ châu tới mời Chiết cô nương thưởng thức, tiếp đãi hết sức nhiệt tình. Có điều, Chiết cô nương hình như tâm trạng không được tốt, cũng không thấy tươi cười chút nào. Nhị nương ngồi nói chuyện với Chiết cô nương, cũng chỉ nói chuyện vặt trong nhà, nói rồi nói, nhị nương lại nói đển võ công đã học được từ lão gia trong hai năm nay. kĩ nghệ đã tăng tiến nhiều. Chiết cô nương lại không phục, nhị nương liền cùng Chiết cô nương tỉ thí võ công, kết quả là Chiết cô nương bị thua, liền tức giận bỏ đi." Nói như vậy là do Chiết Tử Du hẹp hòi. Chiết Ngự Huân đã nghe được từng chữ vào trong tai, nhưng không tin rằng muội tử của mình lại là một người không biết đến đại thể như thế. Nhưng bây giờ muội tử của hắn vẫn chưa phải là Dương phu nhân, đám thị tì Dương gia nào có thê phản lại nữ chủ nhân của mình để đi nói tốt cho muội tử hắn chứ.