"Chiết soái, hai nhà ta ngươi cùng đối kháng Hạ Châu Lý Thị, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, Lý Quang Duệ sau khi tiêu diệt nhân mã của quan nhân nhà ta, mục tiêu kế tiếp là tướng quân ngài. Hoặc là tướng quân còn muốn hợp lực với hai châu Lân Châu, còn có thể hồi phục cục diện giằng co hai thế lực chống một thế lực? Chiết soái, Hạ Châu Lý gia trước đây dụng binh với các người, có mục đích thu phục, thực tế chúng cũng muốn có các ngươi làm hòa hoãn xung đột với Trung Nguyên, cho nên vẫn chưa dốc toàn lực. Giờ đây, song phương có quan hệ không như trước, Lý Quang Duệ một khi hồi phục nguyên khí, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người. Cứu quan nhân ta, chẳng lẽ không phải cứu hai châu Lân Phủ sao? Hạ Châu đã nằm trong tay chúng ta, chỉ cần hai nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực, Lý Quang Duệ sắp chết trả đũa sẽ bị thất bại, kế hắn muốn trốn về Hạ Châu trọng chỉnh bộ hạ cũ sẽ bị thất bại". Lòng dạ Đông Nhi nóng như lửa đốt, song vẫn nhẫn nại phân tích được và mất, lợi và hại cho Chiết Ngự Huân nghe, Chiết Ngự Huân im lặng không nói không rằng nhìn tiểu muội, nói: "Dương phu nhân, Chiết mỗ và tôn phu không chỉ là minh hữu mà còn là huynh đệ với nhau, cho dù lợi hay hại, ta có thể đứng ngoài không cứu được hay sao? Cơ mà, theo tình báo mà chúng ta có được, sáu vạn đại binh của Lý Quang Duệ giờ không thấy đâu. Tuy nói vùng thảo nguyên rộng mênh mông, có thể giấu được mười vạn người, trăm vạn đại quân không có gì khó, song sáu vạn đại quân tây hướng, đặc biệt là chúng cần thông qua một cửa ải duy nhất là Thạch Châu, chúng không thể trốn đi dễ dàng được, lương thảo cũng có hạn chứ, sẽ không vòng luẩn quẩn, chỉ cần có lòng đi dò tra, cũng sẽ tìm ra tung tích thôi, nhưng mà, …lại không có chút đầu mối gì. Lý Quang Duệ nắm sáu vạn đại binh trong tay giờ ở đâu? Không có tung tích của hắn, giờ ta tuy tìm được điểm bị nguy của Dương thái úy song cũng không thể tùy tiện giúp. Chỗ mấu chốt là ở đây". Đông Nhi nhướn mày lên hỏi: "Ý của Chiết soái là Lý Quang Duệ hao tổn tâm cơ, cố bố trí nghi trận, bày ra một đại trận rời hướng tuy châu, binh sĩ thì hy sinh hơn vạn, trong đó có bao gồm cả con của hắn, như vậy chẳng phải để đại quân của hắn tạo ra cơ hội về Hạ Châu. Ngược lại, thi triển một kế trúng kế, đợi ta đi qua, đuổi theo sau đó dựa vào quan nhân ta vây Ngân Châu đánh viện binh?" Chiết Ngự Huân nghe lời nói của nàng mang chút châm chọc, sắc mặt trầm xuống gật đầu nói: "Không tìm được chủ lực của hắn ở đâu, Chiết mỗ không thể không nghĩ đến điều này, ta lo, rắn độc đang ẩn mình ở đâu đó, đợi chúng ta tiếp viện, đợi đại quân ta đến, chúng ta sẽ đi vào cái tròng của hắn". Diễm Diễm vội nói: "Nếu Lý Quang Duệ có ý như vậy thì sao lại trúng kế của quan nhân nhà ta mất Ngân Châu? Chiết soái, quan nhân nhà ta nguy hiểm quá, nhân mã của chàng làm sao có thể kháng cự được hai vạn đại quân bao quanh? Cái phế tích cổ thành đó, ngươi chẳng từng nói không thể thủ được sao?" Nàng nhìn Chiết Tử Du đứng bên cạnh trang nghiêm, khép nép nói: "Tử Du tỷ tỷ, Diễm Diễm còn trẻ có gì không hiểu, trước kia có rất nhiều tội với tỷ. Diễm Diễm giờ xin nhận tội với tỷ tỷ, muốn đánh muốn giết là do tỷ tỷ, chỉ cần tỷ khuyên được Chiết soái xuất binh cứu lấy quan nhân". Nói đến đây hai hàng nước mắt rơi lã chã, nàng bỗng quỳ sụp xuống. Sắc mặt Chiết Tử Du tái mét, nàng suy nghĩ đắn đo một hồi lâu mới khẽ nói: "Diễm Diễm cho rằng ta hận muội chăng, hay là hận hắn mà muốn làm khó dễ? Đường đại tiểu thư, ngươi quá coi thường Chiết Tử Du ta rồi, trước khi chưa nắm được tin tức chính xác chủ lực quân Lý Quang Duệ ở đâu, chúng ta sao có thể xuất binh chứ, nếu vậy chúng ta không viện trợ được mà là chui vào chỗ chết. Dương Hạo giờ có lẽ là vẫn chịu đựng được, song nếu chúng ta trúng kế, thì khi chúng ta bị trúng kế xuất binh chính là hại chàng, đại nạn sẽ ập xuống". Diễm Diễm lau nước mắt, tức giận nói: "Nếu như, có thể, hoặc, hay, rốt cuộc có gì các ngươi khẳng định chắc chắn được chứ? Ngươi luôn cho rằng mình trí kế vô song, họ với Gia Cát, nhưng ngươi xem ngươi có bản lĩnh gì chứ? Nếu, nếu, nếu như suy đoán của ngươi mà sai, quan nhân nhà ta trông ngóng viện trợ lại cạn lương thực, đợi đến khi viện binh đến thì đã là cái xác khô ngoài chiến trường rồi". Nước mắt nàng không ngăn lại được thi nhau rơi xuống, nức nở nói: "Đến lúc ấy, ngươi còn có thể nói gì được đây?" "Lúc ấy…ta đền mạng cho hắn là được chứ gì?" Chiết Tử Du cũng tức điên lên, nhưng câu nói này nàng lại không nói ra, nàng khẽ hất cằm, nhìn ra phía ngoài lều, lạnh nhạt nói: "Ngõa quán không rời, tướng quân khó tránh được trận vong trước mắt, nếu như đi theo con đường này, đương nhiên sẽ tỉnh ngộ, sự thực nằm ngoài suy tính sinh tử". "Ngươi!" Diễm Diễm trợn mắt lên, nhìn nàng hằn học. Chiết Tử Du vờ như không thấy, lại nói tiếp: "Nếu như ta sai…thì cũng chẳng sao, thắng bại là lẽ thường tình, trên thế gian nào có viên tướng nào bách chiến bất bại chứ? Chỉ cần chúng ta không trúng kế, giữ được núi xanh thì sợ gì bị thiêu cháy?" Diễm Diễm hoắc mắt đứng phắt dậy, gật đầu cười nhạt nói: "Chiết Tử Du, ngươi thực là lòng lang dạ sói, ta không ngờ ngươi lại có thù tất báo như vậy, tâm địa rắn rết, một nữ nhân vàng đỏ nhọ lòng son. Chiết Tử Du, ngươi cẩn thận toan tính cho kỹ, đến lúc ấy mọi chuyện rõ ràng, đừng trách báo ứng, để cho một nữ nhân lòng dạ vô sỉ như ngươi không còn đường sống…" Nghe lời trách mắng lần này của nàng, Chiết Ngự Huân cũng hoắc mắt sang lườm, Đông Nhi vội kéo tay ngăn Diễm Diễm lại, chắp tay chuộc tội với Chiết Ngự Huân: "Chiết soái chớ để bụng, lúc tức giận không kiềm chế được lời nói, nếu như là La Đông Nhi, minh hữu hay thuộc hạ dưới trướng gặp tình cảnh khó khăn, Đông Nhi cũng sẽ suy nghĩ thận trọng rồi mới làm. Giờ người khó khăn là quan nhân nhà ta, quan tâm quá nên nhiều khi mất bình tĩnh. Như này đi, mong Chiết soái chú ý tới chiến cuộc, được tin chắc chắn về Lý Quang Duệ, nếu có thể xuất binh viện trợ, thì xin nhờ cậy cả vào tướng quân…" Chiết Ngự Huân chắp tay nói: "Dương phu nhân yên tâm, ta đang thăm dò tin tức Lý Quang Duệ ở khắp mọi nơi, một khi được tin chính xác về hắn, tất sẽ giải vây cho tam đệ". "Đa tạ Chiết soái, Đông Nhi xin cáo từ". La Đông Nhi nắm lấy cổ tay Diễm Diễm, xoay người đi nhanh ra khỏi trại khiến Chiết Ngự Huân định tiễn nhưng không kịp. Ra khỏi trại xoay người lên ngựa, thúc ngựa phi ra khỏi doanh trại của Chiết Ngự Huân, La Đông Nhi mới ghìm ngựa, Diễm Diễm quay sang oán trách: "Tỷ tỷ, người nhà Chiết gia hắn thấy chết không cứu, chúng ta không thể ngồi trơ mắt nhìn quan nhân bị nguy được. Đại quân Lý Nhất Đức đóng quân ngay bên cạnh, chưa cso sáu nghìn binh mã, chúng ta mang theo họ đi giết lũ kia đi". La Đông Nhi trầm mặc lắc đầu nói: "Quan nhân không biết còn thừa mấy nghìn nhân mã, dựa vào sáu nghìn người chúng ta cứu chàng thoát nạt, chẳng qua chỉ là mang thịt cho hổ, sợ rằng sẽ phá hỏng phòng tuyến của quân địch". Diễm Diễm bị kích động toàn thân phát run: "Tỷ tỷ, thế…chúng ta cứ ngồi trơ mắt mà nhìn quan nhân và đám binh lính của chàng gặp nguy sao?" La Đông Nhi nghiến chặt răng, im lặng một lúc lâu sau nói: "Sông Vô Định giờ chỉ có bộ của Lý Kế Quân đang phá dương sùng làm tướng quân áp chết ở Tham Đà lĩnh, Ngân Châu. Diễm Diễm, trong thành Ngân Châu ta chuẩn bị chiến mã phá thành thoát vây, quân đổi thủ cũng chưa đến bảy nghìn. Chúng ta về luôn thôi, điều năm nghìn người ra, để lại hai nghìn binh tốt, bảo Oa Oa tập trung đám thanh niên cường tráng đã cho về nhà để thủ thành, ta và muội cùng năm nghìn nhân mã với nhân mã của Lý Nhất Đức hợp lại với nhau, dựa vào chúng ta cũng có thể phá quân địch, cứu lấy quan nhân ra". Nàng nhấc cương ngựa thúc chạy về phía xa, tiếp tục nói: "Về phần Chiết đại tiểu thư, không phải là không có đạo lý, nhưng…ta sao có thể ngồi nhìn quan nhân chết? Nếu muốn xác nhận chủ lực Lý Quang Duệ ở đâu thì dựa vào tai mắt của ta, dẫn hắn ra đi. Cùng lắm thì chết cùng với quan nhân là được chứ gì". ****** Trong trại, Chiết Tử Du vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, La Đông Nhi và Diễm Diễm vừa đi, sự bình tĩnh mà Chiết Tử Du cố gắng từ bấy giờ bỗng dưng tan biến, nàng cố gắng bậm môi, mắt dần đỏ lên, mặt tái mét đi, cơ thể mềm ra phát run lên. Chiết Ngự Huân thấy tình hình không ổn, bước qua vỗ vào vai nàng nói: "Tử Du, tỉnh dậy đi". Chiết Tử Du giật mình tỉnh lại, chỉ cảm thấy cổ họng ngọt, rất ngọt, trước mắt màu đen, đôi chân run lên, Chiết Ngự Huân vội đỡ nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng chén nước, Chiết Tử Du lắc đầu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng. Họ đã tìm được tung tích của Dương Hạo, nhưng tin truyền đến tùy phong, lại không thể không để họ nâng cao cảnh giác, Chiết Tử Du vừa vướng bận chuyện sống chết vừa cố gắng hết sức mình để giữ bình tĩnh lại, không để cho tình cảm lấn át lý trí, kết quả lại không chịu nổi lời trách móc của Diễm Diễm. Nàng nhận ra, Đông Nhi tuy ngầm chịu đựng, nhưng chỉ sợ cơn tức giận trong lòng nàng không ít hơn Diễm Diễm, song giờ lại không phải là khi lật mặt với Chiết gia, nàng ấy cũng sẽ cố gắng chịu đựng. Khóe miệng Chiết Tử Du khẽ nhếch lên cười: "Người của Dương gia, người của Ngân Châu, tất cả đều đắc tội ta, cứ coi như Dương Hạo may mắn sống sót, sợ rằng sẽ càng hận ta hơn? Nhưng ta phải làm sao mới được đây? Nếu như phán đoán của ta không sai, giờ xuất binh, khi quân ta trúng kế, Dương Hạo sẽ nguy mất. Xóa bỏ bao công của đại ca ta và Chiết gia, đây là chiến tranh, là chiến tranh mà". Nước mắt lăn dài trên má, Chiết Ngự Huân nhìn thấy vô cùng đau lòng, đứng ở một bên khoanh tay không biết nên khuyên thế nào. Chiết Tử Du thút thít một hồi lâu, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn "Quan nhị gia", nấc thành tiếng: "Đại ca, ca có bản đồ khu sơn xuyên không?" "Quan nhị gia" vuốt râu đáp: "Không có, nhưng nơi này ta đã từng đi qua, coi như tương đối thuộc, tiểu muội muốn biết điều gì?" Chiết Tử Du lấy vạt áo lau nước mắt, thút thít như một đứa trẻ, nhìn Quan nhị gia với ánh mắt vô cùng đáng thương, Chiết Tử Du đi tới giữa lều quỳ sụp xuống nói: "Ca, giờ chúng ta thấy Dương Hạo gặp nguy ở tòa cổ thành kia, không phải cứ đi men theo sông là đến, ở giữa còn phải đi vòng qua một ngọn núi, ca hãy vẽ cẩn thận con đường cho muội xem, nhất là tình hình xoay quanh tòa cổ thành ấy". Nơi này Chiết Ngự Huân thực đã đi qua, song người của Chiết gia thì chưa đi, mỗi lần hắn đến đâu đó đều nắm bắt được tình hình địa lý và bộ lạc nơi đó, giờ theo trí nhớ của mình, hắn dùng hòn đá và cây làm núi và sông, vẽ vài đường lên nền giải thích cẩn thận cho Chiết Tử Du nghe. Chiết Tử Du nghe xong trầm tư giây lát, nói: "Chúng ta trước tiên giả định chủ lực quân của Lý Quang Duệ bỗng dưng mất tích sau khi qua sông lập tức chọn một địa điểm đóng quân, không theo tây hướng. Thế thì, để hai vạn đại quân dụ địch ở bên bờ sông, quân chủ lực của Dương Hạo vừa qua sông, nhất là Dương Hạo vừa mới qua sông lập tức thả nước hủy cầu nổi, tấn công hắn mà không phá hỏng đường lui của hắn, ý muốn dụ chúng ta lại mà dìm chết, chủ lực của hắn nhất định sẽ không trốn quá xa, nếu không thì sẽ mất tác dụng". Chiết Ngự Huân gật đầu nói: "Không sai, nhưng giờ đám binh ít nhất cũng là trên vạn người, một khi đánh tuyệt đối sẽ không phải một hai canh giờ mà chiến đấu xong, một khi bị cuốn lấy, càng không có khả năng muốn đến thì đến muốn đi thì đi, kỵ binh hành động mau lẹ, tránh xa hơn chút, chúng ta sẽ không dễ tìm ra chỗ của chúng. Muội xem, bờ bắc rất nhiều thảo nguyên, từ đây thẳng đến dãy núi Trường Thành với mảnh đất rộng một hai trăm dặm đều là thảo nguyên, phía bắc càng không phải nói, kéo dài ngàn dặm đều là thảo nguyên. Bên trong cũng có sơn xuyên, nhưng cách đó cũng không gần, nơi mà chúng ta đóng, hướng lên phía trên đều là sơn xuyên tương đối rộng, Lý Quang Duệ trước đó cũng không thể xác định được Dương Hạo rời đi từ phương nào, nếu như hắn thực sự là chưa đi, mà còn mai phục ở đây thì quân đội lúc ấy sẽ ở phía sau của hai vạn binh mã, đợi đến khi Dương Hạo bỏ chạy về phía trước, cổ thành hoang tàn là chân sau, đại quân của hắn đương nhiên cũng sẽ theo đó mà đi bố trí an trú". Chiết Tử Du gật đầu nói: "Nếu như vậy, chủ quân của hắn đương nhiên sẽ nấp ở chỗ núi". Chiết Ngự Huân cười khổ nói: "Hai vạn quân địch ở dưới chân núi, nam bắc địa thế hiểm trở, khó khăn cho Dương Hạo. Chúng ta muốn đoán rõ được hướng đi của hắn thì cần phải chui vào hang cọp hai vạn đại quân, nhưng muốn chui vào đó, biết chúng ở đó hay không có còn quan trọng không? Chúng ta nhảy bổ ra quyết chiến với ta một trận rồi. Tử Du, nếu Lý Quang Duệ thực sự là chưa đi, nếu như hắn thực sự là đang mai phục ở đây thì chúng ta viện trợ đương nhiên là đi vào chỗ chết, không viện trợ thì chỉ có thể ngồi đó mà nhìn Dương Hạo bị ăn thịt, sau đó trốn biệt, như Đường cô nương đã nói, trốn về Hạ Châu, tăng thêm phòng bị đóng quân, tìm kiếm quân chủ lực của hắn có ích gì? Nếu như vậy thì chi bằng chơi một mẻ, đánh cuộc với Lý Quang Duệ đã lao tới Hạ Châu, toàn quân xông lên giải cứu cho Dương Hạo, theo ta nghĩ, nếu Lý Quang Duệ thực sự có ở đó, chúng ta đã có phòng bị, không sớm thoát thân, hắn cũng chưa chắc đã có thể giữ được cái mạng già ở đó". Hắn cảm thấy hơi nhói đau: "Nhưng,….như vậy, hai vạn tinh binh của ca, già nửa đều ở đó rồi". Chiết Tử Du bỗng phá lên cười: "Ca, ca xưa nay coi trọng vốn liếng của mình, không nỡ tiêu chút nào, Nhâm Khanh Thư thay ca quản tài sản, sau lưng đều nói ca là một người vắt chày ra nước, giờ sao lại mạo hiểm dùng tiền bạc như vậy?" Chiết Ngự Huân khẽ hừ nhẹ một tiếng không nói gì, Chiết Tử Du bỗng nắm chặt lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói: "Ca, muội biết là ca luôn vì muội, nhưng cuộc chiến này không thể đặt chuyện tình cảm xen vào được, sáu vạn đại quân không thể mất tích không chút mảy may vậy được, nên…muội càng chắc chắn rằng, chúng vốn là không tây hành, duy nhất như vậy mới có thể trốn được, bảo chúng ta sao không tìm thấy chúng". Nàng chỉ trỏ vào bản đồ nói: "Lý Quang Duệ xây thế cục chết không giải được, buộc chúng ta chui đầu vào rọ, hoặc là bỏ qua Dương Hạo, ba thế lực liên minh bị tan rã, hắn thừa dịp chiếm luôn sĩ khí Dương Hạo, hoặc là phản Hạ Châu, hoặc là đoạt Ngân Châu, tấn công, thủ thối, tương đối dễ. Nếu đây là tử cục, đại ca cũng nói cần phải đánh cuộc một keo, thì ta sẽ đánh cuộc, song coi như là đánh cuộc, chúng ta cũng không thể để Lý Quang Duệ xỏ mũi ta được". Mắt nàng sáng long lanh, hỏi: "Đại ca, Ma Vân lĩnh địa điểm cụ thể của nó ở đâu, cách chúng ta bao xa?" Chiết Ngự Huân cầm một hòn đá: "Ở đây, quân lương Lý Quang Duệ biết tin Hạ Châu bị chiếm đóng, Ngân Châu thối binh thì tập trung lương thảo, ở đây địa thế hiểm yếu nhưng chỉ có một toàn cô lĩnh". Chiết Tử Du trầm tư giây lát lại nói: "Từ chỗ chúng ta đi Ma Vân lĩnh thì mất bao lâu ạ?" Chiết Ngự Huân nói: "Khoái mã rong ruổi hết một ngày". Chiết Tử Du rắn rỏi đáp: "Được, hắn đánh hắn, ta đánh ta". Hắn vây cổ thành, chúng ta đốt lương thực, xem xem ai chịu thua ai". Chiết Ngự Huân giật mình nói: "Tập kích Ma Vân lĩnh?" "Không sai, Lý Quang Duệ tất cũng sẽ chú ý đến nhất cử nhất động của chúng ta, chúng ta điều binh đi tấn công cổ thành, nửa đường chuyển hướng chạy tới Ma Vân lĩnh, chúng nhất định sẽ không kịp trở tay, đợi chúng phát hiện ra chúng ta có ý đồ như vậy thì Ma Vân lĩnh đã thành đám tro tàn rồi". Chiết Tử Du đứng phắt dậy, nhướn mày nói đầy nhuệ khí: "Lý Quang Duệ Hạ Châu đã mất, quân đội sao có thể ổn định được, chẳng khác nào thế loạn cục. Đây là điểm duy nhất mà muội vẫn nghĩ chưa ra, giờ xem ra, Lý Quang Duệ nhất định quyết đoán tin phong tỏa, cho nên hắn tìm có thể dựa vào tam quân hiệu lệnh như một, sĩ khí bất đảo, ung dung bày đặt thế cục, thiết lập bẫy. Nhưng, đại quân rút lui khỏi Ngân Châu, đi Tuy Châu, đột nhiên qua sông Vô Định, lại ở nơi này mai phục, đây là kế hiểm, nếu chúng ta không mắc bẫy, hành động vây đánh Ngân Châu sẽ hoàn toàn tan rã, tại sao hắn cần làm như vậy? Vừa mới bắt đầu sĩ binh sẽ không nghĩ rằng, đến lúc bước đường cùng rồi mới không thể không nghĩ, cũng không thể một chút gió mà cũng không nghe thấy, tin Hạ Châu bị chiếm, giờ thời khắc này mới chính là hiểu dụ tam quân chân chính". Chiết Tử Du ưỡn ngực, trầm giọng nói: "Nếu muội mà là Lý Quang Duệ, lúc này muội sẽ nói với đám tướng sĩ rằng, lương thảo của chúng ta đủ để cho chúng ta quay trở lại Hạ Châu, dù rằng Hạ Châu đã bị chiếm đóng nhưng chúng ta đã vây được Dương Hạo, rất nhanh thôi, viện quân của hắn sẽ bị chúng ta ăn tươi nuốt sống, chúng ta nhất định có thể đổi bại thành thắng, ổn định được lòng quân. Nếu như lúc này lương thực ở Ma vân lĩnh bị thiêu trụi, thì điểm hy vọng cuối cùng sẽ mất, lòng quân sẽ không thể còn, sáu vạn đại quân của hắn sẽ trở thành những con cừu hồn bay phách lạc, chẳng sợ gì năm nghìn quân địch, cách duy nhất cũng có đường thoát, không ngừng mà thoát thân". Nàng nhìn Chiết Ngự Huân, đưa ra câu kết: "Đương nhiên tất cả sự phân tích này đều là tiền đề xây dựng thiết lập đánh Lý Quang Duệ, nếu hắn thực sự quay lại Hạ Châu, thì vạn sự hưu đề". Nhìn đại ca bằng ánh mắt kỳ quái, Chiết Tử Du vội hỏi: "Ca, ca làm sao thế?" Chiết Ngự Huân khẽ thở dài, hất cằm nói: "Ca bỗng nhiên có cảm giác, nếu như gả muội đi, Chiết gia ta sẽ bị tổn thất rất lớn. Còn ở rể lại không phải là cách hay…" Hai vạn binh Hạ Châu vây lấy cổ thành hoang tàng không hề tấn công. Mưa ngớt, trời hửng nắng. Từ sáng đến trưa, đất vàng dẻo quánh được mặt trời hong khô, rồi lại được gió thổi, tầng trên của đất đã cứng trở lại, ta có thể đứng trên đó mà không sợ lún, doanh trại địch vẫn chưa tấn công, chúng vẫn ở chiến hào, công sự che chắn, như chúng mới là bên phòng thủ vậy, Dương Hạo lúc này đã hiểu tất cả. Một cái bẫy thật lớn đang lấy hắn làm trung tâm, hắn chính là con mồi, nhân mã Ngân Châu, Phủ Châu, Lân Châu chính là con mồi, Lý Quang Duệ kinh địch, dốc toàn bộ lực lượng, Hạ Châu bị chiếm chưa được lui, hắn tự tương kế tự kế, thiết lập một cái tình thế như vậy, mở cái mồm chứa đầy răng nanh thật to, chờ con mồi nhảy vào một cái, hắn không những muốn đoạt lại Hạ Châu mà còn không muốn bị bại quân nữa mà thôi, hắn muốn diệt trừ liên minh ba thế lực, đoạt về Ngân Châu và rêu rao khắp thiên hạ. Lúc đó, tin Hạ Châu bị mất vào tay giặc khiến cho sĩ khí của quân dân hắn không thể tấn công được nữa, hắn chỉ khua chiêng gõ trống mà thôi, tất cả bộ tộc nghe được tin ba thế lực đã mất không tấn công, lần lượt quy phụ, Lý Quang Duệ khi về đến thành Hạ Châu, không hoảng sợ với chuyện mất nơi nương tựa, hắn cứ làm như chuyện hắn thành công trốn khỏi Ách Nhĩ Ba đảo như hoàng đế thứ nhất vậy, không đánh mà thắng trở về đến vương quốc của hắn. Tây bắc vương, chắc chắn có hào khí và ngạo khí của tây bắc. "Cho dù thế nào đi nữa, nhất định phải thông báo cho viện quân không được viện trợ". Dương Hạo lo lắng như kiến bò trên chảo nóng, hắn vội đưa những phán đoán của mình ra nói với đám bộ hạ đang ý đồ tiếp viện, nói với minh hữu của hắn, nhưng hắn bị vây ở đây có chạy được đằng trời, làm sao có thể đem tin đi báo đây? Quân địch không những có hai vạn tên, chúng thậm chí còn trang bị cung nỏ, chiến hào bẫy rập, khi Dương Hạo hiểu được điều đó thì đã quá muộn, nếu như viện quân không đến, thì theo như hai vạn tên địch ấy, hắn tuyệt đối cũng chẳng thể nhảy ra khỏi vòng vây được, ngoại trừ đao và trọng giáp của hắn ở đây, còn giờ không phải là hắn lo cho sự an nguy của chính mình mà là sợ người thân, bạn bè, đồng chí của hắn sẽ rơi vào bẫy của Lý Quang Duệ. Hắn đã không thể rời khỏi đây rồi, nhưng hắn phải làm thế nào thông báo cái tin này đi, để viện quân chạy xa, tăng cường phòng ngự Ngân Châu và Hạ Châu, ôi, tin làm thế nào để truyền đi đây? Lên Trời không có đường, xuống đất không có cửa. Dương Hạo bỗng nhiên cảm thấy qua một đêm đầu bạc không phải là truyền thuyết, có lẽ ngày mai khi mặt trời lên cao, hắn cũng sẽ trở thành một con chim đầu bạc. Lý chỉ huy trăn trở động tĩnh của quân đội Hạ Châu, vội vàng chạy tới tìm Dương Hạo, phát hiện Dương Hạo thần bất thủ, lẩm bẩm gì đó như bị ma nhập, tâm trí đã mất, Lý chỉ huy lo sợ đi gọi lang trung, đợi khi hắn mang được lang trung đến thì đã phát hiện Dương Hạo không còn đứng ở đó nữa. "Không được rồi, phía trước, phía sau đều là doanh trại địch, trước còn có chiến hào, binh lực của ta không thể ra khỏi vòng vây được, nếu như tối phá vây…có thể lao ra được vài người hay không?" Dương Hạo đứng ở trong cổ thành đi đi lại lại, nhìn xong trận thế phía trước rồi lại nhìn về sơn lĩnh ở phía nam, trên núi, cũng có trạm canh gác binh Hạ Châu, bên cạnh hắn đây, là rừng rú khó xuyên qua, muốn phạt cây lên núi thì binh Hạ Châu hai bên không tấn công hắn chắc, nếu như cứ ung dung lên núi, đợi hắn đến đỉnh núi, khi đó sợ là đã bị binh Hạ Châu xông luôn vào doanh trại quân đội của quân địch còn khó. Phía bắc thì sao, bắc cổ thành là vách núi sừng sững, dòng sông hằng nghìn năm nay cọ rửa thạch bích trơn tru, thẳng tắp, dưới mười trượng nước sông cuồn cuộn, nước lũ rộng gần nghìn mét chảy gấp, cho dù người có kỹ năng bơi tốt nhất cũng không qua được, đây là chỗ tuyệt đường sống. Dương Hạo lẳng lặng nhìn nước sông, lúc này Lý chỉ huy mang lang trung đến nơi, vừa thấy Dương Hạo vịn vào tường đá, cái nhìn quái dị vào vách núi đen xì còn tưởng rằng hắn muốn nhảy sông tự vẫn, thực khiến cho người ta hồn phi phách tán, Lý chỉ huy ra hiệu cho lang trung, rón rén tiến tới gần Dương Hạo, rồi đột ngột giơ tay ôm chặt lấy hắn thét: "Thái úy, không được đâu, không được thế, trời không tuyệt đường người, ngài cũng không được tự sát như vậy". Dương Hạo chầm chậm quay đầu lại, cười hì hì nói: "Ai bảo ta cần phải tự sát chứ? Ta sống đang vui, tại sao lại phải tự sát? Ha ha, Lý chỉ huy, ngươi thực là hay ho đấy". Lý chỉ huy vừa thấy hắn cười, rợn cả da gà, lắp bắp nói: "Thái úy, đại soái, ngài….". Dương Hạo ngẩng đầu nhìn lên trời, cười lớn: "Ha ha ha, ha ha ha, trời không quên ta, Lý Quang Duệ, ngươi sao có thể làm khó cho ta được? Ha ha ha…" Lý chỉ huy ngồi phịch xuống đất, há hốc mồm: "Thôi xong, đại soái…điên rồi…".