Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 473
"Không được! Trúng kế rồi!"
Thấy tình hình như vậy, Dương Hạo lập tức biến sắc. Tam quân lập tức đứng im lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước nhanh chóng quay về lại vị trí cũ, người người đều kinh ngạc không nói. Lý Nhất Đức hoảng sợ chạy tới bờ sông, nhìn sang bên bờ đối diện, lập tức lo lắng gọi với tới: "Mau. Mang tất cả gỗ có thể dùng được bắc qua sông làm cầu nổi, mau đón đại soái về."
Dương Hạo ghìm ngựa đứng lại, nghênh đón gió, nghe tiếng ngựa như trầm lôi ở phía xa, đột nhiên quay đầu lại, hét lớn tiếng nói với bờ bên kia: "Mau đi xin cứu viện của Chiết tướng quân."
Cơn sóng lớn cho dù đã rút đi nhưng Vô Định Hà vẫn cuồn cuộn sóng, nước mênh mông tuôn chảy. Sau vài trận mưa xuân nước sông lại dâng cao, bờ bên kia căn bản nghe thể nghe rõ. Dương Hạo liền dùng đao khua khua lên, khi cảm giác được Lý Nhất Đức đã hiểu được ý của mình thì hắn liền chỉ tay về phía trước, lớn tiếng hô: "Xông lên phía trước!"
Tiếng vó ngựa phía trước rất nhanh và mạnh, hắn không biết quân số của địch. Con đường giờ có thể đi chỉ có men theo mép sông, thượng du có đập chặn nước tất có quân địch. Nhưng hắn lại cứ xông về phía trước, phải hành động ngoài dự liệu của địch thì mới có cơ hội thoát được nguy hiểm, hơn nữa vừa nãy sóng lớn trào lên rất nhanh, rõ ràng quy mô của đập chặn nước ở thượng du rất nhỏ, đây có thể là vì Vô Định Hà bị chia làm mấy phần, khó có thể xây một kiến trúc to ở đây, lại cũng có thể là số lượng quân địch trên thượng du có hạn.
Khi tiếng vó ngựa bên tai càng lúc càng rõ, Dương Hạo đã thống lĩnh quân ngược dòng chảy đi lên phía trên. Một con chim ưng dang cánh bay lượn trên bầu trời bao la, chỉ thấy một dòng sông màu bạc đang cuồn cuộn chảy xuống. Nghìn quân vạn mã cứ ngược dòng mà lên. Ở phía bờ bên kia là sáu nghìn quan binh hậu trận chỉ đứng nhìn mà không thể giúp gì. Bên này vô số chiến mã giống như một đàn dã lang đang bổ đi tìm con mồi, đi theo những bước tiến của Dương Hạo.
Lộ binh này rốt cuộc có bao nhiêu người?
Lý Quang Duệ giả vờ quay về Hựu châu, thực ra toàn bộ nhân mã đều đang ở đây, muốn giết tay bằng một hồi súng kị binh ư? Hay là nói đội nhân mã này chỉ là một đội hậu quân một ngày trước đã vội vàng qua sông? Sĩ khí của chúng vẫn còn có thể dùng được sao?
Dương Hạo không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, quân địch giờ giống như cơn sóng dữ vừa mới trào lên lúc nãy. Dường như muốn mượn một lực xông lên để đẩy hết toàn quân của Dương Hạo xuống dòng Vô Định Hà. Dương Hạo thống lĩnh gần một vạn quân phi vội đi, lấy tốc độ điên cuồng nhất để xông lên phía thượng du, tìm một nơi có lợi để đặt chân.
Thượng du quả nhiên có một đội quân phụ trách phá vỡ đập nước, số lượng của bọn chúng quả nhiên có hạn. Hình như cũng hoàn toàn không ngờ rằng binh mã của Dương Hạo lại xông tới phía biết rõ có một đội quân đang tập kích ở đây. Có điều, cả một vạn binh mã chạy điên cuồng tới khó có thể giấu được phong thanh, chúng vẫn nhanh chóng phản ứng lại. Lên ngựa, giương cung, bắc huyền.
Dương Hạo mắt sôi sục màu máu, đích thân làm tiên phong xông lên phía trước, dùng một cây mâu dài khua xông vào trận địch, thân binh thị vệ mà hắn thống lĩnh lao nhanh lên như hổ lang, chém giết không chút chùn bước.
Kẻ địch phía trước chưa tới nghìn người, hoàn toàn không thể chống đỡ lại được đội quân thề chết xông lên. Họ chém địch như rẫy cỏ, dẫm đạp lên thi thể người như dẫm lên bùn, nhưng đội quân hơn nghìn người này dù sao cũng có tác dụng ngăn cản, đại quân phía sau đã nhân cơ hội mà đuổi lên.
Tiếng kèn hiệu lệnh vang lên cùng tiếng chém giết. Đội quân do Dương Hạo thống lĩnh chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là thượng lưu, hắn biết phán đoán của mình không sai, chỉ cần thoát ra khỏi vòng vây trùng trùng thì phía trước nhất định không có quân địch mai phục, đường sống của hắn chính là ở trước mặt.
Đại quân hai bên quần nhau trên bãi cát cạnh bờ sông, tiếng chém giết không ngừng. Thế của Dương Hạo như hổ điên, thanh trường mâu trong tay đã thấm đẫm máu tươi, hắn từ đầu đến cuối chỉ xông lên phía trước, xuyên qua tầng tầng lớp lớp kị binh giáp sắt của quân đội Hạ châu, tiến lên! Tiến lên!
Quân địch giống như đàn châu chấu bu khắp nơi. Chính mình cũng đang ở trong vòng vây nên không có cách nào ước lượng được, hắn chỉ có thể tiến lên phía trước, giống như một mũi tên bắn vào lụa, từng lớp, từng lớp một xuyên qua hàng phòng ngự của địch.
.... Trọc Lãng Xuyên, nổi gió, bụi bay khắp trời.
Chiết Tử Du dắt ngựa, nhẹ nhàng đi tới quân doanh của Dương Hạo.
Quân doanh trống không, rất nhiều thứ rơi vãi lung tung khắp nơi. Có thể thấy đại quân đã rất vội vã rời khỏi đây.
Trương Thập Tam vội vàng vén tấm mành trước trướng lên. Sau đó quay trở lại chỗ Chiết Tử Du, lo lắng nói: "Đại tiểu thư, một người cũng không có, tất cả mọi người đều đã đi cả rồi."
Chiết Tử Du mắt lướt qua một lượt rồi dừng lại ở một chiếc lò nấu trên đó vẫn còn bắc một chiếc nồi sắt. Nàng bước lại gần, đưa tay ra thử chạm vào chỗ tro trên đất, rồi từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ phủi đôi bàn tay như ngọc của mình, nói: "Bây giờ có lẽ đã đến giờ thân rồi, đại quân của Dương Hạo e là sáng sớm đã vội vã khởi hành, chúng ta không đuổi kịp rồi."
Trương Thập Tam vội nói: "Đại tiểu thư không phải là nói Lý Quang Duệ tất có kì mưu hay sao? Vậy bây giờ phải làm sao?"
Chiết Tử Du trong lòng thật sự còn lo lắng hơn hắn cả nghìn lần, nhưng cho dù bây giờ có đứng giữa trời mà gào khóc một trận thì cũng có thể mang Dương Hạo trở về không? Nàng yên lặng xoay người lại. Đôi mắt trong như nước suối nhìn về phía tây nam. Một trận gió cát thổi tới, nàng hơi cúi mặt xuống, đôi lông mày hơi nhíu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như ngọc lộ ra một nét u buồn: "Càng những lúc như thế này thì càng không thể hoảng loạn. Không được vội, phải đến Hà Lô Xuyên gặp đại ca ta đã."
Chiết Tử Du luôn chú ý tới tình báo ở phía tây bắc. Con đường tình báo này được thiết lập để duy trì liên lạc giữa Dương Hạo, Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn, để họ có thể biết đối phương đã đi đâu. Vì đây là chuyện có tính cơ mật rất cao nên nòng cốt tình báo chỉ do "Phi Vũ" phụ trách, Dương Hạo muốn biết tình hình của Chiết Ngự Huân và Dương Sùng Huấn đều là thông qua họ. Cứ như vậy, "Tùy Phong" của Chiết gia và tổ chức tình báo của Kế Tự Đường đã thoát li ra khỏi đội tình báo trung tâm vốn có trong kế hoạch. Đây cũng là nguyên nhân mà Thôi Đại Lang mơ hồ biết được một chút đầu mối khi gỗ đã đóng thành thuyền.
Vì tính cơ mật của đội tình báo trung tâm trong kế hoạch và hiệu quả kịp thời mà Dương Hạo bất kì lúc nào cũng là người nhận được tin tình báo đầu tiên và là người đưa ra phản ứng nhanh nhất. Cơ cấu tình báo "Tùy Phong" của Chiết Tử Du cho dù có cố gắng chú ý nắm bắt tin tức nhanh hơn nữa cũng trở thành "sự hậu Gia Cát Lượng" (tự cho là mình thông minh), chi nên Chiết Tử Du đã đem đội tình báo đặt ở nơi khá rõ ràng. Nếu như nói tin tức mà "Phi Vũ" bây giờ đang dò thám, truyền đạt chính là những tin tình báo có liên quan đến ám chiến thì công việc mà Tùy Phong đang làm chính là thu thập điều tra ở ngoài ánh sáng, ví như như vận chuyển lương thảo, điều động binh lực, bố trí chiến báo khắp nơi, thống kê thương vong...
Đương nhiên, tất cả những điều này đều xoay quanh việc Dương Hạo đang nhử hổ ra khỏi núi hay Lý Quang Duệ bao vây đánh cứu viện, cho nên tiến độ đại chiến như thế nào thì Chiết Tử Du cũng có thể kịp thời hiểu qua tình hình. Chiết Ngự Huân cũng không thể giấu được muội muội và cơ cấu tình báo của mình, cho nên mọi động tĩnh mới nhất đều đã nói rõ ràng cho Chiết Tử Du biết. Nàng biết Hạ châu đã rơi vào tay Dương Hạo, biết Dương Hạo và Chiết Ngự Huân, Dương Sùng Huấn phán đoán Lý Quang Duệ sẽ lui binh tháo chạy về Tuy châu, biết Dương Hạo và đại ca đã chia binh tiến vào lưỡng Xuyên.
Cùng lúc đó, tất cả những viên tình báo mà nàng đã phái chia ra khắp nơi đều lần lượt đưa tin trở về.
Tuy châu thứ sử Lý Phi Lộc án binh bất động, hoàn toàn không có ý định tác chiến tiếp ứng với Lý Quang Duệ.
Binh mã cố thủ ở Thạch châu hiểm yếu hướng tây vực thông sang Trung Nguyên và Hựu châu phía tây Trường Thành có người vãng lai thường xuyên, Hựu châu đã cung cấp một lượng lớn lương thảo khinh trọng cho Thạch châu.
Đoàn lương thực cuối cùng mà Lý Quang Duệ đuổi từ Hạ châu đến Ngân châu sau khi nhận được tin Hạ châu thất thủ vốn phải tăng nhanh hành trình, bạt mạng đuổi sát về Ngân châu theo Lý Quang Duệ, nhưng bây giờ khi đến gần Vô Định Hà lại đột nhiên bỏ không qua sông, ngược lại còn chuyển đến áp sát vào dãy núi duy nhất gần đó, đóng trại ở vùng Ma Vân Lĩnh hiểm yếu nhất.
Thạch châu tuy là một ải binh chỉ cần một người đóng giữ thì cả vạn người không thể khai thông, nhưng đó là với tình hình hậu phương của nó vững chắc không bị phá, còn bây giờ Hạ châu sau lưng Thạch châu đã nằm trong tay Dương Hạo, trước mặt Thạch châu lại là Lân Phủ lưỡng châu, nơi được gọi là vùng hiểm yếu này đã mất đi sự cố thủ vốn có của nó, vậy bọn họ tại sao lại còn phải vận chuyển một lượng lương thực lớn đến thế, để làm ra vẻ kiên thủ?
Đoàn lương thực của Lý Quang Duệ tại sao lại đột nhiên di chuyển đến Ma Vân Lĩnh, có ý đồ gì?
Đủ các lại dấu vết, đằng sau lưng nó hình như có một bàn tay lớn vô hình đang sắp xếp mọi chuyển. Chiết Tử Du theo bản năng, cảm giác được đang có một âm mưu nhắm vào Dương Hạo và đại ca mình đang được hình thành. Nàng muốn lập tức đem lo lắng của mình nói cho họ nghe, nhưng Hà Lô Xuyên, Trọc Luân xuyên là hai yếu địa chiến lượng đang tạm chiếm, bồ câu đưa thư cũng được, phi ưng cũng được, không thể thể thông minh tới mức bay đến được một nơi mà mình chưa từng bố trí điểm thông tấn, cho nên nàng đành phải đích thân đuổi đến, không ngờ vẫn muộn một bước.
Khi Chiết Tử Du đuổi đến được Hà Lô Xuyên thì Chiết Ngự Huân đã nhận được tin tức trước khi nhổ trại của Dương Hạo. Đại quân đã tập kết xong, chuẩn bị khởi hành lên đường rồi. Huynh muội gặp mặt lập tức đã cùng nhau hành quân, trên đường hành quân Chiết Tử Du mới đem những tình báo mà mình nắm được và phân tích của nàng nói cho đại ca nghe, hai huynh muội cả chặng đường suy diễn ra các kế hoạch mà Lý Quang Duệ có thể bày ra, cả đường hành quân vội vã đến Vô Định Hà.
.... Khả liên vô định hà biên cốt, do thị xuân khuê mộng lý nhân. (Một câu thơ cảm thương của người vợ đứng bên bờ Vô Định Hà ngóng chờ chồng đã chết trên chiến trường của nhà thơ đời Đường: Trần Đào)
Nơi Dương Hạo đứng là một tòa cổ thành bị bỏ hoang, thành dựa vào thế núi hình hồ lô, diện tích không lớn. Vách núi làm tường, hướng xuống dưới hơn mười trượng là Vô Định Hà cuồn cuộn sóng. Những căn nhà bằng đất vàng trong thành sớm đã bị sụt lún, chỉ còn chừa lại những bức tường đổ nát, tường thành bằng đất phong hóa tới mức cực kì nghiêm chỉnh. Vừa chạm vào là đất đá cùng rơi xuống. Trong đống đỏ nát có một lượng lớn đồ gốm vỡ nát cùng với xương bò dê. Trước đây rất lâu, nơi đây chắc có lẽ là một chốn phồn hoa, có lẽ chỉ là vì chiến tranh khốc liệt mà tòa thành nhỏ này đã bị biến thành đống đổ nát.
Dương Hạo đứng trên lũy làng bằng đất, nhìn ra xa xa, ở phía đó quân địch đang hừng hực khí thế hình thành một vòng vây dày đặc. Trong lòng lo lắng. Hắn không ngờ rằng Lý Quang Duệ đến lúc chết mà vẫn còn có thể cắn trả lại một miếng như vậy, lại còn cắt một phát độc và cực kì tàn nhẫn. Ai có thể ngờ rằng hắn lại có phách lực lớn như vậy, trong lúc lòng quân đang loạn mà lại dám triển khai một đợt phản kích hoàn mĩ đến vậy? Ai có thể ngờ rằng hắn vì diễn màn kịch này mà đã bỏ hai doanh binh mã làm mồi dụ, ngay cả con trai hắn hắn cũng vứt bỏ?
Như vậy còn có ai có thể hoài nghi dụng ý hắn sẽ thống quân di chuyển đến Tuy châu.
Bây giờ, bố cục mà hắn liên tiếp bố trí đã thành công cắt đứt liên lạc ba góc tam giác giữ Chiết Ngự Huân, Dương Sùng Huấn và Dương Hạo. Dương Sùng Huấn đã bị lôi đến Lạc Đà Lĩnh. Binh lực của Lý Kế Quân lại không hề yếu hơn Dương Sùng Huấn, mà với địa hình phía của Lạc Đà Lĩnh thì không khó gì để thủ quân. Dương Sùng Huấn hao tổn thời gian một ngày một đêm cướp lấy công sự phía tây, đã thành sự sắp đặt vô dụng.
Chiết Ngự Huân bị để lại bờ bắc Vô Định Hà, đợi khi hắn tìm đến được đây thì còn cần phải có một thời gian dài nữa, còn Dương Hạo... Dương Hạo khi thoát ra khỏi vòng vây thì chỉ còn lại sáu nghìn binh mã, còn bốn nghìn binh mã kia chưa chắc đã chết hết, nhưng bất kể là chết trận, bị bắt giữ hay là phân tán đi thì đối với Dương Hạo bây giờ mà nói không có gì khác biệt cả.
Theo như phỏng đoán từ xa thì quân địch có khoảng trên dưới hai vạn, đây chính là đội binh mã rút lui cuối cùng. Đối với Dương Hạo mà nói đâi là đại hạnh, cũng là bất hạnh. Đại hạnh là ở chỗ nếu như tám vạn trong tay Lý Quang Duệ đều ở đây thì nhất định có thể dẫm nát đội quân của hắn thành bùn, người thân của hắn một ngày nào đó đến Vô Định Hà e rằng cũng không thể nhặt được thi thể toàn vẹn của hắn.
Bất hạnh là vì ở đây chỉ có hai vạn người, quân chủ lực của Lý Quang Duệ tất nhiên sẽ ngày đêm hành quân để đuổi về Hạ châu. Nếu như hắn chết ở đây thì Hạ châu còn có thể giữ nổi không? Có lẽ hai vạn binh của Lý Quang Duệ sẽ nuốt chửng đội quân tàn của hắn trước, rồi đi qua sông đối phó với viện binh của Chiết Ngự Huân, lúc đó muốn nhàn tản đi cũng chưa chắc là không thể.
Lý Quang Duệ quả nhiên không phải là một kẻ dễ bị khuất phục, không phải là một kẻ ngu ngốc. Hắn tung hoành tứ thành, làm vương của tây bắc cũng đã ba mươi năm, đến lúc sắp chết vẫn có thể cắn trả. Trận đánh này đánh rất đẹp. Một thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh như Dương Hạo cuối cùng cũng xuất hiện sai lầm, sai lầm xuất hiện tất sẽ phải trả một cái giá đắt. Nhưng, hắn rốt cuộc phải trả bao nhiêu?
Lý Quang Duệ trúng kế của Dương Hạo, kết quả mất Hạ châu, chết mất thứ tử Lý Kế Bổng. Đế quốc tứ thành của hắn hoàn toàn nằm trong tay Dương Hạo. Dương Hạo trúng kế của Lý Quang Duệ, hắn phải trả cái giả như thế nào?
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
25 chương
40 chương
19 chương
85 chương
253 chương
34 chương