Đinh Hạo nghe lời cô gái nói xong không khỏi động dung: "Phủ châu Chiết gia? Nàng là tiểu thư phủ châu chiết gia?" Cái tên Phủ châu Chiết gia, hắn nghe qua không chỉ một lần hai lần. Chiết gia là vân trung vượng tộc, là hậu duệ dân tộc Khương Chiết cao quý, từ thời Đường, thời Ngũ Đại tới Đại Tống, định cư ở Phủ châu, là danh gia vọng tộc qua nhiều Triều đại, Chiết gia kinh doanh ở tây bắc trên ba trăm, căn cơ trong đó không phải cỡ như Đại Tống vừa mới lập quốc mười năm có thể so với được. Ở trong lòng Đinh Hạo, Chiết thị gia tộc cũng giống như một hoàng đế không thành, không nghĩ tới ở nơi này đụng phải người của Phủ châu Chiết gia. Thiếu nữ thản nhiên nói: "Phủ châu Chiết gia là không sai, chẳng qua Chiết gia ở Phủ châu, cho tới nay đã trải qua ba trăm năm, ba trăm năm qua, gia tộc ngày càng khổng lồ, giờ phần lớn chỉ là chi phụ, họ Chiết, cũng không nhất định là Chiết gia tiểu thư." Đinh hạo nghe xong, mới hiểu nàng thuộc Chiết thị gia tộc nhưng chỉ là bàng chi phụ hệ, là một nữ tử nhà nghèo thế nhỏ, nếu không cũng sẽ không ăn mặc giản dị như thế, hơn nữa ngay cả tư cách vào trung thính cũng không có. Nhất thời nghĩ đến thân thế của mình, Đinh Hạo bỗng nhiên nảy sinh cảm giác đồng cảm, liền an ủi nàng: "Thân thế là cha mẹ cấp, không cần phải tự thương hại mình. Tương lai là do chính mình làm lên, chúng ta so với thiên chi kiêu tử quả thật là có cơ sở non kém hơn rất nhiều, nhưng không phải là không có cơ hội, vô luận là Phách châu Đinh gia, hay là phủ châu Chiết gia, khi chưa phát tài tổ tiên họ cùng ta và nàng hôm nay có gì khác nhau đâu?" Chiết cô nương lộ vẻ kinh ngạc, cặp mắt long lanh ở trên mặt hắn lưu chuyển hai vòng, đột nhiên mân miệng cười: "Ân, có chút đạo lý, chẳng qua... Các ngươi là nam nhân mới có cơ hội như vậy thôi, chúng ta là nữ tử, nếu xuất thân không tốt, cũng chỉ có thể gả cho người tốt thì mới có thể thay đổi vận mệnh. Đúng rồi, mới vừa rồi chính là một cơ hội của ngươi đó nha. Đường cô nương mà ngươi nói chuyện khi nãy, nếu ngươi biết thời biết thế ứng biến hợp lý, một khi làm cho nàng vui, trở thành rể hiền Đường gia, còn không phải một bước lên trời sao?" Hai người ngắn ngủn nói mấy câu, liền phi thường hòa hợp, bọn họ thực tự nhiên mà sóng vai nhằm phương hướng về phía đại sảnh mà đi, Đinh Hạo thoải mái cười nói: "Cô nương giễu cợt, nương tử trong mộng của ta phải là một mỹ nữ cái thế, có một ngày, nàng sẽ chân đạp tường vân bảy màu, cưỡi hỏa nhãn Kim Tinh thú tới tìm ta. Ta nghĩ nàng phải thật dịu dàng, cũng không phải giống như nàng kia lỗ mũi hơi nước, miệng phun ra lửa." "Ân?" Chiết cô nương đôi lông mi thanh tú hơi hơi nhích lên, suy nghĩ một lát, đột nhiên bật cười: "Ha ha ha..., coi ngươi kìa, một bụng nghĩ xấu a, ngươi dám đem Đường tiểu thư so sánh với... So sánh với một đầu hỏa nhãn Kim Tinh thú, nếu bị nàng nghe được, ngươi chắc chắn thảm rồi." Đinh Hạo cười nói: "Chẳng lẽ nàng không giống sao? Ta dù cho có nói một chút, nhưng ai sẽ nói cho nàng nghe, chẳng lẽ nàng lại bán đứng ta?" "Đương nhiên sẽ không," Tiểu cô nương cười trộm, ưỡn ngực nói: "Bổn cô nương rất có nghĩa khí a, ngươi cứ yên tâm được rồi, ngươi nói ra câu này, lọt vào tai ta, cho dù đánh chết ta, ta cũng sẽ không nói." "Ân, đánh chết nàng cũng không nói, còn nếu đánh không chết, thì sẽ nói có phải không?" Tiểu cô nương ngẩn ra, lập tức lại cười to một hồi, nụ cười rất giống nam nhân sang sảng đầy sức mạnh, xem ra nàng cũng biết miệng mình khá lớn, vừa mới được Đinh Hạo dùng ánh mắt ra hiệu, liền có chút chú ý, tuy rằng thoải mái cười to, nhưng lại dùng hai tay nhỏ bé che miệng lại, cặp mắt long lanh đảo qua lại, bộ dáng xem ra thập phần đáng yêu. Nàng nhảy chân sáo hai bước đuổi theo Đinh Hạo, dùng khuỷu tay huých hắn một cái, nói: " Nói chuyện cùng với ngươi thật là có ý tứ, ai, ngươi là Đinh gia quản sự, vậy lần này là theo ai tới chúc thọ vậy?" " Ta theo giúp gia Đại tiểu thư a, còn ngươi, ở xa như vậy đến đây, là theo ai tới?" " Ta theo giúp Cửu thúc a... Ách... Cửu ta thúc ở trong phủ Chiết Đại tướng quân chịu trách nhiệm không nhiều, đại thọ Trình Lão thái quân, Chiết gia cũng không có thể thiếu phần lễ nghĩa, cho nên liền phái cửu thúc ta đến tùy lễ. Đang lúc mùa đông, không có chỗ nào tốt để chơi, bởi vì Cửu thúc chiều ta nhất, cho nên ta liền quấn quít lấy thúc ấy theo tới xem náo nhiệt." Nàng nói xong, lén lút liếc mắt nhìn Đinh Hạo một cái, thấy Đinh Hạo thần sắc không chút nghi ngờ, khóe miệng liền khe khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười nhẹ có chút giảo hoạt cùng chút ý tứ nghịch ngợm thích thú. Lúc này trong viện lại đi tới một nữ tử, phía sau đi theo hai thị nữ. Nàng dáng người cao ráo, cử chỉ tao nhã, trên người mặc một chiếc áo choàng, đúng là người đẹp mặc đồ đẹp lại càng tăng thêm vẻ cao quý, đúng là con gái của Từ Tri phủ. Đinh hạo cùng Chiết cô nương đều không nhận biết nàng, Chiết cô nương liền cười nói: "Ngươi xem, nữ tử thanh tao như vậy, dù thế nào cũng không thể xem như hỏa nhãn Kim Tinh thú được a? Nếu ngươi có duyên phận được cô nương như vậy, thì thế nào?" Đinh Hạo lắc đầu nói: "Tài nữ, là về loại tài tử ; mỹ nữ, là thuộc về công tử. Một bên có sắc, một bên có tài, như vậy là hợp nhau quá rồi a. Ta là thân phận gì, mỹ nhân như họa, cho dù lấy về nhà cũng không có thể làm bức tranh mà nhìn được, thân phận của ta như vậy, có lấy một bà vợ về, là phải củi gạo mắm muối mà sống a." Chiết cô nương bất bình nói: "Đinh huynh nói vậy sai rồi, ai nói tài nữ, mỹ nữ chỉ để nhìn? Ngươi đối nữ tử đánh giá có phần bất công, có phải đã bị mỹ nữ, tài nữ đá đít rồi không a." Đinh Hạo bật cười nói: "Ta cũng không phải nói nàng, nàng tức giận làm gì? Ta trái lại còn muốn bị đá kìa, đáng tiếc còn không có cái loại cơ hội này. cái loại nữ tử hoàn mỹ này có lẽ tồn tại, nhưng là dù sao cũng quá ít, đại bộ phận tài nữ tự phụ mình giỏi giang, cự tuyệt người ở ngàn dặm, theo đuổi chính là người cầm, kỳ, thi, họa tâm ý tương thông, nam nhân nếu không ngâm thơ, vẽ tranh, học đòi văn vẻ, ở trong mắt nàng đó là loại cực kì quê mùa, loại người này giống như tiên tử không thuộc nhân gian khói lửa, đem kỹ xảo nho nhỏ lấy lòng của nam nhân thành lừa gạt hết, đem chính mình phòng nghiêm kín thực, sợ bị nam nhân xấu xa lừa gạt, cho nên nữ tử băng tuyết thông minh, không phải là sẽ buồn bực mà chết sao. Về phần mỹ nữ, thiên sinh lệ chất, thuở nhỏ đều được người ta cung phụng nghênh đón, một đám tự cho mình là cao quý, nóng giận thất thường, lúc nào cũng muốn nam nhân phải nói lời ngon ngọt mới yêu thích, muốn được chúng tinh ủng nguyệt, ái mộ phồn hoa náo nhiệt, dễ dàng bị người ta dụ dỗ, lại còn lo lắng nhớ thương, cho nên cổ nhân từng nói phần lớn vưu vật trời sinh này, không yêu kỳ thân, tất yêu kỳ nhân, ( không yêu người ngoài tất yêu bản thân mình) kỳ thật là có đạo lý." Chiết cô nương cả kinh giật mình nói: "Ai nha ai nha, cái người này, nhìn ngươi có vẻ thành thật, tướng mạo xấu xí, không thể tưởng được đối với nữ nhân còn có suy nghĩ lệch lạc như vậy, nhưng dường như... Có thể... Đại khái cũng còn có vài phần đạo lý, ngươi đối nữ nhân thực sự biết rất rõ sao?" Đinh Hạo ha hả cười nói: " Bổn phận thành thật thôi xin miễn, nhưng ta như thế nào lại có tướng mạo xấu xí vậy? Nàng xem xem bên trong viện này, ai so với ta phong lưu tiêu sái hơn chứ?" Tiểu cô nương tức giận nhướng mày, sẵng giọng: "không so ngươi với những người này, ngươi sao không đi so vị Tần công tử vừa rồi chứ?" "Cái này... Khụ khụ, nàng muốn ta tức chết sao, ta không đề cập tới Tần công tử a, chúng ta nên là chính mình thôi, như đã nói vừa nãy, thích mỹ nữ mệt chết đi, thích tài nữ thực phiền, còn thích tài nữ xinh đẹp, thì chẳng phải là vừa phiền vừa mệt sao. Cho nên a, làm người phải tự biết mình ở đâu, nàng nói người thông minh giống như ta, sẽ tự đi tìm phiền toái sao? Ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, muốn kết hôn thê tử, cũng chỉ lấy người có thể chịu khổ, một nữ nhân có thể tự lo cho mình được." "Nga?" Tiểu cô nương hai tay chắp sau lưng, chậm chậm đi qua đi lại trước mặt hắn, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hai tròng mắt hơi hơi giơ lên, trên mặt hiện lên vẻ nhộn nhạo, cười xấu xa nói: "Vậy ngươi về sau nếu gia tài bạc triệu thì sao? Ân?" Nói xong cặp lông mi quyến rũ còn nhẹ nhàng nhíu nhíu. Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chính khí, hiên ngang lẫm liệt nói: "Chẳng lẽ cô nương sẽ không nghe qua câu danh ngôn; quý chọn bạn, phú chọn thê sao?" Tiểu cô nương khẽ gắt một hơi nói: "Ta nhổ vào! Ta chỉ biết, các ngươi là một lũ xú nam nhân a, hừ hừ... Không có một người nào tốt." Đinh Hạo thấy nàng tức giận nghiến răng, bộ dáng càng xinh đẹp, không khỏi cười ha ha. Tiểu cô nương này hoạt bát, sáng sủa, hơn nữa không có một chút tính tình được nuông chiều thái quá, khi cùng nàng vui đùa, nàng cũng sẽ không tức giận, muốn nói nữ nhân bộ dạng xinh đẹp thật sự không tính là gì, tính tình đáng yêu mới được nhiều người thích, còn những nữ nhân tính tình nóng nảy thất thường, Đinh Hạo luôn luôn là kính nhi viễn chi. Tiểu cô nương này thực hiền hòa, cùng nàng nói chuyện phiếm thực làm cho người ta có một loại cảm giác như cây đón gió xuân a. Đinh Ngọc Lạc đi gặp Trình Lão thái quân sở hiến lễ vật, hắn không có việc gì làm, hiếm khi được gặp một Tiểu nha đầu có thể thân thiện như vậy, sau này một người đi Phách Châu, một người đi Phủ Châu, cách xa nhau đâu chỉ ngàn dặm, chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội gặp lại, cho nên Đinh Hạo rất quý trọng duyên phận khó có được này. Hắn thấy trong đình viện người đến người đi, quá mức ồn ào, liền hướng Tiểu cô nương nói chuyện một chút, hai người đứng ở hành lang phơi nắng thái dương, sau đó cười hì hì nói: "Chúng ta làm sao lại thành ra toàn là xú nam nhân vậy, nam nhân có tiền phải đi học hư hỏng mà, đây chính là Tử viết." Tiểu cô nương nhất thời trợn tròn một đôi mắt to, kinh ngạc kêu lên: "Không có khả năng, hắn nói khi nào?" Đinh Hạo chỉ vào chính mình, dào dạt đắc ý nói: "Là Đinh Tử vừa mới viết." "Ngươi... Ngươi là tên lừa gạt...", Tiểu cô nương vừa bực mình vừa buồn cười, nàng oán hận trừng mắt nhìn Đinh Hạo một cái nói: "Bất quá ngươi cũng không nói sai, nam nhân các ngươi a, thật đúng là có tiền liền đi học thói xấu." Đinh Hạo nghiêm trang, ra vẻ đạo mạo nói: "Đinh tử còn có câu tiếp theo phải viết, đó mới chính là vẽ rồng điểm mắt, nàng muốn nghe hay không." Tiểu cô nương nhịn cười nói: "Tốt, bổn cô nương chăm chú lắng nghe." Đinh Hạo hắc hắc cười nói: "Cái câu này chính là nữ nhân học cái xấu thì có tiền." "Nói cho rõ coi, nữ nhân học cái xấu như thế nào... A!" Tiểu cô nương một đôi mắt to xoay tròn, đột nhiên tỉnh ngộ, hai má ngọc tức thì đỏ ửng, nàng khẽ gắt một hơi nói: "Ngươi nha, thật sự là miệng chó không phun ra ngà voi...". Đinh Hạo thở dài, lẩm bẩm nói: "Nếu miệng chó mà phun ra ngà voi, ta đây đã có thể phát tài rồi." Tiểu cô nương hừ nói: "Chờ ngươi giàu to rồi đi học thói xấu sao?" "Hắc hắc, nàng sao biết ta hiện tại chính là người tốt? Nói không chừng trong chốc lát ta liền lừa gạt nàng đi xem tiểu kim ngư..." Tiểu cô nương đang muốn hỏi một chút xem tiểu kim ngư còn có cái điển cố gì, thì thấy Bành lão quản gia đi ra, hướng về chỗ bậc thang họ vừa đứng, hướng xa xa tìm kiếm, không thấy được thân ảnh Đinh Hạo, vừa muốn hô lớn ầm ĩ, nhưng ánh mắt vừa thu lại, lại nhìn thấy hắn đang đứng ở hành lang hạ, cùng một vị hắc y cô nương trò chuyện cả ngày, liền hô: "Hạo ca nhi, lão phu nhân cho mời." Đinh Hạo nghe xong tiếc nuối nhìn vị Chiết cô nương kia nói: "Hôm nay cùng với cô nương trò chuyện với nhau, tại hạ phi thường khoái trá, chỉ mong nàng và ta còn có cơ hội gặp lại." "Ân..." Cô nương nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn hắn chạy đi, bỗng nhiên gọi to một tiếng: "Uy!" Đinh Hạo đã bước lên bậc thang, nghe tiếng quay đầu lại, tiểu cô nương rực rỡ cười, giương giọng nói: "Ngươi nếu ngoài cái miệng ăn nói bậy bạ, còn có một thân bản lĩnh thật sự như trong lời nói, thì ngươi nhất định sẽ không còn là hạ nhân lâu nữa đâu." "Cảm ơn lời chúc của cô nương..." Đinh Hạo chắp tay, theo Bành quản gia đi vào trong sảnh, Chiết cô nương đứng ở hành lang hạ chắp hai tay sau lưng, nhìn bóng dáng hắn, mỉm cười.