Dương Hạo lúc này mới thở phào cất tiếng gọi Bích Túc. Người đó đi lại trong không trung nhảy lên những cây tùng trượt xuống đất, chỉ một lát đã leo đến hàng cây thứ hai. Diệp Chi Toàn càng mở to đôi mắt kinh ngạc nói: "Hắn ta, đó là công phu gì vậy, là thuật ẩn thân sao." Dương Hạo thật không tin được trên thế gian lại có loại công phu vậy, trên đường tới đây hắn đã gặp nhiều người với các đạo thần khác nhau biết được các ảo thuật ẩn thân và đã có tìm hiểu về nó. Nhưng trên đường tới đây một người bị hắn ta và Trúc Vận cô nương truy đuổi, hắn ném trả một viên đạn khói rồi chạy về hướng cây to đằng trước, rồi thần bí biến mất, nhưng cuối cùng vẫn bị Trúc Vận cô nương bắt được. Cách mà người đó chạy chốn có vẻ thần kì nhưng thực ra cũng không có gì là kỳ bí, trước khi ám sát, người đó đã sớm tạo cho mình một lối thoát. Chỗ cái cây đó lợi dụng địa hình địa vật, dưới gốc cây đã đào một cái hang động bên trên lấp đầy cỏ, bên dưới cũng phủ một lớp cỏ. Khi người đó ném đạn khói lợi dụng khói thu hút sự chú ý của quan binh đã nhanh chóng chui vào trong động; sau đó dùng cỏ dại đã chuẩn bị trước phủ lên mặt không để lại dấu vết gì, trong mắt người khác thì người đó thực sự đã biến mất bằng cách ẩn thân. Dương Hạo tin rằng cách mà Bích Túc sử dụng cũng giống như vậy. Hắn mặc bộ y phục màu xám có những đường sọc lại thêm màu sắc của thân cây càng giống và dễ nhầm lẫn. Vì thế khi nhìn nơi hắn biến mất có thể tìm ra một số khe hở. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy như bị phát hiện lập tức quay người tránh đi, chỉ nhìn thấy đằng sau Bích Túc có một chiếc cung lớn. Bích Túc lúc này mặt mũi bẩn thỉu, tóc tai bù xù lại gầy gò giống như người rừng. Nhìn thấy Dương Hạo hắn ta vui vẻ nói: "Đại nhân, cuối cùng người đã trở về, ta đã đợi người từ rất lâu rồi. Bao giờ thì chúng ta đi giết Triệu Quang Nghĩa?" Dương Hạo nhìn hắn ta nghiêm mặt nói: "Bích Túc, người có chắc mình vẫn bình thường đấy chứ." Bích Túc lấy làm lạ hỏi lại: "Chỗ nào không bình thường chứ? Dương Hạo cười lạnh lùng nói: "Ngươi xem vua một nước là kẻ trông coi việc chăn nuôi gia súc hay một người nơi thôn quê hay sao? Thị vệ đại nội hoàng cung đều được bố trí canh gác nghiêm ngặt có thể để ngươi tự do bay nhảy như vậy sao, có thể hành thích hoàng đế thì tuyệt đối không phải là một tên thích khách bình thường. Hãy đợi thuật ẩn thân cuả người luyện thành thục, cung tên ám khí sử dụng thuần thục hãy nói tới,còn nếu không thì chỉ là đi nộp mạng vô ích mà thôi" "Triệu Quang Nghĩa đáng giết không phải vì hắn đưa binh đánh Giang Châu. Chỉ mới bắt đầu cuộc chiến mà xương cốt binh sĩ đã chất thành đống vậy nói chi đến nhân nghĩa, nói đấu tranh để bảo vệ lão bá tánh, chỉ làm liên lụy đến những người vô tội mà thôi, những kẻ như hắn trong thiên hạ nhiều vô số nếu giết thì cũng không thể giết hết được. Hắn đáng chết là ở chỗ không nên nơi không cần dùng vũ lực thì hắn lại dùng vũ lực." Giang Châu là căn cứ cuối cùng dựng cờ khởi nghĩa ở Giang Nam, thành đã mất, Giang Nam cuối cùng cũng đã thất thủ. Dù là muốn đánh nhanh hay là chỉ để khuếch trương thanh thế khiến quân Giang Nam phải khiếp sợ thì không nhất thiết phải thảm sát lão bá tánh vô tội, những người trong tay không tấc sắt phòng thân. Hắn chỉ vì xả tư hận mà làm vậy, chúng ta dĩ nhiên cũng có thể trả tư thù. Nhưng phủ doãn Nam nha ngày xưa nay đã là hoang đế trung nguyên, ắt phải tính đến hậu quả, hắn ta không thể hành động lỗ mãng như vậy." Bích Túc tức giận nói: "Lẽ nào muốn giết hắn cũng phải đợi ngày hoàng đạo sao? Hắn dù có phòng thế nào thì cũng không thể phòng mãi được.Ta không tin là không có cơ hội giết chết hắn" Dương Hạo cũng phẫn lộ nói: "Ngươi hãy nghĩ đi,nếu thất bại chẳng phải là có biết bao huynh đệ của ta và cả chinh ngươi nữa cũng sẽ phải bỏ mạng vô ích, làm vô số người phải chết như vậy để lại tái diễn một thảm kịch tàn khốc ư? Ngươi vì tư thù mà cũng không từ bất kỳ thủ đoạn nào há chẳng phải cũng đê tiện như hắn sao? Thủy Nguyệt trên trời có linh nhìn thấy ngươi mất đi lí trí trở thành con người hèn hạ như Lý Quang Sầm liệu có đau lòng? Ngươi tưởng chỉ luyện được một chút võ công như vậy là có thể giết được hoàng đế ư? Thuật ẩn thân của ngươi học của ai hãy kêu người đó tới gặp ta để ta xem người có thể thao tung được sinh tử của hoàng đế rốt cục là người như thế nào? Hà tất phải ẩn mình nơi hoang sơ cùng tận như vậy." Hắn ta nói tới đây rồi đưa tay rút một mũi tên từ sau vai Bích Túc, lấy tên làm kiếm rồi nắm chắc đuôi kiếm đâm về phía sau. Bóng người gần đó vội bay lên để tránh. Dương Hạo đuổi theo cứ thế người chạy người đuổi. Đến trước một cây tùng cổ, người đó thi triển thân pháp đu người rồi hướng sang bên cạnh để tránh. Dương Hạo chỉ cần vặn cổ tay mũi tên đã nằm gọn trên ngực của người đó. Lúc này Dương Hạo mới quay đầu lại nhìn ngạc nhiên thất giọng nói: "Là cô nương". Người đó chính là Trúc Vận, nàng ta đang vận bộ thanh y. Lúc này mũi tên đang nhằm thẳng vào nơi cao nhất bên ngực trái của nàng, mũi tên đâm hơi sâu. Nếu đây không phải là một mũi tên sắc nhọn thì khung cảnh này sẽ rất dễ làm người ta siêu lòng. Lúc này gương mắt thanh tú của Trúc Vận hơi tái đi vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Đại nhân cả chặng đường người giả ngây dại quả nhiên chỉ là để ẩn mình, nếu sớm biết người kiến thức tinh thông, thân thủ phi phàm như vậy thì ta cần chi phải vất vả như thế chứ?" Dương Hạo mỉm cười thu tay lại rồi đẩy mũi tên đâm thẳng về phía cây tùng:"Thì ra là Trúc Vận cô nương, võ công của cô nương là võ công đạo gia, ân sư Dương Mỗ cũng là chân nhân đạo gia. Ân sư chưa từng tu luyện kỳ môn Đôn Giáp và thuật ngũ hành lại càng không phải là người ngoại đạo, mà công phu của phật giáo và đạo giáo đều rất chú trọng tới việc tu luyện "lục thức", công phu của cô nương vẫn chưa đủ để qua mắt ta" Trúc Vận cô nương tất nhiên đã biết sư phụ của hắn ta là ai, mắt mở to và nói: "Lệnh sư là đại thánh đạo gia, dám múa rìu qua mắt thợ, Trúc Vận thật không biết trời đất gì." Dương Hạo liếc sang phía Bích Túc rồi quay lại hỏi: "Công phu này là cô nương dạy hắn ư?" Trúc Vận trả lời: "Tiểu nữ từ Biện Giang tới để hộ tống đại nhân trên đường đi, lại không hiểu gi về thuật ẩn thân cả làm sao có thể dạy cho hắn chứ". Trúc Vận liếc về phía Bích Túc rồi nói: "Đó là cha ta cùng với Lý Thính Phong đại nhân khi hộ tống Tôn đại nhân về Lô Châu đã nhận ông ấy làm đồ đệ, hôm nay ta chỉ thay mặt cho cha đến để thỉnh giáo chút võ nghệ của sư đệ mà thôi" Dương Hạo tới bên cạnh Bích Túc nói: "Trong người Triệu Quang Nghĩa lúc nào cũng chứa đầy đại chí, tuy những năm gần đây hắn ở Nam Nha nhưng võ nghệ không hề bị giảm sút chỉ là không thể hiện ra bên ngoài mà thôi, võ công của hắn không hề thua kém ta. Nếu có cơ hội hành thích hắn thì đó sẽ là cơ hội duy nhất không có cơ hội thứ hai nữa." Bích Túc hai tay nắm chặt tức giận nói: "Không lẽ chỉ vì hắn đã là hoàng đế có quân lính bảo vệ nhiều mà ta phải từ bỏ việc báo thù hay sao?" Dương Hạo giơ tay vỗ mạnh vào vai hắn ta rồi nói: "Thiên tử một khi phẫn lộ thì máu chảy thành sông. Triệu Quang Nghĩa đáng chết nhưng phải đợi cơ hội chín muồi mới có thể hạ thủ, Thủy Nguyệt trên trời cao đang theo dõi người, cô ấy không muốn ngươi tự làm mình khổ như vậy đâu, hãy kiên nhẫn một chút cơ hội chắc chắn sẽ tới." Bích Túc nhìn Dương Hạo rồi bình tĩnh trở lại, gật mạnh đầu: "Được, đại nhân chưa bao giờ lừa ta, ta tin tưởng người, sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ chín muồi" Dương Hạo vui mừng cười nói: "Ngày mai ta sẽ đi khai bảo thiền viện bái Đạt Thố Hoạt Phật, ngươi đi cùng ta chứ?" "Không, ta phải ở lại đây" Bích Túc nói. Dương Hạo ngắt lời hắn ta: "Ta nghe nói Đạt Thố Hoạt Phật là cao nhân phái mật tông, rất tinh thông thuật "đại thủ ấn". Nghe nói vậy hai mắt Bích Túc sáng lên liền nói: "Vậy ta sẽ đi" Dương Hạo mỉm cười nói: "Vậy được sáng sớm ngày mai ta sẽ tới phủ của ngươi". Hắn nhìn trên dưới Bích Túc một lượt nói: "Phải sửa lại đầu tóc, tắm rửa, thay y phục gọn gàng một chút vì Hoạt Phật là người rất coi trọng lễ nghĩa đấy." Trúc Vận đứng bên cạnh Bích Túc ánh mắt thể hiện cảm thông, vì sau khi tới Lô Châu nàng đã được nghe cha kể về thân thế của vị tiểu đệ này. Vì vậy nàng đã không ngại khổ cực nhanh chóng lên núi thay cha dạy võ công cho hắn, giúp hắn sớm hoàn thành tâm nguyện. Dương Hạo dùng võ thuật để dụ dỗ hắn, dù không có ý định bắt hắn phải thay đổi môn phái nhưng Trúc Vận vẫn cảm thấy không vui. Nhưng khi nhìn thấy hình thù Bích Túc giống như một người hoang vậy, nàng đã thay đổi chủ ý, hãy để hắn ta đến điện đường phật gia nghe giáo huấn, như vậy sẽ giúp hắn hóa giải đi thù hận trong lòng. Nàng bước nhẹ lên phía trước, nhẹ nhàng nói với Bích Túc: "Dù những ngày tiếp theo có như thế nào, đệ cũng không nên tự giày vò mình như thế. Dương thái úy lần này tới đây, trên đường đi bị nhẫn giả Đông Doanh truy sát, nhẫn thuật của bọn chúng tuy không ở mức cao siêu nhưng sử dụng vũ khí và thủ đoạn rất linh hoạt. Trên đường giao thủ với bọn chúng sư tỉ đã lấy được một số vũ khí, cũng có biết đôi chút về cách sư dụng, tỉ sẽ dạy lại cho đệ, sau này đệ sẽ có thể sử dụng chúng thành thạo." Sáng sớm hôm đó, Dương Hạo mặc bộ thường phục có ống tay rộng nhưng rất vừa người,búi tóc và cài chiếc trâm bồ ngọc bích, tinh thần phấn chấn bước ra khỏi phủ. Sau bữa tiệc đặc biệt "bách điểu yến" ngày hôm qua, không biết Dương đại nhân có mở pháp hội công khai không nhưng ngài đã cùng mấy vị hiền thê mở "đại điểu yến" như bữa tiệc để tiếp đãi những nhân sĩ đã bôn ba hàng nghìn dặm khắp tam quốc. Tiếp mấy vị hiền thê ăn uống no, say thỏa mãn việc tư phòng, điều này không thể để cho người ngoài biết được. Tóm lại cô dương bất trường cô âm bất sinh nhìn Dương thái úy khí sắc hồng hào, đầy khí khái ắt nghĩ tối qua ngài đã "nghỉ ngơi" rất tốt. Bá quan văn võ Lô Châu mặc thường phục, dáng vẻ có chút e ngại đang đứng ngoài cửa phủ, Dương Hạo trông thấy bọn liền tiến tới cùng họ bộ hành hướng về phía khai bảo thiền viện, được xây dựng trên ngọn tháp cao nhất của Lô Châu. Dương Hạo biết người hôm nay gặp chính là lãnh tụ tông giáo, người có đức cao vọng trọng. Ở vùng Tây Bắc thế lực tông giáo rất mạnh, bọn họ dựa vào chính quyền vì thế việc truyền bá tông giáo rất thuận lợi, đồng thời có thể sử dụng khả năng kêu gọi sự ủng hộ của vô số tín chúng cho công việc chính quyền. Ở Tây Bắc thế lực tông giáo tuy không bằng của cơ đốc giáo ở phương Tây là có thể vượt qua hoàng quyền nhưng về lực lượng thì ngang bằng nhau. Nếu có được sự nhìn nhận của bọn thì có được lòng dân Tây Bắc, xây dựng căn cứ ở Tạp Hồ. Nhiều dân tộc và thế lực muốn tập trung họ lại nhưng bất kể dựa vào vũ lực hay là cùng chung một mục đích thì đều không thực hiện được điều đó nhưng tôn giáo thì có thể. Đây là ngày thứ hai Dương Hạo về tới Lô Châu. Vì vẫn chưa xây dựng nha khai phủ nên hắn đã đi bái kiến Đạt Thố Hoạt Phật trước.