Vĩnh Khánh thấy hắn không động đậy, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột, nhưng nàng ta cũng biết rằng, Dương Hạo là ngoại thần, không thể dễ dàng tới gần mình được. Nàng ta linh cơ máy động, nảy ra ý hay, tựa hồ như muốn đứng dậy, nhưng giả vờ như hai chân đã bị tê nên đứng không vững, Dương Hạo nắm bắt thời cơ, tiến lên một bước đỡ nàng ta, Vĩnh Khánh công chúa lập tức nói khẽ một câu: "Tìm cơ hội gặp ta!" Chỉ trong thời gian nói câu này, Vương Kế Ân mặc áo gái để tang, giống như một con mèo trắng rón ra rón rén lướt tới. Dương Hạo rụt tay lại, mặt mày u sầu nói: "Công chúa xin nén bi thương, cố gắng bảo trọng ngọc thể." Vương Kế Ân nói khẽ: "Công chúa nếu thân thể không khỏe, xin hãy nghỉ ngơi một chút." Vĩnh Khánh công chúa lắc đầu nói: "Bản công chúa tới điện phía tây điện một chút." Nói xong liền nhẹ nhàng lui sang bên cạnh. Phía cuối điện ở mặt tây là nhà vệ sinh trong cung, các văn võ đại thần, hoàng thân quốc thích túc trực bên linh cữu của hoàng đế nhưng cũng không thể không ăn không uống, không đại tiểu tiện, ai mót quá thì đều tới chỗ ngũ cống tuần hoàn ở phía tây điện để giải quyết. Vương Kế Ân nghe thấy vậy vội vàng lui một bước, Vĩnh Khánh công chúa liền đi về phía tây điện, thủy chung không nhìn Dương Hạo lấy một cái. Dương Hạo vẻ mặt như thường quay về chỗ cũ rồi quỳ xuống, theo tiếng hô của xướng lễ quan mà tế bái, trong lòng thì thầm suy đoán: "Hành tung của công chúa quỷ bí như vậy, muốn lén lút gặp ta để làm gì." Dương Hạo trăm điều không có giải đáp cho tới tận khi Vĩnh Khánh công chúa quay lại vẫn không nghĩ ra được nguyên do trong đó. Một nhà hoàng đế tuy đều sống trong đại nội, nhưng gia đình đế vương quy củ xâm nghiêm, trọng môn điệp hộ, đâu phải là nhà ngói ba phòng, đồ đạc bừa bãi như các hộ gia đình bình thường. Phòng này mà đánh rắm thì phòng ngoài cũng nghe rõ ràng, hại cho các tân tức phụ mới qua cửa đến đánh rắm cũng phải nhịn. Nguyên nhân cái chết của Triệu Khuông Dận Dương Hạo biết rất rõ, nhưng không cho rằng hoàng hậu và công chúa, hoàng tử cũng biết. Cho dù bọn họ có biết thì cũng không có đạo lý lại tìm đến mình, trong mắt người đời, mình có thể tính là người của Nam Nhan. Vĩnh Khánh công chúa quỷ bí như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì. Vĩnh Khánh công chúa thỉnh thoảng lại liếc Dương Hạo một cái, nhưng Dương Hạo thì lại không dám nhìn nàng ta nữa. Hiện giờ người ở trong cung bị Triệu Quang Nghĩa chú ý nhất chính là Dương Hạo, trong bóng tối không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, sao có thể gặp mặt với công chúa được. Vĩnh Khánh công chúa không đoán ra được tâm ý của hắn, trong lòng sốt ruột không thôi nhưng cũng không dám ra hiệu cho hắn nữa. Một lát sau, Tiêu Hải Đào tới góc điện, ra hiệu về phía Dương Hạo. Dương Hạo thấy vậy liền đứng dậy, Tiểu Hải Đào nhỏ giọng nói: "Đại nhân, các thợ lều đã tới rồi." Dương Hạo gật đầu rồi bước ra bên ngoài. Đi tới cửa điện thì Vương Kế Ân không biết từ góc nào chui ra, giả vờ như chẳng may đụng phải Lý Mạnh, gật đầu cúi lưng nói: "Ái chà Đại hồng lư, ngài đi đâu vậy." Dương Hạo gật đầu với hắn rồi hờ hững nói: "Các thợ lều đã tới rồi, bản quan tới thu xếp một chút." "Ồ, tốt tốt. Oản nhi!" Một tiểu hoàng môn từ cạnh cửa điện đứng ra. Vương Kế Ân nói: "Oản nhi hầu hạ Đại hồng lư, trong linh đường công việc rối rắm, không thể thiếu Đại hồng lư được, có việc gì thì ngươi chạy đi truyền báo một tiếng." Dương Hạo cười nhạt một tiếng: "Đứng dậy ra khỏi đại điện. Lúc đó có việc ma chay cưới hỏi gì thì phải dựng lều, mà nghênh đón đưa tiễn thì cũng phải dựng lều, chúc mừng khánh thành cũng phải dựng lều. Lều thường dùng dải lụa màu và cọc gỗ, lá xanh và cờ ngũ sắc trang trí bên trên, trông giống như là cổng chào. Mười lăm tháng giêng, đêm thất tịch, rằm tháng tám, giao thừa mỗi năm cả thành đều kết cổng màu để chúc mừng, cho nên trong thành Biện Lương nghề làm lều màu cực kỳ phát đạt. Dương Hạo khập khiễng tới gặp các thợ lều được chọn vào cung. Tiểu hoàng môn Oản Nhi theo sát một bước cũng không rời. Tới bên ngoài thì thấy một tên thương nhân mắt nhỏ tai nhỏ ở dẫn một đám công tượng mặc tạp dề áo ngắn cầm các loại công cụ đợi ở đó. Tiểu Hải Đào bước nhanh lên trước, nói: "Đại nhân, vị này là Hầu chưởng quỹ, là công đầu nhi của liên hiệp thợ lều này. Hầu chưởng quỹ, vị này chính là Đại hồng lư, còn không mau bước lên tham kiến đi." Tên Hầu chưởng quỹ đó vội vàng bước lên kiến lễ, cười bối rối nói: "Đại hồng lư, đây đều là những thợ lều có tay nghề tốt nhất ở trong thành Đông Kinh, cho dù là dựng một cái lều lớn ba cửa, cửa giữa cho xe qua, hai cửa cho người đi, cũng không cần một búa một cưa, lều được dựng lên bên trên có nóc, hai bên có tường chống, toàn bộ là dùng gỗ mục cọc nhỏ để dựng giá đỡ, bên ngoài buộc lại mà thành. Cọc gỗ không đóng, dựng lều trên đất bằng, không đào lỗ không cắm cọc, toàn bằng vào dây thừng buộc giữ cho cổng chào đứng, gió thổi không đổ người đẩy không lỏng..." Hắn nói liên tục không ngừng, người ngoài không dễ dàng phát diện ra những động tác ảo diệu do tay của hắn làm ra. Dương Hạo thấy vậy mắt hơi sáng lên, hờ hững nói: "Thế thì có gì đâu mà phải khoác lác, đại nội hoàng cung cho phép các ngươi mang búa mang cưa, đào hố khắp nơi chắc? Chính là cần loại thủ nghệ này của các ngươi, cho nên mới mời các ngươi tới. Hầu chưởng quỹ, cần cọc gỗ dài bao nhiêu dày bao nhiêu thì các ngươi ước lượng đi. Ở ngoài cung làm xong rồi sau đó bưng vào dựng lều. Lều này từ nội đình, linh cung dựng ra tới ngọ môn, cho tới cuối ngự nhai. Thời gian rất có hạn, các ngươi định thế nào thì đi làm đi. Bản quan sẽ chỉ chỗ, ngươi nói cho bản quan nghe xem, liệu có bị dột thủng gì không?" Nói xong hắn cũng làm ra động tác không khiến người ta chú ý, khóe mắt hơi hướng sang tên tiểu hoàng môn đang dỏng tai lắng nghe ở bên cạnh. Ánh mắt của Hầu chưởng quỹ hơi sáng lên, gật đầu cúi lưng nói: "Đại hồng lư yên tâm, Đại hồng lư yên tâm. Bọn tiểu nhân tuy chỉ là làm thuê kiếm cơm, nhưng làm việc rất siêng năng. Vải trắng, lụa trắng, sa trắng, những vật hữu ích này trước kia buộc lều đều là do gia chủ đưa ra, bọn tiểu nhân chỉ là hạng kinh doanh nhỏ, không mua được những vật quái trọng như vậy." "Cần cái gì thì hoàng gia sẽ cho ngươi thứ đó. Quay về, bản quan sẽ thương nghị với nương nương và Vương đô tri một chút, sẽ từ trong nội đình chuyển ra, dùng bao nhiêu sẽ không thiếu một thước vải nào của ngươi đâu. Ngươi đi đi." "Vâng vâng." Tên chưởng quỹ đó dạ một tiếng, phất tay một cái, các thợ lều khiêng hoàng gánh rương lục tục đi theo. Một tên thợ gánh đòn gánh, trước sau có một cái rương, cái rương đó lắc lư, góc sắc đụng phải đùi của tiểu hoàng môn Oản nhi đó. Cú va chạm này ngay cả một chút thanh âm cũng không có, nhưng chỗ va chạm lại rất hiểm, đau đến tận xương cốt. Oản nhi gào lên một tiếng, ôm đùi ngã xuống đất, đau đến nỗi co giật trên mặt đất. Hầu chưởng quỹ thấy vậy, kinh hãi xông lên mắng tên thợ đó như tát nước vào mặt: "Đồ chết toi ngươi, đây là địa phương nào ngươi có biết không hả, không cẩn thận là chết đó." "Được rồi." Dương Hạo lạnh lùng quát một tiếng: "Ở chỗ này cũng có thể lớn tiếng hò hét à. Cút mau!" Hắn trợn mắt lên liếc tên tiểu hoàng môn đó, quát: "Oải nhi, ngươi cũng không có mắt à, sao cứ đứng sững ra đó để người ta va phải. Đi sang bên kia nghỉ ngơi đi, khi nào khỏe thì tới nghe lệnh." Oản nhi đau đến nỗi nhòe nhoẹt nước mắt, còn chưa kịp nói gì thì Dương Hạo đã lê cái chân què của hắn khập khiễng bỏ đi rồi. Điện hoàng nghi, ở cửa cung có mấy tượng nhân đang vừa nói vừa đo đạc, Tiêu Hải Đào ở bên cạnh chỉ điểm, dẫu sao thì tang lễ trong cung và tang sự của các bách tính bình thường khác nhau rất nhiều. Về phương diện lễ nghi thì Tiêu Hải Đào so với cái gậy gỗ Dương Hạo thì rõ hơn nhiều. Dương Hạo đứng cách đó không xa ngẩng dầu nhìn họ dựng thang, người thợ đang đo đạc tường cung, khóe miệng cong lên, hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?" Hầu chưởng quỹ đứng ở phía sau vẫn là bộ dạng bỉ ổi đó, nhưng trong mắt lờ mờ lộ ra vẻ tinh minh: "Nhận được phân phó của đại nhân, bọn ta lập tức chuẩn bị. Đại nhân muốn đi đường thủy hay là đi đường bộ, trước tiên về tây hay là tiềm cư trong thành, vì chưa nhận được dặn dò chính xác của đại nhân nên bọn tiểu nhân chỉ đành chuẩn bị tất cả, để đảm bảo không có sơ sót." Hắn nhoẻn miệng cười, nói khẽ: "Trên đường này, có đường sáng, cũng có cống ngầm, mương tối, đào tường khóe vách, quan phủ có giỏi hơn nữa thì cũng không có bản sự thò tay được tới những chỗ đó." Dương Hạo cười ha ha, nói: "Các ngươi trước tiên đi chuẩn bị đi, trốn đi như thế nào thì hiện tại vẫn chưa có manh mối, cũng phải tùy cơ ứng biến, gặp cơ hội thì hành sự. Đúng rồi, ta ở trong cung chỗ nào cũng có tai mắt theo dõi, nhưng ta muốn gặp một nhân vật cực kỳ quan trọng trong nội cung, các ngươi... có cách nào dẫn nàng ta tới gặp ta không." Hầu chưởng quỹ hơi nhíu mày, nói: "Đại nhân, nhân vật trong nội cung e rằng không dễ gặp đâu. Trong cung thực sự là bọn ta không thò tay vào được." Dương Hạo mỉm cười, nói: "Chuyện là ở ngươi, chắc gì đã không nghĩ ra biện pháp. Nội đình cũng phải dựng lều, lát nữa ta dẫn ngươi tới linh đường, trước tiên nhận người đã, kế sách chi tiết thì chúng ta sẽ thương nghị sau." ... Đại sự của hoàng đế, văn võ bá quan luân phiên khóc lóc, túc trực bên linh cữu. Triệu Quang Nghĩa tuy bận đến sứt đầu mẻ trán nhưng ngày nào cũng dẫn đầu khóc lóc. Tới buổi chiều ngày thứ hai, trong cung đâu đâu cũng thấy người kiện sức, các quan nhi được thay vào khóc còn tính là có chút tinh thần. Nhưng Vương Kế Ân thì đến ngay cả di chuyển cũng có chút khó khăn. Từng hòm vải trắng chưa bị nhuộm màu từ trong hậu cung chuyển ra, các công tượng bận rộn làm việc, lều trong nội đình đều được dựng xong, từng chiếc từng chiếc lều dựng thẳng ở đó, trông rất trang nghiêm. Hoàng tử Đức Phương tuổi còn nhỏ nên sớm đã không chịu nổi, được người đưa xuống nghỉ ngơi. Hoàng hậu nương nương và Vĩnh Khánh công chúa thì vẫn trực trước linh cữu, cũng chỉ nghỉ ngơi hai tiếng, ăn chút đồ. Dương Hạo bận rộn một phen rồi quay về đứng ở góc linh đường. Vĩnh Khánh công chúa nhìn lén hắn một cái, Dương Hạo giải vờ ho khan rồi gật đầu. Vĩnh Khánh công chúa lúc trước đã nhận được ám hiệu của hắn, lúc này thấy hắn gật đầu liền lui sang một bên, dẫn hai cung nữ thiếp thân đi về phía tây của điện. Vương Kế Ân đang giám sát cử động văn võ bá quan trong điện, đặc biệt là nhất ngôn nhất hành của Dương Hạo, đối với vị công chúa nhỏ tuổi này thì lại không chú ý. Cái mà hắn để ý là các triều thần có nghi ngờ gì không, có hành động gì không, nhưng ngàn vạn lần không ngờ rằng tiểu công chúa thân ở thâm cung lại có thể biết chân tướng về cái chết của tiên hoàng. Hơn nữa có ý nghĩ viển vông muốn tiếp xúc với ngoại thần. Huống chi nàng ta tới phía tây diện để đi vệ sinh cũng không phải là một lần hai lần, cho nên cũng không để ý. Vĩnh Khánh công chúa dẫn hai cung nữ tâm phúc ra khỏi linh đường, đi về phía tây điện, hai người thợ khênh rương hòm vừa hay từ bên trong bước ra. Vĩnh Khánh công chúa quay đầu lại nhìn một cái, đột nhiên bước nhanh lên trước. Khi song phương đi qua nhau, nắp rương đột nhiên bật mở. Vĩnh Khánh công chúa nghiêng người một cái, liền ngã vào trong rương, nắp rương đóng lại, hai người vẫn bình tĩnh đi về phái trước, hai cung nữ thì như không hề biết gì tiếp tục đi về phía tây điện, cả quá trình chỉ trong nháy mắt, hai nội thị vừa hay vòng qua góc tường đi tới mơ hồ như phát giác ra gì đó. Lều tang đã được dựng ở bên ngoài linh đường, Dương Hạo khập khiễng bước ra chỉ huy. Vương Kế Ân ngáp một cái liếc về về phía Oản nhi ra hiệu, Oản nhi mặt mày đau khổ gật gật đầu, khập khiễng đi theo sau Dương Hạo. Mắt thấy ngoài cửa điện toàn là thợ lều đang vung vung buộc buộc, Oản nhi không dám tới gần, chỉ đứng dưới hành lang giám thị tất cả những người tiếp cận với Dương Hạo. "Bên trên cho cao hơn một chút, đặt thêm mấy mảnh vải trắng lên. Miệng cửa để rộng hơn một chút, phải khênh quan tài của tiên đế ra vào đấy." Dương Hạo ra sức chỉ huy, khập khà khập khiễng đi đi lại lại, bên cạnh cũng không có ai tiếp cận. "Ài, đặt cái rương xuống để bản quan nghỉ chân một chút." Dương Hạo đột nhiên thấy hai người thợ khênh rương tới, liền vội vàng gọi một tiếng, lệnh cho bọn họ đặt rương xuống, đuổi họ ra chỗ khác rồi đặt mông ngồi xuống, bộ dạng mệt mỏi vô cùng. Hắn vừa nhìn các thợ dựng lều, thỉnh thoảng còn cao giọng chỉ điểm mấy câu. Oản nhi nhìn phát chán liền dựa vào cột điện, ngồi lên bậc đá. "Ngươi tránh ra." Dương Hạo đột nhiên cảm giác mông bị người ta dùng tay chọc một cái, không khỏi kinh hãi, âm thầm dịch sang một bên, chỉ thấy trên nắp cái rương đó lộ ra một cái lỗ rộng chừng một thước, một bản tay nhỏ đang rụt lại, sau đó thì lộ ra một gương mặt đang tươi cười. Dương Hạo cúi đầu nhìn một cái rồi lại tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, dùng tay che miệng, làm ra tư thái đang trầm ngâm, khẽ giọng hỏi: "Công chúa có chuyện gì mà muốn gặp Dương mỗ vậy, lại còn bí mật như vậy nữa." Vĩnh Khánh công chúa tức giận nói: "Bản công chúa tất nhiên có lý do không thể không cẩn thận, nhưng ngươi... ngươi tựa hồ so với bản công chúa còn cẩn thận hơn. Đây là... đây là làm cái trò gì vậy." Dương Hạo đâu thể nói ra mình hiện tại là nhân vật được chú ý nhất trong cung, hắn cười khan một tiếng, nói: "Thần cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, công chúa có gì thì xin nói mau đi." Vĩnh Khánh công chúa, cố gắng ổn định lại hô hấp, trầm giọng nói: "Đại hồng lư vốn là một bách tính của Phách châu, tuổi tác như vậy mà trong hai năm đã được liệt vào hàng cửu khanh, có thể là người đầu tiên của bản triều. Không biết Đại hồng lư ăn lộc của vua có chịu là những việc trung thành với vua hay chăng?" Dương Hạo nghe thấy câu nói này, tim liền đập thình thịch, nhưng loại câu hỏi này căn bản là không có câu trả lời nào khác, chỉ đành trơ mắt nói: "Công chúa, thần tuy là xuất thân quân nhân, cũng không được đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu được đại nghĩa quân thần. Quân nghĩa là nhan ái, thân nghĩa là trung thành, phụ nghĩa là hiền hậu, tử nghĩa là hiếu thảo, nhân luân ngũ thuần, quân thần trung nghĩa đứng đầu. Thần nhận được hoàng ân, phát cách đề bạt lên tới chức vụ ngày hôm nay, làm sao mà không cảm niệm ơn vua, hiệu trung với triều đình. Vĩnh Khánh công chúa trong mắt ngấn lệ, nói khẽ: "Tốt, vậy ta hỏi ngươi, hiện tại nếu có người bất trung bất nghĩa, thí quân phạm thượng. Đại hồng lư ngươi sẽ nên làm gì?" "Tự dưng sao công chúa lại hỏi một câu như thế này, chẳng lẽ..." Vĩnh Khánh công chúa thấy hắn không nói gì, giọng nói của chút run rẩy nhắc lại: "Đai hồng lư ngươi nên làm gì?" Dương Hạo cúi đầu nói khẽ: "Thần sẽ thận hết sức để duy trì cương kỷ triều đình." Vĩnh Khánh hỏi dồn: "Nếu người đó... người đó hiện tại một tay che trời, một lời có thể khiến người ta mất mạng, có thể ra lệnh cho người ta phải chết thì sao?" Dương Hạo quyết tâm nói: "Nhờ ơn vua nên Dương Hạo mới có được ngày hôm nay, cho dù phải thịt nát xương tan cũng không thể trơ mắt nhìn ơn vua có vạn nhất gì, trước mặt có loạn thần tặc tử khi quân phạm thượng, thần tự sẽ lấy thân báo đáp, dù chết cũng không hốn hận." "Tốt." Vĩnh Khánh công chúa ừm một tiếng, trên khuôn mặt lộ ra dưới nắp rương đã đẫm lệ: "Đại hồng lư, phụ hoàng của ta đột ngột qua đời thực ra là vì bị gian thần hãm hạn. Gian thần này hiện tại đã soán ngôi đoạt nước, sắp lên ngồi trên bảo tọa chí tôn rồi. Vĩnh Khánh cùng đường bí lối, giờ xin cầu Đại hồng lư trợ giúp, Đại hồng lư ngài có thể tận lòng trung nghĩa của bề tôi mà trừ gian vì nước hay không?" Dương Hạo nghe thấy vậy liền biến sắc, vội vàng ho khan hai tiếng để che giấu: "Chuyện này quá lớn, công chúa có bằng chứng gì không, nhưng ngàn vạn lần không được nói linh tinh đâu đấy." "Bản công chúa không nói linh tinh." Vĩnh Khánh nghẹn ngào nói: "Đại hồng lư có còn nhớ con anh vũ mà bản công chúa cướp từ tay bằng hữu của ngươi không?" "Nhớ." "Con anh vũ đó quen học vẹt, Đại hồng lư cũng tự mình nhìn thấy. Con anh vũ đó từ lúc được bản cung mang về trong cung, một mức thích ban đêm đậu trên trần nhà ở trong cung mà ngủ. Con anh vũ đó khi quay về trong điện của bản công chúa đã học theo giọng điệu của phụ hoang mà hót lớn: "Giờ đã làm đến chí tôn, không ngờ nhị đệ lại giết ta". Thử hỏi nhị đệ trong miệng phụ hoàng ngoài nhị thúc ra thì còn có thể là ai ngữa. Long thể của phụ hoàng trước giờ luôn khỏe mạnh, đêm qua vô duyên vô cớ lại bạo bệnh mà mất. Há chẳng phải là tương ứng với việc này ư. Một con anh vũ, nếu không phải tận tai nghe thấy thì sao có thể bắt chước giọng điệu của phụ hoàng mà nói ra câu này." Dương Hạo biến sắc, nói: "Con anh vũ đó hiện tại ở đâu?" Vĩnh Khánh ai oán nói: "Con anh vũ đó... đã bị nương nương đè dưới chăn mà ngạt chết rồi. Nhưng đại sự lớn như thế này nếu không phải là sự thực thì bản công chúa há lại dám vọng ngôn. Đại hồng lư không tin bản công chúa, muốn tự mình kiểm chứng ư?" Dương Hạo hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Giết rồi thì tốt, giết rồi thì tốt. Con anh vũ đó không chết thì họa lớn bằng trời sẽ ập xuống đó." Vĩnh Khánh công chúa nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: "Đại hồng lư, bản công chúa đã nói ra chân tướng rồi, lại đem tính mạng cả nhà mình giao cho ngươi, ngươi hiện giờ.. sẽ nói sao?" "Cái này..." Dương Hạo hơi do dự, Vĩnh Khánh công chúa lại nghiêm nghị nói: "Đại hồng lư nếu muốn vinh hoa phú quý thì hiện tại có thể tới chỗ tân hoàng đế mà tố cáo. Cái mạng này của Vĩnh Khánh ngươi cứ cầm đi mà dùng, máu của ta sẽ hóa thành tiền trình của ngươi." Dương Hạo vội vàng nói: "Công chúa nói gì vậy, Dương Hạo nếu không có một chút nhân tâm nào thì há lại làm ra loại chuyện này." Vĩnh Khánh vui mừng nói: "Vậy thì Đại hồng lư ngôn hành như một, rửa sạch oan khuất cho phụ hoàng ta. Vĩnh Khánh tất sẽ kết cỏ ngậm vành để báo ân báo đức." Dương Hạo nhìn ra xung quanh, cố gắng bảo trì bộ mặt bình tĩnh, lẩm bẩm: "Công chúa không biết đó thôi, người bảo thần là sao mà rửa sạch oan khuất cho tiên đế được đây. Dương Hạo trong tay không có một binh một tốt, chẳng lẽ phải đi ám sát Tấn vương ư. Tấn vương một thân võ công cao tuyệt, cho dù thần mang lòng quyết tử thì cũng chưa chắc đã giết được ông ta." Vĩnh Khánh công chúa hưng phấn nói: "Đại hồng lư không cần phải lo lắng, bản công chúa sao lại bắt đại nhân đi ám sát tên gian nhân soán vị thí quân đó chứ, Vĩnh Khánh là muốn nhờ đại nhân đi báo tin cho đại ca của ta biết. Đại ca Ngụy vương của ta hiện giờ thống lĩnh đại quân ở bên ngoài, nếu biết được chân tướng sẽ huy sư quay về kinh sư thảo phạt gian thần, dựa vào binh lính trong tay huynh ấy ắt có thể diệt trừ quốc tặc." Vĩnh Khánh nó xong, đôi mắt đang hưng phấn nhìn chằm chằm không chớp vào Dương Hạo, nhưng thấy Dương Hạo mặt đờ đẫn nhìn về phía trước. Nàng ta ngây người, sau đó mới tỉnh ngộ, nói: "Đại hồng lư chặn cơn sóng giữ, lập tức công lao bất thế, đợi khi đại ca ta diệt trừ quốc tặc, lên ngôi hoàng đế tất nhiên sẽ không bạc đãi đại nhân, sẽ phong đại nhân làm tể tướng. À không, sẽ phong đại nhân là quận vương. Lập được công lao bất thế như thế này, phong làm quận vương cũng không phải là quá đáng." Dương Hạo đờ đẫn nói: "Ý tứ của công chúa là, muốn thần đuổi theo đại quân của thiên tuế, nói rõ với hắn chân tướng tiên đế băng hà, sau đó để Ngụy vương thiên tuế thống lĩnh đại quân quay về kinh sư diệt trừ gian nịnh, khôi phục lại chính thống." "Đúng rồi" Dưới nắp rương lộ ra một đôi mắt ngây thơ: "Có gì không đúng à." Dương Hạo hít sâu một hơi, nói: "Thân là Đại hồng lư, lo liệu việc tang lễ cho hoàng đế. Khi tân quân đăng cơ thì phải làm thế nào mới có thể thần không biết quỷ không hay mà rời khỏi Biện Lương đây." Vĩnh Khánh ngớ người. Dương Hạo lại hỏi: "Thần khi gặp Ngụy vương thiên tuế nói với hắn rồi hoàng đế băng hà, người giết vua chính là Tấn vương tiên tuế, em ruột của quan gia. Ngụy vương thiên tuế liệu có tin vi thần không." Vĩnh Khánh lắp bắp nói: "Cái này... thật ra cũng dễ thôi. Hoàng huynh nhận ra bút tích của ta." Dương Hạo ngắt lời nàng ta, nói tiếp: "Ngụy vương thiên tuế cho dù tin vi thần đi chăng nữa, nhưng lúc đó Tấn vương thiên tuế đã đăng cơ xưng đế rồi. Ngụy vương chưa từng lĩnh binh, ở trong quân không có uy vọng gì, hắn muốn thống binh về kinh sư thảo phạt tân quân, chúng tướng trong quân, mười vạn cấm quân liệu có chắc chắn sẽ đi theo Ngụy vương không?" Vĩnh Khánh công chúa lắp bắp hỏi: "Dương... Dương đại nhân... vậy ngài nói xem nên làm thế nào mới tốt." Dương Hạo lắc đầu, im lặng không nói gì: " Ván đã đóng thuyền, một người là Tấn vương theo Triệu Khuông Dận đánh thiên hạ, lại làm phủ doãn Khai Phong mười năm, sớm đã kết giao với văn võ bá quan, thế lực rối rắm phức tạp; một người là một thằng nhóc mới lớn, không có căn cơ, lại thêm Triệu Quang Nghĩa lập tức sắp đăng cơ rồi mà hoàng trưởng tử ngay cả thân phận hoàng trữ cũng không có. Đến thằng ngu cũng biết nên lựa chọn ai, thằng mù cũng biết là hắn không có khả năng trở mình. Cái lắc đầu của hắn khiến khuôn mặt của Vĩnh Khánh công chúa sớm đã trắng bệch như tờ giấy rời xa khỏi miệng rương. Mắt Dương Hạo lại đột nhiên sáng ngời, hắn nhớ tới một chuyện mà khiến tim hắn đập thình thịch. Hắn suy nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói: "Thần... thần có cách truyền tin tức cho Ngụy vương thiên tuế. Còn Ngụy vương có thể điều động quân đội thảo phạt hay không thì thần lại không nắm chắc." Vĩnh Khánh công chúa kích động nắm lấy bàn tay đang đặt trên miệng rương của hắn, nói: "Vậy là được rồi, vậy là được rồi. Ngươi nói xem phải làm thế nào đi." Dương Hạo nhẹ nhàng rụt tay lại, ánh mắt chớp động, chậm rãi nói: "Ý của thần là nên làm thật ổn thỏa. Trước tiên dò xét rõ ý chí của quân đội, nếu quân đội ủng hộ, theo Ngụy vương huy sư thảo nghịch, vậy thì không ngại liều một phen. Nếu quân đội không chịu theo Ngụy vương. Vậy thì, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sự cơ không nên tiết lộ. Công chúa và nương nương, Ngụy vương cũng không đến mức gặp họa sát thân, có thể tạm thời ẩn nhẫn, non xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Vĩnh Khánh công chúa vội vàng nói: "Đại nhân suy nghĩ tất nhiên là chu toàn hơn Vĩnh Khánh, xin đại nhân dạy Vĩnh Khánh ta nên làm như thế nào đi." Dương Hạo chậm rãi nói: "Công chúa trước tiên phải đáp ứng thần ba chuyện." Vĩnh Khánh công chúa vội vàng nói: "Ngài nói đi, nói đi, đừng nói là ba chuyện, cho dù là một vạn chuyện ta cũng đáp ứng ngài." Dương Hạo nói: "Chuyện đầu tiên là nhờ hoàng hậu nương nương viết một phong thư thảo nghịch, hiệu triệu toàn dân thỏa phạt phả nghịch, dùng hoàng ấn của hoàng hậu làm chứng để lấy lòng tin của thiên hạ." "Việc này có thể làm được, nương nương và cha ân nghĩa sâu nặng, hận không được đi theo cha. Chỉ vì lo lắng cho sự an nguy của huynh muội chúng ta nên mới nhận nhục gánh trọng trách, ẩn nhẫn không ra mặt. Đại nhân nếu chịu tương trợ, nương nương nhất định sẽ đáp ứng." "Chuyện thứ hai là xin công chúa tự mình viết một bức thư nhà, đặc biệt viết rõ về chuyện tiên đế ngộ hại, và tình cảnh hiện giờ trong cung của các vị. Thần sẽ đem bức thư này giao cho Ngụy vương xin ngài quyết định. Dù sao nếu Ngụy vương huy sư phạt nghịch, sự an nguy của nương nương và công chúa rất khó được đảm bảo, rốt cuộc là quyết đoán như thế nào, vẫn xin hoàng trưởng tử quyết định." Vĩnh Khánh gật đầu, nói: "Cái này không thành vấn đề, thù giết cha, không đội trời chung. Sự an nguy của bản thân Vĩnh Khánh thì tính là gì. Huống chi đại ca một khi báo thù, hắn sẽ không tùy tiện hạ độc thủ với chúng ta. Sự lợi hại trong đây, đại ca nhất định sẽ nghĩ kỹ càng." Dương Hạo gật đầu, nói: "Chuyện thứ ba là có liên quan tới thần, chuyện này hi vọng vào công chúa." "Ta ư?" Vĩnh Khánh ưỡn ngực lên, mặt hướng vào cái lỗ trên nắp rương, rắn rỏi nói: "Ngươi nói đi, bất kể là chuyện gì, ta cũng sẽ làm." Ba ngày trôi qua, tân đế đăng cơ. Phía linh đường là một mảng trắng xóa, điện Văn Đức thì đã khôi phục bộ dạng tường vàng huy hoàng. Hoàng gia khác hẳn nhà bách tính bình thường, gia sự cũng là quốc sự, tân đế đăng cơ chính là ngày mà cả nước cùng chúc mừng, không được phép trễ nải, cũng không thể để xuất hiện một điềm xui nào. Đại điện đăng cơ vô cùng long trọng, từ nội triều, ngoại triều, cho tới Ngọ môn, ngự nhai, tất cả lều tang đều bỏ khăn trắng, đổi sang vải màu, trang trí màu sắc sặc sỡ, duy có chỗ linh đường là vẫn để tang, các cung nhân mặc áo trắng, đeo khăn trắng tạm thời cũng bị ước thúc ở trong linh đường, trong thời gian đại điển không được đi lại lung tung. Tân đế đăng cơ, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, nguyên lão quan lại, theo hàng mà đứng theo thứ tự mà vào điện, tham bái gửi lễ, trong tiếng hô vạn tuế, Triệu Quang Nghĩa cẩn thận rụt rè đặt mông lên bảo tọa của hoàng đế, trong lòng cuối cùng cũng thấy vững tâm hơn một chút. Hôm nay, vạn người ngắm nhìn, hắn là nhân vật chính duy nhất. Nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của hắn đều là tuân theo ý trời, hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, nhìn quần thần đang quỳ bái dưới ngự giai, hắn chính là thần minh cao cao tại thượng, còn họ là đám kiến hôi nằm dưới chân mình, loại cảm giác này, thực sự là lâng lâng bay bống. Tham bái tân quân đã xong, Lô Đa Tốn, Lữ Dư Khánh, Tiết Cư Chính liền dẫn trung thư, môn hạ, xu viện hai phủ một viện, lục bộ, cửu khanh vào xin bệ hạ đổi niên hiệu. Theo lệ cũ, năm mà tiên hoàng băng hà, niêu hiệu sẽ không thay đổi, hoàng đế tân nhiệm mùng một tháng giêng năm sau mới được lập niên hiệu mới, nhưng nếu vẫn tiếp tục sử dụng niên hiệu cũ, đối với Triệu Quang Nghĩa mà nói, ám ảnh của người anh đã mất sẽ không thể nào xua đi được, đế vị của mình thủy chung không được vững chắc, cho nên hắn cũng mặc kệ lệ cũ, dưới sự gợi ý của hắn, ba tể tướng dẫn bá quan xin lập niên hiệu mới, Triệu Quang Nghĩa sớm đã có chuẩn bị giả về từ chối một phen, sau đó thì đổi niên hiệu thành "Thái bình hưng quốc".. Theo đó, Triệu Quang Nghĩa lại đổi tên của mình. Hắn vốn tên là Triệu Khuông Nghĩa, sau khi Triệu Khuông Dận đăng cơ, thần tử phải tránh tên húy của Hoàng Đế, hắn lại đổi tên thành Triệu Quang Nghĩa, mà hiện giờ tất nhiên không có đạo lý lại lấy lại tên cũ, hắn cũng không muốn lấy lại tên cũ, Triệu Khuông Nghĩa cái tên này luôn khiến hắn không kìm được mà nghĩ tới một danh tự khác đọc nghe cũng na ná. Thế là hắn bí mật mời danh tướng sư trong kinh để nghĩ cho mình một cái tên mới, tên chỉ có một chữ Hạo, sau đó, Triệu Quang Nghĩa liền được gọi là Triệu Hạo. Tống lấy hỏa đức để hưng quốc, cái tên tự Hạo này dưới nhật có hỏa, chính hợp với quốc vận Đại Tống, trong mắt hắn là đại cát đại lợi, tuy nói rằng phong thủy mệnh tướng chung quy có chút hư vọng, nhưng đối với Triệu Quang Nghĩa vội vàng muốn củng cố chính quyền mà nói, phàm là thứ có chút điềm may mắn, hắn hiện tại đều không ngại phiền phức mà làm theo. Lập niên hiệu, danh hiệu xong, sau đó chính là đại xá thiên hạ, ban bố tân chính (chính quyền mới), tân đế hoàng ân to lớn, người trong thiên hạ đều được hưởng mưa móc, trừ những kẻ mắc phải tội chém đầu ra, tất cả tù tội đều được xử trí là được thả hoặc giảm nhẹ hình phạt. Đồng thời, kỳ thi mùa xuân đang được khẩn trương tiến hành, Triệu Quang Nghĩa hạ chỉ, kỳ thi mùa xuân này, mở rộng danh ngạch thủ sĩ, nhân số trúng tuyển mỗi khoa so với mấy chục người trong mỗi kỳ thi thời Thái Tổ hoàng đế thì mở rộng hơn gấp chục, thậm chí là một trăm, đạt tới mấy trăm người, thậm chí là hơn ngàn người, lại quy định rằng từ rày về sau sẽ theo lệ này. Hành động này tất nhiên là giành được sự ủng hộ của người đọc sách thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chỉ cầu được vào quan trường và gia quyến của họ. Khoa cử khảo thí, các tiến sĩ thi đậu cùng khoa xưng hô với nhau là đồng niên, gọi quan chủ khảo và tọa chủ, tọa sư hoặc là ân môn, tự xưng là môn sinh. Như vậy, giữa tân tiến sĩ và quan chủ khảo xây dựng nên một quan hệ thày trò vô cùng đặc thù. Tân tiến sĩ thường coi việc mình trúng tuyển là một loại ân tình của quan chủ khảo đối với mình mà cảm ân *** đức, thế là khoa cử khảo thí trở thành một con đường để quan chủ khảo kết bè kết đảng, xây dựng và bồi dưỡng thế lực của mình, Ngưu Lý đảng thời Đường mạt chính là ví dụ đầu tiên. Triệu Khuông Dận xét thấy việc này, liền dùng đại quyền cuối cùng quyết định thí sinh có được trúng tuyển hay không dời tới tay mình, từ đó mà hình thành khảo thí cấp ba của khoa cử: Điện thí. Hoàng đế trở thành quan chủ khảo cuối cùng, thành ân môn của tất cả tân tiến sĩ, tất cả tân tiến sĩ đều thành học sinh của hoàng đế, đối tượng mà bọn họ cảm ân *** đức chỉ có thể là hoàng đế. Như vậy, hoàng đế liền nắm chặt quyền quyết định thủ sĩ ( người trúng tuyển) của khoa cử trong tay mình. Triệu Quang Nghĩa trắng trợn mở rộng danh ngạch thủ sĩ, lại bổ sung một lượng lớn thành phần chính mới trong đội ngũ quan hoạn, những tiến sĩ này tương lai đều nhậm chức trong quan phủ, vậy chẳng khác nào thoáng chốc đã nắm trong tay đội ngũ quan viên dự bị trung thành với hắn. Thủ đoạn này cực kỳ cao, người hiến kế chính là Tống Kỳ và Mộ Dung Cầu Túy. Lập tức, Triệu Quang Nghĩa liền trắng trợn phong thưởng quần thần. Đảng Tiến, Phan Mỹ, Hô Duyên tán, đám người đang viễn chinh ở bên ngoài tất nhiều đều được phong thưởng, văn võ trong triều cũng không ngoại lệ. Đám người Lô Đa Tốn, Tiết Cư Chính, Lữ Dư Khánh, Trầm Luân, Tào Bân và Sở Chiêu Phụ đều được thăng quan tấn tướng, những người bản thân đã lên tới chức mà không thể lên được nữa thì thăng quan, ban tước, lên chức cho con cháu của bọn họ. Ngoài ra tiến hành dọn dẹp điều tra, một số nguyên lão trọng thần giống như Triệu Phổ, ở trong triều vẫn là thế lực ngầm cực lớn, đều bị hắn hạ từng đạo chiếu thư, chuẩn bị điều tới gần Khai Phong để tiện khống chế.