Nói thực, Đỗ Chân thực là một viên mãnh tướng, nhưng nếu như bàn về dũng mãnh, quân Đường tuyệt đối sẽ không thể so sánh được với quân Tống, thêm nữa sự gia tăng binh lực còn kém xa, tiến vào vòng vây, nhân mã của hắn lập tức bước vào trận chiến gian khổ, bị bên quân Tống giết hại. Đỗ Chân không phá vây ngay lập tức, cho dù sự dũng mãnh của quân Tống, hắn lập tức phá vây chưa chắc đã thành công, nhưng hắn đến thử cũng không dám làm, vì hắn cần tranh thủ thời gian cho tuyến binh mã Trịnh Ngạn Hoa, dù toàn quân bị diệt đi chăng nữa, chỉ cần chủ soái Trịnh Ngạn Hoa có thể hủy được cầu nổi của người Tống thì cũng xứng đáng. Hủy bỏ cầu nổi, người Tống lại muốn vơ vét vật tư để làm cầu mới, lại còn cần thời gian mấy ngày, thời gian vàng bạc mấy ngày ấy, chỉ cần quân Đường nắm bắt được thời cơ cuộc chiến, tập trung các lộ binh mã tấn cong và tiêu diệt thì có thể xóa bỏ quân xâm lược. Mà cái sự tính toán này, bọn họ thậm chí còn không kịp báo cho Kim Lăng, hôm nay quả nhiên đã ứng chiến, là sự bàn bạc của Trịnh Ngạn Hoa và cá nhân hắn, sứ mệnh của họ chỉ như con thiêu thân mà thôi, liều chết lao vào đám lửa hoàn thành sứ mệnh, còn về triều đình có nắm bắt được thời cơ cuộc chiến hay không, thì các quan văn võ trong triều phải tự phán đoán, hoặc là họ sẽ vứt bỏ cái cơ hội khó có được này, vẫn cứ chờ đợi một cách bị động co rút thành trì, nhưng đó đã không phải là chuyện mà hắn có thể hao tâm nữa, hắn là người Đường, là một viên Đường tướng, hắn tự biết thân phận của mình, chết không uổng. Đỗ Chân quyết tâm chết để làm một mồi nhử khi nước gặp nạn, thấy bị chủ lực quân Tống bao vây không sợ hãi, mà hắn còn lấy làm mừng, hắn chỉ huy một bên kháng lại, một bên thì chuyển dời số lượng nhỏ của Triệu Quang Nghĩa, làm ra cái tư thái phá vây, cố gắng lôi kéo quân chủ lực quân Tống, vì chủ soái Trịnh Ngạn Hoa mà chiếm lấy thời gian vàng ngọc. Chiến hạm của Trịnh Ngạn Hoa còn chưa đến bên cầu phao, liền gặp một trận mưa gió rền dữ, mỗi chiến hạm đều bị cắm đầy tên, chưa giao chiến mà đã thiệt nhân mã, lập tức có mấy chục hỏa thuyền phong tỏa mặt sông đại giang, đánh tới chiến hạm không hề nể nang. "Tướng quân sớm đã có sự chuẩn bị!" Trịnh Ngạn Hoa giật mình, lập tức nhìn về phía cột buồm xa xa rồi lại quay về phía binh sĩ hô: "Đã phát hiện ra quân Tống, tướng quân Đỗ Chân đã bị bao vây". Mặt Trịnh Ngạn Hoa biến sắc, tập kích bất ngờ, tập kích bất ngờ, công kích chưa có chuẩn bị mới gọi là tập kích bất ngờ, không thể ngờ kế giương đông kích tây này lại dễ dàng bị quân Tống phá được, xem ra, quân Tống sớm đã đoán được sự đến của hắn, hắn còn có thể đắc thủ sao? Trong lòng tràn ngập hi vọng mình có thể dựa vào kỳ quân mà có được kết quả kỳ diệu, thật không ngờ Triệu tiết độ lại bị rơi vào nơi đáng hối hận, nhìn thấy hỏa thuyền lái tới bị thu, rồi hàng loạt tiếng hò reo ầm ĩ của người Tống càng ngày càng gần hắn, Triệu đại tướng quân quả nhiên đưa ra quyết định: "Đi!" Một mũi tên chưa được bắn ra, vài huynh đệ đồng đội lấy tính mạng làm mồi nhử và Triệu tướng quân tung hoành đại giang giỏi thủy chiến đã tiền đội biến thành hậu đội, hậu đội biến thành tiền đội, dựa vào tốc độ vô địch, triển khai thủy quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh của hắn rat rước mặt quân Tống, sự cao siêu của việc điều khiển thuyền, trước khi hai quân giao đấu, họ bỏ trốn mất dạng. Dương Hạo và Nghiêu Lưu bất chấp khó khăn chỉ huy cấm quân chiến sĩ đã từng được huấn luyện vội vàng và sơ lược biết cách điều khiển thuyền, một nửa lưu động nhờ vào lực nước Trường Giang, đi từ từ tiến về phía quân địch, do tốc độ thuyền chậm, các binh sĩ dùng lực ở hai bả vai dùng để gõ trống trận, tiếng trống gõ vang, sau đó họ thấy quân địch đến trước mặt và kỹ thuật điều khiển thuyền thành thạo liền xoay thuyền lại, sau đó lướt trên mặt nước như bay, nhanh đến mức chúng muốn đuổi cũng chẳng thể đuổi được. Đội quân như vậy, làm sao có thể thất bại! Dương Hạo thầm than thở, hắn giờ đã hiểu, sự nhanh và mạnh của con bướm nhỏ đập cánh, thế giới này đã có sự thay đổi rất mạnh mẽ, sự thay đổi này đã đủ để ảnh hưởng tới rất nhiều đại sự của lịch sử, nhưng có vài thứ không phải hắn có thể thay đổi được, thực lực quân sự, cục diện chính trị, nhân tính,…… Quân Đường nhiều năm gom góp, một quốc chúa đùa gió trêu trăng, trước mặt quân Tống, căn bản chẳng có sức mà kháng lại, vị tướng như Lâm Hổ Tử vẫn còn sống thì đã không ra nông nỗi này, song giờ hắn chẳng qua kéo dài vài ngày, để Đường Quốc kéo dài hơi tàn vài ngày, chẳng có ai giúp được Lý Dục, đến thần Phật cũng đành bất lực. Đỗ Chân toàn thân nhuốm máu đứng ở trên cao nhìn xuống phía Thái Thạch cơ, nhìn về phía cột buồm di động, đã hiểu được kế hoạch tập kích đánh úp bị thất bại, nhân mã của Triệu soái bị hủy nhanh như vậy, sợ…sợ rằng chúng căn bản chưa từng giao đấu với quân Tống, hắn trở thành một binh tốt vô dụng bỏ đi, tất cả những cái đã có hy sinh hết sạch. Đỗ Chân buồn bã, tình hình giờ hắn báo quốc, chỉ có thể một đường sinh nào đó cấp dưới thề sống chết, Đỗ Chân dẫn thân binh vệ đội đến ngăn chặn đường lui của Triệu Quang Nghĩa, vì các huynh đệ đồng chí mà giành lấy con đường sống, hắn dùng máu thét ra lệnh lập tức phá vây, còn mình thì dẫn thân binh vệ đội thắt cổ phải trái, đảm bảo lỗ thủng sẽ không bị quân Tống lấp kín. Triệu Quang Nghĩa phân một nửa quân để Dương Hạo dẫn binh, kết quả cuộc ẩu đả liều chết của Đỗ Chân bị hắn phá ra một lỗ thủng, không khỏi vừa giận vừa sợ, Triệu Quang Nghĩa cũng không kiềm chế được, lập tức mặc giáp lao vào đoàn chiến, cầm lấy một cây côn thép, lao về phía Đỗ Chân, thân binh bên cạnh sợ hắn gặp nguy hiểm vội bảo vệ bên cạnh hắn, Triệu Quang Nghĩa cầm thanh côn khí thế hừng hực, đằng đằng sát khí lao đến. Máu nhuốm đỏ chiến bào của Đỗ Chân, tay cầm cây thương, máu tươi chảy theo cây thương, đang cố gắng ngăn cản sự tấn công mãnh liệt của quân Tống, Triệu Quang Nghĩa đến, hét lớn một tiếng, tay cầm côn thép vung mạnh về phía Đỗ Chân. Đỗ Chân còn chưa kịp nhìn xem đó là ai thì nghe thấy một tiếng sét đánh ngang tai, tiếng côn đập trúng vào đầu, Đỗ Chân lập tức giơ vai lên chặn ngang hét: "Khai". Tiếng "Keng" phát ra, thương côn tương giao, trường thương hơi cong, sau đó lại thẳng lại, hai vai Đỗ Chân run rẩy, bàn tay cũng run lên, không khỏi thầm giật mình: "Tên này là tên nào, côn mạnh quá". Chiếc côn kia văng ra, đại hán mặc giáp cầm côn xoay người, đứng ở phía không xa mượn thế lại tiếp tục đánh xuống, không để cho hắn có thời gian thở, trước sau phải trái Đỗ Chân toàn là người, muốn xê dịch cũng khó, đại thương không kịp đánh trả lại quân địch, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể đưa ngang cây thương ra đỡ. "Haiizzzz". Côn thứ nhất vừa đỡ được thì côn thứ ba lại bổ tới, chỉ nghe thấy tiếng "Răng rắc", đại thương trong tay Đỗ Chân không ngăn được lực cực mạnh từ cây côn thép bổ tới, thương gãy, tiếng côn giáng mạnh bổ vào đầu Đỗ Chân, máu tươi tóe ra, cây côn của Triệu Quang Nghĩa dường như bổ một mạch xuống dưới bụng. Triệu Quang Nghĩa thu côn lại, nhìn đám quân Đường bỏ chạy, gằn giọng hét lớn: "Năm vạn giết một vạn, còn để chúng bao vây, bổn vương còn mặt mũi gì nữa? Đuổi theo!" **** Dương Hạo thu thập tình hình của Thái Thạch cơ, dặn dò các thủ tướng men theo sông lập trạm canh gác ngoài ba mươi dặm, lúc này mới huy quân đến giúp Triệu Quang Nghĩa, đợi hắn đến, Triệu Quang Nghĩa đã đích thân dẫn đại quân đuổi theo giết quân Đường, bộ đội đến sau thu dọn chiến trường, Dương Hạo hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra, lập tức đuổi theo hướng Triệu Quang Nghĩa. Quân Đường tháo chạy về phía thành Đương Đồ gần đó, Đương Đồ là một tòa thành nhỏ, không có đại quân bảo vệ xung quanh, đợi họ chạy đến Đương Đồ, thấy truy binh vẫn bám riết không tha. Tòa thành nhỏ không chống lại được, nên lại phải liều mạng bỏ chạy, quân Tống lao vào thành, bắt đầu cuộc đánh giết mới. Khi Dương Hạo đuổi đến nơi, chỉ thấy lửa chiến hừng hực trong thành, gian dâm, bắt người cướp của, người dân bị giết trong tay không có mảnh vũ khí đâu đâu cũng thấy, binh sĩ bị giết thậm chí đến cái chùa chiền cũng không bỏ qua. Tuy nói người Tống tín Phật khá đông, nhưng người không tín Phật cũng có. Trước đây Sài Thế Tông diệt Phật, lệnh phá hủy các pho tượng Phật, các sư tăng hoàn tục giờ rất nhiều đã làm quân quan hạ cấp trong quân, họ bất kính thần minh, lâm nguy mang theo đồ châu báu trốn vào trong chùa miếu, dân chúng coi chùa miếu ấy thành nơi bảo vệ cũng bị cướp bóc trắng trơn, cô gái nào có chút nhan sắc cũng bị cưỡng trước Phật đường. Dương Hạo vừa kinh ngạc vừa tức giận, thấy binh sĩ như bọn thổ phỉ, làm các nơi tan tác, muốn ngăn lại cũng không đủ sức, đành tức giận lao đi tìm Triệu Quang Nghĩa. Khi Dương Hạo gặp Triệu Quang Nghĩa, phẫn nộ bẩm: "Thiên Tuế, vương sư quân Tống ta tới Giang Nam, tên cần thảo phạt là Đường chúa, còn dân chúng kia, vài ngày nữa cũng sẽ trở thành con dân Đại Tống cả, sao lại để binh như đám thổ phỉ, tùy tiện bắt người cướp của thế kia". Triệu Quang Nghĩa không cho là đúng, mỉm cười nói: "Bổn vương đã sớm hẹn với tam quân, nếu tam quân dũng mãnh tấn công, được một thành thì có thể bắt người cướp của, giờ quân ta phá được Thái Thạch cơ, diệt được Đỗ Chân sở bộ, ai nấy đều thiện chiến không sợ chết, ta nên khao thưởng chứ, bổn vương há có thể thất tín với tam quân?" "Thiên Tuế, thảo phạt Đường Quốc, dân chúng nào có tội tình gì, nhìn thấy bọn họ phải chịu oan ức, Thiên Tuế cũng chịu được sao?" Triệu Quang Nghĩa cười ha ha nói: "Hiền thì không nắm binh, mà chẳng lẽ không quan tâm đến tài của. Dương tả sứ há có thể có lòng dạ đàn bà như vậy? Thê thiếp ngươi chết thảm ở Đường Quốc, lẽ nào không hận bọn Đường, sao lại xin tha mạng thay chúng vậy?" Dương Hạo chắp tay nói: "Dương Hạo có hận, song không muốn tội tình đến với dân chúng vô tội, nếu binh sĩ mà như thổ phỉ, mất đi niềm tin của con dân Giang Nam, quân dân Giang Nam khó bảo đảm không dẫm vào vết xe đổ của người Thục. Mất đi thành an dân, quân kỷ nghiêm minh, thì sao có thể lấy được lòng dân?" Triệu Quang Nghĩa dung túng cho bộ đội sở thuộc, còn khích lệ tam quân thề sống chết cống hiến, cũng là có ý tự làm ô nhục, đồng thời quân quyền trong tay, chiến công của bản thân nhuốm tì vết, đây là quyết định sớm định ra ở bờ tây Trường Giang, lời khuyên của Dương Hạo đương nhiên là không có tác dụng gì. Nhưng hắn giờ vô cùng nể trọng Dương Hạo, kế giương đông kích tây của người Đường bị phá công là ở Dương Hạo, hắn cũng không muốn chỉ biết mình, mục đích hiện giờ đã đạt được, hắn cười tỏ vẻ biết thời biết thế nói: "Nếu trong thành không gặp chống cự, bổn vương còn cần phải hạ lệnh giết hại dân trong thành ư, Dương tả sứ có tấm lòng nhân hậu, song không thích hợp là người dẫn binh, thôi, bổn vương nể tình ngươi, thu binh là được chứ". Quân Tống tuy khi đánh cướp như thổ phỉ, nhưng cuối cùng quân đội cũng có quân kỷ nghiêm minh, gọi một tiếng lập tức về đội, Dương Hạo dẫn người dập tắt ngọn nửa ở các nơi trong thành, sau đó mang theo thân binh đi vòng xem nơi này một lượt, thấy Bích Túc và Thủy Nguyệt tiểu sư thái đã không còn ở đó, lúc này mới yên tâm. Dắt ngựa quay trở về, nhìn thấy khắp nơi bị phá, chiến hỏa la liệt, Dương Hạo không khỏi tức giận, nhưng cũng không biết làm thế nào. Cùng với chiến loạn, tai ương đều là dân chúng chịu, cái gọi là nhân nghĩa chỉ tồn tại ở trong thần thoại sách sử. Cái gọi là sự khác biệt giữa vương giả và quân đội khác cũng có ít thôi, lúc đó kiêu căng, dân chúng thường chịu sự chỉ huy của mình. Dương Hạo bùi ngùi thở dài: "Một ngày kia ta là soái thống binh cũng sẽ thạo thành sự lưu lạc của vô số người sao?" "Nhưng ý chỉ của thống soái, phá bỏ chiến thời, xây lại sau chiến tranh có ảnh hưởng rất lớn. Cái gọi là không phá mà xây, máy móc chiến tranh nắm trong tay ta, còn hơn rất nhiều những cái có trong tay Lý Thị. Nếu không thể từ chối sứ mệnh lịch sử này, ta sẽ thử đi đón nhận nó. Trận chiến Giang Nam này, là binh lính khó ta thống binh trước, cũng sau chẳng mấy thời gian, ta sẽ đích thân ra trận, cầm cung, cưỡi ngựa, dấy lên chiến trận ở tây bắc, hoặc là, ta sẽ trở thành một kẻ bại trận, hoặc là sẽ trở thành vương tể tây bắc. Chiến công, hậu nhân bình luận, lịch sử sẽ viết tên ta vào sử sách hay không đây?" ********* "Sau trận chiến này, ta sẽ ghi danh sử sách!" Triệu Quang Nghĩa ghìm cương ngựa, đắc ý nhìn bờ sông đối diện. Cục diện đang phát triển có lợi cho bên quân Tống, Võ Ninh Khiêm đô giam nhân mã Hoàng Châu lục tục qua sông, tấn công chiếm Phàn sơn trại; hành doanh tả sương chiến trạo đô giam điền Khâm Tộ dẫn quân phá Lật Thủy( thuộc Giang Tô – TốNG QUốC), tấn công quân Nam Đường, giết đô thống Lý Hùng, mà Triệu Quang Nghĩa thì đích thân dẫn chủ lực lao tới Kim Lăng, sau đó Tào Bân kịp thời đuổi tới phối hợp với Triệu Quang Nghĩa. Lý Dục vội vàng triệu tập thủy quân hơn mười vạn người trên sông Tần Hoài, dựa vào thành Giang Ninh để lập thế trận phòng thủ, đúng, phòng thủ vẫn là phòng thủ. Triệu Quang Nghĩa hăng hái đối diện với đối thủ xác định mình trong một cái vòng không thể vượt qua, trận này đánh thoải mái vô cùng. Triệu Quang Nghĩa ghìm ngựa đứng ở bờ sông, bên cạnh là giáp sĩ san sát, phía sau là quân đội đông nghìn nghịt. Bờ đối diện, quân Đường sẵn sàng chờ đón quân địch, đội hình san sát nhau đang ở tiền quân tiến hành điều động, như mạch nước ngầm lưu động. Song phương có mấy chục vạn quân, song lại lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân vang lên, tiếng trống khiến lòng họ chợt động, không khí bị áp lực ở quân mã, bộ quân và thủy quân Tống, đại quân hai bờ sông lưu động. Dương Hạo cưỡi trên yên ngựa, lặng lẽ nhìn cục diện đôi bờ. Hắn qua một lượt thấy cục diện mấy chục vạn đại binh ở bờ đối diện, lần đó, song phương đều đã sẵn sàng, thống soái tam quân là nhất đế nhất hậu, giờ bên cạnh hắn hoặc sẽ nhận Hoàng đế của Tống Quốc, mà Hoàng đế bờ đối diện vẫn tránh ở trong đại viện thâm cung thành Kim Lăng không lộ diện, nhưng mà khí thế lần này căng thẳng vì đây là cuộc chiến then chốt của vệ quốc và diệt quốc. Lần đó, hắn là một vị khách; Lần này, hắn là người xem, lần sau thì sao đây? Tào Bân và Lý Hán Quỳnh đang một tả một hữu, điều động thủy binh, như một mỏ cặp, kìm chặt quân Đường, sau khi họ lay động trận thế quân Đường, Triệu Quang Nghĩa sẽ có thẻ phát động tổng tấn công, vừa mới phá hủy mười vạn đại quân, nhưng Triệu Quang Nghĩa không thích cách đánh này, giờ, người người theo dõi, hắn là thống soái tam quân, lẽ ra nhất mã đương tiến, há có thể bị người ta đoạt mất danh dự? Hắn từ từ giơ roi ngựa lên, tam quân nín thở nhìn theo động tác của chủ soái, Triệu Quang Nghĩa vung roi giục ngựa, hét lớn: "Toàn quân, tấn công!" Câu vừa nói, chiến mã tiến về nước sông phía trước. Dũng sĩ trái phải ngẩn người, lần lượt giục ngựa xông về phía trước, hò la phi về phía nước, mùa đông rét buốt lao vào nước để tấn công, thủy sư điều binh thấy chủ soái phát động, bất chấp trận hình tấn công có lợi nhất, lập tức tập trung vào chiến đấu. Triệu Quang Nghĩa lớn tiếng dọa người, làm tam quân Đường Quốc khiếp sợ, chúng vọi vàng phản lại. Kim Lăng bảo vệ chiến, phát hỏa rồi. Trận chiến này rốt cuộc thắng thế nào, người trong cục diện không thể nhìn rõ, Dương Hạo chỉ là bị động theo bên cạnh Triệu Quang Nghĩa, thúc ngựa, qua sông, trận địa địch, Triệu Quang Nghĩa dùng kiếm của hắn chém quân địch nghênh diện, tay cầm côn thép, sát khí đằng đằng đích thân lao về phía quân địch, tiếng chém giết, toát mồ hôi ra toàn chiến giáp, khi nghe thấy tiếng hét: "Người bắc rất mạnh, không thể địch lại được, mau lui, trở lại vị trí thủ thành!" Tiếng hét inh tai nhức óc, quân Đường lập tức binh bại như núi đổ, quân Tống được họ cuốn theo, vừa đuổi vừa giết, sau khi vô số tử thi quân Đường nằm xuống, tàn binh thì rút vào trong thành, thế là…quân Tống thắng. Hoàng Phủ Kế Huân cũng không biết quân Đường bại như thế nào, hắn quăng mũ cởi giáp trốn vào trong thành, kinh hồn bạt vía ngồi ở ghế, một lúc sau mới hoàn hồn. Hắn quan thần vệ thống quân đô chỉ huy sứ là đại tướng của Đường Quốc, nhưng hắn chưa bao giờ khuếch trương thanh thế, trong vạn mã thiên quân, mỗi một sự mãnh liệt đều mất đi vô số tính mạng, giống như nhành hoa bị chặt đứt. Hắn được thân binh liều mạng che chở, trong mắt hắn tràn ngập bóng hình của quân Tống, tai dường như còn nghe được tiếng la hét của quân Tống, cuối cùng, hắn cảm thấy không thể đánh tiếp được nữa, nếu có đánh tiếp thì quân bảo vệ Kim Lăng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, hắn nhất định phải làm được gì đó cho triều đình, thế là hắn hét lớn: "Người bắc mạnh lắm, không địch lại được…" Sự thực đã chứng minh hắn đúng, quân Đường quả nhiên đã bị đánh bại. ***** Đêm đến gió bắc mang theo luồng không khí lạnh tràn vào toàn thành Kim Lăng. Trong cung của Lý Dục, nội thị, quan nhân bước đi lại vội vàng, vẻ mặt vô cùng lo lắng, tin tức về mười vạn đại quân đã bị bại họ đã biết, Lý Dục ngồi đần ra ở trên ghế, tay buông thõng, lạnh ngắt. Hơn mười vạn đại quân tham chiến bị rơi vào kết cục ấy, hắn đâu phải có trái tim băng giá. Quân cảm tử chết ở chiến trường, Lý Dục đến giờ vẫn chưa hiểu mười mấy vạn đại quân sao lại bại được, lẽ nào trời trừng phạt mình? Nếu không, mười mấy vạn đại quân sao có thể bại một cách dễ dàng như vậy? Tiểu sư phụ thần thông quảng đại tại sao lại không cáo mà từ biệt? Lý Dục đăm chiêu, vẻ mặt vô cùng khó coi. "Bệ hạ, Trần Kiều, Từ Huyễn cầu kiến". "Mau, mau mời vào". Lý Dục giật mình, giờ nếu như có ai đó hiến kế, hắn chắc chắn sẽ nghe theo. Trần Kiều vừa gặp Lý Dục, phẫn nộ nói: "Bệ hạ, hôm nay quân ta thảm bại, thần vệ quân đô chỉ huy Hoàng Phủ Kế Huân lâm trận bỏ chạy, khiến nhuệ khí tam quân bị mất sạch, bệ hạ không trảm tên này để lấy lại nghiêm pháp, thì ý chí tam quân sẽ mất, không thể chiến đấu được nữa". "Lý Dục giật mình nói: "Cái gì? Hoàng Phủ Kế Huân? Hoàng Phủ Kế Huân thẳng thắn vậy, sao…sao lại…?" Trần Kiều tức giận giậm chân nói: "Bệ hạ, Hoàng Phủ Kế Huân chỉ có trung dũng một nửa thôi, hơn mười vạn đại quân bối thành, tấn công cái là quân Tống phải tan rã". Trần kiều thuật lại chuyện Hoàng Phủ Kế Huân lâm trận cởi giáp và câu nói "người bắc mạnh lắm, không thể địch lại" cho Lý Dục nghe, rồi lại nói tiếp: "Hắn còn xứng đáng là thần vệ quân chỉ huy sứ Trịnh Bất Phàm nói với thần rằng, khi đó hắn đứng gần bên trái Hoàng Phủ Kế Huân, Hoàng Phủ Kế Huân nói vậy xong liền quay đầu bỏ chạy, tam quân mất đi nhuệ khí, thất bại thảm hại. Trịnh tướng quân còn nói, Hoàng Phủ Kế Huân sợ hãi quân Tống, nói là người Tống không thể địch lại nổi, khi nghe tin quân ta bị bại, còn nói là "người bắc mạnh lắm, ngoài người Đường ta có thẻ địch lại, giờ thì sao? Hắn là thần vệ quân đô chỉ huy sứ, chủ tướng oai phong vô cùng, chưa chiến đã nghĩ đến bại, quân ta sao lại bại chứ? Chiến bại ngày hôm nay, Trịnh tướng quân đi gặp Hoàng Phủ Kế Huân, nói quân Tống có chiến thắng mới, binh lính kiêu ngạo vô cùng, tất sẽ sơ hở phòng bị, binh sĩ cảm tử có thể đêm hôm tập kích doanh trại địch, không ngờ Hoàng Phủ Kế Huân nghe vậy sợ hãi, phản đối và quát Triệu tướng quân, Triệu tướng quân hơi cãi lại, hắn bèn thẹn quá thành giận, trách Triệu Bất Phàm làm nhiễu loạn lòng dân, lệnh thân binh trói hắn lại, quất cho vài roi, Trịnh tướng quân vô cùng phẫn nộ, lúc này mới đi báo với thần, nếu không…thần cũng giống như Bệ hạ, chẳng hay biết gì". Lý Dục nghe vậy tức giận run người, không kiềm chế được quát: "Người đâu, người đâu, nhanh chóng đưa Hoàng Phủ Kế Huân lại đây chịu tội! Lập tức cho hắn vào ngục!" Nội thị vội chạy đi truyền chỉ, Lý Dục nói xong ngồi sụp xuống ghế, lẩm bẩm: "Giờ…quân Tống đã hưu binh Kim Lăng, Trẫm…Trẫm phải làm gì đây?" Từ Huyễn liền an ủi nói: "Bệ hạ, các châu phủ được triều đình ta cai quản, mười vạn thủy quân Hồ Khẩu không bị đả thương, tuy sự việc xảy ra thế này, chưa chắc đã không có cách giải quyết, bệ hạ chớ nên nổi giận". Lý Dục trừng mắt nói: Tình hình hiện nay, Trẫm có thể làm được gì chứ?" Trần Kiều nói: "Thần và Từ đại nhân đã bàn bạc với nhau, thần cho rằng, bệ hạ đã diệt trừ gian nịnh, quân dũng mãnh thiện chiến, quân thủ thành trì, binh sĩ không đủ sao, có thể đưa thanh niên trai tráng tập trung lại thủ thành; Đồng thời phái người phá vây ra, viện trợ cho mười vạn đại quân Hồ Khẩu, thêm nữa hạ thánh chỉ, kêu gọi các châu phủ giúp đỡ, nội ngoại hợp tác, cái nguy của người Tống chưa chắc đã không giải được". Lý Dục tuyệt vọng nói: "Triệu Quang Nghĩa giương giương mắt hổ dưới thành, hắn há có thể để Trẫm phòng bị?" Từ Huyễn bước đi thong thả, thản nhiên nói: "Thần nguyện vì bệ hạ mà làm sứ giả, kéo dài thời gian bên quân Tống". "Từ Huyễn? Không gặp, nếu cần bổn vương hưu binh, ngoài Lý Dục phơi thịt ra xưng hàng với bổn vương ra, Từ Huyễn đến làm cái gì? Bảo hắn về đi". "Từ đã!" Tào Bân tiến lên phía trước nói: "Thiên Tuế, Lý Dục không hàng, lại còn đưa sứ giả tới, danh nghĩa là cầu hòa, thực chất là kéo dài thời gian ra. Đại quân triều đình gặp tình thế hết sức nguy ngập, đương nhiên không thể đồng ý điều kiện gì của hắn, nhưng thành Kim Lăng tường dày, dễ thủ mà khó công, nếu như để hắn nghỉ ngơi vài bữa, khí thế quân thủ trong thành mất đi, là có lợi với chúng ta. Hơn nữa, nhất lộ tấn công của quân ta chiếm Kim Lăng, các thành trì Giang Nam vẫn nằm trong tay Lý Dục, Hồ Khẩu càng có mấy vạn đại binh chờ lệnh, nếu đi đánh, khó tránh khỏi điều động binh lực, giờ nếu như vây lấy Kim Lăng có thể dẹp các đường giúp đỡ quân Đường. Mà lương thảo quân nhu của quân ta giờ tiếp tế không kịp, Đường Quốc kiên trì vườn không nhà trống, chẳng có cách nào bổ sung, cần phải đợi đồ trong nước vận chuyển đến, thời gian chờ đợi kéo dài. Thứ tư, đường binh tốt tập kích bất ngờ đã mỏi mệt không chịu nổi, cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, Thiên Tuế, không gặp Từ Huyễn sao". Dương Hạo cũng tiến lên trước nói: "Tào tướng quân nói phải lắm, nếu có thể ép Lý Dục cùng đường chủ động đầu hàng, không chiến mà khuất phục, thực tế tấn công sẽ khiến cho sinh linh kêu thán. Kim Lăng phồn hoa, không kém Khai Phong, nếu như ép hắn, Lý Dục học Lưu Kế Hưng của Hán Quốc, cho toàn bộ thành một bó đuốc, há không tiếc sao? Huống hồ, giờ kiên thành tuyệt đối không chỉ dựa vào nhân lực thì có thể leo lên mà tấn công, cần chế tạo ra các loại vũ khí công thành cũng cần có thời gian, giờ bọn họ cần thời gian để điều binh khiển tướng, ta thì cũng cần thời gian để chuẩn bị cho tốt, có thể tính được kế nào thì tính, còn về giảng hòa…trận chiến này đánh hay không đánh, cần xem xem Lý Dục hàng hay không hàng; Trận chiến này là thắng hay bại, cần xem xem thực lực mạnh yếu của song phương, Từ Huyễn chỉ khéo nói, có thể xoay đổi thời cuộc sao, hắn là ai chứ?" Triệu Quang Nghĩa nhướn mày, mặt giãn ra vui vẻ nói: "Hai vị đại nhân nói đều có lý. Được, người đâu, đánh trống lên, kêu Từ Huyễn tới gặp ta". Chiến tướng trong lều lớn nhiều vô kể, ai ai cũng mặc bộ giáp, đứng trang nghiêm sừng sững như núi, nhìn vô cùng nghiêm túc, khí thế giết, khiến người ta phải khiếp sợ. Từ Huyễn đội cao quan, ngang nhiên vào lều, thấy tình hình không nề hà, ung dung tự nhiên đi đến. Đến trước mặt Triệu Quang Nghĩa, Từ Huyễn thi lễ nói: "Đường Quốc Từ Huyễn, bái kiến Tấn Vương". Triệu Quang Nghĩa cười hỏi: "Bổn vương phụng lệnh Hoàng thượng thảo phạt nhị thần, giờ binh đang vây thành Kim Lăng, Lý Dục không ra mà thỉnh tội, lại còn phái Từ đại học sĩ ra, xin hỏi có ý gì vậy?" Từ Huyễn nghiêm túc đáp: "Tấn Vương nói vậy sai rồi, Đường Quốc ta đã hồi phục quốc hiệu, xưng Hoàng đế. Giờ chúa ta vẫn là Hoàng đế Đường Quốc, là độc nhất vô nhị với quý quốc quân thượng, đều là chí tôn, hà tất lại nói là nhị thần - bề tôi thờ hai triều đại (quan triều đại trước đầu hàng và ra làm quan cho triều đại sau)? Từ Huyễn phụng quốc thư, lần này đi sứ, gặp Hoàng đế bệ hạ quý quốc giáp mặt Trần Từ, Tấn Vương có thân thế cao quý, không phải là nhân vật bình thường, há lại coi đại sự quốc gia này như vậy là có ý gì?" Triệu Quang Nghĩa bật cười nói: "Hóa ra Từ đại học sĩ lần này xuất thành xuất sứ đến Tống Quốc ta, lãnh thổ quý quốc giờ chẳng phải là trong thành Kim Lăng sao? Ha ha, thất kính, thất kính, thực sự thất kính, không biết Hoàng đế Kim Lăng quý quốc có lời gì không?" Các tướng đứng trong trại đều cười ồ lên, Từ Huyễn vẫn rất bình tĩnh, cũng cười theo một lúc rồi điềm tĩnh nói: "Từ Huyễn phụng chỉ Hoàng đế ta, mong gặp được Hoàng đế bệ hạ Tống Quốc, hưu binh giải hòa. Nếu Tấn Vương làm chủ, thế thì Từ Huyễn sẽ đưa quốc thư cho Tấn Vương, bàn bạc với Tấn Vương". Nói rồi, Từ Huyễn mỉm cười, tay hơi cong, rút ra từ trong một cái quyển vải, tháo sợi lụa vàng ra, tiến lên một bước dâng. Triệu Quang Nghĩa thấy quốc thư trong tay Từ Huyễn, hai hàng mày rậm rạp nhướn lên, mặt đen xì xì, tức giận vô cùng, nhưng không biết làm thế nào. Trong lều lặng ngắt như tờ, các tướng lĩnh không ai nói gì, lặng yên nín thở quan sát, Triệu Quang Nghĩa im lặng một lúc lâu, rồi bỗng bật cười, mặt mày vui vẻ nói: "Từ đại học sĩ nói gì lạ vậy, đại sự quân quốc Tống Quốc được quyết định bởi thánh chỉ, Triệu Quang Nghĩa nào dám làm chủ. Từ đại học sĩ lần này lấy thân phận quốc sứ tới gặp Hoàng đế của chúng tôi, bổn vương há dám ngăn cản, giờ đâu đâu cũng là loạn binh, con đường hướng bắc không hề an toàn, hôm nay trời cũng đã tối rồi, mời Từ đại học sĩ vào trong doanh trại bổn vương nghỉ ngơi tạm, sáng sớm ngày mai, bổn vương sẽ đích thân phái người đưa các người tới kinh". Từ Huyễn mỉm cười, nhận lại quốc thư, cung kính đáp: "Đa tạ Tấn Vương Thiên Tuế". Sau khi Từ Huyễn ra ngoài, văn võ tướng quân ra khỏi lều, Triệu Quang Nghĩa ngồi trước bàn, trán nhăn lại, tức giận, quát: "Ân Duy, vào đây". Một viên quan đứng trước lều bước lên phía trước, cung kính thi lễ. Người này là thân tín của Triệu Quang Nghĩa, nguyên là một công tào ở Khai Phong, người này vô cùng thông minh, lo liệu mọi việc rất được, Triệu Quang Nghĩa khong thể không mang theo một thân tín như này theo bên mình, hắn cùng ở trong quân trại, chỉ đứng trước lều nghe ngóng sự tình. Triệu Quang Nghĩa dặn dò nói: "Ân Duy, ngươi mau chóng đem trăm tên đại hán biết sử dụng thông thuộc thuyền bè, chọn ra một cái thuyền nhanh, đồng thời chuẩn bị khoái mã xe kiệu, gặp nước dùng thuyền. Gặp đường dùng ngựa, hộ tống bọn họ, ngày đêm đưa tới Biện Lương, nếu như Từ Huyễn có ý kéo dài, ngươi phải coi chúng như mạng chó chết, kéo dài cũng phải kéo tới Biện Lương, không được để họ trì hoãn một ngày nào giữa đường ". Ân Duy ngầm hiểu, lập tức nhận lệnh. Triệu Quang Nghĩa hừ nhạt một tiếng, nói: "Từ Huyễn hao tâm tổn khí, muốn kéo dài thời gian cho Lý Dục, thì có thể thay đổi được gì chứ? Bổn vương giờ vừa tĩnh dưỡng binh mã, vừa chuẩn bị khí giới, đợi ngươi quay lại, lập tức sẽ san bằng Kim Lăng, dựa vào tài khéo ăn khéo nói của ngươi thì có tác dụng gì chứ! Ha ha!" ****** "Dương tả sứ, ôi, tại hạ khi ở trong thành nghe nói Dương tả sứ có phúc lớn mạng lớn, rơi xuống nước mà không chết, hôm nay được gặp, mới biết lời đồn có thật". Dương Hạo đi ra lều chủ tướng thì gặp một sứ tiết đoàn của Đường Quốc vô cùng to lớn, có mấy chục người với thân phận là tòng sứ, tướng từ trong lều đi ra nhìn thấy một sứ tiết đoàn, cảm thấy vô cùng lạ, đứng ở đó chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán với nhau. Dương Hạo cũng dừng chân, vừa đúng lúc có một quan văn bước ra từ sứ đoàn thi lễ với hắn. Dương Hạo nhìn, chẳng có chút ấn tượng gì về người này, liền ngạc nhiên nói: "Vị huynh đài là…Dương mỗ quen ngươi sao?" Vị quan văn đó vuốt vuốt chòm râu cười nói: "Hạ quan là Lý Thính Phong là Đường quan Hồng Lư tự của Đường Quốc, đã từng cùng Dạ phu nhân tiếp đãi Dương tả sứ, Dương tả sứ quý nhân hay quên, hạ quan nghĩ tất là bất nhận ra". Dương Hạo cười nói: "Trí nhớ tại hạ kém quá…" Hắn đang nói, Lý Thính Phong cười theo, tay trái vỗ vào hắn, nhét một tờ giấy lấy từ trong ống tay ra đưa cho hắn, Dương Hạo ngạc nhiên, cầm lấy giấy, cười nói: "Tại hạ vụng quá, không giỏi nhớ người, nói thế này, ta nhớ ra rồi. Thế…lần này Dạ Vũ Dạ đại nhân không cùng đi xuất sứ với Từ đại nhân sao?"