"Hôm nay không có ta, ngày mai có còn vua? Một khi thiên tử nhà Tống dễ báo đền công lao, quốc vương cũng như dân ảo vải". Lá thư rất ngắn, không dài quá hai dòng, cũng không có những từ ngữ hoa lệ như văn phong thường thấy của Lý Dục, nhưng nội dung thì không hề đơn giản. Đây là lá thư Lý Dục viết cho Đông Nam Thăng Châu, là nguyên soái đại binh mã trong thien hạ, mật tín Ngô Việt Vương Tiền Thục đã trình Biện Lương, đồng thời cũng lưu giữ lại một bản, chuyển cho chủ soái Triệu Quang Nghĩa. Và lúc này đây Triệu Quang Nghĩa đang ngồi đọc bức mật thư đó. Lý Dục viết bức thư này cho Tiền Thục không hề có ý phản loạn gì, Ngô Việt Vương Thẩm hổ tử nhìn một lúc lâu, cho rằng Ngô Việt không liên kết với Đường để chống Tống, cũng không xuất binh đi diệt Đường. Nếu nước Đường mà bị diệt thì Ngô Việt cũng không thể tồn tại, đại vương Tiền Thục không thành công thì cái tên tể tướng như hắn cũng phải về vườn. Tiền Thục ngay lập tức về quê nên bức mật thư này bị lưu lạc vào tay anh em Triệu Thị. Triệu Quang Nghĩa ung dung cười, hắn đã sớm biết Tiền Thục không dám phản Tống. Hoặc giả, hắn có một phần nghìn hy vọng thì cũng sẽ bày tỏ lòng trung thành của mình với Tống, trợ giúp cho những kế hoạch của nhà Tống, có thể làm cảm động Triệu Thị, có thể giữ lại Ngô Việt Vương – cái tên chẳng hại nổi ai, nhưng nếu như nhà Tống thực sự muốn thôn tính Ngô Việt thì hắn cũng chỉ có thể tuân theo mà thôi. Tiền Thục là một quân vương tuy không sánh được với Triệu Khuông về tài thao lược, không văn hay chữ tốt được như Lý Dục, nhưng hắn nhìn người rất chuẩn, cũng rất rõ sức lực của mình thế nào. Hắn đã nhìn ra bất kể Tiền Thục có tham chiến hay không thì kết cục của nhà Đường cũng sẽ thế, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng kết cục của Ngô Việt Vương lại nằm hoàn toàn nằm ở vua Triệu, phản kháng hay không, đối với Ngô Việt Vương mà nói thì không có gì khác biệt, nhưng đối với gia tộc Tiền Thị thì lại rất khác, do đó hắn cần phải đưa ra lựa chọn thông minh nhất. Triệu Quang Nghĩa không hề để ý đến lòng trung thành của Tiền Thục mà chỉ liếc mắt qua một cái, sự chú ý của hắn tập trung ở bản báo cáo tình hình quân sự. Tiền Thục bỏ qua tể tướng Thẩm hổ tử, tiếp tục tấn công mạnh mẽ, tấn công Nghi Hưng, Giang Âm, bao vây Thường Châu, Tín Trung Thuyết. Quân Đường ở Thường Châu khổ chiến, Ngô Việt quyết định bao vây Thường Châu, để tránh có viện binh hắn chỉ chờ đánh bại quân viện binh rồi lại tiếp tục tiến công vào Thường Châu, sau đó mới coi đây là cứ điểm, phối hợp với quân Tống để bao vây Đường, từng bước khép chặt vòng vây, ép quay về Kim Lăng. Triệu Quang Nghĩa thấy trong lòng cấp bách, Tào Bân phá Kim Lăng, hôm nay chính là đêm tấn công Vu Hồ, Tiền Thục liên tục phá Nghi Hưng, Giang Âm, vây Thường Châu, thế còn mình thì sao? Bản thân mình là chủ lực của quân Tống, là cấm quân tinh nhuệ của kinh sư, nay cứ ngồi thủ mà không tấn công, nếu như đợi Tào Bân và Tiền Thục đến rồi mới tiếp thì còn mặt mũi nào nữa? Triệu Quang Nghĩa bỏ bức mật thư của Tiền Thục xuống, cúi người nhìn tấm bản đồ phòng thủ tấn công Thải Thạch Phàn, đôi lông mày khẽ nhíu lại. Hắn mặc giáp sáng loáng, toàn thân sáng ngời và tỏa ra nét lạnh lùng, ngồi ở đó. Mặc lâu ắt không thấy thoải mái, nhưng Triệu Quang Nghĩa lại thích cảm giác này, đã bao nhiêu năm không trải qua chiến đấu thế này, bây giờ mặc lại hắn dường như thấy mình lại là một đại nguyên soái thống lĩnh ba quân, hắn thích cảm giác trong khung cảnh cờ bay máu chảy, hàng nghìn người cúi đầu hô lớn, mặc áo giáp thế này hắn dường như lại được quay trở về thời thiếu niên huyết khí bừng bừng. Nhưng khi hắn đang khí thế bừng bừng cầm kiếm hướng về Giang Nam thì khó khăn ầm ầm kéo đến, lại chắn đường đi Thải Thạch Phàn của hắn. Việc này khiến hắn cảm thấy thật trắc trở, lửa giận trào lên ngực, cúi người nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, hắn tức giận đấm mạnh lên bàn, quắc mắt đứng dậy, đi lại phía bức trướng. "Thiên tuế, đêm đã khuya rồi, hay là ngài hãy đi nghỉ trước đi" Vương Kế Ân chậm rãi nói, mang đến một ấm trà nóng từ trong lò rồi rót ra một chén. Triệu Quang Nghĩa đứng dậy, tay nhẹ nhàng vuốt bảo kiếm bên hông, trầm ngâm trong chốc lát rồi lùi lại đằng sau tấm trướng, dặn dò hai đại tướng tiên phong đang đứng trong trướng: " Đêm qua bản tướng đã qua sông thành công, nhưng đáng tiếc là không còn chút sức lực nào, quân sĩ lên bờ rất khó đánh lại quân Đường, sự việc sắp thành lại bại. Sáng sớm ngày mai, ba quân sau khi dùng bữa hãy tạm nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục tiến công". Hai viên đại tướng thi lễ nói: "Tuân lênh!" hai người vừa cử động, bộ áo giáp đã vang lên những tiếng kêu loảng xoảng, làm gia tăng thêm sát khí. Triệu Quang Nghĩa đưa mắt nhìn, nói với viên tướng đứng bên trái: "Ngũ Cáo Phi, sáng mai hãy tập trung lục soát từng thuyền đánh cá một, tự mình tấn công quân Thải Thạch Phàn". "Tuân lệnh!" "Dương Hải Thanh, ngươi hãy phái quân theo sau viện trợ, một khi Ngũ Cáo Phi ra tay ngươi hãy lập tức lên bờ, dẫu cho tất cả đều chết hết thì cũng phải thủ ở bãi đầu, cho thuyền lập tức quay về đón quân ta qua sông". "Tuân lệnh!" "Thư ký Thường, ngươi hãy viết một chiến thư, sáng sớm mai cho người mang sang bờ bên kia". Thư ký Thường Huy nắm chặt cây bút lông, mở giấy ra, chỉ nghe thấy Triệu Quang Nghĩa đằng đằng sát khí nói: "Nói với Dương Thu, Tôn Chấn, chiến thắng của bọn chúng chỉ là nhỏ, cũng chỉ là nhất thời được mất. Khó khăn lớn nhất chính là thiên binh hùng hậu của ta, nếu chúng tỉnh ngộ, nhanh chóng xin thua thì bản vương bảo đảm sẽ cho chúng hưởng vinh hoa phú quý. Còn nếu không biết điều mà cố chống đối đến cùng thì bản vương qua sông nhất định sẽ dốc sức thủ quân, bọn chúng gặp phải đại quân của ta thì bọn chúng sẽ biến thành biển máu, sức hai bọn chúng có gánh nổi không? Hãy suy nghĩ cho kỹ rồi tự định lượng". Triệu Quang Nghĩa nói dứt lời bộ áo giáp của hắn cũng rung lên từng hồi, quát: "Đi đi". Triệu Quang Nghĩa bước những bước lớn ra khỏi trướng, đi về phía phòng mình. Vương Kế Ân cũng nhìn hai vị tướng quân, bưng tách trà trên bàn lên uống một hớp hết sạch, rồi đuổi theo Triệu Quang Nghĩa. Vào trong trướng của Triệu Quang Nghĩa, Vương Kế Ân mỉm cười khuyên nhủ: "Thiên tuế, thiên tuế, ngài chớ vội, Tào Bân thủy sư vừa đến sẽ hợp nhất thủy lục, Thải Thạch Phàn ắt sẽ là của Vương gia thôi". Triệu Quang Nghĩa nói: "Tào Bân phái người đưa tin đến, quân Hồ Khẩu phái thuyền quấy rối, tàn quân Đường liên tục phóng hỏa tiễn, cản trở trên sông, thủ quân ở Vu Hồ quyết tử chiến đấu đến cùng, hắn còn muốn mất mấy ngày nữa mới đến Thải Thạch Phàn? Bản vương cần gì phải đợi lâu như thế". Triệu Quang Nghĩa vừa nói vừa cởi áo giáp, khoát tay cho Vương Kế Ân ngồi: "Biết rồi, ngồi đi". Vương Kế Ân mỉm cười ngồi xuống, nói: "Dục tốc bất đạt, Thiên tuế nóng lòng lập công làm gì, chỉ sợ Dương Thu, Tôn Chấn nhận chiến thư của Thiên tuế lại càng kiên quyết thà chết thì mới nên chuyện". Triệu Quang Nghĩa cười lạnh nói: "Người Nam trước nay luôn khiếp nhược, chẳng phải sao?" Vương Kế Ân chần chừ nói: " Nhưng… nếu như Dương Thu và Tôn Chấn quả thực không hàng thì Thiên tuế thực muốn tàn sát cả thành ư?" Triệu Quang Nghĩa cười lạnh nói: "Tàn sát cả thành là thế nào?" Vương Kế Ân chần chừ, hơi cúi người về phía trước nói: "Thiên tuế đừng quên chuyện của Vương Toàn Bân" Triệu Quang Nghĩa ngẩn ra, rồi lập tức cười lớn: "Vương Toàn Bân là Vương Toàn Bân, bản quan là bản quan, làm sao có thể đem ra để bàn luận với nhau?" Vương Toàn Bân là danh tướng nhà Tống, chiến công hiển hách, không hề kém cỏi so với Tào Bân, Phan Mỹ. Khi Tống đem quân diệt nước Thục, hắn là chủ soái ba quân. Khi đó Tào Bân còn ở dưới trướng hắn, nhưng hắn có sát tâm quá nặng, sau khi chiếm thành hắn dung túng cho thuộc hạ giết người cướp bóc, hãm hiếp con gái nhà lành, ngược đãi chiến phu, cuối cùng bị dân nổi dậy, quân Ngụy đem toàn bộ quân tạo phản, Đặng, Thục, Mi, Nhã, Đông Châu… mười ba nước lần lượt hưởng ứng, phản quân nhanh chóng tập trung, số lượng lên đến mười mấy vạn người. Kết quả là Vương Toàn Bân lo lắng quân binh sẽ đi hàng bọn phản quân nên đã ra một chiếu giết toàn bộ chiến phu, đến người già và ốm yếu bệnh tật cũng không tha, kích động người Thục phản loạn. Cuộc chiến kéo dài hơn hai năm, trả giá rất đắt mới có thể yên ổn. Vua Triệu hết sức phẫn nộ, ra lệnh cho thu giữ toàn bộ tang vật, sau khi giữ lại để quan sát tiết độ sứ, hắn cũng cho đến các tỉnh. Vương Kế Ân nhắc đến Vương Toàn Bân cũng là có ý muốn nhắc nhở Triệu Quang Nghĩa, e rằng hắn sẽ khiến cho vua không vui. Triệu Quang Nghĩa không cho là đúng, cười ha hả nói: "Tội của Vương Toàn Bân không nằm ở việc hắn cho lính cướp bóc hãm hiếp dân lành, cũng không nằm ở chỗ hắn giết chết mấy vạn chiến phu, mà nguyên nhân là do hắn đã kích động dân Thục làm phản, vua mới phẫn nộ. Người Đường nhu nhược, thấy thủ đoạn độc ác của ta ắt sẽ kinh hãi, làm sao dám phản? Nội trong Giang Nam không có nguy hiểm gì, lại không có lợi về địa hình, ai dám làm phản? Huống hồ bản vương đã nói với quốc vương muốn xây dựng một khu công nghiệp lớn để khai thác, nếu như không lấy của cải và gái đẹp cổ vũ tinh thần hướng sĩ thì làm sao mà được?" Hắn cười dài nói: "Ta đã biết thành ý của ngươi rồi, bản vương rất hiểu, thôi ngươi nên về nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai sẽ dấy binh đánh Thải Thạch Phàn, nếu như thành công thì ngươi cũng sẽ có một phần công trong đó đấy, haha, nên hãy an tâm mà đi ngủ đi". Triệu Quang Nghĩa đích thân tiễn Vương Kế Ân đi về trướng nghỉ ngơi, chắp tay từ biệt, nhìn theo bóng Vương Kế Ân xa dần, hắn mới lộ ra một nụ cười nơi khóe môi: "Làm thế nào có thể bình định Giang Nam nội trong ba tháng được? Không sát tâm quá nặng thì sẽ mất lòng dân, làm sao hóa giải được cảnh giác của vua?" Mười năm làm quan ở Khai Phong, đến nay lật lại Triệu Phổ, cương vị của hắn trong triều Tống dưới một người mà trên vạn người, kể cả lư đa tốn hàng quan tam vị tể tướng cũng không dám làm trái hắn, nhưng uy lực của hắn chỉ có thể khuếch trương trong triều văn. Có thực tế thế thì hắn mới dám mạo hiểm ra tay, mạnh mẽ xuất binh. Đây chính là động lực cổ vũ hắn có dũng khí, nhưng thực ra trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Hắn cũng đang suy nghĩ đến việc đại ca e rằng sẽ vì vấn đề này mà lo lắng, nhưng có được ắt có mất, đây cũng là chuyện không thể làm khác được. Nhưng hắn hy vọng rằng quyền lực của hắn sẽ không bị tổn hại gì, nếu như hắn phát binh đến Giang Nam, ba tháng sau diệt được Đường, rồi quân nghiêm minh, không đả thương người vô tội, hết lòng quan tâm đến dân chúng Giang Nam, vậy thì thời huy hoàng của hắn cũng đến hồi kết thúc. Nhưng nỗi khổ tâm này của hắn lại không thể nói rõ với bất kỳ ai, kể cả với Vương Kế Ân, người có mối tư giao lâu nay với hắn. Hắn quay lại trướng cởi áo, nằm trên phản quay lưng ra ngoài, trong đầu đang thầm tính toán kế hoạch ngày mai đi đánh Thải Thạch Phàn, rất lâu sau mới tắt đèn, ngáp một cái rồi đi ngủ. Chỉ nghe thấy phía ngoài trướng tiếng bước chân chạy gấp lại, một người nói lớn: "Thiên tuế, thiên tuế, mạt tướng Trúc Vũ Minh có việc quan trọng xin cấp báo". Triệu Quang Nghĩa ảo não ngồi dậy hỏi: "Có chuyện gì?" Trúc Vũ Minh nói: "Thiên tuế, quân phòng ngự tại bờ sông đã bắt được bốn tên từ bờ bên kia lặn sang…" Triệu Quang Nghĩa vội hỏi: "Nhưng có phải là người nhà Đường không?" Trúc Vũ Minh nói: "Trong số bốn tên đó có một tên tự xưng mình là hồng lư tự của nhà Tống – Dương Hạo, mạt tướng không biết phân biệt thật giả, chỉ nghe nói Thiên tuế có biết hắn nên mới đến bẩm báo thiên tuế". "Hồng lư tự Dương Hạo…" Triệu Quang Nghĩa vẫn còn chưa nhớ rõ ra là ai, bỗng chợt giật mình hỏi lại: "Dương Hạo? Ngươi nói hắn là Dương Hạo?" "Đúng ạ, hắn tự xưng là Dương Hạo". Triệu Quang Nghĩa vội vứt chăn sang một bên, mặc quần áo lót vào rồi nhảy xuống đất, vừa chạy vừa hỏi: "Người đâu" "Hắn vẫn còn trong lều chủ soái". Triệu Quang Nghĩa chạy nhanh, Trúc Vũ Minh ngẩn người, mãi sau mới nói: "Thiên tuế, ngài vẫn còn chưa mặc quần áo…" Lúc này Triệu Quang Nghĩa đã chạy đến trước cửa lều… ************************************** "Ngày xưa Bái công gặp Lệ Sinh, lấy chân trần chạy lại đón, nay Tấn Vương gặp Dương Hạo không cho cổ nhân, hạ quan thực quả rất cảm động". Vừa nhìn thấy Triệu Quang Nghĩa tóc tai bù xù, mặc bộ quần áo lót, Dương Hạo lập tức tiến lại gần, nhưng bị hai gã thị vệ giữ lại, hắn đành đứng tại chỗ nói. Triệu Quang Nghĩa nhìn theo, người này quả nhiên là người đã khuất, sau đó được triều đình gia phong làm quốc bá, khắp nơi ai ai cũng thương tiếc. Dương Hạo đeo bên hông một chuỗi hồ lô, mặc một bộ quần áo dạ hành. Triệu Quang Nghĩa kinh ngạc nói: "Dương Hạo không phải đã chết rồi sao?" Dương Hạo than thở nói: "Việc này… thật là khó nói một lời mà hết". Triệu Quang Nghĩa thấy hắn đang đứng bên một tăng lữ, hai người đều mặc quần áo đen, vội hỏi: "Đến đây, đến đây, ngồi xuống, chúng ta từ từ nói". Bọn thị vệ dâng trà. Dương Hạo ngồi xuống, tựa hồ như chính mình vừa từ cõi chết trở về kể lại. Hắn kể rằng hôm đó sau khi bị hành thích, khi thê thiếp của hắn đều bị cướp giết chết, hắn chợt nhớ ra trên bờ có hai đoàn người ngựa, sợ rằng là sứ giả Khiết Đan và nhà Đường hợp sức muốn giết hắn nên hắn sợ hãi nên hắn nhảy xuống nước tháo thân, tìm đến chỗ thuộc hạ đang chờ sẵn rồi trốn mất. Triệu Quang Nghĩa nghe xong liền nghi ngờ hỏi: "Dương đại nhân lo lắng nước Đường và sứ giả Khiết Đan một chủ một khách liên kết với nhau gây bất lợi cho ngài ư? Giả chết để ẩn náu, điều này có thể lý giải được, có điều… tại sao bao lâu như vậy rồi ngài không cho triều đình hay biết?" "Cái này…" Dương Hạo mặt có vẻ bi phẫn nói: "Thiên tuế che chở được cho Dương Hạo, cũng là có lòng nên Dương Hạo không giấu Thiên tuế. Thuộc hạ một vợ một thiếp, dẫu cho có chết thảm trên thuyền, thù này không trả thì cũng uổng một đời trai. Do đó Dương Hạo ta phải làm vậy để tìm cách báo thù, như Gia Luật Văn bị chết trong lửa cũng là thê thiếp của ta ôm mối hận mà trả thù cho Dương Hạo. Dương Hạo báo được mối tư thù này e rằng sẽ kích động quan gia, giáng tội vào hạ quan, nên vừa quy về ở ẩn, vừa nghĩ cách thông báo cho tiêu tự thừa. Nghe nói cũng thông, Triệu Quang Nghĩa nói: "Nếu ngài đã quyết định lui về ở ẩn rồi thì tại sao còn đến đây gặp bản vương?" Dương Hạo nói: "Hạ quan dưỡng thương xong vốn định tĩnh tâm, muốn quy về ở ẩn, không ngờ thiên binh lần này tới lại là quân của Thiên tuế. Thiên tuế đối với hạ quan ân trọng như núi, Dương Hạo có lòng báo đáp Thiên tuế nên mới mạo hiểm tìm hiểu tình hình quân sự của Thải Thạch Phàn, hy vọng có thể giúp sức được cho Thiên tuế. Cũng nhờ hồng phúc của Thiên tuế mà hạ quan đến được đây và gặp được vị tú tài này". Dương Hạo vừa nói vừa chỉ vào Phàn Nhược Băng, Nhược Băng vội vàng thi lễ, Triệu Quang Nghĩa kinh ngạc nói: "Vị hòa thượng này là một tú tài?" Dương Hạo tiếp lời: "Đúng thế, vị tú tài này sớm đã có ý phò tá nhà Tống ta, hắn giả mạo làm tăng lữ để đến Thải Thạch Phàn, vất vả bao lâu mới vẽ ra được bản đồ sông Trường Giang. Thiên tuế mà có được tấm bản đồ này thì sẽ nắm rõ từng đoạn nông sâu rõ như lòng bàn tay. Dùng cầu nổi có thể đưa đại nhân qua sông. Hạ quan nắm được tin tức quan trọng này liền quyết định đi gặp Thiên tuế ngay". Triệu Quang Nghĩa mừng rỡ nói: "Dương đại nhân đúng là cái phúc của bản vương. Ngươi tới thật tốt, thật tốt quá. Việc này nếu như thành công thì cũng có phần của ngươi đó". Dương Hạo chần chừ nói: "Nhưng mà… hạ quan nhất thời tức giận giết chết sứ giả Khiết Đan, e rằng sẽ dẫn đến chiến tranh hai nước. Nếu như hạ quan chết rồi thì đã đành, nay lại sống sờ sờ quay về, triều đình sẽ phải ứng phó ra sao với bọn Khiết Đan?" Triệu Quang Nghĩa cười lớn: "Chỉ là một tên Gia Luật Văn thôi mà, chết thì cũng chết rồi, người Khiết Đan làm sao? Giá mà Dương đại nhân biết được, tên Gia Luật Văn đó cùng cha hắn mưu phản ở Thượng Kinh, ấm mưu giết hết giới quý tộc Khiết Đan, nay binh lính phản loạn, âm mưu giết vua không thành, ngươi giết được con trai của tên phản loạn người Khiết Đan không trách tội ngươi đâu, mà còn phải cảm kích ngươi phen này ấy chứ, ha ha ha…" "Có việc này sao?" Dương Hạo không hề biết tin từ Thượng Kinh nên vừa nghe được tin này đã không nén nổi niềm kinh ngạc. Trời đã sáng. Triệu Quang Nghĩa nghi binh dẫn quân áp Thải Thạch Phàn, cho lính ra phá thuyền, nhân cơ hội gõ trống tiến vào, đánh tập kích doanh trại nhà Đường. Bên cạnh đó quân lính cũng đi gom được hàng đống thuyền nhỏ, bè gỗ, xếp chi chít trên mặt sông tạo thành một chiếc cầu nổi trên mặt sông Trường Giang. Nhược Băng tự mình lấy tấm bản đồ ra chỉ điểm, chỗ nào nông, chỗ nào sâu, tất cả những cọc trụ dài ngắn, mặt nước rộng thế nào… tất cả những số liệu đó đều được hắn đo đạc lại. Đợi chiếc cầu nổi được kết xong, buộc chắc chắn vào hai cọc thì có thể đi lại vững vàng trên mặt nước được rồi. Mục Vũ đứng sau lưng Dương Hạo trên con đường, nhìn thấy mặt sông xuất hiện một công trình như vậy mới hạ giọng hỏi: "Đại nhân chạy tới đây đúng lúc cấp bách thế này, hiến thủy đồ, hiến kế xây cầu nổi, đã được lòng tin của Tấn Vương rồi, bước tiếp theo ngài tính làm gì?" Dương Hạo nói: "Ta vẫn cứ nghĩ ta đối với người Khiết Đan như thế thì sao có thể vào Thượng Kinh? Ngọc Lạc tuy là đã đi trước nhưng nàng không biết rõ thân thuộc nơi này, lại không thể tiếp cận với người trong hoàng cung. Nếu muốn cứu Đông Nhi quay về thì tuy biết nàng đang ở đâu nhưng cung tường bao vây thế muốn khó thể với tới. Nhưng ta không muốn giả chết, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nếu như lấy thân phận Tống sứ đi sang Khiết Đan vào Thượng Kinh thì với tình thế hoàng hậu là người lên nắm quyền như hiện nay liệu ta muốn gặp nàng có còn dễ dàng? Đợi ta gặp được Đông Nhi, ta sẽ lập tức vạch kế hoạch cùng nàng tháo chạy, nàng chạy rồi ta sẽ về nước. Ta là Tống sứ, ai dám khám xét xe của ta? Hoàng hậu Khiết Đan bị mất người cũng không dám nghi ngờ ta giấu trong xe. Nếu như có thể cứ thể cho qua chuyện thì ta sẽ có thể bình an đem nàng đi". Mục Vũ nghi ngờ nói: "Vậy… chúng ta làm sao có thể về được Lô Châu?" Dương Hạo nhìn mặt nước sông trước mắt mà lo lắng bộn bề, trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Mọi việc tại nhân, ta cũng dò dẫm từng bước mà qua sông thôi, cứ tiến từng bước một". Coi thường người Tống thế công kém, bờ bên kia Dương Thu không hề nghi ngờ một chút gì. Đợi đến sáng, khi quân đi tuần ven sông phát hiện ra người Tống đaang làm cầu nổi trên sông mới vội vã bắn tên. Nhưng do mặt cầu dao động lại thêm có gió nên mũi tên bị gió thổi tạt bay hết xuống sông, không cách nào ngăn cản người Tống. Đến lúc này Dương Thu mới vội vàng chạy về Kim Lăng cấp báo. Lý Dục đang cùng ngồi trong cung cầu phúc cùng các đạo sĩ, biết được tin không khỏi kinh ngạc, lập tức ra chiếu tập trung hết các quan trong triều nghị sự. Mọi người biết tin đều không khỏi bật cười: "Người Tống không biết đặc tính của nước, không biết nước sông tuy hiền hòa mà rất đỗi lợi hại, nếu như bắc cầu nổi trên những con sông nhỏ thì còn dễ, đằng này nước sông chảy cuồn cuộn, xem ra thì vô hại nhưng cả trăm trượng mặt sông như thế, sức công phá cũng không phải nhỏ, mà cầu phao lại dễ bị hủy, dễ gì làm nổi". Những đại thần tín cẩn của hắn cũng nói: "Từ trước đến nay chưa từng nghe thấy chuyện tương tự, người Tống quá ư mơ mộng viễn tưởng rồi". Lý Dục nghe thấy vậy cũng yên tâm, vui vẻ cười nói: "Đúng vậy, trẫm cũng cảm thấy Triệu Quang Nghĩa quá giỏi giở trò, người Tống ắt hẳn hết kế nên mới dùng hạ sách này. Xem ra trẫm kiên quyết chống chọi với quân Tống cũng là có kết quả!"