Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 359
Tiêu Hải Đào vội vã đi vào chỗ ở của Dương Hạo, kích động nói: "Đại nhân, triều đình có tin tức".
Dương Hạo hỏi: "Triều đình nói sao?"
Tiêu Hải Đào nói: "Phong thư này là của vua đích thân viết cho Quốc vương Giang Nam, còn yêu cầu đại nhân đọc cho Quốc vương Giang Nam nghe, đại ý là muốn mời mua Giang Nam đến Biện Kinh cùng đón lễ Thượng Nguyên với Hoàng đế".
Lễ Thượng Nguyên cũng là tết Nguyên Tiêu, vốn có từ Tam nguyên nhật của đạo giáo. Do người xưa thường dĩ dạ vi tiêu nên nhân gian gọi đó là tết Nguyên Tiêu, mà phương Bắc người Khiết Đan gọi là "phóng thâu nhật". Dương Hạo nghe nói xong lắc đầu cười nói: "Lý Dục sẽ không đi đâu, hành động này của bệ hạ là muốn đem quân đánh, để tránh Lý Dục lúc này lúc khác lại viết mục thư đòi thả Lý Tòng Thiện".
Tiêu Hải Đào cười nói: "Đại nhân nói phải. Còn một phong thư khác là thư mật bệ hạ giao cho đại nhân và hạ quan, trong phong thư này có nhắc đến chuyện đi sứ hết sức kỳ quái, hạ quan xem đi xem lại mà vẫn không hiểu, mời đại nhân xem thử xem".
Dương Hạo đón lấy bức thư, xem kĩ càng từ đầu chí cuối một lượt, rồi sau đó giơ lên ngọn đèn đốt cháy lá thư đó thành những mảng tro đen bay phất phơ như những con bướm đen mà trầm mặc không nói câu gì.
Tiêu Hải Đào không kiềm chế được mà hỏi: "Đại nhân, bệ hạ nếu như muốn có ảnh chân dung của Tiểu Chu Hoàng hậu thì còn có thể hiểu được, chứ Lâm Nhân Triệu nào có phải là tuyệt thế giai nhân gì, bệ hạ muốn có chân dung ông ấy làm gì kia chứ? Đại nhân thử nghĩ xem điều đó có ý nghĩa gì?"
Dương Hạo ánh mắt như có lửa, nói: "Ý của bệ hạ bản quan có đoán cũng không nổi. Bệ hạ đã ra lệnh như thế thì chúng ta cứ thế mà làm. Chuyện bức họa chân dung Lâm Nhân Triệu giao cả cho khanh, xem xem có thể lấy được ở nhà họ Lâm hay không. Nếu như không thể thì thuê họa sĩ, kiếm cớ đi Trấn Hải để xem dung mạo Lâm Nhân Triệu thế nào, xem cho kĩ rồi về Khai Phong vẽ lại. Còn về việc tìm kiếm thủy đồ địa lý và lực lượng quân phòng thì cứ để ta nghĩ cách".
"Thần rõ ạ", Tiêu Hải Đào cung kính đáp và lui ra ngoài.
Những ý nghĩ trong đầu Dương Hạo cháy rực như ánh nến, bay phất phơ theo bóng Tiêu Hải Đào, rồi lại bay thẳng lên trên. Hắn hít vào một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: "Triều đình muốn lấy mạng Lâm Nhân Triệu! Tất cả quả nhiên là không thay đổi, người phải chết sẽ bị chết, người cần đến sẽ đến, cuộc chiến với nước Đường sắp bắt đầu rồi, Tử Du có lẽ cũng sắp phải quay về Phủ Châu đi thôi. Diễm Diễm, Oa Oa, các nàng bao giờ mới đến?"
************
Sau khi Dương Hạo đọc chiếu thư cho Quốc vương Giang Nam nghe, hắn cười hì hì mà rằng: "Quốc vương, bệ hạ nước tôi thực lòng hy vọng sẽ được đón tết Nguyên Tiêu cùng ngài, không rõ Quốc vương bao lâu nữa khởi hành?"
Lý Dục nghe nói Triệu Khuông muốn mời mình đến Biện Lương đón Tết Nguyên Tiêu xem hội đèn thì mặt biến sắc. Tửu vô hảo yến, ly rượu này của Triệu Khuông uống sao nổi đây? Lý Tòng Thiện đến giờ vẫn còn bị giam lỏng không về được, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, hại hắn bây giờ đến mặt vợ của huynh đệ cũng không dám nhìn mặt, làm sao hắn còn dám tự chui đầu vào lưới.
Lý Dục từ chối ngay: "Xin nhờ Dương trái sứ về nói với bệ hạ hoàng đế, Lý Dục gần đây bị mắc bệnh nhẹ, sức khỏe không được tốt lắm, lại thêm khí hậu phương Bắc lạnh lẽo, e rằng không chịu được quãng đường xa xôi. Ý tốt của bệ hạ Lý Dục xin khắc cốt ghi tâm, về sau nếu còn cơ hội thì hạ thần sẽ đích thân đến. Tết Nguyên Tiêu này mong bệ hạ cho phép Lý Tòng Thiện thay mặt Lý Dục thi lễ".
Mặt Lý Dục lúc này đã nửa xanh nửa trắng, nhìn giống như người đang lâm trọng bệnh. Dương Hạo mỉm cười, cuộn chiếu thư lại giao cho nội thị, cũng không thúc giục mà còn lấy trong túi áo ra một phong thư khác đọc: "Quốc vương, trong này còn có một lá thư khác, là do Trung thư thị lang của nước Tống chúng tôi, Lư Đa Tốn đại nhân đích thân viết, xin dâng Quốc vương xem".
Lư Đa Tốn và Tiết Cư Chính, Lữ Từ Khánh đều là tể tướng trong triều. Triệu Khuông nghe theo lời của Triệu Phổ, đem chức tể tướng chia làm ba, hình thành nên ba cỗ xe ngựa nha môn tể tướng, có điều trong ba người thì rõ ràng Lư Đa Tốn được sủng ái nhất. Nghe đến tên hắn, Lý Dục cũng không dám khinh thường, sai người đón lấy lá thư, chưa chờ mở ra đã hỏi thăm dò: "Không biết tướng công định nói chuyện gì? Trái sứ có biết đôi chút chứ?"
Dương Hạo ung dung cười nói: "Cái này, ngoại thần có biết một, hai, nay nước Đường đã quy thuận Tống Quốc, Trung nguyên đã thống nhất, triều đình muốn vẽ lại bản đồ nước Tống. Lư tướng công được giao nhiệm vụ vẽ bản đồ các đường kinh hồ, đất đai từ đây nối đến Biện Lương. Lư Tướng công hy vọng rằng Quốc vương có thể cung cấp rõ ràng số dân Giang Nam, thuế phú, thành trì… càng nhanh đưa về Biện Lương càng tốt, để tránh trì hoãn công việc của đại Tống.
Lý Dục thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ gì mà rằng: "Chuyện này đơn giản thôi, quả nhân nhất định sẽ đưa thông tin tỉ mỉ chính xác về địa lý Giang Nam cho trái sứ".
Hắn thấy Dương Hạo vừa nói chuyện vừa như vẫn đang nắm giữ vật gì đó trong tay, bèn không khỏi hãi hùng, chỉ sợ hắn lại lôi ra một chiếu thư khác yêu cầu gì đó, vội hỏi: "Trái sứ đang cầm gì trong tay thế, có phải là một chiếu thư khác không?"
Dương Hạo ngây người, nhấc tay áo lên cười to nói: "Quốc vương hiểu lầm rồi, thần đang học theo cách tín Phật của Quốc vương, cũng bắt đầu có hứng thú với đạo Phật rồi. Trong ta áo thần chẳng qua là một chuỗi hạt thôi".
Lý Dục nhìn kỹ, thấy vật trong tay Dương Hạo quả nhiên là một chuỗi tràng hạt, vừa nói hắn vừa lần tràng hạt không ngớt, Lý Dục mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tín Phật, chỉ hận nỗi giá mà mọi người trong thiên hạ đều tín Phật thì tốt. Vừa nhìn thấy Dương Hạo theo Phật, trong lòng Lý Dục đã thấy thích thú, cơ hồ như đã xích lại gần hắn thêm một chút. Thấy Dương Hạo vừa lầm rầm niệm châu, hắn cười tươi nói: "Chuỗi tràng hạt đó không phải là vật quý báu gì, e có phần mộc mạc quá. Ở đây quả nhân có chuỗi tràng hạt của Phật gia Thất Bảo Kim, Ngân, Lưu Ly, Sa Bà Trí Già, Mỹ Ngọc, Xích Châu, Hổ phách… tạo thành. Là bảo vật của Phật giới tam bảo: Phật, Pháp, Tăng, có thể che chở cho con người. Ta tặng nó cho trái sứ".
Nội thị dùng hai tay đỡ lấy, đưa đến trước mặt Dương Hạo. Dương Hạo từ chối hai ba lần rồi mới nhận, ngắm nghía chuỗi tràng hạt được kết thành từ bảy món đồ cực quý. Quả nhiên là một báu vật, hắn vừa cuống quýt cảm ơn, mặt cũng hòa hoãn được đôi chút. Quay sang nhìn Lý Dục, cười hì hì mà rằng: "Quốc vương bị nhiễm bệnh nhẹ, sức khỏe không tốt, lại thêm khí hậu có lẽ không hợp, quả không phải hư ngôn. Thần sẽ giải thích rõ ràng với Quốc vương. Chỉ có điều, Lư tướng quân vừa mới được trọng dụng, hy vọng có thể sang sứ một chuyến, đây cũng là việc thường tình mà Giang Nam nên làm, nếu không ngộ nhỡ việc vẽ bản đồ có gì sai sót thì sẽ để thiên hạ cười cho, Lư tướng quân ắt sẽ tức giận, thần… cũng không dám nói hộ bệ hạ".
"Điều đó là tự nhiên, là tự nhiên, Dương trái sứ yên tâm, quả nhân sẽ thu xếp xử lý việc này".
Dương Hạo mỉm cười, chắp tay thi lễ đáp: "Vậy thần xin cáo lui".
Dương Hạo vừa đi khỏi, Lý Dục ngay lập tức đập bàn đứng dậy, những đường gân xanh trên trán hằn lên. Bản đồ giống như địa giới của một nước, đại diện cho sự tôn nghiêm của lãnh thổ quốc gia, dâng bản đồ cũng giống như dâng nước, năm đó Kinh Kha đâm Tần vương có đem theo hai lễ vật, trong đó có một tấm bản đồ nước Yên, hàm ý nước Yên đã hoàn toàn bị quy phục.
Nước Tống đang muốn có bản đồ, điều đó mang hàm ý lăng nhục. Lý Dục kiến thức uyên thâm, làm sao lại không hiểu điều đó. Thế nhưng, hắn làm sao từ chối được? Nếu như nhà Tống trực tiếp đưa ra yêu cầu vẽ bản đồ thì hắn còn có thể làm qua loa tắc trách một chút. Nhưng việc ra chiếu thư yêu cầu hắn đi Tống hắn đã từ chối rồi thì làm sao lại tiếp tục từ chối việc vẽ bản đồ Giang Nam cho được, làm vậy chẳng khác gì chọc giận Triệu Khuông.
Nghĩ đến lần hội ý cùng Từ Phong, Trần Kiều, hắn hít một hơi dài rồi thầm nghĩ: "Không nhịn nổi việc nhỏ thì sao mưu được việc lớn, đến nay quân Khiết Đan vẫn chưa có hứa hẹn che chở gì, do vậy không thế vội trở mặt với nhà Tống. Cho nên hôm nay đành phải nhịn mối nhục này, đem bản đồ Giang Nam giao cho chúng vậy".
Ngẩng đầu lên, hắn cao giọng nói: "Người đâu!"
Một tên cung nhan vội vã đi vào, Lý Dục dặn dò hắn: "Ngay lập tức gọi nội sử thị lang đến vẽ bản đồ địa lý 19 châu của Giang Nam, sông ngòi ao hồ, hộ khẩu thuế phú… tất cả cho thật chuẩn xác, duy có chỗ đóng quân và tình hình binh lực là không có ghi chú, phải nhanh chóng hoàn thành trước tết Nguyên Tiêu để mang đến Biện Lương. Đi đi!"
Chỉ một lát sau, nội sứ thị lang Vương Hiền Văn tóc bạc phơ vội vã đi vào: "Quốc vương, thần nghe nói người định vẽ bản đồ địa lý 19 châu Giang Nam dâng tặng cho vua Tống?"
Lý Dục tức giận nói: "Quả nhân cũng không phải là đã sai người nói rõ cho ngươi rồi sao? Còn đến hỏi quả nhân làm gì? Mau đi hoàn thành đi, đừng trì hoãn thời gian nữa".
Nội sử thị lang Vương Hiền Văn chau đôi mày trắng muốt, trầm giọng nói: "Bản đồ địa lý đại diện cho lãnh thổ và dân chúng của một nước, nước Đường ta tuy xưng thần với nước Tống, nhưng chỉ là lệ thuộc vào Tống thôi chứ đâu có dễ để mất lãnh thổ và cư dân như thế? Tấm bản đồ này mà dâng tặng thì coi như ta đã dâng nước Đường cho đại Tống, xin Quốc vương hãy suy nghĩ lại".
Lý Dục tức giận nói: "Quả nhân sớm đã nghĩ đến rồi, ngươi cứ nghe lệnh là được, đâu đến lượt ngươi lắm chuyện".
Vương Hiền Văn hiên ngang lớn tiếng: "Quốc vương nguyện đầu hàng, nhưng Hiền Văn lại không thể hàng như thế, mệnh lệnh này của Quốc vương thần không dám tuân theo".
Lý Dục vỗ bàn đứng dậy, định ngay lập tức hạ lệnh lôi hắn ra ngoài trị tội, nhưng nhìn mái đầu bạc phơ vẫn đang hiên ngang sẵn sàng đón nhận cái chết, không kìm được mà thở dài, vung tay nói: "Quả nhân thương hại ngươi tuổi già yếu không trừng trị, đi đi, ta cách chức quan của ngươi, từ nay trở đi về nhà dưỡng già".
Vương Văn Hiền già nua không nghĩ rằng mình lại bị Lý Dục cách chức, hắn thoáng giật mình, chắp tay hành lễ rồi không nói gì mà lặng lẽ bỏ đi. Lý Dục tức khí nói với một người nội các trong cung: "Đi đi. Dặn người trong thị lang bộ vẽ bản đồ, làm ngay đi, chớ có trì hoãn".
Người nội các đó vội vàng đi đến nội sử quán truyền thánh chỉ, chỉ trong chốc lát lại có một người khoảng 30 tuổi chạy tới, thi lễ rồi nói với Lý Dục: "Nội sứ Vương Hạo xin bái kiến Quốc vương".
Lý Dục vẫn chưa nguôi cơn giận, trừng mắt nói: "Ngươi còn không mau đi vẽ bản đồ, lại đến đây bẩm tấu chuyện gì?"
Vương Hạo cất cao giọng nói: "Bản đồ địa hình mười chín châu của Giang Nam, địa lý Giang Nam và dân số đều là bí mật của nhà nước, tại sao lại dễ dàng dâng lên nhà Tống?"
Lý Dục cười khổ não nói: "Những điều ái khanh nói Trẫm không biết hay sao? Nhưng thế lực nhà Tống như thế, ta nào dám không nghe? Ta làm việc đó cũng là có nỗi khổ tâm, khanh có biết hay không?"
Vương Hạo nói: "Quốc vương xin hãy xem xét kĩ, thần chỉ e rằng nếu chúng ta càng nhân nhượng thì dã tâm của quân Tống sẽ càng kinh khủng. Trịnh vương Tòng Thiện đã dâng cho triều Tống, nay chúng lại bắt chúng ta giao ra bản đồ địa lý Giang Nam, Quốc vương mà vâng mệnh chúng ắt sẽ bức bách chúng ta, chẳng lẽ triều đình chúng ta chịu nhân nhượng hay sao? Hôm nay có thể chúng chỉ đòi bản đồ, chúng ta đồng ý dâng cho chúng, nhưng ngày mai liệu chúng đòi cả xã tắc Giang Nam này thì cúng ta cũng phải tặng cho chúng hay sao?"
Lý Dục khẽ nhướng mày, bực mình đáp: "Khanh nói như vậy là quá lời rồi. Quả nhân chỉ muốn tỏ lòng kính trọng với nhà Tống, xưng thần cống nạp, chưa từng trì hoãn, nước Tống tuy mạnh nhưng làm sao có thể vô cớ xuất binh? Ta đã xưng thần với Tống, cống nạp cho chúng bản đồ địa lý nước ta, như vậy mới nắm được điểm yếu của nhà Tống. Ngươi chỉ là con mọt sách, biết làm sao được chuyện đại sự, ngươi mau mau đi vẽ bản đồ đi, đó cũng là trách nhiệm của người đó, đừng nhiều lời nữa".
Vương Hạo nhẫn nại nói: "Dã tâm của nước Tống ai ai cũng biết, Quốc vương còn đang tự lừa dối mình hay sao? Gia phụ đã nguyện bị bãi quan giáng chức, chứ không thể dùng hai tay dâng giang sơn xã tắc Giang Nam cho chúng được, thần Vương Hạo đây cũng không thể phụng theo ý chỉ này".
"Gia phụ đó là ai?"
"Gia phụ đó là nội sử thị lang vương công Hiền Văn".
Lý Dục tức khí mà cười: "Tốt, tốt, cha con các ngươi đều là trung thần, chỉ có quả nhân là bậc hôn quân phải không? Được rồi, được rồi, các ngươi không muốn làm quan trong triều nữa thì hãy đi về đi, không có cha con các ngươi thì triều đình này không có ai vẽ nổi bản đồ chắc? Cút, cút hết cho ta!"
Lý Dục càng nói càng tức khí, cuối cùng không nén nổi, thuận tay ném một quyển đồ thư đi, mắt nhìn theo bóng Vương Hạo đang đi khuất, Lý Dục kinh ngạc hồi lâu rồi mới chán nản quay về ghế.
******************************************
Trên xe, hai sứ giả nước Tống đang ngồi cạnh nhau. Tiêu Hải Đào vừa vuốt râu vừa nói: "Đại nhân, ngài muốn Lư tướng công đến Giang Nam là có dụng ý gì? Đợi nước Tống chiếm được Giang Nam thì địa lý, sông ngòi, thuế má, dân cư của Giang Nam thì vật đó mới hữu dụng. Còn nay cái chúng ta muốn chính là tin tình báo về mặt sông nước, nơi trú binh…"
Dương Hạo cười nói: "Nói thì dễ, chứ những thứ đó chúng ta đã có trong tay đâu? Tình hình nước sông Trường Giang phải mất hai đến ba năm đo đạc thăm dò cẩn thận, e rằng chúng ta không thể nắm chính xác được sự thay đổi thủy lưu theo mùa nông cạn trong một năm được. Nước ta muốn đánh nước Đường thì trên Trường Giang chỉ có một đường tiến công, đó cũng là khi không còn cách nào khác. Chúng ta hiện chỉ có thể nắm giữ được chút ít tư liệu về việc đóng trú quân.
Ta muốn có bản đồ Giang Nam, Lý Dục lại dễ dàng đồng ý trao cho chúng ta như vậy. Cũng tốt, khi đọc bức chiếu thư này của nhà vua, bản quan đã sớm dự liệu hắn sẽ từ chối, sau đó tái trình lên Lư tướng công, Lý Dục chẳng thể nào từ chối nổi. Tất nhiên, Lý Dục không thể nào nói cho chúng ta chi tiết nơi trú quân, binh lực… nhưng các thành trì lớn nhỏ cư dân nhiều ít thế nào, số lượng lương thực ra sao, địa hình địa lý như thế nào thì đã ghi rõ ràng trong bản đồ, chúng ta có thể tìm ra nơi trú quân của bọn chúng và phái người đi thăm dò".
Tiêu Hải Đào đang chuẩn bị nói thì Dương Hạo lại cắt lời hắn: "Ta biết, chúng ta rất khó để thăm dò, nhưng căn bản phái người đi là để thăm dò nơi đóng quân. Nhưng nếu một khi chúng đã có thể dễ dàng tiến công vào thì nhất định không phải là nơi trọng yếu, còn nếu nơi nào chúng canh phòng cẩn mật không cho ai lọt vào thì đó có thể là nơi đóng quân của nhà Đường".
Tiêu Hải Đào vừa gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Thế nhưng, ngay cả khỉ biết nơi nào là nơi trú quân thì chúng ta cũng không thể xác định được binh lực của chúng như thế nào. Nếu nói như vậy thì một nơi trú quân nhỏ vài trăm người cũng có khả năng bị chúng ta hiểu nhầm thành một nơi đóng quân to hàng vạn người, không những không giúp ích gì được cho Quốc vương mà sợ rằng còn đem lại cho Quốc vương cảm giác chẳng biết thế nào mà lần".
Dương Hạo nói: "Nếu không, lúc đó tấm bản đồ sẽ được phát huy tác dụng thứ ba của nó. Sau khi tìm ra những nơi có trú quân, chúng ta có thể dựa vào đặc điểm ao ngòi sông hồ vùng đó cũng như dân cư ít nhiều thế nào, lương thực số lượng ra sao để phán đoán. Dân số và lương thực có liên quan đến nhau, nước Đường và nước Tống ta không giống nhau, chúng ta đóng quân không giống chúng. Lương thảo cần thiết cho nơi đóng quân là do địa phương trực tiếp trích cấp. Chúng ta chỉ cần so sánh số dân và số lượng thuế thực tế ở thành Kim Lăng là sẽ có thể đoán ra binh lực của nơi trú quân là bao nhiêu."
Nói đến đây, hắn mỉm cười quay sang hỏi Tiêu Hải Đào: "Ngươi rõ rồi chứ?"
Tiêu Hải Đào nghe đến đây hai mắt đăm đăm, hồi lâu mới dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vào Dương Hạo khen: "Thảo nào đại nhân vẫn còn trẻ mà có thể leo lên được vị trí cao như vậy, đại nhân quả là đã khiến hạ quan tâm phục khẩu phục rồi".
Dương Hạo cười nói: "Lý Dục có thi từ ca phú phải nói là nhất tuyệt, nhưng những vấn đề thế này hắn lại không thông. Những con mọt sách của nội sử quán cũng không chú ý đến mức độ tôn nghiêm và danh dự mà tấm bản đồ này mang lại, có bảo vật trong tay mà chúng không biết. Có thế thì kế hoạch này của ta mới dùng được, chứ nếu đổi một cơ mưu khác thì e rằng chúng sẽ đoán ra ta định làm gì".
Tiêu Hải Đào vừa nghe vừa lo lắng nói: "Vậy… việc này không bị bọn chúng thần của nước Đường biết được chứ? Trong đó ắt cũng phải có vài tên thông minh…"
Dương Hạo cười nhạt nói: "Lẽ nào Lý Dục thích công khai chuyện này sao?"
Dương Hạo vừa nói vừa lần tràng hạt trên tay nghe lách tách, Tiêu Hải Đào ngạc nhiên hỏi: " Đại nhân giấu gì trong tay áo vậy? Có tiếng vang vang kỳ lạ".
Dương Hạo cười nói: "Đây là chuỗi tràng hạt quý báu đấy, ngươi xem, đích thân vua Giang Nam tặng cho ta, đích thực là một món quà giá trị". Hắn vừa hào hứng nói vừa đưa cho Tiêu Hải Đào xem: "Ta có chuỗi tràng hạt này rồi thì chuỗi hạt bằng gỗ kia không dùng đến nữa, tặng lại cho ngươi. Dù nói rằng chuỗi tràng hạt này không sánh được với chuỗi của ta, nhưng nó cũng là do đích thân đại sư Bảo Kính trong Kê Minh Tự khai quang, ắt cũng có công dụng xua đuổi tà ma ".
Tiêu Hải Đào cười khổ nhận lấy nói: "Đại nhân bắt đầu tín Phật từ bao giờ thế?"
Không thấy Dương Hạo trả lời, Tiêu Hải Đào cảm thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu lên xem thì thấy Dương Hạo đang nhìn ra xa thẫn thờ, Tiêu Hải Đào thuận mắt trông theo thì thấy một cô nương đang đi trên đường, mặc một bộ quần áo màu huyền, eo nhỏ nhắn, da trắng như tuyết, đẹp mê hồn.
Dương Hạo vội vã cất chuỗi hạt trong tay đi, kích động nói: "Tiêu Hải Đào ngươi cứ quay về dịch quán trước đi, bản quan gặp người quen, lát nữa sẽ tự về sau".
Tiêu Hải Đào vội vã khuyên: "Đại nhân, người Khiết Đan có mối thù sâu sắc với chúng ta, để đại nhân tự về e rằng…"
Dương Hạo không thèm để ý mà nói: "Bản quan là tống sứ nhà Tống, người Khiết Đan có thâm thù gì thì cũng không thể hành động giữa ban ngày ban mặt. Mấy ngày nay không phải bọn chúng rất yên ổn đó sao, không cần lo lắng, ta tự lo được". Nói rồi hắn không chờ xe dừng, vội phi như bay xuống dưới đất.
Tiêu Hải Đào lẩm bẩm: "Người Giang Nam tín Phật cũng háo sắc như vậy sao?"
Cúi đầu nhìn xuống chuỗi vòng đang cầm trên tay, Tiêu Hải Đào vội vàng lẩm nhẩm tạ tội: "Tiêu mỗ nói bừa, biết tội, biết tội, nam mô a di đà phật…"
************************************************
Chiết Tử Du đang đi bộ, đột nhiên thấy ven đường có một người nhảy xuống liền vội vàng lui lại hai bước, thủ thế. Nhìn rõ ra là Dương Hạo, nàng ta mới tức giận trừng mắt lên, quay đầu đi về.
Dương Hạo không thèm để ý, cười ha ha và đuổi theo nàng, nói: "Mạc cô nương ăn mặc phong phanh quá. Mặc dù mùa đông ở Giang Nam không lạnh, thời tiết cũng ẩm ướt, nhưng Mạc cô nương vẫn phải chú ý bảo vệ ngọc thể nhé".
"Hôm nay ngươi rảnh như thế sao?"
"Thật đúng câu ta đang muốn hỏi Mạc cô nương đó".
Chiết Tử Du bĩu môi nói: "Những ngày này không thấy bọn Khiết Đan có động tĩnh gì, ngươi lại bắt đầu khinh thường rồi phải không?"
"Ha ha, hóa ra cô nương đang lo lắng cho sự an nguy của ta. Vậy là Dương mỗ có thể lọt vào mắt xanh của tiểu mỹ nhân được, thật sợ quá".
Chiết Tử Du trợn mắt nói: "Xem ra hôm nay ngươi hứng chí ghê nhỉ, lại ăn nói luyên thuyên".
"Chỉ cần vừa nhìn thấy cô nương trái tim đã sai nhịp rồi, nàng nói xem có kỳ lạ không?"
"Đừng nói luyên thuyên với ta nữa đi!" Chiết Tử Du không chịu được nữa, chóng mặt quát gay gắt: "Nếu như mới đầu lúc quen ngươi ngươi dám nói với ta những lời như thế thì ta đã đánh gãy chân ngươi rồi, cho ngươi bò về Phách Châu. Hôm nay sao ngươi lại ở Kim Lăng?"
"Ngày đó nếu như ta nói ngon nói ngọt mà cô nương muốn chặt đứt chân thì hôm nay những lời ngọt ngào này lại làm nàng xấu hổ… như vậy là vì sao?"
Chiết Tử Du hoắc mắt dừng lại, bẻ cong giày rồi đá vào mặt Dương Hạo. Dương Hạo sớm đã có chuẩn bị nên tóm gọn được đôi chân vừa định giơ lên, không nén được cười ha hả.
Chiết Tử Du buồn cười nói: "Ngươi thật là vô lại, dường như ngươi chẳng để tâm gì đến việc đi sứ lần này cả. Sứ giả Khiết Đan Gia Luật Văn cùng vua Giang Nam mới đây qua lại hết sức thân mật, dường như ngươi cũng chẳng buồn quan tâm?"
Dương Hạo vò vò đầu, có chút hoang mang nói: "Nói thật, ta mang trọng trách là hồng lư tự khanh, cũng là do ngoài ý muốn. Có thể đi sứ sang nước Đường, có rất nhiều điều không thể thành hiện thực đã thành sự thực. Ta vẫn cứ không rõ tại sao nhưng gần đây ta mới tỉnh ngộ".
Chiết Tử Du tức giận mà hỏi: "Thế ngươi tỉnh ngộ cái gì?"
Dương Hạo làm mặt nghiêm trang nói: "Vốn ông trời an bài, đều là để ta ở đây gặp gỡ nàng. Nàng nói xem đó có phải là duyên phận không?"
Chiết Tử Du thở dài nói: "Xem ra ta cần đi đến miếu để bái rồi, nếu không sẽ cứ bị đen đủi mãi. Từ khi ngươi đến nước Đường, lại đổi thân phận, ta không cách nào tránh khỏi oan gia này. Ngươi đúng là âm hồn không tan".
Dương Hạo tủm tỉm cười: "Oán chuyện gì? Oan gia?"
Chiết Tử Du xấu hổ, quay người bỏ đi, ném chiếc giày lên cao: "Đi đi đi… mặc kệ tên mặt dày".
Dương Hạo cười ha hả, đuổi theo thấp giọng nói: "Tử Du, chớ quên là chúng ta đã từng có giao kèo. Nếu như những lời ta nói là thật thì nàng phải lập tức quay về Phủ Châu, không được nhiễu sự nữa. Chỉ cần nàng thuận theo mọi việc thì chưa chắc đã không thể bảo toàn được phú quý nhà họ Chiết".
Trong đôi mắt mơ hồ của Chiết Tử Du chợt lóe lên, bỗng nhiên khựng lại nói: "Nước Tống… đã muốn đánh nước Đường rồi sao?"
Dương Hạo chợt thấy giật mình, tự mình đã dặn mình phải cẩn thận, thế mà hơi một tí đã nhắc đến chuyện này, còn khiến nàng cảnh giác. Dương Hạo không biết làm gì, bèn nói: "Vẫn còn chưa có kế hoạch, không… phải tùy theo thiên cơ, nhưng chỉ trong vòng hai ba năm nữa thôi. Nếu như tất cả đúng như những gì ta nói, hy vọng nàng có thể giữ lời hứa, hành sự tại thiên để tránh gây nên nhiều sát nghiệt".
Chiết Tử Du nghe hắn nói như vậy, trong lòng không khỏi hoang mang, quay lưng bỏ đi, thấy trước mặt là một sạp hàng bày bán đủ mọi loại trang sức, liền tiện tay đứng xem.
Dương Hạo nhìn theo bóng Tử Du, trong mắt hiện lên nét khó hiểu. Gần đây khi nhìn thấy Tử Du, hắn thường ăn nói lung tung, vừa quấn quýt si mê nàng, muốn phá mưu đồ bí mật của nàng ở Giang Nam, nhưng mặt khác lại không nỡ xa rời nàng, không muốn nàng bỏ đi, sợ rằng đời này kiếp này không còn cơ hội tương ngộ nữa. Hắn không cách nào xác định, chỉ biết rằng ngày đó càng ngày càng gần.
Nếu như nàng biết được rằng ta chính là "sứ giả thần chết" mang đền nhiều đau thương bấy lâu?"
Dương Hạo nhìn theo bóng nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác thương cảm khó hiểu.
Chiết Tử Du đến bên sạp bán đồ trang sức, nhưng vẫn cảm giác có ánh mắt vẫn đang dõi theo đằng sau. Nàng cảm thấy không tự nhiên nên đứng dậy, quay mặt liếc nhìn một cái, đụng ngay cái nhìn của Dương Hạo, nên vội vàng quay đầu lại "Chàng… quả nhiên đang nhìn ta, tại sao cứ phiền như thế, có thể lẽ nào…? Cứ cho là ta không thèm để ý đến chuyện chàng đã có vợ, thì sao đây? Với thân phận hiện giờ của cả hai thì chúng ta không thể bên nhau được".
Chiết Tử Du lặng lẽ nắm chặt đôi khuyên bằng đá trong tay, cảm giác buồn bã trong lòng.
Người chủ sạp hàng nhìn thấy chuẩn bị bán được hàng liền khấp khởi, luôn miệng quảng cáo: "Cô nương quả đúng là có mắt nhìn, đôi khuyên tai này là được làm từ kim cương đen, cô xem, trông nó giống như là đôi mắt vậy, gọi là "luật nhãn ban phúc", có thể tránh được tà ma, làm tiêu bệnh, khí độc, điều không may… Cô nương xinh đẹp như thế, da lại trắng như tuyết, nếu như cô đeo đôi khuyên này thì nhất định sẽ càng thêm xinh đẹp".
"Đôi bông tai này bao nhiêu tiền, ta mua nó!" Dương Hạo bước tới nói.
Người chủ hàng có chút đạo đức nghề nghiệp, đôi khuyên vẫn đang nằm trên tay Tử Du, hắn không dám ngay lập tức lấy lại bán cho Dương Hạo, liền quay sang ngó Tử Du. Dương Hạo mỉm cười nói: "Đôi khuyên này là ta mua tặng cho cô nương đây, bao nhiêu tiền?"
"Ai cần ngươi tặng?" Chiết Tử Du nhìn sang Dương Hạo, bỏ lại đôi khuyên bỏ đi. Dương Hạo cười cười, hỏi giá cả rồi mua đôi khuyên đó, đuổi theo Chiết Tử Du.
Chạy đến bên bờ sông thì Dương Hạo đuổi kịp Tử Du, cười nhẹ nhàng: "Chỉ là chút quà nhỏ thôi, cô nương sao không nhận lấy?"
Chiết Tử Du khẽ hừ một tiếng: "Không thích".
"Nếu như không thích thì cũng không vấn đề gì, Tết Nguyên tiêu sắp đến rồi, rồi đến Phóng Thâu Nhật, mọi người đều trộm đồ của nhau, nàng cứ giữ nó đi rồi để người ta trộm mất cũng được".
"Cảm ơn. Đến lúc đó tự ta sẽ chuẩn bị đồ cho người khác trộm, không cần món quà này của ngươi, xin nhận ý tốt."
"Haha, sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu, đây có lẽ là lần cuối cùng ta tặng quà cho nàng, nàng nhận đi, được không?"
Chiết Tử Du nghe nói đến ba chữ "lần cuối cùng" liền không kìm được thắc mắc. Lần trước khi chàng muốn hôn ta, chàng cũng nói "lần cuối cùng", hôm nay tặng quà cũng nói như vậy. Được rồi, ta vốn cũng không nghĩ sẽ dây dưa gì với chàng nữa, thì giờ việc chi cứ phải suy nghĩ mông lung?
Dương Hạo đem đôi khuyên đặt vào tay Tử Du, tay nàng hơi run lên, rồi vứt nó ra xa. Nụ cười trên mặt Dương Hạo chợt cứng lại, hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, sau đó, Chiết Tử Du không nói gì bèn quay người bỏ đi, mặt hướng ra phía bờ sông mà rằng: "Đại nhân bận rộn, không cần thiết phải tiễn ta nữa. Hôm nay ta cũng có chút chuyện bực mình, ra ngoài đi dạo một chút, không có chuyện gì đâu. Tên đại nghịch bất đạo trong mắt đại nhân đến rồi kìa!"
Dương Hạo cười khổ não, đang muốn nói gì thì bên cạnh nghe thấy tiếng niệm "A di đà phật! Này vị thí chủ…"
"A..a.. "Bích Túc đang muốn làm bộ không quen biết Dương Hạo, đột nhiên nhìn thấy Chiết Tử Du, không nén nổi mà há mồm cứng lưỡi, cứ chỉ chỉ vào nàng mà không nói được lời nào.
Chiết Tử Du quay đầu nhìn hắn, mặt cũng nén nổi sự kinh ngạc, Dương Hạo liền níu lấy Bích Túc hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Bích Túc lấy lại bình tĩnh, vội vàng hạ giọng nói: "Đại nhân, hai vị phu nhân đã tới rồi, hiện đang ngồi ven hồ Huyền Vũ, hiện đang ở nhà trọ Thê Hà…" Nói rồi, hắn còn cảnh giác ngó Tử Du.
"Bọn họ đã đến rồi?" Dương Hạo vừa mừng vừa sợ: "Tốt lắm, chúng ta mất dấu nhau, e rằng Lễ Tân viện đang loạn cả lên rồi, ta sẽ ngay lập tức sắp xếp về dịch quán, sau đó đến bên hồ Huyền Vũ gặp họ".
"Mạc cô nương, Dương mỗ cáo từ."
Chiết Tử Du cũng không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói: "Xin đại nhân cứ tự nhiên".
Dương Hạo thở dài, quay người lại đi mất, nhưng đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, bèn quay đầu lại ngó Bích Túc đang mặc áo cà sa, dở khóc dở cười nói: "Ngươi thật muốn đến Kê Minh Tự làm Phương trượng ư?"
Bích Túc xoa xoa cái đầu bóng lưỡng, cười hì hì nói: "Chỉ là vì tiểu sư thái Thủy Nguyệt thôi".
Dương Hạo gật gật đầu, thở dài nói: "Hiếm khi ngươi rung động thật sự, hãy trân trọng đi, nếu như để lỡ mất thì sau này ngươi có hối cũng không kịp đâu".
Chiết Tử Du nghe thấy, đột nhiên cắn chặt môi dưới.
Dương Hạo lại thở dài, thi lễ với nàng rồi quay lưng bước đi, Bích Túc nhìn Chiết Tử Du, ngượng ngùng nói: "Chiết… Chiết cô nương sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô nương với đại nhân của ta…"
Chiết Tử Du quắc mắt xoay người lại, nói: "Bản cô nương đang không vui, ngươi cút ngay đi cho ta càng xa càng tốt, ta đếm tới ba, nếu như ngươi không cút…" Nàng ta nắm chặt cây kiếm bên hông, đếm lớn: "Một…"
Chẳng cần để nói đến hai lời liền bỏ chạy. Chiết Tử Du không khỏi phì cười, nhìn theo bóng Dương Hạo đi khuất dần. Nụ cười dần tắt, trên mặt chỉ còn phảng phất nỗi mơ hồ, dường như nhớ ra điều gì, nàng quay người đi vội vàng, chạy đến bên vạt cỏ gần đó tìm kiếm khắp nơi, nhưng có một người đã nhanh chân hơn nhặt chiếc hộp lên, mở ra rồi reo mừng: "Haha, hôm nay số hên quá, lại nhặt được báu vật".
"Chậm đã!" Chiết Tử Du vội nói, đoạt lại chiếc hộp rồi nói: "Chiếc hộp này là của ta".
Người thuyền phu đó mở to mắt ra nhìn Tử Du, nói: "Nhìn vị cô nương ăn vận xinh đẹp, thế mà lại đi cướp đồ của ta ư?"
"Ngươi!" Chiết Tử Du chau mày, nắm chặt lấy chuôi kiếm, vị thuyền phu kia lui lại hai bước, hét lớn: "Ái chà, còn muốn gây sự nữa đúng không? Anh em đâu mau lại đây, có người muốn cướp đồ của ta này".
Trên bờ đê, bảy tám người cao to lực lượng lập tức xuất hiện, nói lớn: "Ai dám to gan, giữa ban ngày ban mặt mà dám giở trò?"
Chiết Tử Du hung hăng trừng mắt nhìn vị thuyền phu kia một hồi lâu, hít một hơi thật sâu nói: "Ngươi trả giá đi, ta sẽ mua nó. Nếu như vậy còn không được thì bản cô nương sẽ phải giở trò cường đạo rồi, đừng hòng làm khó dễ ta!"
***************************************
Dương Hạo vội vã quay trở về dịch quán tìm Tiêu Hải Đào, Tiêu Hải Đào vừa nhìn thấy hắn liền cười nói: "Đại nhân về nhanh thật đấy, cứ tưởng giữa đường gặp vị cô nương đó thì … hahaha"
Dương Hạo tươi cười nói: "Tiêu tự thừa, Dương mỗ quay về vốn là để dặn ngươi một tiếng, đêm nay ta ra ngoài, nếu như không quay trở về dịch quán thì ngươi không cần phải lo, sáng sớm mai ta sẽ quay về".
"Hả?" Tiêu Hải Đào ngẩn người, lắp bắp nói: "Đại nhân… đại nhân có bản lãnh vậy sao? Chỉ mới có hai ba câu mà đã có thể…?"
Dương Hạo ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức cười ha hả mà rằng: "Không sai, không sai, bản quan đêm nay cần phải đi hóng gió một chút, haha, do vậy không cần lo lắng cho bản quan. Ta phải đi rồi, cô nương nhà người ta còn đang đợi ta".
"Khoan đã, khoan đã!" Tiêu thừa tự níu người hắn lại, nghi ngờ nói: "Đại nhân, vị cô nương đó làm sao mới chỉ có hai ba câu… đã có thể cam tâm trao thân gửi phận? E rằng có vấn đề".
"Hừ, điểm này bản quan chẳng lẽ còn không nghĩ tới ư? Ta tất nhiên là phải làm rõ ngọn nguồn rồi mới có dũng khí chứ, được rồi, không để mỹ nhân đợi lâu nữa, bản quan đi đây."
"Đại nhân, ngài…" Tiêu Hải Đào muốn cản cũng không cản kịp nữa, Dương Hạo dường như đã hóa thành bươm bướm bay đi mất.
Tiêu Hải Đào đứng dưới trời chiều, ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới lẩm bẩm: "Dương tả sứ quả nhiên là không ai bằng, một cô nương diễm lệ như thế... làm sao đại nhân có thể may mắn thế nhỉ?"
Hắn quay đầu nhìn chuỗi tràng hạt đang đặt trên bàn, vội cầm lấy đeo vào cổ tay như sợ có ai cướp mất báu vật.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
119 chương
31 chương
70 chương
33 chương
18 chương