Vừa nghe được lời này thì "Ồ!" một tiếng, dân chúng đang vây quanh xem thoáng cái liền xôn xao. Đinh Hạo cười lạnh liếc nhìn về phía phụ nhân kia. Giờ khuôn mặt của nàng ta đã thành một miếng thịt vàng như nghệ. Việc bắt cóc trẻ con này nàng đã thực hiện được rất nhiều vụ và tuy cũng có khi thất bại nhưng phần lớn là bị người nhà của đứa trẻ đó phát hiện kịp chứ chưa bao giờ bị rơi vào tay loại đàn ông kiểu này cả. Nam nhân thì liệu có mấy người biết được làm sao để giao tiếp với tiểu hài tử chứ? Không quản là bất cứ gia đình nào cũng rất coi trọng cái gọi là nghiêm phụ từ mẫu. Làm cha là phải có dáng dấp của kẻ làm cha, cho dù là con cái có đau yếu cũng sẽ không học theo đàn bà lao vào mà ôm mà ấp, càng không có chuyện cả ngày trêu đùa, nói chuyện với hài tử, nên chẳng mấy nam nhân biết được cách dùng những phương thức câu thông, dẫn dụ này để khiến một đứa trẻ vẫn còn đang trong thời kỳ bú sữa còn chưa có năng lực biểu đạt đầy đủ nói ra đáp án mà hắn muốn biết. Phụ nhân vừa kinh vừa sợ rồi đột nhiên "A!" một tiếng, sau đó tàn nhẫn ném hài tử trong tay mình về phía Đinh Hạo và nhân cơ hội đó mà nhanh chân bỏ chạy. Hai người đứng cách nhau quá gần nhưng Đinh Hạo đã sớm đề phòng nàng nên sao có thể để nàng ta đắc thủ được cơ chứ? Đứa trẻ vừa bị ném đi, lực còn chưa được bung ra đã bị Đinh Hạo một tay bắt lấy ôm nó vào lồng ngực, đồng thời một chân vung lên. Phụ nhân kia vừa mới chạy được hai bước liền bị một cước của Đinh Hạo đá trúng, khiến nàng trượt dài trên mặt tuyết bóng loáng. Nàng là một nữ nhân nhưng mà trong mắt Đinh Hạo, loại nữ nhân này chính là súc sinh đội lốt người nên hắn ra chân không chút lưu tình. Một cước này đá cho phụ nhân kia đau tới mức nằm sắp trên mặt đất mà không thể đứng dậy nổi. Đinh Hạo không có cha mẹ nên chưa được càm nhận được cái tình cảm của người làm cha làm mẹ, nhưng hắn có thể hiểu việc cốt nhục thân sinh của mình lại bị người bắt cóc thì đối với người làm cha làm mẹ sẽ đau đớn thống khổ, suy sụp tới mức nào. Rồi sẽ có bao nhiêu người làm cha vì sự đau đớn, giày vò kiểu này mà trong một đêm tóc đã bạc trắng. Rồi có bao nhiêu người làm mẹ vì bị kích động do mất con mà biến thành người điên. Rồi lại có bao nhiêu gia đình vì tìm kiếm cốt nhục đã thất lạc của mình mà bỏ lại đằng sau tất cả mọi thứ rồi như điên như cuồng đi kiếm tìm máu mủ của họ ở khắp nơi. Tất cả những thống khổ này đều do một tay loại súc sinh này trước mắt tạo nghiệt. " Giết đi!" " Đánh chết bọn buôn thịt bán người này đi!" Dân chúng đang vây quanh sau khi đã hiểu rõ mọi việc liền vô cùng phẫn nộ rồi quây phụ nhân kia lại. Đạo nhân chuyên hương khói kia vừa kinh vừa sợ, vừa muốn chạy trốn nhưng lại không đành lòng bỏ mặc phụ nhân kia mà đi, đang lúc hắn còn do dự, Đinh Hạo chỉ có nói một câu: " Đạo nhân kia nhất định là đồng bọn của phụ nhân này!" Hắn giờ có muốn chạy trốn cũng chẳng kịp nữa rồi. Vô số quyền đầu đổ ập xuống đầu hắn. Người người đều hướng về hắn phát tiết sự phẫn nộ cùng nỗi sợ hãi, là sự phẫn nộ, là nỗi sợ hãi của những người làm cha làm mẹ. Đinh Hạo lạnh lùng nhìn hai kẻ buôn trẻ con bị mọi người vây đánh kia rồi ôm hài tử đến ven đường. Trả tiền vằn thắn cho Quan lão hán, sau đó cho hài tử kia ăn vài miếng canh vằn thắn thơm nồng, lúc thì hắn làm mặt quỷ với nó, lúc thì hơi tung nó lên rồi tiếp lấy. Sau một hồi trêu đùa, cảm giác xa lạ của hài tử kia đối với hắn đã hoàn toàn biến mất. Giờ nó đã bị Đinh Hạo hắn biến thành một hài tử không ngừng cười khanh khách. Khi Đinh Hạo nhìn qua thấy đạo nhân cùng phụ nhân kia bị nộ dân giáo huấn không sai biệt lắm thì hắn mới kéo tiểu oa nhi này vào trong ngực rồi đi tới. Còn tiểu hài tử trong ngực hắn thì lại dùng sức quáy quáy cái mông nhỏ bé của mình, ý bảo nó vẫn chưa chán muốn Đinh Hạo tiếp tục cùng nó đùa. " Được rồi! Các vị hương thân không cần đánh nữa!" Đinh Hạo ôm đứa trẻ đi qua ngăn mọi người lại. Tiểu gia hỏa mồm đang mút một ngón tay và dùng đôi mắt to tròn ngây thơ của mình nhìn đám đông mà không rõ những người lớn này đang ở đây làm cái gì nữa. Đạo nhân cùng phụ nhân kia tóc tai bù xù đang từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm vào Đinh Hạo. " Các vị hương thân, tại hạ là người nơi khác đến, lại nhìn thấy thần thái phụ nhân này rất bí hiểm, không giống mẫu thân của hài tử này nên mới chặn nàng ta lại. Tiểu hài tử bị mất tích thì hẳn là cha mẹ của nó nhất định sẽ lòng nóng như lửa đốt. Tại hạ nghĩ cần đưa hài tử này cùng hai kẻ bắt cóc kia tới nha môn. Vậy làm phiền các vị hương thân đi trước giúp tại hạ làm nhân chứng. Chẳng biết ý các vị hương thân thế nào?" " Được, tiểu huynh đệ, ta đi cùng ngươi!" Mặc dù thời tiết rất lạnh giá nhưng những người dân cũng không người nào thoái thác mà đều đáp ứng rồi tự động áp giải hai kẻ buôn bán trả con kia tới quan phủ. Đinh Hạo bị dân chúng vây ở bên trong, ôm tiểu oa nhi kia rồi thẳng đường vừa đi vừa dùng một số trò hề chơi đùa với nó khiến tiểu gia hỏa này cười khanh khách, ồn ào không ngừng. Khu Tây bắc trên cơ bản đều nằm trong tay thế lực của những nhà thế phiệt. Đại Tống lập quốc còn chưa tới mười năm nên tới giờ vẫn chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được hết những thế lực địa phương xung quanh đó mà họ trên danh nghĩa đã tỏ vẻ thuần phục quốc gia. Tây Bắc Chiết thị chính là thế lực của phiên trấn chỉ nghe điều động chứ không nghe thông báo. Nơi đó thuế má không cần nộp lên triều đình. Dù Chiết thị hàng năm đều cống nạp một vài vật phẩm mang tính tượng trưng cho triều đình nhưng mà triều đình lại ban thưởng cho họ những thứ còn phải quý giá hơn, nhiều hơn so với cống vật mà họ đã dâng lên. Trần thị ở Mân Nam cũng giống như Chiết thị ở Tây Bắc. Bởi vì khoảng cách giữa Trần thị ở Mân Nam cùng Đại Tống còn cách nhau một Đường quốc Lý Dục, cho nên Trần thị tuy rằng cũng hướng về Đại Tống tỏ vẻ thần phục, nhưng mà bọn họ so với Chiệt thị lại càng có quyền tự chủ hơn. Gia tộc này trên danh nghĩa là thần tử của triều Tống nhưng những mệnh lệnh cùng quan lại ở Mân Nam đều từ nhà Trần thị mà ra cả. Mà tại đây, khu Tây Bắc này ít nhất cũng có lưu quan do triều đình phái tới, chỉ là do hoàn cảnh chính trị đặc thù nên rất nhiều lưu quan được triều đình phái tới trú tại đây dều mang ý nghĩa tượng trưng hơn là có quyền lực thực tế. Ví dụ như ở Quảng Nguyên này, là một trọng trấn mang ý nghĩa quân sự của vùng Tây Bắc, là một quan ải trọng yếu để chống cự người phương Bắc tới xâm lược phía nam, đồng thời đây cũng là một cứ điểm quan trọng của thế lực Chiết thị. Tri phủ mà triều đình phái tới lưu ở nơi đây cũng phải phục tùng sự quản lý của Quảng Nguyên tướng quân. Tri phủ Quảng Nguyên tên là Từ Phong Thanh. Nha môn của hắn cách phủ Quảng Nguyên tướng quân không xa nhưng quy cách so với phủ tướng quân thì lại nhỏ hơn rất nhiều. Đinh Hạo cùng dân chúng áp giải hai buôn bán trẻ em này tới nha môn tri phủ. Từ rất xa chúng nhân đã nhìn thấy rất rõ một đôi sư tử đá ở cổng nha môn. Lúc này một đội sai nha tựa như bị lửa đốt mông nhanh chóng từ trong nha môn chạy đến rồi tách tản ra con đường. Có một đội hơn mười người hướng về phía dân chúng nhào tới với tốc độ rất nhanh khiến bọn họ theo bản năng phải tránh ra hai bên đường. Đội nha sai kia vội vàng quét mắt nhìn bọn họ rồi lại như một con gió cuốn đi, thế nhưng một nha sai chạy cuối cùng bỗng nhiên thoáng nhìn thấy có một đứa trẻ trong lòng Đinh Hạo, liền hú lên quái dị: " Người này có một đứa trẻ!" Mười mấy nha sai đang chạy đằng trước nghe tiếng vội vàng dừng lại rồi xoay người. Nhưng do tuyết trên đường trơn nhẵn nên nhất thời khiến bọn họ đứng không vững. Hai nha sai "Ôi!" một tiếng rồi té ngã trên đất. Ngay lập tức hai người này kéo theo cả những tên nha sai còn chưa kịp đứng vững khác cũng đều trượt ngã cả trên đất. Cả một đám té ngã trông vô cùng chật vật, rồi lại thấy tiểu oa nhi rúc trong lòng Đinh Hạo xòe bàn tay nhỏ bé mà cười không dứt. Những nha sai này chống côn, đỡ mũ, trông có vẻ cực kỳ chật vật mà chạy tới rồi vây Đinh Hạo vào giữa. Bộ khoái dẫn đầu Dương Tấn Thành giơ đơn đao trong tay lên, đằng đằng sát khí, lớn tiếng quát hỏi: " Đứa trẻ này là của nhà ai?"