Hồng lư khoái cước đó nói: "Sau khi trở về đến lễ tân viện, Dương tả sứ đã theo lễ chế mở thịnh yến khoản đãi Trịnh vương và Từ Huyễn. Trong bữa tiệc Từ Huyễn miệng lưỡi lưu loát, kể về Giang Nam." Hắn vừa nói vừa dâng lên những gì đã ghi chép được. Triệu Khuông Dận nhận lấy, đọc rồi tán thưởng nói: "Quả nhiên không hổ là Giang Nam đệ nhất tài tử. Những lời này đề cập đến Lý Dục, làm cho người ta không có cảm giác chán ghét, là một tinh phẩm, khí độ vửa phải, lại ứng với khí tượng hôm nay, vừa lấy lòng Tống quốc ta, lại vừa không làm giảm uy phong Đường quốc. Trong những học sĩ triều đình ta, chỉ có Lô Chế Cáo mới so sánh được, những người khác không bằng, mà với học thức của Dương Hạo thì đương nhiên không có cách nào ứng phó được." Hồng lư khoái cước dạ một tiếng rồi nói: "Quan Gia nói đúng, Dương tả sứ chỉ giơ chén lên ca ngợi, mời rượu Từ Huyễn mà không đối đáp lại." Triệu Khuông Dận cười nói: "Tiếp tục nói đi, sau đó như thế nào?" Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn thấy Dương tả sứ không tiếp lời, hứng thơ cũng dần giảm, lại uống thêm ba tuần rượu, rồi nói về việc Đường quốc xưng thần, nói đến chuyện này thì thao thao bất tuyệt. Tiểu thần trốn đằng sau bức bình phong đã ghi chép lại, do không kịp nên chỉ ghi lại những ý chính." Triệu Khuông Dận cười lạnh nói: "Từ Huyễn vốn là một nhân tài, nhưng hắn lại không hiểu được thời cục. Tình thế thiên hạ thống nhất là không thể ngăn cản. Từ Huyễn hắn chỉ dựa vào cái lưỡi không xương của mình mà nghĩ rằng có thể khống chế được cục diện thiên hạ trong tay hay sao? Thật là sự hạn hẹp của thư sinh! Hừ, hắn nói những gì?" Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn nói, chủ của Đường quốc tấm lòng nhân hậu, từ trước đến nay tự lực cánh sinh, dẹp quân nổi loạn, làm an dân. Dưỡng binh là để tự bảo vệ mình, không có tâm dành thiên hạ. Bây giờ Tống chủ anh minh, thiên hạ quy tâm, Đường quốc cũng không phải là người lạc hậu, vì dân chúng mà tự tước quốc hiệu, hạ cách làm vương, thiện sự Đại Tống, dẹp binh yên dân,sau này Tống quốc và Đường quân thần hòa khí, vĩnh viễn không binh phạt, thực là chuyện may mắn. Ừm… đại ý là như vậy. Từ Huyễn xuất khẩu thành chương, lời như gió, những gì tiểu thần ghi lại quả thực không bằng…" Triệu Khuông Dận từ từ thưởng thức, khóe miệng nở ra một nụ cười nhạt: "Câu này mấu chốt là ở chỗ dưỡng binh tự bảo vệ. Chúng xưng thần lại sợ trẫm mượn cơ hội dụng binh hoặc đóng quân ở đó. Câu này rõ ràng chính là Đường quốc có thể xưng thần nhưng ta không được động binh với Đường quốc, cũng không được đóng quân ở Đường, vì chúng có đủ sức tự bảo vệ. Ha ha ha… Dương Hạo nói như thế nào?" "Ừm… Dương tả sứ mỉm cười, chỉ tiếp rượu." Triệu Khuông Dận ngẩn ra: "Hắn một câu cũng không nói sao?" "Không có." Triệu Khuông Dận ngẩn ra một hồi, lại nói: "Vậy Từ Huyễn lại nói gì?" Hồng lư khoái cước nói: "Từ Huyễn lại nói Đường quốc hàng Tống là thành tâm, hy vọng quân vương Tống quốc ta cũng có lòng nhân nghĩa tiếp đãi Đường quốc, chớ sinh đao binh dẫn đến thiên hạ rối loạn. Hắn nói thiên hạ không có nước nào nghìn năm không diệt, vì được sủng mà mưu đồ bá vương, dẫn đến ngàn vạn lê dân thống khổ, không phải là phúc của dân chúng mà lại là tội nhân thiên cổ. Lại nói trên thế gian này không có người nào trăm năm không chết, nếu như Tống quốc ta muốn dùng vũ lực ép Đường, thì trên dưới Đường, từ quân đến dẫn sẽ đều một lòng, hợp chí thành thành, nếu không chống lại thì vạn tuế sẽ cười phỉ nhổ." Triệu Khuông Dận chỉ cười lạnh, lần này không đợi hắn hỏi, Hồng lư khoái cước liền bổ sung thêm một câu: "Dương tả sứ vẫn chỉ lộ mặt cười và uống rượu." "Nói tiếp đi." "Vâng, Từ Huyễn lại nói, Đường quốc phục Tống là vì muốn dập đao binh, dưỡng vạn dân. Lại thêm Quan Gia nhân đức, tất sẽ không đối xử hà khắc với người Đường, cho nên sẽ quy tâm. Nay Đường đã dâng biểu xưng thần, hy vọng quân vương Tống quốc ta sẽ có thể đối với chủ quân thần Đường quốc như phụ tử, mãi mãi hòa hợp, không gây binh biến. Nếu không, Đường chủ mấy mươi năm nhân chính được lòng dân, bây giờ nơi hiểm yếu Trường Giang có thể nương tựa, quân thần đồng lòng, Tống sư tuy mạnh nhưng cũng không thể mạnh bằng lòng dân." "Miệng lưỡi hắn thật lợi hại." Triệu Khuông Dận khinh thường nói: "Hiểm yếu Trường Giang có thể nương tựa sao? Bảo vệ Giang Nam bảo vệ Hoài Nam, Đường quốc Hoài Nam không bảo vệ, bây giờ đã vào hết trong tay Đại Tống ta, Trường Giang rãnh trời có thể yên hay sao? Trẫm luận thi từ không thể bằng hắn, nhưng câu này trẫm lại có thể bác bỏ lột hết da hắn. Đáng tiếc trẫm thân làm thiên tử, không thể đích thân phản bác hắn, quả thực là đáng tiếc. Dương Hạo ứng đối như thế nào?" Hồng lư khoái cước nhăn mặt lại, đáp: "Dương tả sứ chỉ mỉm cười mời rượu." Triệu Khuông Dận nghe rồi liền giống như bị truyền nhiễm, trán hắn cũng nhăn lại, nói: "Tiếp tục đi." "Vâng, Từ Huyễn đó vẫn tiếp tục nói, Đường quốc biên cương không rộng bằng Tống, binh tướng không dũng mãnh thiện chiến bằng Tống quốc, nhưng Giang Nam nhiền sông nhiều hồ, Đường có thủy quân mấy chục vạn, giỏi thủy chiến, mà binh mã phía bắc cảu ta cho dù đang nuôi thủy binh nhưng e rằng trong thời gian mười năm cũng khó trở thành vũ khí mạnh, mà binh thì sẽ dần già yếu. Vì điểm mạnh này của Đường, nếu Tống thiện đãi Đường thì Đường sẽ lấy thần lễ để đối quân, vĩnh viễn không phản kháng. Nếu không, Đường quốc chủ đã chính miệng nói rằng: "Nếu vương sư kiến thảo, bắt khom lưng quy phục, thì sẽ đích thân dẫn đầu sĩ tốt, dựa thành mà đánh. Cho dù có không dành được thắng lợi thì cũng không làm con quỷ của đất nước." " Triệu Khuông Dận cười lớn ha ha, khinh thường nói: "Thật là làm khó Lý Dục rồi, lại có thể nói ra được một câu đầy khí phách như vậy. Đáng tiếc, đây cuối cùng cũng là một câu nói khoác của một tên thư sinh thối mà thôi, Lý Dục hắn có thể làm được sao? Dương Hạo đáp thế nào?" Hồng lư khoái cước nói: "Dương tả sứ mỉm cười…" Triệu Khuông Dận nhăn mày, ngắt lời nói: "Chỉ mời rượu?" "Ừm… vâng" "…. Từ Huyễn đó lại nói gì?" Hồng lư khoái cước cười khan nói: "Từ Huyễn không nói gì nữa, chỉ uống rượu." Triệu Khuông Dận im lặng chốc lát, xoay mình chợt cười: "Ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha… nước chát chấm đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hóa ra khắc tinh của loại người như Từ Huyễn lại chính là Dương Hạo. Trẫm thật không lầm, ha ha, lấy ngu trói trí, Dương Hạo này quả thật đã làm cho tài tử như Từ Huyễn phải đuối lý, làm một cái miệng hồ lô, thật là buồn cười chết mất…" *** Từ Huyễn tuyệt đối không nghĩ rằng khi mình đến Tống quốc, trong lòng đã chuẩn bị rất kĩ những lời hay ý đẹp mà lại gặp phải một tên dở hơi như Dương Hạo, những lời đó hoàn toàn không có đất dụng võ. Tính khí của tên Dương Hạo này rất tốt, chăm lo cho họ cũng không chút thiếu sót, nhưng bất kể là hắn có dùng mỹ tử nào để ám chỉ cho hắn, hay là chính diện đưa ra yêu cầu thì Dương Hạo chỉ mỉm cười, dáng vẻ như cao thâm khó lường, làm hắn phải đoán xem Dương Hạo rốt cuộc là đang có ý gì? Từ Huyễn bị hắn dày vò đến mức một chút tức giận cũng không còn. Hắn muốn gặp Triệu Phổ? Không rảnh, tể tướng đại nhân bận rộn như vậy, thời gian đâu mà gặp? Muốn gặp Quan Gia? Nực cười, tể tướng còn không có thời gian thì Quan Gia sao có thể rảnh rỗi nghe hắn chứ. Thời gian cứ thế từng ngày trôi đi, thời cục càng lúc càng bất lợi đối với sứ đoàn Đường quốc. Đầu tiên là tin tức Đường quốc tự hạ mình tước quốc hiệu đã được lan truyền ra, không những truyền khắp Đại Tống mà truyền đến khắp tứ phương, Khiết Đan phía bắc, tam phiên tây bắc, Ngô Việt Giang Nam, còn cả những dân chúng Đường quốc vốn bị che giấu cũng biết được. Hơn nữa còn biết rõ ràng rằng Đường quốc Trịnh vương Lý Tòng Thiện và sử bộ thượng thư Từ Huyễn bây giờ đã đang ở lễ tân viện của Khai Phong Đại Tống, mỗi ngày hồng lư tả khanh sứ Dương Hạo đều đích thân đến cùng đi nghe ca vũ khúc nhạc, mỹ tửu giai hào, đối đãi rất thịnh tình với họ. Cho dù quốc thư chính thức vẫn chưa được dâng lên, hai bên vẫn chưa hề ký kết điều khoản giữa quân quốc và thần quốc, nhưng việc này đã làm cho cả thiên hạ đều biết đến, họ không còn đường lui nữa rồi. Đúng vào lúc này, một tiếng sét giữa trời xanh trong dự đoán đã vang lên, chiến sự ở Mân Nam đã kết thúc. Tống tấn công đã lấy được Bang Châu, Hạ Châu, tứ châu Chiêu, Đỗ, Liên, Thiều đại bại, hơn mười vạn quân Nam Hán như chóp của cánh hoa sen, Nam Hán lấy Quảng Châu làm trung tâm, cắt theo hai hướng Lĩnh Nam, bây giờ cuối cùng đều đã quy thuộc Trung Nguyên. Tống quốc cả nước ăn mừng, Triệu Quan Gia đại thưởng cho quần thần, ngay cả nội thị đô tri Trương Đức Quân cũng được phục hồi lại nguyên tính, lại còn đường thưởng thêm gọi là Kế Ân. Vương Kế Ân vốn họ Vương, lúc đầu vào cung làm tiểu nội thị đã nhận đại thái giám họ Trương làm nghĩa phụ, cho nên đổi họ, gọi là Trương Đức Quân, bây giờ hồi phục lại danh tính, lại được Quan Gia ban tên, vô cùng lấy làm vinh hạnh. Ngay cả hắn cũng được phong thưởng thì có thể thấy bách quan trong triều, đám tướng lĩnh có công sẽ được thưởng lớn như thế nào rồi. Trong triều bận rộn đến chuyện này nêu càng không để tâm tới đoàn sứ Đường quốc. Cần phải biết rằng đây chính là Đường quốc chạy đến muốn dâng thuận biểu quy hàng, nhưng đối với Đại Tống mà nói thì chuyện như thế này chẳng đáng là gì, không muốn lại được, Tống quốc đương nhiên sẽ làm cứng lên, Từ Huyễn đến lúc đó vẫn phải kiềm chế cơn giận, nhưng biết rõ huynh đệ mình bây giờ ăn ngủ bất an, Trịnh vương Lý Tòng Thiện đang lo lắng đợi tin tức, đến ngồi cũng không yên. Hắn không hy vọng xa vời rằng có thể nhận được những yêu cầu mà Từ Huyễn đã đưa ra, hắn chỉ là một thư sinh ngây thơ, hắn giống như huynh trưởng của hắn, không cần phải lột bộ mặt yêu cầu Tống triều giấy trắng mực đen viết chi tiết một số việc ra. Triệu Khuông Dận đã thừa nhận địa vị quân thần thì sẽ cần phải tuân thủ quy tắc của quân thần, nếu không… lẽ nào hoàng đế Tống quốc không sợ người đời cười hắn nói không giữ lời, chịu sự phỉ báng chế nhạo của người đời sao?" Lý Tòng Thiện rõ ràng là đã quên mất chuyện Triệu Khuông Dận mấy năm trước tại Kim Giám điện đã thân thiết nhiệt thành mà bắt tay với tiết độ sứ Vĩnh An quân khi hắn chủ động đến quy hàng, rồi đã hứa với hắn gì rồi. Nội bộ sứ đoàn đàm phán xảy ra bất đồng ý kiến, mà Trịnh vương Lý Tòng Thiện bất luận là địa vị hay quan hệ thân thiết với Đường quốc chủ Lý Dục đều khác xa với Từ Huyễn, đàm phán đương nhiên là do hắn làm chủ. Cho nên điều kiện đàm phán mỗi lúc lại hạ xuống, Tống quốc lại càng ghê gớm hơn, không những không chấp nhận thêm bất cứ điều kiện gì mà còn ngay cả với vấn đề vụn vặt liên quan đến lễ chế giao nộp quốc thư qua lại giữa hai bên sau này cũng bắt Đường quốc phải nhượng bộ nhiều, quy định trên chiếu thư mà hoàng đế Tống quốc gửi cho quốc vương Đường quốc không xưng là quốc vương Giang Nam mà trực tiếp xưng bằng tên. Đối với Tống quốc mà nói đây có thể coi là song hỷ lâm môn, Hán quốc bị tiêu diệt, cương vực mở rộng, uy danh vang dội, còn Đường quốc lại là thêu hoa trên gấm. Vừa mới cử hành nghi thức Đường quốc quy thuận, chính thức xác lập danh phận quân thần, đại tướng Phan Mĩ đã áp giải hoàng đế Hán quốc Lưu Kế Nghiệp trở về Khai Phong, cho nên tiếp theo đó lại lập tức triệu tập nghi thức nạp hàng, và mời sứ tiết Đường quốc đến tham gia. Triệu Khuông Dận ngồi trên cao, văn võ bá quan xếp hai hàng hai bên, các ngoại thần tham gia lễ cũng đứng ở trên điện, hoàng đế Hán quốc Lưu Kế Nghiệp bị đưa đến cung điện. Vị hoàng đế Hán quốc này là một hôn quân hiếm gặp, vì lo tông thất sẽ cướp hoàng vị mà đã chém sạch huynh đệ thúc bá cháu chắt. Hắn cho rằng đại thần có gia thất sẽ ôm lòng riêng, cho nên phàm như người làm quan nào đều phải tự thiến chính mình, khắp triều đại thần đều là hoạn quan và cung nữ. Vị hoàng đế này sủng ái một nữ tử Ba Tư cực béo, sau khi làm cho hoang dâm ở hậu cung xong thì tự xưng làm "Tiêu Nhàn đại phu", nhưng một người như vậy thể trạng lại rất đầy đặn, mi thanh mày tú, trên điện đối mặt với quân vương thi lễ như nghi, trả lời khôn khéo, giỏi ăn nói. Dương Hạo đứng bên cạnh nhìn, nhưng quả thật nhìn mãi không thấy một người như thế này lại là một kẻ hoang dâm vô đạo. Triệu Khuông Dận lúc này tâm trạng rất tốt, tuy khinh thường không coi tên Lưu Kế Nghiệp này là người, nhưng thấy hắn quỳ ngoan ngoãn dưới kim điện, hô vạn tuế lại thấy rất vui vẻ, lập tức gia phong Lưu Kế Nghiệp làm đại tướng quân, gia tước Ân Xá hầu, và ban cho phủ đệ. Lưu Kế Nghiệp nơm nớp lo sợ, vốn nghĩ vị hoàng đế Tống quốc này sẽ chém đầu mình, không ngờ lại khoan dung như vậy, không khỏi vui mừng ngoài mong đợi, lập tức khấu đầu tạ ơn. Triệu Khuông Dận cười ha ha, ban cho hắn ngồi. Lưu Kế Nghiệp nghìn ân vạn ta, ngồi xuống một bên. Triệu Khuông Dận lại sai người ban cho hắn mĩ tửu, không ngờ Lưu Kế Nghiệp vừa nhìn thấy mĩ tửu bê đến trước mặt, sắc mặt liền đại biến, lập tức trượt xuống khỏi ghế, quỳ xuống khóc lớn: "Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng." Triệu Khuông Dận kinh ngạc, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đây… đây là trẫm ban cho mĩ tửu mà thôi, Ân Xá hầu sao lại khóc như vậy?" Phan Mĩ cười nói: "Quan Gia có điều không biết, Ân Xá hầu khi còn làm hoàng đế Hán quốc, thường dùng một cách tốt nhất để giết đại thần, đó là ban rượu độc. Quan Gia lại thưởng rượu cho ngài ấy, ngài ấy liền cho rằng Quan Gia muốn giết ngài ấy." Triệu Khuông Dận vừa nghe xong liền cười ha ha, xua tay nói: "Đến đây, đem chén rượu đó cho trẫm." Triệu Khuông Dận cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Lưu Kế Nghiệp thấy Triệu Khuông Dận uống hết chén rượu, lúc này mới hiểu được mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, không khỏi thấy xấu hổ. Triệu Khuông Dận cười nhìn Lưu Kế Nghiệp nói: "Trẫm nếu muốn giết khanh thì sẽ đường đường chính chính chém đầu khanh, là quân vương của một nước, cần gì phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Lưu khanh sau này chỉ cần an phận thủ thường, trung với Đại Tống thì lưỡi đao của trẫm tuyệt đối sẽ không để lên cổ khanh." Hắn vừa nói ánh mắt vừa cố tình mà như vô ý nhìn lướt qua Lý Tòng Thiện và Từ Huyễn. Hai người không khỏi chán nản cúi đầu xuống. Triều hội đã tan, Triệu Khuông Dận liền bày yến tiệc ở trong cung, khoản đãi Ân Xá hầu, Lý Tòng Thiện và Từ Huyễn cũng đều đến. Trong bữa tiệc khả năng nịnh nọt của Lưu Kế Nghiệp nhanh chóng đã được sử dụng. Mới hôm qua hắn vẫn còn là một đế vương cao cao tại thượng, vậy mà hôm nay đã có thể nhanh chóng sắm cái vai mới của mình, làm một tên nịnh thần đạt tiêu chuẩn. Dương Hạo đứng một bên nhìn, lại không khỏi thầm bái phục tố chất người này. Lý Dục… sẽ có một ngày đến nơi này chứ, nếu như Lý Dục có được một nửa sự thức thời của Lưu Kế Nghiệp thì chắc cũng không phải chết bất đắc kì tử, ừm… cũng chưa chắc, Triệu Quang Nghĩa dù sao cũng không phải là Triệu Khuông Dận, lòng dạ hắn… hắn… hắn… Dương Hạo giơ chén rượu lên, đột nhiên ngẩn ra tại chỗ, hắn không có cách nào xác định được thời gian mà Triệu Khuông Dận sẽ chết, nhưng hắn nhớ rất rõ, Tống lấy Nam Hán không lây, Triệu Khuông Dận liền chết bất đắc kì tử. Bây giờ triều đình đã đánh bại được Nam Hán, Quan Gia đã từng nói với hắn, sẽ phái hắn đi sứ Đường quốc, dò thám quân tình, ly gián quân thần chúng, sau đó… năm sau muộn nhất là đến cuối năm Tống quốc sẽ động thủ với Nam Đường, như vậy chính là nói Triệu Khuông Dận sẽ không còn nhiều thời gian nữa? Triệu Khuông Dận ngồi trên đó, đang cùng cười nói với đám thần tử, Dương Hạo âm thầm nhìn hắn, con người trước mắt này là cái tên mà hắn đã từng nhìn thấy trong đống giấy, nhưng bây giờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy một người sống sờ sờ, con người này chắc chắn là một vị anh chủ tài trí đa mưu, không lâu sau này hắn lại bị hóa thành một cái tên, chỉ là một cái tên được sử sách ghi lại. Từ trước tới nay chưa từng có một người nào có cảnh ngộ như Dương Hạo, hắn có thể tận mắt nhìn thấy một vĩ nhân đã được ghi chép trong lịch sử, lại chính tai nghe được tin về cái chết của hắn, cụ thể về cái chết của hắn. Hắn sẽ chết như thế nào? Nghi án thiên cổ rốt cuộc là như thế nào? Dương Hạo ngẩn ra nghĩ ngợi, tất cả những tiếng huyên náo bên tai đều không nghe thấy, hoàn toàn chìm vào suy nghĩ của mình… "Dương khanh, Dương khanh… Dương Hạo!" "Dạ! Thần ở đây." Dương Hạo đột nhiên bừng tỉnh, thấy Triệu Khuông Dận đang gọi hắn, Trịnh vương Lý Tòng Thiện đang ngồi một bên, mặt vàng như đất, Từ Huyễn lại mặt xanh như đồng, không khỏi kinh ngạc. Triệu Khuông Dận mỉm cười nói: "Lý khanh lời ăn tiếng nói phong lưu, làm cho trẫm rất vui, trẫm đã quyết định rồi, trẫm sẽ phong tước gia quan cho Lý khanh, cho Lý khanh lưu lại Khai Phong. Giang Nam chủ quốc khiển sứ đến triều đáp lễ qua lại mà, trẫm muốn phái khanh đến Đường để tuyên chiếu, đợi khi Từ khanh trở về thì khanh hãy cùng khanh ấy đi nhé." "Cơ hội của ta cuối cùng đã đến rồi, Triệu Quan Gia, còn ngài thì sao? Ngài còn có cơ hội không…" Dương Hạo nhìn sâu vào mắt hắn, rồi khom lưng nói: "Thần… tuân chỉ!" *** Lý Tòng Thiện bị giam lỏng ở Khai Phong không được rời khỏi. Từ Huyễn vì thế mà tìm mọi cách kháng nghị, nhưng kế này của Triệu Khuông Dận vốn là muốn xao sơn chấn hổ, ý là nhằm vào Lý Dục, nên hoàn toàn không để ý tới những kháng nghị đó. Sứ thần ngoại giao tuy có cái miệng khéo léo ba hoa chích chòe, cũng không có cách nào khác. Cũng may Lý Tòng Thiện chỉ bị giam lỏng ở phủ Khai Phong, còn các lễ nghĩa khoản đãi đều không hề suy giảm, tính mạng cũng không gặp nguy hiểm gì. Lý Tòng Thiện bình thản chịu đựng gian khổ, Từ Huyễn cũng hết cách, chỉ có thể xấu hổ nhẫn nại chuẩn bị phục mệnh về Đường quốc. Hán quốc đã giành được, Triệu Khuông Dận bắt đầu chuẩn bị toàn lực cho việc nam phạt. Lúc này đã đến cuối mùa thu, nhưng trên mặt hồ Kim Thủy được tạo ra từ tiểu Tây Hồ ở phía tây thành Khai Phong lại khí thế ngút trời. Tiếng trống đập rộn rã, tiếng hô vang như xé gió, trên mặt sông là vô số các chiến hạm đang đua nhau chạy, trên những chiến hạm lớn bé đủ loại là đám binh sĩ đang ra sức hò hét đầy sự phấn chấn. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, thuyền tiến thẳng mặt nước, bắn lên bia phía bờ, tiễn phóng như mưa, thế lực không thể ngăn cản được. Triệu Khuông Dận vuốt râu cười nói: "Đào hồ dẫn nước luyện binh, không thể luyện ra được thủy quân thiện chiến hay sao? Hừ! Trẫm luyện thủy binh trên hồ đấy, còn Từ Huyễn hắn chỉ luyện thủy binh trên giấy trắng, sao có thể giống nhau được." Khuôn mặt hắn đầy vẻ hài lòng, nhìn về tướng sĩ thủy quân đang luyện tập dũng mãnh như hổ báo phía trước, nói: "Hồi cung thôi." Hoàng đế ngồi trên giá hồi cung, nhưng đường về lại không phải là con đường đến. Triệu Khuông Dận ngồi trong ngự kiệu có chút ngạc nhiên, gọi nội thị đô tri tổng quản Vương Kế Ân đến hỏi: "Sao lại đi đường khác?" Vương Kế Ân liền bẩm báo: "Quan Gia, một lượng lớn lương thực thủy vận đang được vận chuyển vào kinh, đang hướng về quan kho dự trữ, tắc cả lộ trình, sợ là sẽ làm lỡ thời gian của Quan Gia nên đã đi theo đường vòng." Triệu Khuông Dận vui mừng, lại hỏi: "Thủy vận Biện Hà vẫn còn có thể vận chuyển thêm lương thảo sao?" Vương Kế Ân liền nói: "Thu sắc đã lên cao, nước sông nông hơn, khi vận chuyển không thể để thuyền nặng, đây là đợt vận chuyển cuối cùng trong năm nay." "Ừm." Triệu Khuông Dận mỉm cười không nói.