Nhất Tiếu lâu so với lúc trước Dương Hạo ly khai thì đã sắm thêm một số đồ trang trí, ví dụ như ở trước cửa có thêm hai cây hoa, dưới hành lang thì có thêm hai hàng đèn cung đình, rất nhiều đồ được trang trí thêm. Khách cũng nhiều hơn lúc trước, giờ năm tòa lầu đều đã khai trương, các khách nhân theo như nhu cầu, tới lui tất nhiên là đông đúc náo nhiệt hơn. Diệu Diệu là "Nữ nhi quốc" chủ, độc bá đông lâu. Trong lâu này chuyên làm sinh ý nữ nhân, bởi vì mua phục trang, trang sức, son phấn đều đi lên đây, hơn nữa tính chất, kiểu giáng đều là nhất lưu, cho nên hấp dẫn rất nhiều phu nhân nhà quyền quý của Biện kinh tới lui. Nhưng quý phụ thiên kim này dẫn hầu gái lên lầu mua đồ, tiếp đón, khoản đãi đều là những thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, tuyệt không có một ai là nam tử, cho nên người nhà của bọn họ cũng rất yên tâm. Khi Dương Hạo tới Nhất Tiếu lâu Nữ nhi quốc thì đã tới lúc đốt đèn. Cuộc sống về đêm của tòa thành không ngủ này so với ban ngày thì có cảnh tượng phồn hoa và náo nhiệt khác lạ. Trong Nữ nhi quốc đèn đuốc sáng rực, khách nhân vẫn nối dài không dứt, ở cửa có tám kiện phụ (phụ nữ khỏe mạnh) mặc áo xanh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đó. Trên người ăn mặc gọn gàng, đai lưng thắt rất chặt, nhìn thể hình to lớn vạm vỡ ấy, chắc là lúc trẻ đã từng là nữ đô vật, tinh thần hăng hái, anh khí bừng bừng. Dương Hạo chẳng buồn để ý, tới cửa lâu thì cứ thế nhấc chân bước vào trong. Trong tám kiện phụ ấy lập tức có hai người bước ra, một người mặc áo xanh chừng trên dưới bốn mươi tuổi cản hắn lại, khách khí ôm quyền nói: "Vị đại quan nhân này xin dừng bước, Đông lâu chỉ làm sinh ý nữ nhân, đại quan nhân phải chăng đã đi nhầm chỗ rồi?" Dương Hạo đầu tiên ngây người, sau đó lập tức bật cười: "Ồ, các ngươi không nhận ra ta à? Ha ha ha, được được được, vậy ta cũng không phá hỏng quy củ của các ngươi. Phiền chư vị bẩm báo cho Diệu Diệu cô nương một tiếng, bảo nàng ta ra ngoài gặp ta là được." Hai kiện phú mặc áo xanh gọn gàng ngớ người, một phụ nhân nhanh mồm nhanh miệng khác liền nói: "Diệu Diệu cô nương là người nào, nhân tình của ngươi ạ, cô nương làm việc trong lâu của chúng ta không dưới mấy trăm người. Ngươi nói xem nàng ta là bán phấn son hay là bán phục sức trang sức, hay là bán châu bảo ngọc khí ở lầu ba, nói tỉ mỉ một chút, đại thẩm giúp ngươi gọi nàng ta ra là được." "Những người này ở đâu tìm tới vậy, ngay cả tên của lâu chủ nhà mình cũng không biết, đây là người để gác cổng hay là người để trang trí nhà vậy?" Dương Hạo dở khóc dở cười ho khan một tiếng, đang định nói rõ thân phận của mình thì một nữ tử đứng ở bên cạnh đột nhiên thốt lên: "Hả, Diệu Diệu ư? Ta nhớ khuê danh của lâu chủ chúng ta hình như là Diệu Diệu, có một lần Liễu cô nương tới Nữ nhi quốc, Lâm lâu chủ tự mình ra đón, Liễu cô nương lúc đó gọi nàng ấy là Diệu Diệu." "Lâm lâu chủ?" Dương Hạo đầu tiên thì kinh ngạc, rồi lập tức hiểu ra Diệu Diệu chỉ là khi ở bên cạnh Liễu Đóa Nhi mới dùng một khuê danh, mình muốn gọi nàng ta ra thì phải phải dùng cái danh tự này. Người ta ai cũng có phụ mẫu, ai cũng không phải là do trời sinh đất dưỡng, nàng ta ít nhất cũng nên có một cái họ, nhưng mình ỷ nàng ta là tâm phúc, ngay cả tên thật của nàng ta cũng chưa từng hỏi, đúng là một thượng ti thất trách, còn không bằng tên tiểu tử Triệu Nhị rất biết lấy lòng người, lúc nào cũng hỏi han ân cần về người khác. Tuy rằng Triệu Nhị hỏi tới lão bà của người ta, luôn khiến người ta phải sợ hãi. Dương Hạo thầm thấy xấu hổ, vội vàng nói: "Không sai, người mà ta muốn tìm chính là Diệu Diện cô nương, lâu chủ của ngươi đấy. Ta là Nam Nha viện sứ Dương Hạo, hôm nay vừa mới hồi kinh. Mấy vị đại thẩm đã từng nghe thấy tên ta hay chưa?" "Dương Hạo?" Mấy phu nhân trợn trừng mắt, kinh ngạc một lúc lâu mới có người thốt lên: "Ái chà chà, ngài chính là Dương đại quan nhân? Ngài... ngài đã hồi kinh rồi ư, Mời đại quan nhân vào, gian phòng trong cùng phía bên trái ở lầu ba chính là chỗ của Lâm cô nương, mời đại quan nhân, nô gian xin được dẫn đường cho ngài." "Ha ha, ta... có thể vào ư?" Mấy phụ nhân kiện tráng đều đồng thanh cười bồi, nói: "Vào được, vào được. Cả Thiên Kim Nhất Tiếu lâu đều là của đại quan nhân ngài, ngài nếu không vào được thì còn ai có thể vào được nữa, mời đại quan nhân." Một kiện phụ áo xanh nhanh nhẹn sớm đã chạy lên trước dẫn đường cho hắn. Dương Hạo cười cười, theo sau bà ta vào Nữ nhi quốc. Mấy phó phụ còn lại thì đứng ở cửa nhìn bóng lưng của Dương Hạo rồi bàn luận sôi nổi. Một người trong đó mắt láo liên, nói là muốn đi vệ sinh, nhưng lặng lẽ lộn về phía dưới hanh lang, chạy về phía Như tuyết phường. Trong lâu quả nhiên rộng rãi, chỗ nào cũng đèn đuốc sáng rực, lại theem mùi thơm của các loại son phấn, sàn sạch bóng không có lấy một hạt bụi, bầu không khí rất lịch sự tao nhã. Dương Hạo chậm rãi bước vào, nhìn trái nhìn phải, có ý muốn khảo sát. Rất nhiều quý phụ thiên kim thấy có nam tử tiến vào, đều bất giác có chút kinh ngạc. Nhưng thấy kiện phó áo xanh canh ở cửa đi trước dẫn đường, vẻ mặt lúc này mới thư thái trở lại, có điều vẫn thì thầm to nhỏ nhìn hắn, chắc là đang suy đoán thân phận của hắn. Dương Hạo chẳng buồn để ý, hắn phóng bước, theo phó phụ men theo thang lầu lên thẳng lầu ba. Tầng ba bán châu bảo ngọc khí, lúc này khách nhân xem hàng ít nhất, hoàn cảnh cũng nhã trí nhất, rất là u tĩnh. Dương Hạo mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp ở quầy hàng, bước thẳng tới chỗ của Diệu Diệu ở bên trái tầng ba. Nơi này có một loạt phòng đơn, nằm ngang có sáu bảy phòng, chia làm phòng ngủ, phòng làm việc tiếp khách và phòng tính toán sổ sách. Căn phòng thứ hai ở bên trái chính là phòng làm việc, Dương Hạo bảo tới trước cả thì nghe thấy giọng nói rất kiêu ngạo của một nữ nhân: "Diệu Diệu cô nương, Liễu cô nương tự mình phân phó, chẳng lẽ cô dám không nể mặt người ư? Cả Thiên Kim Nhất Tiếu lâu này đều là Liễu cô nương quản lý, cô ở bên cạnh cô nương nhiều năm rồi, nếu không có cô nương nhà chúng ta tài bồi, cô liệu có được ngày hôm nay chăng? Giỏi lắm, giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, ngay cả Tuyết Ngọc Song Kiều còn không dám làm nghịch ý tiểu thư nhà chúng ta, cô dám phất riêng một ngọn cờ ư..." Phó phụ đó chẳng để ý, dẫu sao thì đại lão bản cũng tới rồi, việc gì phải quản ai đang ở trong gào thét. Thế là bà ta bước lên định gõ cửa thì Dương Hạo giữ lại, xua xua tay, mỉm cười với bà ta, nói: "Làm phiền đại thẩm dẫn đường rồi, ngươi cứ đi đi, ta tự mình vào là được." "Ai ai ai..." Đại thẩm giữ cửa được hắn gọi một tiếng đại thẩm, đúng là lòng hoa nở rộ, vội vàng gật đầu đáp ứng rồi xuống lầu như một làn khói. Dương Hạo bước lên trước hai bước, cẩn thận nghe ngóng, liền nghe thấy giọng nói có chút yếu đuối của Diệu Diệu đang biện giải: "Mấy vị cô nương, không phải là Diệu Diệu không chịu tuân theo ý của tiểu thư, chỉ là... Lão gia trước khi đi đã dặn dò năm lần bảy lượt, trướng phòng của Nữ nhi quốc này, bất kể là ai cũng không được nhúng tay vào, tiểu thư tuy là có ý tốt, nhưng Diệu Diệu không dám tự ý làm chủ, làm trái lời dặn của lão gia." "Ái chà, lấy Dương đại quan nhân ra làm chỗ dựa à? Liễu cô nương là người ngoài với đại quan nhân chắc? Cho dù là Dương đại quan nhân tới cũng không có đạo lý không cho phép Liễu cô nương nhúng tay vào. Trướng phòng, chỉ là một trướng phóng ư? Hiện giờ nhập hàng, tiêu thụ hàng, chi phí, thuê mướn nhân viên cửa hàng không phải đều do cô một mình nắm hết ư, cô muốn làm gì đây hả hả? Trời không có hai mặt trời, nước không có hai vua. Trong Thiên Kim Nhất Tiếu lâu này có thể có hai vị đương gia cô nương sao?" Diệu Diệu nói: "Tỷ tỷ sao lại nói vậy. Hiện giờ nhập hàng, thuê người, phàm là người mà tiểu thư phân phó muốn cho vào, Diệu Diệu đã từng không đáp ứng một ai chưa? Tỷ tỷ nói vậy thì oan uổng cho Diệu Diệu quá." "Cô nói ít thôi, trướng phòng do cô nắm, nhập hàng, tiêu thụ hàng, chi phí không phải chính là do cô định đoạt sao? Vả lại những người hầu, nhân viên đều nhận tiền lương từ cô, có ai mà không dám nể mặt cô chứ..." "Không nể mặt Diệu Diệu tỷ thì nể mặt ai?" Trong phòng đột nhiên vang lên giọng nói của một thiếu nữ: "Lão gia nhà ta tự mình phân phó, Nữ nhi quốc này chỉ có một mình Diệu Diệu tỷ làm chủ, ai không phục thì đi mà nói với lão gia ý!" "Lập tức bàn vang lên một tiếng rầm, không biết là thứ gì đập lên bàn, thiếu nữ đó lại rống lên: "Tính toán sổ sách khiến đầu ta quay cuồng rồi đây này, đã thế các ngươi còn tới làm ầm lên. Nếu tính toàn sai thì ta sẽ tìm các ngươi hỏi tội đó. Cút đi. Liễu cô nương nếu không phục thì bảo ả tới tìm ta. Lão gia nhà ta trước khi đi đã phân phó rồi, bảo ta theo Diệu Diệu tỷ học tập tính quản lý sổ sách. Giờ sổ sách ở trong tay ta, ai muốn lấy đi thì trước tiên hỏi xem nắm đấm của bản cô nương có đồng ý hay không đã. Nắm đấm của bản cô nương nếu đồng ý thì còn có hộ viện đầu nhi Mục Võ ở đây, các ngươi đi hỏi xem hắn có đồng ý hay không." Dương Hạo ở bên cạnh không khỏi lộ ra một nụ cười: "Tiểu nha đầu Mỗ Y Khả này ở trước mặt mình thì giống như một con mèo dễ bảo, không ngờ ở trước mặt người ta lại đanh đá như vậy. Ha ha, là bản tính của nàng ta như vậy, hay là khi ở Đường gia, được nha đầu Diễm Diễm dạy hư rồi..." "Xem kìa, xem kìa, Liễu cô nương nói cô không biết quản lý, quản thuộc hạ không nghiêm, người bên dưới ai ai cũng không hiểu quy củ. Bọn ta đang nói chuyện với lâu chủ, khi nào thì tới lượt ngươi chỗ miệng vào hả. Còn dám lớn tiếng quát tháo, nghe nói người yêu của ngươi có một thân võ nghệ phải không? Ha ha ha, nhìn ngươi cũng đã là một cô nương đến tuổi cập kê rồi, sao lại đi tìm một con gà tơ còn chưa mọc lông thế hả?" Một nữ nhân khác cười khẩy, nói: "Gà tơ bổ lắm đó!" "Hai vị tỷ tỷ nói sai rồi, chỉ e là bởi vì Nữ nhi quốc này không có nam nhân, nên có người đói quá ăn quàng đấy..." "Mấy lão bà nương xảo quyệt chua ngoa các ngươi không ngờ lại dám nói những lời ô uế như vậy." Nguyệt nhi tức giận đến nỗi giọng nói biết thành run rẩy. Sau đó Diệu Diệu vội vàng nói: "Nguyệt nhi, chớ có động thủ. Ba vị tỷ tỷ, Diệu Diệu nhận lệnh của lão gia, tuyệt đối không dám làm trái lời dặn của lão gia. Trướng phòng của Nữ nhi quốc này, bản cô nương tuyệt đối không giao ra được, cũng không cho bất cứ ai nhúng tay vào. Tiểu thư nếu không vui, ngày mai Diệu Diệu tự sẽ tới thỉnh tội với tiểu thư. Ta mệt rồi, muốn tắm rửa nghỉ ngơi, các người ra đi..." Xem chừng Diệu Diệu hình như đã tức giận rồi. Một phụ nhân nói với giọng âm dương quái khí: "Ái chà, hạ lệnh đuổi khách ư? Diệu Diệu cô nương uy phong gớm nhỉ. À, không phải, hiện tại ta nên gọi cô một tiếng Lâm lâu chủ, Lâm Âm Thiều Lâm đại cô nương. Cô ra dáng lắm, bọn ta nhận lời sai khiến của Liễu cô nương, mọt câu muốn tắm rửa nghỉ ngơi của cô là có thể đuổi bọn ta đi được ư?" Dương Hạo cười lạnh một tiếng, đẩy cửa bước vào. "Chưa có thông báo, ai dám... lão gia!" Nguyệt nhi hét được một nửa thì thấy là hắn, không khỏi vui mừng gọi, rồi lao tới, nắm lấy cánh tay của hắn, vừa nhảy vừa nói: "Lão gia, ngài về Biện Lương rồi ư, về khi nào vậy, sao không nói một tiếng, nô tỳ nhớ lão gia lắm..." Dương Hạo vỗ vỗ tay nàng ta, quét mắt nhìn trong phòng, chỉ thấy ba nữ nhân môi mỏng mặt nhọn, mắt xếch đang ngồi trước thư án, sau thứ án mà một thiếu nữ mặc áo trắng như tuyết, mềm mại như sen, hai tay chống bàn đứng dậy, trên khuôn mặt mỹ lệ ẩn chưa vẻ kích động, khóe miệng run run, nhưng không nói ra được chữ nào, chỉ là trong mắt ươn ướt lệ mừng. Nghe thấy Nguyệt nhi gọi một tiếng lão gia, ba nữ nhân cũng đều hiểu ra thân phận của Dương Hạo, lập tức sinh lòng sợ hãi. Ba người nhìn nhau, lộ ra vẻ hoảng hốt, trao đổi ánh mắt rồi đồng cúi người chào hắn: "Như Tuyết phường trướng phòng bái kiến đại quan nhân." "Được rồi, đứng dậy cả đi, bản quan vừa mới về kinh, cảm thấy người rất mệt, hiện tại không muốn nghe gì cả, cũng không muốn gặp ai cả, các ngươi đi ra cho ta." Ba nữ nhân mặt trắng bệch, vội vàng dạ một tiếng rồi ra khỏi phòng. Diệu Diệu vẫn đứng sau bàn, ngẩng đầu nhìn Dương Hạo, thấy nam nhân mà mình ngày đêm mong nhớ đang đứng ngay trước mặt, nàng ta vui mừng quá, cứ ngỡ như mình đang ở trong mộng, chỉ sợ vừa gặp mộng đẹp đã tỉnh lại, thế là chỉ ngây ngốc nhìn hắn, một hồi lâu vẫn không nói gì. Dương Hạo mỉm cười với nàng ta, ôn nhu nói: "Những ngày này Nhất Tiếu lâu chiêu nạp nhiều người mới quá, có rất nhiều khuôn mặt lạ mà ta không nhận ra, ngay cả Diệu Diệu cô nương của chúng ta hiện giờ cũng biến thành Lâm đại cô nương rồi, ha ha..." Dương Hạo lúc này mới tỉnh lại, vội vàng lách ra khỏi thư án rồi hành lễ với hắn, sau khi chào xong thì lặng lẽ đứng dậy, có chút thẹn thùng vê vê chéo áo, nói: "Đó là... đó là tên mà phụ mẫu của nô gia đặt cho, nhiều năm rồi không dùng. Nô gia nghĩ, giờ đã làm việc cho đại quan nhân, không còn là một nha đầu của Như Tuyết phường nữa. Cho nên... cho nên mới dùng tên thật." "Ừ... Lâm Âm Thiều, tên hay lắm, rất có ý thơ." Dương Hạo cười ha ha, muốn khen ngợi mấy câu, nhưng nghĩ không ra cái tên này có ý thơ ở chỗ nào, không đọc ra được câu thơ nào để ứng hòa, thế là tịt luôn. Hắn quan sát tử tế một lát, Diệu Diệu vốn có một khuôn mặt trái xoan rất khả ái, mắt to hai mí, sống mũi thẳng, miệng nhỏ, trông rất giống trong phim hoạt hình. Giờ nhìn lại, thấy hai mắt lớn hơn, cằm cũng nhọn hơn, quả thực là thành một tiểu mỹ nữ trong phim hoạt hình rồi. Dương Hạo nhíu mày, nói: "Diệu Diệu, ta rời Biên Lương cũng không bao lâu, nàng coi bộ còn gầy hơn ta nhiều đó." Diệu Điệu nhìn hắn, vui mừng vô cùng, vẻ buồn bã giữa hai hàng lông mày sớm đã bay biến sạch, nghe hắn nói vậy, không khỏi cười nói: "Nô gia lần đầu tiên quản lý sinh ý một tòa lầu lớn như thế này, hơi cảm thấy quá sức, nhưng sợ cô phụ sự ủy thác của lão gia, cho nên tất nhiên phải suy nghĩ nhiều. Lại thêm mùa hè nắng nóng, không muốn ăn, cho nên... hao gầy đi ít nhiều." "Hao gầy đi ít nhiều?" Dương Hạo nhìn thân hình của nàng ta, eo liễu được một sợi dây lưng bó chặt, quả thực là mềm mãi như sắp gẫy, chị e rằng gió thổi qua một cái là gẫy. Mắt hướng lên trên một chút... may quá, chỗ không nên gầy vẫn chưa gầy đi, vào tuổi của nàng ta, phát dục như nụ hoa cũng tính là khả quan. Dương Hạo không khỏi lắc đầu nói: "Đâu phải chỉ hao gầy đi ít nhiều, nếu gầy thêm nữa, ta thấy chỉ còn lại da bọc xương thôi." Diệu Diệu mắt ửng đỏ, mím môi không nói gì, Nguyệt nhi ở bên cạnh tức giận nói: "Quản lý sinh ý của cái lâu này, khổ cực tức nhiên là có khổ cực, nhưng Diệu Diệu tỷ làm rất hứng thủ, mỗi ngày đều vui vẻ làm không biết mết. Nhưng từ khi vị Liễu đại tiểu thư của Như Tuyết phường nhúng tay vào, Nguyệt nhi thấy Diệu Diệu tỷ không có ngày nào là mặt mũi được vui vẻ cả. Vị Liễu cô nương đó cứ cách năm ba ngày lại tìm tới Diệu Diệu tỷ gây phiền phức, ngày hôm nay phân công một người ở đây, ngày mai lại chỉ chi trỏ trỏ ở chỗ kia, hơi chút không như ý là lại sầm cái mặt ra, phất tay áo bỏ đi. Rất nhiều người liền trách mắng Diệu Diệu tỷ vong ân phụ nghĩa, miệt thị chủ cũ. Diệu Diệu tỷ cơm nuốt không trôi, ngủ không được ngon, không gầy đi mới lạ đó." Sắc mặt của Dương Hạo lập tức trầm xuống. Diệu Diệu lo lắng bảo: "Nguyệt nhi, đừng nói lung tung." Sau khi nàng ta mời Dương Hạo ngồi xuống án, liền châm một chén trà bưng tới cho hắn, nói: "Diệu Diệu mới nhận trách nhiệm lớn, có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ, tiểu thư thường tới chỉ điểm, chỉ là vì yêu quý quan tâm mà thôi, sợ Diệu Diệu có nhầm lẫn gì đó. Sự chỉ điểm của tiểu thư đối với Diệu Diệu là rất có ích. Diễu Diệu ngẫu nhiên có tâm sự, chỉ là bởi vì lần đầu quản lý gia nghiệp lớn như thế này, khó tránh khỏi thấp thỏm bất an chứ không có liên quan gì tới tiểu thư cả." Dương Hạo mỉm cười, không tiếp lời nàng ta, hắn đứng dậy đi lại trong phòng, chắp tay sau lưng bồi hồi một lúc, nhìn bức hoa lan treo trên tường rồi đứng lại, cười nói: "Diệu Diệu, trong phòng nàng bố trí tao nhã lắm." Nguyệt nhi bước lên trước, nói: "Lão gia, bức tranh này là Diệu Diệu tỷ tự tay vẽ đấy, người thấy có đẹp không." "Ha ha, đẹp, tất nhiên là đẹp rồi." Dương Hạo lững thững đi lại, đột nhiên nhìn tới cửa phòng tắm, thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trong phòng đặt một cái thùng lớn, hơi nước vẫn còn bốc dày, bên cạnh thùng đặt một cái ghế con, bên cạnh còn có quần áo, ghế băng. Trên ghế băng đặt các loại vật để tắm rửa như phấn hạnh nhân, bùn hòa đào. Xem chừng là Diệu Diệu đang muốn đi tắm thì bị ba nữ nhân đó quấy rầy, chỗ nước này vẫn chưa được dùng. Diệu Diệu bị Dương Hạo thấy vật tắm rửa của mình, mặt không khỏi nóng rực, may mà đồ lót, yếm của mình vẫn chưa lấy ra treo trên ghế. Đồ lót của nữ tử trừ phi là mặc lên người, nếu không thì ngay cả nam nhân của mình cũng đều kiêng kỵ không muốn cho nhìn thấy. Trước giờ nơi nay chưa hề có nam tử qua lại bơi này cho nên đã sơ ý. Nếu không bị lão gia nhìn thấy quần lót, áo lót của mình thì thực sự là phải tìm một cái hố mà chui vào cho đỡ xấu hổ. Dương Hạo nhìn lướt một cái rồi không nhìn nữa, hắn quay lại về ngồi sau án, thuận tay cầm một quyển sổ lên lật xem, thuận miệng nói: "Tiểu Vũ đâu, không phải là nàng ta cũng ở đây ư, sao ta không thấy?" "Nàng ta á, hiện tại đang bận rồi." Nguyệt nhi che miệng cười khẽ: "Chúng ta ở trong lâu này, lầu ba đều là châu báu trang sức quý trọng, bình thường không cho phép nam nhân vào, vả lại mới khai trương không lâu, vốn không có nhiều nguy hiểm. Nhưng để đề phòng vạn nhất, không thể không có người chiếu ứng. Dẫu sao thì nàng ta cũng cả ngày không có việc gì làm, Diệu Diệu tỷ liền sai nàng ta đi huấn luyện một nhóm người, theo nàng ta làm hộ viện của Nữ nhi quốc. Lão gia vừa lên lầu chắc là nàng ta không nhìn thấy, nếu không đã sớm đi theo rồi." Lúc này, ngoài cửa có người nói: "Dương đại quan nhân có ở đây không. Liễu cô nương nhà ta biết đại quan nhân hồi kinh, không nén nổi vui mừng nên đặc ý tới bái phỏng." Dương Hạo thôi không giở sổ, hắn trù trừ một lúc rồi đóng sổ lại, ném nhẹ lên bàn, chậm rãi đứng dậy, mặt không chút biểu tình nói: "Ta vừa hồi kinh cả người đầy bụi bặm lại hơi mệt. Diệu Diệu, lão gia ta mượn chỗ nàng tắm một trận nhé, được không?" "Hả?" Diệu Diệu miệng há hốc thành hình chữ O, kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Dương Hạo mỉm cười, híp mắt lại, nói: "Sao, không vui à, Lâm lâu chủ..." "Không không không không..." Diệu Diệu lắc đầu như đánh trống, Dương Hạo thở dài, bỡn cợt nói: "Nàng đã không nguyện ý thì thôi ta đi vậy?" "Không không không.." Dương Hạo lại lắc đầu mấy cái, rồi lập tức lại gật đầu như gà mổ thóc: "Được được được..." Dương Hạo cười ha ha, quay người bước vào phòng trong, Diệu Diệu lúc này mới phản ứng lại, măt trắng bệch, vội vàng đuổi theo sau hắn, Dương Hạo tới trước cửa, kinh ngạc quay người lại, nói: "Sao vậy, nàng muốn tắm cùng lão gia ta ư?" "Không không không..." Diệu Diệu lại lắc đầu, đột nhiên tưc giận nói: "Lão gia lại trêu Diệu Diệu rồi. Tiểu thư... tiểu thư đang đợi ở ngoài cửa, lão gia ngài..." Dương Hạo cười cười, hờ hững nói: "Thế cứ bảo nàng ta đợi đi." Liễu Đóa Nhi nghe nói Dương Hạo đã hồi kinh, thực sự là vô cùng vui mừng. Đoạn thời gian này nàng ta thanh danh vang dội, mỗi ngày công khanh qua lại, xã giao không ngừng. Vì thanh danh của nàng ta quá nổi trội, bất kể là với loại quyền quý nào cũng không dám có điều thất lễ. Sinh ý của Thiên Kim Nhất Tiếu lâu cũng hưng thịnh vô cùng, tất cả những gì trong mộng tưởng giờ đều đã nắm được trong tay, đúng là xuân phong đắc ý. Song mộng tưởng tuy đã thành, nhưng sâu trong thâm thâm vẫn còn một khoảng tịch liêu trống vắng, loại cảm giác rất không thoải mái đó bản thân nàng ta cũng khó mà nói rõ. Nàng ta không biết danh vọng, địa vị mà mình mộng mỹ dĩ cầu giờ đã đều tới tay cả rồi, còn có gì mà không khoái hoạt đây. Cho tới khi nghe thấy Dương Hạo hồi kinh, nàng ta vui mừng khôn xiết, lúc này mới hiểu rằng trong thâm tâm của mình lờ mờ vẫn không dứt bỏ được nam nhân lần đầu tiên bước vào trong tim mình này. Hơn nữa, mấy vở kịch mà Dương Hạo dạy nàng ta giờ đã thịnh hành khắp cả đông kinh thành, đúng là nhà nhà đều biết. Sơn trại bản đã bắt đầu được biểu diễn ở mỗi một kỹ xá. Nếu không thể kịp thời sáng tác ra vở mới, không bao lâu nữa sẽ mất đi độ nóng, hiện tại rất cần sáng tác mới để bảo trì thanh danh độc nhất vô nhị của Nhất Tiếu lâu. Bản thân nàng ta và mấy vị tài nữ cũng đã thử sáng tác vài bộ hí khúc, nhưng một là không có tình tiết đặc sắc như khúc mục (mục lục của kịch bản và ca khúc, cũng chỉ danh mục của ca khúc và các loại tác phẩm âm nhạc khác) mà Dương Hạo đã truyền thụ, hai là hí khúc này diễn ra khúc mục thì ít nhất cũng cần một tiếng đồng hồ, mỗi một câu xướng từ, mỗi một đoạn xướng khang đều phải tập luyện nhiều, tuyệt không phải chỉ một ngày là xong. Khúc mục được sáng tác ra trong lúc vội vàng nào đã được cân nhắc đắn đo, nếu không bằng được tác phẩm trước, vậy thì thà rằng đừng diễn, để tránh làm hỏng danh tiếng của mình. Đúng vào lúc nàng ta đang lo lắng thì cứu tinh trở về, trong lòng sao có thể không vui, nếu lại được Dương Hạo truyền cho thêm mấy khúc mục nữa, vậy thì nàng ta sẽ có đủ thời gian để hoàn thiện khúc mục mà mình mới sáng tác. Cho nên vừa nghe thấy tin tức Dương Hạo hồi kinh, Liễu Đóa Nhi đã hoan thiên hỉ địa chạy tới, những gì mà ba mụ trướng phòng đó kể lại, nàng ta cũng chẳng buồn để ý. "Hắn hồi kinh mà không tới thăm ta, lại đi gặp tiểu nha đầu Diệu Diệu đó trước. Trong lòng hắn, chẳng lẽ ta không bằng được nha đầu Diệu Diệu đó ư?" Tới trước của phòng Diệu Diệu, trong đầu Liễu Đóa Nhi mới đột nhiên hiện ra vấn đề này. Trong lòng lập tức có chút khó chịu, cho nên không đẩy cửa bước vào mà sai người thông báo danh tính, chờ Dương Hạo ra ngoài cửa tiếp nàng ta. Nhưng nha hoàn thiếp thân vừa thông báo xong, trong phòng vẫn không có một chút động tĩnh nào, Liễu Đóa Nhi đang thầm kinh ngạc thì Diệu Diệu rụt rè bước ra, cúi người thi lễ với nàng ta rồi nói: "Diệu Diệu bái kiến tiểu thư..." "Thôi đi, Liễu Đóa Nhi không dám nhận đại lễ của Lâm lâu chủ nữa đâu." Liễu Đóa Nhi nghiêng người, lạnh lùng nói. Một đôi chủ tỳ từng vô cùng thân mật, bởi vì địa vị biến đổi mà sự rạn nứt chôn ở trong lòng càng lúc càng lớn, giờ quan hệ giữa hai người sớm đã không còn được như lúc xưa. Vừa thấy nàng ta bước ra, mặt Liễu Đóa Nhi lập tức sầm xuống, nói: "Viện sứ đại nhân đâu?" "Người...lão gia... đang tắm, mời tiểu thư vào phòng, tạm thời uống một chén trà, đợi lão gia một lát." Diệu Diệu cố gắng đáp. Liễu Đóa Nhi biến sắc: "Đang tắm ở trong phòng của ngươi ư, tắm vào lúc này á?" Diệu Diệu đỏ mặt, sợ hãi vâng một tiếng rồi cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Liễu Đóa Nhi. Liễu Đóa Nhi tức đến nổi da mặt tím tái, mình vừa nhận được tin tức đã tới ngay đây, có mất bao nhiêu thời gian đâu? Hắn vội vã tới là để mượn phòng tắm của Diệu Diệu, hay là có ý ra oai phủ đầu ta?