Đường Diễm Diễm ngạc nhiên nói: "Đi đâu?" "Ặc..." Ngô Oa Nhi trợn mắt lên với nàng ta: "Tất nhiên là rời khỏi triều đình rồi." "Có thể ư? Triệu quan gia giữ huynh ấy ở lại triều đình làm quan, không phải là muốn cho huynh ở gần để dễ săm soi sao? Huynh ấy muốn ly khai thì cũng đâu thể. Triều đình há lại đồng ý ư? Vạn nhất vì vậy mà nảy sinh nghi ngờ, thế chẳng phải là sẽ động sát tâm với huynh ấy ư?" "Vấn đề chính là thế đấy, tỷ nói... Quan nhân có biện pháp gì để có thể ly khai mà không chọc giận triều đình không?" Đường Diễm Diễm không thèm nghĩ ngợi, trả lời rất thẳng thắn: "Ta nghĩ không ra!" Ngô Oa Nhi cười khổ nói: "Người có lòng dạ rộng rãi như tỷ tỷ, nhất định sống rất lâu, trẻ mãi không già." Đường Diễm Diễm cũng trợ mắt lên lườm nàng ta, nói: "Muội không cần phải xỉa xói ta, muội nếu nghĩ ra rồi thì chắc chắn không hỏi ta, mà nếu đã nghĩ không ra thì đi hỏi huynh ấy đi, việc gì mà phải buồn bực lo lắng?" Nói xong liền quay người bỏ đi, Ngô Oa Nhi vội vàng kéo nàng ta lại, nói: "Chuyện này trọng đại như vậy, quan nhân không nói, tất nhiên là có đạo lý của quan nhân, tỷ tỷ không cần phải gấp." Nàng ta nhìn vào trong khoang thuyền, mỉm cười nói: "Giờ sắp về tới kinh thành rồi, theo muội thấy, điều bí ẩn này cũng sắp bị lộ ra rồi." … Không tới hai ngày sau, thuyền quan của Ngụy vương Triệu Đức Chiêu tới Hu Dị, Dương Hạo và huyện lệnh Hu Dị Vân Thiên Tiếu tới bến tàu nghênh tiếp, đón Ngụy vương vào nha môn tri huyện. Vân huyện lệnh không chờ đợi nổi ngay lập tức cáo trạng với Ngụy vương, Dương Hạo, người tiên phong lần này nam hạ thu lương thì mặt mày thản nhiên, không thèm để ý. Lúc trước khi tuần thú Giang Hoài, Dương Hạo chủ trương chậm rãi không mục đích, thích nghỉ thì nghỉ, thích đi thì đi. Mộ Dung Cầu Túy ra vẻ tiền bối dạy dỗ hắn, nhưng chỉ nhận được nụ cười mỉa mai của Dương Hạo, lúc đó chủ ý của Dương Hạo chính là giết một răn trăm. Ở bất kỳ một triều đại nào cũng không thiếu quan tốt, mà không không ít quan tham. Cho dù là triều đại lại trị trong sạch nhất thì cũng như vậy, chức ti nha môn đại biểu cho lợi ích càng lớn thì tham quan ô lại cũng càng nhiều. Dương Hạo biết rõ bội tình, hắn không lo lắng trên đường sẽ không gặp được một con gà nào để cắt tiết, chỉ là hắn không ngờ rằng sau cùng lại tìm thấy Đặng Tổ Dương. Đặc Tổ dương thân là một hôn quan, năng lực lý chính của hắn tất nhiên không đủ, kết cục của bản thân hắn cũng thực sự là đáng thương. Nhưng lần này dừng lại ở Tứ châu lâu như vậy, sau cùng thả một mẻ lưới bắt gọn được hết những tham quan ô lại đó, vẫn tạo được tác dụng chấn nhiếp nên có. Lòng nhiệt tình của các quan lại thu mua và vận chuyển lương của Giang Hoài cao chưa từng có, các lương thân, người của mễ hành lương thị (ngành buôn lương thực), các tiểu lại của quan thương địch giải ty cũng không dám ngang nhiên cấu kết mưu lợi. Giờ chỉ cần các đập nước xây dựng ở các nơi có thể trải qua được khảo nghiệm thực tiễn, đảm bảo đường sông thủy lộ được thông suốt, vậy thì quẫn cảnh không có một hạt gạo để ăn của trăm vạn cư dân Khai Phong có thể được giải quyết rồi. Cho nên, tâm thái của Dương Hạo lúc này rất là bình ổn. Còn sóng gió tranh lương của huyện Hoài Âm và huyện Hu Dị, hắn không để trong lòng. Mấy ngày hắn cũng hiểu được một chút, biết rằng những lời của hai vị huyện lệnh này đều là sự thực. Huyện Hoài Âm gặp tai, huyện Hu Dị thì gặp hạn. Huyện Hoài Âm cũng lén lút phái người vào cảnh nội huyện Hu Dị mua thóc gạo. Nếu nhiệm vụ thu mua của bản thân huyện Hu Dị gặp phải khó khăn, cũng sẽ phái người tiến hành phá rồi. Chỉ có điều thời hạn bình thương không cấp bách như nhiệm vụ thu mua lúa gạo triều đình truyền đạt xuống lần này, cho nên mâu thuẫn giữa hai bên vẫn chưa đến nỗi gay gắt mà thôi. Đây đã là cố tật trên quan trường, bao nhiêu mưu thần có năng lực còn không nghĩ ra được kế sách lưỡng toàn, nên hắn lười chẳng buồn tốn công suy nghĩ làm gì. Loại tình hình này, hoàn toàn là bởi vì cố tật khó trừ, có lẽ những lời mà Chiết Tử Du hôm đó mắng hắn đã có tác dụng? Dương Hạo chưa từ suy nghĩ thật sâu, chỉ là tâm thái của hắn lại bất tri bất giác nảy sinh biến hóa. Tâm tư của nữ nhi gia là mẫn cảm nhất, Ngô Oai Nhi đối với loại chuyển biến này của hắn đã lờ mờ phát giác ra. Ngụy vương Triệu Đức Chiên sau khi được nghênh đón vào trong nha môn tri huyện, Vân tri huyện lập tức bẩm báo gút mắt xung đột giữa bản huyện và huyện Hoài Âm cho Ngụy vương nghe, trong lời nói cực kỳ căm phẫn đối với chuyện huyện Hoài Âm ngăn không chó mua lúa gạo. Triệu Đức Chiêu đối với loại chuyện này cũng không hiểu rõ lắm, sau khi nghe thì chỉ biết là tên huyện lệnh Hoài Âm đó có ý làm khó đồng liêu, phá hỏng đại sự thu mua lúa gạo của triều đình, không khỏi bừng bừng tức giận, lập tức muốn tự mình gặp hắn để xử lý nghiêm khắc chuyện này. Đợi khi Vân tri huyện hoan thiên hỉ địa rời đi, đám người Mộ Dung Cầu Túy, Trình Vũ liền nhao nhao góp lời, nói ra nguyên nhân hình thành cái bệnh kinh niên này cho Ngụy vương nghe. Ngụy vương lúc này mới phát giác ra mình trẻ tuổi kiến thức còn nông cạn, vội vàng tỏ thái độ một cách hấp tấp như vậy là quá sơ xuất. Trong chuyện này, huyện lệnh Hu Dị tất nhiên không sai, huyện lệnh Hoài Âm thì cũng cây ngay không sợ chết đứng. Nguyên nhân hình thành bên trong cực kỳ phức tạp. Há lại dễ dàng mang tiết việt của khâm sai ra can thiệp thô bạo đối với huyện Hoài Âm. Nhưng hắn đường đường là một vương gia, lại là khâm sai đại thần thay mặt thiên tử đi tuần hành, vừa rồi đã cam đoan sẽ xét xử nghiêm khắc án kiện này. Giờ sao có thể nuốt lời cho đặng? Triệu Đức Chiêu tự biết mình lỗ mạng, nhưng không biết nên rút tay như thế nào. Khổ sở suy nghĩ nữa ngày trời, đột nhiên nhìn thấy Dương Hạo tự nhiên như không ngồi ở bên cạnh, nhất thời như thấy cứu tinh. Trên suốt dọc đường đều là Dương Hạo xuất mưu tính kế cho hắn, hắn mới có thể chém sóng chặt cây, thuận buồn xuôi gió, hắn nghĩ Dương Hạo nhất định có biện pháp giữ thể diện cho hắn, và có thể hóa giải khúc mặng giữa hai huyện Hoài Âm, Hu Dị. Triệu Đức Chiêu lập tức mặt mày tươi cười hỏi Dương Hạo: "Dương viện sứ, ngươi tới đây trước ta mấy ngày, đối với tình hình nơi đây khẳng định là thấu hiểu ít nhiều, không biết viện sứ có kế sách chu toàn nào để dạy cho bản vương không?" Dương Hạo vốn muốn ở ngoài chuyện này, không ngờ hắn vẫn hỏi mình, thoáng do dự một chút rồi khom mình nói: "Vương gia, huyện lệnh Hu Dị gửi mua lúa gạo, huyện lệnh Hoài Âm cấm mua, mục đích của họ đều là vì triều đình, lòng trung thành của họ không thể nghi ngờ, từ việc này sinh ra hiềm khích cũng là điều bất đắc dĩ. Bởi vì vì tình hình thừa thiếu lúa gạo của hai bên khác nhau, loại khúc mắc này vốn không có biện pháp giải quyết một cách lưỡng toàn kỳ mỹ. Theo ý kiến của hạ quan, vương gia hãy sai một quan viên lão thành tới huyện Hoài Âm điều tra một phen, cũng coi như là trấn an Vân tri huyện của bản huyện, đồng thời cũng chu toàn ý của Lý tri huyện huyện Hoài Âm, tới lúc đó đứng rađiều đình là được. Hai huyện đều là vì triều đình, nể mặt vương gia, tất nhiên sẽ không nảy sinh oàn thù nữa. Còn chỗ khó của Vân tri huyện, vương gia thân là tuần thú đại thần, có thể đem tình hình bên trong bẩm tấu với quan gia, xin miễn cho hắn một phần thuế ruộng, Vân tri huyện tất nhiên sẽ cảm kích bất tận." Triệu Đức Chiêu ngây người, vui vẻ nói: "Lời của Dương viện sứ có lý, vậy thì... Dương viện sứ có thể đi một chuyện thay cho bản vương không?" "Ặc..., hạ quan mấy ngày nay ngồi thuyền nên mệt mỏi. Giờ đang điều dưỡng, sợ khó mà đi được. Huống chi... lần này là đi là phải là người ôn hòa mới được, hạ quan tính tình nóng nẩy, khó mà gánh vác được trách nhiệm. Vương gia nên chọn một vị quan viên lão thành đi làm người hòa giải mới là tốt nhất." "Quan viên làm thành đi làm người hòa giải?" Triệu Đức Chiêu liếc mắt nhìn tam ti sứ Sở Chiêu Phụ ngồi ở bên cạnh. Lão Sở biết hiện giờ chuyện thiếu lương thực có hi vọng được giải quyết, cái đầu chó của mình coi như là giữ được rồi, nhưng cái chức quan tam ti sứ này khẳng định là không làm được nữa. Chỉ cần vừa hồi kinh là sẽ bị cách chức. Vừa ra khỏi kinh thành lão đã cả ngày chỉ nghĩ lo liệu hậu sự cho mình như thế nào, làm thế nào giải quyết được khó khăn. Hắn cả ngày chỉ nghĩ cách tìm một hậu lộ cho mình. Mấy ngày nay hắn không ngừng viết thư về kinh, đang bảo người nhà chạy chọt khắp nơi, bận rộn khơi thông quan hệ cho mình. Lửa nhà mình còn chưa cứu được, hơi đâu mà đi dập lửa cho nhà khác? Triệu Đức Chiêu thấy bộ dạng tâm tư để đâu đâu, uể oải không thôi của Sở Chiêu Phụ, căn bản là không dùng được, chỉ dành chuyển quay đầu sang nhìn những tên quan khác. Triêu Đức Chiêu lại đưa mắt nhìn sang Trình Vũ, Trình Đức Huyền, hai vị chấp chưởng hình ngục nhiều năm, không thẩm tra phạm nhân thì cũng là phán tội. Cái khuôn mặt chiến đấu đó không lúc nào là không kéo căng, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Vừa thấy hắn nhìn tới, tuy hai người cố gắng lộ ra vẻ ôn hòa, nhưng đường nét trên mặt vẫn có chút tàn bạo. Với vẻ mặt này mà bảo họ tới Hoài Âm thì chẳng khác nào đi dọa người ta, đảm bảo dọa cho trẻ con không dám khóc, bảo bọn họ đi làm người hòai giả ư, chẳng thỏa đáng chút nào... Mộ Dung Cầu Túy thấy Ngụy vương nhìn về phía bọn Trình Vũ, vội vàng bước lên trước một bước, chắp tay nói: "Thiên tuế nếu không chê thì lão hủ xin được tới Hoài Âm một chuyên." Mộ Duy Cầu Túy lo lắng rồi. Tên huyện lệnh Hoài Âm này là quan nhi do Triệu Phổ đề bạt, Triệu Phổ thân vốn là bách quan chi trưởng, nâng đỡ hiền tài, bổ nhiệm người có năng lực là chuyện của hắn. Mà hắn lại không có mắt lửa con ngươi vàng, quan viên tốt xấu lỗ lộn cũng là không có biện pháp. Nhưng nếu bị người ta nhớ đến, thành tâm mang chuyện này ra làm cáo trạng vậy thì thực sự là quá lắm. Mộ Dung Cầu Túy sợ tên huyện lệnh Hoài Âm này lại khiến người của Nam Nha tra ra chuyện gì đó, vào lúc nguy nan thế này mà lại tra thuốc mắt cho Triệu Khuông Dận, quan gia không nổi giận mới lạ. Cho nên thấy Ngụy vương có ý để người của Nam Nha ra mặt, lập tức chủ động xin đi. "Cái này..." Triêu Đức Chiêu nhìn nhìn Mộ Dung Cầu Túy, mặt mũi hiền lành, bộ dạng trưởng giả hiền từ, cũng có chút động lòng. Nhưng Mộ Dung Cầu Túy dẫu sao chỉ là phụ tá của tướng phủ, trong triều đình không có quan chức gì cả. Hắn thoáng trù trừ một chút, liền nói: "Cũng được, vậy phiền Mộ Dung tiên sinh đi một chuyến vậy. À... Trình phán quan đi cùng đi, Giang Hoài trù lương lần này, gần như công đức viên mãn rồi. Các ngươi phải hành động cẩn thận, chớ có đâm ngang." "Vâng, vậy hạ quân sẽ đi cùng Trình Công Tào theo Mộ Dung tiên sinh một chuyến." Trình Vũ mỉm cười liếc Mộ Dung Cầu Túy một cái, Phương Chính Nam nghe vậy cũng vội vàng đứng ra nói: "Dẫu sao thì Hu Dị cũng không có chuyện gì, lão hủ mấy ngày ngồi thuyền, cảm thấy gân cốt cứng đờ rồi, cũng muốn theo Mộ Dung tiên sinh đi một chuyến cho giãn gân giãn cốt." Song phương bốn người lạnh lùng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ gây hấn. Sở Chiêu Phụ buồn chán ngáp một cái, ánh mắt vô ý quét qua Dương Hạo, lại thấy Dương Hạo mặt dày y như mình, giống như là không thèm để ý đến sự minh tranh ám đấu của bọn Trình Vũ, Mộ Dung Cầu Túy, không khỏi ngây người, con ngươi xoay chuyển, Sở Chiêu Phụ liền lộ ra thần tình đăm chiêu. Rời khỏi nơi ở của Ngụy vương, Trình Vũ vội vàng bước nhanh mấy bước đuổi theo Dương Hạo, mỉm cười nói: "Ngụy vương muốn mời viện sứ đại nhân tới Hoài Âm một chuyến, rõ ràng là có lòng nể trọng viện sứ đại nhân. Viện sứ đại nhân cớ sao lại cự tuyệt? Có thật là thân thể không được khỏe không?" Dương Hạo dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam ở xa xa, chắp tay nói: "Ha ha, Trình đại nhân, mời." Dương Hạo và Trình Vũ sánh vai cùng đi, mỉm cười nói: "Huyện lệnh Hoài Âm làm khó đồng liêu, đơn giản là bởi vì hành vi của huyện lệnh Hu Dị ảnh hưởng tới lợi ích và chính tích của huyện lệnh Hoài Âm. Chỉ cần định mức thu mua lúa gáo vẫn nằm ngoài khả năng mà các phủ huyện có thể lo liệu được, hơn nữa sản xuất lúa gạo của địa phương không thể có lượng dự trữ lớn, vậy thì loại khúc mắc giữa quan phủ địa phương này vĩnh viễn sẽ không chấm dứt. Phái ai đi cũng thế cả thôi, không hòa giải được đâu." Trình Vũ hơi mỉm cười, Dương Hạo lại nói: "Đại nhân là Nam Nha phán quan, án kiện qua tay chắc phải đến cả vạn, chắc cũng biết, thể chế luật pháp muốn tốt hơn đều phải dựa vào người chấp hành, người tuân thủ. Địa phương có người thì có lợi ích đoàn thể bất đồng, cho nên vĩnh viên không thể có chế độ chắc như thép được. Một điều pháp luật cũng được, một điều chế độ cũng được, có thể được chấp hành quán triệt hay không, có thể chấp hành tới trình độ nào, phải xem xem cái đoàn thế nhận được ích lợi ở bên trong nó có phải là lực lượng lớn nhất trong tất cả mọi đoàn thể hay không, chứ không phải là công đạo chính nghĩa gì cả. Tranh đấu giữa hai huyện Hoài Âm, Hu Dị, chỉ là tranh giành lợi ích cục bộ dưới lợi ích lớn phù hợp với triều đình, nói thật ra là hai huyện đều có chỗ khó của mình. Lần này đi nói tới cùng cũng chỉ là giảng hòa mà thôi. Ta đây tính tình nóng nảy, thực sự là là giải quyết nổi cái nghề ba phải này, ha ha, cho nên chỉ đành nhường cho người hiền đi vậy." Trình Vũ có chút kinh ngạc trợn nhìn hắn, không ngờ người này nhìn thì lỗ mạng mà lại có cái nhìn thấu triệt như vậy. Đồng thời, hắn có thể thành thật với mình như vậy, rõ ràng đã thừa nhận thân phận của hắn thuộc Nam Nha phái hệ, cho nên coi mình thành người cùng phe. Nghĩ tới đây, Trình Vũ trong lòng vô cùng hoan hỉ, đối với Dương Hạo cũng thân cận hơn một chút, bật cười nói: "Ha ha, lời của lão đệ rất có lý. Loại chuyện này không thể viên mãn trước mọi mặt được. Đến khuyên bảo tuy có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng muốn tất cả đều vui vẻ thì là chuyện không thể. Đã như thế, không đi làm người hòa giải cũng phải." Hắn mỉm cười liếc Dương Hạo một cái, cười khẽ, nói: "Nữ tử trên thuyền mà lão đệ dùng để che giấu thân phận, chắc là thuê tới cho đủ số hả, hay quả thực là gia quyến trong phủ của lão đệ!?" "Ặc... Trình huynh mắt tinh thật." Dương Hạo thấy hắn có ý thân cận, chực gọi mình là lão đệ, nên cũng đổi sang gọi hắn là Trình huynh, nghe hắn hỏi tới nữ quyến của mình, trong lòng cũng hơi chột dạ: "Hắn sớm đã biết hành tung của ta, bọn họ không thể không gia tăng chú ý. Có điều... Trình Vũ đột nhiên hỏi tới nữ quyến trên thuyền là có dụng ý gì, chẳng lẽ hắn đã phát giác ra thân phận của Diễm Diễm? Không thể nào, với điều kiện của thời đại này, chỉ nghe tên thôi thì khó mà nhận ra được người khác. Hắn chắc không nhận ra Diễm Diễm đâu." Trình Vũ cười ha ha, nói: "Sớm đã nghe nói Dương lão đệ nạp được Oa Nhi cô nương kiều diễm vũ mị, danh chấn kinh sư làm thiếp. Lão đệ có thể đưa được người con gái đẹp này vào phòng mình, thực sự là diễm phúc. Thế nhưng vào lúc tiệc tân hôn lại bị bắt ra ngoài làm công sai. Ha ha, cũng tốt, hiện giờ công tư lưỡng tiện, bọn ta đi Hoài Âm rồi thì không có ai làm trở ngại chuyện tốt của lão đệ. Lão đệ hãy mang mỹ quyến đi thưởng thụ phong quang đi." Trình Vũ lại nháy mắt với hắn, thấp giọng nói: "Ngươi yên tâm, chuyện này vi huynh sẽ giữ bí mật cho ngươi, sẽ không để người khác biết đâu." Dương Hạo cười cười, chắp tay nói: "Đa tạ Trình huynh. Trình huynh vừa Đức Huyền huynh cùng tới Hoài Âm, phần lớn vẫn là vì hai người bọn Mộ Dung phải không? Nói thật ra, tính tình của huynh đệ thẳng thắng, thực sự là không tiếp xúc được với những lão hồ ly âm dương quái khí này, Trình huynh cứ đối phó với họ cũng được. Ài, giờ nghĩ nhớ ra, cũng là tiếp xúc với Khương nhân, Chiết Phiên, Dương Phiên thống khoái hơn một chút, ít nhất bọn họ vui là vui, giận là giận, chứ không kiểu ở trước mặt thì xưng huynh gọi đệ, ở sau lưng thì dùng dao dùng kiếm." Trình Vũ mặt nóng bừng, biết rằng hắn ám chỉ hành vi của mình và đámquan lại Nam Nha đối với hắn. Hắn chịu ở ngay tước mặt oán trách mình, càng chính tỏ hiện giờ đã coi mình thành người một nhà rồi. Thế là Trình Vũ cười ha ha, bình tĩnh giải thích: "Cái này tất nhiên là khác rồi. Tây Bắc chư phiên cùng ngươi và ta, danh tuy cùng là bề tôi nhà Tống, nhưng thực ra là không có quan hệ gì, cớ sao không phòng bị cho được?" "Không sai, Tây Bắc chư phiên lấy Khương nhân làm chủ, trong Khương nhân có các bộ tộc họ Phong, họ Phí Thính, họ Dã Ly. Trong đó họ Thác Bạt và họ Chiết Lan xuất thân từ Bắc Ngụy là cường đại nhất. Bất kể là Hạ Châu Thác Bạt hay là Hà Tây Chiết Lan, đồ là bắc phiên đại tộc. Bọn chúng có lãnh thổ, tự quản lý sĩ nông công thương, tự thi hành chinh thu phú thuế, tự bổ nhiệm quan lại, chỉ là chưa xưng vương lập quốc mà thôi. Cho dù là Lân Châu Dương thị ở nơi xa xôi, thuộc loạn ly, nhiễm nặng phong cách Di Địch, không chịu nghe lệnh triều đình. Bọn chúng cho dù có lòng đầu hàng, thì triều đình tin là thật được ư? Lúc trước quan gia hứa cho thủ lĩnh của chúng được thế tập, vốn chính là vì lúc đó không có sức bận tâm đến chúng cho nên mới trấn an như vậy. Tây Bắc chư phiên còn vọng tưởng triều ta sẽ tuân theo lệ cũ của Đường triều, tiếp tục cho bọn chúng ở Tây Bắc tác oai tác phúc, thực sự là nực cười!" Dương Hạo nhớ tới lời của Chiết Tử Du, sắc mặt không khỏi biến đổi. Trình Vũ tiếp tục nói: "Lần trước quan gia hạ chỉ phong quan tấn tước cho chúng, lệnh cho chúng vào kinh làm quan, chắc hẳn bọn chúng đã phát giác ra tâm tư của quan gia, không còn niềm nở với tri phủ mà triều đình phái tới nữa. Mà quan của Trung Nguyên ta thì lại khác, cho dù chính kiến bất đồng, lệ thuộc bất đồng thì dẫu sao cũng vẫn là bề tôi của Tống triều, cho dù gẫy xương thì vẫn còn liền gân, cái bọn man di đó há có thể sánh bằng? Ha ha, huống chi ngươi và ta hiện giờ cùng làm việc cho Nam Nha, sau này nên thân cận nhiều hơn. Dương lão đệ chớ có để chút ủy khuất ngày trước phải chịu ở trong lòng làm gì." "Vâng, lời của Trình huynh, huynh đệ xin lĩnh giáo." Dương Hạo mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng thì thầm thở dài, nghĩ: "Cách nói của Tử Du không sai. Dẫu sao thì hắn mới là người của thời đại này. Bọn họ mới là người của thời đại này, bọn họ mới là người sinh ra ở đây, lớn lên ở đây. Mình là người tới từ hậu thế, về lý niệm so với người của thời đại này cách biệt thật là quá xa. Giữ Trung và Nhật vẫn vô cùng hữu hảo. Nhưng nếu là một người xuyên việt tới đầu phố Nam Kinh những năm 1945 mà đi nói cái gì Trung Nhật hữu hảo thì không bị bách tính đánh chết mới lạ. Cái gọi là quan niệm quốc gia, quan niệm dân tộc của mình trong cách nhìn của người thời đại này há chẳng phải là khó bề tưởng tượng, hết sức hoang đường ư? Mình lấy quan niệm quốc gia, quan niệm dân tộc của một ngàn năm sau chào hàng cho anh hùng hào kiệt của thời đại này, thực sự là nực cười..." "Ồ? Dương lão đệ đang nghĩ gì vậy?" "À. ha ha, tôm hùm của hồ Hồng Trạch vị đạo rất ngon, hiện giờ đang là lúc cua béo nhất, ta đang nghĩ tranh thủ mấy ngày nhàn rỗi, dẫn mỹ thiếp du ngoạn Hồng Trạch, thưởng thức mỹ vị, tiêu diêu một phen." Trình Vũ nghe thấy vậy liền bật cười, nói: "Đã vậy thì vi huynh không làm phiền nữa. Ngày mai vi huynh phải tới Hoài Âm một chuyến, giờ phải đi gặp Vân huyện lệnh để hiểu rõ tình hình thêm một chút. Cáo từ!" "Cáo từ!" Dương Hạo mỉm cười chắp tay, nhìn vào bóng lưng của Trình Vũ, tâm niệm thoáng động: "Hắn đi gặp Vân Thiên Tiếu. Vân Thiên Tiếu liệu có đem ủy khuất mà mình phải chịu ở trên Hoài hà ngày đó kể lại với hắn không nhỉ?" Rồi nghĩ lại, không khỏi sặc cười: "Nam Nha tuy bất hòa với tướng phủ, có điều lén vận chuyển gỗ đụng phải một chiếc thuyền nhỏ cũng không phải là chuyện lớn gì cho cam. Nam Nha chắc cũng sẽ không dùng chuyện nhỏ này làm báo cáo chứ? Hơn nữa, Dương Hạo ta tuy gặp chuyện không tránh né, nhưng cũng đến nỗi không có việc thì tự tìm lấy việc. Tử Du hiện giờ chắc đã về Tây Bắc rồi, Trung Nguyên ngoại trừ Oa Oa và Diễm Diễm ra thì không còn có ai khiến mình phải bận tâm nữa. Triều đình thủy chung chưa từng coi mình là người của mình, tên gia hỏa Triệu Nhị chuyên cướp lão bà của người ta khó mà không có chủ ý với nhà ta. Lần này về kinh, đã an bài tốt tất cả, ta lại tìm cơ hội bỏ chạy, vậy thì còn để ý đến chuyện nơi này làm gì? Kệ đi, kệ đi, về nhà cùng lão bà." Chủ ý trong lòng đã định, tâm tình của Dương Hạo bình tĩnh và nhẹ nhõm chưa từng có. Hắn thong thả ra khỏi nha môn tri huyện, nhẹ nhàng leo lên xe ngựa mà lão Hắc điều khiển, phân phó: "Đi nào, về thuyền thôi." Mành kiệu thả xuống, hắn liền dựa vào ghế, hai chân nghếch lên, mắt híp lại, y ỷ hát: "Nước Hồng Trạch a, sóng a, sóng đánh a. Bờ Hồng Trạch có một đôi mỹ kiều nương a, sáng sớm ngồi thuyền cùng mỹ nữ đi du ngoạn a, buổi tối thì về… động phòng, vào động phòng đê..."