Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 311
Vì mỗi ngày bản ghi chép tài liệu thẩm vấn phải đưa lên quan thuyền sửa lại. Triệu Đức Chiêu duyệt xong sau đó lại đưa cho người mau chóng báo cho kinh thành, ngày thường Dương Hạo bôn ba bên ngoài, chỗ ở chỉ là chỗ ngủ, tiện cho hắn thẩm vấn phạm nhân mà thôi, chỗ này vô cùng đơn sơ và cũng vô cùng bừa bộn, căn bản là chẳng có ai tới dọn dẹp, thực tế hắn giờ cũng không có đủ người lo liệu, vì vậy khi Độc Cô Hi lén lút vào chỗ hắn cũng không bị phát hiện.
Chiết Tử Du vẫn lặng lẽ theo Độc Cô Hi, đợi hắn vào phòng Dương Hạo xong thì nhanh chóng bước theo, nàng vừa yêu vừa hận Dương Hạo, giờ rất khó nói rõ là tình cảm gì, nhưng mối tình đầu khắc cốt ghi tâm có nguy hiểm, nàng muốn hay không cũng phải chạy lại, cho dù ở một ý nghĩa nào đó, thích khách và nàng cùng một trận tuyến, nàng cũng không muốn cho Dương Hạo chết, tuyệt đối không muốn. Tên này có ám tiễn, ám tiễn được tẩm độc, Chiết Tử Du sợ hãi hắn bắn lén Dương Hạo, khi đó muốn giúp cũng không kịp nữa, nên mới đi theo đến chỗ ở Dương Hạo, rút ra một thanh đoản kiếm.
Chiết Tử Du khi vọt vào phòng Dương Hạo, Độc Cô Hi đang ngẩn người nhìn trong phòng. Phòng đơn sơ, một bàn, một ghế, trên bàn là nét mực, là những tờ giấy được vẽ loạn lên, bên cạnh là ấm trà tương đối sạch sẽ, chỉ có bốn chén thiếu một chén, cẩn thận nhìn, mới có thể phát hiện trong đống giấy vụn có một chén, bên trong có nửa chén nước trà. T
Màn buông xuống giường, dưới đất bên cạnh giường có một bát nhang đuổi muỗi, hương tro bay khắp nền, Độc Cô Hi thò tay vén màn, chỉ thấy trên giường có một chiếc gối để lộn xộn, góc giường có đôi tất chưa giặt, nơi này là nơi để cho khâm sai triều đình, Nam nha viện sứ ở sao?
Độc Cô Hi cho rằng mình tìm nhầm phòng, nhưng tỉ mỉ nhìn, theo tình báo nội tuyến cho hắn hay, chính là căn phòng này, Độc Cô Hi thấy rất khả nghi, nhìn xung quanh không có người, muốn đi ra ngoài hỏi cho rõ ràng. Hắn vừa quay người lại thì thấy một bóng người đứng đằng sau hắn, hắn đứng hồi lâu trong phòng không phát hiện ra có người đứng đằng sau, giật mình hồn bay phách tán.
Độc Cô Hi sở trường về khinh thân thuật ở Tứ Hùng sông Hoài, võ công cao cường hơn người, hắn không ngờ vốn tự hào về bản lĩnh của mình mà giờ té ngã, bị người ta tiến đến gần mà hoàn toàn không biết, giơ tay lên, một tiếng "keng", Chiết Tử Du sớm đã có sự chuẩn bị, một ánh sáng lóe lên ở tay hắn, lúc này nàng cũng giơ tay lên, ánh sáng từ trong tay nàng lóe ra.
Động tác của người có công phu khổ luyện nhanh hơn người thường gấp hai ba lần là chuyện đương nhiên, cho dù ngươi có kề sát kiếm vào cổ họng thì cũng không có gì khó, nhưng hai người cùng có võ thuật, nếu đối thủ nhanh hơn ngươi trong giây lát, ngươi muốn tránh thì đó là chuyện không tưởng, cho nên càng là cao thủ, thì trong mấy chiêu ít ỏi có thể quyết định thắng bại, hợp lại hơn nghìn chiêu, đánh đến cuối cùng hai bên không còn sức lực thì sẽ cùng ngã nhào.
Lúc này chính là như vậy, đồng nghĩa với tên có sở trường về giết người, lại không có sự chuẩn bị, Chiết Tử Du rút kiếm ra nhanh đến Lữ Tổ cũng đã từng khen, đáng tiếc Độc Cô Hi là hải tặc nổi tiếng vùng Giang Hoài, giờ lại bị rơi vào thế yếu. Ám tiễn của hắn bắn lên khoảng không "bịch" một tiếng vào cạnh cửa, còn đoản kiếm sắc bén trong tay Chiết Tử Du lại "phộc" một phát vào cổ họng hắn, kết liễu tính mạng.
…………
Chiết Tử Du giết chết Độc Cô Hi, thở phào, thầm nghĩ: "Tên này mang ám khí kịch độc, hắn đã chết thì không có gì đáng ngại nữa rồi, ta đi kho lúa bên kia cảnh báo, làm cho mọi người bắt được ba tên đạo tặc kia nữa, còn tên đần kia chắc là an toàn rồi, dựa vào công phu của hắn, chỉ cần đề cao cảnh giác, dù có người muốn ám hại cũng không dễ dàng."
Nàng vừa nghĩ đến đây thì nghe thấy bên ngoài có giọng người con gái quen thuộc: "Mau, chính là phòng này."
Chiết Tử Du giật mình, thu kiếm, đồng thời đá một cước cho tử thi kia bay vào gầm giường, động tác nhanh như cắt. Chiết Tử Du định phi thân toan bỏ chạy, lại phát hiện trong phòng không có cửa sau, trong phòng cũng không có chỗ nào ẩn mình, nàng hơi chần chừ, đang định nhảy đến mép cửa, Đường Diễm Diễm thấy ánh sáng loáng đã phát hiện ra đứng ở cửa.
Chiết Tử Du mặt biến sắc thất thanh nói: "Là cô!"
Đường Diễm Diễm cười lạnh: "Quả nhiên là cô!"
Ánh mắt chuyển nhìn xuống kiếm, thấy máu tươi vẫn còn rỏ giọt, Đường Diễm Diễm sợ hãi, run run nói: "Cô… cô đã giết hắn rồi?"
Chiết Tử Du không hiểu gì cả, hừ lạnh nói: "Tên khốn kiếp muốn giết đương nhiên là giết rồi, ngươi coi bổn cô nương ăn chay chắc, nực cười!"
Mặt Đường Diễm Diễm tối sầm lại, suýt nữa ngất ra đấy, nàng nắm chặt bảo kiếm, lớn tiếng hét: "Ngươi giết hắn, ta sẽ lấy mạng ngươi!"
"Keng keng keng" Đường Diễm Diễm rút kiếm chém như gió, Chiết Tử Du bình tĩnh ứng chiêu, hai con cọp mẹ giao chiến hơn mười lần, Chiết Tử Du thối lui vào phòng, Ngô Oa Nhi lúc này mới tiến vào, đứng ở cửa nhìn, nghi ngờ nói: "Tỷ tỷ, Chiết đại tiểu thư giết ai? Trong phòng làm gì có người? Đồng lõa của cô ấy đâu?"
"Keng" một tiếng, Đường Diễm Diễm và Chiết Tử Du cùng thối lui ba bước, Đường Diễm Diễm vội vàng nhìn trong phòng, hậm hực nói: "Hạo ca ca đâu?"
Chiết Tử Du ngẩn người, lúc này mới bừng tỉnh ngộ: "Con nha đầu ngốc nghếch kia, ngươi tưởng ta giết Dương Hạo?" Chiết Tử Du bực mình, không thể tưởng tượng nổi lòng dạ Đường Diễm Diễm lại đen tối ngu ngốc đến thế, nàng bực bội nói: "Cô cứ làm như chốc lát thành quả phụ được, vội cái gì?"
Đường Diễm Diễm nghe vậy vui mừng nói: "Kiếm của cô có máu, không phải giết Hạo ca ca sao? Cô đã làm thương ai rồi, đến đây làm gì?"
"Ta?" Chiết Tử Du bị hai người nhìn chằm chằm, nào có chịu thừa nhận mình mềm lòng tới cứu Dương Hạo, cười lạnh nói: "Ta đến làm gì á? Đương nhiên là giết tên bạc tình bạc nghĩa, làm hỏng đại sự của ta, Dương Hạo rồi, nhưng hắn không có trong phòng, các ngươi quan tâm đến hắn gớm nhỉ? Hừ hừ, bổn cô nương phục ở đây, đợi hắn về sẽ cho một nhát kết liễu cuộc đời hắn!"
Vừa nghe Dương Hạo vẫn chưa về, Đường Diễm Diễm thở phào yên tâm,, Dương Hạo không sao rồi, nàng lại nhìn máu ở lưỡi kiếm Chiết Tử Du, nghe khấu khí của nàng, lập tức trả lời mỉa mai rằng: "Tôi thấy cô mới là người có lòng dạ hẹp hòi, tâm địa ác độc, Đường Diễm Diễm ta đã đến, cô đừng có mơ động được một sợi lông chân của hắn."
Chiết Tử Du để kiếm lên trước ngực, tiến lại gần Đường Diễm Diễm, hừ lạnh: "Dựa vào cô sao? Đường đại tiểu thư?"
Đường Diễm Diễm ngạo nghễ nói: "Không sai, dựa vào ta."
Ngô Oa Nhi hơi thẹn với cố nhân và ân nhân, nhưng việc này liên quan đến Dương Hạo, nàng sao có thể xuất hiện, giờ Dương Hạo không có việc gì, nàng đương nhiên yên tâm, thấy sự việc trở nên trầm trọng, lúc nãy thấy hai người giao đấu, vội nói: "Tỷ tỷ, hay là gọi người đến đi."
"Tỷ tỷ? Gọi mới ngọt làm sao." Chiết Tử Du vẫn để kiếm trước ngực, liếc mắt nhìn cô, nhếch miệng cười, mặt Ngô Oa Nhi nóng ra.
Đường Diễm Diễm nắm chặt kiếm, bước lên phía trên, trầm giọng nói: "Bổn cô nương biết cô từ nhỏ theo danh sư, giỏi võ nghệ, nhưng bổn cô nương không chịu kém thua, hơn nữa từ nhỏ ta đã được dượng Trình Thế Hùng thụ nghiệp ân sư Bộ Hồng Trần Bộ lão tiền bối đích thân chỉ giáo kiếm thuật, chỉ là vẫn chưa khổ luyện mà thôi, lần trước ở Tiểu Phàn lầu bị cô khiêu khích, ta đã nghĩ đến một ngày kia đường đường chính chính đánh bại cô, trong phủ khổ luyện võ công, giờ… cuối cùng cũng phát huy tác dụng."
Chiết Tử Du nghe thấy nói đến Bộ Hồng Trần, không khỏi nghiêm mặt, đây chính là kiếm thuật đại tông sư độc bộ thiên hạ, nghe khẩu khí của Đường Diễm Diễm, nàng cũng không dám coi thường, vội lạnh lùng nói: "Nhiều lời, ra tay đi!"
"Xem kiếm!"
Ánh sáng kiếm chói lóa, Chiết Tử Du lập tức nhận kiếm, Ngô Oa Nhi nắm chặt tay, đôi mắt không dám rời động tác của hai người.
"Đây chính là kiếm thuật mà Bộ Hồng Trần chỉ giáo sao? Đây chính là kiếm thuật ngươi khổ công luyện tập sao?" Chiết Tử Du nhìn Đường Diễm Diễm bị nàng đánh cho ngã nhào, hừ lạnh nói.
Đường Diễm Diễm giận mặt mũi đỏ ửng, căm tức nhưng không nói được lời nào. Ngô Oa Nhi trợn mắt há mồm, muốn chạy trốn cũng không kịp, nàng đã sợ Đường Diễm Diễm mạnh mồm nói ra, nhưng kiếm thế của Chiết Tử Du mới đến hiệp thứ mười, xem ra Chiết Tử Du vẫn còn nể tình, nếu không…
Chiết Tử Du múa kiếm, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, màn bị tước thành một sợi dài, Chiết Tử Du thu kiếm, rất thuần thục trói hai tay hai chân Đường Diễm Diễm lại, sau đó nhìn sang Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.
"Lúc này mới quỳ, không sợ đã muộn sao?" Chiết Tử Du hừ lạnh nói.
"Chiết tiểu thư, Oa Nhi nhận được đại ân của Chiết gia, Oa Nhi xin thề, làm đủ ba đại sự cho Chiết gia, chính là lần này Khai Phong thiếu lương thực, muốn báo đáp ân tình Chiết gia, Oa Nhi từ đầu đến cuối vẫn chưa nói ra chân tướng cho quan nhân biết, không làm gì có lỗi với đại tiểu thư.
Giờ Oa Nhi đã hoàn lương, là Dương gia phụ, từ nay về sau là người của Dương gia, quan tâm chăm sóc quan nhân, Oa Nhi quỳ xuống, một không phải thấy bảo kiếm của đại tiểu thư sắc bén, hai không phải vì thấy hổ thẹn với ân tình, chỉ là Oa Nhi cầu xin đại tiểu thư bỏ qua cho Đường cô nương, bỏ qua cho quan nhân nhà ta."
Đường Diễm Diễm nghe những lời này, mắt nhìn sang Ngô Oa Nhi, Ngô Oa Nhi lại nói: "Đại tiểu thư là nữ anh hùng, nếu như dứt bỏ ân oán, Ngô Oa Nhi vô cùng khâm phục. Đường cô nương có mạo phạm tiểu thư, quan nhân nhà ta giờ tuy làm việc cho triều đình, nhưng hưng vong Đại Tống lại không quan hệ đến chàng, triều đình muốn giải quyết được khó khăn về lương thực của phủ Khai Phong, nên đi khắp nơi thu mua lương thực, đại tiểu thư giết quan nhân ta thì không có lợi gì, hành động vô ích này làm gì chứ? Oa Nhi cầu xin đại tiểu thư."
Chiết Tử Du lạnh lùng nhìn nàng, đi đến trước bàn ngồi xuống. Nàng đuổi theo tên Độc Cô Hi từ ngoài thành vào trong thành, đuổi đến đây lại phải đánh nhau, giờ thời tiết vẫn đang khắc nghiệt, lâu không uống nước nên vô cùng khát, thấy hai người lo lắng đề phòng thay Dương Hạo, lòng rất khoái chí, không vội đi, liền rót một chén trà, nhẹ đưa về phía trước.
Nàng vừa định rót trà, Ngô Oa Nhi đã nhanh nhẹn chạy đến, rót một chén cho nàng, Chiết Tử Du liếc nhìn nàng, khẽ thở dài: "Cô cũng ngồi đi, ta chán ngấy nhìn bộ dạng của cô vừa nãy rồi."
"Vâng vâng". Ngô Oa Nhi nhìn Đường Diễm Diễm bị trói chặt, liền nhẹ ngồi xuống bên cạnh Chiết Tử Du. Chiết Tử Du cũng rót một chén trà, thở dài nói: "Ta và cô địch và bạn, đều là do hắn…" Nàng nhìn Đường Diễm Diễm đang tức giận, thầm nghĩ: "Ta và cô vốn không thù hận, chẳng qua không phải vì hắn chứ? Oan gia này, sinh ra để đối địch với Chiết Tử Du ta đây."
Đường Diễm Diễm nhìn thấy cô ta nhìn mình, tức giận nói: "Họ Chiết kia, ngươi lòng dạ hẹp hòi, hiểm độc, Oa Nhi, em không phải nói cái gì hết, ta thấy cô ta ghen ghét hai ta và quan nhân thân mật, họ Chiết kia, ngươi không cần giả vờ giả vịt làm người tốt, muốn giết ta, lại đây, giết đi, một nhát kết liễu đời ta, Hạo ca ca sẽ thay ta báo thù."
Hai má Chiết Tử Du ửng đỏ, tức giận đứng dậy, Ngô Oa Nhi cuống quít đứng dậy nói: "Đại tiểu thư bớt giận." Nói rồi nháy mắt với Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm không để ý tới, vẫn tức giận, Chiết Tử Du còn giận hơn, tiện tay nhấc nàng tới cùng, ủn nàng lên trên giường, rồi lấy ra một cái vỏ gối, không biết là sạch hay không nhét luôn vào mồm nàng.
Ngô Oa Nhi đứng sau nhìn thấy vậy, mắt trợn tròn, nàng lôi từ tay áo ra một vật gì đó, ôm vào lòng, Chiết Tử Du nhìn cô, cũng không nghi ngờ gì, không phát hiện ra, Đường Diễm Diễm lại thấy vui mừng, nàng giận dữ khiến cho Chiết Tử Du chỉ quan tâm đến nàng, không chú ý đến Ngô Oa Nhi, cứ thế giãy dụa gây sự chú ý của Chiết Tử Du.
Chiết Tử Du giận quát: "Oa Oa, ngươi lại đây, giữ chặt hai chân của cô ta cho ta."
Chiết Tử Du chỉ huy, Ngô Oa Nhi làm theo, buộc chân tay Đường Diễm Diễm lại, nhưng buộc không chặt, Oa Oa nháy mắt ra hiệu cho cô, Đường Diễm Diễm lúc này mới thôi không dãy dụa. Chiết Tử Du đến bên bàn trà đập bụp một phát, tức giận trừng mắt nhìn cô nói: "Không cần có ý đồ chọc giận ta, ngươi nếu là bổn cô nương thì có dám giết người không?"
"Đại tiểu thư bớt giận, Đường cô nương chỉ nói vậy chứ lòng dạ không có ý đồ gì đâu ạ." Ngô Oa Nhi vội đến bên bàn cười trừ nói.
Chiết Tử Du hừ nhạt một tiếng, bưng chén trà lạnh uống một hơi cạn sạch, quay đầu thoáng nhìn, thấy Ngô Oa Nhi đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, liền hỏi: "Sao cô không uống?"
"Ồ!" Thuốc trong một thời gian ngắn sẽ phát huy tác dụng, Ngô Oa Nhi sợ cô nghi ngờ nổi trận lôi đình, liền bưng chén trà lên uống, Chiết Tử Du lạnh lùng nhìn cô, nói: "Oa Oa, cô chưa nói chuyện của ta ra, thế là cô đủ thông minh đấy, việc này không có bằng chứng, quan gia không làm gì được Chiết gia ta, vốn là đồng mưu của ta, việc đại sự này khó khăn, nếu nói ra, không sợ triều đình làm khó quan nhân mà cô một lòng bảo vệ sao? Hừ, cô trong lòng có ý gì thì ta không biết? Khỏi phải trông mong cảm ơn của ta cho cô."
Ngô Oa Nhi cung kính nói: "Oa Nhi không dám trông mong xa vời được đại tiểu thư cảm ơn, chỉ mong quan nhân và Đường cô nương an toàn mà thôi, nếu có chỗ nào đắc tội với đại tiểu thư, mong đại tiểu thư thông cảm cho nỗi khổ của Oa Nhi, không oán hận Oa Nhi."
Chiết Tử Du liếc mắt: "Đắc tội ta? Cô thì có gì mà đắc tội ta?"
Oa Oa lưỡng lự một lát rồi nói: "Đại tiểu thư thứ tội, Oa Oa nóng lòng cứu người, lúc nãy… lúc nãy đã cho thuốc vào trong chén trà."
Chiết Tử Du ngẩn người, nhìn sang Đường Diễm Diễm không động đậy, miệng không thể nói, hai con mắt đẹp đang nhìn cô chằm chằm.
Chiết Tử Du nhìn Ngô Oa Nhi một lúc không thấy nói, Ngô Oa Nhi quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu nói: "Xin đại tiểu thư thứ tội…."
Chiết Tử Du lạnh lùng nhìn nàng, lúc lâu mới chậm rãi nói: "Cô không cẩn thận rồi."
"Á?" Ngô Oa Nhi ngẩng đầu ngạc nhiên nói: "Đại tiểu thư có ý gì?"
Chiết Tử Du cười nhạt: "Trà kia khi cô buộc hai chân cô ta, ta đã đổi rồi."
Ngô Oa Nhi ngây người, nụ cười của Đường Diễm Diễm tắt hẳn, Chiết Tử Du lạnh lùng đứng dậy nói: "Cô được lắm, được lắm, ta còn nhớ ngày xưa còn có ân tình, không muốn làm khó cô, không ngờ cô lại ra tay hại ta, Ngô Oa Nhi đây là cô tự đoạn tình nghĩa với bổn cô nương, thì cô không thể trách ta được."
Nói đến đây, hai chân cô mềm nhũn, vội chống tay vào bàn, Ngô Oa Nhi cúi đầu nói: "Oa Nhi xin lỗi đại tiểu thư, nhưng để cứu tính mạng quan nhân và Đường cô nương, thực sự đó là hạ sách bất đắc dĩ, xin lỗi đại tiểu thư, mong cô thông cảm."
Chiết Tử Du thấy khó chịu trong hơi thở, trầm giọng hỏi: "Cô có ý gì?"
Ngô Oa Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội nói: "Oa Oa không biết đại tiểu thư quay lại bàn uống chén trà nào, cho nên… hai chén trà… Oa Nhi đều bỏ thuốc vào…"
"Cô…" Chiết Tử Du vừa giận vừa sợ, thò tay rút kiếm, thì cảm thấy đầu óc choáng váng, Ngô Oa Nhi cười nói: "Đại tiểu thư chớ hoảng sợ, Oa Oa nói rồi, chỉ muốn cứu người, không muốn hại người, hành động này hoàn toàn là bất đắc dĩ. Quan nhân tình cũ khó quên với đại tiểu thư, đại tiểu thư ngay cả rơi vào tay quan nhân nhà ta, ta tin hắn cũng sẽ không làm khó cô."
Chiết Tử Du cười nhạt nói: "Ngươi đã bỏ thuốc hại ta, đương nhiên là hắn không lấy được tính mạng ta rồi."
Ngô Oa Nhi vội nói: "Đại tiểu thư chớ lo, thuốc này không thể lấy tính mạng người ta, nó chỉ là một loại của lầu xanh dùng…"
Cô vừa nói đến đây, thấy bên ngoài có giọng người nói vọng lại, giọng nói càng ngày càng gần, một trong số giọng những người đó là của Dương Hạo, ba người con gái có ai là không quen giọng nói của hắn, Chiết Tử Du tuyệt đối không muốn đối mặt với hắn, sợ hãi không biết làm thế nào, cầm lấy kiếm, để vào gáy Oa Oa, thở hồng hộc nói: "Chớ lên tiếng, lên giường, nếu không chớ trách ta vô tình."
Ba đại cô nương lo lắng, hai người thờ hồng hộc đưa cô gái bị buộc chân lên giường, vừa giấu vào trong màn xong thì Dương Hạo và Bích Túc đi vào phòng…
"Mấy ngày nay thực bận chết đi được, việc gì cũng đến tay, Diệu Diệu và Oa Oa đến giờ vẫn bị ta để ở chùa Phổ Quang đấy, nếu không đi đón bọn họ, Diệu Diệu nổi trận lôi đình thì chết, chiều chúng ta phải đi chùa Phổ Quang đón." Dương Hạo vừa đi vừa nói.
"Đường cô nương cũng thật là, sao lại ở chùa Phổ Quang đợi đại nhân đến đón chứ, cô ấy cách thành không xa, đến lúc nào cũng được mà." Bích Túc nói rồi tiện rót chén trà.
Dương Hạo chỉ có một mình nên căn phòng bừa bãi, còn Bích Túc lại xuất thân từ một tên ăn trộm, việc này không biết làm, thấy trong chén trà còn lại trà thừa, cũng không ngại bẩn, liền rót đầy một chén.
"Ngươi không hiểu đâu, ha ha, nha đầu Diệu Diệu này… làm cho ta khổ sở nhiều lắm rồi, đây là nàng làm nũng ta đấy, ta đi đón nàng, nàng mới vui vẻ. Haiz, nói ra thực xấu hổ, ta xem thư thì nghi ngờ… thực là có lỗi với nàng."
Đường Diễm Diễm thấy Dương Hạo nhắc đến tên mình dốc bầu tâm sự, mặt đỏ bừng, Chiết Tử Du quay sang nhìn nàng, nàng lại tỏ ra đắc ý vui mừng, Chiết Tử Du vội quay đầu sang chỗ khác, Đường Diễm Diễm làm mặt xấu, đảo mắt nghĩ: "Hắn đọc thư của ca ca ta nên nghi ngờ giận ta sao?"
Bích Túc lại rót một chén trà, tiện tay rót đầy, vừa uống trà vừa nói: "Đúng, xem ra Đường cô nương cũng được đấy, tính tình phóng khoáng, tuy có lúc hung dữ, nhưng lại là mối tình thắm thiết với đại nhân, biết được chuyện Oa Nhi cô nương, cũng không làm khó đòi cãi lộn, rất được, gia thế lại tốt, đại nhân được người vợ như vậy, thực có phúc."
Đường Diễm Diễm được Bích Túc khen, sắc mặt nàng hớn hở vui mừng, hé môi cười. Nhưng chỉ có vui mừng được một nửa, vì bị trói toàn thân, miệng lại bị nhét vỏ gối, khó hít thở.
Dương Hạo cầm chén trà ở tay, nhẹ đưa lên miệng, gật gật đầu, Bích Túc lại nói: "Đây chính là duyên phận, ban đầu đại nhân và Chiết cô nương thân thiết, thuộc hạ không thể tưởng tượng được có một ngày nhân duyên của đại nhân lại là Đường cô nương. Haiz, ban đầu Chiết cô nương tức giận bỏ đi, đại nhân nóng ruột nóng gan, ăn không ngon, ngủ không yên, bảo thuộc hạ đi tìm khắp Trung Nguyên, khi đó thật là…
Ai cũng không ngờ, cô ấy lại là Chiết đại tiểu thư. Ta nói rồi, cô ấy dù là giả trang dân thường, cười rất ôn hòa với tôi, luôn luôn lễ phép, đứng trước mặt cô ấy tôi có cảm giác rất thanh cao, hóa ra cô ấy đúng là Chiết phiên thiên kim, đại nhân… thuộc hạ không có ý gì cả. Với địa vị của đại nhân bây giờ, với địa vị của Chiết đại tiểu thư… thực là trèo cao."
Chiết Tử Du nghe hắn nói, mặt nóng bừng, hơi ghen, nàng cắn chặt răng, môi nàng suýt chảy máu, Oa Oa nhìn sắc mặt nàng như vậy, Chiết Tử Du chợt có cảm giác, liền cúi đầu xuống, dấu đi ánh mắt buồn bã.
"Tử Du mà…" Dương Hạo buồn bã nói: "Khi ta mới gặp nàng, Diệu Diệu cãi nhau với Tần Dật Vân công tử trong viện, cô ấy mặc một bộ huyền y, đứng dưới giàn nho, ánh nắng mùa đông chiếu vào mặt nàng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tuyết, nàng nhìn Diệu Diệu và Tần công tử tranh cãi ầm ĩ, che miệng cười trộm, mắt như vầng trăng khuyết…"
Hắn mỉm cười, nói: "Ta và cảm giác của ngươi không giống nhau, ta khi đó nói chuyện với cô ấy rất vui, ở cùng cô ấy, bảo ngươi có cảm giác xa cách gì chứ, vô cùng nhẹ nhàng. Sau này ta nghe nàng nói… nàng là họ hàng xa của Chiết gia, trong nhà có một bãi chăn nuôi. Khi đó ta chỉ là một gia phó của Phách Châu Đinh gia, tự biết xấu hổ, nào dám thổ lộ tình cảm với nàng. Lúc đó còn cho rằng cả đời chỉ mong ước được một căn nhà thuộc mình, vài mẫu đất cằn, nhân nghèo chí ngắn, không có hùng tâm. Sau này, ta có Đông Nhi, chuyện này cũng dần phai nhạt, ai ngờ, chúng ta cuối cùng lại gặp lại, nhưng kết cục lại là…"
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
240 chương
59 chương
229 chương
59 chương
34 chương
32 chương
50 chương