Một lát sau, Không Tính mang theo người vội vàng chạy về nói: " Phương trượng, Không Tính dẫn người tìm khắp các nơi nhưng cũng không thấy bóng dáng của tên Bích Túc kia đâu cả. Tên này không ngờ lại chẳng từ mà biệt." Không Văn đại hòa thượng với nét mặt hồng hào nghe mà cảm thấy thương tiếc. Chẳng hiểu vì sao đối với tên Bích Túc này lại vô cùng hợp ý. Bên người mình quả thực cũng đang thiếu một tên đồ đệ lanh lợi, vốn đã muốn để hắn độ vào thành môn hạ của mình nhưng không thể tưởng được hắn lại là một tên trộm cắp. Đáng tiếc.. Than ôi! Thật sự đáng tiếc... Thì ra Bích Tú kia điều tra ra được chỗ gần với nơi ở của gia quyến nhà Trình tướng quân kia nên hắn cực kỳ hứng thú liền đi tới đó ăn cắp. Nào hiểu được Đường đại tiểu thư đang ở trong phòng bỗng quát lên. Bọn thị vệ biết tiểu thư đang tắm rửa mà đã tránh đi ở xa xa liền chạy về. Kết quả là ngay cả hắn cũng bị phát hiện. May mắn là tiểu tử này đã sớm nhìn ra tình hình mà bỏ chạy, và hắn nào có ngu xuẩn mà lại chạy về Công Đức điện để chờ người ta tới chỉ tận mặt cơ chứ. Qua một lát nữa, Huyền Pháp mang theo người cũng vội vã trở về: " Khởi bẩm phương trượng, trong hậu viện không thấy bóng Đinh thí chủ với cả hành lý của hắn đâu cả. Đệ tử hỏi qua mấy sư điệt trông giữ của miếu thì họ đều nói là Đinh thí chủ đã rời khỏi thiền tự chúng ta rồi." Không Không hòa thượng đau khổ nhìn sang Đường cô nương, bất đắc dĩ nói: " Đường thí chủ...." Đường cô nương này chính là đại tiểu thư của Đường gia tại Tây Bắc, Đường Diễm Diễm. Nàng cũng chính là người mà Lý Ngọc Xương từng muốn tác hợp cho nàng làm vợ Đinh Thừa Nghiệp. Dượng của nàng chính là Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng. Bởi vì nàng sau khi tới Quảng Nguyên thì phải một thời gian nữa mới tới ngày mừng thọ của Trình lão thái quân mà thời tiết đang là mùa đông, trong thành Quảng Nguyên lại không có chỗ nào hay để tới nên nàng cảm thấy nhàn chán mới tới một chỗ nhỏ bé như Phổ Tề tự này ở. Mà một nguyên nhân có quan hệ tới nàng nữa là do Trình lão thái quân là một tín đồ Phật giáo. Một khi hai cái tên sâu mọt này đã không phải là hòa thượng của Phổ Tề tự thì Đường Diễm Diễm cũng không muốn gây khó dễ cho bọn họ. Đối với tên tiểu tặc ăn cắp kia nàng cũng chẳng muốn truy cứu, dù sao nàng vẫn chưa xác minh xem mình đã đánh mất thứ gì. Nhưng cái tên dâm tặc dám nhìn trộm thân thể nàng nếu không trừng trị thì cơn giận dữ của nàng khó mà bình lặng lại được, nàng tức khí nói: " Tên họ Đinh kia gọi là gì hả? Hắn là quản sự ở đội lương thực gì vậy?" Không Không hòa thượng không dám giấu diếm vội vã đem tên họ của Đinh Hạo rồi thân phận của hắn ra giải thích cho nàng. Đường Diễm Diễm nghe xong cười lạnh một tiếng nói: " Người đâu, chuẩn bị xe cho ta. Bổn cô nương phải lập tức chạy về Quảng Nguyên thành!" Quảng Nguyên thành. Bước chân vào Quảng Nguyên thành thì trời đã là buổi chiều. Đinh Hạo biết, ở thời hiện đại nếu nhìn thấy đại cô nương nhà người ta tắm rửa mà chạy kịp thì có lẽ cũng chẳng có chuyện gì. Thế nhưng ở thời đại này, nữ nhân rất trọng danh tiết. Không phải như cái thời hậu thế, nữ nhân mặc Bikini đi dạo trên bãi biển hấp dẫn vô số sắc lang lao tới có gắng khom lưng lấy lòng bọn họ. Nhìn chuyện của bản thân mình thì nó có thể lớn mà cũng có thể là nhỏ, toàn bộ còn phải tùy xem xem người ta có đuổi hay là không đuổi. Nếu nàng ta là người thẹn thùng có thể nhẫn nhục thì chuyện này coi như là đã dàn xếp ổn thoả và nó sẽ kết thúc ở đây. Nhưng nếu lại gặp phải một quả ớt nhỏ cay độc, một quả ớt cố chấp hoặc là một quả ớt rất có thế lực thì đây lại là phiền toái lớn. Mà cũng tại mình hễ thấy sắc mà chẳng thể tỉnh táo nổi, nếu như lúc đó mình không có nhìn trộm hoặc là có nhìn lén nhưng không đẩy cái bức tường đó thì cũng chẳng tới mức thế này. Đinh Hạo ra khỏi chùa thì vừa khuất khỏi tầm mắt của mấy tăng nhân trong coi của chùa kia, hắn liền núp vào một bên. Quả nhiên, một lát sau, một hàng xe ngựa đã vội vàng tới khỏi chùa. Đinh Hạo đứng ở một bên suy tư. Hắn nghĩ bất luận là cổ hay kim thì một cô nương con nhà người ta không thể trắng trợn nói toạc ra cái chuyện xấu hổ như thế này rồi ngoảnh đi ngoảnh lại là hết giận được. Mà nói vậy thì việc này vẫn chưa thể kết thúc được. Còn như nàng không biết thân phận của mình hoặc là đã biết thân phận của mình thì cũng không thể gióng trống khua chiêng đến Đinh gia đòi người được. Chỉ nghe nói nàng là thân thích của hộ pháp thí chủ Phổ Tể tự nên hẳn là tiểu thư hoặc là thiếu phu nhân của nhà giàu có. Nên mình có về thành thì việc này lại không bẳng không chứng thì cho dù nàng có nhận ra mình thì bản thân cũng chẳng làm sao cả. Dù sao bây giờ hắn ngoại trừ đi Quảng Nguyên cũng không còn con đường thứ hai để đi. Tự xoa dịu bản thân như vậy, Đinh Hạo theo vết bánh xe in trên mặt tuyết mà đi, và tới tận chiều hắn mới vào Quảng Nguyên thành. Quảng Nguyên này tuy là thành gần biên giới nhưng lại vô cùng phồn hoa, là nơi đồng thời mang tới hủy diệt cùng tử vong khi chiến tranh xảy ra, nhưng dù vậy nó vẫn thường mang lại những cơ hội. Nơi này là nơi giáp giới của hai tộc người nam bắc. Đây cũng là nơi Thiết Thoát cùng Đại Tống thiết lập giao dịch. Thời điểm khi mà không có chiến tranh thì ở đây luôn luôn là một điểm giao dịch sầm uất. Lông thú, bò dê của Phương bắc từ nơi này cuồn cuộn không dứt vận chuyển về Trung Nguyên, mà trà, tơ lụa, đồ sứ của Trung Nguyên cũng từ nơi này vận chuyển tới những nước ở phía bắc để đổi tiền tài. Cho nên dù bây giờ đang là mùa đông mà ở đây đã khá tiêu điều vắng lặng nhưng trên phố vẫn thấy rất nhiều thương nhân người Hồ mũi cao mắt sâu râu quai nón, rồi cả người Tây Vực, Thổ Phiên Hồi Hột, thậm chí là cả thương nhân của Ba Tư cùng Đại Thục. Bọn họ ở trên phố chào bán các loại như lông thú, sừng tê giác, ngọc thạch, hương liệu, tơ tằm, lụa là.. cái gì cũng có cả. Bởi vì lương thực của Đinh gia đã vận chuyển tới nơi nên người dân cũng an lòng. Nhiều ngày nay các tửu lâu đều ngừng kinh doanh và cũng không dám giao dịch vì muốn dự trữ thức ăn để dùng nó giữ lại mạng sống cho cả nhà mình. Nhưng giờ những cửa hàng đó đều đã khai trương trở lại. Từ đó, mùi của thịt dê chín, của món thịt dê, dạ dày, phổi, cật của nó hầm với táo cát, rồi mùi của bánh đường phiêu tán khắp nơi. Cũng có rất nhiều hiệu thuốc bắc, tửu lâu, nhà may cũng đều trang hoàng xong xuôi với những phụ nhân eo cài khăn tay hoa, đầu búi tóc ngồi ở cửa hàng kinh doanh. Cũng có rất nhiều tiểu thư, phu nhân của những nhà giàu thoải mái đi dạo trên đường, vui mừng mà lưu luyến khi tới những cửa hàng bán son phấn, đồ trang sức, quần áo, hoa. Sự phồn hoa ở đây hoàn toàn khác biệt so với ở Phách Châu thành. Đó là bởi vì ở đây không ít thì nhiều còn chứa đựng chút gì đó tiêu điều cùng nỗi niềm đau xót. Đó không phải là do thời tiết mà dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một tòa trấn trọng yếu có ý nghĩa quân sự nên chốc chốc lại có một toàn binh lính cầm thương đeo đao đi qua trên phố. Đinh Hạo hỏi thăm người ta nơi dừng chân của đoàn xe Đinh gia. Trong thành này gần như người người đều biết rằng Đinh gia vận lương đã vào thành nhưng không mấy người biết được họ đang ở chỗ nào. Đinh Hạo đánh phải hỏi thăm vị trí của mấy khách điếm lớn rồi tự đi tìm kiếm. Đinh Hạo đi tới một con đường khá phồn hoa náo nhiệt thì thấy một dãy lầu gác ở sát đường. Dãy lầu gác này được tô xanh vẽ đỏ với những chiếc đèn nhiều màu sắc đang nhẹ nhàng đung đưa theo gió, trên cửa là ba chữ rất lớn:"Nghênh Xuân các" Tên quá tục quá nát! Người thông hiểu chữ Hán thì chỉ cần vừa nhìn đã biết đây chính là kỹ viện. Trong lòng Đinh Hạo vui vẻ, hắn đi đường vừa mệt lại vừa mỏi, trong giày vừa lạnh lại vừa ẩm ướt, các ngón chân đều cứng ngắc. Hắn chỉ muốn mau mau tìm được đoàn xe của Đinh gia rồi ngồi trong phòng ngâm một chậu nước nóng cho ấm hai chân, sau nghỉ ngơi cho thật tốt. Nhưng mà hắn đã đi cả hai cái khách điếm lớn nhưng đều không thấy tung tích người của Đinh gia đâu cả. Khi tới cái khách điếm lớn thứ ba thì mới nghe nói bọn họ ở phía trước, chỗ "Nghênh Xuân các", cách nơi này không tới một dặm. Đinh Hạo lập tức tăng tốc đi về phía trước. Vừa mới tới trước cửa "Ngênh Xuân các" thì hắn chỉ thấy đối diện với cửa là một đội quan binh. Một đội quan binh này rất uy vũ, giáp diệp leng keng, lại đằng đằng sát khí. Tuy chỉ có hơn hai mươi tên binh lính đứng ở trên đường nhưng lại khiến hắn có một loại cảm giác trầm trọng. Đó không chỉ bởi vì dáng người khôi ngô cao lớn của những binh lính này hay những bộ áo giáp đầy những vết chém dày đặc trên thân bọn họ mà chính là do tinh, khí, thần của chúng bính sĩ này. Từ bọn họ toát lên một cảm giác dũng mãnh thẳng tiến không chịu lùi bước, một cảm giác cường hãn mà không gì là không thể phá nổi. Họ có lẽ đều là những binh lính ở lâu trong quân đội tại biên thùy phương bắc này, đều là những người đã trải qua hàng trăm trận chiến, đều là những người tìm được sự sống trong cái chết và cũng chỉ có họ mới có thể phát ra khí chất như vậy. Nếu đồi diện với họ thì cho dù biết là họ đối với ngươi không có ác ý nhưng cũng khiến trong lòng ngươi sinh ra cảm giác áp bách. Phía trước đội binh lính này là một tướng lĩnh có bộ râu quai nón, ánh mắt như điện, mặt đen như bộ râu của mình, như được đúc bằng sắt vậy. Đó quả là một tướng quân đầy uy phong. Nhìn dáng người lưng hùm vai gấu của hắn với sát khí bức người thật giống như một tháp sắt màu đen. Tướng quân mặt đen nhìn quanh hai bên, uy phong lẫm lẫm rồi đột nhiên ánh mắt kia dừng lại ở bên phải nơi Đinh Hạo đang đứng, sau đó hét lớn một tiếng nói: " Tiểu tử kia, đứng lại!"