Lão Hắc ngăn hắn lại, chậm rãi nói: "Đại nhân chớ sốt ruột, Châu Vọng Thúc có cưỡng hiếp dân nữ không thì tiểu nhân không biết, nhưng đại phu nhân và phu nhân lại không phải bị hắn cướp đi, mà là tự tìm đến". "Hả?" Dương Hạo lúc này thấy có gì đó rất lạ, kìm lại cơn giận nói: "Ngươi mau nói, đã xảy ra chuyện gì?" Lão Hắc đem đầu đuôi câu chuyện kể lại một lượt, Dương Hạo vừa mừng vừa sợ, đồng thời có chút lo lắng, hắn không vội hỏi chuyện bán lương thực của Châu Vọng Thúc, mà hỏi trước chuyện: "Đường Diễm Diễm và Oa Oa ở phủ Châu có an toàn không? Có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?" Lão Hắc nói: "Đại nhân cứ yên tâm, Trương Ngưu Nhi giờ đã hóa trang thành công tử Ứng Thiên Phủ Châu bảo Lại gia rồi, Lại gia và Đường gia có qua lại buôn bán với nhau, việc này đại phu nhân biết rõ hơn ai hết cho nên cải trang không thể để lộ sơ hở, Châu Vọng Thúc giờ nịnh bợ Lại công tử còn không kịp đấy, nào dám có ý đồ với hai vị phu nhân". Dương Hạo vẫn không thấy yên tâm lắm, nghi ngờ hỏi: "Thế họ sao đến cửa Châu phủ cũng ra được, lại bảo ngươi đi bẩm báo với ta?" Lão Hắc nói: "Ngày mai chính là ngày giao dịch, Châu Vọng Thúc giữ Trương Ngưu Nhi ở lại phủ, một là muốn nịnh hắn, hai là nhiều năm làm việc không hợp pháp sinh ra tính cẩn thận. Cũng không phải nghi ngờ với Trương Ngưu Nhi và hai vị phu nhân, đại nhân cứ yên tâm đi, thời gian, địa điểm, đều đã báo lại với đại nhân rồi, phía đại nhân có nước cờ gì mong đại nhân nói cho tiểu nhân biết, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại cho hai vị phu nhân". Dương Hạo vội nói: "Ngươi đợi một lát, bổn quan sẽ quay lại". Dương Hạo vội vàng chạy vào trong khoang thuyền, chỉ thấy Trình Vũ, Trình Đức Huyền ngồi bên trái, Mộ Dung Cầu Túy, Phương Chính Nam ngồi bên phải, bốn người như gà chọi, cổ đỏ gay đang ra sức cãi nhau, Sở Chiêu Phụ giương hai mắt ốc nhồi ngồi ở giữa không nói không rằng, Ngụy Vương Triệu Đức Chiêu lại có bộ dạng bị làm khó. Bốn người tranh cãi ầm ĩ, thấy Dương Hạo bước vào cũng không thèm để ý, vẫn tiếp tục những trích dẫn kinh điển, cao hứng tranh luận. Dương Hạo không rảnh để ý tới, vội vòng qua bọn họ đến bên Triệu Đức Chiêu nghé tai nói nhỏ, Sở Chiêu Phụ dỏng tai nghếch mông lên lắng nghe, nhưng tiếng tranh cãi của Trình Vũ và Mộ Dung Cầu Túy quá lớn, hắn không nghe thấy gì. Triệu Đức Chiêu nghe Dương Hạo thì thầm mấy câu, vội đứng dậy, kéo hắn đến một bên, Trình Vũ và Mộ Dung Cầu Túy thấy hai người thì thầm to nhỏ, không khỏi tò mò nhìn về phía họ. Hai người ngươi hỏi ta đáp một hồi lâu, Triệu Đức Chiêu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, xoay người lại nói: "Chư vị không cần tranh luận nữa, bổn Vương đã có quyết sách, Sở đại nhân, mời theo bổn Vương vào đây". Triệu Đức Chiêu xoay người đi vào phòng nhỏ nghỉ ngơi của mình, Sở Chiêu Phụ nhảy dựng lên, đi nhanh theo. Trình Đức Huyền lân la đến trước mặt Dương Hạo hỏi: "Dương viện sứ, không biết Ngụy Gia đưa ra quyết sách gì?" Dương Hạo nhìn sang bên cạnh, Trình Đức Huyền cũng đảo mắt theo, chỉ thấy Mộ Dung Cầu Túy và Phương Chính Nam đứng chung một chỗ, hai lỗ tai giương hết cỡ như kẻ trộm, nhất thời phá lên cười ha ha: "Vương Gia lệnh cho Dương viện sứ phải giữ bí mật, thế thì hạ quan không hỏi được rồi". Nói xong đắc ý nhìn hai người đó, ý bảo tránh ra, hai người Mộ Dung Cầu Túy tức giận nghiến chặt răng lui ra. Triệu Đức Chiêu và Sở Chiêu Phụ bàn bạc bí mật hồi lâu, Sở Chiêu Phụ lúc này mới khoan thai bước ra, Triệu Đức Chiêu chần chừ một lúc lâu trong phòng, đột nhiên nghĩ tới chưa gọi quan sát sứ, giám sát sứ về, cũng chưa dâng tấu biểu lên Phụ Hoàng, hắn vội mài mực nhấc bút, vừa viết được hai chữ, lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ, rồi khoanh tay đi dạo trong phòng, một lúc lâu sau giương giọng kêu: "Người đâu!" Một tên nội thị bước nhanh vào trong phòng, Triệu Đức Chiêu ra đón, thấp giọng thì thầm nói: "Ngươi đi phủ nha, nhau chóng đón Tông/Tôn tiên sinh về, nói là bổn Vương có chuyện muốn bàn với hắn. *** Chùa Phổ Quang Tứ Châu sừng sững bên hồ Hồng Trạch, là một tòa miếu rất lớn. Triều Đường, tứ đại danh tự chân thân xá lợi Thích Ca Mâu Ni, lần lượt là Đại Châu Võ Đài Sơn tháp, Chung Nam Sơn ngũ đài tháp, Tứ Châu Phổ Quang tự, Phượng Tường phủ Pháp môn tự, trong đó có Phổ Quang tự được Đại Đường chọn làm ngôi chùa gửi Phật Tổ xá lợi, quy mô kiến trúc hùng vĩ và và tầm ảnh hưởng lớn trong giới Phật giáo mà ai cũng biết. Giờ Phật cốt xá lợi Đại châu võ đài sơn tháp và Chung Nam Sơn ngũ đài tháp đã bị hủy bởi thời "Hội xương pháp nan" Đường Võ Tông, toàn bộ Trung Nguyên giờ chỉ có Phổ Quang Tự và Pháp Môn Tự còn có Phật Tổ xá lợi, điều này Phổ Quang tự đương nhiên trở thành thánh địa phật giáo đồ môn khu Đông Nam kính ngưỡng nhất, hương khói nghi ngút suốt ngày. Tiếc thay khi triều Thanh trị Hoài bất lợi, nước sông liên tục tràn ra. Vào năm Khang Hy, toàn bộ thành Tứ Châu đều bị nhấn chìm vào hồ Hồng Trạch, Phật Cốt xá lợi của ngôi chùa nổi tiếng và địa cung cất giữ vật quý giá từ nay về sau vĩnh viễn nằm dưới nước, một đoạn Phật cốt xá lợi Pháp Môn tự trở thành một cây mai Phật tổ xá lợi còn tồn tại ở Trung Quốc. Một ngôi chùa nổi tiếng, kiến trúc rộng lớn, tăng chúng ba nghìn, khách hành hương, thí chủ cũng đông, nhưng có một hộ pháp thí chủ lớn nhất trong đó chính là Châu Vọng Thúc. Châu hộ pháp mỗi tháng đều đến chùa lễ phật dâng hương, tiền bạc dâng vô số, trong lòng các hòa thượng, Châu viên ngoại một lòng thành kính hướng Phật, là một cư sĩ có lòng thiện. Châu Vọng Thúc không những mỗi năm lại nặn Phật Tổ kim thân, mà còn sửa sang lại kiến trúc chùa chiền, hắn mua gần trăm miếu hồ Hồng Trạch, một nửa xây bến thuyền làm kho để hàng hóa chuyên chở, ngoài ra một nửa thì xây các căn nhà chùa quyên tặng cho chùa Phổ Quang. Lúc này, cháu của Châu đại thiện nhân Châu Nam Sơn đứng ở tháp Phật Quang sau chùa Phổ Quang nhìn cảnh vật, vừa đứng Lại đại viên ngoại phúc hậu. Lại quay về phía sau, lại là hai mỹ thiếp Thư Thư và Phục Phục của Lại viên ngoại, hai mỹ nữ trang điểm xinh đẹp, kiều diễm lạ thường, đến mức hai hòa thượng đứng trên bậc thềm tháp chốc chốc lại lén nhìn họ. "Lương thực của Châu mỗ, hơn nửa để ở kho hàng bến sông". Châu Nam Sơn cười dài nói: "Quan phủ địa phương Tứ Châu sẽ không đến làm khó Châu mỗ, nếu thực sự có người đến điều tra cũng không quan trọng, sau kho hàng và chùa Phổ Quang có một lối thông ngầm, chỉ cần được tin, không cần Châu mỗ sử dụng những tên cường tráng bến sông, các hòa thượng trong miếu cũng sẽ giúp rời lương thực Châu mỗ đi, ở bên ngoài không nhìn ra manh mối gì. Ai dám vô duyên vô cớ đi điều tra chùa Phổ Quang? Như vậy thì đã làm khó Phật tín đồ Đông Nam đạo ta rồi. Phật Tổ phù hộ, thúc ta đương nhiên sẽ thành kính hướng Phật, ha ha ha…" Châu Nam Sơn cười hả hê đắc ý, nhìn xung quanh vội hỏi: "Lại viên ngoại, thuyền của các người sao vẫn chưa đến?" Trương Ngưu Nhi nói: "Chu lão đệ. Bến sông Tứ Châu đang ngăn nước xây đập, thuyền của ta tuy là thuyền đáy bằng, chịu được mực nước nông, nhưng cũng mất hồi lâu mới đến, ha ha, ngươi vội cái gì, chúng ta còn có nhiều thời gian mà". Hắn nhìn kho để hàng ở bến sông dưới tháp, lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, mỉm cười khen: "Châu viên ngoại quả nhiên có cách, xem ra Lại mỗ tìm thúc ngươi hợp tác thực không tìm lầm người, ha ha, ha ha…" *** Trong tri phủ nha môn, tam nha nha dịch, tạo đãi cung binh, bộ khoái rảo bước đến tập trung ở hai bên cánh cửa viện, dưới mái hiên đại đường một chiếc ghế, Sở Chiêu Phụ mặc quan bào đang ngồi nghiêm chỉnh, phía sau là hai hàng cấm quân thị vệ, tất cả im phăng phắc. Dưới bậc vài tên nha dịch, bộ khoái, cung thủ đã đứng gần một canh giờ, trong suốt khoảng thời gian này, trong phủ nha không cho ai ra vào, cho nên nhân viên đều bị lệnh lệnh tập trung ở đây, không biết nguyên nhân tại sao. Mọi người bắt đầu sợ uy nghi tam ti sứ đại nhân còn không dám châu đầu nói chuyện, nhưng chờ lâu như vậy, mọi người không yên được, bắt đầu có tiếng rầm rì. Thấy mặt trời dần lên cao, Sở Chiêu Phụ ho khan một tiếng, từ từ đứng dậy, kéo lại đai lưng bước xuống đài, hai hàng cấm quân chạy leng keng lên trước, vừa thấy tư thế, nhóm người châu đầu ghé tai buôn chuyện im bặt, đứng trang nghiêm. "Bổn quan tam ti sứ Sở Chiêu Phụ!" Sở Chiêu Phụ cao giọng quát: "Hôm nay gọi các ngươi tới làm gì, các ngươi không cần hỏi, đi đâu, các ngươi cũng không được hỏi, việc duy nhất các ngươi cần làm chính là nghe lệnh bắt người!" Sở Chiêu Phụ xem xét sắc mặt mọi người, nhe răng cười nói: "Đã nghe rõ chưa? Hôm nay không thể so sánh với phá án tầm thường, nếu ai làm hỏng đại sự của ta, đến lúc đó, Sở mỗ ta đây nhận ra ngươi, nhưng đao của Sở mỗ không nhận ra ngươi!" Thuyền đến, một con thuyền đáy bằng tiến vào hồ Hồng Trạch, cập vào bến sông, Châu Nam Sơn mừng rỡ nói: "Ồ, thuyền đến rồi". Trương Ngưu Nhi thở phào, mỉm cười nói: "Đúng, thuyền của chúng ta…đến rồi". Hai vị phu nhân quyết định giả mạo đại lương thương bắt đầu, tiến hành theo kế hoạch đã định, đương nhiên sẽ không để quên khâu quan trọng "Nhân bẩn cũng thu". Thuyền bè vận chuyển trên kênh đào qua lại rất nhiều, trong đó phần lớn đều thuộc Biện hà bang trương hành long. Tao Trư Nhi và Trương Hoài Tụ đang chính áp thuyền nam hạ, làm đội thuyền vận chuyển lương thực của "Lại phú Quý". Quyển 7: Vương Đối Vương