Dương Hạo ho thử 1 tiếng, cái khăn đó hơi động, hai người lúc này mới nhìn rõ, trong chiếc khăn rách nát thực đang có người ngủ, nếu không phải chỗ đấy động đậy, thì không nhìn ra. Hai người cẩn thận đi qua, trong khăn người đó để lộ đôi mắt ngây dại nhìn họ, người này đầu tóc rối tung, sắc mặt nhem nhuốc, không nhìn ra là nam hay nữ, Bích Túc thử hỏi một tiếng: "Umm…xin hỏi, ngươi là Chu Hồng Quân Chu viên ngoại phải không?" Nhìn dáng người của người này, gọi tên Chu viên ngoại ra, Bích Túc cảm thấy có gì đó sai lầm. Người đó khẽ hỏi: "Các ngươi…là ai?" Dương Hạo lúc này mới nghe ra giọng của đàn bà, Dương Hạo kéo Bích Túc lại một bên, quỳ xuống, ôn nhu hỏi: "Ngươi không phải sợ, chúng ta không có ác ý, ta đến đây tìm Chu Hồng Quân Chu viên ngoại, xin hỏi bà là…?" "Ha ha…". Người phụ nữ đó lại cười lớn: "Đương nhiên…sẽ không có ác ý rồi, phu thê chúng ta, giờ còn có gì đáng để người ta nhớ đến nữa đây…?" "Bà là Chu phu nhân?" Dương Hạo vô cùng ngạc nhiên, định thần lại rồi mới hỏi: "Bổn quan là hữu võ đại phu, Hòa châu ngự sử, nam nha viện sử của triều đình, khâm sai phó sứ phụng chỉ đi tuần Giang Hoài, lần này tùy tùng Hoàng trưởng tử Ngụy Vương Đức Chiêu nam hạ Giang Hoài, tuần sát chuyện Giang Hoài nộp lương thảo, phát hiện ra Tứ Châu có gian thương gây chuyện, bổn quan muốn nghiêm trị gian thương, không biết làm sao bọn cường hào ác bá tai mắt nhanh nhẹn, nanh vuốt nhiều vô kể, cuối cùng không nắm được bằng chứng gì, bổn quan chọn lọc lại án cũ nhiều năm, phát hiện ra án Chu viên ngoại có rất nhiều điểm đáng ngờ, nên mới cải trang đi tuần tìm manh mối. Dương Hạo liệt ra một loạt quan hàm là để cho vị phụ nhân đó yên tâm, hai mắt bà bỗng sáng lên, kích động ngồi thẳng dậy nói: "Các người…các người là quan viên triều đình?" "Đúng vậy, phu nhân, xin hỏi Tôn phu giờ…" Dương Hạo nhìn ánh mắt bà, rồi nâng dậy, đúng lúc này ngoài của có tiếng người hét lớn: "Các ngươi là ai, muốn làm gì?" Dương Hạo giật mình quay đầu lại nhìn, thì thấy một tên ăn mày vứt bát vỡ, hằm hằm xông đến… Bích Túc giật bắn người lên. Nhanh như chớp cầm lấy cổ tay người đó, đoạt lấy cây gậy trong tay hắn, cổ tay người đó bị Bích Túc nắm chặt, giống như kìm sắt, đau kêu oai oái, người phụ nữ sợ hãi kêu lên: "Hai vị đại nhân chớ làm thương quan nhân nhà ta!" Dương Hạo vừa nghe, vội nói với Bích Túc: "Bỏ tay ra". Dương Hạo bước chầm chậm đến, nói với người đó: "Xin hỏi các hạ có phải là Chu viên ngoại hay không? Bổn quan là khâm sai phó sứ triều đình Dương Hạo, phụng mệnh đi tuần tra Giang Hoài, có vài việc muốn hỏi Chu viên ngoại chút". Tên ăn mày không lộ ra thần sắc kinh ngạc, mái tóc rối bù, đôi mắt tròn liếc nhìn Dương Hạo, hắn liền đi vòng qua Dương Hạo sang bên chỗ phu nhân của mình, không quay đầu lại nói: "Ta không phải Chu viên ngoại gì hết, chỉ là một tên ăn mày thôi, không giúp được đại nhân gì đâu, xin mời các người đi cho". Vị phu nhân đó vội nói: "Quan nhân!" Chu Hồng Quân im lặng không nói gì. Dương Hạo vô cùng không ngờ tới, trầm mặc giây lát mới nói: "Chu viên ngoại, ta biết ngươi vốn là một nhân vật có tầm cỡ ở đất Tứ Châu. Gia cảnh giàu có, cuộc sống hậu đãi, giờ đến bước đường này, lẽ nào ngươi can tâm sao? Bổn quan có thành ý giúp ngươi, lật lại án cũ, mong ngươi có thể tin tưởng thành ý của bổn quan, hợp tác với bổn quan". "Ha ha ha…" Chu Hồng Quân cười thê thảm, lắc đầu nói: "Vụ án của Chu mỗ sớm đã kết thúc rồi, cáo đến tri phủ cũng thôi, ta biết thừa, thực sự biết rồi, ta không cáo nữa, cả cuộc đời này không cáo nữa, đánh chết…cũng không cáo nữa". Giọng nói đó tuyệt vọng vô cùng, lòng Dương Hạo chợt đau nhói, không biết nên nói gì nữa. Bích Túc liền đốp luôn một câu: "May mắn cho ngươi là đàn ông, đồ không xương cốt, một hộ gia đình giàu có mà lâm vào cảnh này, ngươi còn không bằng con rùa, luẩn quẩn không biết đường nào đi". Chu Hồng Quân nhún vai, cười đau khổ nói: "Đúng, ta làm con rùa, nếu ta thông minh hơn chút, sớm làm con rùa không đi cáo quan rồi, thì đâu có đến nông nỗi này. Ta hồ đồ quá, tại sao biết đã quá muộn, hiểu sự muộn như thế?" Dương Hạo thở dài ngao ngán, nhẫn nại nói: "Chu viên ngoại, lần này là Ngụy Vương Thiên Tuế nam tuần Giang Hoài, bổn quan gánh trọng trách mua lương thực của Thiên Tuế, nhưng cógian thương từ trong làm khó dễ, thế tất phải nghiêm trị, cho dù là Tứ Châu thương nhân vẫn là mệnh quan triều đình, bổn quan chỉ cần nắm được chứng cứ bất hợp pháp của hắn, thì sẽ không buông tha, bổn quan hôm nay cải trang đi tìm viên ngoại vẫn không tin thành ý của bổn quan sao?" Chu phu nhân tuôn trào hai hàng lệ, ngước mắt lên nhìn chồng nói: "Quan nhân, chúng ta bỏ đi cái mạng này còn có gì nữa? Vị đại nhân đây có thể tìm được đến đây, chứng tỏ có thành ý vô cùng, quan nhân tại sao chúng ta không kể oan khuất của chúng ta cho đại nhân biết?" Chu Hồng Quân cứng đờ người, không quay đầu lại, Bích Túc thở dài nói: "Đại nhân, uổng phí công của ngài, người này không muốn hợp tác, thù giết cha không đợi trời chung, hắn nhẫn nhịn được, đứa con trai duy nhất bị người ta giam hãm, tấn công gia sản, tự sát quăng mình xuống sông, như vậy đã chặt đứt hương khói Chu gia, hắn cũng nhịn lấy. Hộ nhà người ta êm đẹp, có ngày hôm nay, hắn vẫn chịu nhịn lấy. Loại người này, chỉ cần giữ được cái mạng mà sống thì cái gì hắn cũng chịu được, như lợn như chó vậy, hà tất phải phí công tổn sức với hắn, đại nhân, chúng ta đi thôi". Gân xanh nổi chằng chịt lên trán Chu viên ngoại, hắn nghiến răng, người run lên không nói được lời nào, Chu phu nhân đột nhiên như điên như dại kêu lên: "Quan nhân, chúng ta đến đường này, chưa từng có ai hỏi han, giờ khó khăn lắm mới có người bảo vệ cho chúng ta, ông tại sao không nói nỗi oan khuất này cho họ biết? Ông không nói, tôi nói". Chu phu nhân giãy dụa, lộp cộp bò lên phía trước, Chu viên ngoại giữ chặt lấy bà, gào khóc nói: "Phu nhân, chúng ta nếu không cáo trạng thì làm sao có thể rơi vào bước đường, không cáo nữa, không thể cáo tiếp nữa". Chu phu nhân nước mắt dàn dụa nói: "Quan nhân, chúng ta hôm nay trừ cái mạng này ra còn có gì nữa đây? Cha chết rồi, con trai cũng chết rồi, Chu gia khuynh gia bại sản đến bước đường này, vị đại nhân này có lòng thẩm tra lại vụ án, phu thê chúng ta ngoài đánh cược bản thân thì còn có thể làm gì nữa?" Chu viên ngoại nức nở nói: "Phu nhân, bà không biết mấy vị quan họ đều nham hiểm, bao che cho nhau cả thôi, họ nói có thể lấy lại công bằng cho ta đều là giả dối, không tin được đâu, giờ làm gì còn sự sáng suốt nữa, sau tấm gương sáng ấy dơ bẩn lắm, đủ thủ đoạn, đều là thủ đoạn giết người không thấy máu mà thôi. Vợ chồng ta giờ hai bàn tay trắng, chết cũng không tiếc gì nữa, nhưng nếu ta chết đi, phu nhân bà bại liệt thế này, muốn ăn một miếng cơm thì kiếm đâu cho có đây, khi đó thì phải làm sao?" Chu phu nhân khóc lóc nói: "Quan nhân à, ta và ông giờ sống không bằng chết, nếu có thể rửa bỏ nỗi oan này, thiếp còn tiếc cái chết sao? Quan nhân à, chỉ cần báo được thù lớn này, cho dù có nghìn đao chém chết, thiếp cũng cam lòng". Bà vừa nói, vừa lấy hòn đá gần đó đập vào đầu. Chu viên ngoại sợ hãi kêu gào, vội vàng ngăn lại, sau đó cướp lấy hòn đá. Dương Hạo bỗng động lòng: Hai người này kiện mấy năm rồi, gặp phải mọi sự bất công, mới lâm vào hoàn cảnh này, mới thoái chí đến vậy? Hắn tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Bổn quan nhất định sẽ đem kẻ xấu, kẻ lừa các người ra công lý. Bởi vì ta cần chứng cứ, nhưng bảo bản quan lấy chứng cứ ở đâu đây, trừ phi bỏ từ chức quan của ta, nếu không thì bản quan tuyệt đối sẽ không dung tha cho kẻ xấu, lời nói của ta có trời đất chứng giám. Hai người hãy bỏ mặc ngày trước bị uy hiếp ra sao, giờ xin hãy tin ta". Chu phu nhân cầm lấy tay của chồng van xin: "Quan nhân!" Chu viên ngoại phát run như lá cây rụng xuống đất, hắn đột nhiên xoay người lại, kêu lê: "Công bằng? Ngươi thực sự có thể lấy lại công bằng?" Dương Hạo trầm giọng nói: "Nếu không thì…ngươi đã không cáo quan, bổn quan chủ động tới tìm ngươi là để làm gì? Nóng thế này mà còn rảnh hơi sao?" Chu viên ngoại hằn học nhìn hắn, nói từng chữ một: "Ngươi có dám thề không? Nếu ngươi lừa ta, trời đất sẽ đánh tan đầu ngươi, chết mất xác, cả nhà ngươi cũng sẽ lâm vào hoàn cảnh như nhà Chu gia ta đây". Lời nguyền rủa ác độc như vậy khiến cho Bích Túc nghe được mặt mũi biến sắc, tức lộn ruột, Dương Hạo vội cản hắn, cười nói: "Được, bổn quan Dương Hạo, xin thề trước thần vị thổ địa công công, thổ địa bá bá, nếu có nửa câu giả dối, tất sẽ lâm vào cảnh như nhà Chu viên ngoại. Chu viên ngoại, giờ…ngươi còn gì để nói không?" Chu viên ngoại ngây người nhìn hắn, lúc lâu mới lẩm bẩm: "Sống như này thực không có giá trị gì. Nói thì nói…haiz…cùng lắm thì cái mạng này không còn nữa". Hắn bắt đầu nói cười như người điên, rồi bỗng nói: "Chu mỗ đã lặng lẽ đến phủ nha, vốn dĩ ôm một hy vọng nhỏ nhoi là muốn tìm ngươi minh oan, nhưng tận mắt Chu mỗ thấy ngươi và Đặng tri phủ, Lưu Hướng xưng huynh gọi đệ, vô cùng thân mật, Dương đại nhân, Dương khâm sai, nếu ngươi thực để cho tên ăn mày này đắc tội với đồng nghiệp và bằng hữu, thế Chu mỗ lấy mạng đi, đưa cho ngài một đơn kiện nữa, bằng không, vợ chồng Chu mỗ lâm vào tình cảnh này, thê thảm vô cùng, xin ngài hãy bỏ qua chúng ta đi". Mặt Dương Hạo biến sắc, thất thanh nói: "Ngươi nói gì?"