Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 298
Dương Hạo vốn là muốn mời Triệu Đức Chiêu ra mặt, với thân phận đương kim hoàng tử trưởng, Ngụy vương điện hạ đích thân tọa trấn phủ nha, nghe mọi người bẩm báo tình hình. Với thân phận cao quý của Triệu Đức Chiêu thì những người biết chuyện hay những người bị lương thân ức hiếp trong dân chúng tất sẽ hăng hái chạy đến, không ngờ Triệu Đức Chiêu lại để hắn lộ diện chủ trì chuyện này.
Dương Hạo bị cái tên vô lại giảo hoạt Thạch Lăng Tử chơi cho một vố, vốn tức khí đầy bụng, đang muốn tìm nhược điểm của chúng, trừng trị gian nịnh, cho chúng nếm mùi lợi hại. Tuy mình xuất đầu lộ diện không thể tốt bằng Ngụy vương lộ diện, làm cho dân chúng tin phục, nhưng cũng đã đồng ý rồi, hắn liền lập tức quay về chuẩn bị.
Triệu Đức Chiêu luôn luôn tôn kính thái phó, tuy làm theo lời ông ta, không ra mặt, nhưng vẫn đến gặp Đặng Tổ Dương, đích thân nói rõ chuyện này cho hắn biết, muốn hắn toàn lực phối hợp. Đặng Tổ Dương một lòng vì việc công, trong lòng thẳng thắn vô tư nên hoàn toàn không nảy sing chút chê trách oán hận nào. Nếu như cách này của Dương Hạo mà thành thì có thể phá vỡ cục diện lương thực bế tắc của Tứ Châu, đối với hắn cũng rất có lợi, liền vui mừng đáp ứng.
Triệu Đức Chiêu thấy vị Đặng tri phủ này biết nghĩ cho việc công, trong lòng cũng rất vui mừng. Công sự đã nói xong rồi, hắn vốn muốn hỏi chuyện Đặng Tú Nhi cô nương, người mà hắn cứ lưu luyến mãi, nhưng vì từ trước đến nay chưa từng đề cập đến chuyện tình cảm cho nên vẫn có chút ngượng ngùng, xấu hổ một lúc, lời muốn nói lại thôi. Đặng Tổ Dương thấy kì lạ, thử hỏi thì Triệu Đức Chiêu lại hoảng hốt, vội vàng nói đông nói tây để tránh ra khỏi chủ đề.
Đặng Tổ Dương rời khỏi chỗ ở của Ngụy vương, lập tức đi gặp đám người chủ bộ, thông bán, tuần kiểm, truyền đạt mệnh lệnh của Ngụy vương, sau đó đích thân đi đốc thúc việc đê điều, lệnh cho các ti nam nha toàn lực phối hợp với khâm sai Dương viện sử, sau đó điều động thêm tam ban nha dịch đi nghe sự sai bảo của Dương Hạo.
Khi Dương Hạo tọa trấn Tứ Châu, hắn liền cho dán cáo thị ở năm cửa thành, ba con đường thủy ra vào thành, rồi cả những phố lớn ngõ nhỏ, để cho bà con hương thân khắp nơi đều có thể nhìn thấy.
"Hiện nay, Ngụy vương Triệu Đức Chiêu, tam ti sử Sở Chiêu Phụ, viện sử phủ Khai Phong Dương Hạo nam tuần xuống Giang Hoài, tra xét việc thu mua lương thực, xét kĩ xem địa phương châu phủ có lương thân bất pháp nhân cơ hội tích trữ lương thực để đẩy giá lên cao, uy hiếp đến triều đình và địa phương, lợi dụng những việc bất pháp để trục lợi hay không. Viện sử phủ Khai Phong Dương Hạo phụng chỉ chính sứ khâm sai Triệu Đức Chiêu, nhận cáo trạng của người dân. Những quan lại, chủ lại vi phạm vương pháp, cấu kết với lương thân làm chuyện bất pháp sẽ bị xử tội chết. Bổn quan sẽ ghi danh truyền cho ngự sử đài thẩm tra. Tất cả những kẻ tham ô, bất luận là bao nhiêu, chỉ cần tự khai báo hoặc chỉ ra những kẻ phạm pháp khác đều sẽ được giảm tội, miễn tội. Nếu lương thân có hành vi bất pháp vẫn không chịu khai báo sẽ xử nghiêm như tội trạng."
Cáo thị vừa đưa ra đã làm chấn động cả thành Tứ Châu. Một thành Tứ Châu nhỏ chẳng qua chỉ có một vạn bốn ngàn hộ. Ngoài những đừa trẻ không hiểu chuyện ra thì hầu như mọi người đều biết chuyện này. Trong các trà lâu tửu điếm, mọi người đều không ngừng bàn tán chuyện này, chẳng ai biết vị khâm sai này sẽ mở đại trận gì, sẽ làm nổi dậy một cơn phong ba như thế nào với thành Tứ Châu.
Nhưng trên thực tế, cơn phong ba này không có đến.
Trời còn nóng như vậy, ngay cả một trận gió cũng không có, những cây liễu bên đường đều chẳng còn sức lực mà rủ cả xuống, những người đi dưới hàng cây cũng uể oải không dựng dậy nổi tinh thần.
Cái đám quan sai ngồi trước cửa nha môn để nhận cáo trạng sớm đã mệt mỏi, sự ưỡn ngực uy phong đều đã chạy hết đến đại môn động rồi. Họ ngồi mệt mỏi trước cửa, để cho những cơn gió thỉnh thoảng thổi tới, lẽ lưỡi thở phì phò.
Trong đại đường, Dương Hạo cũng ngồi mệt mỏi. Sau buổi trưa trời càng thêm nóng nực. Từ trong đại đường nhìn ra bên ngoài cửa, một hồi lâu mới thấy có hai ba người từ tử đi qua, đám dân chúng đó nhìn vào trong phủ nha, nhìn xa xa nên không thể thấy rõ ngũ quan như thế nào, Dương Hạo lại cảm giác rõ ràng được mùi vị của sự chế nhạo.
"La ban đầu, gọi Lưu Lao Chi lại đây cho ta." Dương Hạo ngồi không kiên nhẫn nổi, liền ra lệnh xuống phía dưới.
Tên ban đầu này đang chống chiếc côn thủy hỏa ngủ gật. Dương Hạo vừa gọi hắn, hắn lập tức tỉnh táo ngay, vội vàng lau nước miếng trên miệng, đáp một tiếng rồi chạy đi. Một lúc sau Lưu Lao Chi, người canh giữ đại môn chạy vội tới, chắp quyền nói: "Đại nhân có gì sai bảo?"
Tên Lưu Lao Chi này là huynh đệ của Lưu Hướng Chi, bốn sáu, bốn bảy tuổi rồi, cũng là cậu của phu nhân Đặng tri phủ, dựa vào mối quan hệ với Đặng tri phủ mà bây giờ đã là bổ đầu của phủ nha Tứ Châu. Không có tài cán gì, nhưng bình thường làm việc cũng coi như là cần mẫn.
Dương Hạo buồn bực nói: "Lưu bộ đầu, cáo thị đã dán khắp các phố chưa?"
Lưu Lao Chi nói: "Đại nhân, không chỉ các ngõ phố thành môn, mà ngay cả trong thông trấn, trang viên cũng dán, dân chúng quan lại đều đã biết về cáo thị rồi."
"Ừ." Dương Hạo đành hỏi: "Từ đầu đến cuối chưa từng có người lấy cáo thị sao?"
Lưu Lao Chi cười khổ nói: "Đại nhân, không có ạ."
Lúc này La ban đầu kêu lên: "Khâm sai đại nhân, tri phủ đại nhân đến rồi."
Dương Hạo ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Đặng Tổ Dương đang bước tới, bên cạnh còn có một viên ngoại khoảng ngũ tuần, liền vội vàng đi ra khỏi bàn, tới nghênh đón.
…..…..…..…..…..
Trong con phố nhỏ gần phủ nha, một đám nam nhân nhàn rỗi đang ngồi túm tụm dưới gốc cây để tránh nắng, lớn tiếng bàn tán về chuyện khâm sai đại nhân trọng thưởng cho người đi tố cáo.
"Lương thân lão gia, chúng ta dây nổi sao? Người ta có quyền có thế, một mẫu ba phần đất ở Tứ Châu này đa phần là thế lực thương nhân, khâm sai đại nhân chỉ ở đây có mấy ngày rồi đi, đến lúc đó ai sẽ chống đỡ cho chúng ta. Nếu thật sự đắc tội với những lương thân lão gia thì cái đất Tứ Châu này liệu còn chỗ cho chúng ta ở không? Có điên mới đi dâng cáo trạng……"
"Nói cũng đúng, đám lương thân lão gia đều có sự qua lại với đám quan phát vận ti, chuyển vận ti. Nói trắng ra, trong quan phủ đều có người của họ, chưa cần nói là cáo trạng tới nơi, mà cho dù có tời thì người đen đủi là dân thường chúng ra, người xưa nói rất hay: "đến chết cũng không cáo quan". Đó là vì sao chứ, chính là cho dù mình có bị người ta ép chết thì cha mẹ vợ con ít nhất còn có con đường sống, cáo quan ư? Cả nhà từ lớn đến bé đều không còn đường sống."
"Đúng thế, ai lại muốn thật sự hồ đồ như thế, bản thân vẫn còn muốn một kết thúc tốt lắm. Này, ông đi đâu đấy?"
Một người bán lê đẩy xe đi qua liền dừng lại: "Ờ, ta ra phường Đông Nhị bán lê."
"Bán lê?" một người trong đám bang nhàn lúc lắc đi tới, thuận tay lấy từ trong chiếc xe ra mấy quả lê, ném cho mấy người bạn đang ngồi, còn mình thì cầm một quả, cắn một miếng rồi hừ lạnh nói: "Bạch Lão Lục này, ông xem ông xem, đã lớn tuổi như vậy rồi mà không hiểu chuyện, ông đi từ cửa nha môn ra, chúng ta thấy ông bán lê, nhưng người khác lại không thấy, nếu thật sự có vị lương thân lão gia nào bị cáo thì nghi ngờ của họ sẽ trút cả lên đầu ông. Đến lúc đó ông còn muốn ở lại Tứ Châu nữa không?"
"Sao cơ?"
"Sao cái gì mà sao, ta nói như thế mà ông vẫn không hiểu à? Ông đổi đường khác mà đi đi."
"Ừ, đa tạ đã nhắc nhở." Bạch Lão Lục lau mồ hôi, làm mặt cười rồi đẩy chiếc xe sang một con đường khác. Tên bang nhàn đứng đó nhìn ra xa về phía cửa nha môn, cười lạnh, lại cắn một miếng lê rồi bước về phía bóng cây.
Ở trên tầng hai của tửu lâu, ở một góc tường cạnh cửa sổ có một thiếu niên áo trắng đang ngồi. Vị thiếu niên này môi đỏ răng trắng, lông mày thanh tú, vì trời nóng không đội khăn đầu nên mái tóc dài như đuôi ngựa buông xuống, trên trán buộc một sợi đai có gắn ngọc quý ở giữa, ngồi nhìn ra cửa sổ, rất có cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Bên ngoài cửa sổ là một con sông, ở đây thường có những cơn gió nhỏ thổi vi vu làm cho mặt nước đung đưa, ánh lên tửu lâu lúc ẩn lúc hiện, giống như sự long lanh của băng tuyết vậy.
Ở chiếc bàn bên ngoài chỗ ngồi của hắn, Trương Thập Tam đang chiến hẳn một bàn toàn thịt rượu và vùi đầu vào ăn. Lúc này một hán tử gầy gò áo xanh đang chạy rầm rầm vào, Trương Thập Tam chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu xuống hưởng thụ tiếp như thể không quen biết vậy.
Hán tử áo xanh lên trên lầu nhìn trái nhìn phải, rồi vòng qua Trương Thập Tam đến chỗ người thiếu niên áo trắng, ngồi xuống. Thiếu niên áo trắng đưa tay ra, lật một chiếc chén lên, nhấc hũ rượu rồi rót rượu vào đó. Hán tử áo xanh ngồi thẳng người nhưng không nhận chén rượu, chỉ nhìn vào rượu trong chén, thấp giọng nói: "Phủ Tứ Châu đã thu mua lương thảo khắp cả thành, đến bây giờ không thể thu mua thêm một hạt gạo nào nữa. Khâm sai Ngụy vương gia rất lo lắng, xem ra sẽ còn ở lại Tứ Châu mấy ngày nữa, phó sứ khâm sai Dương Hạo đã dán bố cáo, trọng thưởng cho dân chúng nào dâng cáo trạng."
"Bố cáo ta đã xem qua rồi." Đôi môi hiện rõ sự mê người trên khuôn mặt trái xoan của thiếu niên áo trắng hơi bĩu ra, nói: "Con người Dương Hạo đúng là thường có cách nghĩ khâc người, phát động dân chúng vạch mặt hào thân địa phương ư? Hắn không biết rằng những hào thân địa phương mà trong mắt quan phủ không đáng nhắc tới nhưng trong mắt dân chúng lại chính là hoàng đế một phương ư? Cử báo? Hừ, ý nghĩ viển vông! Cách làm này đợi sau khi Đại Tống nắm giữ thiên hạ ba mươi, năm mươi năm nữa, nếu thiên hạ yên bình, quan lại thanh minh thì có lẽ có thể dùng được. Còn như bây giờ ư…… không thể nào làm được. Cho dù cso người tố cào thì cũng chẳng giải quyết được gì, khó có thể làm chấn động đám lương thân đó."
"Đúng như tiểu thư đã dự liệu." Hán tử áo xanh đó mỉm cười: "Bát đại kim cương ngồi ở cửa thì làm gì có dân chúng nào dám lại gần? Phủ nha vốn bình thường còn có người đến gõ trống kêu oan, nhưng bây giờ để tránh bị hiềm nghi nên cũng chẳng ai đến báo quan nữa, đại môn của phủ nha tri phủ vắng vẻ như có thể chăng cả lưới bắt chim. Tên Dương Hạo này cũng không biết là làm quan kiểu gì nữa, thật là một bao cỏ khô. Nghe nói khi hắn ở phủ Khai Phong có cái tiếng là lăng đầu thanh (đồ ngốc), có lẽ còn chưa xứng ý chứ…"
"Bộp!" Chiếc bàn rượu bị công tử áo trắng đó đập mạnh một cái, phát ra một tiếng giòn tan. Hán tử áo xanh kia ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong hai con mắt của công tử áo trắng đó lộ ra sự phẫn nộ, khuôn mặt như ngọc cũng trầm xuống. Tức giận trách mắng: "Cho dù là một con giao long mà nhốt trong sình lầy cũng sẽ bị rắn cỏ bỡn cợt. Cho dù là một con mãnh hổ mà bị lạc vào đồng bằng thì cũng sẽ bị ác khuyển ức hiếp. Đám lương thân bất nghĩa đầu cơ trục lợi, từ trước đến nay chúng luôn có đủ mọi thủ đoạn, cái đám cặn bã này vẫn chưa từng có một vị minh quân hiền tướng, quan giỏi địa phương nào có thể trị tận gốc được. Triệu quan gia dùng một tên tam tư sử như lợn để thay hắn quản nha, kết quả là lại bị bổn cô nương dùng một cái kế nhỏ chỉnh cho nát đầu. Một người lạ nước lạ cái, đơn thân độc mã như Dương Hạo còn có thể có cách gì tốt hơn chứ, sao lại gọi là bao cỏ được? Ngươi nói đi."
Hán tử áo xanh bị nàng ta vô cớ trách mắng, vội vàng nói phải, trong lòng nghĩ ngợi: "Dương Hạo nếu như vô năng không phải là đúng ý tiểu thư hay sao? Ta nói hắn có một câu là bao cỏ, sao tiểu thư lại không vui như thế?"
Trương Thập Tam ngồi ở bàn rượu phía trước, vô hình trung nghe thấy họ nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ có lẽ tiểu thư nhà mình lại nhớ về chuyện xưa, nghe huynh đệ đó bị tiểu thư giáo huấn cho một trận, khóe miệng không khỏi nhếch lên: "Dương Hạo cho gì có bất tài hơn nữa thì tiểu thư có thể nói, nhưng người bên cạnh không được nói, nếu không… sẽ chọc phải tổ ong vò vẽ……"
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
119 chương
31 chương
70 chương
33 chương
18 chương