Không hiểu Dương Hạo muốn nói điều gì, lập tức tinh thần lên cao, Dương Hạo nói: "Tứ vị tráng sĩ phân nhau ở Biện Hà, Thái Hà, Kim Thủy, Quảng Tế tập trung dân số hàng vạn, lấy việc thuyền vận làm kế mưu sinh. Quan gia chỉ thị, nếu các vị có thể giúp triều đình hoàn thành đại sự này, thì có thể nhận quan chấp chính chủ sự chính thức xác lập việc làm ăn kinh doanh, chủ sự việc tào vận triều đình từ nay về sau." Tứ vị chủ thuyền nghe thấy vậy thì lập tức ngây người ra, rồi dần dần nghe thấy ý tứ trong lòng, nhất thời vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nói không ra lời. Bọn hạ tập trung hàng vạn dân ở đại hà kinh doanh, khó tránh khỏi bị các quan địa phương chèn ép áp bức, nói ra cũng chỉ là sống trong bách tính, kì thực sống gian khổ cơm ăn cũng chẳng có. Hơn nữa, Khai Phong tứ đại vận hà, bọn họ dù mỗi người chiếm một nơi trong đó, nhưng vẫn xa vời không đạt đến mức giàu có, chỉ có thể nói bọn họ là thế lực lớn nhất trong chủ vận lương ở bốn nơi, ảnh hưởng lớn nhất mà triều đình nếu công khai thừa nhận thân phận của bọn họ thì lại khác nhiều. Bọn họ đi đến các nơi quan phủ địa phương với bọn họ không dám làm càn o ép nữa, hơn nữa có được thân phận mà quan gia thừa nhận, việc bọn họ vận lương, chiêu mộ thủ hạ, không còn cần phải che giấu, e sợ các quan phủ đoán mò nghi kị, có thể thấy được, thân phận này một khi được xác lập, dù rằng không có lợi đến việc buôn bán nhưng tính về lâu dài sẽ sản sinh lợi ích cực lớn, thế lực ngày càng mở rộng. Có quan chấp và không có quan chấp kết quả đó quả là khác biệt quá lớn. Dương Hạo hiểu rõ, làm một chức trách lớn, quản lý trên dưới trăm người làm việc ăn ở, mà trong số hàng vạn người đó có cả trăm người già yếu phụ nữ trẻ nhỏ, tất cả đều trông cậy vào bọn họ. Không lấy được lợi ích thiết thực cho dù các vị chủ thuyền này có nghĩa khí có dũng cảm có sợ uy quyền quan gia đến mấy chắc chắn toàn lực vì triều đình làm việc là tuyệt đối không có khả năng. Bọn họ không phải không có nghĩa khí, ai ai cũng có tư tưởng, có lợi ích tính toán của riêng mình, nếu không có lợi ích thực tế, làm sao có thể khiến bọn họ phát huy ra hết động năng to lớn, vì việc vận lương này toàn tâm toàn ý? Vì thế hắn khuyên Ngụy vương xin với quan gia, mạnh dạn thừa nhận việc làm ăn của bốn vị và sự trợ giúp của bang hội. Bang hội trước nay là một nhân tố xã hội không ổn định, nhưng vì một loại mô hình kinh tế vận doanh đặc thù nên đã tổ hợp thành bang hội. Ngài nếu không công nhận bọn họ cũng không cách nào cản trở bọn họ hơn nữa, do bọn họ kinh doanh và vận doanh mà tụ hội lại một nơi, rất khó sản sinh tư tưởng tạo phản. Trái lại, bởi vì triều đình công khai thừa nhận, bọn họ không cần phải giấu diếm làm ăn, như vậy bọn họ càng muốn hợp tác và nhận cổ vũ của quan gia, dựa dẫm nhiều hơn vào đó. Như thế càng dễ quản lý bọn họ, lại có lợi trong việc sử dụng sức lực của bọn họ. Điểm này từ hậu thế, có quan hệ mật thiết với quan phủ đã được chứng minh. Theo quan niệm hiện đại càng thiếu thực định tính các tào bang, chẳng qua là ngành nghề dựa vào việc vận chuyển hàng hóa theo đường thủy mưu sinh, bọn họ muốn dựa vào sự hưng vong của triều đình mới có thể sinh tồn, vì thế một khi quốc gia gặp nguy, kinh doanh đi xuống sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sinh tồn của bọn họ, bọn họ sẽ trở thành thế lực một phần nhân dân của triều đình dựa vào kiến định. Dương Hạo nói rõ đến từng điều một những cái lợi hại trong đó cho Triệu Đức Chiêu nghe, Triệu Đức Chiêu không hề phản đối, dù rằng kinh nghiệm thế sự không đủ, với những phân tích của Dương Hạo cũng vừa nghe đã hiểu hết đương nhiên hiểu lời hắn nói, lập tức theo đó mà nói lại thỉnh cầu quan gia. Thông qua những lời nói sau khi được Triệu Đức Chiêu chỉnh lý lại càng thêm phần lý lẽ, cũng càng có tính thuyết phục, Triệu Khuông Dận dù sợ nhất là bị lung lay hoàng quyền, với những điều kiến nghị này lại vô cùng hài lòng. Thêm vào đó gần đây nhiều thế lực ép buộc, muốn điều động bốn vị tào bang này hết sức giúp đỡ, cần cho bọn họ một chút mật ngọt, hai là Đức Chiêu nói sẽ nhậm chức cũng cần cho hắn một chút quyền uy, thế nên Triệu Khuông Dận đã đồng ý ngay. Khai Phong tứ giao nghe thấy vui mừng, mồm năm miệng mười hỏi tới tấp, Dương Hạo từng câu một giải thích, cười nói: "Chư vị ngày mai đại khái có thể nhận được công văn của triều đình chính thức, Dương mỗ ở đây xin chúc mừng các vị trước, từ nay về sau chúng ta cũng coi như đồng liêu rồi. Tứ vị đại đương gia từ nay về sau các ngài có thể chính là chủ của một bang danh chính ngôn thuận, tin rằng việc buôn bán của bốn trụ cột Khai Phong sẽ bị sự nổi tiếng của các vị, vì xã tắc, vì bách tính cũng vì bản thân các vị mà lập công lớn. Biện Hà, Thái Hà, Kim Thủy, Quảng Tế bốn bang một khi đạt được sự thừa nhận của triều đình, nay mai không bao giờ vì sự hưng thịnh mà phải diệt vong thay thế, Đại Tống sống một ngày thì các vị sống một ngày, mà bốn vị các ngài, chính là trụ cột quan trọng của bốn bang phái." Dương Hạo vừa nói xong những lời này đều quả là thuận tai với bốn vị, hưng phấn khó tả, bốn vị nở phồng mũi, suýt chút nữa là nổ. Dương Hạo lúc này mới đem nhiệm vụ mà triều đình sắp xếp cho bọn họ nói ra thật kĩ càng, bốn người cẩn thận lắng nghe, ghi nhớ từng từ từng chữ. Cuối cùng, Dương Hạo nói tới lần vận lương này: "Bốn vị bang chủ chọn thuyền phù hợp, phái người đắc lực cùng xuôi dòng. Trước đến giả thưởng, chậm đến giả phạt, tuy nhiên các vị có thời gian chuẩn bị một tháng nhưng bất kể là thuyền hay người hiện tại đều cần bắt đầu lựa chọn và chuẩn bị. Các vị nếu làm hỏng việc sẽ phải chịu trách phạt, lúc đó Dương mỗ cũng không cách nào giúp đỡ." Bốn người trong lòng vô cùng vui vẻ, hào khí ngút trờ, lập tức lần lượt nhận lệnh. Bọn họ coi Dương Hạo như quý nhân của bọn họ, nếu không phải biết rõ cho dù đạt được sự thừa nhận chính thức của quan nhân, bọn họ bang chủ tào bang này vẫn là không thể nào so sánh với thân phận làm quan chính thức của Dương Hạo, sớm đã kéo hắn đến đường môn mà kết bái huynh đệ rồi. Dương Hạo đem từng việc giao phó nói rõ ràng. Ba vị bang chủ tào bang Thái Hà, Kim Thủy, Quảng Tế là Trần Tiểu Phàm, Tiêu Mộ Vũ, Lưu Lưu lập tức xông xáo cáo từ mà rời đi. Đương nhiên bọn họ việc đầu tiên cần làm chắc chắn là thông báo với người dưới, người thân của mình một tiếng từ nay về sau có thể ngẩng cao đầu mà gọi hắn với thân phận mới: "Bang chủ" Trên này vốn không có bang, Dương đại nhân vừa đến là có liền. Bang chủ à! Dương đại nhân nghĩ gì ra, tên tuổi thế này nghe xong mà cảm thấy uy phong hơn mọi người nhiều. Dương Hạo quay lại phủ đệ của mình mới cảm thấy bụng sôi, mới phát hiện từ sáng sớm ăn được mỗi bát cháo gạo, hai cọng rau, đến bây giờ vẫn chưa có ăn thêm gì. Vừa bước vào cửa, Oa Oa và Diệu Diệu hai bên tiếp đón, đứng ở hai bên người, nhưng vẫn nhường Dương Hạo bước vào trước, hai người chính là Mục Vũ và Mỗ Y Khả. Hai người này tuổi tác gần nhau, tính tình lại tương phản, dù rằng bình thường hay đấu khẩu cãi nhau, tình cảm lại càng ngày càng tốt đẹp. Dương Hạo hiện không dùng đến những thị vệ đem theo, có lúc tự mình đi ra ngoài không đem theo Mục Vũ, nếu là Mỗ Y Khả phải lên phố Mục Vũ liền theo nàng cùng đi. Lúc này hai người đang từ Ngoạt châu về, trong tay còn cầm một đống đồ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Hạo hai người vội vàng dọi một tiếng: "Đại nhân." "Đại nhân ngài quay về rồi à?" Diệu Diệu cười tươi như hoa, cùng Oa Oa ra tận cửa nghênh đón. Diệu Diệu hiện nay đã biết Oa Oa muốn hoàn lương làm thiếp được Dương Hạo nạp danh phận. Nàng vốn là một nữ tử ngoan ngoãn nhanh nhẹn, tính tình như thế này, không muốn tranh đấu với Oa Oa. Vốn bộ dạng hồ ly tinh của Oa Oa, đại nhân nhà mình không bị ả ta mê hoặc đến hồn xiêu phách lạc đã là tương đối khá rồi, còn có thể vì mình mà đi giáo huấn ả ta sao? Vì có suy nghĩ này, lại thêm được Oa Oa đại độ ngoan ngoãn, có ý muốn kết giao với nàng, vì thế quan hệ giữa hai người được cải thiện nhiều lần. Đương nhiên, bởi vì như thế nàng cũng có chút tâm sự của một nữ nhi, ví dụ ban đầu thích trang điểm, nàng toàn trang điểm bản thân trông thật trang nhã cao sang, đáng yêu, trên người cũng chỉ để một mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng, khi nói chuyện với Dương Hạo cũng thường dùng những ngữ khí kiều hàm và thần thái ủy mị, ầm thầm mà chiến đấu với một Oa Oa kiêu sa. Dương Hạo vừa nhìn thấy hai người trắng trẻo ngọc ngà, mĩ nhân thanh lệ đáng yêu hai bên đến đón, trước mắt cũng như sáng bừng lên. Thật là hai mĩ nhân yêu kiều hương sắc tranh đua, chỉ là có thể ngắm nhìn mà không thể thật sự ăn tươi nuốt sống vào bụng, mĩ nhân tươi ngon xinh đẹp vừa lọt vào mắt trong bụng bỗng phát ra tiếng ùng ục của cơn đói vội nói: "Diệu Diệu, mau đến nhà bếp chuẩn bị mấy món ăn ngon, lão gia ta quả là đói đến mức không đi nổi nữa rồi." Diệu Diệu ngẩn người, rồi lập tức vâng dạ một tiếng chạy như bay về phía nhà bếp. "Đại nhân ngài phải rời kinh à? Mỗ Y Khả và Mục Vũ sẽ cùng đi theo." Oa Oa cười đứng ở một bên nhưng không xen thêm lời nào vào. "Đúng thế, sáng sớm ngày mai ta phải rời kinh rồi. Ừ, hai người các ngươi…… mua về cái gì thế?" Mục Vũ tay trái cầm một búi hành lớn, tay phải cầm hai túi rau, tức giận mà nhét vào tay Mỗ Y Khả nói: "Dạ, đó là những thịt dê tươi, nghe viện từ nói "lên ngựa ăn sủi cảo, xuống ngựa ăn mì", đại nhân sắp phải đi xa, phải gói sủi cảo để ăn." "Có cách nói này sao?" Dương Hạo có chút hồ đồ, hắn vội nhẩm nhớ lại dường như là "xuống ngựa ăn sủi cảo, lên ngựa ăn mì" mà. Mục Vũ gật gật đầu mấy cái: "Đúng thế, lên ngựa ăn sủi cảo, bởi vì những chiếc bánh này giống như đồng tiền, sẽ đưa đến cát lợi bảo đảm đại nhân thượng lộ bình an, phát tài thăng quan. Xuống ngựa ăn mì là phải dùng mì để giữ chân, muốn người ở lại lâu hơn, không bao giờ rời xa, lão viện tử giải thích thế đấy." "Ồ, vậy ta trước tiên phải lấp đầy bụng đói này đã, vậy mọi người tối nay ăn sủi cảo." Thấy Mục Vũ và Mỗ Y Khả gần gũi như thế, Dương Hạo trong lòng chợt thấy ấm áp. Mỗ Y Khả nói: "Vâng, vậy nô tỳ đi làm sủi cảo, buổi tối sẽ thu dọn đồ đạc." Dương Hạo lặng người nói: "Ngươi thu dọn đồ đạc gì?" Mỗ Y Khả thẳng thắn nói: "Theo lão gia đi." Dương Hạo mỉm cười nói: "Không được, lão gia lần này là theo Ngụy vương xuất hành, làm sao lại có thể đem theo nhiều người lại còn đem theo tùy thân bên mình. Các ngươi cứ ở lại trong phủ, bình thường không có việc gì làm thì theo Diệu Diệu tỷ học một chút cách xử lý việc làm ăn." "A, lão gia không đem Nguyệt Nhi đi sao? Vậy Nguyệt Nhi phải mấy tháng liền không được gặp lão gia rồi?" Mỗ Y Khả lưu luyến không rời, đôi mắt đen to lập tức đã ngân ngấn nước mắt. "A đầu ngốc à, cái này có gì mà phải khóc lóc? Lão gia ngươi chẳng qua là rời đi có hai ba tháng. Lão gia không chỉ không thể đem theo ngươi mà đến một người riêng tư cũng chẳng mang theo được, Tiểu Vũ cũng không thể đi. Tiểu Vũ ngươi có khóc không đấy." Mục Vũ hung hăng vỗ ngực, lớn tiếng nói: "Không khóc, nam nhi chảy máu không chảy nước mắt, từ bảy tuổi đến nay Tiểu Vũ không biết rơi nước mắt là gì cả." Dương Hạo thân thiết mà cười nói: "Tốt lắm, chúng ta tối nay ăn thịt dê đại cát. Nào đi, ngươi đem mớ thức ăn này đi làm đi."