Đả tự: Okita Soujirou - Lương Sơn Bạ Nam nha phủ sẽ yên sóng lặng gió một thời gian. Triệu Quang Nghĩa dường như chẳng có một chút quan sát nào về sự thay đổi nhỏ nhặt này, ở yến tửu vẫn vui vẻ thoải mái. Triệu Quang Nghĩa vị trí cao quyền chức trọng, nhưng mà vì mở rộng giao kết với triều thần, hắn luôn luôn lấy lễ nghĩa đối với hạ sĩ, luôn luôn mở yến tiệc và cùng quan lại trong triều nói cười vui vẻ, nhưng mà vì bộ hạ trực thuộc hắn ở Nam nha mà bỏ tiền mở tiệc, cái này quả là lần đầu tiên. Triệu Quang Nghĩa thanh lão, muốn đi sâu thấu hiểu tâm tư của Dương Hạo, trước mặt bạn bè thân tín của Triệu Quang Nghĩa, đã là một bí mật không có che giấu chút nào, lại thêm đó Triệu Quang Nghĩa vừa được phong vương tước, cho dù triều thần không đến chúc mừng, các thủ hạ thân tín của hắn nhất định phải đến chúc mừng một phen. Cứ lấy chuyện tối nay cả một Thanh Phong lầu cũng vẫn đầy người đến, Nam nha thuộc hạ các quan lại quan trọng lần lượt đến cửa, Tống Kì tinh thông võ thuật, Trình Vũ năng ngôn thiện biện, Cổ Diễm văn võ song toàn, Sài Vũ Tích tài giỏi buôn bán, Triệu Dung chủ quản tài phú, Dương Thủ Nhất chấp chính hình pháp, thậm chí cả Trình Đức Huyền, đều là những thân tín thủ hạ của Triệu Quang Nghĩa, toàn là những người tài giỏi, tất cả cũng không dưới ba bốn mươi người. "Dương viện trưởng, cơ hội triều đình phạt hán, bắc quốc xuất binh mới thu, tiến thoái lưỡng nan là kế sách mà Dương viện trưởng và Trình phán quan nghĩ ra, hiến kế cho quan gia, cuối cùng đã thu phục thành công bách tính của hán quốc về phía Đại Tống ta. Hán quốc do đó mà bị tổn hại nặng nề, không thể tiếp tục mà diệt vong. Ha ha, hai vị hiện nay đều đang làm việc cho Nam nha ta, cái này quả lààng phúc phận của bổn vương." Triệu Quang Nghĩa nâng chén rượu đứng dậy, mỉm cười vui vẻ đi đến trước mặt hắn nói: "Hiện nay triều đình thiếu lương, lại là Dương viện trưởng hiến kế, không lâu nữa sẽ phải đi đến Giang Hoài, vì triều đình mà vận chuyển lương thảo. Bổn vương lần này muốn chúc ngươi thuận lợi bình an, mã đáo thành công, vì Đại Tống ta mà lập nên công trạng hiển hách. Nào nào nào, mọi người hãy nâng ly lên. Dương viện trưởng, mời." Dương Hạo hoang mang đứng dậy, nâng ly nói: "Thực quân thưởng lộc, việc của trung quân ty chức cần làm, chẳng qua là việc được phân, không dám khiến thiên tuế và chư vị đối xử kính trọng." "Khà khà, Dương viện trưởng khách khí rồi, có thể vì Đại Tống ta mà ra sức cống hiến, giải quyết khó khăn, đáng để bổn vương kính trọng chúc ly rượu này, Dương viện trưởng mời." Triệu Quang Nghĩa nào có được mấy lần đối xử với thuộc hạ của mình kính lễ như thế? Mắt thấy chư vương cùng nâng cốc, khuôn mặt lộ thần sắc, Dương Hạo vội nói: "Trên dưới khác biệt, tôn ty có thứ tự, thiên tuế kính rượu, ty chức quả thật không dám nhận." Triệu Quang Nghĩa cười nói: "Nếu đã như thế, Đức Sùng, con thay phụ thân kính rượu Dương viện trưởng một chén." Từ bên cạnh có một tiếng dạ đáp lại rồi một người đi tới, áo bào trắng như tuyết, mắt mũi sáng lạn, nhìn tuổi tác chỉ chừng mười sáu mười bảy. Thiếu niên này tay cầm một chén rượu, thản nhiên cười nói: "Dương viện trưởng, Đức Sùng lâu nay nghe tiếng của viện trưởng anh hùng kì tích, ngưỡng mộ đã lâu, nay được gặp mặt lần này quả là phi thường, Đức Sùng xin thay phụ thân kính ngài một chén, viện trưởng xin đừng từ chối." Thiếu niên này chính là con trai trưởng của Triệu Quang Nghĩa? Chỉ nhìn đã thấy là một người tài giỏi, ăn nói cũng vô cùng thuận tai. Dương Hạo không thể tiếp tục từ chối, vội vàng đa tạ rồi nâng ly làm kính trọng, thiếu niên đó vui vẻ vô cùng nói: "Đức Chiêu ca ca phải đến Giang Hoài vì triều đình mà vận chuyển lương, Đức Sùng ngưỡng mộ vô cùng, đợi khi Đức Sùng đến năm làm quan, cũng muốn ra ngoài vì triều đình mà làm nhiều việc tốt. Dương viện trưởng túc trí đa mưu, làm việc tài giỏi, đến lúc đó còn cần xin viện trưởng chỉ dẫn nhiều hơn." "Không dám không dám, tiểu vương gia khách khí rồi." Thiếu niên đó quả nhiên là đối với Dương Hạo vô cùng thích thú, những lời nói khách khí đã nói, mạnh dạn uống cạn chén rượu rồi qua đó ngồi cùng bàn với Dương Hạo. Cứ luôn miệng hỏi hắn và việc dẫn dắt bách tính Bắc Hán theo Tống, Dương Hạo cũng đành đáp lại một cách giản lược, ai biết được người thiếu niên này đã được nghe từ chỗ nào, với những chuyện của Dương Hạo vô cùng thấu hiểu, hơn nữa truyền đi truyền lại, truyền đến tai hắn thì câu chuyện đã trở nên quá khoa trương. Đến việc Dương Hạo ở trong đám vạn mã thiên quân giết giặc, với người bên cạnh nói cái gì, không một lời nào thiếu sót, lúc đó có bao nhiêu lựa chọn, cần phải suy nghĩ cái gì, đều nói một cách đầy đủ. Dường như so với Dương Hạo hắn còn biết rõ ràng hơn, hắn muốn hỏi Dương Hạo chỉ là muốn có chứng minh cho việc đó mà thôi. Cuối cùng Dương Hạo không còn lời nào để nói, toàn là thiếu niên đó thao thao bất tuyệt, những sự tích mà Dương Hạo có hay không tất cả đều lần lượt kể ra, trong những truyền ngôn mà hắn được nghe đến Dương Hạo trở thành một người anh hùng hoàn mỹ to lớn và hoàn hảo, Dương Hạo nghe mà cũng khóc cười không nổi. Triệu Quang Nghĩa thấy con trai và Dương Hạo nói cười vui vẻ, chỉ mỉm cười khẽ, cũng không có chút làm phiền nào, từ từ quay về chỗ ngồi của mình, hướng về Tống Kì hỏi thăm: "Việc đó làm thế nào rồi?" Tống Kì tinh thông thư thuật, tướng mạo không có gì đặc biệt, tam lạc thử tu, mặc một chiếc áo nửa trắng nửa đen, hất dải lụa mũ, thong thả, thân hình gầy gầy, nghe thấy Triệu Quang Nghĩa hỏi, hắn liền mỉm cười nói: "Vương gia xin yên tâm, thuộc hạ đã phải người giỏi nhất đi, hắn đem theo rất nhiều binh lực, đã bắt là bắt gọn, nhất định tìm được chứng cứ đầy đủ." Triệu Quang Nghĩa lạnh lùng cười: "Hắn dựa vào chút mẹo vặt vớ vẩn từ chỗ của phụ thân ta, lại ôm chặt lấy chân của quan gia, đã thật sự coi mình là người của Triệu gia ta, hắc hắc. Chớ có mà vọng tưởng, hiện nay dung tha cho hắn nhất thời, có điều…… không biết có thể cứ thế mà lật đổ hắn, bổn vương quả thật không nắm chắc, ngươi phải cẩn thận, không thể để cho người của chúng ta lộ mặt." Tống Kì lẩm nhẩm, tự cười nói: "Thuộc hạ làm việc vương gia không cần lo lắng. Người động tay chân, người quan sát tình hình, người tìm kiếm chứng cứ, nếu mà người của hắn, nếu là thân tín của quan gia, thuộc hạ chỉ là thuận gió chèo thuyền, tuyệt đối sẽ không có bất cứ sơ hở nào lọt vào tay hắn." "Thế thì tốt." Triệu Quang Nghĩa cười khẩy: "Hiện nay, hắn tưởng tất cả đang ở trong phủ đắc ý lắm? Bổn vương đã nóng lòng muốn xem bộ dạng hắn từ vui sướng chuyển sang đau khổ." Hai người nhìn nhau, cười ha ha. Yến tiệc đã tàn, các quan lại lần lượt cáo từ rời đi, Triệu Quang Nghĩa còn cố tình đưa tiễn Dương Hạo đến tận ngoài cổng. "Vương gia xin dừng bước, không dám để vương gia nhọc công tiễn xa." Dương Hạo đang đứng trước cửa cúi người, lớn tiếng cáo từ. Triệu Quang Nghĩa mỉm cười đứng lại, nói với Dương Hạo: "Bổn phủ vẫn là bổn phủ, dù đã được vương tước vương gia, nhưng với ngày xưa không khác gì cả, ngươi không cần quá câu nệ." Hắn nhìn bốn phía, phất tay đi gần lại chỗ Dương Hạo hai bước nói: "Bổn phủ muốn Trình Vũ, Trình Đức Huyền theo ngươi tới Giang Hoài, trong lòng ngươi đã có suy nghĩ gì chưa?" Dương Hạo thất kinh, hắn nghe thấy Triệu Quang Nghĩa phái Trình Vũ, Trình Đức Huyền hai người theo mình cùng đi xuống nam quả thật không quá vui mừng, dù rằng Triệu Quang Nghĩa nói rất ngọt ngào, muốn phái hai người đắc lực này đi giúp hắn trợ lực, nhưng mà thế này mà làm, không tránh có cảm giác không thật sự tin tưởng. Có hai người thế này giám sát ở bên cạnh, đằng sau hắn mà theo chân, hắn làm sao có thể vui vẻ được chứ. Không ngờ hắn không che giấu được, Triệu Quang Nghĩa vẫn nhìn ra. Triệu Quang Nghĩa cười ha ha, thành thật nói: "Dương Hạo à, ngươi không cần đa nghi, bổn phủ phái bọn họ theo, nhưng không phải để cưỡng chế giám sát ngươi, quả thật là muốn để bọn chúng trợ giúp cho ngươi thôi. Triệu phủ bên đó, sẽ phái mấy tên đắc lực theo hộ vệ Ngụy vương cùng đi xuống nam, ngươi bên cạnh chẳng có mấy người của mình, người đơn thế cô, làm sao mà chống cự lại bọn chúng? Lần này đi Giang Hoài, đường xa trọng trách nặng nề, Trình Vũ vốn lão luyện, tinh thông thế địch, có thể giúp cho ngươi. Còn về Trình Đức Huyền……" Hắn thở dài một tiếng, khẽ vỗ vào vai Dương Hạo, ôn tồn nói: "Kì thực hai người ngươi ở giữa cũng có nhiều hiểm lầm, bổn phủ trong lòng đều hiểu. Nhưng mà, ngươi không thể phủ nhận, hắn làm việc rất có cách, có một vài việc ngươi không tiện ra mặt, đừng ngại giao cho hắn làm, cái này cũng là đạo làm quan. Nếu thỏa đáng là công của người, nếu mà vỡ lở, ngươi cũng không còn bị động, có thể ẩn nấp trốn thoát tội." Dương Hạo không ngờ hắn lại nói ra những lời thấu hiểu đến thế, không khỏi ngạc nhiên mà nhìn hắn. Triệu Quang Nghĩa rất hài lòng với phản ứng của Dương Hạo, hắn chỉ mỉm cười rồi nói: "Trình Đức Huyền rất thông minh, là một người hiểu được nặng nhẹ lợi hại, hắn với ngươi có oán hận, cũng tuyệt đối không thể để việc công lẫn vào việc tư, hỏng việc của ngươi, hắn ở trong Hỏa Tình viện làm việc, trước nay thế nào ngươi cũng hiểu rõ. Hơn nữa, quan làm càng lớn, người tập trung tới dưới trướng ngươi, đem theo trong lòng nhiều tâm tư cũng ngày càng nhiều. Ngươi không thể chỉ hi vọng bọn họ toàn tâm toàn ý, hoàn toàn chỉ suy nghĩ cho ngươi, ngươi chỉ cần có thể điều động bọn chúng, sắp xếp theo mục đích của ngươi, hoàn thành công việc, nước trong quá sẽ không có cá. Nếu ngươi hôm nay đến một Trình Đức Huyền cũng không thể điều động, tương lai còn có thể làm việc đại sự thế nào, bổn phủ với ngươi là trân trọng, ngươi đừng khiến cho bổn phủ phải thất vọng." Dương Hạo nhíu mày đứng thẳng, cao giọng đáp: "Đa tạ Tấn vương đã chỉ dạy, thần xin lĩnh ý……"