Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 277
Đả tự: Lăng Độ Vũ
"Ai da, tiểu thư, tiểu thư một mình đi ra à... tiểu thư...". Mấy đám hộ cửa của Mị Hồ Quật thấy Chiết Tử Du đi ra ngạc nhiên hỏi, lão Hắc vội vàng đến tiếp đón phía trước.
Chiết Tử Du bộ dạng thanh thản tự nhiên trước mặt Dương Hạo, khuôn mặt đầy khí thế đã hoàn toàn không trông thấy nữa, chớp mắt đã nhìn thấy vị cô nương này đầu như bốc lửa mờ mịt một đám mây đen u tối, lão Hắc vừa tiến lên đón, thấy nàng sa sầm mặt mũi đi ra, vội vàng xua tay cho đám tay chân lui về phía sau.
Chiết Tử Du nhìn thẳng chẳng thèm để ý đến hắn. Lửa tức giận đang bừng bừng xông thẳng ra ngoài cửa lớn, lão Hắc đang đứng rúm ró chụm chân lại nhìn theo bóng người của nàng mà lo sợ không ngừng, đôi vai đột nhiên bị một người nắm lấy một cái, ngẩng đầu lên nhìn, vội vàng theo thói quen cúi gập lưng xuống: "Ai da, Dương đại nhân, ngài một mình đi ra à, Oa Oa cô nương cũng không nói..."
Lại nhìn thấy sắc mặt Dương Hạo so với đại tiểu thư ban nãy cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu, lão Hắc vội vàng ngoan ngoãn mà ngậm mồm lui xuống.
"Lão Hắc, ngươi tìm cho ta mấy người nữa, theo sát vị cô nương vừa đi ra khỏi đây, nàng đến đâu gặp gỡ những người nào sống ở chỗ nào đều phải thăm dò kỹ càng tường tận".
"A, vâng được ạ!" Lão Hắc vừa nghe thấy mệnh lệnh sai việc, nhất thời tinh thần bị chấn động, kể lể bản thân mình quen biết bao nhiêu là hổ thành chuột xã, tin tức vô cùng linh hoạt, Dương Hạo nhìn hắn một cái trợn mắt nói: "Còn không mau đi đi? Người mà để mất dấu, ta sẽ xẻo da của ngươi đấy".
"Vâng vâng vâng". Lão Hắc giật mình liền vội vàng phóng ra khỏi cửa lớn ra ngoài.
Mấy tên hán tử nhàn hạ đang ngồi ở dưới hành lang, vắt chân nhàn rỗi, vừa thấy hắn đi ra, mấy tên liền vội vàng đứng dậy. Cười nói chào hỏi: "Hắc ca, có chuyện gì không?"
"Mau lại đây lại đây! Có nhìn thấy vị cô nương trước mặt kia không, mau lên, giúp ta theo dõi nàng ta chặt chẽ vào, nàng đi đến đâu, gặp qua những ai, ở nơi nào, đều phải thăm dò tường tận. Người nếu mà bị mất đầu ra sẽ tìm các ngươi tính sổ".
"Vâng vâng vâng, Hắc ca yên tâm, đi theo gót tiểu nương tử là việc mà huynh đệ chúng tôi làm giỏi nhất đấy". Mấy tên, nhàn hán nhận lệnh, lập tức hi hi ha ha cười vâng dạ vội vàng chạy tản lên trên phố.
Chiết Tử Du đi đến đầu đường. Một chiếc xe lập tức nhanh chóng chạy đến, Chiết Tử Du lên xe, chiếc xe liền chạy thẳng về phía ngã tư hướng đông.
"Tiểu thư, đằng sau có mấy người đang đi theo sau, có cần tiểu nhân ra tay cho bọn chúng hít bụi xe hay không, một tên nha đầu cầm chắc chiếc đao của hắn nhẹ nhàng chém xuống một cái, làm rơi tấm rèm đang cuộn bên trong chiếc xe lại, Chiết Tử Du đang nhắm mắt dưỡng thần khuôn mặt hơi động đậy, mở mắt nhìn theo: "Quan tâm bọn chúng làm gì".
"Vâng, vậy thì có cần cắt đuôi bọn chúng?"
Chiết Tử Du ho hắng nhẹ một tiếng, khuôn mặt sa sầm nói: "Không cần quan tâm hắn, cứ cho là để hắn biết được nơi ta đi hắn cũng có thể làm được gì?"
Tên đại hán đó không hiểu tiểu thư nhà mình vì chuyện gì mà tức giận đến thế, càng không chú ý đến việc bản thân mình vẫn luôn nói "bọn họ" mà đại tiểu thư lúc trả lời lại chỉ nói "hắn" từ đầu đến cuối, trong lúc ngồi thiền quay đầu không trả lời.
"Chiết Tử Du, thì ra nàng vẫn là đại tiểu thư của Chiết gia".
Dương Hạo quay đầu lại, từ chỗ của Ngô Oa Nhi ngọt nhạt mà khuyên răn, ép tra hỏi ra được thân phận thật sự của Chiết Tử Du. Nghĩ lại hai người quen biết nhau trước nay đã trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng lại bị hiểu lầm như thế.
Nàng là tiểu thư của Chiết gia, mà không thể bị rơi lạc vào vòng kỹ xướng của Mị Hồ Quật, Dương Hạo đau lòng cuối cùng cũng được thanh thản trở lại, người con gái yêu thương của mình, nếu thật sự rơi vào kỹ viện thanh lâu, khiến hắn nghĩ mà không chịu nổi.
Nhưng nếu một ngày biết được rõ ràng thân phận thật sự của Chiết Tử Du, những điều nghi hoặc vẫn còn tràn đầy trong lòng của hắn. Con gái của Chiết Phiên Tây Bắc, địa vị ở vùng Tây Bắc này không kém hơn công chúa của một nước, con cái thiên kim sao không ngồi ở vị trí quan trọng, mà bây giờ lại mai danh ẩn tích chạy ra ngoài Biện Lương, hơn nữa còn trốn tránh ở lại trong kỹ viện, nàng muốn làm gì đây?
Nếu sự việc không liên quan đến bản thân hay những bí mật trong thiên hạ nhiều vô cùng, thì hắn cũng ngại chẳng muốn quan tâm nhưng bất kể Chiết Tử Du đối với hắn thế nào hắn làm sao có thể thanh thản mà bỏ qua được? Dương Hạo trầm tư suy nghĩ, đột nhiên lắc đầu nói: "Đường đường, con gái của Chiết Phiên thế gia, lại đến Biên Kinh, hà tất phải ẩn thân trong nơi này? Nàng rốt cuộc có âm mưu gì thế, Oa Oa, nàng... cũng là người của Chiết Phiên à?"
Oa nhi hoảng sợ nói: "Quan nhân chớ có hiểu lầm, nô giai không phải người của Chiết Phiên chỉ là... Oa Oa lúc còn niên thiếu đã từng chịu ân tình của Chiết Phiên, đồng ý vì Chiết gia làm ba việc. Hiện nay ba việc đều đã hoàn thành xong, Oa Oa đã có thể tự do hoàn toàn. Với Chiết gia đã không còn mối liên hệ nào nữa. Oa Oa và Chiết đại tiểu thư quen biết đã lâu, nàng có lần qua đây để mượn nơi ở, Oa Oa cũng không thể từ chối ý của nàng".
Dương Hạo ánh mắt từ từ trầm tư, lại hỏi tiếp: "Đường đường thiên kim Chiết Phiên, mượn nơi ở trong chốn nguyệt hoa này, có mưu đồ gì thế?"
Ngô Oa Nhi mặc nhiên không nói gì.
Dương Hạo ánh mắt lạnh lùng: "Oa Oa, nàng thật sự coi ta là lương nhân của nàng sao?
Ngô Oa Nhi vội vàng quỳ xuống, đau khổ giả bộ đáng thương mà nói: "Quan nhân, Oa Oa cũng là một nữ nhan bình thường, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý chữ phu xuất đầu cao hơn lớn hơn cả trời. Vào đến cửa của Dương gia, Oa Oa chính là người của Dương gia, đời đời kiếp kiếp. Oa Oa không bao giờ muốn làm việc mà quan nhân không muốn. Nhưng mà, thâm thù biển máu của phụ thân mẫu thân của Oa Oa là do Chiết gia báo. Oa Oa bị rơi vào chốn phong trần, nhưng vẫn có thể giữ được tấm thân thanh bạch này để phụng sự cho đại nhân, là dựa vào Chiết gia lo cho. Oa Oa làm sao có thể làm ra những chuyện có lỗi với Chiết gia? Từ sau khi sống ở đây, Oa Oa và Chiết gia không còn liên lạc đi lại nữa, vẫn dám cầu xin quan nhân thương tình, hãy hiểu cho tấm ân nghĩa này cho Oa Oa".
Oa OA giãi bày xong, liền dập đầu khấu tạ.
"À, nàng mau đứng lên, không cần phải chưa gì đã sợ hãi lo lắng đến mức quỳ xuống như thế". Dương Hạo thở dài một tiếng, liền đỡ nàng đứng lên.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của nàng, trong lòng Dương Hạo đẩy sự cảm thương, Oa Oa thiên tư quốc sắc. Cứ với sắc đẹp của nàng như thế, không biết có bao nhiêu nam nhân muốn sở hữu nàng coi nàng như một báu vật. Nhưng hiện nay nàng đã muốn vào Dương gia, làm thiếp của hắn. Những danh vọng và địa vị trước kia cũng phải bỏ đi tất cả.
Người còn gái thời đại này chính là phải tuân thủ theo những quy tắc luân lý của thời đại này, giống như là một Liễu Như Thị trong bát tuyệt giai nhân, tiếu ngạo vương hầu, sau khi được gả vào nhà có tiền, cá tính mạnh mẽ đó cũng hoàn toàn phải thu lại, trong chốn nhà giàu giống như một người con dâu bình thường bị ức hiếp, thân phận thê thảm nhưng nàng cũng không hề có chút lời than thở.
Dương Hạo chỉ là một người đàn ông bình thường, hắn cũng có thất tình lục dục như một người bình thường có một vài những hoang tưởng và tục tĩu của người đàn ông, ví dụ như mộng tưởng tam thê tứ thiếp. Khi đến thời đại này, vương pháp cho phép, đạo đức xã hội nhìn thấy chỉ là thiên kinh địa nghĩa. Hắn cũng nửa từ chối nửa tiếp nhận vào người, nhưng có một vài quan niệm cổ hủ lại thay đổi không nổi. Hắn không thể làm được cái việc coi người phụ nữ của mình chỉ là một công cụ thỏa mãn dục vọng, lên giường thì ân ân ái ái, mặc xong quần áo là quay mặt vô tình không nhận người.
Mắt nhìn thấy mới vừa ép hỏi một lượt mà đã khiến cho Ngô Oa Nhi lo lắng hoảng sợ đến thế, nào còn nhìn thấy dáng vẻ tiên nữ yểu điệu như bay như lượn của nàng nữa, Dương Hạo không khỏi cũng tự tỉnh ngộ.
Nhưng nhất thời hắn cũng không mong muốn yêu cầu Oa Nhi sẽ thay đổi quan niệm cũ của nàng, những việc thế này ở bên nhau lâu rồi, đợi nàng ta hoàn toàn hiểu được những tính cách làm người của bản thân, những tính cách hoạt bát đáng yêu trước đây, Ngô Oa Nhi linh hoạt tràn đầy sẽ quay lại. Trước mắt hắn đầy một lòng tâm sự, cũng không có tâm sự đâu để nói quá nhiều.
Lúc này hắn liền đỡ Oa Oa dậy, ôn tồn hỏi: "Đạo lý làm người là cần biết tri ân trọng nghĩa, nàng không nói ta cũng không trách nàng. Huống hồ, nàng trước nay không nói, ta cũng đoán được ra vài phần rồi. Ngô Việt Tiền Thị, Mân Nam Trần Thị, Tây Bắc Chiết Thị, âm thầm nhập kinh còn có thể có chuyện gì nữa chứ? Chẳng qua là lén cấu kết với đại thần mưu cầu tự bảo vệ bản thân mà thôi. Những chuyện này ra không hỏi thêm nàng nữa, những vướng mắc giữa nàng và Chiết gia đã đoạn tuyệt như vậy là tốt rồi. Lần này ta đến là muốn hỏi nàng đã dặn dò cho các tỷ muội trong Mị Hồ Quật xong chưa, có chỗ nào cần ta giúp đỡ không, thật không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế này. Hà, nàng cứ đi làm việc đi, ta cũng quay về phủ đây".
Dương Hạo an ủi Oa Nhi mấy câu, bước ra bên ngoài liền cho gọi lão Hắc đến, dặn hắn một khi có được thông tin lập tức phải đến phủ của mình để thông báo, lại thưởng cho hắn một ít tiền bạc lúc này mới rời đi.
Dương Hạo vừa đi xong, Ngô Oa Nhi liền ngồi xuống phản một cách bất an. Dương Hạo dù rằng không có ép hỏi thêm nàng, cũng không có lộ ra chút thần sắc có ác ý căm giận gì, nhưng đến cả người Ngô Oa Nhi quen biết cũng không thể nào đọc được thấu suốt tâm tư của nàng đến thế. Nữ nhi xuất gia rồi, chính là người của nhà chồng, đến nhà mẹ đẻ, đến cả cha mẹ thân sinh, huynh đệ tay chân cũng phải cách xa một chút, nếu có chuyện gì không lấy chuyện nhà chồng làm trọng thì đã hành động đi ngược lại gia phong đạo dức.
Hiện nay Chiết gia so với nhà mẹ đẻ của nàng vẫn còn kém hơn đến mấy phần, nàng lại vì ân nghĩa của Chiết gia che giấu phu quân của mình, người đàn ông có rộng lớn đến thế nào liệu có thể dung thứ cho người phụ nữ của mình dám làm chuyện trái đạo lý không? Nếu mà Dương Hạo âm thầm tức giận oán trách, phu quân của mình đối với nàng có sự đề phòng, những ngày tháng sau này không phải sẽ phải sống khổ sở hay sao?
Ngô Oa Nhi càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Ngồi ở trên phản mà không yên, làm sao còn có đủ tâm trí bình tĩnh đi sắp xếp công chuyện Mị Hồ Quật nữa. Các tỷ muội trong nhà sau khi thấy Dương Hạo đi liền lần lượt đến bên cạnh để hỏi thăm tình hình, hỏi xem cảnh tượng kì lạ vừa nhìn thấy ban nãy rốt cuộc là vì sao. Ngô Oa Nhi trong lòng phiền não lo lắng rối bời, cũng chẳng có tâm trí đâu để nói nhiều thêm. Nàng đi xuyên qua đám con gái đang tò mò, thay một bộ y phục đi ra ngoài, sau khi đeo thêm chiếc đai, liền gọi một chiếc kiệu nhỏ vội vàng đi về phía Dương Phủ.
Những ngày tháng trước đây ở trong Dương gia tập luyện kịch hát, những người coi cửa nhà cho Dương gia đã quá quen thuộc với nàng. Ngô Oa Nhi ra vào cửa trước nay chưa từng phải cần thông báo, những người lão gia đó vừa trông thấy nàng liền mỉm cười và mở cửa cho nàng đi vào.
Ngô Oa Nhi rốt cuộc hành đạo thanh lâu bao nhiêu năm nay, bây giờ dù đối với Dương Hạo ân tình thấu hiểu, đó cũng là vì coi hắn như người lương nhân cả đời của mình. Vì hắn mà từ bỏ cả thân phận, chịu đựng bao nhiêu oan trái, nàng cảm thấy đều là những bổn phận mà một người vợ làm thiếp cần có. Nhưng tính cách và cốt cách của nàng chỉ là bị những vẻ bề ngoài tạm thời che giấu đi mất mà thôi. Nàng sẽ không vì thế mà hoàn toàn đánh mất bản thân mình. Dù rằng nàng hiện nay đang lo lắng Dương Hạo đối với mình có hận thù, vội vàng đuổi theo muốn níu kéo chút tâm tư tình cảm của Dương Hạo, nhưng muốn nàng đem những thân phận Chiết Tử Du nói hết ra nàng vẫn không nói.
"Chuyện này là chuyện của triều đình Đại Tống, quan nhân nhà ta chỉ cần làm tốt bổn phận viện trưởng là được rồi, những chuyện không liên can gì đến chàng, những chuyện của Chiết gia ta không thể nói cho chàng nghe được. nhưng làm thế nào mới có thể xóa bỏ những nghi ngờ hận thù trong lòng chàng đây? Ai da, thanh lâu có những phiền não của thanh lâu; xuất giáo theo chồng lại có cái khó của nó. Nô gia đem cả tính mạng thân thể và trái tim này trao cho chàng, quan nhân chàng có thể nào lại phụ nô gia đây".
Ngô Oa Nhi nghĩ đến tâm sự trong lòng, vừa vội vã bước vào hậu viện, thấy Mục Vũ đang đứng ở bên trong sảnh viện, góc tường đang đứng một nhóm người Mộc Bài. Lưng Mục Vũ có dắt một cây phi đao liễu diệp, đang đứng bên đó luyện tuyệt kỹ phi đao, Ngô Oa Nhi vội vàng hỏi: "Mục Vũ, đại nhân đang ở đâu?"
Mục Vũ còn chưa biết đại nhân nhà mình đã muốn nạp người phụ nữ trước mắt làm thiếp nhỏ nhưng hai người cũng đã từng quen biết nhau, liền chỉ thẳng và nói: "Đại nhân đang ở trong phòng đọc sách đó".
"Ừ!" Ngô Oa Nhi cảm tạ một tiếng, rồi lại hớt hải chạy về phía hoa đình, tiến vào hoa đình, bên phải có một tấm rèm châu, bên trong chính là thông vào trong phòng đọc sách. Ngô Oa Nhi đang định tiến vào thì tấm rèm châu liền kéo lên, Diệu Diệu từ bên trong đi ra.
Hiện nay không còn giống như ngày trước. Diệu Diệu đã trở thành tâm phúc của Dương Hạo, địa vị lên nhanh như diều gặp gió. Ngô Oa Nhi trái lại cũng không tiện giải thích nhiều nên vội cười và hỏi: "Ồ, thì ra là Diệu Diệu cô nương, xin mạo muội hỏi đại nhân có ở bên trong không?"
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
12 chương
119 chương
31 chương
70 chương
33 chương
18 chương