Đả tự: Lăng Độ Vũ "Lão gia chưa bao giờ say, tối nay lại uống nhiều như vậy sao?" Mẫu Y Kha nén giận nói nhẹ nhàng. Cô ấy và Diệu Diệu người phải người trái rìu Dương Hạo vào trong phòng, lúc qua cửa Dương Hạo không nhấc nổi chân, toàn thân mềm nhũn đè lên người hai cô nương, thời tiết lại nóng, mãi mới rìu được Dương Hạo vào phòng ngủ, hai cô nương mệt lử, mồ hôi đầm đìa. Diệu Diệu giờ đã là người của hắn, nhưng vẫn chưa có phòng riêng và người hầu hạ, Dương Hạo biết thân thế của nàng hiện giờ tiếp tục ở Như Tuyết Phường sẽ hơi bất tiện, bèn bảo nàng dọn đến nhà mình. Hai người để Dương Hạo nằm lên giường, Dương Hạo rướn cổ nôn ọe, miệng đầy mùi rượu, mắt say lờ mờ mông lung. Mẫu Y Kha và Diệu Diệu mỗi người một tay một chân, giúp hắn cởi giày, cởi bớt quần áo, khi thò tay chạm vào đai lưng Dương Hạo, Diệu Diệu mặt đỏ ửng, có chút ngượng ngùng, quần áo Đóa Nhi cô nương cô thường cởi hộ, nhưng quần áo đàn ông…cô không khỏi ngượng ngùng. Mẫu Y Kha lại là một người tự nhiên, tiến lên cởi áo cho hắn. Diệu Diệu thấy vậy liền đỏ mặt, hai người con gái mất khá nhiều sức mới bỏ được cái áo nặng trịch của Dương Hạo ra khỏi giường, để hắn mặc bộ đồ lót đi ngủ, Mẫu Y Kha ôm lấy đầu Dương Hạo, để Diệu Diệu kê gối vào đầu hắn, rồi thở hồng hộc nói: "Trong nhà có nước ô mai, ta đi lấy một cốc, cho đại nhân uống dã rượu". "Ồ, được". Diệu Diệp đáp một tiếng, nhìn Mẫu Y Kha xoay người rời đi, vội lấy khăn lau mặt cho Dương Hạo. "Diễm…Diễm Diễm…" Dương Hạo mơ hồ gọi một tiếng, cầm lấy tay Diệu Diệu. Giọng hắn mơ hồ không rõ, Diệu Diệu bị hắn cầm chặt lấy tay, tâm hồn thiếu nữ vốn lo lắng, hoảng hốt không nghe rõ, chỉ nghe thấy như hắn gọi mình, vội đáp: "Diệu Diệu … Diệu Diệu ở đây, đại…lão gia có gì dặn dò?" "Ta…ta thực sự yêu nàng, cô ấy…cô ấy bỏ ta mà đi, cô ấy…cô cũng bỏ ta mà đi, nàng không được bỏ ta đi, không được…đi, ta…ta cần nàng…ở với ta suốt đời, được không?" "A?" Diệu Diệu mặt đỏ như gấc, cả người ngây ra. Dương Hạo thì thào hỏi: "Được không, được không? Nàng trả…trả lời ta". Tay Dương Hạo càng siết mạnh hơn, tay nhỏ nhắn của Diệu Diệu bị siết chặt đau điếng, lại không tài nào rút ra được, vội đáp: "Được". Nói ra câu trả lời này, nàng cứng đờ người, mặt giống như một trái táo chín, mắt mông lung. Nhưng Dương Hạo…lại nói tiếp: "Nước…ta muốn uống nước…" "Nước đến rồi, nước đến rồi". Mẫu Y Kha bưng cốc nước ô mai đến. Diệu Diệu vẫn mơ màng trong giấc mộng, lẳng lặng đứng cạnh Dương Hạo không đưa tay đón lấy. Mẫu Y Kha thấy nàng có gì đó bất thường, liền đứng sang một bên, Diệu Diệu lúc này mới tỉnh lại, vội đưa tay ra nhận cốc nước, đỡ Dương Hạo dậy và cho hắn uống, uống xong cốc nước, Dương Hạo tỉnh lại, hắn nhìn trái nhìn phải, níu lưỡi nỏi: "Rượu…tiệc rượu tàn rồi sao?" Mẫu Y Kha tức giận đáp: "Đương nhiên là tàn rồi, lão gia về đến cửa nhà mà không hay biết sao?" "Á" Dương Hạo đập đập vào đầu, vội nói: "Mau, gọi Bích Túc lại đây gặp ta, mau đi…". "Vâng". Mẫu Y Kha vội xoay người đi, trong giây lát thì nghe thấy tiếng cười nói hả hê: "Đại nhân uống say sao? Ha ha, uống nhiều rồi bắt ta đến giải rượu, rượu có khỉ gì chứ, ngươi gọi ta đến có chuyện gì nhỉ, ta lại không phải là nước giải rượu. Ai zô!" Hắn bị Mẫu Y Kha cho một cái cốc, lập tức thấy Bích Túc đầu bóng nhoáng chạy vào phòng, lớn tiếng hỏi: "Đại nhân, tìm ta có chuyện gì…?" Thấy Diệu Diệu cũng trong phòng, Bích Túc giật mình, nhớ ra nhiệm vụ của mình là thi tăng, vội nở nụ cười, chắp tay vô cùng trang nghiêm nói: "A di đà Phật, lão nô…Hic, bần tăng bái kiến nữ thí chủ". "Bích Túc, ngươi lại đây!" Đầu Dương Hạo quay cuồng, nhưng tinh thần lại cực tỉnh, vừa thấy hắn bước vào, lập tức gọi hắn đến, vội dặn dò: "Bích Túc, ngươi lập tức đi tìm người của Phi Vũ, bảo họ…cố gắng tìm được tin tức của Đường cô nương, nhất thiết phải…nhất thiết phải…rồi mau chóng báo lại cho ta". "A, Dương thí chủ, ngươi có lẽ đã uống say rồi. Cái này bần tăng…". Bích Túc thu mình lại, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Dương Hạo, ý bảo bên cạnh có người ngoài, Dương Hạo lúc này nào có thể nhận ra ám thị của hắn, lại nói: "Mau đi, rồi bảo Phi Vũ liên hệ với ta, luôn…luôn do ngươi phụ trách, việc này ngươi cho dù thế nào đi nữa cũng cần mau chóng thu xếp, nếu không…không có tin, ngươi phải đích thân đi tây bắc một chuyến…" "Hóa ra vị thi tăng này là giả, ta sớm đã hoài nghi hắn không có chút gì giống với hòa thượng…" Diệu Diệu đứng bên đã hiểu tất cả. Bích Túc cười đau khổ còn che dấu: "Điều này…điều này…ha ha, đại nhân thực uống nhiều rồi, ha ha, nhầm bần tăng ta thành Mục Vũ, ha ha, ha ha…" Diệu Diệu vội thi lễ, nghiêm nghị nói với hắn: "Lão gia dặn dò điều quan trọng như vậy, ngươi còn không mau đi đi. Diệu Diệu giờ đã là người của lão gia, tuyệt đối không làm chuyện đắc tội với lão gia, ngươi không cần kiêng dè Diệu Diệu". "Á?" Bích Túc nhìn Dương Hạo, lại nhìn sang Diệu Diệu. Ánh mắt lộ vẻ khâm phục nói: "Bái phục, bái phục, đại nhân thực giỏi, thực khó lường". Diệu Diệu kỳ lạ hỏi: "Ngươi đang nói gì vậy?" "Ha ha, không nói gì, bần tăng đi đây". Bích Túc xoay người đi, mọt cơn gió thoảng qua Mẫu Y Kha, cười nói: "Nguyệt Nhi, cô nếu như không hạ thủ, thì đến nước cũng không uống nổi đâu. Ha ha…" Mẫu Y Kha phản ứng cũng nhanh, vừa tức vừa xấu hổ giơ một chân lên, Bích Túc trong chớp mắt chân đã đạp lên không trung. *** "Nhị ca, huynh đến thật mau". Đến sớm ngày thứ hai, Đường Uy đang chuẩn bị đi phủ Khai Phong, đột nhiên nghe thấy Nhị ca Đường Dũng đến, lập tức vui vẻ ra nghênh đón, Đường Dũng đã đến trong phòng, cầm chiếc khăn lau đồ trang sức, đưa cho người hầu, nói: "Cũng không nhanh lắm, trên đường còn nán lại hai ngày đấy". Đường Uy đưa cho hắn một chén trà, thân thiết hỏi han: "Bãi cỏ chăn nuôi, muối, hàng da đều giả tiền rồi chứ?" "Ừ, tửu lầu khách điếm còn đang liên hệ với người mua, Châu Bảo Phường tạm thời chưa có động tĩnh gì, đã bán một phần, phần còn thừa lại và nhà cửa các nơi đã có người nhận rồi". "Chiết gia bên đó…không làm khó chúng ta chứ?" "Mặt nặng mày nhẹ là không tránh khỏi, nhưng…trừ phi họ hạ quyết tâm lật mặt với nước Tống, nếu không thì, không có cách nào đối phó với chúng ta". Hai người ngồi trên ghế, Đường Uy lập tức dò hỏi: "Có liên quan đến đám hỏi của phủ doãn đại nhân, giúp đỡ Đường gia ta, huynh…còn chưa nhắc tới phủ doãn đại nhân chứ?" "Đương nhiên là chưa". Đường Uy cười nói: "Việc này, là do các trưởng bối quyết định chứ. Hơn nữa, tiểu muội tính tình nóng nảy, nếu không khuyên được muội ấy cam tâm tình nguyện, nói là Hoàng đệ hay là Quan Gia, vào động phòng đều có thể bị muội ấy thiến cho. Một người không tốt, lợn lành chữa thành lợn què, ta há sao không thận trọng. Tin ta chưa nói, đợi tin chính xác của Diễm Diễm rồi đưa ra quyết định đã". "Thế thì được". Đường Dũng thở phào nhẹ nhõm: "Tin chính xác đến rồi, Diễm Diễm…không vui". Đường Uy liếc mắt nhìn hắn nói: "Nhị ca không khuyên sao, gia đình khó khăn thay nhau ra trận, ta không tin muội ấy sẽ không chuyển ý, chúng ta không khuyên nàng chuyển ý được. Huynh từ xa tới, vì nói với ta tin này sao? Đường gia ta lại không phải chỉ có một mình ta, không thể một mình ta đi ra ngoài bôn ba mệt nhọc, nịnh bợ khắp nơi. Các người đều ở đó ngồi mát ăn bát vàng sao?" Đường Dũng trợn trừng mắt nói: "Ăn bụi, ăn không khí nhà ngươi ấy. Có giỏi ngươi đi khuyên đi, người còn không thấy đâu, ngươi bảo chúng ta khuyên ma à?" Đường Uy ngẩn người, ngạc nhiên nói: "Người không thấy? Sao lại không thấy?" Đường Dũng giơ hai tay ra, tức giận nói: "Theo ý của ngươi, trước tiên lừa muội ấy về nhà, lại thả gió ở Lô Lĩnh, sau đó đại ca nhị ca ngươi, đại tẩu nhị tẩu ngươi, tam cậu tứ cậu ngươi, năm lần bảy lượt thay nhau ra trận, đàn ông thì vừa đấm vừa xoa, đàn bà thì lời ngon tiếng ngọt, chỉ mong tiểu muội có thể hiểu ra cái đại nghĩa thâm sâu. Nhưng, đây cũng không coi là làm khó nàng, mong không được chuyện tốt, còn đại nghĩa cái nỗi gì nữa. Phủ doãn đại nhân xuân thu chính thịnh, một người tài, tuấn tú lịch sự, một người ở dưới một người, đứng trên cả vạn người, làm ái thiếp của hắn, tương lai không là Vương phi, không sáng sủa cuộc đời sao? Kết quả thì sao nào, nó mặc kệ ai khuyên ai bảo, rồi phát ngôn bừa bãi đã làm chuyện vợ chồng với Dương Hạo rồi…" Đường Uy lắp bắp nói: "Thực sao? Thực? Có chuyện đó?" Đường Dũng tức giận nói: "Đệ hỏi ta, thì ta hỏi ai đây? Chuyện này của nữ nhi, ta làm ca ca có thể hỏi sao?" Hắn xoa xoa mũi, kêu đau đớn rằng: "Sau đó nhị tẩu ngươi lại đưa ra một chủ ý ngu si, bảo ta tìm một bà đỡ xem xem nó còn trinh hay không, nếu không thì hồ đồ đưa nó và nha môn, thì còn ra cái thể thống gì nữa? Nếu như thế còn chẳng phải là ở vậy cả đời sao?" Đường Uy vội nói: "Sau khi kiểm tra, kết quả thế nào, có phải không?" Đường Dũng đờ người nói: "Không thể hiểu nổi, ta vừa nói ra, tiểu muội rút kiếm bổ liên tiếp, suýt nữa thì lưỡi kiếm làm mất mũi ta, may mà ta nhanh nhẹn, ngay sau đó ta bị Lão tổ tông gọi đi, Lão tổ tông mắng té tát cho ta một trận, việc này không thể làm được đâu". Đường Dũng nói rồi, hai huynh đệ trừng mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Đường Uy mới nói: "Thế sao lại không thấy nó nữa?" Đường Dũng nói: "Tuy chúng ta không khuyên nổi Diễm Diễm, nhưng cũng không để muội ấy ra ngoài, ngày ngày đều phái người đi khuyên muội ấy. Ngươi chẳng phải từ Trình Đức Huyền họ nghe ngóng được Dương Hạo trong kinh chịu đủ mọi xa lánh, hiện giờ đắm mình trong ca kỹ vũ nữ, cả ngày phong lưu sao. Việc này chúng ta đều nói cho nó nghe rồi. Nói người này chẳng có tiền đồ gì cả, không đáng để cuộc đời phí hoài với hắn, kết quả là lời còn chưa nói hết, nó không thở dài không làm ầm lên nữa. Ta thấy đó là một sự khởi đầu tốt, đã gọi nó theo ta cùng vào kinh, ngươi nghĩ xem, trăm nghe không bằng một thấy, để cho nó đích thân tận mắt nhìn thấy, hiểu được uy phong của Nam nha Hoàng đệ, tiếp theo nhìn thấy được Dương Hạo chỉ là một con chó săn của Nam nha môn hạ, nữ nhi có ai là không mến mộ anh hùng, đến cái đó mà nó cũng không nhìn ra sao? Điều này có thể còn có hiệu quả hơn những lời khuyên của chúng ta, kết quả…" "Kết quả nó bỏ chạy?" "Đúng vậy". Đường Uy đập cái bốp vào bàn nói: "Nhị ca, huynh để cho muội ấy chạy mất sao? Người sờ sờ như vậy mà để biến mất, giời ạ". Đường Dũng cũng giận dữ nói: "Ta nếu không đồng ý kế hoạch của ngươi, lẽ nào không thể nói trước mặt ngươi sao? Hà tất phải vụng trộm để nó bỏ đi. Cái con nha đầu này trên đường còn liên mồm rằng cần đến kinh thành xem xem Dương Hạo có phải thực như lời ngươi nói hay không, ai biết được nó cũng sẽ lừa người ta chứ, đến khi vào thành, nó liền lỉnh mất. Ta bảo người vào kinh phục hai ngày, cũng không thấy nó xuất hiện, lại sợ chỗ ngươi cuống lên, nói với phủ doãn trước, thì vô cách cứu vãn, chỉ đành vừa phái người tiếp tục tìm nó, vừa đến kinh thành nói với ngươi". Đường Uy ngồi sụp xuống ghế, trầm ngâm chốc lát, hỏi: "Nó đem theo mấy người, bao nhiêu bạc?" Đường Dũng nói: "Nếu nó mang theo nha hoàn chạy trốn, sao có thể trốn khỏi tai mắt của ta? Còn về tiền, sợ rằng trên người nó cũng chẳng có mấy văn, hai, nếu không phải nó một thân võ nghệ, là người nhanh nhẹn, một đứa con gái ra khỏi nhà, ta đã đau đầu lo nghĩ đến chết rồi. Đường Uy vui vẻ nói: "Vậy là tốt rồi, nó từ nhỏ được người ta hầu hạ quen thân, không có ai hầu hạ nữa, lại còn không có mấy đồng, trốn chẳng được bao lâu, phái thêm người chú ý đường đi vào kinh, có thể tìm được nó. Phủ Dương Hạo ta cũng phái người chú ý theo dõi, không để hai người gặp nhau". Đường Dũng thở dài nói: "Lão tổ tông yêu quý Diễm Diễm nhất, cách này của ngươi, chắc chắn lão tổ tông sẽ không đồng ý. Tuy nói ngươi đây tính toán vì Đường gia, mà gả nó cho Hoàng đệ, thực sự không coi là làm khó nó, phân tích tỉ mỉ ra vẫn là vì Đường gia chúng ta ham chức cao. Lão tổ tông cũng không muốn can thiệp vào chuyện vận mệnh tiền đồ Đường gia ta. Nhưng…lão tổ tông nói: "Tính cách của nha đầu Diễm Diễm giống như trâu bò, trừ phi ngươi cần nó đồng ý, nếu không…nếu là cưỡng bức nó gả cho Nam nha…đương kim Hoàng đệ. Đến lúc đó Diễm Diễm sẽ bực tức, nếu hắn không vui, quan hệ thông gia sẽ có hồi kết". Đường Uy trịnh trọng gật đầu: "Ta biết, ta làm thế này không phải là việc thừa thãi mà là…vì tiếp xúc lâu với Hoàng đệ, ta hiểu được tiềm thế của hắn lớn bao nhiêu. Hắn cậy là Hoàng đệ tọa trấn phủ Khai Phong, đại thành đại phụ trăm vạn dân, trong mười năm kinh doanh của hắn, thế lực câu kết vô cùng hùng hậu. Việc này nếu thành, dựa vào mối quan hệ này, không cần hắn lộ diện vì Đường gia ta nói một câu, quan lại đến nịnh bợ chúng ta sẽ nhiều không đếm xuể, đến lúc đó…" Mặt hắn đỏ như gấc tiếp tục nói: "Đến lúc đó, Đường gia chúng ta sẽ buôn bán khắp thiên hạ, làm đệ nhất gia, thất tông ngũ họ của Đại Tống, hừ hừ, đến lúc đó thất tông ngũ họ sẽ do chúng ta quản lý". "Ồ, ngươi tính toán quả nhiên rất tốt, chỉ tiếc Đường gia chỉ có một người con gái này, hơn nữa từ nhỏ đã được các thúc bá làm hỏng rồi. Nó nếu không đồng ý…" Đường Uy mỉm cười, chắc chắn nói: "Nữ nhi luôn có hoang tưởng không thực, không sao, may chúng ta còn giữ một tay. Nó giờ khăng khăng bỏ trốn, trốn thì trốn, thân kiều da thịt quý, một tiểu thư Đường gia từ nhỏ chưa từng chịu khổ lẻ loi một mình bên ngoài, ha ha…đợi nó chịu khổ hiểu được cuộc sống khi làm dân thường không quyền không thế lại không tiền bạc khổ như thế nào, nó sẽ tự quay về thôi". *** Trong điện Tập Anh, Triệu Phổ chau mày, đám phụ tá hai ngày nay lo lắng đến việc vận chuyển lương thảo, lợi hại và hiệu quả của nó, thỉnh thoảng lén nhìn Triệu Khuông Dận, cho dù cách nào cũng không thể giải quyết được toàn bộ nguy cơ thiếu hụt lương thảo của thành Biện Lương. Cuối cùng mới có tiếng thở dài rằng: "Quan Gia, lão thần sau khi nghe được tin này, trầm tư suy nghĩ hai ngày, nhưng thực sự không nghĩ ra cách nào thỏa đáng". Triệu Khuông Dận thấy hắn nói cũng không có cách gì, trầm tư ngồi ở đó, thở dài buồn chán như rơi xuống tận đáy vực thẳm: "Khó, rơi vào đường cùng Trẫm chỉ có thể giải tán quân đội sao? Giải tán quân đội nước Hán, tất nhiên phải thêm đề phòng, chúng đánh thì trở tay không kịp. Nước Hán tuy nhỏ, tuyệt đối cũng không phải một sợi tóc, Trẫm trong vài năm tới sẽ tìm cách sắp xếp ổn thỏa, tất cả đều phải thay đổi…" Triệu Quang Nghĩa đứng một bên, hơi nhếch mép, nhìn Triệu Phổ một lát lại nói: "Đại Tống ta tàng long ngọa hổ, nhân tài vô số. Thần trong triều không nghĩ ra diệu kế, chưa chắc người ngoài không thể nghĩ ra cách, giải quyết thỏa đáng". Triệu Khuông Dận tức giận xen lời hắn: "Lẽ nào ngươi muốn Trẫm dán bảng vàng, cầu hiền tài trong dân? J Hừ, dùng cái cách này, ngay lập tức giá lương thực sẽ bị tăng cao, cả nước đại loạn". Triệu Phổ cong người, không chút hoang mang nói: "Thần cũng biết việc này tuyệt đối không thể lan rộng, ý thần nói chỉ là một người, người này giờ đang làm quan trong kinh thành, Quan Gia có thể hỏi hắn có kế sách gì không, người này không chừng có thể có cách". "Hứ?" Triệu Khuông Dận nhướng mày, hỏi: "Người nào?" Triệu Phổ vẫn cúi đầu: "Nam nha Hỏa Tình viện, Dương Hạo". Nụ cười trên mặt Triệu Quang Nghĩa cứng đờ. "Dương Hạo?" Triệu Khuông Dận gần đây đã quên mất hắn, thi thoảng mới nhắc đến tên này, nghe nói Dương Hạo giờ đang nỗ lực làm giàu, hắn cùng với một nhà giàu Sơn Đông cùng mở ra cái gì Thiên Kim Nhất Tiếu lầu, lại còn mời được thi tăng Tây Vực, làm vài màn biểu diễn mà ở Trung Nguyên không thường thấy, khiến cho bách tính điên đảo, rất nhiều phu nhân và tiểu thư của các hộ giàu đều đi xem, tin tức lan truyền cả vào cung. Hắn lúc ấy đang lo lắng về chuyện lương thảo, hơn nữa sự việc lại quan trọng, không dám thông báo rộng rãi, để tránh lòng dân bị dao động, cũng không nói với người trong hậu cung, khi lòng tràn đầy buồn bực còn nghe con gái vui vẻ hỏi thăm cung nữ chuyện này, còn muốn mê hoặc đại ca nàng đem nàng cải trang xuất cung thu nhặt thêm kiến thức. Tức giận hắn mắng, con gái khóc om sòm, không ngờ hôm nay lên triều, lại được nghe tên của hắn. Triệu Khuông Dận vội hỏi: "Dương Hạo? Người này có cách gì?" Triệu Phổ bèn nói chuyện vận chuyển lương thảo của Dương Hạo cho Quan Gia nghe một lượt, Triệu Khuông Dận không biết trước đây Dương Hạo vận chuyển lương thảo, rồi hắn lại nghe chiến tích hắn chỉ mang có ba nghìn sĩ tốt mà di chuyển được năm vạn dân ra khỏi nước Hán, trong lòng không khỏi động. Triệu Quang Nghĩa vừa thấy không tốt, vấn đề khó khăn này ập đến phủ Khai Phong hắn, lần này quả nhiên là tảng đá rơi bịch xuống chân mình, liền tiến lên một bước nói: "Quan Gia, thần cho rằng, Dương Hạo vận chuyển lương thực từ Phách Châu, lương thực tiếp tế cho mấy vạn dân, so với tào vận của Khai Phong, khác biệt một trời một vực. Còn về việc di dân từ nước Hán, tuy là có kỳ tích, nhưng việc di dân và vận chuyển lương thảo cũng không giống nhau, việc này giao cho con người này, sợ gánh quá nặng". Triệu Phổ lập tức nói: "Quan Gia, nhất pháp thông, bách pháp thông. Ý của thần là, người này đã từng đối mặt với tình thế nguy hiểm, nghĩ đến cái người ta không dám nghĩ, làm cái người ta không dám làm, suy nghĩ khác người, diệu kế không ngừng. Vậy chuyện lương thảo của Khai Phong bị thiếu, sao không để cho hắn thử xem, giờ triều đình cũng không có cách gì cả, để hắn thử xem thế nào, có sao đâu?" Triệu Quang Nghĩa lập tức phản bác nói: "Chuyện tào vận, là do tam ti sứ phụ trách, chuyện Khai Phong cạn lương thực vô cùng trọng đại, chỉ có ta ngươi và mấy trọng thần trong triều mới biết tin này, giờ lệnh cho nhất lục phẩm vào triều tham chính, một tiểu quan Nam nha trị hỏa dưới quyền ta, triều đình Đại Tống hết người rồi sao? Nực cười". Triệu Phổ không kiêu ngạo, khiêm tốn nói: "Thước có sở đoản, tấc có sở trường, trí có sở không thông. Trọng thần trong triều, khó tránh khỏi có điểm kém cỏi, mà tìm một tiểu quan, hoặc một nông phu thôn dã cũng chưa chắc là không có điểm nổi bật. Phổ đây là một tể chấp, sở trường của bách quan, có người hiền tài, đã phân việc rõ ràng. Nếu nói là quan nhỏ, phổ chỉ là bí thư quân trung, nói về chức quan, không thể so với Dương Hạo ngày hôm nay…" "Triệu tướng công nói vậy là sai rồi. Bổn phủ cho rằng…" "Câm mồm hết thảy cho Trẫm". "Bệ hạ!" Thấy Triệu Khuông Dận tức giận, Nhị Triệu đang lý luận sắc bén và mấy đại thần đang ầm ĩ bàn bạc bỗng im bặt, cúi người, đồng thanh nói. "Ngươi, ngươi, ngươi". Triệu Khuông Dận tức chỉ vào mặt bọn họ tức giận nói: "Nhiều trụ cột trong triều như thế, toàn là lũ ăn hại. Tai vạ đến nơi, chỉ biết đùn đẩy lẫn nhau, Tam ti sứ, Khu mật viện, Trung thư tỉnh, Nam nha phủ Khai Phong. Các bộ trưởng quan cùng ở dưới một triều đình chỉ nhăm nhăm cãi vã nhau như giữa đường giữa chợ sao?" "Bệ hạ bớt giận, chúng thần biết tội". "Việc này do tam ti sứ phụ trách". Triệu Khuông Dận nói lời này ra, mấy vị quan thở phào nhẹ nhõm, Sở Chiêu Phụ cũng bất chấp làm Quan Gia nổi giận, liền quỳ sụp xuống, chực mở miệng nói, Triệu Khuông Dận lại nói: "Sự việc có liên quan đến trăm vạn dân Khai Phong, Nam nha cũng phải nghĩ cách". Triệu Quang Nghĩa há mồm thở dốc, thấy đại ca trừng mắt, tiếp tục nói: "Triệu Phổ là tể tướng của Trẫm, chuyện liên quan trăm vạn con dân của Trẫm chính là việc quan trọng trong triều, chuyện này Triệu Phổ cũng cần dốc sức phối hợp. Còn có Lý Sùng Cự, các đại hán trong cấm quân ăn lương thực, giờ chưa có chiến sự quấy nhiễu, thì không thể ngồi đó mà miệng ăn núi lở, ngươi bên kia cần bày trận địa sẵn sàng chờ quân địch, theo đó tùy thời cơ mà chờ phân phó, nếu cần xuất quân đội, thì cần phải xuất ngay, không được chậm trễ. Biện Lương cạn lương thực lần này chính là một trận đánh ác liệt, là thế trận khó khăn nhất của Trẫm, tất cả Nha môn đều cần phải chung sức, để vượt qua được cửa ải khó khăn này". Các vị đại thần cùng đáp: "Vâng, Quan Gia nói chúng thần phải chung sức, chúng thần nguyện là một tập hợp, không thiếu một người". Triệu Khuông Dận răn dạy xong, phất tay áo long bào một cái, lớn tiếng quát: "Bãi triều! Sở Chiêu Phụ, Triệu Quang Nghĩa ở lại".