Trong tiệm bán hương của Lý Gia vẫn bao phủ nồng đậm hương thơm. Sau khi Chiết Tử Du tắm xong chỉ mặc một chiếc áo dài trắng mềm mại rộng rãi, giống như một đóa sen trắng mới nở, nàng từ từ bước ra khỏi tấm bình phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, cổ tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc đàn tranh, tiếng nhạc phát ra tí tách như tiếng nước chảy, nàng hơi nhíu mày lên. Nghiêng đầu trầm tư một hồi lâu, nàng mới thở dài một hơi, phất cổ tay áo lên, mười đầu ngón tay đặt lên các dây đàn. Tiếng nhạc nho nhã vang lên trong không gian ồn ào. Những người bên ngoài lầu đều vội vã qua lại, ai mà biết được trên lầu các kia có người đang ôm một tấm lòng? Chiết Tử Du thanh tâm đọc thiện chú, cũng chính là phổ am chú mà phổ am thiền sư đã làm. Nhắm mắt yên lặng nghe, thiên nhân giao hòa, tiến vào cảnh giới thanh tịnh kì ảo. Một hán tử chạy lướt vào trong tiệm hương, bước lên cầu thang hẹp lên tầng, di thẳng đến phòng Chiết Tử Du, bước vào trong, hán tử đó mặt mày nghiêm nghị, chắp hai tay làm lễ, nín thở không dám lên tiếng. Chiết Tử Du hai tay uyển chuyển nhẹ nhàng, ấn nhẹ vào dây đàn, tiếng đàn lập tức im bặt, Chiết Tử Du phất tay áo, từ từ đứng dậy, xoay người, đôi mắt trong sáng lấp lánh như nước nhìn về phía hán tử. Hán tử đó khom khom người, thấp giọng nói: "Tiểu thư trở về rồi, đại sự có thành không?" Chiết Tử Du không trả lởi có hay không, từ từ ngồi xuống, liếc nhìn hán tử đó, nhấc tách trà lên, nhấp nhẹ một một ngụm, rồi đặt xuống, chậm rãi nói: "Mấy ngày hôm nay ở Biện Lương có chuyện gì lớn xảy ra không?" Hán tử đó chắp tay nói: "Thưa tiểu thư, không xảy ra chuyện gì lớn, triều đình phát binh phạt hán, cầu an định. Tất cả những chuyện gần đây cũng chỉ có xoay quanh những chuyện đấy, ngoài ra không có cử động gì đặc biệt. À, đúng rồi, Nam Nha Hỏa Tình viện Dương Hạo đã độc lập đặc hành, đi khắp nơi tuần sát các tửu quán trà lâu, nơi ở của dân cư, những nơi không đúng quy định thì điều chỉnh lại, tình hình lửa thì Trình Đức Huyền không quản không quan tâm." "Dương Hạo, chàng chạy đi đâu rồi, không phải là lại đi làm loạn cả lên chứ?" Chiết Tử Du thầm nghĩ, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười, nàng nhẹ nhàng thở dài, hỏi: "Ngoài ra không có chuyện gì à?" "Còn có..." Hán tử đó cẩn thận liếc nhìn Chiết Tử Du, Chiết Tử Du sau khi tắm xong mặc một bộ quần áo trắng thanh khiết mềm mại, phần áo trước ngực hơi nhăn lại, ẩn hiện đôi gò bồng cinh đẹp, mái tóc buộc lại. Hán tử đó không dám nhìn nhiều, vội cúi đầu xuống bẩm báo: "Oa Nhi cô nương và Như Tuyết Phường cạnh tranh thất lợi, bây giờ Như Tuyết Phường đã đã giành được lợi vượt lên cả trên Oa Nhi cô nương." "Sao lại có thể như thế?" Chiết Tử Du hơi nhăn mày lại, kinh ngạc nói: "Ả Liễu Đóa Nhi đó có bản lĩnh gì chứ?" Hán tử cười khổ nói: "Chỉ dựa vào nhất thi, nhất ca, nhất vũ, Liễu Đóa Nhi đó đã vang danh đông kinh." "Nhất thi, nhất ca, nhất vũ ư?" Khóe miệng Chiết Tử Du lộ ra một nụ cười coi thường, hỏi: "Có chỗ nào cao minh?" Hán tử đó cũng không khỏi lộ ra chút ngưỡng mộ, nói: "Có thể ca được những ca từ tuyệt mĩ, nổi tiếng nhất là bài ái ngã vấn phật hạ, ngâm thơ dưới trăng mấy giờ liền, còn về kĩ nghệ múa thì chưa được nhìn thấy. Nghe nói tất cả những tài nghệ đó đều là vì ả đã hi sinh tài sắc, mê hoặc Dương Hạo để Dương Hạo chống đỡ sau lưng, bày mưu cho ả. Trên sân họ còn cùng nhau múa kiếm, như tiên tử dưới trăng. Rất nhiều thương gia đã vẽ hình họ múa đôi rồi đem bán. Ca khúc Ái ngã vấn phật hạ" bây giờ ngay cả trẻ con cũng truyền nhau hát, tiểu thư có muốn nghe kĩ không? "Lại là Dương Hạo?" Chiết Tử Du hơi ngẩn ra, nghe hắn nói hi sinh tài sắc, mê hoặc Dương Hạo trong lòng lập tức trào lên một lò lửa, nhăn mày, lại nghĩ: "Ta bây giờ với chàng có còn liên quan gì đâu?" Bất giác cảm thấy đắng chát, nàng nghiêm mặt lại: "Biết rồi, mấy chuyện phong lưu tình trường có gì hay mà nghe chứ." Hán tử đó vâng dạ, ngượng ngùng nói: "Oa Nhi cô nương tọa trấn kinh sư, giao kết với đại thần triều đình, có thể kịp thời tìm hiểu được nhiều tin tức trọng yếu cho tiểu thư. Một khi bị Liễu Đóa Nhi chiếm mất vị trí thì con đường tin tức của chúng ta sẽ bị cắt đứt, thuộc hạ vì thế mà rất lo lắng, cho nên mới nói nhiều như vậy." Chiết Tử Du hắng giọng: "Những chuyện này để sau rồi bàn tiếp. Hôm nay ta chỉ hỏi ngươi nơi trữ lương thực của Biện Lương có mấy nơi, canh phòng như thế nào?" Hán tử ngẩn ra một lát rồi cẩn thận nói: "Theo thuộc hạ biết thì các nơi vận lương thực của Biện Lương ngoài mấy tiệm buôn bán trong thành thì có tám nơi trữ lương, canh phòng rất nghiêm ngặt." Chiết Tử Du nhăn mặt nói: "Như vậy e rằng không thể trực tiếp động thủ với kho lương." Hán tử chợt hiểu ra, nói: "Cho dù có động thủ được thì cũng không có tác dụng, nếu như kho lương bị hủy thì chỉ có thể tạm thời tăng cao giá thóc gạp thôi, chỉ dựa vào kho gạo của nhân dân cũng có thể duy trì được một thời gian, còn nguồn vận chuyển thì không hề bị đứt, rất nhanh sẽ được phục hồi như trước, hơn nữa ai mà có bản lĩnh để hủy được cả tám kho gạo chứ?" Chiết Tử Du hơi gật đầu, đứng dậy, trầm giọng nói: "Kinh sư trọng địa, lương thực và an toàn là nhiệm vụ hàng đầu muốn trực tiếp động thủ với những thứ đó thì quả thật là không được. Hơn nữa, đó là biện pháp không triệt để, tuy rất nhanh nhưng hiệu quả lại có hạn, không bằng giải quyết tận gốc." Nàng đứng dậy bước đi, năm mày tự nói: "Kinh sư cung ứng lương thực là do tam ti nắm giữ quản lí. Kế tướng Sở Chiêu Phụ dù sao cũng chỉ là một võ phu, hoàn toàn không hiểu con đường buôn bán, không đủ uy, nhưng phó tướng La Công Minh lại có kiến thức uyên thâm, thuế má lương thực hắn đều sắp xếp đâu ra đấy, có người đó thì sợ rằng người của chúng ta không làm gì được..." Hán tử đó rất nhạy bén, lúc này hắn biết tâm tự của Chiết Tử Du, liền nhắc nhở nói: "Tiểu thư, La Công Minh mặc dù từ trước đến nay không dương danh thể hiện nhưng trong triều hắn tương đối có thế lực ẩn, hơn nữa hắn rất nhạy bén cẩn thận, là người khéo đưa đẩy, làm việc trước nay đều rất khôn khéo, muốn nắm được thóp của hắn không hề dễ." Chiết Tử Du hơi mỉm cười, dặn dò nói: "Tin ta trở về Biện Lương tạm thời không cần phải nói cho Oa Nhi biết. Ngươi đi thăm dò cho ta ở thành Biện Lương mỗi ngày dùng hết bao nhiêu lương thực. Kho lương trữ bao nhiêu, mỗi ngày số lượng lương thực có thể vận chuyển tiến kinh là bao nhiêu, thăm dò cho kĩ, nhanh chóng hồi báo với ta, còn về bên La Công Minh, muốn động thủ với lương thực thì phải trừ được lão hồ li này trước đã, việc này ta sẽ nghĩ cách khác." "Vâng!" Hán tử chắp quyền đáp lời, quay người lui ra ngoài. Người đã xuống dưới lầu, trên lầu tiếng đàn lại vang lên, tiếng đàn mang theo lời hát kiên định: "Lục quốc mạn chiến, huyết nhục điền quân chi tham hác. Duy văn minh kim hề, tòng lai binh qua hà hưu ; nhất hùng tung hoành, nộ mã đạp tha chi cương thổ, cận kiến thành tương, tự cổ công tất kham ưu..." Tiếng đàn như cơn gió lốc xông thẳng lên trời, kim mác giao kích, khí sát phạt đầy trời, trán động thiên địa!.......................... "Phủ doãn đại nhân, Trình Công Tào chuẩn bị rất cẩn thận, xử lí việc rất có hiệu quả, theo ty chức thấy có thể bắt tay vào xây xựng vọng hỏa lâu và tuần hỏa lâu rồi." Dương Hạo chắp tay nói, cười cười liếc mắt nhìn sang bên Trình Đức Huyền, Trình Đức Huyền tối sầm mặt hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại không chút đắc ý, nghĩ: "Muốn điều ta xuống làm thủ hạ của người, nhân cơ hội sẽ đổ cho ta cái tội danh làm việc không tốt à? Ha! Lão tử biết thừa, ngày cũng phá, đêm cũng phá, trước một tháng đã phá sạch, muốn nắm thóp ta à? Hừ!" Triệu Quang Nghĩa mặt mày vui vẻ nói: "Tốt, hai vị làm việc chăm chỉ như vậy, bản phủ thấy rất vui mừng. À, Dương viện trưởng, bổn phủ đang muốn nhập cung gặp quan gia, bên ngài có việc gì muốn bẩm báo không?" Dương Hạo chắp tay nói: "Đại nhân, những việc như xây dựng trạm tuần hỏa, vọng hỏa lâu, trang bị nhân viên, công cụ cứu hỏa, cắt cử ti chức trông coi dập lửa theo giờ, duy trì trật tự, dập lửa cứu người, ty chức và Trình công tào sẽ nắm rõ thời gian để xử lí. Có điều những việc như chấp hành cấm lửa, những gạch ngói đề xướng dùng sau này, mở các lớp học dạy cho các quan lại phòng lửa, trừng trị những người gây bất lợi cho việc cứu hỏa, thưởng những người có công, trợ cấp cho những gia đình có người thiệt mạng thì phải cần đại nhân tấu rõ lên quan gia." Triệu Quang Nghĩa gật gật đầu: "Được, bổn phủ sẽ đem những chuyện này tấu lên quan gia." Ra khỏi Thanh Tâm lâu, Dương Hạo đến hỏa tình viện của mình đi một vòng, rồi đi ra khỏi phủ Khai Phong đến bến đò Biện Lương. Hắn và Tao Trư Nhi là anh em thân tình, nhưng bây giờ lại không sống cùng nhau. Người ta đã trưởng thành, giống như một con hùng ưng dang cánh, muốn có sự nghiệp và tiền đồ của mình, nhưng cứ có cơ hội là hai người lại gặp nhau. Trương Hưng Long tuy là một bá chủ của Biện Lương, đứng đầu trong tứ giao long, có quyền hành và thực lực rất lớn, nhưng lại chưa từng xây dựng trái viện trong thành, nơi hắn ở xây ở bến đò Biện Lương, mặt trái mặt phải đều là kho hàng hóa, đại trái viện của hắn chính là ở phía đối diện với bến đò, viện lạc rất lớn, không giống như phong cách san sát của kiến trúc ở Khai Phong, mà có chút phong cách giống dân cư Tây Bắc, rộng rãi thoáng đãng, những người ở tiền viện là một số thân tín tâm phúc của hắn, trong viện lạc là rất nhiều những hàng hóa quý báu cần phải nhanh chóng xử lí sớm, đến tiến lạc viện thứ hai mới bắt đầu được coi là Trương viện thật sự. Dương Hạo rất quen thuộc nơi này, thẳng tiến vào là cửa lớn rộng có thể đi qua được ba chiếc xe, đến trước cửa tiến lạc viện thứ hai thì có thể nhìn thấy phía xa có rất nhiều nhánh sông từ bến đò, nhìn rất thích mắt. Dương Hạo vội tiến vào trong, vươn cổ lên nhìn vào trong thấy có điều kì lạ, liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"