Bốn mỹ nhân hiến nghệ ở hồ Long Đình, câu chuyện về một danh sĩ trộm tác phẩm của người khác thành của mình sang ngày thứ hai đã lan truyền khắp thành Biện Lương. Hôm đó có rất nhiều khách mời tận mắt chứng kiến, ngoài lầu lại còn có những du khách, lại được thêm Dương Hạo thổi phồng, trong chốc lát tin đã lan rộng khắp. Tiếng tăm của Liễu hành thủ cũng vì thế mà được truyền khắp. Còn về Lục Nhân Gia, lão chuột qua đường đau khổ, tuy nôn ra máu nhưng trái lại vẫn sống… Rất nhiều người đang nghe ngóng tin tức xảy ra vào thời gian muộn, hai bài từ của Tô đại học sĩ càng được các văn nhân mặc khách truyền rộng rãi, tuy chưa ghi bút danh là Tô đại học sĩ, nhưng cũng lưu truyền thiên cổ. Vì tò mò, đồng thời cũng muốn nghe được bài từ tuyệt diệu từ chỗ Liễu hành thủ, cho nên mấy ngày nay thiếp mời Liễu hành thủ đến các buổi yến tiệc, du hồ, khai trương, hội thơ đều tăng lên rất nhiều, trước cửa xe ngựa xếp hàng, khiến Bàng ma ma vừa bán Như Tuyết Phường tiếc đứt ruột. Nhưng thiếp mời đều bị Liễu Đóa Nhi từ chối, lý do là nàng đang chuẩn bị cho buổi du xuân, lại còn luyện ca múa, cần rất nhiều thứ cần chuẩn bị, giờ nàng vô cùng bận rộn, ngày du xuân cũng sắp đến gần. Mọi người đều coi trọng lần du xuân này của Như Tuyết Phường. Rất nhiều văn nhân sĩ tử, quan thân tiếng tăm đều tự đặt một câu hỏi: "Túc hạ có thể được mời tới Như Tuyết Phường cùng du xuân không?" Kết quả là không ai nhận được lời mời, mọi người đều tò mò, không nghĩ ra được người quyền quý như thế nào mới khiến cho Liễu hành thủ biệt đãi như vậy, từ chối nhiều lời mời như vậy, chỉ mời hắn đến Như Tuyết Phường, Liễu Đóa Nhi trở nên thần bí. Đến lúc này, Dương Hạo đã không còn cần phái người đi loan tin giúp Liễu Đóa Nhi nữa, mà những tin tức có liên quan đến Liễu Đóa Nhi đã truyền rộng khắp thành Đông Kinh. Từ danh địch lan sang sĩ tử, sĩ tử lan sang quan thân, quan thân lan sang triều đình, ảnh hưởng lớn do Biện Lương tạo nên xuất phát từ đại quân triều đình, bắt đầu lan đến đến đại sự Lĩnh Nam thảo phạt Nam Hán. Thôi Đại Lang là người nhiệt tình, mấy ngày nay luôn giúp Trương La hành động vĩ đại, Dương Hạo thì hoàn toàn bố trí ngoại thân. Vì Quan Gia rút kinh nghiệm sương máu từ trận hỏa hoạn, tấu biểu mà Dương Hạo dâng lên, hắn yêu cầu cần phải tìm ra được biện pháp phòng cứu hỏa có hiệu quả. Tân quan mới nhậm, Dương viện trưởng. Lầu Thanh Tâm, Triệu Quang Nghĩa đang cầm một cốc trà hương, mặt tươi cười. Chuyện hỏa hoạn, phủ Khai Phong có quyền điều động cấm quân, kỳ thực quyền lực lại không khiến hắn có cơ hội trực tiếp tham gia vào công việc của cấm quân, chỉ là thông báo tình hình hỏa hoạn, đại quân cấm quân sẽ điều động sĩ tốt chạy tới dập lửa mà thôi, không có quân lệnh thì không thể điều động được binh, quân tốt cũng sẽ không nghe lệnh hắn đi làm chuyện khác. Nhưng sự tại nhân vi. Đối diện với việc chen vào không lọt, nước chảy không vào, cấm quân rõ ràng nằm trong tay Quan Gia, đây là một thời cơ cực tốt. Phòng cứu hỏa là việc chính trị của phủ Khai Phong đảm nhiệm, người cứu dập lửa không được thì bị phạt, người anh dũng dập lửa bị thương thì sẽ được thưởng, hắn hiểu cơ hội sắp xếp thân tín của mình vòng qua cấm quân cao cấp tướng lĩnh, trực tiếp tiếp xúc với các tướng tá mãnh binh, những người này mới là người chân chính dẫn binh. Thành lũy khó phá nhất, giờ cuối cùng hắn cũng bẩy được ra một khe hở, lòng hắn sao mà không vui? Triệu Quang Nghĩa nhấp môi vào chén trà, mỉm cười. Bên cạnh, Trình Đức Huyền vẫn đang lải nhải: "Đại nhân, ti chức trước đây không vui vẻ gì với tên Dương Hạo, giờ hắn lại vào kinh, lại còn nhậm chức Hỏa Tình viện trưởng, làm việc cùng Nam nha, quen biết với rất nhiều bạn bè đồng nghiệp, thực không thể chịu nổi, lại điều thuộc hạ đi làm việc dưới tay Dương Hạo, cái này…cái này…đại nhân, hơn nữa, làm như vậy, sợ Dương Hạo cũng sẽ nghi ngờ đại nhân, ti chức…" Triệu Quang Nghĩa cười, hừ nhạt một tiếng nói: "Cái ân oán của ngươi tính gì? Chuyến này Lô Lĩnh Châu tuy vô công mà phản, chỉ cần ngươi làm việc bình thường, sau này bổn quan sẽ sắp xếp cơ hội cho ngươi. Còn về chỗ Dương viện trưởng, hừ, chính là hắn chỉ đích thân ngươi đi làm còn gì, ồ, đúng rồi, hắn sao có thể nghi ngờ gì bổn quan?" Trình Đức Huyền ngạc nhiên nói: "Gì cơ ạ? Hắn chỉ đích danh điều ti chức vào Hỏa Tình viện? Cái này…không phải chứ?" "Sao lại không phải?" Triệu Quang Nghĩa liếc mắt nhìn hắn, đặt chén trà xuống, tình ý sâu xa nói: "Vũ Tích à, bổn quan biết, Dương Hạo cho dù học thức lai lịch đều kém xa ngươi, giờ lại làm người lãnh đạo trực tiếp của ngươi, mặt ngươi khó coi, lòng cũng thấy không thoải mái, công là công, tư là tư, vẫn là cần nghĩ tới đại nghĩa mà. Dương viện trưởng nói với bổn quan là cần người, người đầu tiên nhắc đến là ngươi, hắn nói quan hệ cá nhân bình thường với ngươi, nhưng ngươi làm việc chăm chỉ, tâm tư trấn mật, làm hết phận sự của mình, nhẫn nhục chịu khó, chưởng lý tư pháp ở Lô Lĩnh Châu, thì không làm khó gì ngươi. Ngươi xem xem, người có sở trường, thuật thì chuyên về một môn, sở trường của người khác ngươi cũng nên học tập một chút". "Ti chức…" Trình Đức Huyền mở miệng cười còn khó coi hơn cả khóc. Triệu Quang Nghĩa lại an ủi nói: "Dương viện trưởng hành động chuộng nghĩa, quang minh lỗi lạc, đây là bậc quân tử thẳng thắn, ngươi không cần lo lắng làm thuộc hạ của người này sẽ chịu sự chèn ép, hơn nữa, thực nếu có chuyện gì xảy ra, bổn phủ sẽ bảo vệ ngươi. "Điều này…ti chức tuân lệnh". Trình Đức Huyền nghiến răng đáp một tiếng, ánh mắt mang chút dữ tợn. Triệu Quang Nghĩa vừa xoay người bưng chén trà lên, Trình Đức Huyền chớp mắt đã không còn sự thù hằn nữa, hắn uống một ngụm trà nói: "Cái cần nói, bổn phủ đều đã nói. Cho dù mối quan hệ cá nhân của các ngươi có ân oán gì, làm việc ở Nam nha ta, nhất thiết phải xử lý công bằng, không được để việc tư ảnh hưởng tới việc công. Nếu có người bằng mặt không bằng lòng, làm hỏng đại sự của ta, sẽ bị ta…" "Phì" Triệu Quang Nghĩa hằn học, nhổ ra một lá chè. Trình Đức Huyền lanh lợi rùng mình, vội nói: "Ti chức không dám, ti chức sẽ cúc cung tận tụy, làm tốt công việc của mình, tất chấp hành vâng theo chỉ bảo của Dương viện trưởng". Triệu Quang Nghĩa cười, từ từ nói: "Đúng rồi đấy, đi ra đi" Trình Đức Huyền vội vàng lo sợ rút lui. *** Bảy tám tên đầu đội mũ bông bốn góc, mặc bộ quần áo đỏ rực, chân đi giầy đen, cầm nước lửa gậy uể oải đi theo phía sau Dương Hạo, trái phải Dương Hạo còn có hai tên sai vặt, tay mỗi người cầm một cái thùng lớn. Dương Hạo chắp hai tay sau lưng, đi đến cửa ngõ, nhìn trái nhìn phải, chỉ trỏ nói: "Các ngươi xem, ở đây nhà cửa dày đặc, hơn nữa đều là nhà gỗ, vốn dĩ ở đây có một con đường, nhà cửa hai bên đều là xây dựng thêm, hơn nữa còn có rất nhiều người kinh doanh làm ăn buôn bán nhỏ, nơi này là nơi dễ xảy ra hỏa hoạn nhất, một khi cháy, những nơi liền kề cũng sẽ gặp tai ương, hơn nữa khi cứu hỏa cũng không thể chen chân vào. Ở đây cần phải bố trí một nhà phòng cháy. Nhà cửa xây dựng thêm, buôn bán sai quy định thì cần dỡ bỏ". "Vâng!" Hai người hầu đồng ý một tiếng, bước nhanh tới, từ thùng gỗ chộp lấy chiếc que sơn, viết trên tường chữ đỏ tươi "Dỡ bỏ",viết xong khoanh thêm một vòng tròn, rồi đứng ngắm nhìn, thấy hài lòng liền đi lại. "Ở đây, ở đây các ngươi xem xem, bếp của quán ăn nhỏ ở bên cạnh lán, bên cạnh còn là vách gỗ, đều là vật dễ cháy, khi không chú ý tới, lửa cháy thì làm sao? Vốn của kinh doanh nhỏ lẻ ít, bổn quan cũng biết điều đó, nhưng vách tường làm bằng đá đáng bao nhiêu tiền? Một khi phát sinh hỏa hoạn, đến chủ quán cũng bị thiêu, chứ sao nói đến chuyện bị ngồi tù được. Nhìn ngó chờ đợi gì nữa, không mau đi?" "Vâng!" Hai người vội vàng chạy đến chỗ cửa hàng đó, viết lên tường chữ "Dỡ bỏ", lại vẽ thêm một vòng tròn. Chủ quán đang cầm bánh bao để lên bàn, rồi xoay đầu lại nhìn, buồn bực thở dài: "Hai vị sai đại ca, cái này có nghĩa là gì vậy?" Dương Hạo không quan tâm đến hắn, năm sáu sai tên tiếp tục đi về phía trước, Dương Hạo vừa đi vừa nói: "Ta thấy cũng hòm hòm rồi, hôm nay tuần tra đến đây, ngày mai chúng ta đi tiếp. Trở về bẩm báo Trình áp nha một tiếng, kiểm kê số nhà bị viết chữ dỡ bỏ, đường qua lại phòng cháy nhất định phải có, mau mau đi kiểm kê đi". "Tuân lệnh". "Ừ" Dương Hạo mỉm cười, phá bỏ và dời đi nơi khác, còn không cho phí bồi thường, không dễ làm chút nào, làm không được thì bị dân chúng mắng mỏ, nhân tâm kỳ tài, vật tận kỳ dụng, Trình Đức Huyền đã thích hợp làm hỏng việc, sai sứ này thích hợp với hắn. Đương nhiên, mục đích chủ yếu nhất của Dương Hạo là đang lo lắng hắn nhàn rỗi không có việc gì làm, móc nối trên dưới phủ Khai Phong, tạo chướng ngại vật cho mình, giờ kéo hắn về bên mình làm, một là dễ dàng để ý tới hắn, hai là, cho hắn làm quan không lớn cũng không nhỏ, nếu hắn dám làm loạn, không làm ăn được gì, thì cũng dễ xử lý. Vài Nha sai nghe nói hôm nay không cần làm nữa thì vui mừng, hôm nay làm việc rất tốt, tranh thủ thời gian về nhà đi dạo, hoặc đi uống trà cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, chỉ có mình viện trưởng đại nhân bận rộn, đám nha sai giải tán, sự lười nhác lúc nãy cũng không còn nữa. Dương Hạo lắc đầu cười, xoay người đi về phía Như Tuyết Phường. Từ con đường lớn Nam môn quặt sang thì thấy một tiểu cô nương chạy vạt áo bay bay, hai má đỏ như quả lựu. Dương Hạo dừng lại gọi: "Nguyệt Nhi, ở đây ở đây". Mẫu Y Kha vừa nhìn thấy hắn, vui mừng khôn xiết, vội chạy tới. Dương Hạo ngạc nhiên hỏi: "Nguyệt Nhi, chẳng phải ngươi đi Như Tuyết Phường giúp đỡ họ sao? Giờ vội vội vàng vàng đi đâu vậy?" Mẫu Y Kha nắm tay áo hắn nói: "Lão gia, tôi…tôi đi tìm ngài. Đến…chúng đến thực rồi…"