Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 243
Trong thư phòng của Liễu cô nương. Mấy bàn một bồn hoa lan, gần đó là giá sách, bên đó có một quyển giá khá cao, trong phòng nhỏ mà tràn ngập sách, đều là những quyển hay, số tiền bỏ vào thư phòng này không nhỏ. Phòng ngập mùi hương thơm của sách, vô cùng tao nhã,. Liễu cô nương ngồi trong thư phòng cầm mấy quyển đẹp đẹp. Nhưng hai người lúc này lại đang bàn về chuyện làm ăn.
"Công tử, mời nói, không biết tác phẩm thơ của Vô Hoa đại sư giá cả thế nào thì phù hợp?" Liễu Đóa Nhi vẫn đứng, sốt ruột hỏi, tay nàng vẫn cầm bài từ "Động tiên ca".
Mặt Dương Hạo lộ ra nụ cười thần bí, cúi xuống cười nói:
"Ha ha, cô nương, Dương mỗ lần này đến không phải bán thơ từ cho cô, chỉ cần cô đáp ứng với Dương mỗ này một chuyện, bài từ của hòa thượng Vô Hoa, tôi xin kính tặng cho cô nương. Ngoài ra còn có một vài bài thơ khác, cũng sẽ kính tặng, giúp cô nương đánh bại Ngô Oa Nhi…"
Liễu Đóa Nhi đang lo lắng, suy nghĩ, khi nhìn Dương Hạo, nụ cười thần bí của hắn có chút dâm dê, lại còn không lấy tiền, tặng không cho mình, như vậy hắn có ý gì? Không thì sao lại vô duyên vô cớ tặng không cho mình, mình chỉ là một người đàn bà, có cái gì đáng để hắn đánh đổi? Ý đồ của hắn, hóa ra cũng chỉ giống như cái tên khốn Lục Nhân Gia thôi.
Chả trách Liễu cô nương nghĩ như vậy, cô đã ở trong phường lâu như vậy, gặp nhiều loại người có ý đồ mua chuộc cô. Ban đầu khi còn ở Tuyền Châu, có không ít người quyền quý chức tước muốn có ý đồ dâm dê với cô, muốn đưa cô vào trong phòng riêng, làm chuyện da thịt, rồi lợi dụng các chức vị của họ đưa cô thực hiện mong ước của mình, nhưng cần phải lợi dụng giam chân được những vị quan này, thì mới có thể bảo đảm được thân thế và sự trinh tiết của cô.
Giờ Dương Hạo này cũng muốn thừa lúc người ta khó khăn mà hãm hại sao? Cái lão Lục Nhân Gia da nhăn tóc bạc, mắt mờ chân chậm, nhưng, để sinh tồn, mình chung quy cũng phải lấy điểm cuối cùng để đánh đổi lấy sao? Đàn ông, sao lại như vậy chứ…
Liễu Đóa Nhi tự nhiên thấy thương cảm cho thân phận mình, miễn cưỡng cười nói:
"Không biết công tử…muốn Đóa Nhi đồng ý chuyện gì?"
Dương Hạo ngồi thẳng người dậy, cười nói: "Dương mỗ lần trước đến, nghe Diệu Diệu cô nương nói nhiều chuyện về cô nương. Nghe nói cô nương thân thế tự do. Triệu quản sự, Bàng ma ma và cô nương chỉ là quan hệ hợp tác. Xin hỏi có chuyện này không?"
Liễu Đóa Nhi nghe những lời này, thấy không phải như mình nghĩ, thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Đúng vậy, không biết công tử hỏi những chuyện này là có ý gì?"
Dương Hạo nói: "Là thế này, cô nương sống ở con đường đều là lan câu (nơi múa hát), nhưng xét về phẩm hạnh chỉ có mỗi cô nương ở Như Tuyết Phường đây, còn những chỗ khác thì không cần nhắc đến nữa. Dương Hạo đến đây, nếu có thể kinh doanh, nhờ vào cái địa thế gần sông Biện Lương này, biến đây trở thành một cảnh vật không thể thiếu của thành Đông Kinh, còn tuyệt đối không làm khó cô nương".
"Cảnh vật? Sự so sánh này…, công thử phải chăng...phải chăng muốn…?"
"Không sai, Dương mỗ muốn cô nương thôi hợp tác với Triệu quản sự và Bàng ma ma, quay sang hợp tác với ta. Ta sẽ mua tất những ngôi nhàt xung quanh đây, bao gồm cả Như Tuyết Phường, và dựng lên một đại viện chiếm khoảng đất rộng. Mấy bài từ, chỉ là thủ đoạn nhỏ đánh bật Ngô Oa Nhi mà thôi, còn chỉ dựa vào mỗi cái này thì khó mà bảo đảm được địa vị của cô nương. Dương mỗ còn có vài cách hay mà hiệu quả hơn nữa, nếu có thể thực hiện, ta xin dám chắc, sẽ khiến cho mọi người chỉ cần đến Biện Lương, cho dù là đi uống rượu, ca hát, tạp kịch, ăn uống, giải trí, tắm gội, vân vân đều nghĩ đến nơi này, lúc đó, cô nương còn sợ không thể có một vị trí hoa khôi ổn định ở Biện Lương này sao?"
"Hoa khôi?"
Lúc này người Tống vẫn chưa có người nghĩ ra cuộc thi "Tuyển Hoa khôi", Liễu Đóa Nhi nghe thấy từ mới thế này mắt sáng lên, nhưng Dương Hạo là người thế nào, có năng lực gì, cô còn chưa biết tí nào, đương nhiên sẽ không bị lời có cánh của hắn làm động lòng.
Dương Hạo lại nói: "Ta biết những lời này nói ra, cô nương vẫn chưa tin ta, chỉ cần để cho cô nương biết cách làm của ta, cô mới đủ tin phục ta, cho nên, ta nguyện giúp cô đánh bại Ngô Oa Nhi trước tiên, xác lập được vị trí đỉnh cao của cô, nhưng một khi chứng minh được năng lực của ta, lúc đó cô nương có đồng ý hợp tác với ta không?"
Liễu Đóa Nhi được tận mấy bài từ hay, cũng chỉ là đánh bại được mặt đắc ý nhất của Ngô Oa Nhi, còn để đứng được ở vị trí bất bại này, dù có dốc hết mình, thì cũng không làm được, cho nên nghe những lời chắc chắn của Dương Hạo thì biết hắn còn có rất nhiều sự tính toán kỹ càng, nhưng giờ chưa xác lập được quan hệ hợp tác, dù có rất nhiều cách nhưng hắn sẽ không nói cho mình biết.
Cô cắn chặt răng nghĩ ngợi, Bàng phu nhân chỉ là người cho thuê nhà, Triệu quản sự đương nhiên là không trông mong gì được, nếu như không có Dương Hạo thì cô sau này cũng phải tìm người hợp tác tin cậy lâu dài, cô là con gái, không có cách nào chèo chống được việc lớn như vậy, nếu Dương Hạo này có khả năng, đối với cô có lợi mà không có hại, thì thuận tay mà chèo thuyền thôi, liền nói:
"Được, nếu công tử quả nhiên làm được, Đóa Nhi từ nay về sau nguyện đi theo, nghe lời chỉ bảo của công tử".
"Ha ha, được lắm, ta tuy không sợ cô nương đổi ý, nhưng…nói mà không có bằng chứng thì…, chi bằng viết vài chữ làm căn cứ, để tránh sau này làm tổn thương hòa khí của chúng ta".
Dương Hạo yêu cầu viết khế ước và ký vào, một khi Liễu Đóa Nhi đánh bại được Ngô Oa Nhi xong thì hợp tác thế nào, hai người bàn bạc một hồi lâu, rồi Dương Hạo đọc, Đóa Nhi cầm bút viết, viết khế ước ra làm hai bản. Hai bên đồng ý ký vào, rồi mỗi người cầm một bản.
Đại Tống coi trọng thương nhân, vì vậy làm ăn buôn bán rất hưng thịnh, nên khiến người ta say sưa ngành giải trí. Làm quan quản lý giải trí Đại Tống, người nổi tiếng giới mậu dịch, tiếng tăm rộng khắp, đây chính là cách tự vệ tốt nhất, hơn nữa có thể thu được những món lời lớn, thiết thực nhất.
Không thể hạ nhiệt độ chiếu sáng thấp, thì duy trì sức chiếu sáng thích hợp chính là một loại mánh khóe tự bảo vệ mình, hơn nữa hắn ở Khai Phong không có tai mắt, cũng không có bạn bè chốn quan trường. Sự độc quyền của Triệu tướng công và Triệu phủ doãn, toàn bộ thế lực của triều đình phân thành phái phủ doãn, phái tướng công, phái Quan Gia, phái trung lập. Bốn phái đã hình thành từ lâu, duy trì thế cuộc cân bằng, nước dội không vào, kim chọc không xuyên, hắn cần một con đường tạo mối quan hệ với các quan.
Lần trước khi Diệu Diệu nói chuyện với hắn đã nói đến cách kiếm tiền của các ưu kĩ cao cấp, đó chính là qua lại với tầng lớp công khanh quyền quý, sĩ thân tiếng tăm, hợp tác với họ, ngầm làm trung gian bắc cầu cho các mối quan hệ. Việc này gợi ý cho Dương Hạo, hắn không thể đi con đường bình thường, thì phải đi theo mánh khóe này, không chỉ có thể linh hoạt làm được tai mắt, trên dưới triều đình, phố phường, tin gì cũng không dấu được hắn, hơn nữa còn có thể xây dựng được nền móng khổng lồ. La Công Minh đã nhắc nhở hắn, cần phải ngoài tròn trong vuông (ví với bên ngoài xuề xoà dễ dãi, nhưng trong lòng rất giữ nguyên tắc), tự toan tính bảo vệ mình. Đạo lý này hắn hiểu, nhưng không nghĩ ra cách thích hợp, giờ con đường này không thể không thử.
Mấy ngày nay cảm thấy lòng dạ nặng trĩu, hắn cũng rất muốn thử, dựa vào các kiến thức mà hắn biết về lĩnh vực giải trí, giải trí giờ phải được cải tiến, để đặt được vị trí đặc biệt cho hắn ở Khai Phong không thể không một lần hành động. Với thách thức này, hắn có cảm giác kỳ vọng được.
Tính cách của Dương Hạo là như vậy, nước chảy bèo trôi, nhưng không chịu gặp sao yên vậy. Vận mệnh đưa hắn đến với Lô Lĩnh Châu, hắn vì không có tiền bạc, quân đội, vô cùng sợ hãi, liền tìm cách đào ngũ, mong có một công lao gì đó về báo thù, hơn nữa nỗ lực cải tạo vùng núi hoang vắng thành gia viên tươi đẹp.
Vận mệnh sắp xếp cho hắn đến Khai Phong, hắn sẽ không oán trời trách đất, thất bại hoàn toàn hay là mơ mộng hão huyền có khả năng thoát khỏi con đường mà Hoàng đế quy định cho hắn, tìm cơ hội trốn về Lô Châu, làm mưa làm gió ở Lô Châu. Hắn giống như dòng nước, thuận dòng thì chảy, nhưng chảy đến đâu, thì cần dâng nước trào ra nhành hoa thuộc về hắn, hắn phải sống sao cho tuyệt vời.
Từ xưa đến nay thánh hiền đều yên lặng, riêng chỉ có người thường là nổi tiếng. Không thấy mộ người hào kiệt, không hoa rượu cúng tế. Đây là lời của những người có chí lớn, có học thức tự an ủi mình sao? Hoặc là, họ cuối cùng hiểu ra được đời chỉ là hư ảo. Đời người cố chấp, đời người cũng thay đổi, cố chấp như núi, thay đổi như nước, non nước tương ứng, tự hoàn thiện mình.
Hai người ký xong khế ước, Dương Hạo lại nói đến kế đánh bại phương diện thơ từ mà Ngô Oa Nhi đắc ý nhất cho Liễu Đóa Nhi, trận chiến này đương nhiên không thể thắng hoàn toàn, hơn nữa thanh thế lại cần từng bước tạo nên, từ từ đến, mới có thể hấp dẫn sự chú ý của ngày càng đông các vị chức quyền tiếng tăm đến trận chiến của hai người, lúc đó đánh bại hoàn toàn Ngô Oa Nhi thì có thể giành được thành công lừng lẫy.
Hai người thương lượng với nhau xong, Dương Hạo bèn đứng dậy cáo từ, Liễu Đóa Nhi vốn phải chống đỡ với Ngô Oa Nhi, đang lúc tuyệt vọng vô cùng, không biết làm thế nào thì đột nhiên không biết từ đâu tới một Dương Hạo ra tay giúp đỡ, không những giúp nàng xoay chuyển thế xuy sụp, còn giúp nàng đánh bại Ngô Oa Nhi, điều này khiến nàng suy suy tính tính, nàng nhìn Dương Hạo tràn đầy tự tin, không khỏi lo lắng nói:
"Công tử, ngài chắc chắn như vậy, ngài hẳn cũng biết Ngô Oa Nhi quen biết rộng khắp, đằng sau cô ấy có thể có đến vô số người chức quyền tiếng tăm ủng hộ".
Dương Hạo cười nói: "Không thể nói chắc chắn 100%, làm việc gì cũng phải mạo hiểm, Đóa Nhi cô nương không phải lần đầu mới va chạm, sẽ không đến mức đạo lý này cũng không hiểu".
Liễu Đóa Nhi kinh ngạc nói: "Thế nếu thất bại thì sao?"
Dương Hạo ung dung nói: "Thất bại thì thất bại, được thì may cho ta, bại thì là số phận, nếu không thành công, khế ước của chúng ta tự nhiên mất hiệu lực, cô coi như chưa từng gặp Dương mỗ là được rồi".
Liễu Đóa Nhi nghe thế chán nản, chỉ ngón tay vào trước ngực: "Thế còn ta?"
"Cô nương ư?" Dương Hạo nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Cô nương có nhân phẩm có dung nhan, có gì mà lo lắng chứ, thực ra mà nói, cô phát huy chút mánh khóe, đi lừa kiếm phiếu cơm dài hạn là được mà".
Liễu Đóa Nhi ngạc nhiên: "Kiếm cái gì? Làm thế làm gì?"
Dương Hạo không nhịn được cười nói: "Phiếu cơm dài hạn chứ sao, chính là giấy hôn thú, có nó rồi thì sẽ có một công tử tiêu tiền như rác, luôn trông nom cho cô nương cơm ăn, vị công tử này người ta gọi là quan đó".
Liễu Đóa Nhi nghe vậy vừa giận vừa cười, thấy hắn xoay người toan đi, vội nhớ ra một việc, vội nói:
"Công tử xin dừng bước, còn có một chuyện nữa, vị Triệu quản sự phụ trách bảo vệ viện này, lo chuyện xã giao, có quan hệ với quan phủ, bọn lưu manh ở địa phương, thiếp có xích mích với hắn, sợ hắn không cam lòng, sẽ tìm đến gây phiền phức".
Khóe môi Dương Hạo hơi nhếch lên: "Hắn chỉ là con cá chạch nhỏ trong cái rãnh mà thôi, Liễu cô nương cho rằng hắn có thể làm mưa làm gió được gì?"
Liễu Đóa Nhi nén giận nói: "Người ta có lòng tốt nhắc nhở, khẩu khí của công tử không nhỏ, loại người này kêu bọn lưu manh, côn đồ đến, dùng thủ đoạn gây rối cũng làm người ta đau đầu lắm chứ, công tử có cách gì đối phó với hắn không?"
Dương Hạo chớp chớp mắt nói: "Dương mỗ là Hòa châu phòng ngự sử, hữu vũ đại phu, đường đường là đại quan triều đình, cô nói bổn quan còn không đối phó nổi cái tên đó sao? Ha ha, cô nương cứ yên tâm đi, bổn quan xin cáo từ".
"Hòa châu phòng ngự, hữu võ đại phu?" Nhìn bóng dáng Dương Hạo, hai mắt Liễu Đóa Nhi sáng lên: "Cái này…sao có thể, trẻ thế này mà làm quan Hòa châu phòng ngự, hữu võ đại phu sao? Hic, lừa người ta cũng phải nghĩ chứ, hắn nếu làm quan lớn như vậy, bổn cô nương sẽ làm phiếu cơm dài hạn của hắn, hihi…"
Hai mắt cô xoay chuyển, đột nhiên mở to mắt, kêu lên: "A! Ta nhớ ra rồi, Dương Hạo, Hòa châu phòng ngự, hữu võ đại phu Dương Hạo, quả nhiên có người này, hóa ra chày gỗ lớn mà La Tam công tử nói chính là hắn".
Ý chỉ triều đình quả nhiên đã được ban xuống, ý chỉ lệnh cho phủ Khai Phong xây một Hỏa Tình viện, địa vị tương đương với tả hữu quân tuần viện. Ban cho Dương Hạo chức Hỏa Tình viện sứ, lập tức đi nhậm chức, dưới sự quản lý trực tiếp của Triệu Quang Nghị. Dương Hạo vì đã biết tin này từ một người không biết tên trước khi có thông báo chính thức, nên sớm đã có chuẩn bị, vừa nhận được ý chỉ, vội đến phủ Khai Phong.
Cái gọi là phúc không phải họa, mà họa đến thì cũng trốn không nổi, vị quản lý trực tiếp này sớm muộn cũng phải gặp, chi bằng cứ nhanh nhẹn đi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
7 chương
31 chương
128 chương
352 chương
15 chương
21 chương
124 chương
17 chương