May mắn vừa rồi thấy Đinh Ngọc Lạc có vẻ mặt khác thường, Đinh Hạo đã đề phòng, lúc này dưới tình thế cấp bách, Đinh Hạo không kịp nghĩ nhiều, lập tức vung roi, "Ba" một tiếng nổ vang, roi như linh xà bay lên uốn cong tràn đầy khí thế, lập tức đánh vào cổ tay Đinh Ngọc Lạc. Đinh Ngọc Lạc đau đớn kêu lên một tiếng, năm ngón tay nàng theo bản năng buông lỏng, kiếm rời tay rơi xuống, "Phốc" cắm vào trong tuyết, nàng ôm cánh tay ngạc nhiên nhìn về phía Đinh Hạo, máu tươi đỏ sẫm theo cổ tay nàng chảy xuống, rơi tung toé xuống tuyết trắng. Đinh Hạo bỏ qua roi, chạy trên tuyết tới, nắm lấy cổ tay nàng quát: "Nàng làm cái gì vậy vì sao tự sát?" Đinh Ngọc Lạc buồn bã nói: "Quảng Nguyên chiến sự một khi bất lợi, cho dù không phải vì vấn đề lương thảo, chỉ sợ cũng sẽ đổ lên đầu người Đinh gia chịu tội. Vô luận như thế nào, một kiếp này của Đinh gia là trốn không thoát, đại hoạ giáng xuống Đinh gia, luận tội nam thì xử trảm, nữ bán vào kỹ viện. Ta hiện tại nếu chết, còn có thể giữ được thân mình trong sạch.. " Thời Tống có thể nói là các đời triều đại có pháp trị tốt nhất, hơn nữa làm người ta khen chính là, thời Tống không giết sĩ phu, trừ phi tạo phản thì tội lớn bình thường đều lưu đày là xong việc. Chẳng qua tội lớn vẫn phải tịch thu gia sản, tỷ như tể tướng, đã bị bãi chức cùng lưu đày Hải Nam làm ti hộ trong quân, gia sản bị sung công sạch sẽ, bốn đứa con tất cả đều bị bãi chức. Chính là loại chế độ rộng rãi này là đối với sĩ phu, không phải là đúng với tiểu dân, tiểu dân nếu phạm phải tội nặng, hoặc là làm cướp, như vậy nữ quyến sung làm nô tỳ của quan, đưa vào kỹ viện loại sự tình này vẫn thường có. Có vùng địa phương xa hoàng đế, thậm chí đem " Người chờ xử lý trong tù", cũng chính là chờ đợi thẩm lý và phán quyết chưa định tội, nữ phạm đều sung quan kỹ. Đinh Ngọc Lạc là tiểu thư nhà giàu, chết nàng không sợ, chính là nàng không chịu nổi nhục, mắt thấy tuyết rơi cả thước, thời tiết lại rét lạnh, lương thực như thế nào cũng không có khả năng đưa đến đúng lúc, Đinh gia đại kiếp nạn khó thoát khỏi, liến bắt đầu sinh ra ý muốn chết. Nàng nói xong cúi người tìm kiếm trong tuyết, Đinh Hạo quýnh lên, đưa tay bắt nàng, Đinh Ngọc Lạc luyện qua công phu, bình thường đi đường như cây liễu trước gió, nhìn không ra lợi hại, lúc này hai người chênh lệch lộ rõ. Đinh Ngọc Lạc dùng lực tránh, cũng không biết dùng thủ pháp gì liền bay lên trời, "Bá" đáp trên tuyết xa ngoài ba trượng, rồi quay đầu chuyển hướng. Đinh Ngọc Lạc cúi người nhặt kiếm từ trong tuyết, lộ vẻ sầu thảm nói: "Chết cũng không phải là chuyện nghiêm trọng, để cho ta chết mới thật là tốt với ta…A ngốc…, Ngọc Lạc sắp chết, gọi ngươi một tiếng nhị ca, chỉ cầu nhị ca sau khi ta chết, đem thi thể tiểu muội về Phách Châu, miễn cho lưu lạc tha hương làm cô hồn dã quỷ!" Đinh Hạo cổ họng khàn khàn vội la lên: "Ai nói lương thực nhất định không đưa đến, nhưng có hy vọng chúng ta không thể buông tha!" Đinh Ngọc Lạc cười thảm nói: "Hy vọng?Làm sao còn có hy vọng, tuyết lớn như vậy, lương thực vô luận thế nào cũng không thể đưa đến. " "Vị tất! Ta có biện pháp!" Hắn nhảy dựng lên, la:" Ta nghĩ tới một biện pháp có lẽ được. " "Ngươi không phải an ủi ta?Thực có biện pháp sao?" Đinh Ngọc Lạc nghĩ muốn tin hắn lại sợ hắn thuyết phục mình không tự sát, cảm thấy lo được lo mất, trông đến đáng yêu. "Đến đây, trước tiên ta băng bó vết thương cho nàng…" Đinh Ngọc Lạc vội la lên: "Trước mắt còn chưa chết được, băng vết thương làm gì. Ngươi có biện pháp?Thật sự có biện pháp?Mau nói cho ta biết!" Đinh Hạo liền đem ý nghĩ của mình nói cho nàng một lần, Đinh Ngọc Lạc kinh ngạc nói: "Như vậy…thật sự được sao?Như vậy…. có thể trên tuyết chạy tới thành?" Đinh Hạo trong lòng thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ lúc này mọi người còn không biết xe trượt tuyết là cái gì?" Hắn vội đáp: "Biện pháp này, ách…là có một lão khất cái, khi đi qua thôn chúng ta, ta hảo tâm cho hắn cái ăn, cùng hắn chuyện phiếm, nghe hắn nói người phía bắc mùa đông liền dùng biện pháp này để vận chuyển, chẳng qua…. ta cũng không biết có dùng được hay không. " Đinh Ngọc Lạc lẩm bẩm nói: "Nghe cũng đúng, nhưng thật ra to mới có thể" Nàng suy tư, cắn răng, quả quyết nói: "Thành!Chữa ngựa chết thành ngựa sống, dùng biện pháp này đi!" "Đại tiểu thư đây là muốn làm gì nha?"Lý Thủ Ngân nhìn mọi người nghe Đinh Ngọc Lạc phân phó dỡ xuống lương thực, la ngựa, cuối cùng đem tất cả xe đều hoàn toàn phá huỷ, trục xe, bánh xe bị dỡ xuống, toàn bộ thùng xe ghép với nhau, càng xe cùng một ít tiết bản bị dựng thẳng cố định ở phái dưới xe trống, không khỏi vẻ mặt mờ mịt. Đinh gia quản sự Liễu Thập Nhất ủ rũ đứng ở một bên, hai mắt đăm đăm, lẩm bẩm: "Đinh gia xong rồi, Đinh gia xong rồi, Đại tiểu thư điên rồi…" Trần Phong cùng Dương Dạ, hai tá điền, đầy tớ ngồi xổm ven đường, u buồn nhìn dân tráng bận rộn, Trần Phong thở dài một tiếng nói: "Đinh gia xem như là hết rồi, chúng ta những ngày tốt đẹp cũng hết theo. " Dương Dạ không cho là đúng nói: "Vị tất, mặc kệ ai làm chủ, đều không ly khai khỏi ruộng hoa màu của mình, nếu không chúng ta chính là bọn côn đồ?" Trần Phong không đồng ý nói: " Chỉ mong sao, nhưng chính là tìm một ông chủ mới vị tất có thể giống Đinh lão gia đối với chúng ta phúc hậu như vậy a. " Dương Dạ "này" một tiếng nói: "Được rồi, nhìn xem Đinh gia có kết cục gì, chúng ta a… vừa lòng không. " Đinh Ngọc Lạc đem mũ da xuống, vội tiến về sau chỉ huy, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, đầu nàng ẩn ẩn bốc lên sương mù, Đinh Hạo lại bởi vì cổ họng khàn khàn, hăn hô lên thanh âm đều có chút lạc giọng, nghe có chút buồn cười, chính là ngữ khí đó lại lộ ra một ý nghiêm khắc, làm cho người ta không dám cười. Mọi người bận rộn nửa ngày, làm tất cả xe đều huỷ đi trang bị xong, lại lần nữa chỉnh lại, đem lương thực chất lên, buộc dây thừng làm thành cái dây kéo thuyền, đa số mọi người cũng nhìn ra chút môn đạo. Xe trượt tuyết, là dân tộc phương bắc phát minh là một loại phương tiện chuyên chở vào mùa đông, lúc ban đầu, nơi phương bắc lạnh khủng khiếp ván trượt tuyết hiện đại chính là phương tiện giao thông, việc này có từ thời ký Tuỳ Đường có người đi xa phát hiện ghi lại chẳng qua vẫn chưa khiến cho người Trung Nguyên chú ý. Sau lại do ván trượt tuyết dẫn dắt, dân tộc phương bắc lại phát minh ra xe trượt tuyết làm phương tiện chuyên chở, mà người Hán còn chưa gặp qua loại công cụ này. Nhưng mấy thứ này bọn họ có lẽ không thể tưởng tượng được, gặp được cũng không thể nhận biết. Vừa thấy mấy thứ này được đặt trên tuyết, trên đặt lương thực, người sáng suốt vừa thấy liền hiểu được làm như vậy có mục đích. Trần Phong cùng Dương Dạ vừa sợ vừa lạ đứng lên nhìn một đám xe trượt tuyết, hơn nửa ngày, Trần Phong mới giật mình thở dài: "Đại tiểu thư đây có phải là…, hắc!Thật sự là lợi hại, nàng còn nghĩ ra biện pháp như vậy, chính là…này…. có thể thành công sao?" Dương Dạ liếc mắt thấy Đinh Hạo đang vung tay múa chân bận rộn không ngớt, hừ một tiếng nói: "Xem ánh mắt ngươi kìa, đây là chủ ý của đại tiểu thư sao?Đây là A Ngốc nghĩ ra. Được A ngốc…Thời điểm này lưu lại, hắn có định lực này, khí phách này, tâm tư này thật sự là khó tin a." Gió thổi, bông tuyết lẻ loi bắt đầu bay lên, hắn hai tay cho vào trong áo, liếm liếm da môi bị nẻ, lui cổ cười lạnh: "Đinh lão đại bại, có thể đứng lên hay không khó mà nói, Đinh lão nhị đúng là không có tiền đồ, hắn cũng không để ý gia nghiệp của Đinh gia, nếu có Đinh Hạo đương gia…, chậc chậc sách, đáng tiếc, ông chủ vì thanh danh đã đánh mất một cái bảo bối…"