Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 237
Ra tháng giêng, bước đi của mùa xuân mỗi ngày một gần, núi non xanh mướt, nước sông dâng lên, vạn vật như bừng tỉnh sau một cơn ngủ say, trăm hoa đua nở, gió nhẹ thổi qua không chút lạnh, những nhành tơ liễu đung đưa theo gió, khiến người ta phiền não vô cùng. Cơ cấu chính trị khổng lồ hoạt động, bắt đầu chuẩn bị tiến hành thảo phạt Nam Hán, Dương Hạo đã dần dần nhạt trong đề tài câu chuyện sau mỗi bữa cơm trà của mọi người.
Tây thành Khai Phong, Cấm quân đại doanh.
Nha môn phòng ngự nghiêm ngặt, áo giáp của sĩ tốt sáng lấp lánh, nhìn không chớp mắt, một loạt sĩ tốt đứng thẳng như một đường thẳng, giống như tường đồng vách đá. Có rất nhiều tướng lĩnh mặc áo giáp đội mũ vây quanh một người mặc áo bào rộng, đầu đội mũ mềm đi từ trong nha môn đi ra.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, dáng người rắn chắc, tai to mặt lớn, da ngăm ngăm đen, lông mày rậm trên đôi mắt uy nghi lẫm liệt, hắn luôn dương dương tự đắc, song vào lúc này hắn vô cùng vui vẻ, cười cười nói nói với các tướng lĩnh hai bên, không ai khác chính là Quan Gia Đại Tống Triệu Khuông Dận.
Trước quân doanh có một cỗ xe ngựa dừng lại, không có cờ, xe ngựa cũng không có gì đánh dấu, thoạt nhìn giống như cỗ xe ngựa bình thường của hộ gia đình giàu có, nhưng lại có những người đàn ông vạm vỡ bảo vệ xung quanh xe ngựa, họ không phải người mà những hộ gia đình bình thường dùng, những người đàn ông này khá giống nhau, song không phải là dáng dấp họ, mà là phong độ của họ.
Những người đàn ông này dựa theo tiêu chuẩn hiện giờ thì mỗi người đều cao khoảng một mét chín, khôi ngô cao lớn, vô cùng phong độ. Hai người đàn ông đứng ở hai bên càng xe là hai người khổng lồ cao cỡ hai thước, thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc, đeo chặt chiếc đai đen.
Triệu Khuông Dận thong thả đi tới, dừng chân cười nói:
"Được rồi, không cần tiễn nữa. Lão Đảng à!"
"Có thần". Một người mặc áo giáp sắt tiến lên một bước, cúi người chắp tay, tiếng lá sắt kêu leng keng, thực là một tướng quân uy phong.
Triệu Khuông Dận cười nói: "Quân đội luyện tập của ngươi rất tốt, ta vô cùng hài lòng, song không được lơ là binh khí mà binh tốt dùng. Mới vừa rồi tập luyện võ nghệ, mười cái thì có đến ba bốn cái là không dùng được, một khi lâm trận thì dùng thế nào đây? Đây không phải là những binh khí khó làm, chúng ta hoàn toàn có thể tự chế tạo được, cho nên mới ủy thác cho ngươi bảo quân thợ đi làm, ngươi có thể tăng cường giám sát quân thợ rèn chứ?"
Vị Lão Đảng đó chính là mã bộ quân đô chỉ huy sứ Đảng Tiến, khuôn mặt đỏ đen tim tím, cười ha ha nói: "Vâng…thần…thần biết rồi ạ".
Triệu Khuông Dận thấy yêu bộ dạng lúng túng của hắn, lại cười hỏi: "Lão Đảng à, giờ đã là tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, chuẩn bị thêm mấy ngày nữa thì phát binh chinh phạt Nam Hán rồi, trong doanh này ngươi có bao nhiêu binh rồi?
Có chỗ trống nào không? Binh khí trang bị là gì? Có thiếu sót gì không, chắc ngươi cũng hiểu?"
"Ách…" Đảng Tiến nhìn xung quanh, hai mắt trợn tròn, đứng trước mặt Quan Gia, đám phụ tá thuộc hạ của hắn không dám thì thầm với hắn, khiến hắn quýnh lên, mặt mũi mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt đen của hắn méo xệch, im lặng khá lâu không nói được lời nào. Bên cạnh Triệu Khuông Dận còn có những văn võ trọng thần như Triệu Phổ, Phan Mỹ, Tào Bân…, thấy tướng quân Đảng Tiến xưa nay lâm trận dũng mãnh, chỉ tiến chứ không lùi có bộ dạng khó xử, họ đều che miệng cười trộm.
Hơn nữa lại không có ai tiến lên phía trước giúp hắn giải vây, Đảng Tiến dù dụng binh đánh giặc giỏi, song đó chỉ là bản lĩnh chiến trường được tôi luyện. Hắn một chữ bẻ đôi cũng không biết, việc trị quân, quản lý lương thảo, khí giới ngày thường lại không làm, hỏi hắn những việc này là làm khó cho hắn. Các quan văn võ đều chê cười hắn là một loại đầu to óc bằng quả nho, song chỉ có phó chỉ huy sứ kiêu hùng Hô Diên Tán là thân với hắn nhất, thấy vị tướng quân ngậm tăm, Hô Diên Tán bèn giúp hắn giải vây. Hắn nhìn xung quanh không ai chú ý, bèn chỉ chỉ vào bụng mình.
Đảng Tiến đang lo lắng, đôi mắt trâu của hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy vị cứu tinh, thấy động tác của Hô Diên Tán như vậy, đột nhiên liền sờ vào đai lưng, sờ phải tấm gỗ, tấm gỗ này dùng để nhớ vài việc quan trọng cấp bách, tương đương với tác dụng của đệ bản mà triều thần sử dụng, nó cũng là bản ghi nhớ.
Triệu Khuông Dận xuất thân từ quân đội, không muốn cả ngày ở trong Cấm cung, thỉnh thoảng lại đi ra ngoài xem xét tình hình, quân doanh là nơi mà hắn thích đến nhất. Tướng lĩnh cấm quân phần lớn đều không biết chữ. Họ đề phòng Quan Gia hỏi, đều chuẩn bị một bản ghi nhớ những số liệu mấu chốt. Đảng Tiến nhìn thấy Hô Diên Tán mách nước như vậy, song vấn đề là chữ mà các tướng lĩnh biết thì rất ít. Hắn lại là loại một chữ bẻ đôi cũng không biết, những con số mà các phụ tá giúp hắn ghi lại, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn…
Triệu Khuông Dận lại cười nói: "Làm sao, mang lại đây".
Đảng Tiến cắn răng cắn lợi, trừng mắt hằn học nhìn tấm bản như kẻ thù giết cha mình. Hắn nhìn một lúc lâu, một chữ vẫn không thể đọc ra nổi, đành đem tấm bản đó lên cho Triệu Khuông Dận, cao giọng nói:
"Số binh của thần, đều đã viết ở đây, mời Quan Gia xem, chữ như gà bới thế này, thần nhìn không ra". Triệu Khuông Dận vốn có ý trêu hắn, nghe thấy những lời này không chịu nổi cười to. Đám người Triệu Phổ, Tào Bân cũng cười ầm lên, Đảng Tiến mặt đỏ tía tai, xấu hổ vô cùng.
Triệu Khuông Dận đập tay vào ngực cười nói: "Cái thằng nhãi này cũng biết xấu hổ là gì sao, ha ha, ha ha ha, lâu lâu không làm khó ngươi… thôi thôi, mấy việc này ngươi có thể giao cho các phó tá làm cũng được, nhưng điều độ hành quân, xông vào trận địa, ngươi không thể lơ là được đâu đấy".
Triệu Khuông Dận vẻ mặt tươi cười nói xong, xua xua tay xoay người lên xe, Đảng Tiến khom người lớn tiếng nói: "Thần Đảng Tiến cung tiễn Quan Gia".
Xe Triệu Khuông Dận chuyển bánh, các quan lại còn lại cũng lên kiệu, đoàn xe vừa đi, Đảng Tiến liền thẳng lưng dậy, quay sang bên cạnh hung hăng đá một cú vào phụ tá, tức giận mắng cho một trận:
"Nuôi các ngươi cũng chẳng có tác dụng gì cả, thấy ta khó xử, sao lại không nhắc một câu nào hả?"
Đảng Tiến xưa nay là người hiền lành, thuộc hạ vốn không sợ hắn, hắn không mắng còn may, khi mắng xong rồi, thì các tướng lĩnh, phụ tá đều không chịu nổi cười ầm lên, Đảng Tiến tức giận mặt mày đỏ sẫm như hoa mào gà.
Đảng Tiến lớn tiếng, đến Triệu Khuông Dận ngồi trong xe vẫn còn nghe rõ, lắc đầu cười, nói: "Cái tên này, cương trực, đáng yêu thật". Nói đến đây, mắt Triệu Khuông Dận nhắm lại, nghĩ đến Dương Hạo, tay gõ nhẹ vào chiếc kỷ trà trong xe, hắn ngẩng đầu hỏi: "Thế Dương Hạo, giờ làm gì vậy hả?"
Trong mấy thị phó đi theo,Cố Nhã Ly lên tiếng đáp: "Quan Gia, Dương Hạo giờ mỗi ngày đều an phận ở các quán xa, sau khi ra tháng giêng hắn thu xếp mua một cái nhà không nhỏ tí nào, lại còn giao phó cho mẹ mìn mua ca kỹ nữ về nữa, hầu gái và gia quyến. Vì vài việc này mà hắn bận suốt, hai ngày nay mới nhàn nhã được một chút, hôm qua đi dạo ở chùa Đại Tướng Quốc".
"Ồ…" Triệu Khuông Dận khẽ lên tiếng.
Cố Nhã Ly nhìn sắc mặt của hắn, lại nhỏ giọng nói:"Quan Gia, nô tì được quan gia sai đi Lô Lĩnh Châu. Nô tì tưởng rằng, quan sứ ở Lô Lĩnh Châu sở dĩ đều trung thành với Dương Hạo, hắn nói gì thì nghe nấy, là vì họ được Dương Hạo ủy nhiệm, vài người này lấy tiền đồ của mình dựa vào Dương Hạo. Quan Gia hậu đãi bọn họ, bọn họ tự nhiên hướng triều đình.
Hơn nữa, Dương Hạo rời cương vị này, lâu dần, tầm ảnh hưởng sẽ suy giảm đi. Khi Lô Lĩnh xây dựng châu ở giữa các thế lực, tạp hồ xâm lược, nhiệm vụ chính đầu tiên là thành lập quân đội, mở rộng quân bị, hơn nữa phải làm cho dân chúng Lô Lĩnh giàu có, nào có chuyện không cần bạc, hắn tiêu một đống tiền của vào xây châu phủ nha môn nguy nga tráng lệ. Tuy nói Dương Hạo ở tây bắc kết giao với thế lực Chiết gia, lại dựa Hồ trị Hồ, tấn công tiểu bộ lạc người Khương Hoành Sơn, cho thấy người này có trí mà thiếu nhận thức, vui mừng quá lớn. Hắn vốn xuất thân hàn vi, không biết đến phú quý. Giờ ở lại chốn Khai Phong phồn hoa này, có nhiều gái đẹp, vinh hoa phú quý, bản tính chưa từng có dã tâm, cũng dần dần mất đi".
"Ừ!" Triệu Khuông Dận vẫn không đưa ra ý kiến gì, ngồi tựa vào ghế, nhắm mắt, Cố Nhã Ly thấy vậy, liền ngậm miệng lại không nói gì thêm nữa.
Ngày đó Kim Lê đọc diễn văn trên điện Dương Hạo chẳng ra gì, giọng nói lại còn âm vang, vô cùng nghiêm túc, khiến các văn võ bá quan đều phì cười, Triệu Khuông Dận cũng không kiềm chế được, cười đau cả bụng.
Song tuy nói thái độ của hắn đối với Dương Hạo có thay đổi, sau khi nghe báo cáo là để Dương Hạo lại, gọi đến Văn Đức điện, đưa tấu biểu của Lô Lĩnh tri phủ cho xem. Dương Hạo nhìn thấy thì mặt mũi biến sắc, không phủ nhận có liên quan đến mình, cũng không tìm mọi cách đùn đẩy trách nhiệm, chỉ khấu đầu tạ tội.
Chính hắn bị giữ lại và đưa đến điện Văn Đức. Triệu Khuông Dận cũng đã lạnh nhạt nhìn hắn, dò xét hắn. Khi lệnh cho hắn ở lại, hắn vô cùng vui mừng, đến khi đọc được một nửa thì mặt hắn biến sắc.
Hắn không biện bạch gì cho bản thân mình, điều đó phù hợp với tính cách của hắn, lúc đầu trên tấu biểu của hắn, đẩy công lao cho đám ba người La Khắc Địch, Hách Long Thành, Lưu Hải, ngay cả Trình Đức Huyền không hợp với hắn sao hắn không nói, chính bởi vì hắn là người trọng nghĩa. Nếu hắn có ý đồ gì thì không thể phản ứng như vậy.
Nghĩ đến đây, liên tưởng đến oan uổng hắn tự chịu, Triệu Khuông Dận không khỏi dao động chút ít. Hắn nói trấn an một phen, nói thẳng rằng mình tín nhiệm hắn, tin tưởng không phải hắn trù tính việc nhỏ này, khiến hắn yên tâm ở tại kinh thành, xây nhà, mua hầu gái, ca kỹ nữ qua ngày. Tuy chưa vì việc này mà giận cá chém thớt hắn, lại bảo hắn từ giờ ở Khai Phong lâu dài, làm một viên quan an nhàn, không quyền mà vẫn có bổng lộc.
Triệu Khuông Dận tự an ủi mình, và hắn cũng có mục tiêu của hắn, nếu như cần, hắn sẽ không tự tiện động sinh sát. Nắm chính quyền, thực không dễ, hắn chinh chiến khắp nơi, trong mấy năm đã diệt được Kinh Hồ, Hậu Thục, xâm chiếm sang lãnh thổ to lớn Bắc Hán, những nơi này không phải dụng binh đánh, mà vẫn cắm được cờ Đại Tống vào đầu thành, và nó đương nhiên thuộc về lãnh thổ của quốc gia, chính là do chinh phục được lòng dân, quán triệt thể chế thống trị. Nhiều chuyện không phải dùng vũ lực có thể giải quyết được. Giờ dụng binh xâm chiếm Nam Hán, khu tây bắc thực sự không nên tái sinh sự cố, để Dương Hạo ở kinh thành.
Còn về Dương Hạo cuối cùng có dã tâm hay không, hắn cũng không quan tâm đến nữa. Sau khi Dương Hạo đi, hắn liều gọi đến, vị trí Vũ Đức Tư làm quan, tự mình căn dặn, lệnh hắn phái vài tên thân tín kín đáo điều tra động tĩnh của Dương Hạo.
Sáng sớm ngày thứ hai, một gã người hầu thân cận lặng lẽ rời đi kinh thành đi hướng tây bắc, mấy tên Vũ Đắc Tư, thân tín lập tức âm thầm phối hợp, khi đợi người mang tin tức đến Bạch Sa trấn, một tên binh, cho thuốc mê vào rượu, nhân cơ hội đó ăn cắp và sao chép thư từ của hắn sao lại, thư gốc vẫn do hắn cầm, rồi chuyển thư kia về kinh thành.
Thư của Dương Hạo chữ nghĩa như gà bới, chọn lọc từ ngữ không gãy gọn. Có hai bức thư, khác nhau ở chỗ một bức viết cho Lô Lĩnh Châu đoàn luyện phó sứ Kha Trấn Ác và bức thư kia là viết cho một cô gái họ Đường.
Thư cho Kha Đoàn Luyện, Dương Hạo nói mình vào kinh thành nhận ưu đãi của Quan Gia, phong cảnh vô cùng đẹp, và nói từ nay sẽ ở kinh thành lâu dài, sau này sẽ được Quan Gia trọng dụng, thực là cơ hội khó có được, từ nay về sau yên tâm làm việc. Ít ngày nữa Quan Gia sẽ phái tân đoàn luyện sứ đi điều động binh, gọi họ cùng phối hợp, chớ nên tham quyền, lợi ích mà xảo trá, tránh để người ngoài hiểu lầm mình.
Bức thư viết cho cô gái họ Đường, viết quan lại nhìn Lô Lĩnh Châu ánh mắt ngu ngốc, thiển cận như ếch ngồi đáy giếng, kế sách thô bỉ như vậy xa lánh Trình Đức Huyền, suýt nữa hại người hại cả mình. Hắn còn kèm theo vài lời oán trách, còn xen lẫn với mấy câu nói nhà quê. Phía sau hắn viết về một tình yêu có tương lai, còn chép mấy câu thơ tình trong thơ Đường vào, khiến Triệu Khuông Dận không cười không được. Cuối thư lại nói giờ tuy ở kinh thành, vị trí chưa định, gia đình chưa yên, trong lòng sợ hãi phân vân, sau khi an cư lạc nghiệp thì sẽ trở về tây bắc đến nhà nàng cầu thân, đón nàng vào kinh thành hôn.
Xem xong hai bức thư, sự nghi ngờ của Triệu Quan Gia đối với Dương Hạo là một chuỗi dài lê thê. Nói ra, hắn rất tán thưởng Dương Hạo, người này có thể bao vây chặn đường thiết kỵ Khiết Đan, dẫn ba nghìn binh, dẫn năm vạn dân bình yên mang đến tây bắc, thực có tài cán chân chính. Cần biết, một mình mang năm vạn dân thường khó khăn vô cùng so với hơn ba nghìn sĩ binh. Nếu là một viên danh tướng, thống lĩnh ba nghìn binh sĩ sát nhập thảo nguyên, trong mười vạn đội quân tinh nhuệ thì vô cùng đơn giản, nhưng người có thể dẫn năm vạn già yếu phụ nữ và trẻ em, làm được việc đó lác đác không có mấy ai.
Dương Hạo có thể làm những việc mà người khác không thể làm, trong những tháng ngày khó khăn hắn vẫn dẫn binh trở về kịp thời, có thể hãm chân Khiết Đan, cũng đủ để chứng minh hắn là người có gan có mưu. Sau khi bình yên đến tây bắc, Dương Hạo trong tấu biểu của đặc biệt được tán thưởng. Dương Hạo người này vô tài học mà có tài cán, đặt hắn trong văn quan thì võ công xuất chúng, đặt trong hàng võ tướng thì văn tài lại xuất chúng, đặc biệt người này tính tình cương trực được mọi người yêu thích, thực không phải là một nhân tài dễ có.
Không ngờ lúc này Trình Đức Huyền mặt xám mày trở về kinh thành ở bên hai thế lực Chiết Lân một năm, đi tây bắc, giờ lại về Khai Phong, vẫn làm khai phong phủ áp nha quan.
Triệu Quang Nghĩa mang theo vị áp nha quan xui xẻo đi gặp Quan Gia, trước mặt Quan Gia, chính mồm Trình Đức Huyền thuật lại tấu biểu tương đối cụ thể. Triệu Khuông Dận lại là có tình có lý, trong lòng hoài nghi, địa vị của Dương Hạo trong tâm hắn lập tức đã thay đổi…
Mấy ngày nay Dương Hạo không có hành động gì, dường như đều bị hắn quên.
Đang nghĩ đến đây, thì nghe ngoài xe vọng lại một tiếng thét kinh hãi, Triệu Khuông Dận chau mày, Cố Nhã Ly lập tức xoay người đi ra ngoài, một lúc sau, Cố Nhã Ly quay về xe, hoang mang bẩm báo:
"Quan Gia, trong thành bị cháy rồi, khói lửa mù mịt, xem ra đám cháy ở chỗ khu nhà ở". Triệu Khuông Dận vừa nghe xong tin này, mặt biến sắc, vội vàng chạy ra khỏi khoang xe, nhìn về phía đầu thành Khai Phong, chỉ nhìn thấy khói đặc đen cuồn cuộn, không khỏi kinh hãi nói:
"Vào thành, vào thành ngay". Lập tức quất roi thúc ngựa đi nhanh hơn, bay nhanh về phía thành.
Đám cháy thực sự là không nhỏ.
Dân số thành Khai Phong rất đông, trừ những con đường chủ đạo, là những ngõ ngách, hai bên đường là nhà của những nhà giàu: Biệt thự Tinh La, Phòng vô quảng hạng, Thị bất thông kỵ. Mấy năm nay Đại Tống mở rộng đất đai, chiếm được một vài quốc gia, quân vương của những quốc gia đó giờ đang định cư Khai Phong, người thì mang theo phi tần, người thi di chuyển cả nhà, Triệu Khuông Dận khoan dung độ lượng, rất ưu đãi với họ, cho phép bọn họ mua nhà rầm rộ, xây dựng đủ mọi loại phòng xá lầu các, khiến kiến trúc của Khai Phong càng thêm dày đặc.
Hơn nữa Triệu Khuông Dận lại còn cổ vũ các quan lại mua đất xây dựng nhà cửa, chế độ nhân sinh, cho nên dân đến các quan từ chức ở ẩn, rất nhiều tài sản do làm quan mà có cũng không tiếc tiền của xây dựng nhà cửa cấp cao, khi sống thì chính mình hưởng thụ, khi mình chết đi thì để cho con cháu, vì vậy các công trình kiến trúc được xây ngày càng nhiều ở Khai Phong, kiến trúc nhiều đến nỗi từ trước đến giờ chưa từng có.
Lại thêm lúc này Phật Đạo thịnh hành, đền chùa, đạo quan khắp nơi, cả ngày hương khói không ngừng, tín đồ ngày càng nhiều, ở nhà cũng thường thắp hương bái Phật, vô ý một cái, lửa cháy là chuyện thường. Lúc này kết cấu của nhà cửa đều theo một kiểu, kiểu toàn đá không lưu hành nữa, nên một khi cháy thì sẽ tạo nên tổn thất vô cùng lớn.
Trước đó, thành Khai Phong đã nhiều lần cháy hụt, thời điểm nghiêm trọng nhất chính là lúc mọi nhà nổi lửa, chính là trong hoàng cung cũng nổi lửa quá cung điện, Triệu Khuông Dận biết rõ sự lợi hại của ngọn lửa, thấy như vậy song cũng không ngờ có ngày hôm nay.
Xe của hắn phi thẳng vào trong thành, vội vàng đi qua cầu Kim Lương thì thấy khói lửa đã nghi ngút đến tận trời, khói đen cuồn cuộn, hơi nóng đập vào mặt, vô số dân chúng kêu khóc thê thảm, xa xa nhìn lại, giống như kiến song lúc này cũng không phân biệt rõ, vì kiến trúc dày đặc, dân cư xung quanh và nhà sít lại với nhau, đứng trên đỉnh nhà như bước một bước thì có thể bước qua nhà khác, đám lửa bị gió thổi tới, lửa cháy càng mạnh và lan sang xung quanh, giờ khói lửa đã luồn lách vào trong những ngõ nhỏ, và chuẩn bị tư thể tiếp tục lan tràn ra xung quanh.
Thấy tình hình hỏa hoạn nghiêm trọng như vậy, Triệu Khuông Dận ngẩn người, lập tức dặn dò:
"Mau, mau truyền ý chỉ, lệnh Đảng Tiến điều cấm quân vào thành dập lửa!".
Phái người đi điều binh, Triệu Khuông Dận nhảy xuống xe đi về phía trước, sợ Quan Gia gặp nguy hiểm, một tên vạm vỡ lập tức đi theo bảo vệ hắn, đi được không xa lắm, dân chúng chạy toán loạn ngăn trở đường đi của hắn, chỉ thấy dân tráng trên đường đang đi lấy nước, chạy qua chạy lại, hò hét om sòm
"Có gì thì dùng nấy, mau mau dập lửa đi. Người nhàn rỗi thì mau tránh ra, đừng có gây trở ngại cho việc dập lửa".
Một tên vô lại đấy chiếc xe nhỏ, khó khăn lắm mới đến được cái giếng cạnh sông, khuôn mặt tươi cười hướng Na Phường Chính hỏi:
"Phường Chính, ngươi mau mau nói, dùng nước nóng hay dùng nước lạnh, dùng nước ngọt hay dùng nước đắng để dập lửa đây?"
Na Phường Chính giận giơ chân, thổi râu, trừng mắt nói: "Mạc Đạo Bắc, đám cháy vô tình, lửa cháy không nương tay chút nào, sao ngươi còn chặn đường, còn không mau tránh ra?"
Tên vô lại kia trợn mắt, dứt khoát để xe nhỏ dừng lại, ngồi xuống phía càng xe, cười nhạt nói: "Bảo ta nhường đường thì dễ thôi, nói vài câu dễ nghe đi".
Dân chúng xung quanh tức giận nói: "Lật đổ cái xe của hắn đi!"
"Ai dám?"
Mạc Đạo Bắc trừng mắt, nhìn xung quanh, dân chúng im bặt không nói gì.
Triệu Khuông Dận tức giận, hắn nghiến chặt răng, căm giận mà nói: "Đi, bắt hắn đem đi chém cho ta!"
Hai người đàn ông vạm vỡ lập tức xông đến tên vô lại đó, hai thị vệ cấm quân cũng nghe mệnh lệnh từ Quan Gia. Dù đây không phải là đầu đường xó chợ. Tên vô lại đó dang diễu võ dương oai, hai người đàn ông ra một đòn, giống như diều hâu xách con chim nhỏ, xóc hắn lên vai rồi quăng hắn xuống "Rầm" một tiếng, người đó rơi xuống mặt đất.
Còn không đợi tên vô lại ra giọng mắng chửi, một thị vệ bèn rút đao lao đến, lưỡi đao sáng loáng vung lên, một cái đầu rơi lăn lóc, đầu người lăn trên mặt đất còn nhe răng há mồm, máu ở cổ phun ra cao hơn hai thước, dân chúng xung quanh tuy hận cái tên vô lại táng tận lương tâm ấy, nhưng khi nhìn thấy cảnh giết người như vậy, sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu.
Triệu Khuông Dận thấy những người đàn ông gánh nước cũng sửng sốt, khi hắn đang muốn thúc giục bọn họ mau mau hắt nước dập lửa, không ngờ âm thanh gần đó lặng xuống, xa xa một giọng nói truyền vào tai hắn.
"Bà con, lửa cháy lớn như vậy, hắt nước vào cũng không ăn thua gì, không thể dập lửa như vậy được, phải dỡ nhà xung quanh, dỡ nhà đi. Mau dỡ nhà đi, nếu không thì, đám cháy sẽ thiêu trụi toàn bộ mọi thứ".
Triệu Khuông Dận nghe thấy những lời đó đột nhiên bừng tỉnh. Ta thực là một cái đầu ngốc nghếch, sao lại còn phải dập lửa, lửa cháy thế này còn muốn dập sao? Việc cấp bách, mau chóng chặn tuyến lửa lại, chớ để đám cháy tiếp tục lan ra, tạo thành tổn thất nặng nề mới đúng.
Hắn vội vàng chạy về phía trước, thì nhìn thấy căn nhà phía trước có rất nhiều người cầm thùng nước còn đang hắt nước, có một người chạy qua chạy lại, không ngừng hô hào nên dỡ nhà cửa xung quanh xuống, đáng tiếc lại không có ai để ý tới hắn. Chỉ cần lửa còn chưa cháy đến nhà mình, thì ai chả ôm hy vọng? Dỡ nhà mình xuống làm gì?
Không liều mạng mới là lạ, hơn nữa, người chỉ huy tổ chức cứu hỏa chính là Phường Chính. Thì ai dám gánh trách nhiệm này? Nhưng lại không một ai chú ý đến hắn.
Triệu Khuông Dận trầm giọng nói: "Triệu Phổ, ngươi đi gọi Na Phường Chính lại đây, nói rõ thân thế của ngươi, bảo hắn lệnh cho người dỡ các nhà xung quanh đám cháy xuống đi"
"Tuân chỉ!"
Triệu Phổ lập tức cất bước về phía trước, Triệu Khuông Dận lại nhìn người đó, khen ngợi:
"Người này cũng có chút kiến thức đấy".
Người đó hét khàn cả giọng, chạy đi chạy lại một hồi, dừng lại thở gấp, lau mồ hôi trên mặt, năm ngón tay đen xì hằn lên má của hắn. Hắn nhìn về phía đám cháy, tiếc thở dài "Thành Khai Phong không những nhà cửa dày đặc, mà lại còn không dùng đá và gốm sứ xây dựng, lại còn dùng loại kiến trúc tận dụng tre gỗ, một khi lửa cháy, không biết bao nhiêu gia đình sẽ bị tổn thất…."
Triệu Khuông Dận lúc này mới nhìn rõ mặt hắn, không khỏi kinh ngạc kêu lên: "Dương Hạo!"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
7 chương
31 chương
128 chương
352 chương
15 chương
21 chương
124 chương
17 chương