Một chiếc xe ngựa từ từ tiến vào thôn, dừng lại trước cửa Đinh gia. Một người cao lớn mặc áo xanh đầu đội mủ nhỏ nhanh nhẹn nhảy từ trên ngựa xuống, đặt chắc chắn chiếc ván dậm chân xuống đất, vén tấm màn ra, cười bồi nói: "Cửu gia, chúng ta đến rồi." Nhạn Cửu đang trầm tư trong xe ừ một tiếng, cong lưng bước ra khỏi xe, nhấc vạt áo lên, dẫm xuống ván. Trời đã lạnh, Nhạn Cửu mặc một chiếc áo dài có một lớp bong dày ở trong, trên đầu đội một chiếc mủ long, dưới chân đi một đôi giầy giữ ấm, ăn mặc rất giống một lão gia đại hộ. Đáng tiếc hắn tuy nỗ lực làm ra vẻ phong độ cử chỉ giống như Đinh Đình Huấn, Đinh Thừa Tông nhưng vẫn luôn mang một cái cảm giác hèn hạ, bỉ ổi, cái lưng cũng khom xuống theo tiềm thức, cho dù vừa mới đứng thẳng lưng dậy thì đi đường một lát lại cong xuống. tuy hắn luôn cho rằng mình là hậu nhân của Lư Thị, một trong thất tông ngũ tính của Đại Đường, trong xương cốt luôn có sự kiêu ngạo tự hào, ngay cả Đinh gia hắn cũng không coir a gì, nhưng vì làm nô tài quá lâu rồi, rất nhiều thói quen khó có thể thay đổi được. Hắn đã làm nô tài được mười mấy năm rồi, cũng chỉ có khi hắn ở cùng với nhị đệ Lư Nhất Sinh thì mới có thể khôi phục lại khí độ ung dung của con cháu đại hộ. Nhạn Cửu ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn trên cửa "Đinh Thị biệt viện", khinh thường nhếch miệng lên, sau đó cong lưng bước vào nhà, Cao Đại đi theo sau hắn, tiểu nô tài đi theo sau lão nô tài, từ từ vào sân. Bước vào cái sân thứ hai, Tiểu Thanh sớm đã đứng giữa sân chờ hắn, vừa thấy hắn đến liền vội vàng cong lưng làm lễ: "Nô tì tham kiến Cửu gia." Đối với Nhạn Cửu, bọn họ vừa ghét vừa sợ, cho nên cảm xúc trên khuôn mặt luôn lẫn lộn phức tạp. Nhạn Cửu ngạo nghễ cười một cái, nhẹ nhàng hất tà áo, sai bảo Cao Đại: "Đứng ở đây đợi, ta đi gặp đại tiểu thư." Nói rồi hắn liền thản nhiên cất bước lên trước. "Đại tiểu thư, không biết gọi lão nô đến có điều gì sai bảo?" Vừa thấy Đinh Ngọc Lạc. Nhạn Cửu liền cười mà như không cười hỏi. "Nhạn quản sự đến rồi đấy à." Đinh Ngọc Lạc vừa nhìn thấy Nhạn Cửu. liền buông tách trà xuống, cố gắng bình tình lại thần sắc của mình, không để cho mình lộ ra một chút gì khác thường. Nàng luôn tưởng rằng khi đại ca tỉnh lại có thể lập tức đưa đại ca trở về Đinh Phủ, với thân phận con trai trưởng của Đinh gia thì có thể thu hồi lại đại quyền từ tay Đinh Thừa Nghiệp, đuổi hết đám nịnh đồ gian trá Nhạn Cửu đi, nhưng thật không biết đại ca và nhị ca đã ngầm bàn tính riêng chuyện gì đó, quay về lại bảo nàng gọi Nhạn Cửu đến, lại còn dạy bảo nàng một phen. Đinh Ngọc Lạc tuy không hiểu duyên cớ bên trong, nhưng Đinh Thừa Tông và Dương Hạo là người mà nàng từng tin tưởng nhất, nên cũng làm theo dặn dò. Nàng nhẹ nhàng đặt tách trà lên trên bàn, liếc mắt nhìn Nhạn Cửu, lạnh lung nói: "Hôm nay càng lúc càng lạnh, biệt viện của Vương Hạ Trang đã không thích hợp để đại thiếu gia tiếp tục dưỡng sức nữa, bổn cô nương muốn đưa đại thiếu gia trở về phủ ở." Nhạn Cửu hơi ngẩn ra, sau đó lập tức làm mặt tươi cười: "Lúc đầu là đại tiểu thư cố ý muốn chuyển đến đây ở, bây giờ lại muốn chuyển về sao?" Đinh Ngọc Lạc trừng mắt nhìn, nghiêm giọng nói: "Sao cơ? Không được à?" Nhạn Cửu cười nhạt nói: "Được, được, đương nhiên là được. Lão nô còn tưởng là đại sự gì cơ, chẳng phải là chỉ trở lại phủ sống thôi sao. Đại tiểu thư chỉ cần sai bảo một nha đầu về báo lại, lão nô sẽ chuẩn bị xe ngựa tới đón, đại tiểu thư hà tất phải gọi lão nô đến đây. Ha ha ha…, có điều cũng phải nói lại, đại tiểu thư cho dù muốn trở về thì e rằng cũng chẳng ở được mấy ngày, bây giờ đại trạch Đinh gia đã không phải họ Đinh nữa, qua đầu năm nay sẽ phải giao đi rồi. trở về…chỉ sợ nhìn cảnh mà đau long…" Đinh Ngọc Lạc nổi giận lôi đình, ngồi thẳng lên, lạnh giọng nói: "To gan, ngươi lại dám chế diễu bổn cô nương sao? Bán nhà tổ là một đại sự, sao có thể để một mình Thừa Nghiệp làm chủ được. Khế ước của cuộc mua bán này không làm đúng!" "Ha ha…" Nhạn Cửu cười lớn lên, cái bộ dạng làm ra vẻ khiêm tốn lễ độ đã mất sạch, hắn thẳng người dậy, bước từng bước lớn qua chỗ Đinh Ngọc Lạc, ngồi xuống, vuốt buốt bộ râu, cười nói: "Đại tiểu thư, giấy trắng mực đen, không phải muốn huỷ là huỷ được." Hắn hơi ưỡn ngực lên, điệu cười trên khuôn mặt mang chút lạnh lung, giọng bình thản nói: "Sẽ bị kiện quan đấy." Thấy Đinh Ngọc Lạc đã không còn có thể kiềm chế được cơn giận, Nhạn Cửu liền đứng dậy, dựa vào chiếc ghế, cười nói: "Hơn nữa…cái nhà này không phải là do đại tiểu thư làm chủ." Đinh Ngọc Lạc không hề khoan nhượng, cười lạnh nói: "Ta không thể làm chủ được, nhưng đại thiếu gia thì có thể." "Sao cơ?" Trong điệu cười của Nhạn Cửu có pha chút khinh nhờn, nói: "Đại thiếu gia ư, đương nhiên là có thể làm chủ. Nhưng…đại thiếu chủ bây giờ còn có thể làm chủ sao?" "Tại sao ta lại không thể làm chủ?" ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ Trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nói, tuy trung khí không đủ, có chút yếu ớt nhưng không hề mất đi sự uy nghiêm. Nhạn Cửu giống như bị con ong đốt vậy, nhất thời giật nảy mình lên. Tuy đã nửa năm không nghe thấy giọng này, nhưng cái giọng này hắn tuyệt đối không xa lạ. Hắn vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không còn nghe thấy người này nói nữa, lúc này chợt nghe thấy, giọng nói xuyên vào long hắn, bất giác mặt biến sắc, kinh hãi vô cùng. Tiểu Nguyên đẩy chiếc xe lăn từ trong phòng từ từ đi ra, Đinh Thừa Tông dậm một chân lên tấm tảm, dùng hết sức ngồi thẳng người, hai mắt lấp lánh, mặt cực kì uy nghiêm. Nhạn Cửu vừa thấy Đinh Thừa Tông liền như sét đánh trước mặt, kinh hãi đến nỗi sắc mặt như màu đất, hắn chỉ vào Đinh Thừa Tông, hai con ngươi trợ lên: "Ô ô…", mở mồm một hồi mà không nói được hết một câu. Đại thiếu gia tỉnh rồi, Đinh Thừa Tông tỉnh rồi. Sao lại có thể như thế được? Nhất thời Nhạn Cửu như từ trên chin tầng mây rớt xuống vậy, loại độc đó chẳng phải là không có thuốc giải sao, sao hắn có thể đột nhiên tỉnh lại được? Nhạn Cửu vốn là kẻ thâm trầm đa trí, nhưng sự kinh ngạc này quá lớn, nhất thời cũng không biết làm thế nào. Đang lúc không biết làm sao thì Đinh Thừa Tông đã lạnh lung sai bảo: "Ngọc Lạc, mọi người ra ngoài trước đi." "Đại ca…" Đinh Ngọc Lạc lo lắng nhìn hắn, Đinh Thừa Thông ngửa mặt lên trời cười: "Ha ha, muội lo cái gì chứ, ta đã tỉnh lại rồi, không ai có thể hại được ta nữa đâu." Hắn cười và liếc mắt về phía Nhạn Cửu, khinh thường nói: "Tên cẩu nô tài này dám đứng châm lửa đằng sau, xúi giục nhị thiếu gia làm ra những chuyện khốn nạn, hắn dám làm gì với ta đây? Mọi người ra ngoài đi!" "Được." Đinh Ngọc Lạc bất đắc dĩ đồng ý, dẫn Tiểu Nguyên lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. "Nhạn Cửu!" Đinh Thừa Tông đột nhiên quát lớn, Nhạn Cửu chỉ biết đứng run run. Hắn từ nhỏ đã ôm chí lớn, ẩn núp trong Đinh gia, lúc đầu là vì tình thế éo buộc, trốn khỏi sự đuổi bắt của thất tong ngũ tính, sau đó lại là muốn "thay mận đổi đào", mượn thế lực Đinh gia để khôi phục lại vinh quang của gia môn mình, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc hắn chưa từng coi mình là nô tài. Nhưng, cho dù là đóng kịch, nhưng cũng đã đóng kịch được hai mươi mấy năm rồi, nên đối với "người chủ" đương nhiên cũng tự sinh ra một cảm giác kính trọng sợ hãi, Đinh Thừa Thông trầm giọng quát hắn đương nhiên sẽ sản sinh ra sự sợ hãi. "Nhạn Cửu, ngươi không ngờ ta có thể tỉnh lại đúng không? Ngày đó…, nhìn thấy cái cảnh tượng không thể xấu xa, ta tức không thể chịu được mà hôn mê đi, may mà ta từ nhỏ đã học võ, cơ thể khoẻ mạnh, lại có sự chăm sóc của Ngọc Lạc, vì ta mà tìm tòi học thuốc, ông trời thấy thương, cuối cùng cũng cho ta tỉnh lại…" Hắn đưa mắt nhìn Nhạn Cửu, hai mắt như muốn phun ra lửa: "Thật không ngờ, mới có nửa năm mà Đinh gia ta…đã bị người huynh đệ làm ra như thế này, ngươi…" Hắn chỉ tay vào Nhạn Cửu, phẫn nộ nói: "Ngươi dối trên lừa dưới, tác oai tác quái." Trong lòng Nhạn Cửu nhanh chóng hồi phục lại ý niệm, khuôn mặt lại lộ ra thần thái sợ hãi không biết làm thế nào, liên tục xua tay, sợ hãi luống cuống giải thích: "Đại thiếu gia, lão nô…lão nô chỉ là một hạ nhân mà thôi. Tuy nhận được sự sủng tín của nhị thiếu gia nhưng thực ra chỉ là cái uy bên ngoài mà thôi, làm sao có thể thật sự làm chủ được ý định của nhị thiếu gia, cầu xin đại thiếu gia minh giám." Nói rồi hắn vén tà áo lên, lạch bạch quỳ xuống, dập đầu xuống đất. Đinh Thừa Tông chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc cũng ôn hoà hơn một chút: "Hừ! Ta nghĩ một lão nô tài như người cũng chẳng làm ra được chuyện gì to tát." Trán hay hơi nhăn lại, hậm hực nói: "Hôm nay ta bảo Ngọc Lạc kêu ngươi tới chính là muốn cho ngươi một con đường lui, nếu ngươi nghe theo sự sai bảo của ta thì ta sẽ mở cho ngươi con đường sống, tha cho cái mạng của ngươi. Còn nếu không ta không những sẽ trục xuất ngươi ra khỏi cửa phủ mà còn trị ngươi cái tội ác nô hãm hại chủ." Nhạn Cửu quỳ trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra Đinh Thừa Tông còn tưởng rằng hắn là vì tức giận mà bị hôn mê, nói như vậy những điều hắn biết quả thật có hạn, cũng không biết hắn gọi mình đến đây để làm gì? Hắn bây giờ vừa mới tỉnh lại…, chính là nói…những người biết hắn tỉnh lại cũng chỉ có mấy người bên cạnh hắn?" Nghĩ tới đây, trong mắt Nhạn Cửu hiện lên một ý định nham hiểm, nhưng trong giọng nói của hắn lại thêm phần sợ hãi, toàn thân run lên nói: "Vâng vâng vâng, lao nô hồ đồ, chỉ vì muốn lấy lòng nhị thiếu gia mà làm ra rất nhiều chuyện hồ đồ, nhưng…nhưng lão nô không biết có thể làm được chuyện gì cho đại thiếu gia. Nhị thiếu gia cho dù có làm nhiều chuyện sai trái nhưng vẫn là huynh đệ ruột thịt của đại thiếu gia, nếu đại thiếu gia đã tỉnh dậy rồi thì sao lại không gọi nhị thiếu gia đến khiển trách, mà lại…cho gọi lão nô đến?" "Huynh đệ ruột thịt à? Ha ha ha…" Đinh Thừa Tông phát ra một chuỗi tiếng cười bi phẫn, khi tiếng cười dứt thì hắn vỗ tay, tức giận nói: "Lão nô tài đáng chết, ngươi còn muốn làm ra vẻ trước mặt ta ư? Thôi thôi đi, ngươi còn làm ra vẻ không biết gì sao, ta tuy hôn mê hơn nửa năm, nhưng chuyện Thừa Nghiệp cùng con tiện nhân đó gian dâm, tư thông với nhau còn có thể giấu được ta ư?" Hắn trợn trừng mắt lên, lạnh lung quát: "Ngươi còn giả vờ một chút cũng không biết sao?" Nhạn Cửu đột nhiên nói: "Lão nô…lão nô hiểu rồi, chẳng trách đại thiếu gia muốn tiểu thư ra ngòi, đại thiếu gia không muốn…để tiểu thư biết chuyện xấu trong nhà." "Hừ!" Đinh Thừa Tông phát ra một tiếng thở dốc nặng nề, hiển nhiên có chứa sự tức giận. Trong mắt Nhạn Cửu bỗng loé lên một tia sang dị thường, hỏi dò: "Đại thiếu gia có phải là muốn trừng trị bọn họ, nhưng lại không muốn làm to chuyện này lên để gây ra song gió làm mất thể diện của Đinh gia, cho nên muốn lão nô lấy công chuộc tội, trợ giúp đại thiếu gia đối phó với họ phải không?" Đinh Thừa Tông cười lạnh: "Lão hồ li ngươi quả nhiên rất thông minh. Không sai! Ta đúng là có ý này, ngươi nếu nghe theo sự sai bảo của ta, xong được chuyện này thì ta sẽ không truy cứu tội của ngươi nữa, đợi khi ngươi trị xong đôi gian phu dâm phụ đó thì ngươi vẫn sẽ là đại quản sự của Đinh gia." "Ha ha ha…, đại thiếu gia đúng là khoan hồng độ lượng, lão nô phải cảm ơn đại thiếu gia trước." Nhạn Cửu hiểu rõ dụng ý của Đinh Thừa Tông, trong lòng cũng yeent âm hơn. Hắn từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra điệu cười lấy lòng người khác: "Người ta nói có kì phụ tất có kì tử, câu nói này quả thật là không sai. Lão gia rất thích thể diện, cả đời chỉ muốn giữ thể diện, kết quả là hại người hại mình, không ngờ đại thiếu gia cũng giống như lão gia…" Đinh Thừa Tông vừa ức vừa giận nói: "Lão nô tài đáng chết, ngươi cũng có lắm lí sự nhỉ, đang nói cái gì thế?" Nhạn Cửu thầm xót xa, lồm cồm bò dậy phủi phủi quần áo, lắc đầu thở dài nói: "Đại thiếu gia, thực ra khi người vừa tỉnh lại thì nên lập tức báo quan. Phu nhân của mình đi gian dâm với người khác, mà người đó lại chính là thân đệ của mình, tuy mất hết danh tiếng nhưng tính mạng của thiếu gia, gia sản của thiếu gia lại có thể bảo toàn. Hi hi, nhưng ngươi lại lấy cái thân phận đại thiếu gia, cho rằng mình còn có thể chống đỡ được cả Đinh gia, lại muốn tìm ta giúp người đối phó nhị thiếu gia…" Hắn mỉm cười nheo hai mắt lại, trong mắt loé ra một mũi nhọn, hắn thấp giọng từ từ nói: "Đại thiếu gia, tiểu thư không nói với thiếu gia sao? Trời đã thay đổi rồi, Đinh gia đã hết rồi, Bá Châu Đinh Thị bây giờ đã bị cô lập hoàn toàn rồi, những người còn ở lại đại viện Đinh gia đều là tâm phúc của lão nô. Thiếu gia cho rằng…chỉ cần đưa ra cái thân phận đại thiếu gia thì có thể nói một không nói hai sao? Đại thiếu gia, theo như lão nô thấy, có lúc những người thông minh sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn đấy, hơn nữa còn là chuyện ngu xuẩn không thể cứu chữa…" Đinh Thừa Tông nổi giận đùng đùng, quát lớn: "Nhạn Cửu, ngươi thật to gan, dám nói chuyện như thế với ta sao. Ngươi cũng biết Ngọc Lạc đang ở ngoài cửa, ta chỉ cần hô một tiếng, lão già đáng chết ngươi nửa đời sau sẽ phải sống trong ngục." Nhạn Cửu khinh thường cười nói: "Họ ư? Họ có thể làm được chuyện gì chứ? Đinh gia ở đây tuy là giàu có bậc nhất, nhưng cơ sở non yếu, phát triển tiếp thì cũng chẳng có tiền đồ gì to lớn cả. Vốn lão nô chỉ muốn đưa sản nghiệp của Đinh gia đến phủ Khai Phong thôi, nhưng một kẻ tàn phế bất tỉnh nhân sự ngươi lại cộng thêm một đại tiểu thư cả đời nữ lưu…ta vốn muốn tha cho các người, bất kể như thế nào các ngươi cũng do ta chăm sóc lớn lên, đã không gây hại cho ta thì ta cũng không muốn làm khó các ngươi, đáng tiếc…tự chuốc lấy học, không thể sống được nữa…" Hắn lắc đầu tiếc nuối, trên mặt lộ ra một điệu cười tàn nhẫn thâm độc, nói: "Bây giờ ngươi đã tỉnh rồi, ta đành phải để ngươi ngủ một giấc dài vĩnh viễn vậy, còn về đại tiểu thư, Tiểu Thanh, Tiểu Nguyên cũng biết một số chuyện, nhờ ngươi ban tặng mà cũng sẽ không được sống tiếp nữa." Đinh Thừa Tông giận dữ: "Lòng dân như sắt, quan pháp như lò, tên nô tài ngươi còn dám làm chuyện hại chủ ư? Không sợ vương pháp trị tội sao?" Nhạn Cửu ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: "Sợ, đương nhiên sợ, lão nô còn muốn làm một người đàng hoàng chứ không phải là thảo khấu, sao lại không sợ chứ? Nhưng vương pháp có thể làm khó dễ ta sao? Ta chỉ cần truyền tin nói đại thiếu gia ngươi đã cùng nhị thiếu gia chuyển đến kinh thành, vì sức khoẻ không tốt nên đã lên đường trước, điều đó đã đủ để che mắt bịt tai người khác rồi. Nếu như muốn vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạ thì ta lại nói người trên đường đến kinh thành đã bị kẻ cướp giết hại, như vậy ta hoàn toàn không có nửa điểm sơ hở rồi." Hắn cười nói: "Lão nô làm như vậy đã là tận tình tận nghĩa rồi. Nếu không ta đã đưa ba người đại tiểu thư, Tiểu Thanh, Tiểu Nguyên bán vào thanh lâu, ta làm như vậy sẽ không sợ họ có thể gây bất lợi với ta, hơn nữa lại được them một khoản tiền mang về, đại tiểu thư Đinh gia rơi vào chốn gió trăng, thì lúc đó Đinh gia mới là vĩnh viễn hổ thẹn." Đinh Thừa Tông tức giận: "Nhạn Cửu, lão that phu, ngươi thật to gan." Nhạn Cửu cười tủm tỉm nói: "Không sai, lá gan của lão phu quả thật rất lớn, làm rất nhiều chuyện to gan lớn mật. Ngươi cho rằng ngươi bị hôn mê từ đó tơi giờ sao? Sai rồi, sai rồi, đại sai, quá sai rồi, đó là do một tay lão phu làm ra. Chẳng những lão phu ra tay hãm hại ngươi mà cả lão già hồ đồ cha ngươi tự cho rằng mình thông minh cũng là do ta hại chết, ngươi nói xem gan của lão phu có phải là rất to không?" "Ngươi…ngươi…" Nếu như nói sự tức giận của Đinh Thừa Tông lúc nãy chỉ là nguỵ tạo, thì bây giờ khi nghe thấy cái chết của phụ thân và bệnh của mình đều là bị hạ độc. Đinh Thừa Tông lại không thể kiềm chế được cơn tức, cơ thể không khỏi run lên, sắc mặt hắn đã trở nên khác thường làm cho người ta phải sợ hãi, căm tức hét nói: "Ngươi…hoá ra là ngươi. Ngươi đã làm đại tổng quản, ở Đinh gia ta ngoài người họ Đinh thì chẳng ai cao quý bằng ngươi, hơn nữa Đinh gia ta chưa bao giờ coi ngươi là người ngoài, vậy rốt cuộc ngươi vì điều gì mà làm thế? Tại sao lại có thể mưu tính làm ra những chuyện mạo vương pháp như vậy, cho dù ngươi có đưa nhị thiếu gia lên làm chủ thì ngươi có cái lợi gì lớn hơn chứ?" Nhạn Cửu cười ha ha, thản nhiên nói: "Đại thiếu gia, ngươi nghĩ không ra nguyên nhân sao? Lão gia lúc đầu cũng không nghĩ ra, nhưng lão nô mềm lòng, không muốn để ông ấy không cam tâm chết nên đã nói, lão gia nghe xong đã lộ ra vẻ mặt đó….ha ha ha, đúng là rất đặc sắt. Bây giờ đại thiếu gia lại hỏi, đại thiếu gia, ngươi cảm thấy…nhị thiếu gia chắc chắn là thân huynh đệ ngươi sao?" Đinh Thừa Tôn vốn sắc mặt căng phồng như máu, nghe thấy câu nói này thì sắc máu đã tan biến, trở nên trắng bệch, cùng lúc đó trong phòng cũng truyền ra một âm thanh nhỏ dị thường. Đinh Thừa Tông mờ mịt trong chốc lát, run giọng hỏi: "Nhạn Cửu, ngươi…ngươi vừa nói cái gì?" Nhạn Cửu tai rất nhạy, đã nghe thấy bên trong phòng truyền ra một âm thanh nhỏ, âm thanh đó lập tức đã dẫn đến sự cảnh giác của hắn, ánh mắt hắn chợt loé lên, thừa cơ quyết định, không trả lời câu hỏi của Đinh Thừa Tông mà lại nhảy phắt tới về phía hắn, tay đập một chưởng vào cổ hắn, thân pháp vô cùng nhanh nhẹn. ……………………….. Đinh Thừa Tông chưa từng nghĩ Nhạn Cửu lại biết võ công, hoảng hốt đưa tay ra đỡ, đồng thời hét lên: "Người đâu!" Hắn dù sao cũng nằm nửa năm trên giường,cơ thể đã giãn ra, lực trên cánh tay ngay cả ba phần như trước cũng không thể phát huy, duỗi cánh tay một cái, chân mất thăng bằng mà ngã về phía sau. Lúc này rèm cửa được vén lên, từ trong nội phòng có một bóng người nhảy ra, nhanh như chớp hắn đưa tay ra đỡ, nâng chiếc xe đẩy dậy, đẩy về phía tường để giữ ổn định cho xe, sau đó giao đấu với Nhạn Cửu. Lúc này một tiếng vang lên, cánh cửa lớn bị đạp văng ra, Đinh Ngọc Lạc cởi chiếc áo ngoài ra, mặc trên người bộ y phục màu trắng như tuyết, cơ thể xinh đẹp yêu kiều lộ ra, nàng hét lớn, đằng đằng sát khí cầm kiếm xông vào. Bên ngoài cửa Cao Đại đã bị ấn đề xuống bậc, Tiểu Thanh đang cầm một thanh kiếm dí sát vào ngực hắn. Bóng người vừa nhảy ra đang giao đấu với Nhạn Cửu, song chưởng chạm vào nhau, hai người tự bay lùi ra. Nhạn Cửu thấy hình dáng người này không khỏi sắc mặt tái biến, kêu lên thất thanh: "Đinh Hạo?" Dương Hạo cũng đầy vẻ ngạc nhiên, thất thanh nói: "Ngươi biết võ công?" Nhạn Cửu không những biết võ mà thân thủ còn rất cao siêu, vừa thấy Dương Hạo xuất hiện Đinh Ngọc Lạc cũng xông vào, Nhạn Cửu đã biết mình sớm đã trúng kế. Hắn cả đời hành sự chỉ có đúng hai chữ cần trọng làm nền, đã biết trúng kế, hơn nữa lúc nãy giao đấu với Dương Hạo lại phát hiện hắn có võ công thần diệu, chiêu thuật tinh kì, hắn liền nảy ý rút lui, lập tức xông người ra phía cửa, giơ trường kiếm về phía trước ngực Đinh Ngọc Lạc. Dương Hạo hét lớn một tiếng, cất bước đuổi, hung hăng đưa một chưởng về phía xương sườn hắn, cùng lúc đó, Đinh Ngọc Lạc cũng cố gắng giơ kiếm về phía ngực Nhạn Cửu. Nhạn Cửu tay phải đỡ quyền nên đành phải nghiêng người tránh kiếm, đến lúc này hai người một lần nữa cùng đưa ra thế tấn công, không thể thoát được. Nhất thời, bên trong căn phòng, hai người động tác mau lẹ, công thủ biến ảo, liên tiếp đưa cú công kích, người bên ngoài ngay cả một điểm hở để chen vào cũng không có. Nhạn Cửu khi còn nhỏ trốn khỏi nhà, những võ công từng học được tuy là thượng thừa võ học, nhưng không được trọn vẹn đầy đủ, hắn trong lòng luôn nuôi ý định báo thù, mấy mươi năm nay song gió phong ba, chăm chỉ gia tăng tập luyện, bây giờ uy thế cũng bất phàm. Nhưng võ công của hắn lại có một sơ hở lớn nhất, đó là không có kinh nghiệm chiến đấu thực sự. Điểm này hắn mãi mãi không thể bằng được với người huynh đệ Lư Nhất Sinh của hắn. Để che giấu thân phận, Nhạn Cửu mỗi lần tập võ đều chọn chỗ không có người để lặng lẽ tập luyện, khi còn nhỏ hắn đã từng có kinh nghiêm luyện đấu với Lư Nhất Sinh, nhưng sau này chỉ luyện một mình. Lực đạo, tốc độ, nội khí có thể dựa vào khổ luyện dần dần thâm hậu, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tế thì một chút cũng không có. Cứ như vậy khi nghênh chiến với địch thì tốc độ phản ứng luôn thua kém. Với điểm này thì Dương Hạo mạnh hơn hắn nhiều, Dương Hạo đã được rèn luyện bởi những cuộc chiến sinh tử trên chiến trường, điều đó đã bù đắp khoảng cách về võ công với Nhạn Cửu, nên hai người ngang tài ngang sức. Cũng vì Dương Hạo hoàn toàn không ngờ rằng Nhạn Cửu biết võ, nếu không hắn đã xuất ra những kiếm pháp từng học được của Lữ Động Tân, dám chắc Nhạn Cửu không phải là địch thủ của hắn. Nhưng đây cũng đã đủ để khống chế Nhạn Cửu rồi, Đinh Ngọc Lạc cầm kiếm đứng thẳng một bên, trợn mắt trừng trừng, cái dáng vẻ nóng lòng đó như bất kể lúc nào cũng có thể đâm cho Nhạn Cửu một nhát, Nhạn Cửu đành phải để ý đến động tĩnh của Đinh Ngọc Lạc. Bây giờ hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Dương Hạo nữa. Đinh Ngọc Lạc thấy hai người đánh sát vào nhau, quyền cước dày đặc, khó phân cao thấp, thân hình thoáng một cái, liến chạy hướng về phía Đinh Thừa Tông, bốn nghĩ đại ca mình không có sức tự bảo vệ, lo lắng Nhạn Cửu khi không còn đường thoát sẽ chạy tới gây bất lợi cho đại ca. Nhưng trong lòng Nhạn Cửu có quỷ, vừa nhìn thấy thân hình nàng vụt qua lập tức đề cao cảnh giác. Hắn đang ở thế sinh tử với Dương Hạo, nhưng lại bị phân tâm, nào có thể nhìn thấy chiêu và tiếp chiêu, hắn rat ay chậm một chút liền tạo cơ hội cho Dương Hạo, Dương Hạo hai tay vung lên, hoá chưởng thành quyền, thật mạnh đánh vào hai sườn hắn. Lực đạo của hai nắm đấm này ít nhất cũng phải vài trăm cân, Nhạn Cửu bị đấm đúng hai quyền, tựa như gang thép đập vào ngực vậy, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, đau thấu xương, vài dải xương sườn đã bị cắt đứt, cả người ngửa mặt bay ra xa khoảng một trượng, "bịch" một tiếng, ngã xuống mặt đất, trượt một đoạn rồi dừng lại khi chạm vào bờ tường. Hắn lật mạnh người, ấn xuống đất muốn đứng dậy, nhưng cơ thể vừa lật lên thì máu lập tức phun ra, cả người nằm rạp xuống đất, sắc mặt vàng như giấy vàng. Dương Hạo rất hận hắn, nếu không phải còn muốn hỏi những tin tức quan trọng từ mồm hắn, lúc này không thể giết hắn thì đã lập tức cho hắn thêm một chưởng chết tươi, Dương Hạo chạy đến như một mũi tên, đạp mạnh lên đùi Nhạn Cửu, Nhạn Cửu kêu thảm thiết một tiếng, lại phun máu ra, đùi đã bị Dương Hạo dẫm gãy. Dương Hạo lúc này mới cúi người, kéo hắn lại. Cao Đại đang nằm ở gần cánh cửa bên ngoài, mắt thấy đại thiếu gia đã tỉnh lại, Đinh quản sự cũng đột nhiên xuất hiện, Nhạn Cửu gia lại bị người ta bắt, hắn biết không thể làm gì nữa nên vội vàng lên tiếng nói: "Đại thiếu gia tha mạng, tha mạng, tiểu nhân trên còn có mẹ già 80 tuổi, dưới có con nhỏ…" "Ngậm cái mồm chó của ngươi lại!" Tiểu Thanh đạp một nhát mạnh vào mông hắn, tiếng của Cao Đại lập tức im bặt, không dám nói nửa từ nữa. …………………………. "Kéo hắn nằm xuống, trông kĩ đấy." Đinh Thừa Tông lạnh lùng nói. Bốn người trông coi ở biệt viện đồng thanh đấp dạ, kéo Nhạn Cửu đang hấp hồi ra ngoài. Bốn người bọn họ nếu không trung thành tận tâm với Đinh gia thì sớm đã gia nhập môn hạ khác rồi. Hôm nay họ lại thấy đại thiếu gia tỉnh lại hiển nhiên càng tận tâm hơn, họ là những người có thể tin được. Nhạn Cửu tuy có võ công nhưng bây giờ xương sườn đã gãy, đùi cũng gãy, bốn người họ đương nhiên sẽ trông giữ đỡ vất vả hơn. Vừa nãy Nhạn Cửu bị bắt, tự biết mình không còn đường sống, mặc cho Đinh Thừa Tông và Dương Hạo gặng hỏi như thế nào, thậm chí cả trọng hình hắn cũng cắn chặt răng, một chữ cũng không nói. Con người này trong cốt đã có sự tàn nhẫn, Đinh Thừa Tông và Dương Hạo đều là những người từng trải, chỉ cần nhìn thần sắc hắn đã biết đừng hòng có thể lấy được tin tức từ mồm hắn." Khi kéo Nhạn Cửu xuống, Đinh Thừa Tông liền nhìn về phía Dương Hạo, trầm ngâm hỏi: "Từ mồm của hắn đừng hòng hỏi được tin tức gì. Đệ thấy sao…" Ánh mắt Dương Hạo chợt loé lên, nói: "Đinh Thừa Nghiệp lại không có khí cốt như vậy!" Đinh Ngọc Lạc từ trong phòng xông ra, hai bên đã đại chiến, vừa nãy chỉ Đinh Thừa Tông và Dương Hạo chỉ vặn hỏi Nhạn Cửu một câu "lời vừa nãy ngươi nói là có ý gì?", nhưng lại không đề cập cụ thể chuyện gì, Đinh Ngọc Lạc còn chưa biết hai người đang có sự nghi ngờ với thân phận của Đinh Thừa Nghiệp, nên vừa nghe lời này lập tức lo lắng liền nói: "Đại ca, nhị…ca, Thừa Nghiệp kém cỏi nhưng dù sao cũng là con cháu Đinh gia. Các huynh rốt cuộc muốn hỏi gì, chắc sẽ không…sẽ không dùng hình với đệ ấy chứ?" Đinh Thừa Tông mỉm cười, an ủi nói: "Ngọc Lạc, đại ca biết phải làm như thế nào, bây giờ tất cả giao cho ta là được rồi, muội không phải nghĩ nhiều như vậy." Dương Hạo cũng nói: "Đúng vậy, sau này muội sẽ không phải chịu nhiều ấm ức nữa đâu, những chuyện này đề chon am nhân chúng ta lo là được rồi." Hai huynh đệ họ nhìn nhau cười, việc này họ đã có thể nắm chắc trong tay. Hai huynh đệ có cùng ý chí, cũng không muốn làm tiểu muội đáng yêu phải lo lắng nhiều. Nửa năm nay, một cô gái như nàng phải có thật nhiều dũng khí, nhiều sự kiên cường mới có thể chống đỡ được mọi việc. Hai người đều rất yêu thương tiểu muội này, không muốn nàng có thêm chút gánh nặng nào, cũng không muốn nàng biết những chuyện hắc ám trong nhà. Lúc này, một bóng người loé lên ở cửa, Mục Vũ xông vào, chắp tay nói: "Đại nhân, đã đưa Đinh Thừa Nghiệp đến." Dương Hạo vội hỏi: "Có kinh động đến ai không?" Mục Vũ cười nói: "Không có, thuộc hạ cố ý đợi khi hắn bước vào chỗ kỹ nữ mới rat ay bắt người, rồi lại nói dối với lão bà ở đó mình là người công vụ của phủ Bá Châu, với thân phận của bà ta thì sẽ không dám đi lan truyền tin để chước hoạ vào thân." Đinh Thừa Tông hai mắt từ từ hé lên, điềm nhiên nói: "Vậy tên súc sinh đó bây giờ ở đâu?" Mục Vũ nói: "Hắn đã ăn một trận đòn đau của thuộc hạ, phải lâu mới hồi phục. Bây giờ chúng ta người đông thế mạnh, nhưng từ đầu đến cuối luôn an phận không dám gây sự. Bây giờ trên đường tương đối nhiều người, thuộc hạ sợ bị người khác nhìn thấy nên đã lệnh cho người đánh xe về phía cửa sau, từ đó đưa hắn đến." "Sao cơ?" Trong lòng Đinh Ngọc Lạc cả kinh, đệ đệ này làm nhiều chuyện xằng bậy, nàng hận không thể đích thân giết chết nó, nhưng dù sao huyết mạch tương liên, có phần cốt nhục tình thân, huynh đệ một nhà, cho dù có gì không phải cũng không thể vì vậy mà trở mặt với nhau thành kẻ thù. Bây giờ đại ca đã tỉnh lại, đã không thể để cho hắn làm xằng bậy nữa, sau này huynh trưởng như cha, sẽ dạy hắn đạo đức làm người, chưa chắc đã không thể làm hắn quay đầu lại. Vừa nghe hắn đã bị thương, trong lòng liền thấy thắc mắc, vội nói: "Muội đi xem nó." Nói rồi lắc mình chạy ra ngoài. Dương Hạo vừa nhìn thấy bóng nàng chạy đi, trong lòng liền loé lên, đột nhiên nói: "Lão hộ li Nhạn Cửu này mới là người chủ sự đứng sau tất cả, từ tình hình của hai tên này có thể thấy Đinh Thừa Nghiệp e rằng cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn. Bàn bạc kế hoạch chưa chắc hắn đã biết." Đinh Thừa Tông nói: "Đúng vậy, ta cũng có cảm giác này. Vốn chúng ta cho rằng Nhạn Cửu là một con cá nhỏ, vốn nghĩ có thể từ mồm hắn mà moi được tin tức, lại có thể bắt được tên súc sinh kia, bắt hắn nôn ra tiếp, nhưng có lẽ con cá lớn chính là Nhạn Cửu, lần này tuy đã bắt được hắn, nhưng cũng đã đánh rắn động cỏ, hắn kiên quyết không nói thì chúng ta cũng chẳng làm gì được." Dương Hạo xoa đầu nói: "Có điều, Đinh Thừa Nghiệp này bây giờ đến đây, đệ đã nghĩ ra một cách…" "Sao cơ?" Ánh mắt Đinh Thừa Tông chợt loé lên, trên mặt lộ ra một điệu cười hiểu ý: "Không sai, hắn kiên quyết không chịu nói với chúng ta, nhưng chưa chắc đã không chịu nói với người khác!" Dương Hạo đã quay người nói với Mục Vũ: "Tiểu Vũ, ngươi đưa Đinh Thừa Nghiệp nhốt chung với Nhạn Cửu!" Nói xong lại thì thầm vào tai hắn mấy lời, Mục Vũ đã ngầm hiểu, lập tức quay người đi ra ngoài. Chính vào lúc này, có một người già đi vào trong sân, cao giọng nói: "Đại thiếu gia, người trong nhàđâu rồi, mời quản sự trở về phủ nói là đã xảy ra đại sự rồi." Người già đó có chút lãng tai nên giọng nói khá to. Đinh Thừa Tông vội nói: "Xảy ra chuyện gì?" Người già tóc bạc phơ nói: "nghe nói lão gia Lục gia bệnh chết, con cháu Lục gia đều nói là do nhị thiếu gia hại, bây giờ đến đòi nợ, khóc lóc thảm thiết, bồng con đến đập cửa, đập phá tan nát, còn nói sẽ đốt chụi Đinh gia, đại thiếu phu nhân khóc chết đi sống lại, trong nhà vô cùng hỗn loạn, mọi người không tìm được nhị thiếu gia nên vội vàng tìm Nhạn quản sự báo tin, lúc này đang ở bên ngoài chờ tin." Đinh Thừa Tông mặt biến sắc, hít thở sâu, chậm rãi nói: "Đưa ta trở về!" Dương Hạo trầm giọng nói: "Đệ cùng về với huynh." "Được!" Đinh Thừa Tông nắm tay hắn, nghiêm giọng nói: "Chúng ta đi!"