Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 22
" Ta cho rằng, người và thú khác nhau lớn nhất chính là người có trí tuệ. Một con dã thú có sức mạnh, nhất định phải dùng lợi trảo của nó để thể hiện; nhưng lực lượng của người, không nhất định phải dùng cơ thể để thể hiện, chỉ là người cậy sức mạnh thì có khác gì dã thú đâu?"
Đinh Ngọc Lạc như cười như không nói: " Ngươi không đọc qua sách, nhưng thật ra cũng có bộ dạng giống người đọc sách đó. Không tồi, nếu như mang cái lý do thoái thác này tới Khai Phong phủ hẳn là người đọc sách ở đó rất hoan nghênh, nhưng ở đây lại không thể thực hiện được. Thường nghe nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, nhưng ta mặc dù tập võ, cũng không phải nghĩ tới loại võ công địch vạn người, nếu không còn nuôi dưỡng quân đội làm gì?"
" Nhưng mà võ công cũng không chỉ là công phu cường thân kiện thể. Tây Bắc gần với Man tộc, cực kỳ mạnh mẽ, cho nên mọi người cũng tôn sùng vũ lực. Tỷ như nói, một người nhập ngũ có một thân công phu tốt, vậy sẽ có cơ hội được cấp trên nhận thức, đồng bạn khâm phục, ngươi dễ dàng trở thành người nổi bật. Võ công lúc này không chỉ là quyền thuật trên người ngươi, đồng thời cũng là hòn đá lót đường cho ngươi tiến tới. Ngươi hai bàn tay trắng không có gì, nhập ngũ lập được công lớn đã là một đường tắt để lập nghiệp của mình rồi. Ngươi đưa ra lý do thoái thác nếu là gặp phải Trình Thế Hùng Trình tướng quân từ một vị gia nô mà trở thành đại tướng quân trấn thủ biên cương, nghe xong tuyệt đối sẽ không đồng ý với ngươi."
Đinh Hạo ngạc nhiên nói: " Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng vốn là gia nô của người khác sao?"
" Đúng vậy." Đại khái là còn ba ngày lộ trình nữa là tới Quảng Nguyên, mà ngày giao lương đã trễ mất ba ngày. Quảng Nguyên chắc có ít nhiều lương thực dự trữ, nhất định có thể chống đỡ được, cho nên tâm tình của Đinh Ngọc Lạc khá tốt, liền kiên nhẫn giải thích với hắn nói:
" Trình Thế Hùng nguyên là một gia nô trong phủ của Tấn quốc đại tướng Đỗ Trọng Uy. Đỗ Trọng Uy là em rể của Tấn Đế Thạch Kính Đường, Thạch Kính Đường năm đó đem u vân mười sáu châu đưa cho người Khiết Đan, còn xưng là vua bù nhìn với người Khiết Đan. Hắn với người em rể của hắn đều là người không có khí cốt.
Đỗ Trọng Uy khi còn chức vị là người tham tài háo sắc có tiếng, hắn nhậm chức ở địa phương, nơi đó cơ hồ cả đất cũng bị hắn quát cho sụt xuống ba thước. Khi đánh giặc, hắn thấy địch liền lui, khiếp đảm sợ chết, sau khi Tấn quốc vong, Đỗ Trong Uy tan cửa nát nhà, Trình Tướng Quân bỏ chạy tới Đại Tống ta, nhập ngũ làm một tên lính quèn, không tới vài năm sau dựa vào một thân bổn sự, liền liên tục thăng chức trở thành tướng quân trấn thủ biên cương uy danh hiển hách."
Nói tới người này, nàng thoáng dừng một chút lại nói:
" Đương nhiên, hắn có thể liên tục thăng chức, ngoại trừ bổn sự của mình, cũng được quý nhân phù trợ. Quý nhân này của hắn, chính là Chiết gia Phủ châu. Từ khi Đường Huyền Tông khởi nghĩa, trải qua hơn hai trăm năm loạn thế, các thế lực môn phiệt trong thiên hạ cơ hồ bị càn quét hết, nhưng là nhưng thế lực môn phiệt cũng không phải là không còn sót lại chút gì. Ở Mân Nam ( Phúc Kiến hiện giờ) còn có khu Tây Bắc ta, thế lực môn phiệt cùng bán phiên trấn vẫn còn đang tồn tại.
Lấy khu Tây Bắc chúng ta mà nói, giống như Lân châu Dương gia, Phủ châu Chiết gia, Kim Minh Lý gia, Phong châu Vương gia, đều là nhưng môn phiệt lớn nổi danh, vũ lực cực mạnh, đối với hoàng đế Đại Tống cũng không cần phải nghe tuyên chỉ. Bọn họ chẳng những có binh lính, hơn nữa còn có tiền có lương, tây bắc nổi danh tứ đại thương nhân Đường Tần Chiết Lý, trong đó Đường gia chùng Lý gia chính là phụ thuộc vào Chiết thị, Chiết gia bản thân cũng là một chi buôn bán của Chiết thị, mà họ Lý lại là thương nhân trong chi họ tộc nhân của Kim Minh Lý gia…"
Đinh Hạo bất động thanh sắc lắng nghe, lai lịch hắn kỳ lạ, cho nên đối với thân phận thật của mình vẫn giữ kín như bưng, chẳng những không dám nói ra với bất kỳ ai, cũng không dám lộ ra chút dấu vết nào. Lúc vừa mới xuyên quan, hắn đã hỏi thăm Trư Tao Nhi, biết được phương bắc có quốc qua Thát Tử kêu là Thiết Thoát quốc, còn tưởng rằng lịch sử đã có nhiều biến hóa. Hiện giờ xem ra, ngoại trừ đại Liêu biến tên thành Thiết Thoát, lịch sử cùng với mình hiểu biết cơ bản vẫn là độc nhất vô nhị.
Nghĩ tới như thế, giả thiết hiệu ứng hồ điệp điều kiện tiên quyết là nó không có phản tác dụng gì, chính là người thực sự xuyên qua có khả năng thay đổi lại thế cục, ngươi tiếp xúc với người, trải qua chuyện, tự nhiên sẽ tạo ra rất nhiều phản ứng, triệt tiêu ảnh hưởng của nó.
Nếu thật sự có người khác đi vào thời cổ đại trước mình, hơn nữa còn có ảnh hưởng nhất định, đích xác sẽ thay đổi một số chuyện tình, nhưng là chỉ cần đại xu thế không thay đổi. Vốn nên nhân thời thế mà trổ hết tài năng thì các anh hùng hào kiệt cũng không bởi vì hắn xuất hiện mà thay đổi nhân sinh vận mênh, thiên hạ lúc nào cũng to lớn như vậy.
Nghĩ thông suốt mấy vấn đề này, trong lòng Đinh Hạo có cảm giác vui vẻ một chút, Thạch kính Đường là tội nhân thiên cổ, Đại Liêu đổi thang nhưng không đổi thuốc(bề ngoài thay đổi nhưng bên trong vẫn thế) sửa lại thành Thiết Thoát, như vậy….
Đinh Hạo bỗng nhiên tò mò hỏi han: " Phía nam của đại Tống chúng ta có phải là Đường quốc không?"
Người thời đại này tin tức bế tắc, rất nhiều người cả đời không rời khỏi cửa nhà tới mười dặm, các lão nông chỉ biết ngồi ở điện Kim Loan là hoàng đế, về phần hoàng đế họ gì chưa chắc đã biết, triều đại thay đổi khi thiên hạ thái bình, có khi phải vài năm mới biết được, cho nên Đinh Hạo hỏi như vậy, Đinh Ngọc Lạc cũng không kỳ quái, nàng tự nhiên gật đầu nói: " Đúng vậy Đường quốc đã truyền được ba đời, hiện giờ quân vương kêu là Lý Dục."
" Quả thế.." Đinh Hạo trong lòng hưng phấn, có thể nhìn thấy thế giới mà trước kia chỉ trong đống giấy lộn, đích xác là một chuyện làm cho người ta hưng phấn, mặc dù nó có một chút biến hóa.
Lý Dục, còn chưa biết vài năm nữa sẽ trở thành quân vương mất nước, hắn cùng Huy Tông hoàng đế Đại Tống tương tự nhau, hai người đều là quân vương mất nước, đều là đại tài tử, một người là Từ trung chi đế, một người là nhất đại tự tông. Hai người đều trọng dụng gian thần, là hôn quân không nghe lời trung lương. Lý Dục xa xỉ vô độ, tin phật nịnh phạt, tin gian thần Hoàng Phủ Huân, uổng sát danh tướng Lâm Hổ Tử; Tống Huy Tông trọng dụng " lục đại gian" biến triều cương trở thành nơi chướng khí(khí độc) mù mịt.
Lý Dục viết:
Hoa minh nguyệt ám lung khinh vụ,
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ.
Hoa miệt bộ hương giai,
Thủ đề kim lũ hài.
( Dich:
Trăng lu hoa thắm sương bay nhẹ
Đêm nay vừa hay chàng lại tới
Tất bước lên thềm thơm
Tay xách dép chỉ vàng) (1)
Miêu tả hình tượng thiên cổ tình nhân sau thời tiểu Chu; Tống Huy Tông viết
Thiển tửu nhân tiền cộng, nhuyễn ngọc đăng biên ủng.
Hồi mâu nhập bão tổng hợp tình.
( Chén rượu nhạt uống cùng người, nhuyễn ngọc ở bên đèn. Quay đầu ôm lấy tình cuối cùng.) (2)
Mà giành được đệ nhất danh kỹ đại Tống Lý Sư Sư.
Cái khác chính là Lý Dục là vong trong tay Hán Nhân Hoàng đế, cho nên các nam nhân sau này đều đồng tình cho rằng hắn bất hạnh, nam nữ thanh niên quý hắn vì lãng mạn cùng tài hoa, hoàn toàn quên mất hắn hoa mắt ù tai vô năng. Mà Tống Huy Tông là vong trong tay hoàng đế ngoại tộc, những vết thương trong tâm trí hậu nhân bị hắn dùng muối chà xát vào, kết quả bị chửi mắng tới tận ngàn năm sau…
" Đinh Hạo?" Đinh Ngọc Lạc thấy tinh thần hắn hoảng hốt, không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng gọi hắn một tiếng.
Đinh Hạo giật mình bừng tĩnh, không khỏi cười nghĩ: " Ta suy nghĩ việc này làm quái gì, cả đời này, ta ở Tây Bắc tạo ra một phần gia nghiệp, nhanh chóng làm người công đức viên mãn, còn chuyện của đế vương can gì tới ta."
Đinh Ngọc Lạc thấy hắn ngẩn người một hồi rồi cười ngây ngô, không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười: " Lúc này bởi vì nhân thủ bên trong đội vận lương không biết có ác ý không, một người cũng không dám dùng, đoàn xe lương này do một đám ô hợp hợp thành, ban đầu ta còn rất lo lắng, sau thấy biểu hiện đặc biệt của ngươi, ta mới có thể bình tâm được một chút, ngươi không nên khi thì khôn khéo, khi thì lại vờ ngớ ngẩn. Hiện giờ ta nhờ cậy toàn bộ vào ngươi."
Đinh Hạo vỗ cái cười ha ha nói: " Không có gì, ta chỉ cảm thấy được đêm nay thời tiết…"
Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, tiếng cười ha hả chưa dứt, đột nhiên nhắm mắt cúi đầu.
" Làm sao vậy?"
" Đừng…không biết tại sao, một bông tuyết vừa rơi vào mắt ta. Ta vừa bảo đêm nay ấm áp, thì lại gặp phải tuyết rơi…"
Nói xong câu đó, Đinh Hạo đột nhiên dừng lại, yên lặng một chút, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Ngọc Lạc, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên gương mặt nàng.
Hai người đối diện lúc lâu sau, trong mắt chậm rãi lộ ra sợ hãi khó hiểu, đồng thời ngẩng đầu lên.
Bầu trời tối đen như mực, ngẩng đầu nhìn lại, cái gì cũng không rõ. Nhưng tới phạm vi ánh sáng bao phủ trên chuỗi đèn lồng trên cao, mới có thể nhìn thấy tuyết bay lả tả xuống dưới. Cảnh tượng phô thiên cái địa, tuyết lớn cô tịch, tâm trí hai người lập tức trầm sâu xuống tận đáy…
========
(1) Bài " Bồ Tát man" kỳ 1 của Lý Dục: Nguyên văn
菩薩蠻其一
花明月黯籠輕霧,
今霄好向郎邊去!
鏟襪步香階,
手提金縷鞋。
畫堂南畔見,
一向偎人顫。
奴為出來難,
教君恣意憐
Bồ Tát Man.
Hoa minh nguyệt âm phi khinh vụ
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ
Sái miệt bộ hương giai
Thủ đề kim lũ hài
Họa đường nam bạn kiến
Nhất hướng ôi nhân chiến
Nô vị xuất lai nan
Giáo lang tứ ý lân
Trăng lu hoa thắm bay mù nhẹ
Đêm nay đến với chàng duyên thế
Tất xẻ dẫm thềm thơm
Tay xách dép chỉ vàng
Mé nhà nam gặp mặt
Kháp chàng run bần bật
Ra đây khó vô vàn
Yêu em mấy tuỳ chàng
P/S: Đoạn trong tác phẩm là mình dịch.
(2) Đây là một đoạn mà Triệu Cát ( Tống Huy Tông) thêm vào trong bài đồng ca của Trung Quốc tên là Trương Hành Dâm Diễm Thi Ca.
Nguyên văn tiếng trung:
张衡淫艳诗歌《同声歌》:
邂逅承际会,得充君后� � � � �,情好新交接,恐栗若探汤。
不才勉自竭,贱妾职所� � � � �。绸繆主中馈,奉礼助蒸尝。
思为莞蒻席,在下蔽匡� � � � �。愿为罗衾帱,在上卫风霜。
洒扫清枕席,鞮芬以狄� � � � �。重户结金扃,高下华镫光。
衣解巾粉御,列图陈枕� � � � �。素女为我师,仪态盈万方。
众夫所希见,天老教轩� � � � �。乐莫斯夜乐,没齿焉可忘!
Hán việt:
Giải cấu thừa tế hội, đắc sung quân hậu phòng, tình hảo tân giao tiếp, khủng lật nhược tham thang.
Bất tài miễn tự kiệt, tiện thiếp chức sở đương. Trù mâu chủ trung quỹ, phụng lễ trợ chưng thường.
Tư vi hoàn nhược tịch, tại hạ tế khuông sàng. Nguyện vi la khâm trù, tại thượng vệ phong sương.
Sái tảo thanh chẩm tịch, đê phân dĩ địch hương. Trọng hộ kết kim quynh, cao hạ hoa đăng quang.
Y giải cân phấn ngự, liệt đồ trần chẩm trương. Tố nữ vi ngã sư, nghi thái doanh vạn phương.
Chúng phu sở hi kiến, thiên lão giáo hiên hoàng. Nhạc mạc tư dạ nhạc, một xỉ yên khả vong!
Triệu Cát tức Tống Huy Tông đã thêm vào một đoạn sau:
Tiếng Trung:
浅酒人前共,软玉灯边拥。回眸入抱� � � � �合情,痛痛痛。轻把郎推。渐闻声� � � �� ��微惊红涌。试与更番纵,全没些� � � �缝 ,这回风味成颠狂,动动动,臂儿相� � � � �,唇儿相 凑,舌儿相弄。
Hán Việt:
Thiển tửu nhân tiền cộng, nhuyễn ngọc đăng biên ủng. Hồi mâu nhập bão tổng hợp tình, thống thống thống. Khinh bả lang thôi. Tiệm văn thanh chiến, vi kinh hồng dũng. Thí dữ canh phiên túng, toàn một ta nhi phùng, giá hồi phong vị thành điên cuồng, động động động, tí nhi tương đâu, thần nhi tương thấu, thiệt nhi tương lộng.
Truyện khác cùng thể loại
280 chương
34 chương
34 chương
1261 chương
2015 chương
133 chương
10 chương
14 chương
152 chương