Bộ Bộ Sinh Liên
Chương 218
Tháng chín săn cáo, tháng mười săn sói, ý nói là da lông cáo vào tháng chín là tốt nhất, da lông sói vào tháng mười là tốt nhất. Lúc này sắp bước vào tháng mười, mà Đường Diễm Diễm và Thầm Muội Nhi vẫn đang săn cáo.
Dù coi giờ là tháng mười, bọn họ vẫn có hứng thú đi săn cáo, đàn bà thích săn cáo hơn và họ không có hứng thú đi săn sói.
Đường Diễm Diễm khăn buộc vào tóc, người mặc áo lụa xanh, phía dưới mặc một chiếc váy ngựa hai màu, thắt lưng và giày đều là da hươu, eo thon nhỏ dắt một thanh đoản đao, lưng đeo cung tên và bình đựng cung, cách ăn mặc rất giống nam nhi, tư thế oai hùng, hiên ngang. Nàng không phải là thiểu thư khuê phòng không bao giờ dám ra khỏi cửa, trái lại nàng giống mũi tên phóng đi nhanh như chớp, không ai không nghĩ đó là một nam nhi.
Nhưng nói đến tài cưỡi ngựa bắn cung, Đường Diễm Diễm lại không bằng Thầm Muội Nhi. Nàng giương cung, lắp tên, một mũi tên bắn ra quá gấp gáp, rồi rơi xuống đất, mũi tên bắn ra cách xa đuôi con cáo khoảng hai thước, con cáo quay đầu lại nhìn, rồi chạy vào bụi cỏ trốn mất.
"Điên thật, điên quá đi mất!"
Đường Diễm Diễm kêu to trên ngựa, Thầm Muội Nhi cười thúc ngựa lại nói:
"Đường cô nương, tài cưỡi ngựa của cô không thua gì ta đâu, song trình độ bắn cung vẫn còn hơi kém, nếu không thì mũi tên lúc nãy có thể bắn trúng con sói kia rồi".
Đường Diễm Diễm tức giận nói: "Không liên quan gì đến bắn trúng hay không trúng, nhưng nó còn quay lại cười đểu ta, thực là điên quá đi mất".
Thầm Muội Nhi ngạc nhiên nói:
"Ai cười nhạo cô đâu?"
Đường Diễm Diễm chỉ tay về phía con cáo đỏ chuồn mất, não nề nói:
"Chính là nó, mũi tên của ta bắn xong, nó quay đầu lại, liếc mắt nhìn ta, rõ ràng là cười đểu ta còn gì".
Thầm Muội Nhi ngẩn người, rồi cười phá lên. Đường Diễm Diễm chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hai con ngươi trong suốt dịu hiền, dáng người yểu điệu thục nữ, đường cong của cơ thể hiện ra, một chỗ xấu xí cũng không có, nơi cần nhỏ thì nhỏ, nơi cần to thì to, nơi cần lộ thì lộ, cơ thể đó làm động lòng người, nhưng cử chỉ của nàng lại ngây thơ giống như một đứa trẻ, đó là điểm mà cô ấy thích Đường Diễm Diễm, mới có ba ngày quen, hai người đã trở thành người bạn thân.
"Cáo làm sao có thể cười nhạo người được, ha ha, Đường cô nương à, cô lo nghĩ nhiều quá đấy, là do cô còn chưa cưỡi ngựa bắn cung nhiều đó thôi, vả lại cô cũng không quen với cây cung đó nữa, như vậy thì ngồi trên lưng ngựa rất khó bắn trúng con mồi. Nào, chúng ta xuống ngựa".
Thầm Muội Nhi thẳng lưng, nhảy xuống ngựa một cách nhẹ nhàng, nói:
"Con cáo kia sẽ không bỏ trốn xa đâu, chúng ta lén lút đuổi theo nó, không để nó biết, khi đến gần nó, ngươi có thể bắn trúng nó đấy".
Đường Diễm Diễm bỗng tươi cười hoan hỉ, xoay người xuống ngựa nói:
"Được, ta không tin không thể tận tay săn được một con cáo, con cáo đó quá đẹp Thầm Muội Nhi nhỉ, ta phải dùng da lông nó làm một cái cổ áo lông cho hắn, khi nào trời lạnh thì sẽ tặng cho hắn, hihi".
"Đúng vậy, trời sắp lạnh rồi, tới tháng mười, thì đã có tuyết đầu mùa rồi".
Hai người sánh bước bên nhau, Thầm Muội Nhi quay đầu lại vội hỏi:
"Ta mong cô sẽ săn được con cáo đó, da lông có thể sử dụng làm những thứ cô muốn, hóa ra cô định tặng cho người thương, hắn…hắn là ai vậy?"
Đường Diễm Diễm đỏ mặt, thẹn thùng nhìn Thầm Muội Nhi, rồi nói:
"Biết rồi còn hỏi".
Thầm Muội Nhi che miệng cười khanh khách, Đường Diễm Diễm "Hừ" một tiếng, rồi vỗ vỗ vào bả vai của nàng, nhỏ giọng nói:
"Oh, ta hỏi cô chuyện này".
"Chuyện gì vậy?"
"Cô mau thành thân với Tiểu Dã Khả Nhi đi! Ồ tốt nhất là nên thành thân vào mùa xuân năm nay, nhưng lại xảy ra chiến sự với Hạ Châu, giờ đành lui đến mùa xuân năm sau vậy".
Nói đến cái này, mặt Thầm Muội Nhi cũng đỏ ửng lên, hai mắt sáng long lanh.
Đường Diễm Diễm cười ha ha nói:
"Hắn, hắn và cô khi ở một mình, hai người có…có muốn gần nhau cực điểm hay không? À, giống như việc thường làm sau khi thành thân đó, cô đừng nói với ta là cô không hiểu cái đó đấy chứ?".
"Ôi, cô hỏi cái gì vậy hả?"
"Nói đi, nói đi mà, làm gì có người nào ngoài ta và cô ở đây, cô nói cho ta, ta cam đoan không nói cho ai biết cả".
Thầm Muội Nhi lấy hai bàn tay che mặt, vụng nhìn Đường Diễm Diễm qua khe hở bàn tay, rồi buông tay xuống, nghi ngờ hỏi:
"Sao cô lại quan tâm đến việc này vậy hả? Ồ…cô và Dương đại nhân đã từng cùng ở trong một cái trại, chỉ có một người con trai một người con gái trong đó, phải chăng cứ đến tối hắn lại muốn gần cô?"
"Vẫn chưa có gì mà".
Đường Diễm Diễm cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng tránh né.
Thầm Muội Nhi vẫn chưa dừng ở đây, nàng lại nói tiếp:
"Không có gì mới là lạ, con trai người Hán theo lý thuyết chẳng lẽ lại quá nhã nhặn như vậy? Vào lúc hắn muốn thân thiết với cô, có nháy mắt bảo cô không?"
"Không có, không có chuyện ấy đâu".
Đường Diễm Diễm đỏ mặt nói tránh:
"Mấy ngày nay cô không phải là không biết, việc của Lý Quang Nghiễm khiến cho các thủ lĩnh phải cùng ngồi xuống bàn bạc, kiêng dè, hai ngày nay bọn họ như ruồi bọ vậy, lúc thì sang hỏi thăm Dương Hạo, lúc thì lại sang hỏi thăm Lý Quang Nghiễm, hoặc là đi đến chỗ Tô Ca đại nhân thám thính".
Nàng tức giận, hừ một tiếng rồi nói tiếp:
"Cũng không biết cùng là đàn ông với nhau sao lại nhiều chuyện để nói vậy chứ, chàng giờ ứng phó với các thủ lĩnh đã mệt lắm rồi, làm gì có thời gian quan tâm đến ta nữa".
Thầm Muội Nhi thở dài nói:
"Lý Quang Nghiễm uy phong, dễ tức giận. Tiểu Dã Khả Nhi mấy hôm nay thấy hắn dựa thế đè người, thì vừa trở về liền uống rượu giải sầu, ta đã khuyên chàng rồi, nhưng chàng đâu có nghe. Dương đại nhân không biết thế nào, nhưng chắc cũng thấy khó chịu lắm, còn Tô Ca đại nhân lại mở tiệc chiêu đãi các thủ lĩnh uống rượu, ta nghe Tiểu Dã Khả Nhi nói, bọn họ muốn xem xem, nếu như Dương đại nhân có thực là không chịu nổi, bọn họ sẽ bỏ qua".
"Không phải đó chứ".
Đường Diễm Diễm vội nói tiếp:
"Tiểu Dã Khả Nhi nhà nàng là không ăn thì thiệt thôi. Còn Dương Hạo thì lại không như vậy, con người này, lúc chịu nhẫn nhục thì quyết không phản kháng lại, nhưng, sớm muộn thì cũng sẽ lấy lại được gấp đôi những gì đã mất. Tuy ta không biết mấy ngày nay việc mà chàng luôn bận rộn là vì việc gì, nhưng ta cũng biết, chàng không phải là người dễ để người ta ức hiếp, cô cứ chờ xem nhé".
Nàng quay đầu nhìn về phía bộ lạc, cách đó hơn hai mươi dặm, đứng ở đây chỉ có thể nhìn thấy bãi cỏ, còn không thấy bóng dáng của bộ lạc Dã Ly Thị.
"Đợi chàng giải quyết xong nỗi u buồn của mình, nỗi lo về sau của ta chính là…ta có nên đồng ý với chàng hay không?"
Nghĩ đến đây, tự nhiên nàng cảm thấy mông mình có một vật nhọn nào đó đâm vào. Nàng sợ tới mức nhảy dựng lên hét to:
"A!"
Quay đầu lại nhìn, thấy Thầm Muội Nhi véo mông nàng, Đường Diễm Diễm tức giận nói:
"Cô làm cái gì vậy hả, làm ta sợ chết khiếp".
Thầm Muội Nhi tỉnh bơ nói:
"Ta định nói cho cô biết con cáo đang ở bên kia kìa".
Đường Diễm Diễm vội quay đầu lại, nhìn phải nhìn trái:
"Đâu, đâu?"
Thầm Muội Nhi hừ một tiếng nói:
"Tiếng cô kêu to quá, nó sợ chạy mất rồi…"
***
Tô Ca mời rượu các thủ lĩnh dự tiệc rượu, các thủ lĩnh muốn biết rốt cuộc Lý Quang Nghiễm có ý gì, Dương Hạo lại có kế sách ứng phó như thế nào, tuy giờ Lý Quang Nghiễm hô mưa gọi gió, nhưng họ vẫn kiên trì đến cùng.
Lý Quang Nghiễm vừa đến bộ lạc Dã Ly Thị thì không thấy đâu nữa, Tô Ca thì vui mừng mời tiệc các thủ lĩnh, điều đó khiến hắn tưởng lầm bộ lạc Dã Ly Thị cũng thèm muốn Lô Lĩnh Châu mang đến những lợi ích cho chúng, cho nên mới cùng với Dương Hạo thân mật đi lại như vậy, hai bên cùng có chung lợi ích. Bản thân sau khi tới đây, Tô Ca rõ ràng cũng có chút kiêng dè với mình, như vậy, hắn còn lo lắng gì nữa đây.
Lý Quang Nghiễm nghĩ như vậy, nên hắn mới hống hách, vốn chỉ là uy hiếp người khác mà thôi, nhưng hắn đâu có biết, phản ứng của Dương Hạo lại khiến cho các thủ lĩnh thất vọng, hắn từ đầu tới cuối đều cười niềm nở, cung kính này nọ, không chỉ các thủ lĩnh thấy thất vọng về hắn, mà ngay cả Tiểu Dã Khả Nhi cũng thấy khó chịu và kinh thường hắn hèn mọn.
Mà Dương Hạo lại cứ làm như không phát hiện ra ánh mắt không bằng lòng của mọi người, vẫn cười cười nói nói với Lý Quang Nghiễm, với thái độ huênh hoang hống hách của Lý Quang Nghiễm, hắn cần phải nhân nhượng, cuối cùng lại xin Lý Quang Nghiễm chỉ bảo:
"Lý đại nhân, Lô Lĩnh Châu vốn chỉ là một ngọn núi hoang vu, mấy vạn dân chúng di rời tới đây, muốn cho bọn họ an cư lạc nghiệp, song việc này quả thực là rất khó. Quan Gia cho họ Lô Lĩnh Châu, cho nên miễn cho họ mười năm thuế ruộng. Hạ quan được Quan Gia lệnh cho làm quan tạm thời ở nơi có các bộ lạc Hoành Sơn này, đó là ân huệ của Quan Gia ban cho hạ thần và các bộ lạc. Việc mời các nơi qua lại với Lô Lĩnh ta, cũng miễn trừ các loại thuế thông thương, cứ như vậy, khi công thương phát triển rồi, ba năm bảy năm nữa, dân chúng Lô Lĩnh Châu ta sẽ có chỗ đứng, mà các bộ lạc Hoành Sơn cũng có lợi, Lý đại nhân xem kế sách của hạ quan có được không?"
Lý Quang Nghiễm gằn giọng nói:
"Dương đại nhân thông hiểu mọi việc, Lô Lĩnh Châu thì không thể quy về đất Ngân Châu ta được, Dương đại nhân là Lô Lĩnh tri phủ, ngươi cần quản lý dân chúng Lô Lĩnh như thế nào, dạy bảo khuyên răn họ ra sao, Lý mỗ nghĩ rằng mình không thể xen vào, song…"
Hắn nói đến đây, cười ảm đạm nói:
"Quan Gia miễn cho Lô Lĩnh Châu mười năm thuế, các ngươi thì tự miễn thuế cho các thương nhân đến Lô Lĩnh Châu, vậy xin hỏi, ngươi có chính sách gì cho các thủ lĩnh hay không?"
Dương Hạo vừa định nói, Lý Quang Nghiễm vỗ bụp vào đùi của mình, gằn giọng nói:
"Dương đại nhân, ngươi phải biết rằng, các bộ lạc Hoành Sơn cũng buôn bán qua lại với Lô Lĩnh Châu ngươi.
Lô Lĩnh Châu ngươi miễn thuế cho những người thông thương, bọn thương nhân sẽ có lợi rất lớn, còn chúng ta cũng cần phải buôn bán với Lô Lĩnh Châu, như vậy Ngân Châu ta mới có thể phát triển được".
"Lý đại nhân, hạ quan…"
Lý Quang Nghiễm nắm chặt tay, chặn ngang lời hắn nói:
"Lý Quang Nghiễm ta dây dưới trướng có bốn vạn quân tinh nhuệ trấn an Ngân Châu, có dân tộc Hồi Hất, đề phòng Khiết Đan, còn địch là Thổ Phiên. Muốn đảm bảo cho các bộ lạc Hoành Sơn an cư lạc nghiệp, không bị xâm hại, nhưng Ngân Châu ta và các bộ lạc Hoành Sơn lại khó mà thực hiện được. Giờ ngươi mà miễn thuế cho các bộ lạc Hoành Sơn và Lô Lĩnh ngươi thông thương, lúc đó Ngân Châu ta sẽ bị bỏ quên đi, làm sao có thể phát triển giàu có được đây? Bổn quan phòng thủ biên cương, những binh khí, áo giáp, vũ khí, chiến mã,… những cái đó không cần tiền sao? Triều đình chắc chắn sẽ không cấp tiền cho ta".
Dương Hạo cười nói:
"Lý Thị tọa trấn Ngân Châu, chí ít thì cũng đã có năm trăm năm rồi, kinh tế rất hùng hậu, các bộ lạc Hoành Sơn, chỗ cằn cỗi cũng khổ đôi chút. Ha ha, Lô Lĩnh Châu ta càng không cần phải nói, giờ chỉ có bàn tay trắng, nghèo rớt mùng tơi, Lý đại nhân chắc chỉ có lợi chút ít từ Lô Lĩnh Châu ta và các bộ lạc Hoành Sơn thôi".
Những lời này quả thực là sự nhu nhược cầu xin, Tiểu Dã Khả Nhi tức nóng mắt, không thể kiềm chế được, liền đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Tô Ca quát:
"Ngươi đi đâu?"
Tiểu Dã Khả Nhi quay lại gân cổ nói:
"Ta uống nhiều rượu quá, muốn đi giải phóng một chút".
Nói xong đi thẳng ra ngoài không quay lại nữa. Lý Quang Nghiễm thờ ơ nhìn hắn, rồi lại nhìn sang các thủ lĩnh trong trại, nhếch mép cười.
Tiểu Thạch Đầu vẫn ở bên cạnh, hắn dùng một con dao nhỏ cắt thịt dê, rồi đưa lên miệng nhai, hắn chỉ là một đứa nhỏ. Lúc này thấy Dương Hạo bị phụ thân áp bức, đã phải nói ra những lời thỉnh cầu, đột nhiên bỏ con dao nhỏ xuống, lau miệng, cao giọng nói:
"Dương đại nhân nói những lời ấy là sai rồi, Ngân Châu vốn hùng mạnh, song lại không thể không có chuyện miệng ăn núi lở. Huống hồ, Dương đại nhân chỉ biết lịch sử của Ngân Châu ta, lại không biết bản chất thực của Ngân Châu có một lũ tù binh khổng lồ, mỗi ngày tiêu hao không biết bao nhiêu lương thực".
Hắn còn nhỏ tuổi, đứng trước rất nhiều đại nhân mà lại chậm rãi nói, không hề kiêng dè gì, Lý Quang Nghiễm rất mực yêu thương đứa con, lần này hắn cũng có chút tự đắc, hắn mỉm cười uống một chút rượu, không ngăn Tiểu Thạch Đầu nói, hắn được đà nói tiếp:
"Các bộ lạc Hoành Sơn được sự che chở bởi Ngân Châu, cha ta thủ Ngân Châu, cái mà cha ta ban ơn cho không chỉ là Ngân Châu thôi đâu".
"Kế Thiên, các đại nhân nói chuyện, ngươi có thể nhảy vào chen ngang được sao?"
Lý Quang Nghiễm cười một lúc lâu, rồi quay sang nói với Dương Hạo:
"Tiều Nhi trời sinh tính lỗ mãng, không biết phép tắc, bổn quan bận việc công không có thời gian dạy dỗ nó, làm cho Dương đại nhân chê cười".
"Kế Thiên? Lý Kế Thiên? Ồ, cái tên này, ta nghe quen quen…"
Dương Hạo giật mình, nhìn kĩ Tiểu Thạch Đầu, chỉ biết cái tên này nhất định đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng không nghĩ ra là nghe ở đâu. Hắn nghĩ ngợi một lát, rồi mỉm cười đáp:
"Lý đại nhân quá giữ ý rồi, lệnh công tuy tuổi còn nhỏ, song văn võ song toàn, nói năng có khí phách, thực là hổ phụ sinh hổ tử. Kế Thiên công tử, không biết ý cháu, ta phải làm thế nào?"
Tiểu Thạch Đầu ngạo nghễ nói:
"Việc này là cách làm có sẵn, Dương đại nhân hỏi ta làm gì?"
Dương Hạo kinh ngạc nói: "Cách làm có sẵn ư? Bổn quan sao không hiểu gì cả nhỉ?"
Tiểu Thạch Đầu cười lạnh nhạt chỉ vào Tô Ca, lớn tiếng nói:
"Ngươi hỏi thủ lĩnh Tô Ca thì biết ngay, các bộ lạc thảo nguyên làm được, các bộ lạc Hoành Sơn chẳng lẽ lại không thể làm được?"
Những lời này nói có chút lỗ mãng, mặt Lý Quang Nghiễm biến sắc, định ngăn lại nhưng không kịp nữa rồi. Thủ lĩnh các bộ lạc ngồi hai bên nghe xong lập tức xôn xao bàn tán. Bọn họ vốn dĩ nằm ở giữa ba thế lực, không phụ thuộc vào thế lực nào cả, họ ung dung tự tại. Nếu như lý do từ chối Lý Kế Thiên có thực, bọn họ chẳng lẽ lại là một bộ phận của thảo nguyên, chịu sự quản lý của Lý Thị sao?
Hàng hóa rẻ tiền được Lý Thị thu mua, rồi Lý Thị lại vận chuyển người Hán và hàng hóa của Trung Nguyên, đây đúng là thủ đoạn bóc lột các bộ lạc Trung Nguyên của Hạ Châu, Đảng Hạng Thất Thị hơi một tí là tạo phản, nguyên nhân nằm ở chỗ đó, chẳng lẽ Lý gia muốn đem các bộ lạc người Khương thành thứ để chúng thống trị sao?
Các thủ lĩnh lo lắng cũng không có gì lạ, Tiểu Thạch Đầu giống một thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng trên thực tế suy nghĩ của hắn lại không nhỏ như tuổi tác, các thủ lĩnh khó mà tin tưởng kiến thức của một đứa trẻ như vậy, tự nhiên những lời đó bị nghi là ý của Lý Quang Nghiễm, cho rằng những lời mà bản thân Lý Quang Nghiễm không dám nói thì để cho con trai nói ra.
Hạ Châu, Phủ Châu và Lân Châu trước đây, khi Phủ Châu tấn công Lân Châu, Phủ Châu dùng những lợi ích mua các bộ lạc người Khương đứng về phía mình, mà khi lợi ích của Hạ Châu ít đi, phần lớn đều dùng binh uy đe dọa, bắt buộc các bộ lạc người Khương hợp tác với mình. Lý Thị luôn ương ngạnh, bọn chúng có dã tâm như vậy chẳng có gì là lạ.
Thấy các thủ lĩnh ghé đầu ghé tai bàn tán, có phần tức giận, Lý Quang Nghiễm vội vàng cười ha ha và nói:
"Tiểu Nhi không biết trời cao đất dày, ăn nói lung tung, các thủ lĩnh không để bụng nhé, Ngân Châu và các bộ lạc Hoành Sơn là bằng hữu, lại không có mối quan hệ phụ thuộc, trước đây không phải, sau này cũng sẽ không thay đổi, Lý Quang Nghiễm ta há lại tranh giành lợi ích với các thủ lĩnh bộ lạc người Khương?"
Dương Hạo mỉm cười nói:
"Cái đó hạ quan nghe không hiểu. Lô Lĩnh ta phải rất đắn đo mới dám miễn thuế cho các thương nhân các bộ người Khương, Lý đại nhân lại không đồng ý, như vậy cao kiến của đại nhân là gì vậy, nên làm thế nào mới tốt đây? Hạ quan ngu dốt, mong Lý đại nhân chỉ giáo".
Thủ lĩnh Kha Đặc lúc này cũng lên tiếng hỏi:
"Đúng vậy, Lý đại nhân không muốn tranh giành lợi ích với các bộ lạc Hoành Sơn, mà lại lo lắng cho sự thông thương của Lô Lĩnh và các bộ lạc, sẽ khiến cho sự buôn bán của các phường thị của Ngân Châu tiêu điều, quan thuế giảm mạnh, không biết Lý đại nhân có cách giải quyết gì tốt đối với cái tình hình lưỡng nan này không?"
Các thủ lĩnh vừa thấy có người lên tiếng, thì giống như nước lũ tìm được lỗ hổng thoát ra, đều lần lượt chất vấn:
"Đúng vậy, Lý đại nhân nói như vậy, chúng ta có thể không hiểu, mời Lý đại nhân nói rõ thêm".
Lý Quang Nghiễm thấy Dương Hạo cúi đầu uống rượu, trên mặt nở nụ cười đắc ý, đột nhiên cười to lên, cao giọng nói:
"Chuyện này có đáng gì, cái thế cục lưỡng nan này, dễ giải quyết thôi".
Dương Hạo vội vàng hỏi một câu:
"Không biết đại nhân định giải quyết thế nào?"
Lý Quang Nghiễm nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ trêu tức, nói một câu:
"Thế cục lưỡng nan này từ Dương đại nhân mà ra, tốt nhất là để Dương đại nhân tự giải quyết".
"Ta?"
Dương Hạo mặt mũi u tối nói: "Hạ quan…biết giải quyết thế nào?"
Lý Quang Nghiễm chậm rãi nói:
"Lô Lĩnh Châu miễn thuế cho các thương nhân thông thương với Lô Lĩnh Châu, các bộ lạc có da lông bò dê, các loại thảo dược đều mang bán cho Lô Lĩnh. Nhưng Ngân Châu ta làm sao có thể cạnh tranh được với sự miễn thuế của Lô Lĩnh ngươi. Cho nên, phần thuế miễn giảm mà các ngươi đề ra khiến Ngân Châu ta chịu thiệt cần có Lô Lĩnh Châu ngươi bồi thường".
Dương Hạo mặt biến sắc, vội nói:
"Lô Lĩnh Châu ta phải bồi thường cho thuế tổn thất của đại nhân?"
"Chính xác!"
Lý Quang Nghiễm nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Hạo mà cười, đầy khoái chí nói:
"Thực lực không đông, ngươi còn không phải là đối tác của ta, hừ, cách đó muốn làm khó ta, cái này, ngươi ra học thêm Tiểu Thạch Đầu đi?"
Lý Quang Nghiễm cười ngạo nghễ nói:
"Dương đại nhân chi bằng mở đại môn, cùng với các thủ lĩnh bộ lạc buôn bán, nhưng Ngân Châu ta sẽ cần phái thuế sứ đóng tại Lô Lĩnh Châu ngươi, thống kê số hàng hóa mua bán, tính số lượng định kỳ, ước tính số thuế cần phải nộp, rồi cho vào ngân khố của Ngân Châu ta, như vậy, Ngân Châu ta và các bộ lạc chẳng phải đều vui mừng sao?"
Nói đến đây, hắn không kìm được cười ầm ĩ: "Ha ha ha…"
"Ha ha ha…"
Về doanh trại của mình, nghĩ đến vẻ mặt khó coi của Dương Hạo, Lý Quang Nghiễm vẫn không dứt cười.
Lý Kế Thiên không chịu được nữa, hỏi:
"Phụ thân, cha định phái thuế sứ đến Lô Lĩnh Châu thu thuế sao? Chúng ta không tiêu diệt Lô Lĩnh Châu của hắn đi, còn chờ đợi gì nữa?"
Lý Quang Nghiễm vẫn cười ha ha nói:
"Giờ không phải lúc, các bộ lạc Thổ Phiên đang triển khai quân, đợi đến khi ổn định được tình hình của Lô Lĩnh Châu, cha mới có thể ra tay san bằng Lô Lĩnh Châu. Con không thấy vẻ mặt khó coi của Dương Hạo Dương Hạo sao? Nếu hắn đồng ý cho cha phái thuế sứ đóng tại Lô Lĩnh Châu, thì Lô Lĩnh Châu hắn sẽ thuộc về ta, Dương Hạo hắn thì chỉ là một con rối mà thôi. Nếu hắn đồng ý như vậy với ta, thì phụ thân sẽ để hắn là một Lô Lĩnh tri phủ tiếp tục làm công việc hắn ngồi không ăn bám, con thấy thế nào?"
Lý Kế Thiên giận giữ nói:
"Cha, con cảm thấy Dương Hạo không giống một tên an phận như vậy đâu, tên này, không đáng tin đâu, không dùng được đâu cha à".
Lý Quang Nghiễm mỉm cười, xoa đầu đứa con trai nói:
"Nhi à, con dù trời sinh tính thông minh, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ, con phải nhớ rằng, vui là tức, yêu là ghét, mọi biểu hiện đều không lộ ra ngoài, con mới có thể dễ dàng đối phó với kẻ địch của con.
Để làm hùng cứ một phương, thì cần phải có tính cánh vừa nhu vừa cương. Đó là một thủ đoạn đấy, con muốn lôi kéo một người, cần để hắn cảm thấy có lợi ích gì đó từ con, và hơn nữa để hắn thấy sợ con, thì mới ngoan ngoãn nghe lời con, không dám phản bội con. Nhưng…nếu như con muốn giết một người…"
Hắn nặng nề nói:
"Ý định giết người của con cần phải dấu diếm cho kỹ, không cho ai biết, con lúc nào cũng cần phải nở nụ cười, con cần phải để cho hắn cảm thấy con cần hắn, muốn giữ chân hắn, thì hắn mới không cảnh giác với con, như vậy…con mới dễ dàng mà giết hắn…"
Trong trại của Tô Ca, Tô Ca lo lắng nói:
"Thiếu chủ, hôm nay yếu thế như vậy, thiếu chủ dùng thủ đoạn đẫm máu tàn sát Khương trại Hoành Sơn tạo quyền uy đã không còn sót lại chút gì, ta thấy thủ lĩnh các bộ lạc người Khương đã có suy nghĩ gian dối rồi, sợ rằng…sẽ đánh lẻ làm ăn thôi, chúng sẽ không dám mạo hiểm đối phó với Ngân Châu và qua lại với Lô Lĩnh, trừ phi thiếu chủ đồng ý điều kiện của Lý Quang Nghiễm, nhưng điều này…"
Dương Hạo cười nói:
"Không phải là sợ, mà là chắc chắn như vậy. Bọn chúng một lũ cỏ thấp ngắn, sớm đã thử qua chỗ tốt của cỏ thấp, cũng quen với làm cỏ thấp ngắn rồi. Nhưng chúng vĩnh viễn sẽ không hiểu được, một ngọn cỏ ấy mọc lên thì vĩnh viễn không thể thành cây đại thụ được, hắn quen lợi dụng người khác, dựa dẫm người khác. Điều đó khiến bọn chúng nghĩ rằng dựa dẫm vào Lý Quang Nghiễm là tốt hơn hết, hôm nay người về phía Lý Quang Nghiễm càng nhiều thêm, ngày sau thay đổi địa vị, cũng hơn người khác mấy trăm lần, người như vậy, không đủ để suy nghĩ sao".
Ánh mắt Tô Ca hơi chớp động, lời nói của Dương Hạo ý ngầm trong lời nói, nhưng lại không biết là có nên mở miệng hay không, chính vào lúc này, Tiểu Dã Khả Nhi đi đến gần, vừa nhìn thấy sắc mặt Dương Hạo trầm xuống, quay lưng đi ra ngoài, Tô Ca quát:
"Ngươi đứng lại cho ta, vừa nãy trước mặt các thủ lĩnh, ngươi giở trò gì thế hả?"
Tiểu Dã Khả Nhi liếc nhìn Dương Hạo, hừ một tiếng không trả lời, Tô Ca giận tím mặt, giơ tay lên, Dương Hạo ngăn lại, bước đến trước mặt Tiểu Dã Khả Nhi, mỉm cười nói:
"Tiểu Dã Khả Nhi, ngươi có phải nhìn thấy ta quỵ nụy trước mặt Lý Quang Nghiễm, mà trong lòng cảm thấy khó chịu hay không?"
Tiểu Dã Khả Nhi cười nhạt nói: "Hóa ra ngươi cũng biết sao?"
Tô Ca thấy hắn vô lý với thiếu chủ như vậy, chộp bả vai toan trói hắn, Dương Hạo ngăn tay hắn lại, cười ha ha nói:
"Nói thực, ta thành cộng chủ của Đảng Hạng Thất Thị, ngươi vẫn không chịu phục sao?"
Tiểu Dã Khả Nhi cười nhạt, Dương Hạo mỉm cười nói:
"Nhẫn nhịn chịu đựng, lùi một bước tiến trăm bước, nhẫn một lúc, thành công cả đời. Nhẫn nhịn là thông minh, là sức mạnh, là dũng khí, đại trượng phu ngươi giờ còn không hiểu, cho nên cái vô lễ của ngươi, ta có thể nhẫn nại, nhưng khi đợi ngươi hiểu được tất cả, ta mong ngươi có thể bảo đảm tôn trọng và phục tùng ta".
Dương Hạo sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
"Nếu không, cho dù ngươi là con của đại nhân Tô Ca, ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi một lần nào khiêu khích nữa đâu".
Dương Hạo chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy, trong chốc lát làm Tiểu Dã Khả Nhi khiếp sợ, Dương Hạo nói hơi quá chăng, hắn hiểu đứa con của mình như vậy, song Dương Hạo giờ lại nổi trận lôi đình với con trai mình như vậy, những tưởng hắn sẽ tức giận, không ngờ hắn lại chậc chậc lưỡi:
"Đứa con trai của ta, thật là hết thuốc chữa, mà thiếu chủ nói vậy có ý gì đâu".
Dương Hạo trở lại vị trí của mình, nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Đường Diễm Diễm, liền hỏi Tú Tú:
"Đường cô nương đâu rồi?"
Tú Tú vội trả lời:
"Đường cô nương và Thầm Muội Nhi cô nương cùng đi săn cáo rồi ạ".
Dương Hạo lắc đầu cười, dặn dò:
"Mang cho ta một cốc trà tới đây".
Tú Tú đồng ý, vắt bím tóc sang một bên rồi chạy đi, đến cửa thì ddugnj phải Diệp Chi Tuyền, Diệp Chi Tuyền lảo đảo, Tú Tú tuy là nữ giới, nhưng sức không hề yếu, lúc này đâm vào Diệp Chi Tuyền rồi chạy ra ngoài, Tô Ca thấy vậy giật mình, vội chạy lại đỡ hắn, rồi giải thích:
"Ông chủ Diệp, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi…
"Ôi chao, ôi chao, cái con nha đầu này, khỏe gớm".
Diệp Chi Tuyền cười rồi vỗ vỗ hai tay nói: "Đi đi, đi làm việc của ngươi đi, ta có việc gấp cần nói với đại nhân, không có thời gian trách móc ngươi đâu".
Tú Tú vội cảm ơn rồi lui ra, Dương Hạo bước nhanh lại đón Diệp Chi Tuyền, hỏi:
"Sao rồi, có tin gì à?"
"Vâng, tin vừa được truyền đến".
Diệp Chi Tuyền móc trong ống tay áo ra một ống trúc đựng mật thư đưa vào tay Dương Hạo, Dương Hạo nhận lấy, nhìn hoa văn và chỗ mở, Bích Túc cầm một con dao lại, "Bụp" một tiếng, ống trúc bị vỡ ra làm đôi, rút từ bên trong ra một tờ giấy trắng, Dương Hạo vội mở ra xem.
Dương Hạo xem một lúc, rồi nhắm mắt lại, và từ từ mở mắt ra, Diệp Chi Tuyền vội hỏi:
"Đại nhân, sao rồi?"
Dương Hạo chậm rãi mở mắt, mỉm cười:
"Đã đến lúc tiễn tên kia lên đường rồi".
"Dương Hạo, Dương Hạo, ta săn được một con sói đẹp lắm".
Đường Diễm Diễm tay cầm lấy đuôi con cáo chạy vào, Diệp Chi Tuyền vội rút ra ngoài, Dương Hạo đúng lúc ấy vô cùng hoan hỷ, vừa thấy nàng đến, kìm lòng lại, ôm nàng vào lòng, hôn vào cái miệng chúm chím của nàng.
"Chàng, chàng bị làm sao vậy?"
Đường Diễm Diễm thấy hắn thân thiết với mình như vậy, thấy lạ liền hỏi.
Dương Hạo vui ra mặt, cười nói:
"Đại nhân có công lớn rồi, thơm một cái nào".
"Cái gì…công lớn ư?"
Đường Diễm Diễm vẫn không hiểu gì, ngơ ngác đứng đó nghĩ: "Nguy rồi, nỗi lo về sau của hắn được giải quyết rồi, thế còn nỗi lo về sau của ta thì sao, không phải sắp đến đó chứ? Ôi chao ôi, sao lại nhanh như vậy được, người ta còn chưa chuẩn bị gì…"
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
7 chương
31 chương
128 chương
352 chương
15 chương
21 chương
124 chương
17 chương