Trời đã ngả về chiều, Dương Hạo mang những miếng da dê, da chó, da bò trên lưng bốn con ngựa đặt cả xuống đất, sau đó trải đống quần áo đã hong khô của tứ thị vệ Ngân Châu lên trên mặt đất, nhặt một cành củi to vất vào trong đám lửa, rồi mang túi rượu và lương khô ra, bày biện đồ uống, đến khi tất cả đã xong xuôi, mới hướng vào trong động sâu gọi: "Diễm Diễm, ra ăn cơm đi nào..." Trong động không có âm thanh gì hết, Dương Hạo cười đau khổ một tiếng, lại nói: "Diễm Diễm, nàng đã trốn ở đây cả buổi chiều rồi, nàng sẽ không đợi đến ngày mai chứ? Dù có đợi đến sáng ngày mai, thì nàng cũng phải đi ra mà...." Trong động vẫn im lặng không có động tĩnh gì. Mắt Dương Hạo bỗng đảo, rồi hắn nói tiếp: "Diễm Diễm, nói không chừng trong động có rắn đó. Trời tối thế này, không nhìn thấy gì ở trong ấy cả, rất nguy hiểm." Dương Hạo nói rát cả cổ họng, trong động vẫn chẳng có chút động đậy nào. Động không sâu lắm, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng của Đường Diễm Diễm. Dương Hạo khịt khịt mũi, mùi hương thơm nồng nàn đó lại một lần nữa đi vào lòng hắn, hắn bỗng động lòng, hắn tin chắc rằng cả đời này cũng không thể quên được cảnh tượng đó. Giờ khắc cây phơi quần áo rơi xuống, Đường Diễm Diễm như một con hồ li vừa thành tinh, trên người không có một mảnh vải, ào vào lòng hắn. Cơ thể trắng như ngà, bộ ngực trắng nõn của nàng rung động làm cho hắn không còn làm chủ được cơ thể mình nữa. Đột nhiên, nàng đã lao đến, làm hắn ngã ra mặt đất. Nền đất mấp mô, lạnh giá, nhưng trong lòng lại là một người con gái ấm áp đẹp như một viên ngọc quý, cơ thể nàng mềm mại và bóng bẩy, ngực nàng bị lửa đốt đến phát nóng lên, dưới bộ ngực đỏ và nóng đó là một trái tim đang đập thình thịch. Nó như một chiếc chày đập từng nhát vào trái tim hắn. Những đường cong trên cơ thể nàng, giờ đây đã hoàn toàn nhập vào làm một với cơ thể của hắn. Mặt Đường Diễm Diểm đỏ bừng như hai đốm lửa, hai mắt nhắm nghiền, thấp giọng van xin: "Đừng nhìn, đừng nhìn mà, xin chàng đừng nhìn ta." Dương Hạo nói liên tiếp: "Ta không nhìn, ta không nhìn..." Trên thực tế, trên mặt hắn là mái tóc dài của Đường Diễm Diễm, hai người gần nhau như vậy, nhưng hắn quả thực cũng chẳng nhìn thấy gì. Cảm thấy được cơ thể của Đường Diễm Diễm đang chạm vào người mình, hắn đã sợ đến mức độ toàn thân cứng đờ ra, ngay cả tay cũng không dám động đậy nữa rồi. Nhưng dù không nhìn thấy, cảm giác lại mãnh liệt hơn ngàn lần, hai người đều không mặc gì trên người. Cơ thể của người thiếu nữ phát triển đầy đặn, tràn ngập sức sống... Bộ tóc dài óng mượt của nàng xõa ra trên mặt hắn, như đang kích thích con tim hắn, không chỉ vậy còn vang lên tiếng cầu xin nhỏ nhẹ đó, như tiếng thở, nàng cũng đang thở rất gấp gáp, hơi thở của nàng rất thơm, từng đợt từng đợt thổi vào mặt hắn, đánh thức nhục dục trong lòng tên đàn ông như hắn. Một bộ phận nào đó trên người hắn đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn, bắt đầu phồng lên, chọc vào đôi chân mềm mại như nhung của Đường Diễm Diễm. Đường Diễm Diễm kinh ngạc, rồi nhanh như cắt, nàng như một con thỏ bị trúng tên, bật lên từ mặt đất, vớ lấy hai chiếc áo che thân rồi biến mất vào trong nơi sâu nhất của hang động... Cảnh tượng cuối cùng lưu lại trong mắt Dương Hạo là tấm lưng trắng của nàng, làm cho người ta cảm giác ngất ngây. Và như thế, nàng đã trốn trong động đến bây giờ... "Cơ thể của nàng ấy....đúng là rất hoàn mỹ. Xì, nghĩ linh tinh gì vậy chứ, giờ phải làm sao đây?" Dương Hạo thở dài, rồi đứng dậy đi vào trong động. Đường Diễm Diễm vội vàng kêu lên: "Chàng đừng đến đây!" Dương Hạo xấu hổ dừng bước, chẳng biết làm cách nào, hắn nói: "Vậy nàng muốn ta phải làm thế nào mới chịu ra đây?" Đường Diễm Diễm đột nhiên như nổi giận nói: "Chàng vất con dao qua đây, để ta chết đi cho rồi." Rồi nàng thấp giọng, nghẹn ngào nói: "Chàng tưởng ta là người con gái không biết xấu hổ ư? Giờ đã thế này, ta...ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa?" "Diễm Diễm, nàng...." "Chàng lại còn nói với ta, chàng sẽ không nói với ai cả, sẽ không làm mất đi sự trong sạch của ta à? Nhưng, ta giấu được người khác, không giấu được chính bản thân mình, chàng...chàng còn bảo ta gả cho ai được nữa? Nếu chàng ta nói đến chuyện lập gia đình, dù là....dù là ai đi chăng nữa, chẳng lẽ ta có thể sống một cuộc sống bình thường mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Đời này kiếp này, ta không muốn sống nữa..." Nghe thấy tiếng khóc ấy, Dương Hạo bỗng thấy lòng trĩu xuống, hắn nhẹ nhàng dựa vào vách động, lặng người, nhỏ nhẹ nói: "Diễm diễm, khi ta còn ở Đinh Gia làm gia đinh, ta đã từng có một người vợ, nàng ấy tên là....La Đông Nhi..." Trong động bỗng không còn một âm thanh nào, một hồi lâu, Đường Diễm Diễm mới kinh ngạc hỏi: "Chàng...Chàng đã thành thân? Vậy sao chàng còn cùng với Chiết Tử Du...." "Đông Nhi đã...qua đời rồi." "Ừm..." "Ta và Tử Du đã quen nhau từ lâu. Thực ra trước khi ta và Đông Nhi yêu nhau rồi thành thân, ta đã quen với Tử Du rồi, chính là lần ta đi chuyên chở lương thực ở Quảng Nguyên, ta quen nàng ấy ở bữa tiệc của Trình Lão Thái Quân, chính là lúc đó....ta đã có cảm tình nới nàng ấy..." Đường Diễm Diễm bỗng cảm thấy tức giận, nặng nề nói: "Vậy ta chẳng phải quen với chàng sớm hơn cả nàng ta hay sao? Ta có điểm gì không bằng nàng ta cơ chứ?" Dương Hạo cười đau khổ, trầm lặng một lúc, rồi lại nói: "Tình cảm của nàng với ta, sao ta lại không biết? Lúc đầu, ta biết thân phận mình thấp hèn, ngay cả tình yêu với Chiết Tử Du ta cũng giấu trong lòng không nói ra, thì làm sao dám nghĩ đến nàng? Lúc ở Quảng Nguyên thì càng không phải nói. Cả ngày nàng chỉ đòi giết đòi đánh ta, ta trốn còn không kịp nữa là. Đông Nhi qua đời, ta lại gặp lại Chiết Tử Du ở Lô Lĩnh Châu. Có lẽ đó là duyên phận của chúng ta. Còn nàng, nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, người thấp bé như Dương Hạo ta, không phải không có lần nào rung động trước nàng, nhưng....gia cảnh của nàng quá cao quý, Dương Hạo ta chỉ là một chức quan nhỏ, làm sao người nhà nàng có thể để ý đến ta? Vì vậy, ta không dám có ý nghĩ gì với nàng." Đường Diễm Diễm trốn trong bóng tôi, nghe vậy vô cùng tức giận, nghĩ thầm trong bụng: "Ngươi không bằng Đường Gia nhà ta, chẳng lẽ lại bằng Chiết Gia được hay sao? Đúng là nói linh tinh, nói linh tinh." Dương Hạo lại nói: "Nhưng Tử Du thì không thế. Nàng ấy chỉ là một dân nữ, mặc dù có quan hệ với Chiết Gia ở Phủ Châu, nhưng lại không có quyền lực gì hết..." Đường Diễm Diễm xì một tiếng, nhưng Dương Hạo không chú ý đến, hắn cẩn thận nghĩ những lời mình cần nói, rồi cẩn thận lên tiếng: "Nàng ấy…nàng ấy là một cô gái tốt, rất thông tình đạt ý, rất hiểu lòng người khác…" Đường Diễm Diễm nghe xong ngầm tức giận, đang định cất lời phản bác, nhưng Dương Hạo lại nói tiếp: "Lúc đầu ở chùa Phổ Tề, nhìn trộm ngọc thể của cô nương ấy, mặc dù ta không nói ra nhưng trong lòng vô cùng hối hận, sau này, nàng rất nặng tình với ta, sao ta lại không biết cho được? Trong lúc tất cả mọi người đều sợ hãi rời đi, nàng lại đến Lô Lĩnh Châu, trong khi ta không còn chốn nào nương tựa, nàng giúp đỡ ta không chút so đo, khi Lý Quang Nghiễm đến đánh ta, tình hình nguy hiểm như vậy, mà nàng vẫn mạo hiểm đứng ra chiến đấu, đặt mình vào vị trí nguy hiểm, tất cả những việc này, ta đều nhớ rất rõ, Dương Hạo ta đâu phải là người lòng dạ sắt thép cơ chứ… Ngày hôm nay…ngày hôm nay lại xảy ra chuyện này, nếu ta còn coi như không biết, chối bỏ trách nhiệm thì đúng là ta không bằng đồ trâu ngựa, Diễm Diễm, ta…ta muốn cưới nàng làm vợ, nàng có đồng ý không?" Đường Diễm Diễm ngay lập tức đờ người, hạnh phúc đến nhanh như vậy, não của nàng chưa kịp phản ứng lại. Dương Hạo lại vội vàng nói thêm: "Đường Gia rất giàu có, khuê nữ nhà Đường Gia nhất định không thể làm thiếp của người khác, nhưng, ta và Tử Du thực tình đã hẹn ước suốt đời, ta không thể phụ tình nàng ấy, nếu lấy nàng làm vợ, nàng sẽ là vợ hai, thế lực của Đường Gia dù lớn, nhưng nàng không được lấy thế để áp đảo nàng ấy, ta chỉ cần nàng đồng ý một điều này, có được không?" Ngày xưa đã có câu "Một vợ cả hai vợ hai bốn thiếp", đây chính là cái gọi là "năm thê bảy thiếp rồi", điều đó là đặc quyền của quan lại. Quan lại có bao nhiêu thiếp là không hạn chế, nhưng vợ hai là có hạn, dù là quan nhất phẩm thì nhiều nhất cũng chỉ có thể có 1 vợ cả, hai vợ hai mà thôi. Vợ cả là vợ chính, lớn nhất, địa vị xã hội ngang bằng với chồng, dù là ở nhà hay là ở ngoài. Tất cả nhưng nghi lễ như xe cộ, quần áo đều được hưởng như của chồng. Còn vợ hai thì hơi kém hơn một chút, nhưng gặp vợ cả không phải hành lễ như thiếp gặp vợ cả. Địa vị trong gia đình cũng tương đương. Kể cả những người có nhiều tiền của đến mấy, có thể lấy về hàng vạn thiếp, hàng vạn tì nữ, nhưng vợ cả nhất nhất cũng chỉ có một mà thôi. "Bình đẳng với Chiết Tử Du sao?" Đường Diễm Diễm cuối cùng cũng đã phản ứng lại, trong óc nàng lóe lên một suy nghĩ: "Chiết Tử Du đã che giấu thân phận của mình với chàng ấy sao? Chàng không hề biết thân phận thực sự của Chiết Tử Du là gì, còn nghĩ rằng nàng ta là một dân nữ bình thường, còn sợ ta sẽ ức hiếp nàng ta? Làm vợ hai cùng em ruột của Vĩnh An Quân Tiết Soái, Đường Gia nhà ta sẽ không có ai phản đối, nhưng....Chiết Gia liệu có đồng ý hay không?" Nghĩ đến đây, Đường Diễm Diễm bĩu môi... Dương Hạo nói xong không thấy trong động trả lời gì, bèn cười nói: "Đúng vậy, Dương Hạo bất tài vô tướng, gia thế cao quý như của nhà nàng, lại có một người con gái kiều diễm như nàng, ta biết muốn tìm được một tấm chồng ưng ý là không hề khó khăn. Dương Hạo ta lại nói điều kiện với nàng, muốn nàng làm vợ hai cùng với một người con gái dân nữ bình thường, thật là hoang đường. Nhưng có điều..." Hắn thở dài một hơi,ngẩng đầu nói: "Có điều... nếu nàng muốn ta bỏ nàng ấy đi, hoặc để nàng ấy làm thiếp, thì ta thực lòng không làm được. Nếu nàng thấy ta đã hạ nhục nàng, thì... thì nàng giết ta đi cũng được. Nhát dao này,đáng lẽ ta đã phải chịu từ khi ở chùa Phổ Tề rồi, giờ đây, trả lại cho nàng!" Trong động lặng yên hết mực, rồi vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Đường Diễm Diễm xuất hiện trước mặt hắn, trên mặt còn vết nước mắt chưa khô, nàng nhìn vào mặt Dương Hạo, rồi cất giọng nói: "Chàng nói, chàng muốn lấy ta làm vợ ư?" Dương Hạo trĩu giọng nói: "Đúng vậy, nhưng..." "Nhưng ta làm vợ hai cùng với Chiết Tử Du, không được o ép lẫn nhau?" "Đúng vậy!" Đường Diễm Diễm nghi hoặc nói: "Chàng sẽ không hối hận chứ?" Dương Hạo gật đầu, nói một cách kiên quyết: "Quyết không hối hận." Đường Diễm Diễm nhìn thẳng vào mặt hắn một hồi lâu, đột nhiên cười, cười rất tươi. Nàng gật đầu, dịu dàng nói: "Được, ta đồng ý làm vợ chàng, ta đồng ý làm vợ hai cùng với Chiết cô nương, chàng đã hứa với ta, mong rằng chàng sẽ không quên lời hứa đó, càng không được hối hận, phu quân đại nhân của ta..." Đường Diễm Diễm cười rất tươi, nhưng trong đó lại chứa đựng một biểu cảm gì đó khác, tiếng "phu quân" phát ra từ miệng người mĩ nhân ấy rất thân thiết, nhưng không hiểu tại sao, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, có cảm giác mình đã bị rơi vào cạm bẫy gì đó, dựng cả tóc gáy... Nàng ấy.... có thể có cạm bẫy gì được chứ? Có lẽ là không khí lạnh trong động thổi ra rồi... Ừm...nhất định là như vậy! "Chàng....Chàng ngủ ở đâu?" Nhìn giường đã trải xong, Đường Diễm Diễm đỏ mặt, nhìn dáng bộ ấy, thật giống người con gái mới về nhà chồng. Nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng ấy, Dương Hạo cũng trở nên vui vẻ, gác bỏ tất cả những việc quân và việc của Chiết Tử Du sang một bên, mỉm cười nói: "Nàng không hi vọng đêm nay chúng ta sẽ động phòng ở đây chứ?" "Không phải không phải, chàng...chàng đừng nói linh tinh." Đường Diễm Diễm vội vàng xua tay, ngại ngùng lùi về sau một bước. Sau khi đã xác định xong danh phận, nàng càng xấu hổ hơn. "Ha ha, chỗ này rộng rãi, nàng ngủ ở bên trong, ta chỉ cần một góc ở bên cạnh là được rồi, buổi tối còn phải dậy nhóm lửa, có lửa, là không sợ rắn rết thú dữ mò đến nữa rồi." Đường Diễm Diễm nhìn đống áo được phủ lên trên mặt đất, chau mày, nhẹ nhàng nói: "Ta chẳng thèm ngủ trên đống áo của đám người hôi này đâu." "Không ngủ sao? Vậy thì nàng ngủ đất được rồi." Dương Hạo vừa nói vừa cởi áo ngoài của mình ra đặt lên đám áo của mấy người đã phủ lên mặt đất. "Thế này còn được." Đường Diễm Diễm nhoẻn miệng cười. Dương Hạo nhíu mày nói: "Sao, quần áo của ta thì không hôi à?" "Ai bảo, quần áo của chàng là hôi nhất ở đây rồi." Đường Diễm Diễm "xì" một tiếng, rồi đột nhiên mặt đỏ tía tai, khi quay mặt nhìn sang Dương Hạo, ánh mắt tràn ngập tình yêu. Nàng đã dùng sự dũng cảm và nghị lực mà biết bao người con gái khác không có được, để ở cạnh người đàn ông mình yêu, nàng đương nhiên có tư cách để vui mừng vào lúc này... Trời đã sáng, mắt Dương Hạo động đậy, chưa kịp mở mắt đã phát hiện ra có chút bất thường, thần thái của hắn ta vừa tỉnh hơn chút nữa, chầm chậm mở đôi mắt, hắn kinh ngạc phát hiện ra không biết từ lúc nào Đường Diễm Diễm đã lăn vào lòng hắn, đáng lẽ khoảng cách giữa hai người còn khá xa, ai mà ngờ nàng ấy ngủ xấu thói như vậy, không ngờ lại chen vào lòng hắn, còn hắn, đấng lẽ ngủ ở bên cạnh, giờ lại có nửa người nằm ngoài đất. Giờ đây, nàng ngủ rất ngon lành, nàng chen vào lòng hắn, lưng dựa vào hắn, cả thân người như một con mèo nhỏ co vào, cùng với nhịp thở, lưng cũng phập phồng theo. Cứ thế, mông nàng tì chặt vào phía dưới Dương Hạo, mà việc khủng khiếp hơn cả là, Dương Hạo là một người đàn ông vạm vỡ, hắn giống như những người đàn ông khác, cứ mỗi buổi sáng là lại "chào cờ". Cột cờ rắn chắc ấy giờ đang nằm dưới một lớp áo mỏng, kẹp giữa lớp vải ấm áp, Dương Hạo ngay lập tức kinh ngạc muôn phần, Đường Diễm Diễm đang ngủ dường như cảm thấy không được thoải mái lắm, mông nàng nhẹ nhàng cử động, Dương Hạo biết rằng mình nên đứng dậy, nhưng va chạm thế này, càng làm cho hắn thấy xúc động, làm sao có thể khống chế được, vật đó càng cứng lên, và đi sâu vào chỗ bí mật ấy. Dương Hạo càng ngày càng thở gấp, hơi thở từ mũi hắn thổi bay mấy sợi tóc lơ thơ trên cổ Đường Diễm Diễm, cổ nàng trắng ngần, làn da mềm mại như da em bé. Mái tóc xõa trên cổ càng làm cho nàng thêm nét phong tình, Dương Hạo nhìn mê đắm, phía dưới của hắn cũng bỗng chốc dựng hẳn lên. "Nàng ấy…nàng ấy đã đồng ý trở thành vợ của ta, thế này sẽ không mạo phạm đến nàng ấy chứ?" Dương Hạo nghĩ thầm trong bụng, bàn tay của hắn không kìm được nữa, thò tay sờ vào những đường cong trên cơ thể nàng, hôm qua khi nàng vội vàng vơ lấy chiếc áo che lên người chạy vào trong động, chỉ mặc mỗi một chiếc áo này. Giờ đây nhẹ nhàng sờ vào, lớp áo mỏng ấy không gây trở ngại gì hết, chỗ Dương Hạo chạm vào mềm mại không ngờ, làm cho hắn càng khó khống chế chính bản thân mình, bên dưới của hắn lại tự động nảy lên mấy hồi. "Ưm…" không ngờ hắn làm vậy, lại đánh thức Đường Diễm Diễm, Đường Diễm Diễm dụi dụi mắt, đột nhiên cảm thấy mông mình có vật gì là lạ, thò tay vào sờ, lại quay đầu nhìn, bỗng hét "A" lên một tiếng, vội vàng định chạy đi. Lúc này ngọn lửa dục vọng đã bừng lên trong lòng Dương Hạo, hắn giơ tay ra ôm lấy eo Đường Diễm Diễm, kéo nàng vào trong lòng mình. Eo nàng vừa thon vừa gầy, bụng nàng nhỏ và mềm mại, Dương Hạo vừa động vào, nàng càng vùng vẫy muốn thoát ra, chiếc mông của nàng vừa cử động, cảm thấy có vật thể lạ đang nóng bừng ở giữa, Đường Diễm Diễm hoảng hốt, với tính cách của nàng, đã thích Dương Hạo, giờ lại nguyện cùng hắn đi suốt quãng đường đời, nếu đem thân mình cho hắn thì nàng nhất định không hối hận, nhưng vừa tỉnh giấc, lại phát hiện ra việc ngoài dự định thế này, bản năng làm nàng phải tìm cách trốn thoát. "Diễm Diễm, đừng cử động!" hơi thở gấp gáp của Dương Hạo thở vào trong đôi tai nhỏ của nàng, hắn không cho Đường Diễm Diễm cử động, nhưng bản thân mình lại cử động, ôm chặt lấy eo Diễm Diễm, vật đang luồn vào giữa mông nàng giờ đây bèn nhảy loạn lên, eo của nàng vừa nhỏ vừa gầy, nhưng mông lại rất đầy đặn, mặc dù Dương Hạo chưa làm gì nhưng điều đó cũng mang lại cho hắn khoái cảm vô cùng. Đường Diễm Diễm vốn đã có tình cảm với hắn, một người con gái trinh tiết chưa nếm mùi đời, giờ lại bị một người đàn ông ôm trong lòng như thế này, ở ngực là cánh tay chắc khỏe của hắn, dưới mông lại là vật cứng đó, đây là điều nàng chưa từng trải qua, nàng đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch liên hồi. Trước kia, mặc dù nàng đã từng đọc một số sách về chuyện vợ chồng, nhưng làm sao được trải nghiệm cảm giác này? "Hóa ra…hóa ra những điều sách nói không phải là giả, khi người đàn ông muốn làm chuyện đó, vật ấy sẽ cứng lên như thế này, vừa lớn vừa cứng, lại còn nóng nữa…." Đường Diễm Diễm xúc động, rồi buông lỏng thân mình, thân hình nàng càng mềm mại. Dương Hạo thấy nàng không còn phản ứng nữa, thò tay vào lòng nàng, nắm vào đám núi nhỏ trên ngực, Đường Diễm Diễm kêu "A" lên một tiếng, rồi nhắm chặt mắt, mặt đỏ bừng, đành phải để mặc hắn. Mặt Dương Hạo cũng đỏ rực như người vừa uống say rượu, trong mắt lóe lên một tia ham muốn chinh phục, hắn nhẹ nhàng kéo vai Diễm Diễm, Diễm Diễm bèn làm theo hắn nằm ngửa ra, bộ dạng như để mặc sức hắn muốn làm gì thì làm vậy. Gương mặt nàng tràn đầy tình cảm, làn tóc mềm xõa trên vai, đôi mắt long lanh nước, ánh lên tình yêu với Dương Hạo. Lửa đã tắt, mặt trời bắt đầu lên, nhưng trong động vẫn tối, trong màn tối lờ mờ nhìn thấy được những đường cong trên cơ thể nàng, vừa e lệ, vừa căng thẳng, Dương Hạo hít sâu một hơi, đang định thò tay cởi đai áo nàng, vừa chạm vào phần bụng nàng, vết thương trên lưng bỗng nhói đau, đột nhiên hắn bừng tỉnh giấc, nhịp thở gấp gáp đã dịu đi nhiều, con mắt vừa đỏ như lửa giờ cũng đã sáng lên.... Đội quân của hắn còn ở ngoài kia chinh chiến, biết bao tướng sĩ đang lo về tính mạng của hắn, lúc này đây, hắn làm sao có thể ở đây hưởng thụ cùng người đẹp được? Hơn nữa, mặc dù Diễm Diễm đã đồng ý gả cho hắn, hắn cũng không câu nệ hình thức, nhưng Đường Gia rốt cuộc muốn làm gì, giờ còn chưa biết nếu làm cho nàng có thai, hai người lại vì quan hệ gia đình mà không đến được với nhau, thì lúc đó hắn phải làm sao? Không chỉ có vậy, mặc dù việc này là việc hết sức tình cờ, nhưng vẫn phải nói cho Chiết Tử Du biết. Nghĩ đến việc nàng ấy từ trước đến giờ đều rất thông tình đạt lý, chắc chắn sẽ không trách móc mình, nhưng nếu trở thành vợ chồng với Đường Diễm Diễm trước, thậm chí làm nàng ấy có thai, thì phải giải thích thế nào với Tử Du? Chẳng lẽ chuyện đó cũng là bất đắc dĩ hay sao? Hắn thở dài một tiếng, dùng tất cả nghị lực của mình, mới khống chế được sự mê hoặc lớn lao trong lòng mình, nhẹ nhàng lướt qua người Đường Diễm Diễm, dịu dàng nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta....thật là kích động, đáng lẽ chúng ta phải đợi sau khi thành thân, mới làm việc thế này, ở nơi này, màn trời chiếu đất mà làm chuyện đó, thì không xứng đáng với thân phận của nàng..." Đường Diễm Diễm mở mắt, im lặng nhìn hắn một hồi lâu, sự xấu hổ trên mặt nàng đã dần biến mất, mà thay vào đó là niềm vui, đột nhiên nàng trở mình, mở rộng hai tay, xòa vào lòng hắn.... Trời đã sáng hơn, trên cành cây ở cửa động, hai chú chim uyên lích ra lích rích không ngừng, một tia sáng chiếu vào trong động. Trong động cũng có một chú chim uyên nhỏ, cũng đang lích ra lích rích.... "Này, chàng nói thật đi, lúc ở Phổ Tề, chàng....chàng đã nhìn thấy người thiếp hay chưa?" "Ừm....nhìn thấy rồi, nhưng chỉ thấy đằng sau lưng thôi." "Hừm, vậy tối qua thì sao?" "Tối qua không nhìn rõ, nhanh quá, nhưng....cảm giác....rất tốt...." Đường Diễm Diễm cười quay mặt đi, nàng mím môi, rồi hỏi: "Vậy chàng nói thật đi, thiếp có đẹp không?" "Đẹp...." "Đẹp đến nhường nào?" "Đẹp đến độ....Ta đã nảy sinh ý định đó với nàng...." "Xì! Xấu thói thật! Hôm đó, khi ở miếu Phổ Tề, tấm gỗ rơi xuống, thiếp thấy có người đang nhìn trộm mình, tức chết đi được, nhưng nhìn thấy chàng nằm bò trên tấm ván, trố hai con mắt ra trông như con ếch vậy, thiếp lại thấy nực cười, sau đó chàng lại vội vàng chạy đi, dáng điệu ngốc nghếch đó, làm thiếp không thể tức giận được nữa, lại thêm vào chàng rất sợ hãi, như thiếp sẽ ăn thịt chàng vậy. Hừ! Thiếp dữ dằn đến vậy sao? Nè, khi chàng.....nhìn trộm thiếp, chàng đang nghĩ gì vậy?" Dương Hạo nghĩ: "Trời đã sắp sáng hẳn rồi, nghỉ một chút nữa là phải lên đường, sợ rằng Lý Quang Nghiễm vẫn chưa đầu hàng, hắn không có khả năng đến công kích thương đội, sợ rằng sẽ bày quân ở một chỗ gần đó để tự ta rơi vào bẫy, ta phải làm thế nào bây giờ?" Hắn vừa nghĩ vậy vừa nói: "Ta nghĩ, ta muốn nàng biến thành con ếch cái ở dưới thân ta, nàng nằm trên lá sen, còn ta ở trên người nàng, nước dập dềnh dưới lá sen, lá sen dập dềnh dưới người nàng, nàng lại dập dềnh dưới người ta..." "Đúng là chẳng được câu nào tử tế." Đường Diễm Diễm đấm vào ngực hắn một nhát, mặt xấu hổ, rồi lại nằm bò lên người hắn, hỏi: "Vậy chàng....giờ đang nghĩ gì?" "Muốn đi ngược lại đường cũ, về chỗ Lý Quang Nghiễm nghĩ là ta không dám quay về nữa." Dương Hạo nghĩ thầm trong bụng, đã quyết định xong, hắn nói: "Nàng đang nghĩ gì thì ta đang nghĩ thế..." "Hừm, đúng là ma lanh..." Đường Diễm Diễm xấu hổ ôm mặt. Dương Hạo há miệng, rồi lại không nói thêm gì, gặp được bảo bối này, có lẽ những ngày phía sau của bản thân mình sẽ không cô đơn rồi. Nếu.... con gái trên thế gian này đều trẻ trung, xinh đẹp, nhưng chỉ nói bằng 1% của nàng ấy, thì thế giới này mới yên ả làm sao!