Đường Diễm Diễm ngồi ở ngoài hành lang, ôm lấy cái bát ngọc ở trong lòng, lắc lắc, háo hức nói: "Tiếp, nói tiếp đi, sau đó thì thế nào?" Ngồi cạnh bên cạnh nàng là Đường Uy, giữa hai người có một cái ghế nằm, một lão thái thái tóc trắng xóa, phủ một thảm lông lạc đà trên hông, đang ngủ gà ngủ gật. Đường Diễm Diễm lúc này đang chế son, như hộ giàu giống Đường gia, là nơi sản xuất son nổi tiếng, đàn bà của phủ thích dùng son tự mình chế. Son này đều là dùng hoa có trong từng mùa như hoa đào, hoa tử, hoa hồng lam, hoa hồng, hoa tường vi, hoa lựu... Vo sạch, chưng với hoa lộ mà thành, một khi dùng, chẳng những tươi đẹp lạ thường, mà còn có vị ngọt. Son như vậy là sản phẩm tinh khiết từ thiên nhiên, có thể ăn được, Giả Bảo Ngọc thích ăn son trên miệng người khác đó thôi, chính là vì nó là được làm thành từ các loại hoa. Nếu như đổi với những loại sản phẩm hóa trang cao cấp hiện nay có chì thì nó có một yếu tố kích thích sinh dục cao, hắn dám ăn, không trúng độc mà chết, thì cũng trở thành tên ái nam ái nữ. Đường Uy xua tay nói: "Thế còn sau đó thì sao. Kiếm pháp của Dương Hạo ngươi cũng đã gặp, võ công vốn không thấp hơn Dật Vân ngươi, Dật Vân lại uống quá nhiều đầu óc quay cuồng, làm sao mà là đối thủ của hắn được. Theo tiểu nhị kia nói, kỳ thực hai người không đấu nổi hai chiêu, hắn lúc đó mới vừa từ trong nước trèo lên, định vịn vào lan can đá mà lên, thì thấy Dật Vân vung một nhát, Dương Hạo nghiêng người né được, hắn liền gõ vào mình, sau đó giật giật té xuống nước hồ, còn rơi trúng vào tên tiểu nhị đó. Tên tiểu nhị còn may mắn né được, nếu không thì, sẽ bị hắn dìm chết. Đấy...uống vào không biết trời đất đâu với đâu..." Đường Diễm Diễm lại giã một lúc, cúi đầu xuống nghĩ, mở cờ thầm hỏi: "Việc này...đã ầm ĩ khắp Phủ cốc, mọi người đều biết rồi hả?" "Đúng vậy". Đường Diễm Diễm đắc chí nói: "Ha ha, cuối cùng cũng có người tranh giành với ta, ta làm người cũng không thất bại như thế phải không?" Đường Tam Nhi trợn mắt không để ý đến nàng. Đường Diễm Diễm lại hỏi: "Thế Dương Hạo đâu? Giờ đang làm gì?" Đường Uy cười đau khổ nói: "Còn có thể làm cái gì nữa, hôm trước vì ngươi và Chiết Nhị cô nương đã ầm ĩ dư luận rồi, giờ lại cùng Dật Vân tranh chấp, thế lực Tần gia gì không biết? Hơn nữa lại còn thân mật với Chiết Phủ, ta nghĩ...Dương Hạo có lẽ cũng không muốn gây hận thù với Tần gia, lo lắng làm loạn không thể dàn xếp lại, cho nên sau khi rời khỏi Bích Hà Viện thì trở về trạm dịch. Sáng sớm hôm nay lại đến Bách Hoa Ổ một chuyến, sau đó vội vàng trở về Lô Lĩnh Châu rồi". Đường Diễm Diễm vui mừng khôn xiết, cười ngây ngô vài tiếng rồi nói: "Ha ha, ha ha, biết hắn sống không yên ổn là ta vui rồi". Đường Uy lại nhìn khinh khỉnh một cái, đối với muội muội ngốc này, hắn hết cách, hắn thở dài một tiếng rồi nói: "Muội Nhi à, Ca cần đi Phủ Khai Phong một chuyến, ngươi đi không? Ca đưa ngươi đi giải sầu. Đường Diễm Diễm mừng khấp khởi, nhảy dựng lên nói: "Tha không đi, ta muốn đi Lô Lĩnh Châu". Đường Uy giật mình nói: "Ngươi đi Lô Lĩnh Châu làm gì?" Đường Diễm Diễm đắc ý nói: "Việc buôn bán mà, ta đi Lô Lĩnh Châu làm ăn buôn bán, xem Dương Hạo hắn có dám cản ta tiến vào không? Hừ hừ, nghĩ đến bộ dạng đắc ý của Chiết Tử Du ta phát bực, việc này nếu không xử lý được, ta còn là Đường Diễm Diễm sao?" Rồi nàng cúi đầu, thất thanh kêu lên: "Ai... vinh dự được nghe ngươi nói chuyện rồi, cánh hoa của ta đã được giã xong, giờ phải đi lọc mới được...". Nói xong ôm bát ngọc chạy nhanh vào phòng. Đường Uy vuốt sống mũi lẩm bẩm: "Nha đầu này...không có trái tim gì cả..." Lão thái thái nằm một bên ghế ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên mở mắt ra, liếc mắt một cái nói: "Đứa cháu gái ngoan của ta tính tình vui vẻ, không để bụng chuyện này, cho dù tính nết thế nào, khóc một trận là lại bình thường thôi". Đường Uy cười đau khổ nói: "Bà nội…" Lão thái thái hừ một tiếng nói: "Ngươi nói xem, cô nương như vậy có điểm gì là không tốt nào? Nếu như khuê nữ người ta nghe một ca khúc não lòng có thể khóc, nhìn hoa rơi cũng tiếc thương, nhìn mưa rơi cũng thấy thương cảm, cả ngày u sầu, khóc lóc rên rỉ, lẽ nào ngươi chịu được? Hừ!" Đường gia lão thái quân là một người đàn bà của Miêu gia, hồi trẻ có tính cách hoạt bát vui vẻ, tính cách của Đường Diễm Diễm giống như bà nội. Hơn nữa đàn ông Đường gia rất nhiều, đàn bà thì ít, đến mức hai đời mới sinh một khuê nữ. Các trưởng bối Đường gia tự nhiên mà coi cháu gái thành của báu trong tay, ngay cả khi nàng có gì không phải, bọn họ nhìn cũng thấy đáng yêu, thấy thích thú. Đường Uy bị bà nội giáo huấn cho một trận, thấy bà định nói tiếp, vội nhảy người lên nói: "Ai zô, cháu chợt nghĩ ra còn có một chuyện khẩn cấp chưa giải quyết xong. Bà nội à, người nghỉ ngơi nhé, cháu phải nhanh chóng về giải quyết đây". Đường Uy tìm cớ, liền chạy một mạch ra ngoài. Đường Diễm Diễm sau khi giao việc cho thị nữ làm, thì đi ra khỏi phòng, thấy Đường Uy đa chuồn mất bóng dáng, giậm chân hậm hực nói: "Tên kia, người ta còn có cái cần hỏi về hắn đây, lại chuồn mất rồi". Lão thái thái nhìn Đường Diễm Diễm cười, đưa tay ra nói: "Cháu gái ngoan, đến đây với bà". "Hắn…" Vừa nhắc tới Dương Hạo, hai con mắt của Đường Diễm Diễm sáng lên, hào hứng nói: "Tên kia…nói thế nào ạ, hắn í à, rất vô lại, rất háo sắc, rất hạ lưu, vầng…hơn nữa rất vô liêm sỉ… chẳng có điểm nào giống một quân tử phẩm đức cả". "Hả?" Lão thái thái mở to mắt nhìn cháu gái yêu của mình. Đường Diễm Diễm vẫn chưa phát hiện ra, vừa mừng vừa xấu hổ nói: "Nhưng con người hắn ấy, lại trí tuệ đại dũng, đại nhân đại nghĩa, giỏi hơn so với có đạo đức quân tử, mọi người đều khâm phục hắn". Nàng tủm tỉm cười, dịu dàng nói: "Hơn nữa, nếu nói là hắn không học vấn, không giỏi võ thì chưa hẳn vì có lúc hắn nói ra rất nhiều đạo lý khiến người ta tỉnh ngộ, ta bình thường cũng không ngờ đến. Nếu nói hắn học vấn cao siêu, thì cử chỉ lời nói lại không có dáng vẻ của kẻ đọc sách thánh hiền. Trước kia, ta luôn cảm thấy hắn là một tên thư sinh trói gà không chặt, ai biết được đột nhiên hắn học được công phu cao cường đến thế, hơn nữa lại có kiếm pháp vô cùng đẹp, bà nội à, loại kiếm pháp này thực sự rất lợi hại, ngay cả tên Lý Kế Quân cũng phải chịu thua dưới kiếm pháp của hắn. Cái tên này, không làm thì thôi, một khi đã nhúng tay vào thì người ta nhất định sẽ không ngờ tới…" "Ha ha ha…" Lão thái thái cười rộ lên, bà ấy cưng chiều cháu gái quá mà, cười xong bà nói: "Cháu gái ngoan của ta, ngươi không cần kể nhiều như vậy, xem ra ngươi thực sự thích người ta rồi, hồi bà nội ngươi còn trẻ, cũng giống ngươi giờ vậy. Ừ, con mắt cháu gái ngoan của ta thật không tồi, ngươi nếu đã thích hắn thì phải giữ lấy một chỗ trong lòng hắn nhé". Đường Diễm Diễm tiu nghỉu nói: "Nhưng…tên đó giờ đã thích Chiết Tử Du rồi. Lúc đầu là ta thích hắn trước, bà nói xem ta có điểm nào không xứng với hắn. Ngoài…ngoài hơi nóng tính một chút, nhất định là vậy, cho nên hắn bị ta dọa mà sợ chết khiếp, nhưng đó là trước kia mà?" Nàng gục đầu xuống nói nhỏ: "Hơn nữa, ta nói chuyện với hắn thích lớn tiếng, đó cũng không có gì là ghê gớm mà. Giờ đỡ hơn một chút, hối hận đã muộn rồi… Bà nội ơi bà nội, bà đừng nhìn khi ta nói chuyện trước mặt các ca ca luôn tỏ ra ghê gớm, kỳ thực…kỳ thực trong lòng ta yếu mềm vô cùng, nếu như hắn thích người bên cạnh, ta còn có thể tranh giành được, nhưng Chiết Tử Du…dù sao cũng là con gái Chiết gia… Giờ ta không tranh giành trước mặt cô ta được rồi, nghĩ đến mà hận sôi lòng, nuốt không trôi nỗi giận này, nhưng ta…ta phải làm sao đây, người ta vốn không thích ta, ta lại năm lần bảy lượt đi tìm người ta, cái mặt này…không còn mặt mũi nào nữa, tất cả mọi người trong Phủ Cốc chắc chắn sẽ chê cười ta. Ta…ta…" Đường Diễm Diễm mếu máo, nước mắt rơi xuống trong suốt. Lão thái thái hừ một tiếng, lông mày nhướn lên, nói rất khí khái: "Xấu hổ? Giờ lùi lại, cái gì cũng không làm, lúc đó mới là xấu hổ liên lụy đến nhà bà ngoại ngươi. Thế lực Chiết gia lớn mạnh, không sai, nhưng Đường gia chúng ta cũng không đến mức đến hắn mà cũng phải nhường. Đường gia ta phú quý hơn các vương hầu, cũng có một vị trí nhất định với cuộc sống của Chiết gia. Ta không tin, Chiết Ngự Huân hắn vì tư tình của tiểu nữ đó mà trở mặt với Đường gia chúng ta. Hơn nữa, nếu như đến người mình thích mà không dám đi giành lại, thì làm người còn có vị gì. Cháu ngoan của ta, theo đuổi cho ta, nhắm trúng quyết không buông, theo cô ta đến cùng!" "Vâng!" Đường Diễm Diễm gật đầu mạnh một cái. Lão thái thái ngồi dậy, uy phong lẫm liệt nói: "Nữ nhi theo đuổi nam nhi, chỉ cách có một sợi vải mỏng, bà nội không tin với bộ dáng người người yêu thích của cháu ngoại ta, mà không làm mê hoặc được tên tiểu tử kia. Ông nội ngươi thì sao, lúc đầu là thiếu chủ của Đường gia, thân phận cao quý. Còn bà nội ngươi thì sao, nói đến thân phận thì sao xứng với ông ấy được. Nhưng ta thích ông ấy, luôn theo đuổi ông ấy, từ Miêu trại theo đuổi đến Đường gia, cuối cùng thì đã gả cho ông ấy rồi đó thôi. Nếu không thì làm sao mà sinh ra một ổ tiểu vương bát đản được". Lão thái thái vỗ đùi nói: "Ồ, đúng rồi! Thái lão nhi của ngươi là thầy mo của Miêu trại ta mà. Năm đó, khi ta rời Miêu trại, thái lão lão ngươi còn đưa ta một cái bình, cái bình đó là thái lão lão đã cúng pháp thuật vào. Thái lão lão ngươi nói, lấy chiếc bình đó đổ rượu vào rồi cho đàn ông uống, sau đó đập vỡ đi, người đàn ông đó chắc chắn sẽ theo ngươi đến chết". Đường Diễm Diễm vội lau nước mắt, mở to hai mắt nói: "Thật ư? Ông nội vì thế mà thích bà nội?" Lão thái thái than thở nói: "Ai biết là có phải vì nó hay không, nhưng…ta sau này đã thành bà nội ngươi đấy thôi". Đường Diễm Diễm vội hỏi: "Vật này cần dùng đến một đôi không?" Lão thái thái nói: "Không cần, lúc đầu ta rời khỏi Miêu trại, trèo đèo lội suối, ta cũng sợ làm vỡ mất nó, cho nên xin hai cái". Đường Diễm Diễm sáng mắt lên, nói: "Bà nội, bà nội, cái bình còn lại ở đâu?" Lão thái thái vỗ vỗ vào trán, than: "Đã bao nhiêu năm nay rồi, lúc đầu giữ lại làm vật kỷ niệm, khi ông nội còn sống, vẫn còn nguyên vẹn, chúng vẫn còn một đôi, giờ để đâu nhỉ, để ta nghĩ xem…" Lão thái thái đứng lên, run rẩy đi vào trong phòng, Đường Diễm Diễm theo sát phía sau, tim đập thình thịch. Hai bà cháu đi vào trong phòng ông nội. Những đồ đạc năm xưa trong phòng lộn xộn, ngổn ngang, như bị kẻ trộm bới móc vậy, cuối cùng ở gầm tủ bát có một cái tráp, mở ra, bên trong có một mảnh vải nhung bọc lấy hai chiếc bình, màu trắng, họa tiết là hoa lan thanh nhã. Vải nhung đã chuyển sang màu cũ kỹ, cái tráp cũng không biết được bao nhiêu năm nữa. Đường Diễm Diễm nhìn ngắm, xem xét hai chiếc bình, vội hỏi: "Bà nội, cái nào là cái mới?" "Đừng nóng vội, để ta xem xem, cẩn thận xem xem". Lão thái thái toan khom lưng, nheo mắt nhìn một lúc lâu, xem độ nặng nhẹ của từng cái, mặt nở nụ cười nói: "Là bình này, đúng vậy, chính là bình này". Đường Diễm Diễm giật lấy bảo bối ôm vào trong lòng, hạnh phúc cười ngốc nghếch…nhưng cười như vậy vẫn lộ ra sự nham hiểm… Xe của Dương Hạo từ trong bụi lau sậy chui ra, người theo ra là một thân cỏ lau, đến Dương Hạo ngồi trong xe cũng không phải ngoại lệ. Hắn chui khỏi xe, đứng ở càng xe phủi phủi hoa cỏ lau, lén nhìn đường, may mắn nói: "Giờ đến Lô Hà Lĩnh, xem ra Tần Dật Vân sẽ không đuổi đến nữa. Ôi! Đường Diễm Diễm này, nhiều rắc rối quá, vô duyên vô cớ trêu chọc ta". Bích Túc vui sướng cười: "Đại nhân, xem ra giờ chúng ta đã đặt quan hệ với Chiết gia rồi ấy nhỉ…hihi, ngươi là nhất phủ chi tôn, không dám đấu với hắn, ngươi sợ hắn sao?" Dương Hạo trừng mắt liếc một cái nói: "Ta không phải là sợ hắn, nhưng hà tất vô duyên vô cớ gây thù oán với Tần gia làm gì?" Bích Túc cho là không đúng nói: "Các trưởng bối của Tần gia không thông tình lý như vậy sao?" Dương Hạo nói: "Trưởng bối Tần gia ngược lại sẽ không vì việc này mà sinh oán với ta. Tần Dật Vân đang nổi nóng, nếu làm tổn thương hắn, như vậy từ không thù oán mà sinh oán, tình cảm qua lại của Tần gia và Chiết gia có bao nhiêu năm rồi? Hơn nữa việc mà Tần gia làm là buôn bán quân mã, Chiết tiết soái rất nể trọng Tần gia. Tần công tử không phải là một người không biết đạo lý, ngẫm lại, hắn cũng biết kiềm chế một chút. Chúng ta hà tất phải tạo cái thù này làm gì?" Chữ "Thù" của Dương Hạo còn chưa nói dứt, thì nghe thấy một âm thanh "Đốc" vang lên, mắt nhìn về phía có âm thanh đó phát ra, một cây tên thô sơ bay đến, khiến cho Dương Hạo dựng tóc gáy, trợn tròn mắt. "Ôi, mũi tên này bắn lên trên đầu ta rồi… Rồi nghe thấy một giọng nói hét lớn quát: "Các ngươi là hạng người gì vậy hả, lén lén lút lút, lại đây cho ta, tay giơ lên đầu, đi theo thứ tự lại đây. Những tên trên cái xe kia, xuống ngay cho ta, mau!" Mũi tên bắn lên trên trời, phát ra âm thanh vút một cái. Dương Hạo giơ tay lên phía trước thì thấy một thiếu nữ mặc áo choàng da dê, lưng dắt một thanh bội đao, tay cầm cây cung, cảnh giác nhìn hắn, dây cung vẫn còn rung. Hai má của cô gái này ngăm đen, mày rậm mắt to. Xem ra còn khỏe mạnh hơn cả những chàng trai. Theo tiếng quát của nàng, trong bụi cỏ lau chui ra vài tên cầm cung và bụi đao, cách ăn mặc của người thảo nguyên đều giống với nàng. Dương Hạo thấy vậy trong lòng bất an lo lắng: "Thôi xong, Lý Kế Quân nhanh như vậy, Lô Hà Lĩnh đã bị chiếm đóng rồi sao?" Hắn hồn bay phác lạc hỏi: "Cô nương, ngươi là ai?" Cô nương đó dùng tay gạt mũi một cái, trừng đôi mắt đen nói: "Ta là Điềm Tửu, sao hả?" "Điềm Tửu?" Dương Hạo nghe cái tên này có vẻ quen quen, rồi tự nhiên nghĩ tới lời của Lý Quang Sầm trêu hắn, liền mừng rỡ nói: "Ngươi chính là Điềm Tửu, con gái của Mộc Ân?" Con mắt hoài nghi của cô nương đó nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi quen cha ta, ngươi là ai?" Dương Hạo vội gật đầu rồi nói: "Quen, quen, ta chính là Lô Lĩnh Châu tri phủ Dương Hạo, cô nương ngươi đã nghe qua tên của ta chưa?" "Ngươi là thiếu…ồ, ngươi là Dương Hạo?" Cô nương ấy tay nắm chặt đao, nhìn Dương Hạo từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, vẻ mặt do dự không tin, đúng lúc này, trong cỏ lau lại phát ra một tiếng vang, lại có vài người chui ra, phía trước có một người đội khăn xanh trùm đầu, trên vai đều là hoa lau trắng như tuyết, Dương Hạo không nói chuyện nữa, Mục Vũ bên cạnh đã phấn khởi kêu lên: "Tỷ tỷ!" Người đi đến chính là Mục Thanh Tuyền, liếc mắt nhìn thấy phía trước có mấy người này, Mục Thanh Hoàn giật mình, vội hô: "Điềm Tửu, mau bảo bọn nó bỏ tên xuống. Vị này chính là tri phủ của châu này Dương Hạo đại nhân". Mục Thanh Tuyền giải thích một lúc, Điềm Tửu liền thè lưỡi, ngại ngùng cười nói: "Hóa ra ngươi thực là Dương Hạo đại nhân, ha ha ha…, mũi tên lúc nãy của ta không làm ngươi sợ đó chứ?" Dương Hạo lau mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: "Không làm ta sợ, chẳng qua cách bắn tên của cô nương rất cao cường, ta thực sự là rất khâm phục". Điềm Tửu nhét tên vào sau lưng, nghe hắn khen ngợi, lấy làm đắc ý. Dương Hạo lại quay sang Mục Thanh Tuyền nói: "Đi thôi, chúng ta về. Kha phu nhân, khi ta rời khỏi Lô Hà Lĩnh, chúng ta dường như chưa bố trí canh phòng ở một nơi xa như này, giờ sao lại nghiêm ngặt như vậy, còn bắn tên nghênh đón người nữa, nếu là là thương khách, khó tránh khỏi bị làm cho sợ hãi". Điềm Tửu theo sau, nghe nói những lời này bèn nói: "Dương Hạo đại nhân, nếu ngươi không phải lén lén lút lút chui ra từ trong bụi cỏ lau kia ra, ta cũng sẽ không bắn mũi tên đó". Dương Hạo ngây người ra, nhìn Mục Thanh Tuyền ở bên cạnh, mỹ nhân chân dài này bước dài một bước thì bỏ xa những người đi phía sau, hai hàng lông mày của nàng hơi động đậy, thở dài một tiếng nói: "Dương đại nhân, ngươi có lẽ không biết, mấy ngày ngươi đi, Lô Hà Lĩnh chúng ta đã mấy lần bị tập kích". Dương Hạo giật mình, lắp bắp nói: "Sao lại như vậy được, bọn địch là những người nào?"