Mọi người ở đây ngoài Dương hạo và Lý Kế Quân dường như ai cũng biết thân phận thật sự của Chiết Tử Du. Nghe những lời này nhất thời xôn xao, sắc mặt Nhậm Khanh Thư tái xanh, bốn huynh đệ Chiết Duy Chính trái lại sắc mặt đỏ bừng lên. Chiết Tử Du da mặt trắng bệch như tuyết, dưới khuôn mặt tức giận là vẻ đẹp xinh xắn. Lý Kế Quân thấy vậy, mang ánh mắt tham lam lỗ mãng nhìn Chiết Tử Du. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, dường như nàng đã là vật nằm chắc trong tay hắn. Lấy vũ lực làm thế, lại định cướp đoạt mỹ thiếp, khiến hắn như một kẻ đầu đất mặt lấm bụi, danh dự cũng bị vứt đi. Những quan nhỏ không có danh vọng, làm thế nào có thể đứng chôn chân ở một chỗ. Hắn căn bản không cảm nhận được tên "yếu như sên" của Lô Lĩnh Châu bị kẹp giữa phủ châu và lân châu có giá trị gì để lợi dụng xưa nay cũng không nghĩ qua muốn mời Dương Hạo giúp gì cho mình, thái độ cuồng vọng của hắn như vậy đã trở thành một võ phu cuồng dại hữu dũng vô mưu, hắn chính là muốn chèn ép tên chi phủ Lô Lĩnh của đám đến ăn mày Phủ Cốc này, rồi từ từ đuổi hắn ra khỏi vùng tây bắc này. Đuổi được Dương Hạo rồi thì sao chứ? Hàng trăm năm nay, các phía của tây bắc đánh đánh giết giết, ngươi tranh ta đoạt. Chỉ có kẻ mạnh với xưng vương. Thiên tử trung nguyên đó chẳng qua chỉ sau những việc đó muốn đưa một viên quan nhỏ bé đến đây để danh chính ngôn thuận, tên quan đó lại cho rằng mình có quyền tuyệt đối ở đó, nhưng thực ra chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Đuổi được Dương Hạo, có khi vị Triệu quan gia của phủ Khai Phong cũng không thể làm gì được, hắn sẽ vì mảnh đất chết không đáng một đồng, vì một viên quan nhỏ mà trách tội Hạ Châu sao. Đuổi được Dương Hạo đi sẽ cho thiên hạ thấy rõ ở địa bàn Tây Bắc này lời nói của ai mới có trọng lượng. Nếu bây giờ tiểu thư này là chính thê của Dương Hạo, vậy Lý Kế Quân ngay cả cuồng vọng khát khao cũng sẽ không nói ra. Nhưng Dương Hạo giới thiệu có phần hàm hồ không rõ ràng, Lý Kế Quân hiểu lầm tiểu thư xinh đẹp này chỉ là thị thiếp của hắn. Nếu là phu nhân thì sẽ không nói mập mờ như vậy. Hơn nữa căn cứ vào những gì hắn biết, Dương Hạo vẫn chưa thành thân. Nếu không phải là phu nhân, thì chắc cũng đã có đưa sính lễ, theo đạo lý chính thiếp phải được nghênh đón qua cửa. Cũng không nên bây giờ đã lấy thân phận nữ chủ nhân thay hắn tiếp đón, vì thế Lý Kế Quân phỏng đoán như vậy cũng có phần hợp lý. Nếu đã là thiếp, vậy thắng nàng được cũng chẳng có gì ngại, huống hồ bản thân mình còn đưa ra con bảo mã làm đồ thách đố, nếu không phải có sự chắc chắn phần thắng thì hắn đã không làm như vậy. Lý Kế Quân có suy nghĩ như vậy, không có gì là lạ, vùng Tây bắc bây giờ vẫn là theo đường luật mà xử: "thiếp nãi tiện lưu" "Thiếp thông mua bán, lấy thiếp và khách nữ làm vợ, đày năm rưỡi, thiếp là thứ thấp hèn không bao giờ có thể trở thành chính thất, người mà coi thiếp là thê thì khi bị phán rời khỏi nhà còn phải lao động phục dịch. Lấy thiếp ra làm vật đánh cược cũng không có gì là sai. Việc phong lưu lấy thiếp làm vật hoán đổi với bảo mã có nghĩa coi mỹ thiếp và súc sinh có cái giá như nhau. Văn nhân sĩ tử còn thường lấy mỹ thiếp làm quà tặng thể hiện sự yêu quý nhau. Có thể thấy trong mắt họ, những người con gái này vốn chẳng có giá trị gì. Nếu nói Lưu An giết vợ để khoản đãi Lưu Bị tới nhà, vậy đời Đường danh tướng Trương Tuần giết thiếp cũng là sự thật lịch sử. Trương Tuần trấn giữ biên cương, lương thực ăn hết thì ăn đến chiến mã, chiến mã giết hết rồi thì ăn vỏ cây. Vỏ cây ăn hết sạch bắt đầu giết người ăn thịt. Thứ tự ăn thịt từ đàn bà, đàn ông già đến trẻ con. Trong số này ăn thịt trước tiên là đàn bà, vì lấy thân làm gương, hắn trước hết giết người thiếp của mình, còn nói: " Ta hận không thể cắt thịt của ta để cho các người ăn, làm sao có thể thương tiếc một người phụ nữ chứ?" Trong lời nói này có thể thấy tình cảm bằng hữu sâu nặng, không thấy hắn đối với ái thiếp có chút thương xót nào. Một ngày làm vợ chồng ân nghĩa trăm năm như biển sâu. Cho dù là con mèo con chó ở lâu cũng có tình cảm huống hồ là người phụ nữ quan tâm thân thiết đến thế của bản thân. Thật khó tưởng tượng Trương Tuần đã đối mặt với các binh sĩ thế nào khi một đao giết chết người phụ nữ của hắn, sau đó cắt ra từng mảnh thịt vứt vào trong nồi lớn nấu chín thành thịt ăn. Người thiếp không được lưu danh này, lúc đó được theo hầu bên cạnh Trương Tuần, tất nhiên dung nhan trẻ đẹp rất được sủng ái, nhưng tức thì khi nguy cấp kề bên, nàng lại là người bị ăn thịt đầu tiên, không biết nàng bị người đàn ông đầu ấp tay gối giao phó cả cuộc đời tự tay giết chết còn đem xác thịt cho các binh sĩ phân ra ăn lúc đó không biết có cảm nhận gì. Có thể thấy quan niệm giá trị thấp kém của người phụ nữ thời đó đã đi vào lòng người thế nào. Lý Kế Quân lấy con hãn huyết bảo mã, đổi lấy một thị thiếp của đối phương đương nhiên tự mình thấy quang minh chính đại Thậm chí còn có thêm chút bồi thường, trái lại không biết Dương Hạo đã đang lửa giận bừng bừng. Dương Hạo không thể tưởng tượng nổi, tại sao trong quan niệm một số kẻ lại đem nô tì thị thiếp xem như đồ vật. Đem họ đường hoàng ra như đồ buôn bán trao đổi, còn tự cho rằng bản thân là cử chỉ phong nhã. Sắc mặt Dương Hạo có chút tái xanh, hắn không nhịn được sự tức giận trầm giọng nói: "Lý đại nhân lấy ngựa đổi người, những lời như vậy cũng có thể thốt ra hay sao?" Lý Kế Quân liếc Chiết Tử Du một cái nói: "Hãn Huyết mã, yên chi mã, còn không phải để người cưỡi sao, có gì mà không thỏa đáng chứ?" "Vô liêm sỉ." Dương Hạo lớn tiếng quát, Lý Kế Quân không tránh khỏi có chút giật mình. Chiết Tử Du đứng bên nghe thấy những lời của Lý Kế Quân thì tức giận đến mức cả cơ thể như run lên, Dương Hạo một tay nắm chặt tay nàng, biểu lộ ý bảo nàng bình tĩnh lại, sau đó quay người nghiêm mặt nói với Lý Kế Quân: " Ta không biết trong mắt ngài phụ nữ là loại đồ vật gì, nhưng trong lòng ta, họ và nam nhân đều giống nhau. Bất luận là thân phận cao quý hay thấp hèn đều là không thể xem thường. Dương Hạo sẽ không lấy một người con gái ra làm vật đánh cược của bất cứ việc gì. Ta từ trước đến nay chưa bao giờ cho rằng mình có cái quyền ấy." Dương Hạo nói xong những lời này, Chiết Tử Du vẫn không cảm thấy gì. Bởi vì nàng vốn thân phận cao quý, cũng chỉ có hôm nay vì giấu đi thân phận của mình mới bị Lý Kế Quân coi là một dân nữ dân gian, lấy nàng ra làm vật thắng thua. Nhưng tất cả những ca nữ vũ nữ trên lan can nhị lầu nghe thấy những lời nói uy phong này của Dương Hạo, rất nhiều người phụ nữ đồng cảnh khổ sở đôi mắt bỗng đỏ hoe. Hôm nay Dương Hạo mở yến tiệc, bao cả tiểu Phàn lâu, những người tửu nữ, ca nữ hầu rược khách, vũ nữ đều đang ngồi nghỉ trong phòng trên lầu, thấy dưới lầu xảy ra tranh chấp, tất cả quan khách đều im lặng như tờ, Lý Kế Quân lớn tiếng truyền cả ra ngoài lầu, những người con gái này liền lặng lẽ đi tới đựa vào lan can mà xem động tĩnh. Những lời Dương hạo nói hôm nay rất bình thản, nhưng trong lòng các nàng, lại là những lời nói ngàn vàng chưa bao giờ được nghe thấy. Những người con gái có mặt ở đây, trước giờ chỉ gặp bươm bướm trêu ghẹo, nào đã từng gặp qua sứ giả bảo vệ hoa Những lời nói này của Dương Hạo đối với các cô gái, lại là một cảm giác rung động lan tỏa. Lý Kế Quân đối với những lời nói này của Dương Hạo lại chẳng lấy làm chuyện thật, lạnh lùng cười nói: " Sao rồi, người có phải tự biết bản thân thất bại trong lòng sợ hãi, vì thế không dám đánh cược với ta." Dương Hạo tức giận, lớn tiếng nói: "Ngài muốn đấu, ta sẽ đấu, nếu ngài thắng ngươi có thể chặt đầu ta, ta cũng không có chút gì oán hận. Nhưng, ta sẽ không cược với ngài cho dù ta có mười phần chắc chắn nắm được phần thắng, cũng sẽ không đồng ý với điều kiện hoang đường như vậy. Chỉ cần ta gật gật đầu là đã có tội với nàng, bất kể ta có thắng thì vẫn là ta thua mà thôi." "Hay!" Những ca nữ vũ nữ đứng trên lan can lầu hai không ngừng được lên tiếng ca ngợi tốt, vỗ tay cổ vũ. Chiết tử Du cũng không khỏi cảm động, nàng nắm chặt lấy tay của Dương Hạo, ngẩng cao đầu hướng lên trần nhà. Con mắt long lanh, tràn đầy sự âu yếm: "Dương Hạo dù không biết thân phận của ta, nhưng có thể bảo vệ che chở ta như vậy, những hiểu biết trong lòng của chàng quả nhiên không khiến ta thất vọng." Ngoài cửa, Đường Tam Thiếu người cao vài thước cải trang như ăn mày đứng ở cánh cửa, bên cạnh còn có Đường Diễm Diễm ăn mặc trang nhã thục nữ. Hai người tới đã được một lúc, chỉ là người trong phòng ai cũng đang mải nhìn sự giao tranh giữa Dương Hạo và Lý Kế Quân, vì thế không ai chú ý tới sự xuất hiện của họ. Bởi vì Chiết Duy Xương cũng chuồn vào trong phòng xem náo nhiệt. Hai huynh muội họ vẫn không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ ở bên trong. Mắt thấy Dương Hạo và Chiết Tử Du tình cảm sâu nặng, Đường Uy không khỏi thầm kinh ngạc: "Không phải chứ, Chiết Duy Chính không phải nói hôm nay phải áp đảo sự kiêu ngạo của Dương Hạo sao? Tại sao… Tại sao Chiết nhị tiểu thư lại đi cùng với Dương Hạo, hai người lại có bộ dạng tình cảm như thế? Trừ phi…. Những tin tức về hoạt động âm thầm của ta tại trung nguyên đã bị Chiết phủ phát hiện? Duy Chính đối với ta đã có sự cảnh giác? Chắc là không phải, ta và Chiết Duy Chính, Duy Tín tương giao lâu nay. Bọn họ lẽ nào giống thành phủ như vậy." Một bên Đường Diễm Diễm chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Dương Hạo và Chiết Tử Du đang đứng cạnh nhau tay trong tay, đôi mắt to đẹp long lanh như có thể bắn ra hàng vạn con dao, đôi bàn tay nắm chặt yêu thương của Chiết tử Du và Dương Hạo sớm đã bị nàng bắt về nhà ngâm dấm." "Khó trách hắn luôn trốn tránh ta, hóa ra là đã chọn được Chiết nhị tiểu thư." Đường Diễm Diễm như bốc hỏa Cả người vừa cử động liền như xông về phía trước. Đường Uy vừa lo lắng đoán định các loại khả năng, vừa phải phân tán tinh thần chú ý vào động tĩnh của tiểu muội, Đường Diễm Diễm khẽ động, Đường Uy liền kéo tay giữ lấy nàng, khẽ giọng nói: "tiểu muội, thục nữ, phải thục nữ." Đường Diễm Diễm tức giận đến cả người như phát run, giọng căm hận nói: "Thục nữ thục nữ, thục nữ quái gì nữa, ta đã biến thành thua nữ rồi" "Nếu muội cứ thế xúc động xông lên, vậy mới thật sự là thua rồi." Đường Uy vừa khuyên giải, vừa ngó nghiêng tứ phía, đến khi hắn thấy Trương Phi, Lý Trạch Hạo, Đồng Thăng Điển và Phương Viên mấy người đang ngồi ở một cái bàn liền giữ muội muội bảo: "Đi thôi. Bây giờ hãy đến chỗ kia ngồi xuống trước, làm rõ tình hình hãy nói tiếp". Lúc này, Lý Kế Quân đã rút chuôi của chiếc đoản đao rộng hơn gấp đôi so với bình thường. Khí thế như núi áp đảo tất cả, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Dương Hạo. Đường Diễm Diễm bị tam ca kéo đi trên trước vừa đi vừa căm giận nói: "Hừ, ta muốn chém cái kẻ vong ân bội nghĩa hắn!" Lập tức lại nói: " Tam ca, cái loại gấu chó kia lai lịch thế nào, võ công có lợi hại không?" ※※※※※※※※※※※※※※※※� � � �※※※※※※※※※※※ Chiết Tử Du không biết võ công Dương Hạo thế nào, nhưng phỏng đoán ra, có lẽ chưa thể bằng được Lý Kế Quân. Nàng vốn định ngăn cản, nhưng cũng với hoàn cảnh này mà ngăn cản thì Dương Hạo không thể thoát ra khỏi khó khăn. Nàng và Lý Kế Quân âm thầm trao đổi ý mấy lần, cũng biết người này trong thô có sự tinh tế, lại không giống như bề ngoài biểu lộ ra thô lỗ và bạo ngược. Dương Hạo là quan viên của triều đình Đại Tống, Hạ châu hôm nay được xưng thần với Đại Tống, Lý Kế Quân dù có muốn khiến Dương Hạo thua cũng tuyệt đối không dám làm chàng bị thương đến tính mạng. Có cách nghĩ này, Chiết Tử Du liền không ngăn cản nữa. Nàng liếc Dương Hạo một cái, quan tâm nói: "Chàng cẩn thận một chút, nếu không chắc thì cứ thẳng thắn nhận thua cũng được. Bản lĩnh của đàn ông không phải ở sự dũng cảm thất phu, biết không được mà cứ lao đầu vào." Dương Hạo gật đầu nói: "Nàng yên tâm, ta hiểu mà." Hắn đưa Chiết Tử Du sang một bên ngồi xuống. Rồi lại hướng về Mã Tông Cường chắp tay cười nói: "Mã huynh, xin cho phép mượn bội kiếm dùng một lát." "Được. Dương Đại nhân cẩn thận." Mã Tông Cường liếc Chiết Tử Du một cái, thấy nàng không có ý kiến gì liền gật mạnh rút bội kiếm ra cho mượn Dương Hạo đón trường kiếm, bước lùi ra giữa căn phòng đứng chắc chắn. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía trước. Nhìn lại, dưới bức tranh trăm điểu hướng gió, bên trái là Lý Kế Quân với đoản đao cong cong như nguyệt, loang loáng ánh vàng hung thần sát khí, bên phải một một Dương Hạo áo bào, đầu quấn khăn công tử, tay cầm liên sao trương kiếm, nho nhã văn vẻ. Đứng ở bên đó, chỉ luận khí thế, Lý Kế Quân đã thắng được một bậc. Đoản đao trong tay hắn vô cùng lợi hại, hắn cười nhe rằng nói: "Dương Đoàn luyện sứ, ta và ngươi giao đấu, vốn là luận bàn võ công. Nhưng đao kiếm vô tình không có mắt, ta dù có chỗ nhường, e rằng có lúc lỡ tay ngươi có cần………" Dương Hạo bình tĩnh cười, cắt đứt lời nói hắn: "Ngựa có mất móng, Lý thiếu gia cứ thoải mái ra tay." Chung quanh lập tức rộ lên những tràng cười, những thiếu nữ trên lầu hai lại càng thích thú, Lý Kế Quân Mặt mũi đỏ bừng, hét lớn một tiếng, đao quang lóe sáng vung lên trên đầu hạ xuống. Ánh đao như lóe lên. Nhìn uy thế đao nếu là Dương Hạo đứng yên không động có lẽ đao này có thể chặt đôi hắn. Mắng nhau không có lời nào hay ho, đánh nhau không có quyền nào hay, Dương Hạo biết rằng đánh nhau với Hạ Châu là kết định rồi. Mạnh dạn làm càn một chút, tranh đoạt tình cảm của nhiều phủ châu quan sử sĩ thân hơn. Nhưng miệng hắn nói nhẹ nhàng Mà trong lòng nặng nề căng thẳng, hắn luyện võ cũng có giết người, nhưng giết người trong chiến trận và đối với kẻ địch lạnh lùng như vậy là hai trường hợp không hề giống nhau. Trong một khoảng khắc hắn chưa thích ứng được. Lý Kế Quân một đao chém xuống Dương Hạo vội vàng nhảy lùi lại, rút gươm ra khỏi vỏ bao, ánh gươm sáng như điện, Như chớp hướng về phía đao của Lý Kế Quân, gươm xuất vỏ, người hắn như thoáng cái thoát khỏi vỏ bao, bừng bừng khí thế, biến đổi khác đi. "Tốt tốt Dương đại nhân võ công thật lợi hại" "Thiếu niên anh hùng" "Dương Đại nhân thật lợi hại, đánh cho hắn không nhấc nổi đầu lên." "Dương đại nhân văn võ song toàn, thật là tài cao." "Dương đại nhân tung hoành thiên hạ, thật là giỏi." Ánh đao soàn soạt, âm thanh như xé gió, Dương Hạo trong ánh đao sáng như chớp lúc tiến lúc lui Tránh như gió chớp, chính cảm giác có chút chật vật, đột nhiên nghe thấy âm thanh vang lên rộn ràng, không biết nên cười hay khóc: "Đây là ai vậy? Hắn đã đánh được hơn hai mươi đao rồi, ta mới trả được một kiếm, thần công vô địch? Ta còn nghìn thu vạn tái, giang hồ ư?" Dương Hạo giành một khoảng không nhìn lại, thấy đám oanh yến trên lan can lầu hai đang cổ vũ Những âm thanh kiêu sa đang cổ vũ cho hắn. Dương Hạo vừa tỏ ra tôn trọng các thiếu nữ, tuyệt đối không lấy phụ nữ làm vật cược đã khiến những người phụ nữ đó có cảm tình. Hơn thế Dương Hạo dù không phải mỹ nam tử hào hoa phóng khoáng, tướng mạo cũng là có chút dễ nhìn, Lý Kế Quân đầu trọc như quả cầu, lại không phù hợp lọt vào mắt các mỹ nữ. Tuấn tú hơn thì vẫn được hoan nghênh hơn mà. Hơn nữa, Dương Hạo là người Hán, Lý Kế Quân lại là người Đảng Hạng, Ai xa ai gần còn cần bàn sao? Bạn xem bóng đá, đội Trung Quốc đá với độ Hàn Quốc bạn sẽ cổ vũ cho ai? Phụ nữ nếu đã là hướng lòng về một người, thì không cần nói đến đạo lý, rõ ràng Dương Hạo rơi vào thế hạ phong các nàng vẫn lớn tiếng cổ vũ cho Dương Hạo. Đến cả tay cũng vỗ đỏ rộp rồi. Lý Kế Quân nghe trong lòng càng khí thế, vốn còn định giữ lại ba phần công lực, tránh việc thực lực không bằng, Khi Dương Hạo bị đao chém xuống chính lúc lửa giận bừng bừng, không nghĩ đến sự đố kị, hắn hét lên một tiếng, ánh đao càng loang loáng run sợ. Lý Kế Quân quất đao chém gió, xuất bảy đao, Dương Hạo bay người lui liền bảy bước, đã đến sát tường, Dương Hạo nghiêng người tránh, đoản đao đã sượt qua người, kích khởi một đợt gió, thổi bay từng sợi tóc tơ, chỉ nghe "rầm" một tiếng án hương của tài thần nơi một góc tường đã bị chia làm hai nửa, hương tro tràn khắp nơi, bay lên không trung. Dương Hạo thấy uy thế như vậy, trong lòng không khỏi rùng mình. Ánh mắt đảo một lượt, thấy Chiết Tử Du đang vì một đao đó của Lý Kế Quân mà lo lắng đứng lên quên hết tất cả, khuôn mặt tràn đầy sự ưu tư lo lắng, nhất thời hào tình dâng lên Hắn phất tay một cái, xua tan tro hương, trong tay một thanh kiếm giương lên đột nhiên đâm hướng về phía vai trái của Lý Kế Quân. Lý Kế Quân thu đao lùi thân về phía sau, vừa đứng vững được người thì ánh gươm của Dương Hạo lại lóe lên, Lý Kế Quân không kịp lấy sức lại rút lui về sau, Dương Hạo phấn khởi uy thế bừng bừng, liên tục xuất bảy gươm, Lý Kế Quân liền lui liền bảy bước, tới bên cột lớn màu đỏ, quay người một trượt, vòng qua sau chiếc cột. Lúc này mới trốn được liên hoàn thất kiếm của Dương Hạo, hít một hơi lấy thế công. Dương hạo vẫn thủ phòng bị, lần đầu phát uy lực, lại có thể xuất ra đường kiếm hào hoa kì diệu, cả quan khách tại đó bất ngờ vỗ tay rầm rầm. Lý Kế Quân quanh quẩn sau cột trụ, tránh được liên hoàn thất kiếm, vọt người nhảy lên, hét một tiếng như rống dường như át tất cả tiếng ủng hộ vang như sấm ở sảnh, ánh đao cực lớn cũng như từ không trung chém tà tà về phía cổ Dương Hạo. Những điều này miêu tả thì dài, chỉ biết rằng trong chốc lát, những âm thanh cổ vũ của khách khứa vừa xong bị một đao của Lý Kế Quân như từ trên trời bay tới từ sau cột làm biến mất, lúc này Dương Hạo thất đao khó khăn đâm vào không trung. Một tiếng "tinh" vang lên giữa cột đình. Trên lầu hai lầu ba các cô nương thấy cảnh đó cũng kinh hãi la lên hoảng sợ. Đường Diễm Diễm trợn mắt nhảy dựng lên, một tay bóp vai Đường Uy, cả cánh tay lạnh ngắt, khuôn mặt tái trắng, chỉ thất Dương Hạo nhấc thân không kịp, đao đó như bổ thẳng xuống đầu của hắn, kinh hãi đến mức đứng im bất động. Chỉ thấy một chút mũi kiếm của Dương Hạo trên cột, kiếm đao như thúc thẳng vào nhau, Dương Hạo phất tay áo, cả người như một con điểu lớn bay lên được chừng năm sáu trượng, một đao của Lý Kế Quân quả nhiên bổ vào khoảng không, Dương Hạo không lúng túng bay lên, lộ vẻ phiêu diêu, bay lượn. Dương Hạo ăn mặc như một văn sĩ công tử, kết hợp với thân pháp như vật, nhìn như không có chút khí chất võ công nào, trái lại như tiên nhân trên núi Lăng Ba. Chiêu thức ấy đẹp thoát tục cực điểm Lầu trên lầu dưới mọi người đứng xem đều sáng mắt, đến vỗ tay cũng quên luôn. Dương Hạo lướt thân, Lý Kế Quân lại như một kẻ vũ dũng man rợ xông đến, một bước xông tới trước mặt hắn, hét một tiếng lớn, chiếc đao trong tay liền như thất luyện, Dương Hạo thân hình vừa quay tròn vừa tránh. Sức đao đã hết, thân hình hắn cũng khó khăn ngừng lại. Chiếc khăn buộc kiểu công tử trên đỉnh đầu hắn vẫn bay tròn chưa hạ xuống, hắn đã thu thanh kiếm đâm trở lại. Dương Hạo học được đao pháp bổ sai từ Trình Thế Hùng, không phải chỉ là sự thi triển đao pháp thô thiển, Trình Thế Hùng đã từng chỉ điểm, nhất thân võ pháp tạo nghệ cao. Hắn dạy Dương Hạo chiêu này, là võ công cơ bản của nội ngoại kiêm tu võ học. Hít thở như thế nào, vận khí như thế nào, làm thế nào xuất đao thu đao, trong đó đều đã có học qua. Dương Hạo ngày thường chăm chỉ luyện tập chiêu thức hắn được truyện thụ. Mỗi một đao xuất thủ đều có nhịp điễu hút thở, Tất cả các cơ quan đều được luyện đến trạng thái tốt nhất, thự tế là do biểu cập, công phu từ ngoài đến nội công, thượng thừa công Phu Trúc Cơ, công phu cao minh hơn bình thường rất nhiều, mấy trăm ngày luyện công không triển, căn cơ của Dương Hạo đã đạt đến mức thượng thừa cao minh. Hắn nhờ nội công mà bổ trợ cho ngoại công, Dương Hạo đã đả thông căn cơ, lại được Lữ Động Tân hao phí nội nguyên giúp hắn dịch cân tai thính mắt sáng, thể lực cường tráng, thêm việc hắn học công phu điểm huyệt, tiến đến giới thực một ngày đi nghìn dặm, chỉ mấy tháng đến học, vượt hơn người bình thường mười năm. Đương nhiên, võ nghệ một đạo, từ không có chút căn cơ tới việc có một nền tảng gần mười năm, có sư phụ danh tiếng chỉ điểm giúp sức cũng dễ dàng hơn. Nhưng võ công càng lên cao càng gian khổ, một khi lên đến mức thượng thừa ca nguyên có lẽ tính ra mười năm cũng có giới hạn nhất định, hoàn toàn không thể so với việc tiến cảnh của tiền kì. Nhưng ít nhất trước mắt, hắn dù so với Lý Kế Quân từ nhỏ đã khổ luyện có chút không bì được, hơn nữa cũng không thể có kinh nghiệm giết người phong phú như Lý Kế Quân, nhưng cũng không phải thua xa cả một đời. Mới vừa rồi giao thủ, hắn còn có chút kinh sợ thất thần. Tự mình công phu mười phần mà không phát huy được đến một nửa ra, hôm nay một đao nguy hiểm chút xíu nữa là lấy đi mạng hắn, tâm trí ngược lại hoàn toàn bình tĩnh trở lại, mắt hắn không còn nhìn thấy sự hiện diện của những người khác nữa, bên tai cũng không nghe thấy bất cứ một tiếng cổ vũ nào nữa, trước mắt chỉ còn thấy Lý Kế Quân một người một đao, bên tai nghe thấy chỉ còn tiếng đao và tiếng thở của Lý kế Quân đang thét gió, ngũ quan lục thức, tất cả đều chỉ chăm chú tập trung vào người Lý Kế Quân thi triển thế võ này. Đang gào thét thì Lý Kế Quân liền thấy Dương Hạo tay áo tung bay phần phật, trong tay thanh kiếm tự nhiên uyển chuyển, nhất cử nhất động tuyệt vời không thốt nên lời. Rõ ràng trong tay hắn cầm là một vũ khí lợi hại dùng giết người vậy mà lại như thanh kiếm múa của tiên nhân, không hề nhiễm một chút phàm thanh tục trần. Các chiêu thức của hắn đều vô cùng uyển chuyển, một ánh mắt một động tác một bước chân một cái chuyển mình…tất cả đều phiêu diêu như tiên nhân khiến người xem đắc tâm hoa nộ bay, hoa mắt nhìn theo. Chiêu thức hắn thi triển lúc này chính là kiếm pháp thiên độn năm đó Hỏa Long đạo nhân đã tiếp Lữ Động Tân. Lữ Động Tân mỗi ngày đối với những tấm gương đồng cao lớn đau khổ nghiên cứu, dùng cả công phu mười năm, đem nó cải tạo thành một thế pháp tán gái kiếm pháp. Dù nói uy lực so với Hỏa Long đạo nhân thường dùng yếu hơn một chút nhưng bộ kiếm pháp thật sự được hắn sáng tạo nên tuyệt đẹp tuyệt trần, như đại đường kiếm vũ. Vốn Lý Kế Quân giống như một sát thần, đao quang soàn soạt, bước bước uy nghiêm nhìn xa xăm, giống như ánh điện của sấm chớp xoay tròn quanh thân hình của hắn, ai nhìn vào đều hiểu người này vô cùng lợi hại. Nhưng đụng phải Dương Hạo mỗi cái giơ tay nhấc chân xoay người đều mỹ miều nho nhã, không dính bụi trần gian thì cao thấp khó phân tranh. Mỗi người đều cảm nhận được đây là Dương Hạo có ý nhường cho Lý Kế Quân, nếu không sớm đã đem hắn giết dưới lưỡi kiếm của mình, nếu không phải như vậy, nào có ai khi sống chết rơi xuống đầu mà còn có thể ung dung, gió mây phiêu diêu như thế? Nhìn xem, người đó một kiếm đâm ra, một tay phất áo rồi một ánh mắt sắc bén đều không thể tả xiết. Lý Kế Quân không biết Dương Hạo dùng bộ kiếm pháp này vốn chỉ là muốn dọa người; càng thấy khí định thần nhãn của hắn càng thấy trong lòng kinh ngạc. Đặc biệt là Dương Hạo vẫn bình tĩnh trong lòng, thủ pháp thân pháp bước đi không những nho nhã vạn phần mà dáng vẻ còn tỏ ra đã nắm chắc thắng lợi, thật khiến hắn căm giận nghiến cả răng. Khí đao của hắn ác liệt, khí thế liền không duy trì được lâu. Lại có chút nóng lòng, tay đao càng mất đi sự bình tĩnh, bình ổn, Dương Hạo phát huy bản lĩnh mười phần, hắn trái lại chỉ còn lại mười phần, dưới sự khắc chế, lại bị Dương Hạo kiềm thế áp đảo, dần dần mất thế, trở về thế thủ. Võ công của Dương Hạo đặc điểm là đẹp đẽ, có thể cảm nhận được uy lực của nó không phải đối thủ mà chính là những quan khách vây xung quanh. Lữ Động Tân đã lao tâm khổ tứ với bộ kiếm pháp này, vốn chỉ vì muốn thể hiện sự phong tao, chứ bản thân Lữ tổ cũng không hề nghĩ rằng sự đẹp đẽ cũng là một thứ uy lực, nó dù không trực tiếp phát kích đánh địch nhưng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của địch, khiến hắn khó lòng phát uy được toàn bộ thực lực của mình. Phao nữu kiếm pháp vừa xuất ra, Dương Hạo thật là hãnh diện. Mỗi một kiếm đâm ra đều công kích địch. Lý Kế Quân không có chút thế thủ. Tay áo Dương hạo tung bay, như là đang nhảy múa lên, mỗi một chiêu xuất ra là trên dưới lầu đều vang lên tiếng hò reo vỗ tay, Lý kế Quân lại lùi một bước về sau. Mọi người càng vỗ tay mạnh hơn, nhưng đây là tiếng vỗ tay đả kích, làm cho Lý Kế Quân tức điên lên, càng xuất chiêu dồn dập làm cho sáu phần thực lực cũng không phát huy ra được. Hai người sát quay về "Bách điểu hướng phượng" Lý Kế Quân bước tán loạn, hơi thở thô bạo nặng nề. Trong lòng hắn đã biết tất thua không còn nghi ngờ, liều một phen, nhất đao chuyển thân, thừa dịp Dương hạo đang cố gắng đâm kiếm xuống đùi hắn bất ngờ nhảy lên, như trâu cuồng phong, thét một tiếng xé gió, lao thân xuống cầm chắc trong tay đao uy thế như chẻ sơn, liều mạng đâm xuyên xuống, hắn cũng muốn chặt đứt người Dương Hạo dưới đao này. Dương Hạo theo Trình Thế Hùng luyện đao tuy không thể phát huy hết mười phần nhưng hắn còn theo Lữ Động Tân học kiếm, kiếm pháp nho nhã phóng khoáng, càng không thể bại hoại khí huyết, trên tay bao giờ cũng giữ lại ba phần công lực, khi vừa thấy Lý Kế Quâ lấy hết sức bình sinh liều mạng, sống chết toàn lực bổ xuống hắn, lập tức đổ thế thất tinh, nhẹ nhàng lui bước, Lý Kế Quân đã lực toàn xuất ra, Dương Hạo đã chuyển mình tới cạnh thân, bay lên một chân đá vào mông hắn. Lý Kế Quân đao thế đã tận, lại túng thế bị Dương Hạo đá một cái mượn lực lao về phía trước, giờ chỉ nghe tiếng cười giễu cợt " trăm điểu hướng phượng" "Phập" một tiếng đâm ngay vào đằng sau bức bình phong Đây quả là một tấm bình phong muôn sắc hai mặt bằng tất mộc cực lớn, ở giữa là bức tranh bằng vải. Chỗ phía sau chính là cầu thang, bức bình phong đặt ở đây vừa là mỹ quan vừa có tác dụng che chắn, khiến cho cầu thang lầu dưới ba góc được để rất nhiều tạp vật không bị lộ ra. Lý Kế Quân một cái ngã nhào vào, cũng không biết đạp vào vật gì, chỉ nghe tiếng loảng xoảng vỡ vụn. Dương Hạo thu thế, đeo kiếm phía sau, hai ngón tay trái chỉ lên, vẽ một đường dưới hàm. Hai mắt thần thế liếc một cái, thế kiếm được thu vào, tư thế đẹp trai khí phách. Dương Hạo hôm nay còn khiêm tốn rất nhiều, nhưng không dám học Trình Thế Hùng, Lữ Động Tân vứt kiếm lên khoảng không, rồi tra vào vỏ bao, còn về kiếm quyết dựng thẳng trước ngực cũng coi như làm được, vì sao còn vẽ một đường dưới hàm Các võ sư hiểu biết về kiếm thuật ở đây cũng không biết sự diệu kì trong đó, chỉ là cảm thấy hắn làm như vậy, còn hơn cả tư thế vốn có trong quy tắc, càng thêm phần nho nhã, không khỏi thán phục. Dương Hạo thật ra cũng không hiểu tại sao kiếm pháp này còn có kiểu quyết đó, đó chỉ là Lữ Động Tân mỗi khi thu kiếm đều vuốt sợi tóc mai ông yêu thích đó như là một thói quen, một động tác quen thuộc. Dương Hạo cũng không lý giải được, vốn chỉ mô phỏng lại những gì đã học, hắn cất kiếm đi và ưỡn ngực lên. Chiết Tử Du tràn đầy sự ái mộ, nhào tới, không còn để ý hôm nay trước mặt bao người. Giờ nàng như một con bươm bướm cứ thế hồn nhiên bay đến bên cạnh Dương hạo, trong tay áo đưa ra một chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng từ tốn lau những giọt mồ hôi trên trán hắn. Trên lầu dưới lầu tiếng vỗ tay không ngớt thành một khối xé gió bao quanh hai người với bộ dạng ân ái tình tứ. Lầu trên có người còn gọi lớn: "Dương tri phủ thương hoa tiếc ngọc, hộ hoa kiều vệ lang" mọi người xung quanh hô cùng, tứ phía đều nghe thấy. Những cô nương đó dù là đang cười đùa nhưng cũng như hoa như nguyệt. những tài nữ giai nhân như vậy. Dương Hạo nghe thấy các nàng trêu ghẹo, liền quay sang nhìn Chiết Tử Du, hai người cùng cười rồi ngẩng đầu lên lầu thì thấy cả lan can trên lầu đều là những yến oanh hồng dũ, rất nhiều cô nương đang vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ của mình như quốc kì, quả là hùng vĩ. Cái này là trò đùa gì vậy? Dương Hạo tập trung nhìn, các cô nương trong gian phòng cũng thật hào phóng, ưỡn ngực ra khoe. Dương Hạo vội vàng thu ánh mắt, không dám nhìn lên nữa, lại nhìn thấy một thiếu nữ y phục màu xanh lục,thiếu nữ đứng bên cạnh Đường Tam Thiếu, hai tay ôm lấy cánh tay, khuôn mặt ngọc ngà lạnh lùng, khóe miệng như cười lại như không cười, chỉ lạnh lùng nhìn hắn. Dương Hạo như có cơ linh mách bảo: "Đường đại tiểu thư?" Trong lúc đó sau lưng một tiếng kêu vang lên, từ phía trên bức tranh "Trăm điểu hướng phượng" chỗ đuôi của khổng tước, một người đầu trọc lốc đầy mặt là mạng nhện giăng, hung tợn về phía hắn cười khỉnh nói: "Họ Dương kia! Thật võ công lợi hại. Lý Kế Quân ta sẽ ghi nhớ, ngày nào đó ta làm thân Lô Lĩnh châu, xin đươc lĩnh giáo một phen!" "Thiếu gia, so về võ công, quả là không dám. Nếu có gì lỡ tay làm thương đại anh hùng thiếu gia thì xin đừng để trong lòng." Lý Kế Quân mới từ sau bức bình phong bò ra đứng lên. Nhậm Khanh Thư liền đứng về phía trước xoa dịu, Lý Kế Quân lần này thất bại, lại bị những cô nương trên lầu trêu ghẹo chế nhạo, còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại. Đành hừ một tiếng nặng nề, cả khuôn mặt hằm hằm, nhìn về phía Dương Hạo một cái rồi sải những bước lớn ra phía cửa lớn. Hắn là do Nhậm Khanh Thư mời tới, hôm nay hắn mặt mũi đầy bụi rời đi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì Hai người họ nếu không đi cùng e rằng Lý Kế Quân hôm nay có cách nghĩ khác. Lúc đó cũng không muốn đấu với Dương Hạo tại bàn rượu, nhưng chẳng may vừa lúc Chiết Tử Du xuất hiện ngoài ý muốn khiến cho kế hoạch của họ phải có chút thay đổi, hai người cáo tội rồi đuổi theo Lý Kế Quân. "Nếu đã đắc tội hắn rồi thì không phải hối hận. Nhất thời chắc hắn chẳng thể làm ra chuyện gì đâu, nơi này tai mắt không phải là Hạ châu của hắn, ở đây vẫn là đầy phòng toàn khách quý nên tiếp tục mở tiệc thôi." Chiết Tử Du thấy Dương Hạo thần sắc có chút kì lạ, liền đứng bên cạnh hạ giọng nhắc nhở. "Hả? à….." Dương Hạo như chợt bừng tỉnh, vội vàng hướng về phía quan khách chắp tay nói: " Bởi vì một người thô bạo mà suýt nữa đã làm hỏng nhã hứng của chư vị, Dương mỗ thân là chủ, thật thất lễ, thất lễ, bây giờ chúng ta mở tiệc tiếp, Dương mỗ xin dùng rượu để tạ tội với chư vị quan khách…. Nào." Một bên rượu được hắn ra ý, lập tức thông báo một tiếng từ phía sau, tiểu nhị liền tiến vào như thác, đem từng mâm rượu thịt ăm ắp lên. "Sẽ không lại đây, nàng sẽ không lại đây, quan khách đông vậy, nàng một tiểu thư khuê các đại gia, sẽ biết phải làm thế nào…." Dương Hạo âm thầm cầu khấn. Không dám nhìn về phía nơi Đường Diễm Diễm đang ngồi, mạnh mẽ tự trấn an bản thân đi về phía chỗ ngồi của mình. Đường Diễm Diễm vừa thấy hắn giả bộ không nhìn thấy mình trong lòng giận dữ, vốn còn định nhẫn nại một chút, nhưng lúc đó tính khí thất thường của đại tiểu thư phát tác. Đột nhiên vung tay áo lên, đứng dậy xông lên phía trước. Đường Tam Thiếu giữ chặt lấy muội muội, mắt nhìn về phía muội muội đầy vẻ uy thế và tức giận nhưng không kịp. Nếu muốn lên diễn kịch hai người phụ nữ tranh chồng sao. Vội vã giữ lấy chén rượu che mặt, chén rượu nhấc lên lại cảm thấy sao quá nhỏ, đành cúi mặt xuống lấy tay áo mà che. Phương Viên nắm lấy thắt lưng hắn, cười nhe rằng khuôn mặt tươi cười nói: "Ai da, tam nương tử sắp có trò gì vui thế….." Đường Tam Thiếu rên rỉ: "Ta không quen nó, ta không quen nó…."