(*) tạm dịch: thật nhanh nhẹn dũng mãnh. Liễu bà bà khoan thai bước từng bước xuống ba cấp bậc thang, dáng đi trầm ổn, thật như Xa lão thái quân thống lĩnh những quả phụ Dương môn tọa chấn giữa biên quan Tây Hạ vậy. Loan đao Tiểu Lục ngượng ngùng đi sát đằng sau bà, nghĩ muốn lại gần nhưng lại không dám. Liễu bà bàn cũng không đưa mắt nhìn hắn, chỉ là bình tĩnh nhìn trừng trừng vào hán tử béo ục ịch kia hỏi: "Ngươi là Đại Đầu nhỉ?" Hán tử béo ục ịch nói: "Là ta, thì ra là Liễu bà bà, Đại Đầu có mắt như mù, vừa rồi không nhìn thấy…" "Ngươi còn có thể nhận ra ta là Liễu bà bà sao?" Liễu lão thái bà bỗng nhiên kêu lên, đưa tay đánh liền, hán tử béo ục ịch nhấc tay bảo vệ mặt liên tục lùi về phía sau, xấu hổ cầu xin khoan dung nói: "Liễu bà bà, Liễu bà bà Đại Đầu không đắc tội gì với ngài à, ngài sao lại làm thế này?" "Không đắc tội với lão bà sắp chết này sao? Ngươi là một đứa nhỏ sinh khó. Nhớ ngày đó nương của ngươi khó sanh, nếu không phải lão bà tử ta đỡ đẻ, cũng không giữ được tính mệnh của mẹ con ngươi, nương của ngươi quy tiên, cũng không thể sinh ra tai họa nhà ngươi. Hiện giờ ngươi trưởng thành rồi có phải không? Đến bắt nạt lão bà tử này còn không phải đắc tội với lão sao? Ngươi cũng biết người bị ngươi truy đánh là người gì, đó là Đinh gia quản sự. Lão bà tử ta có cơm ăn tới giờ đều là của người ta ban cho, ngươi làm như vậy không phải đập bể chén cơm của lão bà tử ta sao?" "Đừng, đừng …" Đầu To chật vật không chịu nổi, hoảng sợ lùi lại, Thiết Ngưu ở bên cạnh nhìn thấy tình thế không ổn vừa định né đi, đã bị lão thái thái nhìn vào trong mắt: "Ngươi cao lớn thô kệch thì có bản lĩnh gì? Ôi, là ngươi à, ngươi cũng có thể làm như vậy sao? Không phải mới trước đây lão thái bà ta còn thấy ngươi là đứa nhỏ đáng thương mà cho ăn sao?" Thiết Ngưu mặt như cái bánh bao chiều, nói: "Liễu bà bà…" Lão thái thái lại đưa tay đánh: "Ngươi cái tên vong ân phụ nghĩa, nếu không phải lão thái bà ta thấy ngươi đáng thương, thường xuyên tiếp tế ngươi, ngươi sớm đã thối rữa mà chết như con chó hoang rồi, hiện giờ ngươi cũng tới khi dễ lão nương già cả này, nuôi chó nó còn biết lắc lắc cái đuôi vẫy mừng, ngươi lại…." Đáng thương cho Thiết Ngưu một hán tử tráng kiện như vậy, bị Liễu bà bà đánh cho trên lùi dưới nhảy như một con khỉ con vậy. Loan Đao Tiểu Lục ở phía sau Liễu bà bà cười cười khép nép nói: "Liễu bà bà, ngài ở chỗ này, chúng ta mới biết cái này gọi là không biết không có tội, ngài xin bớt giận dữ, đừng chấp nhặt với chúng ta, chúng ta chỉ là hỗn nhân…." Liễu bà bà chỉ vào hắn mắng: "Ngươi đúng là đủ hỗn láo. Nhớ ngày đó ngươi bị bệnh đậu mùa, ai cứu ngươi một mạng? khi đó ngươi chỉ là một thằng nhóc bé tẹo gục vào lòng lão thái bà ta khóc sống khóc chết, sao không có chút uy phong như bây giờ thế?Cuối cùng lão thái bà ta còn phải lấy rỉ mắt cho ngươi, hiện giờ ngươi có còn nhớ rõ hay không thế? Đỉnh đầu ngươi sinh lở loét, lòng bàn chân mưng mủ, cái gì đã làm hỏng ngươi…tiểu súc sinh không chịu học hành. Vốn những đứa nhỏ có chút nhu thuận nếu không bị ngươi lừa đảo, sao có thể biến thành bộ dạng như thế này…" Đinh Hạo không nghĩ tới Liễu bà bà lại có uy phong như vậy, mắt thấy người qua đường khắp nơi đã vây tới xem, hắn bước lên trước từng bước, nháy mắt với Liễu bà bà nói: "Liễu bà bà, chúng ta đi vào trong nói chuyện, như vậy cho người ta thấy không hay à." Liễu bà bà tỉnh ngộ lại, xoay đầu hướng vào trong viện, lớn giọng nói: "Ba người các ngươi, lăn vào đây cho ta." Ba thiếu niên kia cũng không dám chạy trốn, nhìn nhau vẻ mặt cùng khổ, ngượng ngùng đi vào cửa hàng. Liễu bà bà ổn định thân hình, quay đầu lại nói: "Đóng cửa vào." Ba người vội vã đóng cửa chính lại, Đinh Hạo kinh ngạc nói: "Bà bà quen ba người này ư?" Liễu bà bà nhỏ giọng cười nói: "Ba tên lưu manh này, đều là những đứa nhỏ sinh ra và lớn lên trong thành Phách Châu này. Thiết Ngưu họ Vương, từ tiểu tử không cha không mẹ, Đại Đầu cũng họ Vương tên là Vương Bằng, phụ thân là một người tàn tật, cưới một người vợ thần trí không tốt lắm sinh ra đứa nhỏ này tâm nhãn hơn ngu dốt, bị các đứa nhỏ khác bắt nạt luôn. Tiểu lục kia là Đồng Vũ, trong nhà mở võ quán, của cải cũng coi như giàu có, quỷ tâm cũng nhiều nhất. Nhưng là mấy đứa nhỏ này đánh nhau cũng là việc bình thường, Đinh quản sự sao lại trêu chọc vào bọn chúng?" Liễu bà bà nói xong nghiêm mặt nói: "Ba người các ngươi, lăn lại đây cho lão thân!" Ba người chậm chạp nghi hoặc tiến tới trước mặt, nghe song phương đối đáp một hồi, thì ra Liễu bà bà vốn ở cùng một ngõ nhỏ với bọn chúng, nhưng bây giờ đã hai ba năm không gặp rồi. Liễu bà bà trước kia làm bà mối, mẹ mìn, bà đỡ, còn làm một vu bà chuyên chữa bệnh cho trẻ em nữa. Lúc tuổi còn trẻ vang danh nữ lưu manh, vốn cũng là một nhân vật nổi tiếng trên phố. Sau này bà ham một chút lợi nhỏ mà giới thiệu một người không quen biết tới làm nô tỳ cho một nhà giàu có. Kết quả tiểu nô tỳ này ăn trộm tài vật của chủ nhân định bỏ đi thì bị chủ mẫu phát hiện ra, liền thuận tay giết chết chủ mẫu đó. Tuy nói việc này là do tiểu tỳ kia làm ra nhưng liễu bà bà giới thiệu nàng ta cũng chịu án của nha môn. Đinh gia đại thiếu gia Đinh Thừa Tông hôn sự đều là do một tay Liễu bà bà vun vào, tuy nói hôn sự này đều là Đinh lão thái gia một tay xúc tiến, nhưng mà cũng phải có bà mối cho hợp tình hợp lý, do vậy cũng có một phần nhân tình. Liễu bà bà rơi vào đường cùng, liền nhờ người đi tìm Đinh Thừa Tông. Đinh Thừa Tông cũng sảng khoái dùng bạc cứu giúp bà ta thoát khỏi lao ngục. Liễu bà bà gặp nạn không chết, không thể làm theo nghề cũ được nữa, liền nghe theo an bài của Đinh đại thiếu gia, tới Trư Đầu giải khố này làm tai mắt cho hắn. Liễu bà bà cả cuộc đời gặp không biết là bao nhiêu nhân vật muôn hình muôn vẻ, đôi khi là độc ác vô cùng, tuy rằng thủy chung không thể tiếp cận vào trung tâm kinh doanh của Trư Đầu giải khố mà chỉ là một người vẩy nước quét nhà, nhưng cũng nhìn ra được không ít hành động tầm thường nào. Một lần trước Đinh Hạo làm tuần sát giải khố, bà cố ý nói chuyện với Đinh Hạo. Nhưng là Đinh Hạo căn bản vô tình không để tâm ở Đinh gia, tuy rằng nghe được một chút kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được chuyện gì. Về phần ba tên lưu manh này, quả thật là bị người ta sai sử, nhận tiền bạc của người ta tới tìm Đinh Hạo gây phiền toái. Vương Thiết Ngưu không cha không mẹ, tên Đại Đầu Vương Bằng phụ thân tàn tật của hắn đã mất mấy năm trước, lão mẫu của hắn đầu óc không được rõ ràng lắm nên bị gọi là Dương điên điên. Có một lần Dương điên điên phát tác, nhảy vào trong bếp lửa, tự thiêu sống mình. Do đó hai người mỗi ngày đều đi theo Đồng Vũ lang thang khắp nơi, theo Đồng phụ học võ, làm sư huynh đệ. Cha của Đồng vũ khai mở võ quán, lại nói một thân võ nghệ của lão đúng là bất phàm, nhưng là mở ra võ quán cũng không phải có quá nhiều tiền đò, chí khí tuổi trẻ muốn làm giầu toàn bộ tiêu tan. Đồng quán chủ mấy năm năm vốn liếng gì không có, chỉ có nhiều con cái mà thôi, tám đứa con trai, sáu con gái, tập trung dưới một mái nhà. Gia đình nhiều người như vậy, ăn cũng khó nói chi tới tâm quản giáo. Cho nên đứa con này ở bên ngoài gây chuyện thị phi, hắn cũng lười quản, khi có người tìm tới cửa, liền cởi giầy ra đánh đứa con một vài cái là xong việc. Kết quả đứa con này càng ngày càng cứng đầu, ngược lại càng ngày càng sai lầm. Ba người này ở giữa hàng xóm láng giềng lừa bị giả danh nghĩa thay trời hành đạo, kỳ thật cũng không lừa được vài đồng tiền trinh nào. Ngày hôm qua bỗng nhiên có người tìm bọn họ, đưa ra năm mươi xâu tiền bảo bọn họ giáo huấn một người, ba người liền vui vẻ đáp ứng. Cũng không ngờ lại chạm phải Liễu bà bà. Biết rõ chân tướng, Đinh Hạo bật thốt lên hỏi: "Người thuê các ngươi xuống tay với ta là ai?" Ba người khó khăn nhìn nhau không lên tiếng được. Liễu bà bà cả giận: "Ba thằng tiểu cẩu các ngươi, người ta cho ăn phân cũng ăn hả, không biết phân biệt trên dưới trước sau gì cả? Đinh quản sự hỏi chuyện các ngươi còn dám khước từ không chịu nói sao?" Loan Đao Tiểu Lục khó xử nói: "Liễu bà bàm vị này …có quen biết với Đinh quản sự, người ta cũng nhiều tiền, Tiểu Lục nhi không dám làm hắn khó xử. Nhưng là, được người khác ủy thác, không thể thành việc của người, Tiểu Lục nhi cũng không thể làm người ta khó xử, lộ ra tin tức của cố chủ làm gì còn đạo lý gì nữa. Đây là đạo nghĩa giang hồ, Tiểu Lục nhi đỉnh thiên lập địa, nếu làm ra những việc vô sỉ như thế này, về sau cũng không thể làm người." Liễu bà bà còn muốn thúc ép, Đinh Hạo đối với đám lưu manh này cũng có vài phần tán thưởng, vội ngăn trở nói: "Liễu bà bà, quên đi, người nọ có thể bỏ ra năm mươi xâu tiền, ta đoán được là người gì rồi, hỏi bọn hắn, chẳng qua là muốn xác minh một chút. Bọn hắn làm như vậy cũng không sai, nam tử hán đại trượng phu, phải có nguyên tắc cùng thái độ làm người, ngài không nên làm khó cho bọn hắn." Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Liễu bà bà cũng không nói nữa, Loan Đao Tiểu Lục ba người không khỏi cảm kích nhìn hắn một cái. Liễu bà bà lại răn dạy một hồi, mới bảo ba tên lưu manh kia rời đi. Xem lão thích đầu nhi kia cũng là người của Từ Mục Trần, Đinh Hạo sợ hắn trở về gặp mình ở cùng một chỗ với Liễu bà bà sẽ nghi ngờ ở trong lòng, liền đứng dậy cáo từ. Liễu bà bà đưa tới cửa gọi hỏi: "Đinh quản sự, cá kia còn phải cần bao nhiêu? "tứ hải tiên" vào được cũng không nhiều người, ngài cần sớm chuẩn bị đi, miễn cho lúc bất ngờ lại không có chỗ đi tìm." Đinh Hạo nói: "Không cần bao nhiêu, một nhóm tiến vào là đủ rồi. Bà bà thông thạo tam giáo cửu lưu, tinh thông đạo thuật ăn trộm, người thân thủ nhẹ nhàng linh hoạt đã tìm được chưa?" Liễu bà bà cười nói: "Người này lão thân đã tìm được, cho phép hắn cầm một trăm xâu tiền, mừng tới nỗi luôn hỏi lão thân khi nào thì động thủ." Đinh Hạo mở cửa đi ra ngoài mỉm cười nói lại: "Sắp thôi, hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió xuân. Chúng ta kiên nhẫn chờ vài ngày nữa khi "dục lan lệnh tiết"(1) vừa tới, liền động thủ!" ============ Chú thích: (1): Dục lan lệnh tiết: tết đoan ngọ, hay còn gọi là lễ dục lan.