Chạng vạng, trời chiều chiếu lên mặt đất, hàng liễu rủ màu xanh đang cúi đầu soi bóng xuống dòng nước được phủ thêm một lớp mạ màu vàng. Nhóm công nhân trị thủy kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi ăn cơm chiều, thô lỗ bỏ hết đi quần áo, ngụp lặn dưới sóng nước mà đùa giỡn nô đùa với nhau. Bọn họ cũng không ngu ngốc để nữ nhân nhìn thấy, nhóm đại thẩm này có thấy cũng không quan hệ, nữ nhân nông thôn, không sợ trước khi hôn nhân ngay cả một đoạn cổ hở ra cũng không dám cho nam nhân nhìn thấy, hơn nữa ở dưới gốc cây hòe đầu thôn đứa nhỏ nào chẳng có khắp nơi, huống chi các nàng đều là các thẩm nương đã nhìn bọn họ "truổng cời" lớn lên như thế nào. Về phần La Đông Nhi, lại càng không phải lo lắng, nàng lúc nào cũng bỏ chạy đi rất xa khi nhìn thấy nơi có nhiều nam nhân, huống chi hiện giờ lòng sông không ngừng được khai thông, lập tức sẽ có người cùng thôn trấn thông suốt đường sông, doanh trướng cũng không ngừng di chuyển. Hiện giờ các bếp đất của nữa đầu bếp đã được chuyển tới trong một khe núi bên cạnh, mấy người đều ở một chỗ, Đổng tiểu nương tử sẽ không dễ dàng rời khỏi khe núi. Đinh Hạo vừa bảo mọi người nghỉ ngơi liền đi tới khe núi, vừa tới trướng bồng, vừa mới nhìn lên, một thẩm tử đã cười nói: "Tìm Đông Nhi hả? Nàng còn đang ở trên bếp." "Ai, cám ơn đại thẩm." Đinh Hạo cười cười, đi tới bếp trên. Đại thẩm phía sau cười nói: "Nhìn coi, ta nói chuẩn không, đứa nhỏ A Ngốc này, một lòng một dạ theo đuổi, theo như người xưa nói, liệt nữ sợ nam nhân quấn lấy, ta xem A Ngốc cũng không phải là uổng phí tâm tư. Đổng tiểu nương tử kia đã có chút khí ở đuôi lông mày khóe mắt, là lộ ra ý mừng đây mà." "Ừ, nhưng là một cửa Đổng lý thị kia cũng thật khổ sở à, Đổng tiểu nương tử nếu cũng mạnh mẽ, thì cũng được, nhưng thiên tính của nàng mềm yếu, chỉ sợ không qua được của của Đổng Lý thị." "Hừ, Đổng Lý thị thì làm sao? Ngươi chờ xem đi, Đổng tiểu nương tử tuy là đứa nhỏ không có chủ ý sâu đậm gì nhưng A Ngốc đứa nhỏ này nhất định sẽ có biện pháp." Đinh Hạo tới trước bếp, liền thả chậm cước bộ, rón ra rón rén đi qua, đi qua hai đống củi cùng đống đất, liền thấy La Đông Nhi đang ngồi xổm trước một cái bếp đất, lửa chưa tắt, làm cho khuôn mặt nàng đỏ lên. Nàng dùng cây gậy gỗ ở bên cạnh bếp khuấy khuấy trong đống tro tàn dường như đang muốn tìm cái gì. Bỗng nhiên, vẻ mặt nàng vui mừng khôn xiết gẩy gẩy cái gì đen tuyền ở trong tro ra, lấy tay vỗ vỗ bụi, sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn thô, cẩn thận gói nó vào trong bao. "Nướng cái gì vậy?" Đinh Hạo cười hì hì ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh nàng. "A" La Đông Nhi hoảng sợ, đợi khi nhìn thấy hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng gắt giọng: "Ngươi thật là đốt hương muỗi cũng lên mà, người ta vừa mới nướng xuống, ngươi đã tới rồi." Đinh Hạo cười nói: "Ha ha, cho ta sao? Cái gì thế?" "Củ từ à, người ta nói, thứ này là là nhân sâm nhỏ, có thể bổ hư tráng thể, ta thấy ở trên núi, nhìn ngươi cả ngày làm việc ở trên sông, cho nên…nướng cho ngươi hai củ ăn." La Đông Nhi có chút thẹn thùng nói xong, thúc giục nói: "Ngươi nếm thử một chút, có chút ngọt, vừa lúc còn nóng ăn đi." "Không vội, còn có chút nóng mà, nàng sao không nhóm lửa?" "Thang gừng rang khô, một người uống một chén có thể phòng bệnh, đây là của Chân Bảo Chính…" "Ừ, ta giúp nàng." Đinh Hạo đặt mấy thanh củi vào, cháy rực lên, ánh lửa hồng hồng trên khuôn mặt cười của La Đông Nhi, mặc dù nói hai người thường xuyên có động tác thân thiết một chút, nhưng là bị Đinh Hạo nhìn như vậy, nàng vẫn thật ngượng ngùng, bộ ngực nhỏ phập phồng, tốc độ thật có chút nhanh. Đinh Hạo quay đầu nhìn sang, nhẹ nhàng hôn lên hai má nàng một cái, La Đông Nhi giật mình nói: "Ngươi điên rồi, người ta nhìn thấy." "Chúng ta ở cùng một nơi đã không còn là chuyện lạ, ai cũng biết né tránh đi chỗ khác, cho ta thân thiết chút nhé?" La Đông Nhi răng cắn chặt vào môi dưới, đỏ mặt khẽ gắt nói: "Ngươi lúc nào cũng muốn thân thiết hết mà. Vừa thấy không có ai liền động chân động tay." Đinh Hạo khẽ cười nói: "Việc này nàng còn không rõ, người khác nam nữ lén lui tới, cũng có bộ dạng như vậy, việc này cũng là bình thường, hơn nữa nói thân thiết nhất, thân thiết nhất chính là ngôn ngữ của tay chân, bối rối sao? Tới đây, Hảo ca ca sẽ nói thân thiết với nàng." Càng thấy nàng e lệ, Đinh Hạo càng muốn trêu nàng, hắn trơ mặt tiến vào sát, đưa tay sờ ngực Đông Nhi, chỉ cách một tầng áo lót mỏng manh kia, là một chuỗi ngọc nhu mềm, sống động, bị lửa bếp làm cho nóng bỏng. Trong lòng Đinh Hạo không khỏi rung động. La Đông Nhi xấu hổ, nhảy bật lên khỏi mặt đất như quả bóng cao su vậy, liền né tránh qua một bên người hắn. Chạy ra không quá vài bước, chỉ thấy Chân Bảo Chính nghênh diện đi tới, La Đông Nhi vội nghiêm mặt lại, mất tự nhiên nói: "Bảo chính gia." "Ừ!" Chân Bảo Chính ho khan một tiếng nói: "Đinh quản sự có ở trong này không?" La Đông Nhi thẹn thùng nói: "Đinh quản sự…hắn ở bên kia." Đinh Hạo từ sau bếp đất đi ra, chắp tay sau đít, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Chân bảo chính, có chuyện gì sao?" Chân Bảo Chính trên mặt lộ ra nụ cười: "Đinh quản sự, Đinh phủ cho người tới, là Tao Trư nhi, tiểu tử kia vội vàng đi xe ngựa có rèm che của Đinh đại thiếu gia, nói là phải đưa ngươi trở về. Nơi này mắt thấy sẽ thành công, không cần nhọc nhằn Đinh quản sự phải tiếp tục lo lắng, hắn nói Đinh đại thiếu gia có chuyện quan trọng hơn cần giao phó cho Đinh quản sư." "Cái gì?" Đinh Hạo ngẩn ngơ, La Đông Nhi bên cạnh nghe xong cũng ngẩn ngơ, sắc mặt nhất thời có chút trắng. Mấy ngày nay lừa mình dối người hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, nàng thật sự đã mất đi suy nghĩ khi trở về thôn một lần nữa đối mặt với sự trông coi của Đổng lý thị, phải gặp lại hắn như thế nào. Chuyện này phải làm thế nào cho phải đây? La Đông Nhi một hồi đau khổ, một hồi hối tiếc, chỉ hận vừa rồi không đáp ứng nguyện vọng của hắn, nói hết "chuyện thân thiết" kia, về sau cũng có thể có thêm nhiều ngọt ngào để nhớ lại… Đúng lúc này, Chân Bảo Chính chuyển sang La Đông Nhi, mang theo chút thần khí cổ quái nói: "Đổng tiểu nương tử, ngươi cũng dọn dẹp một chút, Tao trư nhi còn nói, muốn đem cả ngươi trở về nữa, nói tài nghệ nấu ăn của ngươi Đinh đại thiếu gia cố ý cho Đổng lý thị một cơ hội, cho ngươi vào Đinh phủ làm châm nương. Ngươi cũng biết, Đinh đại thiếu gia hiện giờ không được tốt lắm…" Hai người nghe xong đều ngẩn ngơ… Đinh phủ, Đinh Đình Huấn cùng Đinh Thừa Tông hai phụ tử ngồi ở trên ghế, nhìn nhất thụ chi hoa (vườn hoa có hòn giả sơn) ở trước phòng. Mùi hoa thơm nức mũi, hai phụ tử vừa quan sát vừa suy nghĩ, vẻ mặt cùng cử chỉ có chút thần kỳ giống nhau. Đinh Đình Huấn chậm rãi nói: "Người ta nói tể trướng trong bụng có thể chống được cả thuyền, nhưng là hiện giờ xem ra, Triệu tướng công là có chủ ý quyết định không để cho con thuyền nhỏ của Lưu Tử Hàn Lưu tri phủ này tiếp tục trôi dòng rồi. Hắn phải cho chính mình trở thành một cái thuyền nhỏ, hắn phái người tới dám làm một loạt thuyền nhỏ đây. Đinh gia liên tục bất lợi, tai họa liên miên à. Tông nhi, ngươi có chủ ý gì không?" Đinh Thừa Tông trầm tư chốc lát mới nói: "Phụ thân, Đinh gia chúng ta chính là thương nhân, mượn lực của quan, nhưng không cách nào nắm rõ chuyện phải trái trong quan trường, huống chi lúc này là một tể tướng muốn là khó một tri phủ, hắn… suy sụp là chắc rồi, hiện giờ chúng ta lại không thể cho Đinh gia cùng lật thuyền với hắn được." Đinh Đình Huấn than thở nói: "Khó à, bọn họ nghĩ Đinh gia đút lót là có căn cứ chính xác, thật sự đã bị bọn họ chiếm được, chúng ta sao có thể yên lành được đây?" Đinh Thừa Tông chậm rãi nói: "Chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến, gặp chiêu đối chiên mà thôi. Lúc này đây, quan lớn khâm sai triều đình đã tới đây điều tra án của Lưu Tử Hàm. Sử dụng rất nhiều quan lại ở các châu huyện phụ cận, một trong số đó chính huyện úy Lâm Thanh huyện Triệu Kiệt. Chúng ta có thể bắt tay với hắn, mong có được cơ hội thoát tội." Đinh Đình Huấn cau đôi lông mày nói: "Lâm Thanh huyện úy Triệu Kiệt? là bằng hữu của ngươi?" "Không phải ta, là Đinh Hạo. Phụ thân chẳng lẽ đã quên, vị huyện úy kia quan ấn bị…" "À…" Đinh Đình Huấn cay mày, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ lại suy sụp thở dài: "Tông nhi, ngươi rốt cuộc là có chủ ý gì đây? Chẳng lẽ, ngươi thà rằng giao gia nghiệp cho ngoại nhân quản cũng không muốn theo phụ tá đệ đệ ngươi?" Đinh Thừa Tông trên mặt đột nhiên ửng hồng, sau một lúc lâu vẻ giận mới dần dần tan ra, hắn thở hắt ra thật dài, mới nói: "Phụ thân, ngươi một lòng vì Đinh gia, người làm con cũng hiểu. Ài đương gia không trọng yếu, quan trọng là…cơ nghiệp Đinh gia có thể suy sụp hay không. Lại nói, Đinh Hạo tuy không phải là con vợ cả, nhưng cũng không phải là ngoại nhân!" Đinh Đình Huấn đột nhiên cả giận nói: "Ngươi muốn nhận một ngươi không ra hồn làm huynh đệ mình sao? Không sai, Đinh Hạo kia cũng không hoàn toàn là ngoại nhân, nhưng nguyên nhân chính là như thế ta mới không muốn dùng hắn. Ta có hai con trai trưởng, chẳng lẽ muốn đem gia nghiệp giao cho con một người vợ kế để ý hay sao? Nói nữa, hắn lớn như vậy, có bao giờ có thực là phụ tử không, chưa từng có một loại tình cảm phụ tử gì? Thật sự giao gia nghiệp cho hắn quản lý, hắn liệu có đối đãi với các ngươi giống như đối với thân huynh đệ không? Ta sống còn vô phương, đợi tới sau này, hắn thân là gia trưởng, nếu có tâm trả thù ngươi, đệ đệ, muội muội ngươi, đại nương, nhị nương các nàng chỉ sợ tất cả đều bị đuổi ra khỏi nhà." Đinh Thừa Tông thản nhiên nói: "Có lẽ, lòng người khó đoán, ai biết được. Chẳng qua, ít nhất nói vậy, Đinh gia còn tồn tại, dòng họ cũng không phải là Trương Vương Triệu Lý gì. Nhưng là…nếu giao gia nghiệp cho Thừa Nghiệp, ta sợ cái nhà này bị lật úp cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt." "Ngươi…" Đinh Đình Huấn tức giận tới đỏ mặt, ho khan mấy tiếng mới nói: "Nhị đệ ngươi, chẳng lẽ không thể trọng dụng được sao?" Đinh Thừa Tông mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: "Nếu Đinh gia ta ngày ít người nhưng giàu có, như vậy Thừa Nghiệp nếu không trêu chọc phải nhân vật nào khó chơi thì cơ nghiệp nhà này hắn khó mà bại được, có lẽ cũng đủ tới đời con, cháu hắn. Nhưng là Đinh gia ta lại khác, cây to đón gió lớn, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Đinh gia, ngóng trông nó suy sụp? Đinh gia ta cửa hàng lớn như vậy, có một chỗ bại lộ lớn ra, ngược lại còn suy sụp nhanh hơn cả một gia đình bình thường. Cha, có lẽ Thừa Nghiệp giỏi ngụy trang ở trước mặt người, có lẽ trong người hắn chỉ là có một chút phong lưu lang thang, cái đó chỉ là những tiểu tiết. Nhưng là người không chú ý tới, vấn đề của hắn không chỉ có như vậy, nếu nói những lời không khách khí thì Nhị đệ nếu không phải là cốt nhục của người, hắn ngay cả tư cách làm một quản sự cũng không đủ!" Đinh Đình Huấn sắc mặt xanh mét: "Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, Đinh Hạo hơn gấp trăm lần Thừa Nghiệp? Hừ! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết, hắn hiện giờ ở bên ngoài, cùng một tiểu quả phụ câu kết làm bậy!" Đinh Thừa Tông mỉm cười: "Người không phong lưu uổng niên thiếu, con vừa chẳng nói qua, đó chỉ là tiểu tiết, tin tưởng cha cũng xem như vậy. Chỉ sợ cha đối với hắn một mực căm hận, làm cho người hoàn toàn xem nhẹ sở trường của hắn. Mặc kệ như thế nào, trước mắt quan lại của Phách Châu phủ đã thay đổi hoàn toàn, chúng ta nghĩ muốn thoát khỏi tình cảnh trước mắt thì không thể rời khỏi Đinh Hạo- người không chút giá trị trong mắt người lúc này." Đinh Đình Huấn cắn chặt răng ngồi xuống, không nói được một lời. Đinh Thừa Tông lạnh nhạt nói: "Con đã phái người đưa xe đi gọi hắn. Hoàng đế sao có binh đói kém đây, để ý cao thấp. Con đã lấy danh nghĩa Đổng lý thị thuê mười hai mẫu đất vườn cho Đổng gia, coi như đây là điều kiện, đổi lấy việc nàng đáp ứng cho Đổng tiểu nương tử tới quý phủ làm châm nương, kỳ thật…Chẳng qua muốn tìm cơ hội cho Đinh Hạo cùng nàng thuyền trôi theo dòng mà thôi. Cái này không phải ân đức, ân đức chỉ có thể từ phụ thân mà ra thôi, có thể làm cho hắn cam tâm tình nguyện thừa nhận mình là hậu nhân của Đinh thị hay không toàn phụ thuộc vào ý niệm của phụ thân. Nếu muốn lưu lại hắn, phụ thân người nhất định hiểu rõ chứ…" Đinh Đình Huấn tức giận nói: "Ta muốn việc này sao?" Đinh Thừa Tông khẽ thở dài nhỏ giọng nói: "Phụ thân nếu muốn, người chán ghét Đinh Hạo đề phòng Đinh Hạo, rốt cuộc là thật sự ghét bỏ thân phận đê tiện của Dương thị, xem Đinh Hạo kia nhìn không thuận mắt, hay bởi vì… người hận chính người?" Đinh Đình Huấn giận tím mặt: "Hoang đường, ta sao lại hận chính mình?" "Phụ thân có phải cảm thấy…. là người hại chết mẫu thân, mỗi lần nhìn thấy Đinh Hạo kia, đều làm cho lòng người bứt rứt, cho nên mới căn hận hắn như vậy?" "Oanh" một tiếng nổ lớn, làm cho lòng Đinh Đình Huấn chợt ầm ầm xao động, làm cho hắn thất hồn lạc phách, ngơ ngác đứng ở đàng kia, sau một lúc lâu cũng không thể lên tiếng.